Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 1 - Chương 66
Edit: Kiri
Thanh hoa mãng xà này chính là Tiểu Thanh.
Chiến Bắc Liệt nhìn một đám bồ câu trên mặt đất bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám động, lại nhìn Tiểu Thanh hai mắt tỏa ánh sáng, trong lòng một trận thỏa mãn, mặc kệ là thanh hoa mãng xà hay tám con bồ câu, đều là bổn vương tặng!
Chiến Bắc Liệt nhất thời sảng khoái, bước đến trước người Lãnh Hạ hỏi: “Cần ra ngoài sao?”
Lãnh Hạ nhấc mí mắt lên nhìn hắn, hôm nay Chiến Bắc Liệt một thân cẩm bào màu đen, bên hông đeo thêm một tà áo đồng màu, vừa quý phái lại có vài phần nho nhã tiêu sái, ánh mắt híp lại chứa ý cười nhìn nàng.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, vươn ngọc thủ ra, Tiểu Thanh nhất thời chậm rãi bò lên cánh tay nàng, chỉ là đôi mắt kia từ đầu đến cuối đều lưu luyến không rời nhìn mấy con bồ câu.
Chiến Bắc Liệt nhìn Tiểu Thanh lướt qua cổ tay, cánh tay, đầu vai, cổ Lãnh Hạ, trong lòng ghen tỵ tăng dần, nhưng trên mặt cũng không để lộ mảy may, hắn kiên quyết không thừa nhận mình lại đi ăn dấm chua với một con rắn.
Sau khi Lãnh Hạ thả Tiểu Thanh vào lồng sắt, Chiến Bắc Liệt ngồi xổm trên mặt đất ngắm nhìn tám bồ câu bị Tiểu Thanh làm cho sợ tới mức lông đều dựng đứng cả lên.
Vung tay lên một cái, phẩy sạch tám con bồ câu, đứng lên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lãnh Hạ, đắc ý đi ra ngoài.
Hai người ra đến cửa Vương phủ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy năm người thẳng lưng quỳ gối, lúc này mặt trời chói chang, năm người lại quỳ một ngày một đêm, dưới chân có dấu vết rõ ràng, đó là do mồ hôi thấm xuống đất rồi bị ánh mặt trời thiêu đốt, năm người vẻ mặt nghiêm trang, vẫn thẳng tắp quỳ ở đó.
Nhìn thấy Lãnh Hạ, trong mắt không hẹn mà cùng xẹt qua tia kinh hỉ, Tề Thịnh gọi to một tiếng: “Cô nương!”
Lãnh Hạ dời mắt khỏi năm người, tựa như không nghe thấy, trực tiếp đi qua.
Tia kinh hỉ trong mắt Tề Thịnh lập tức biến mất trở thành ý chí chiến đấu, chỉ cần kiên trì cô nương nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta.
Trên đường cái thành Trường An.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt một trước một sau, bước chậm ở trên phố xá phồn hoa náo nhiệt, kiếp trước Lãnh Hạ chưa bao giờ thoải mái như thế, như nữ tử bình thường đi dạo phố, sau khi tới thế giới này thì là lần đầu tiên, không có mục đích, đi dạo phố chỉ là đi dạo phố.
Không tự chủ được, tầm mắt của nàng đảo qua từng quầy hàng ở hai bên đường, trâm cài tóc, vải dệt, lụa hoa, đồ chơi làm bằng đường, nhất thời cái gì cũng thấy mới mẻ.
Ở phía sau, Chiến Bắc Liệt như hộ hoa sứ giả, một đôi ưng mâu sáng choang quét trên đường, chỉ cần có người liếc nhìn Lãnh Hạ nhiều hơn một lần, ngay lập tức Đại Tần Chiến thần liền đen mặt, trừng mắt!
Chiến Bắc Liệt bước chân chậm một chút, phát hiện Lãnh Hạ có hứng thú nhìn một loạt ngọc trâm, Đại Tần Chiến thần lập tức vung tay, người bán hàng kia lập tức chạy lại.
Thanh toán bạc, rồi cất một đống trâm vào trong túi, rồi lại như không có việc gì chạy lên tiếp.
Sau khoảng một khắc, trên người Đại Tần Chiến thần đã căng phồng do cất đầy các loại quà tặng, chỉ cần Lãnh Hạ đảo mắt qua một thứ gì đó, ngay lập tức Chiến Bắc Liệt nhất định vung tay lên, mua!
Đến lúc hắn không mang nổi nữa, tác dụng của ám vệ cũng được bộc lộ, Mục Thiên Mục Dương bị Chiến Bắc Liệt quăng cho một ánh mắt, phải hiện thân, nhắm mắt theo đuôi hắn.
Chiến Bắc Liệt luôn luôn quan sát đến tầm mắt Lãnh Hạ, chỉ cần Lãnh Hạ nhìn qua, lập tức chỉ huy hai huynh đệ hành động, một ánh mắt, một mệnh lệnh.
“Mứt quả a! Mứt quả vừa chua lại ngọt a!” Xa xa truyền đến một thanh âm rao hàng.
Mục Dương len lén truyền âm nói với Chiến Bắc Liệt: “Gia, mứt quả, các cô nương đều thích ăn!”
Chiến Bắc Liệt bán tín bán nghi liếc mắt nhìn qua mấy xâu mứt quả bẩn bẩn kia, Lãnh Hạ là cô nương bình thường sao?
Lãnh Hạ đi đi, không khỏi cảm thấy kỳ quái, người này không phải nói đi dạo phố sao, chạy ở phía sau làm gì vậy?
Ngoảnh đầu lại nhìn nhất thời ngẩn người.
Chiến Bắc Liệt ở phía sau so với lúc xuất môn béo hơn hẳn một vòng, mà hai người đứng phía sau hắn, chỉ nhìn một cách đơn thuần thân hình thì hình như là Mục Thiên và Mục Dương, tuyệt đối không nhìn thấy mặt bọn họ, trong tay ôm đủ thứ gì đó ước chừng còn cao hơn người họ vài phần.
Lãnh Hạ nhìn về phía gì đó trong tay bọn họ, hiểu rõ liền bật cười, có vài phần ấm áp mà chính mình cũng không nhận ra.
Chiến Bắc Liệt giơ một xâu mứt quả cực lớn, xấu hổ nhìn nhìn nàng, sau đó hùng hổ giơ ra trước mặt nàng, ý tứ: ăn!
Lãnh Hạ cực kỳ xem thường, lấy một ánh mắt xem thường liếc hắn một cái, mứt quả? Coi ta là tiểu hài tử sao?
Không nén nổi giận, Chiến Bắc Liệt nhất thời lấy ánh mắt âm trầm nhìn ra phía sau, Mục Dương đáng thương ngửa mặt nhìn trời, tiểu vương phi quả nhiên không phải cô nương bình thường a!
Khi trở lại Vương phủ đã là buổi tối, Lãnh Hạ vẫn như trước không nhìn năm người quỳ gối trước cửa phủ, không thèm để ý những ánh mắt chờ mong của bọn họ.
Hôm sau.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng chan hòa.
Nhàn Thu hồ là một trong những cảnh đẹp của Trường An, làn nước mênh mông xanh ngắt hợp với những gốc liễu yêu kiều rủ xuống tạo vẻ yên ả và thanh bình.
Hôm nay trời vô cùng đẹp, ánh nắng rực rỡ, chiếu qua làn nước dịu dàng kia tạo nên những lớp ánh sáng phản chiếu óng ánh, ngọc ngà như những viên ngọc quý, có đôi khi những con gió nhẹ nô đùa dạo qua, làm mặt hồ nổi nên những gợn sóng lăn tăn, dần dần tỏa ra bốn phía.
Ở giữa hồ có một chiếc thuyền nhỏ, không nhỏ không lớn, vừa đủ cho hai người ngồi.
Ở một đầu thuyền Chiến Bắc Liệt cầm mái chèo đảm nhiệm chức vụ chèo thuyền, còn ở đầu bên kia, Lãnh Hạ rất thản nhiên nằm phơi nắng.
Lãnh Hạ rất tự nhiên cởi giầy ra, thả chân xuống khoát khoát nước hỏi: “Sứ giả Đông Sở hẳn là đã tới rồi, triều đình từ trên xuống dưới vội vội vàng vàng làm không kịp, sao ngươi lại thanh nhàn như vậy?”
Sáng sớm hôm nay, Chiến Bắc Liệt vô cùng hào hứng bước vào Thanh Hoan Uyển, không nói hai lời kéo nàng đi du hồ.
Chiến Bắc Liệt ngắm bàn chân nhỏ gầy kia của Lãnh Hạ, ngón chân thon thả, làn da trắng nõn, như ẩn như hiện dưới mặt nước trong veo, làm hắn trở nên vạn phần cảnh giác, sợ xuất hiện kẻ nào đó nhìn chân của tức phụ mình.
Kỳ thật Chiến Bắc Liệt nghĩ rất đơn giản, thời điểm yêu đương, đương nhiên phải hẹn hò. Đại Tần Chiến thần muôn phần khí phách: “Mang ngươi ra ngoài giải sầu!”
Lãnh Hạ chậm rãi khép mí mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng.
Ở phía Tây mặt trời tỏa ra những vầng sáng ửng đỏ mỏng manh, trên mặt hồ lăn tăn sóng nước, làm lay động cỏ bãi cỏ lau, như đang tắm dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Lãnh Hạ nhìn xung quanh, không biết đã bị Chiến Bắc Liệt đưa tới nơi nào, chỉ có thể nhìn thấy bóng đê mơ hồ ở phía xa xa.
Phượng mâu híp lại, Lãnh Hạ liếc nhìn Chiến Bắc Liệt.
Đại Tần Chiến thần cười vô tội, thừa dịp mẫu sư tử ngủ, dùng sức chèo, cuối cùng chèo tới nơi này.
Nàng than nhẹ một tiếng, không biết từ lúc nào, chỉ cần có người này ở bên lại có thể ngủ sâu như vậy.
Chiến Bắc Liệt như làm ảo thuật biến một đĩa điểm tâm, đưa cho Lãnh Hạ, nói: “Đói bụng chứ?”
Đuôi lông mày nhếch lên, nhận lấy cái đĩa, điểm tâm màu vàng chanh chỉ lớn hơn một nén bạc một chút, mềm mịn lại rực rỡ làm người khác cũng không khỏi cảm thấy vui mừng. Lúc này nàng thực sự có chút đói bụng, lấy một miếng nhỏ bỏ vào miệng, ngọt dịu mà không ngấy, tốt lắm.
Lãnh Hạ vừa ăn vừa nhìn Chiến Bắc Liệt, người này, chuẩn bị rất đầy đủ.
Đại Tần Chiến thần cười vui vẻ đến nỗi không thấy mắt đâu nữa, vui tươi hớn hở buông mái chèo, đi tới bên người Lãnh Hạ ngồi xuống, hai người sóng vai khoanh chân, nhất thời không nói gì.
Dần dần trong bóng đêm, mặt trăng dần ló dạng, ánh trăng lan tỏa trong đêm đen tĩnh mịch như một tầng sương mù bao phủ lấy mặt hồ, tầng tầng lớp lớp sương mù, như một bức tranh đêm tuyệt đẹp.
Chiến Bắc Liệt ngửa đầu nhìn mặt trăng, đột nhiên cười nói: “Trước đây ta từng nghĩ, trên mặt trăng hẳn là có thần tiên.”
Lãnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, không ngờ trước đây hắn lại đáng yêu như vậy, nhất thời nổi lên tâm tư trêu tức, đả kích nói: “Không, trên đó gồ ghề, cái gì cũng không có.”
Chiến Bắc Liệt nhíu nhíu mi, ngốc nghếch hỏi: “Ngươi lên rồi sao?”
Lãnh Hạ bĩu môi, thần bí cười cười, không nói.
Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm một bên mặt của nàng, nhất thời lại vang lên lời nói của người mặc hắc bào kia, tuy lúc này Lãnh Hạ ngồi cạnh hắn nhưng sao lại cảm giác nàng xa đến thế, xa đến ……….. xa đến nỗi hắn thậm chí cảm thấy, khoảng cách giữa hai người không phải là khoảng cách mà người thường có thể đo được.
Duỗi tay ra ôm chầm lấy nàng, vòng vo chuyển chủ đề: “Trước đây, Phụ hoàng và Mẫu hậu cảm tình vô cùng tốt, từ nhỏ, ba huynh đệ chúng ta đều do Mẫu hậu dưỡng dục,………. Ta nhớ rõ có một lần Phụ hoàng dẫn huynh đệ chúng ta, cũng giống như hiện giờ du thuyền dạo hồ, Bắc Việt tuổi còn nhỏ không ngừng bò từ đầu thuyền tới đuôi thuyền, ta và Hoàng huynh học Phụ hoàng câu cá, không biết đến lúc nào thì quay đầu lại, nhưng lại không nhìn thấy Bắc Việt, khi đó ba người chúng ta đều luống cuống, Hoàng huynh không chút nghĩ ngợi, liền nhảy xuống hồ, đầu mùa xuân nước hồ rất lạnh, Hoàng huynh liều mạng tìm trong hồ, môi lạnh run lên cũng không chịu lên bờ, Phụ hoàng muốn đích thân đi tìm nhưng ta ngăn lại, rồi nhảy vào trong hồ cùng tìm với Hoàng huynh,…………”
Hắn khóe môi cong cong, cười cười nhìn Nhàn Thu hồ, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mặt hồ tạo vẻ nhu hòa, êm ái.
“Vô cùng may mắn là Bắc Việt được cứu lên chỉ hôn mê mấy ngày, nhưng từ đó về sau…. hắn không bao giờ dám ……. chạm vào nước nữa, …. Sau đó, Phụ hoàng bệnh nặng băng hà, Mẫu hậu cũng theo người đi, lúc đó Hoàng huynh chỉ mới mười hai tuổi, ta bảy tuổi, Bắc Việt nhỏ nhất, vẫn chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi đang bi bô tập nói.”
“Trước khi Phụ hoàng băng hà, cầm lấy tay Hoàng huynh, một lòng nhớ kỹ dân chúng Đại Tần, ngũ quốc chiến loạn. Từ đó về sau, Hoàng huynh chăm chỉ chấp chính, cũng gánh lấy trách nhiệm dạy dỗ ta và Bắc Việt…………” Chiến Bắc Liệt lẳng lặng nói, khóe mắt hàm chứa ý cười, kể lại toàn bộ cảm tình giữa phụ tử, huynh đệ bọn hắn, hắn muốn đem thời thơ ấu của chính mình nhớ lại từng chút từng chút rồi nói cho Lãnh Hạ toàn bộ.
Lãnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, vươn tay vẩy vẩy nước bên mạn thuyền hỏi: “Cho nên mục tiêu của ngươi chính là thống nhất ngũ quốc?”
Chiến Bắc Liệt gật gật đầu, chậm rãi nói: “Không riêng gì đó là tâm nguyện của Phụ hoàng mà ngũ quốc chiến loạn còn một ngày không dứt, dân chúng vẫn phải đối mặt với lửa đạn chiến tranh, ta ở vị trí này, đương nhiên là việc nên làm.”
Lãnh Hạ chớp mắt máy cái, ánh hồ êm dịu được thu vào trong mắt nàng lại trở nên lộng lẫy đến không ngờ.
Chiến Bắc Liệt nhìn đôi mắt chứa đầy cảnh tượng lộng lẫy kia hỏi: “Còn ngươi, mục tiêu của ngươi là gì?”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Còn sống là tốt rồi, ta chỉ muốn mình còn sống, những người đáng chết đều chết hết, ta còn sống.”
Chiến Bắc Liệt nhất thời bị những lời này làm sững sờ, ngẩn ngơ gật gật đầu, sau đó thấy vẻ mặt nàng rất chân thật mới co quắp khóe miệng, quả nhiên là mẫu sư tử, không giống người thường.
Gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo hương vị ẩm ướt của nước hồ, Chiến Bắc Liệt gắt gao ôm Lãnh Hạ, hai người ngươi một câu ta một câu trò chuyện, khó được yên tĩnh hài hòa.
Đúng lúc này, một chùm sáng vút lên từ phía chân trời ‘Oàng’ một tiếng, nổ tung trên nền trời đen kịt, tạo ra một khoảng ánh sáng rực rỡ.
Lãnh Hạ ngửa đầu nhìn lên, vàng bạc hai mầu đan vào nhau, làm phía trời cao sáng như ban ngày, rực rỡ, lộng lẫy, đẹp đến kinh người.
Quang ảnh liên tiếp, ở trong mắt Chiến Bắc Liệt như ẩn như hiện ý cười, ánh mắt hắn vẫn gắt gao nhìn Lãnh Hạ, hai má ánh lên màu vàng lửa kiều mỵ, trong nháy mắt này, dường như hết thảy trần thế ồn ào náo động đều mất đi ở một hành động ngửa đầu này của nàng, nhìn nàng trong giây phút này cũng đẹp đến kinh người.
Pháo hoa tầng tầng lớp lớp nở rộ, giống như mưa sao băng rơi xuống, chiếu sáng cả một không gian rộng lớn, rực rỡ đến chói mắt!
Vút!
Một tia pháo hoa đang bay vút lên, ngay tại lúc pháo hoa sắp nở bung ra, ………………… những hạt mưa cũng bắt đầu rơi xuống!
Pháo hoa đang muốn bùng ra kia lập tức bị mưa to dập tắt, cũng dội một gáo nước lạnh vào lòng Chiến Bắc Liệt ………..
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân hai người đều ướt đẫm, nhìn thấy Lãnh Hạ cực kỳ xem thường mình, Chiến Bắc Liệt xấu hổ nhanh chóng cởi y bào trên người khoác cho nàng.
“Cái kia …… khụ khụ….” Chiến Bắc Liệt nhìn trời mưa to, lại nhìn Lãnh Hạ: “Nơi này cách Vọng Thu biệt trang không xa, qua đó tránh mưa trước đi.”
Lãnh Hạ ánh mắt trêu tức nhìn Chiến Bắc Liệt đến nỗi hắn sởn gai ốc mới gật gật đầu.
Đại Tần Chiến thần như được đại xá, bắt đầu chèo thuyền, ai mà nghĩ được, hắn phí công thiết kế công phu như vậy lại bị mưa to làm hỏng.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, từng hạt mưa rơi xuống mặt hồ làm nổi lên muôn vàn bọt nước.
Đại Tần Chiến thần dùng sức chèo thuyền, nhanh chóng chèo tới biệt trang.
Vọng Thu biệt trang là nơi mà ngày nhỏ Chiến Bắc Liệt thường xuyên tới, nhưng từ khi dần dần trưởng thành, hầu như không có thời gian để tới đây.
Bên trong trang không nhiều người hầu lắm, chỉ có một quản gia, mấy gã sai vặt, nhìn thấy Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ ướt sũng, tuyệt đối là kinh hoàng nhiều hơn kinh hỉ, lúc nào mới có thể nhìn thấy bộ dáng chật vật của Đại Tần Chiến thần như vậy.
Hai người đen mặt đi tới sương phòng tắm qua một lát, sau khi thay quần áo, lúc ra ngoài thì lại thấy quản gia và gã sai vặt đều biến mất không thấy tăm tích.
Chiến Bắc Liệt âm thầm khen ngợi Mục Thiên Mục Dương ở trong lòng một phen, thủ hạ tốt, có năng lực!
Trên mặt lại không hiện lộ mảy may, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, đầy mặt oán giận: “Đám nô tài này, rất kỳ cục1″
Lãnh Hạ bĩu môi, mặc kệ hắn tự biên tự diễn.
Nếu đã không có người hầu, hai tôn đại thần muốn ăn cơm, vậy phải tự động thủ thôi, tại lúc Chiến Bắc Liệt nghĩ như vậy, thoáng chốc lại nhớ đến cái đĩa điểm tâm đen xì xấu xí kia.
Tại trù phòng cái gì đều đã chuẩn bị đầy đủ, rau xanh và thịt đều được đặt ở trên thớt, Lãnh Hạ vừa nhìn vừa hỏi: “Ngươi làm sao?” (phòng bếp)
Chiến Bắc Liệt vừa cầm dao vừa chặt chặt một hồi rồi nhún vai.
Lãnh Hạ bất đắc dĩ xắn tay áo hỗ trợ.
Ở phía xa xa, mấy gã sai vặt tụ tập ở cùng một chỗ, Mục Dương vỗ vỗ bọn họ khen: “Làm rất tốt.”
Mục Thiên nhìn trời, bán tín bán nghi: “Gia và tiểu vương phi làm được không a?”
Mục Dương phất tay, một bộ dạng ‘Chủ ý của ta ngươi cứ yên tâm’ tràn đầy tin tưởng: “Gia làm không được thì không phải vẫn còn tiểu Vương phi sao?”
Vừa dứt lời liền thấy Mục Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn hướng trù phòng, trên mặt xuất hiện một vết nứt, vô cùng kinh hoàng.
Thanh hoa mãng xà này chính là Tiểu Thanh.
Chiến Bắc Liệt nhìn một đám bồ câu trên mặt đất bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám động, lại nhìn Tiểu Thanh hai mắt tỏa ánh sáng, trong lòng một trận thỏa mãn, mặc kệ là thanh hoa mãng xà hay tám con bồ câu, đều là bổn vương tặng!
Chiến Bắc Liệt nhất thời sảng khoái, bước đến trước người Lãnh Hạ hỏi: “Cần ra ngoài sao?”
Lãnh Hạ nhấc mí mắt lên nhìn hắn, hôm nay Chiến Bắc Liệt một thân cẩm bào màu đen, bên hông đeo thêm một tà áo đồng màu, vừa quý phái lại có vài phần nho nhã tiêu sái, ánh mắt híp lại chứa ý cười nhìn nàng.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, vươn ngọc thủ ra, Tiểu Thanh nhất thời chậm rãi bò lên cánh tay nàng, chỉ là đôi mắt kia từ đầu đến cuối đều lưu luyến không rời nhìn mấy con bồ câu.
Chiến Bắc Liệt nhìn Tiểu Thanh lướt qua cổ tay, cánh tay, đầu vai, cổ Lãnh Hạ, trong lòng ghen tỵ tăng dần, nhưng trên mặt cũng không để lộ mảy may, hắn kiên quyết không thừa nhận mình lại đi ăn dấm chua với một con rắn.
Sau khi Lãnh Hạ thả Tiểu Thanh vào lồng sắt, Chiến Bắc Liệt ngồi xổm trên mặt đất ngắm nhìn tám bồ câu bị Tiểu Thanh làm cho sợ tới mức lông đều dựng đứng cả lên.
Vung tay lên một cái, phẩy sạch tám con bồ câu, đứng lên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lãnh Hạ, đắc ý đi ra ngoài.
Hai người ra đến cửa Vương phủ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy năm người thẳng lưng quỳ gối, lúc này mặt trời chói chang, năm người lại quỳ một ngày một đêm, dưới chân có dấu vết rõ ràng, đó là do mồ hôi thấm xuống đất rồi bị ánh mặt trời thiêu đốt, năm người vẻ mặt nghiêm trang, vẫn thẳng tắp quỳ ở đó.
Nhìn thấy Lãnh Hạ, trong mắt không hẹn mà cùng xẹt qua tia kinh hỉ, Tề Thịnh gọi to một tiếng: “Cô nương!”
Lãnh Hạ dời mắt khỏi năm người, tựa như không nghe thấy, trực tiếp đi qua.
Tia kinh hỉ trong mắt Tề Thịnh lập tức biến mất trở thành ý chí chiến đấu, chỉ cần kiên trì cô nương nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta.
Trên đường cái thành Trường An.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt một trước một sau, bước chậm ở trên phố xá phồn hoa náo nhiệt, kiếp trước Lãnh Hạ chưa bao giờ thoải mái như thế, như nữ tử bình thường đi dạo phố, sau khi tới thế giới này thì là lần đầu tiên, không có mục đích, đi dạo phố chỉ là đi dạo phố.
Không tự chủ được, tầm mắt của nàng đảo qua từng quầy hàng ở hai bên đường, trâm cài tóc, vải dệt, lụa hoa, đồ chơi làm bằng đường, nhất thời cái gì cũng thấy mới mẻ.
Ở phía sau, Chiến Bắc Liệt như hộ hoa sứ giả, một đôi ưng mâu sáng choang quét trên đường, chỉ cần có người liếc nhìn Lãnh Hạ nhiều hơn một lần, ngay lập tức Đại Tần Chiến thần liền đen mặt, trừng mắt!
Chiến Bắc Liệt bước chân chậm một chút, phát hiện Lãnh Hạ có hứng thú nhìn một loạt ngọc trâm, Đại Tần Chiến thần lập tức vung tay, người bán hàng kia lập tức chạy lại.
Thanh toán bạc, rồi cất một đống trâm vào trong túi, rồi lại như không có việc gì chạy lên tiếp.
Sau khoảng một khắc, trên người Đại Tần Chiến thần đã căng phồng do cất đầy các loại quà tặng, chỉ cần Lãnh Hạ đảo mắt qua một thứ gì đó, ngay lập tức Chiến Bắc Liệt nhất định vung tay lên, mua!
Đến lúc hắn không mang nổi nữa, tác dụng của ám vệ cũng được bộc lộ, Mục Thiên Mục Dương bị Chiến Bắc Liệt quăng cho một ánh mắt, phải hiện thân, nhắm mắt theo đuôi hắn.
Chiến Bắc Liệt luôn luôn quan sát đến tầm mắt Lãnh Hạ, chỉ cần Lãnh Hạ nhìn qua, lập tức chỉ huy hai huynh đệ hành động, một ánh mắt, một mệnh lệnh.
“Mứt quả a! Mứt quả vừa chua lại ngọt a!” Xa xa truyền đến một thanh âm rao hàng.
Mục Dương len lén truyền âm nói với Chiến Bắc Liệt: “Gia, mứt quả, các cô nương đều thích ăn!”
Chiến Bắc Liệt bán tín bán nghi liếc mắt nhìn qua mấy xâu mứt quả bẩn bẩn kia, Lãnh Hạ là cô nương bình thường sao?
Lãnh Hạ đi đi, không khỏi cảm thấy kỳ quái, người này không phải nói đi dạo phố sao, chạy ở phía sau làm gì vậy?
Ngoảnh đầu lại nhìn nhất thời ngẩn người.
Chiến Bắc Liệt ở phía sau so với lúc xuất môn béo hơn hẳn một vòng, mà hai người đứng phía sau hắn, chỉ nhìn một cách đơn thuần thân hình thì hình như là Mục Thiên và Mục Dương, tuyệt đối không nhìn thấy mặt bọn họ, trong tay ôm đủ thứ gì đó ước chừng còn cao hơn người họ vài phần.
Lãnh Hạ nhìn về phía gì đó trong tay bọn họ, hiểu rõ liền bật cười, có vài phần ấm áp mà chính mình cũng không nhận ra.
Chiến Bắc Liệt giơ một xâu mứt quả cực lớn, xấu hổ nhìn nhìn nàng, sau đó hùng hổ giơ ra trước mặt nàng, ý tứ: ăn!
Lãnh Hạ cực kỳ xem thường, lấy một ánh mắt xem thường liếc hắn một cái, mứt quả? Coi ta là tiểu hài tử sao?
Không nén nổi giận, Chiến Bắc Liệt nhất thời lấy ánh mắt âm trầm nhìn ra phía sau, Mục Dương đáng thương ngửa mặt nhìn trời, tiểu vương phi quả nhiên không phải cô nương bình thường a!
Khi trở lại Vương phủ đã là buổi tối, Lãnh Hạ vẫn như trước không nhìn năm người quỳ gối trước cửa phủ, không thèm để ý những ánh mắt chờ mong của bọn họ.
Hôm sau.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng chan hòa.
Nhàn Thu hồ là một trong những cảnh đẹp của Trường An, làn nước mênh mông xanh ngắt hợp với những gốc liễu yêu kiều rủ xuống tạo vẻ yên ả và thanh bình.
Hôm nay trời vô cùng đẹp, ánh nắng rực rỡ, chiếu qua làn nước dịu dàng kia tạo nên những lớp ánh sáng phản chiếu óng ánh, ngọc ngà như những viên ngọc quý, có đôi khi những con gió nhẹ nô đùa dạo qua, làm mặt hồ nổi nên những gợn sóng lăn tăn, dần dần tỏa ra bốn phía.
Ở giữa hồ có một chiếc thuyền nhỏ, không nhỏ không lớn, vừa đủ cho hai người ngồi.
Ở một đầu thuyền Chiến Bắc Liệt cầm mái chèo đảm nhiệm chức vụ chèo thuyền, còn ở đầu bên kia, Lãnh Hạ rất thản nhiên nằm phơi nắng.
Lãnh Hạ rất tự nhiên cởi giầy ra, thả chân xuống khoát khoát nước hỏi: “Sứ giả Đông Sở hẳn là đã tới rồi, triều đình từ trên xuống dưới vội vội vàng vàng làm không kịp, sao ngươi lại thanh nhàn như vậy?”
Sáng sớm hôm nay, Chiến Bắc Liệt vô cùng hào hứng bước vào Thanh Hoan Uyển, không nói hai lời kéo nàng đi du hồ.
Chiến Bắc Liệt ngắm bàn chân nhỏ gầy kia của Lãnh Hạ, ngón chân thon thả, làn da trắng nõn, như ẩn như hiện dưới mặt nước trong veo, làm hắn trở nên vạn phần cảnh giác, sợ xuất hiện kẻ nào đó nhìn chân của tức phụ mình.
Kỳ thật Chiến Bắc Liệt nghĩ rất đơn giản, thời điểm yêu đương, đương nhiên phải hẹn hò. Đại Tần Chiến thần muôn phần khí phách: “Mang ngươi ra ngoài giải sầu!”
Lãnh Hạ chậm rãi khép mí mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng.
Ở phía Tây mặt trời tỏa ra những vầng sáng ửng đỏ mỏng manh, trên mặt hồ lăn tăn sóng nước, làm lay động cỏ bãi cỏ lau, như đang tắm dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Lãnh Hạ nhìn xung quanh, không biết đã bị Chiến Bắc Liệt đưa tới nơi nào, chỉ có thể nhìn thấy bóng đê mơ hồ ở phía xa xa.
Phượng mâu híp lại, Lãnh Hạ liếc nhìn Chiến Bắc Liệt.
Đại Tần Chiến thần cười vô tội, thừa dịp mẫu sư tử ngủ, dùng sức chèo, cuối cùng chèo tới nơi này.
Nàng than nhẹ một tiếng, không biết từ lúc nào, chỉ cần có người này ở bên lại có thể ngủ sâu như vậy.
Chiến Bắc Liệt như làm ảo thuật biến một đĩa điểm tâm, đưa cho Lãnh Hạ, nói: “Đói bụng chứ?”
Đuôi lông mày nhếch lên, nhận lấy cái đĩa, điểm tâm màu vàng chanh chỉ lớn hơn một nén bạc một chút, mềm mịn lại rực rỡ làm người khác cũng không khỏi cảm thấy vui mừng. Lúc này nàng thực sự có chút đói bụng, lấy một miếng nhỏ bỏ vào miệng, ngọt dịu mà không ngấy, tốt lắm.
Lãnh Hạ vừa ăn vừa nhìn Chiến Bắc Liệt, người này, chuẩn bị rất đầy đủ.
Đại Tần Chiến thần cười vui vẻ đến nỗi không thấy mắt đâu nữa, vui tươi hớn hở buông mái chèo, đi tới bên người Lãnh Hạ ngồi xuống, hai người sóng vai khoanh chân, nhất thời không nói gì.
Dần dần trong bóng đêm, mặt trăng dần ló dạng, ánh trăng lan tỏa trong đêm đen tĩnh mịch như một tầng sương mù bao phủ lấy mặt hồ, tầng tầng lớp lớp sương mù, như một bức tranh đêm tuyệt đẹp.
Chiến Bắc Liệt ngửa đầu nhìn mặt trăng, đột nhiên cười nói: “Trước đây ta từng nghĩ, trên mặt trăng hẳn là có thần tiên.”
Lãnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, không ngờ trước đây hắn lại đáng yêu như vậy, nhất thời nổi lên tâm tư trêu tức, đả kích nói: “Không, trên đó gồ ghề, cái gì cũng không có.”
Chiến Bắc Liệt nhíu nhíu mi, ngốc nghếch hỏi: “Ngươi lên rồi sao?”
Lãnh Hạ bĩu môi, thần bí cười cười, không nói.
Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm một bên mặt của nàng, nhất thời lại vang lên lời nói của người mặc hắc bào kia, tuy lúc này Lãnh Hạ ngồi cạnh hắn nhưng sao lại cảm giác nàng xa đến thế, xa đến ……….. xa đến nỗi hắn thậm chí cảm thấy, khoảng cách giữa hai người không phải là khoảng cách mà người thường có thể đo được.
Duỗi tay ra ôm chầm lấy nàng, vòng vo chuyển chủ đề: “Trước đây, Phụ hoàng và Mẫu hậu cảm tình vô cùng tốt, từ nhỏ, ba huynh đệ chúng ta đều do Mẫu hậu dưỡng dục,………. Ta nhớ rõ có một lần Phụ hoàng dẫn huynh đệ chúng ta, cũng giống như hiện giờ du thuyền dạo hồ, Bắc Việt tuổi còn nhỏ không ngừng bò từ đầu thuyền tới đuôi thuyền, ta và Hoàng huynh học Phụ hoàng câu cá, không biết đến lúc nào thì quay đầu lại, nhưng lại không nhìn thấy Bắc Việt, khi đó ba người chúng ta đều luống cuống, Hoàng huynh không chút nghĩ ngợi, liền nhảy xuống hồ, đầu mùa xuân nước hồ rất lạnh, Hoàng huynh liều mạng tìm trong hồ, môi lạnh run lên cũng không chịu lên bờ, Phụ hoàng muốn đích thân đi tìm nhưng ta ngăn lại, rồi nhảy vào trong hồ cùng tìm với Hoàng huynh,…………”
Hắn khóe môi cong cong, cười cười nhìn Nhàn Thu hồ, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mặt hồ tạo vẻ nhu hòa, êm ái.
“Vô cùng may mắn là Bắc Việt được cứu lên chỉ hôn mê mấy ngày, nhưng từ đó về sau…. hắn không bao giờ dám ……. chạm vào nước nữa, …. Sau đó, Phụ hoàng bệnh nặng băng hà, Mẫu hậu cũng theo người đi, lúc đó Hoàng huynh chỉ mới mười hai tuổi, ta bảy tuổi, Bắc Việt nhỏ nhất, vẫn chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi đang bi bô tập nói.”
“Trước khi Phụ hoàng băng hà, cầm lấy tay Hoàng huynh, một lòng nhớ kỹ dân chúng Đại Tần, ngũ quốc chiến loạn. Từ đó về sau, Hoàng huynh chăm chỉ chấp chính, cũng gánh lấy trách nhiệm dạy dỗ ta và Bắc Việt…………” Chiến Bắc Liệt lẳng lặng nói, khóe mắt hàm chứa ý cười, kể lại toàn bộ cảm tình giữa phụ tử, huynh đệ bọn hắn, hắn muốn đem thời thơ ấu của chính mình nhớ lại từng chút từng chút rồi nói cho Lãnh Hạ toàn bộ.
Lãnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, vươn tay vẩy vẩy nước bên mạn thuyền hỏi: “Cho nên mục tiêu của ngươi chính là thống nhất ngũ quốc?”
Chiến Bắc Liệt gật gật đầu, chậm rãi nói: “Không riêng gì đó là tâm nguyện của Phụ hoàng mà ngũ quốc chiến loạn còn một ngày không dứt, dân chúng vẫn phải đối mặt với lửa đạn chiến tranh, ta ở vị trí này, đương nhiên là việc nên làm.”
Lãnh Hạ chớp mắt máy cái, ánh hồ êm dịu được thu vào trong mắt nàng lại trở nên lộng lẫy đến không ngờ.
Chiến Bắc Liệt nhìn đôi mắt chứa đầy cảnh tượng lộng lẫy kia hỏi: “Còn ngươi, mục tiêu của ngươi là gì?”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Còn sống là tốt rồi, ta chỉ muốn mình còn sống, những người đáng chết đều chết hết, ta còn sống.”
Chiến Bắc Liệt nhất thời bị những lời này làm sững sờ, ngẩn ngơ gật gật đầu, sau đó thấy vẻ mặt nàng rất chân thật mới co quắp khóe miệng, quả nhiên là mẫu sư tử, không giống người thường.
Gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo hương vị ẩm ướt của nước hồ, Chiến Bắc Liệt gắt gao ôm Lãnh Hạ, hai người ngươi một câu ta một câu trò chuyện, khó được yên tĩnh hài hòa.
Đúng lúc này, một chùm sáng vút lên từ phía chân trời ‘Oàng’ một tiếng, nổ tung trên nền trời đen kịt, tạo ra một khoảng ánh sáng rực rỡ.
Lãnh Hạ ngửa đầu nhìn lên, vàng bạc hai mầu đan vào nhau, làm phía trời cao sáng như ban ngày, rực rỡ, lộng lẫy, đẹp đến kinh người.
Quang ảnh liên tiếp, ở trong mắt Chiến Bắc Liệt như ẩn như hiện ý cười, ánh mắt hắn vẫn gắt gao nhìn Lãnh Hạ, hai má ánh lên màu vàng lửa kiều mỵ, trong nháy mắt này, dường như hết thảy trần thế ồn ào náo động đều mất đi ở một hành động ngửa đầu này của nàng, nhìn nàng trong giây phút này cũng đẹp đến kinh người.
Pháo hoa tầng tầng lớp lớp nở rộ, giống như mưa sao băng rơi xuống, chiếu sáng cả một không gian rộng lớn, rực rỡ đến chói mắt!
Vút!
Một tia pháo hoa đang bay vút lên, ngay tại lúc pháo hoa sắp nở bung ra, ………………… những hạt mưa cũng bắt đầu rơi xuống!
Pháo hoa đang muốn bùng ra kia lập tức bị mưa to dập tắt, cũng dội một gáo nước lạnh vào lòng Chiến Bắc Liệt ………..
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân hai người đều ướt đẫm, nhìn thấy Lãnh Hạ cực kỳ xem thường mình, Chiến Bắc Liệt xấu hổ nhanh chóng cởi y bào trên người khoác cho nàng.
“Cái kia …… khụ khụ….” Chiến Bắc Liệt nhìn trời mưa to, lại nhìn Lãnh Hạ: “Nơi này cách Vọng Thu biệt trang không xa, qua đó tránh mưa trước đi.”
Lãnh Hạ ánh mắt trêu tức nhìn Chiến Bắc Liệt đến nỗi hắn sởn gai ốc mới gật gật đầu.
Đại Tần Chiến thần như được đại xá, bắt đầu chèo thuyền, ai mà nghĩ được, hắn phí công thiết kế công phu như vậy lại bị mưa to làm hỏng.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, từng hạt mưa rơi xuống mặt hồ làm nổi lên muôn vàn bọt nước.
Đại Tần Chiến thần dùng sức chèo thuyền, nhanh chóng chèo tới biệt trang.
Vọng Thu biệt trang là nơi mà ngày nhỏ Chiến Bắc Liệt thường xuyên tới, nhưng từ khi dần dần trưởng thành, hầu như không có thời gian để tới đây.
Bên trong trang không nhiều người hầu lắm, chỉ có một quản gia, mấy gã sai vặt, nhìn thấy Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ ướt sũng, tuyệt đối là kinh hoàng nhiều hơn kinh hỉ, lúc nào mới có thể nhìn thấy bộ dáng chật vật của Đại Tần Chiến thần như vậy.
Hai người đen mặt đi tới sương phòng tắm qua một lát, sau khi thay quần áo, lúc ra ngoài thì lại thấy quản gia và gã sai vặt đều biến mất không thấy tăm tích.
Chiến Bắc Liệt âm thầm khen ngợi Mục Thiên Mục Dương ở trong lòng một phen, thủ hạ tốt, có năng lực!
Trên mặt lại không hiện lộ mảy may, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, đầy mặt oán giận: “Đám nô tài này, rất kỳ cục1″
Lãnh Hạ bĩu môi, mặc kệ hắn tự biên tự diễn.
Nếu đã không có người hầu, hai tôn đại thần muốn ăn cơm, vậy phải tự động thủ thôi, tại lúc Chiến Bắc Liệt nghĩ như vậy, thoáng chốc lại nhớ đến cái đĩa điểm tâm đen xì xấu xí kia.
Tại trù phòng cái gì đều đã chuẩn bị đầy đủ, rau xanh và thịt đều được đặt ở trên thớt, Lãnh Hạ vừa nhìn vừa hỏi: “Ngươi làm sao?” (phòng bếp)
Chiến Bắc Liệt vừa cầm dao vừa chặt chặt một hồi rồi nhún vai.
Lãnh Hạ bất đắc dĩ xắn tay áo hỗ trợ.
Ở phía xa xa, mấy gã sai vặt tụ tập ở cùng một chỗ, Mục Dương vỗ vỗ bọn họ khen: “Làm rất tốt.”
Mục Thiên nhìn trời, bán tín bán nghi: “Gia và tiểu vương phi làm được không a?”
Mục Dương phất tay, một bộ dạng ‘Chủ ý của ta ngươi cứ yên tâm’ tràn đầy tin tưởng: “Gia làm không được thì không phải vẫn còn tiểu Vương phi sao?”
Vừa dứt lời liền thấy Mục Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn hướng trù phòng, trên mặt xuất hiện một vết nứt, vô cùng kinh hoàng.
Tác giả :
Vị Ương Trương Dạ