Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 1 - Chương 65-1
Edit: Kiri
Nhận lấy?
Chiến Bắc Việt nhất thời giãy nảy, nói đùa sao, Tiểu Thái Bản còn đang giận ta, nếu nhận lấy, chẳng phải để nàng giết ta sao?
Không được, hắn đang định mở miệng nói……….
Lãnh Hạ hừ lạnh một tiếng, không nói, chỉ dùng ánh mắt liếc hắn, ý tứ rất rõ ràng, nhận lấy, ta mà hại ngươi sao?
Chiến Bắc Việt buồn bực lắc đầu quầy quậy, không được, kiên quyết không được, hắn vừa định nói …..
Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh đã gật gật đầu, kiên quyết thi hành mọi đề nghị của tức phụ, trầm giọng nói: “Như vậy đi, Bắc Việt đem hai nữ nhân này mang về phủ.”
Chiến Bắc Việt trừng mắt, Nhị ca a, ngươi không thể có tức phụ quên đệ đệ a! Không được, dù có bị Nhị ca đánh thành đầu heo, cũng không được! Hắn đang định nói ……..
Hoa Thiên nhẹ nhàng thở phào, yêu kiều vỗ vỗ ngực, đồng ý nói: “Chủ ý này rất tốt, ta cũng không cần các nàng, Việt vương mang về đi.”
Chiến Bắc Việt trừng mắt, Hoa tỷ tỷ, sao ngươi cũng nói theo họ a, không được! Hắn đang định nói ……..
Chiến Bắc Diễn ngồi trên long ỷ vuốt cằm, quyết định: “Tốt lắm, Bắc Việt mang các nàng đi đi, truyền khẩu dụ của Trẫm, Vân Nghê, Nguyệt Vũ, tài mạo song toàn, ban cho Việt vương.”
Thánh chỉ đã hạ, Chiến Bắc Việt khóc không ra nước mắt, dại ra nhìn một loạt người quyết định thay hắn, các ngươi, các ngươi, …….. có thể hỏi ý kiến ta không?
Mọi người sắc mặt thản nhiên, mảy may áy náy cũng không có, trong nháy mắt đã khôi phục cái không khí hài hòa trước đó, kính rượu kính rượu, ăn ăn uống uống, về phần Chiến Bắc Việt? Không nhìn.
Một lát sau, chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, …………… Chiến Bắc Việt một quyền nện xuống bàn, lấy một quyền thể hiện ý chí khẳng khái, hy sinh, lẫm liệt chịu chết, tráng sĩ một đi không trở lại, cao giọng quát: “Chết thì chết đi!”
Nhất thời, hai nữ nhân vốn đang nhỏ giọng nức nở, lại nước mắt giàn dụa, rất tổn thương tự tôn!
Mộ Dung Triết khuôn mặt đang đen chợt thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng người này không như ý, nhưng tốt xấu gì cũng đã tống xuất đi ….. vừa nghĩ xong, hắn quả thực hận không thể tát mình một cái, âm thầm phỉ nhổ, cái gì gọi là tống xuất đi!
Cùng với Mộ Dung Triết ăn không thấy mùi, Hoa Thiên hâm mộ, ghen tị, hận, Chiến Bắc Diễn thảnh thơi xem kịch vui, Chiến Bắc Liệt phục vụ, Lãnh Hạ tự nhiên hưởng thụ phục vụ, Chiến Bắc Việt khóc không ra nước mắt, hai nữ nhân xấu hổ và giận dữ.
Cung yến rốt cục đã xong.
Chiến Bắc Liệt ân cần ôm vai Lãnh Hạ hỏi han ân cần, đi ra ngoài cung.
Chiến Bắc Việt đầu đi theo sau hai người, hai mỹ nhân kia chạy theo phía sau hắn, thi thoảng khẽ liếc trộm.
Chiến Bắc Việt đảo mắt qua, mỹ nhân tức thì cắn môi cúi đầu, bộ dáng xấu hổ, làm cho hắn dựng tóc gáy, không khỏi âm thầm khinh thường ở trong lòng, Tiểu Thái Bản sẽ không bày ra một bộ dáng ghê tởm, buồn nôn như vậy.
Nàng một cước đá tới đá lui, rất có sức quyến rũ!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt vừa ngồi vào xe, màn xe đã bị xốc lên, Chiến Bắc Việt thò đầu vào, cười cười lấy lòng: “Nhị ca, đêm nay ta đến phủ ngươi ngủ.”
Biết là hắn trốn hai nữ nhân kia, Chiến Bắc Liệt cũng không tính toán, dù sao Liệt Vương phủ cũng có nhiều khách phòng.
Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt hung tợn liếc hắn một cái, con thỏ nhỏ thằng nhãi con ở đây, không thể có cơ hội ở cùng một chỗ với mẫu sư tử, đạp một cước, ý tứ thật rõ ràng: đi ở bên ngoài đi.
Chỉ cần cho ta về với ngươi, đừng nói đi bên ngoài, đi dưới vó ngựa cũng không sao! Chiến Bắc Việt nuốt nuốt nước miếng, sau khi hoài niệm Tiểu Thái Bản từ một cước kia xong, nhanh chóng chạy ra ngoài với Chung Thương.
Non nửa canh giờ sau, xe ngựa rốt cục trở về Liệt Vương phủ.
Đột nhiên, xe ngựa rung chuyển.
Một bóng dáng màu đen bay ra khỏi xe, nằm rạp trên mặt đất.
Đại Tần Chiến thần lập tức đứng dậy, trấn định vạn phần: “Trong xe ngựa hơi khó chịu.”
Chiến Bắc Việt và Chung Thương khóe miệng co quắp, nhìn Đại Tần Chiến thần ở phía trước thản nhiên xoay người, đi vào trong Vương phủ, và trên mông có một dấu chân rõ ràng,…….. Màn xe xốc lên, Lãnh Hạ đầu tóc hơi rối, thản nhiên cười với hai người, cười khiến da đầu cả hai run lên, ngẩng đầu nhìn trời, chúng ta cái gì cũng không biết, thật sự không cần diệt khẩu.
Nửa đêm, Lãnh Hạ bị một thanh âm bén nhọn đánh thức, liền đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này đang đêm, ánh trăng không sáng, màu đen gần như bao phủ khắp nơi, gió nhẹ khẽ thổi qua làm lay động từng phiến lá.
Ở giữa sân, Niên Tiểu Đao đang ngồi chồm hỗm mài dao, tiếng vang kia chính là do nàng gây ra, nàng ngẩng đầu lên, dao thái trong tay sáng bóng trông rất dữ tợn.
Lãnh Hạ nhíu mày, thong thả hỏi: “Trở lại là tốt rồi, đang làm gì vậy?”
Niên Tiểu Đao mắt lộ ra hung quang, nhếch miệng cười, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía khách phòng, lầm bầm đi ra khỏi Thanh Hoan Uyển: “Tiếng dao xoèn xoẹt ……”
Lãnh Hạ bĩu môi theo sau, trò hay này cũng không thể không xem.
Thời điểm tới khách phòng, Niên Tiểu Đao đã một cước đá văng cửa phòng Chiến Bắc Việt, giơ dao phay vọt vào phòng, khí thế kia đừng nói là chém người, nói giết người nàng cũng tin.
Lãnh Hạ đang định theo vào, sau vài giây, lộ ra một biểu tình trố mắt hiếm thấy.
Chiến Bắc Việt mặc áo ngủ một tay cầm con dao, một tay xách Niên Tiểu Đao ra ngoài, vứt con dao đi, ‘phập’ một tiếng cắm thẳng vào một gốc cây ở phía xa xa.
Chiến Bắc Việt sắc mặt nghiêm túc, hung ác trừng mắt nhìn Niên Tiểu Đao, trong mắt lộ ra hàn quang, tức giận khiển trách: “Nếu bổn vương không nhường ngươi, ngươi đã sớm bị bổn vương trừng trị.”
Niên Tiểu Đao giương nanh múa vuốt cao giọng kêu gào: “Rùa con, ngươi con mẹ nó thả ta xuống.”
Chiến Bắc Việt ném Tiểu Thái Bản xuống đất, lấy một biểu tình âm lãnh Lãnh Hạ chưa bao giờ gặp qua nhìn nàng, quanh thân khí thế lãnh liệt, chỉ vào Niên Tiểu Đao trầm giọng quát: “Chơi trò mất tích? Lớn như vậy còn chơi trò mất tích? Bổn vương hôm nay phải chỉnh đốn ngươi, không biết tốt xấu!”
Niên Tiểu Đao ngồi dưới đất chỉ ngây ngốc nhìn hắn, bị vẻ mặt này làm cho kinh ngạc, tiểu bá vương này cho tới nay đều là bị nàng khi dễ, hôm nay cư nhiên nam nhân như vậy, nàng nhất thời không phản ứng kịp, hai mắt đảo quanh, vì chuyện mình mất tích mà bắt đầu chột dạ… Chiến Bắc Việt càng nói càng hăng, càng nói càng dũng cảm, bổn vương cuối cùng cũng có ngày vùng dậy!
Hắn trừng mắt trừng mắt, bàn tay có khí khái nam tử nắm chặt lại, đe dọa: “Bổn vương hôm nay nói cho ngươi, ngươi gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải gả, đời này trốn không thoát lòng bàn tay bổn vương!”
Không đề cập tới chuyện lập gia đình thì tốt nhưng vừa nói đến lập gia đình, Niên Tiểu Đao liền nhảy dựng lên, huyết khí dâng lên, mày liễu giương cao, quát to: “Con mẹ nó, trước hết ngươi giải quyết hai nữ nhân trong vương phủ cho ta!”
Chiến Bắc Việt run người lên, thân thể đang đứng thẳng bị nàng rống cho một hồi chợt mềm xuống, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, nhìn Niên Tiểu Đao ……..
Niên Tiểu Đao chưa hết giận, một cước đá qua, gào to: “Con thỏ nhỏ thằng nhãi con, ăn gan hùm mật gấu, dám chỉ bào ta.”
Kế tiếp, chính là cảnh tượng Lãnh Hạ rất quen thuộc, Chiến Bắc Việt ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bị Niên Tiểu Đao hành hung!
Thi thoảng còn có thể nghe thấy tiểu bá vương gào khóc, kêu đau, Niên Tiểu Đao tiếng mắng, tiếng hô gào ……..
Cùng lúc đó, Tây Vệ dịch quán.
Trong bóng tối, có vài bóng đen lao nhanh từ bên ngoài vào, vô thanh vô tức nhảy vào trong viện.
Lúc đáp đất, lập tức phân ra, mỗi người một ngả, động tác mau lẹ, giống như là quỷ mị.
Trong đó một bóng đen lặng yên không một tiếng động sờ soạng một cửa phòng, dưới ánh đèn có một nam nhân đang nằm viết gì đó, bóng đen nhẹ nhàng đi vào, nam nhân cả kinh ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, khó tin kêu lên: “Là ngươi!”
Rầm!
Nam nhân bị một búa đập vào đầu, ngất xỉu.
Bóng đen thô lỗ khiêng hắn lên, nhanh nhẹn bay vút về phương hướng vừa tới.
Không có một bóng người trong phòng, trên án còn một tờ giấy, dưới ánh đèn mờ ảo có thể nhìn được ba chữ to, lẳng lặng nằm trên đó: Tra, An Bình!
Sau thời gian một nén nhang, mấy người gặp lại tại địa điểm đã hẹn trước, ánh mắt âm lệ nhìn nam nhân đang ngất xỉu kia, điểm nhẹ mũi chân, lao ra khỏi dịch quán.
Cả dịch quán im ắng không một tiếng động, không ai phát hiện vài tên khách không mời mà đến này đã đi rồi.
Mà trong dịch quán, trên mặt đất, mấy thị vệ gác đêm, không ai không có một vết máu ở yết hầu, một kích mất mạng.
Sáng sớm hôm sau.
Lãnh Hạ ra khỏi Thanh Hoan Uyển, liền thấy Chiến Bắc Liệt đã đứng ở cửa.
Nàng còn chưa nói gì, đã đã chạy tới, khóe mắt có vài phần ý cười: “Ta đi cùng ngươi.”
Lãnh Hạ mỉm cười, cũng không cự tuyệt, kệ Chiến Bắc Liệt vui tươi hớn hở chạy bên cạnh mình, hai bóng dáng một cao ngất cao ngạo, một yêu kiều nhỏ nhắn, tạo thành hai cái bóng thật dài trên mặt đất, cực kỳ hài hòa.
Đột nhiên, hai người đang chạy bộ không hẹn mà cùng dừng lại, quay đầu nhìn lại.
“Gia!” Chung Thương sắc mặt nghiêm túc bay vút đến, bẩm báo: “Tây Vệ Tam Hoàng tử đêm qua mất tích.” Hắn nói tới đây dừng lại một chút, ánh mắt lặng lẽ nhìn trộm Lãnh Hạ, mới tiếp tục nói: “Trong dịch quán, thị vệ tuần tra đều bị một đao cắt đứt yết hầu, thủ đoạn lưu loát, tại hiện trường không có một chút dấu vết.”
Chỉ cần những người hiểu rõ Lãnh Hạ đều biết, thủ đoạn một kích mất mạng ngoan lệ bực này, ngoại trừ nàng thì không có ai khác, mà Tam Hoàng tử lại có quan hệ vô cùng rối rắm với nàng, thời điểm máu chốt như thế này, không thể không nghĩ tới nàng.
Lãnh Hạ khẽ hạ mí mắt, thần sắc khó lường.
Lát sau nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tây, lạnh lẽo nói với Chiến Bắc Liệt: “Trước bữa sáng, ta sẽ mang hắn về.”
Ngọc thủ giơ lên, Phong Trì đang đi bộ lập tức chạy tới, Lãnh Hạ vung tay lên, nhún người nhảy lên lưng Phong Trì, lao nhanh ra ngoài Vương phủ.
Chung Thương thong thả hỏi: “Gia, có cần phái người đi tìm không?”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, nhìn bóng dáng Lãnh Hạ trầm giọng nói: “Không cần, Vương phi sẽ xử lý.”
Lãnh Hạ cưỡi Phong Trì chạy tới biệt viện Vương phủ.
Lúc này trong viện thật im ắng, nhìn qua thì không thấy có bất cứ dấu vết nào cho thấy có người tới đây, nhưng nàng là ai, đánh giá khắp nơi một lượt, phượng mâu rét lạnh, đi về phía hậu viện.
Đứng trước cửa một phòng, ngọc thủ nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cửa phòng bị mở ra, những người ở bên trong nhất thời kinh ngạc, đồng loạt rút binh khí, như gặp phải địch nhân.
Lãnh Hạ sắc mặt lãnh liệt, ánh mắt sắc bén, nhìn năm người đứng trong phòng và Mộ Dung Triết bị trói gô trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, lạnh lùng cười.
Năm người thần sắc sợ hãi, chột dạ cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của nàng, nhất là Tề Thịnh, sắc mặt đã đỏ lên.
Mộ Dung Triết nhìn thấy nàng, trong nháy mắt hiện lên vô số biểu tình, kinh hỉ, mờ mịt, hoài nghi, hiểu, phẫn hận, miệng hắn không thể nói, chỉ có thể ấp úng kêu, thanh âm không khác gì tiếng giết heo.
Lãnh Hạ không nói hai lời, đá cho hắn một cước, cho hôn mê, rồi ngồi xuống một chiếc ghế, lạnh như băng nói: “Nói!”
Giữa mùa hè nóng nực nhưng nhiệt độ trong phòng lại thấp vô cùng, Lãnh Hạ nhìn năm người khiến họ thấp thỏm lo âu.
Bọn họ sắc mặt khẩn trương, chần chờ, Lãnh Hạ cũng không thúc giục, mỉm cười lẳng lặng chờ, nhưng trong mắt lại lạnh lùng, băng lãnh.
Thật lâu sau, Tề Thịnh bước lên giải thích: “Cô nương, trên đường ta nghe nói sứ giả Tây Vệ là Tam Hoàng tử, nhất thời nhịn không được trộm chạy về, muốn thay …… thay điện hạ báo thù.”
“Ngươi?” Lãnh Hạ cười nhạo một tiếng, đảo qua bốn người còn lại: “Các ngươi làm? Giết thị vệ dịch quán, bắt Tam Hoàng tử?”
Ánh mắt lại đảo một lượt rồi chuyển đến Mộ Dung Triết đã ngất đi, vẻ mặt lạnh băng: “Hắn bị thương như vậy cũng là do các ngươi?”
Tề Thịnh khẩn trương, không khỏi thanh minh: “Là ta xúi bọn họ quay lại, cô nương, đều là chủ ý của ta.”
Một thanh nên cực kỳ gầy vội vàng bước lên, chỉ vào chính mình: “Cô nương, không phải Tề Thịnh xúi bẩy chúng ta, chúng ta cũng muốn báo thù cho điện hạ!”
“Cô nương, chúng ta đều có phần, cô nương muốn phạt, phải phạt tất cả chúng ta.” Một hán tử cao lớn thô kệch cũng quát lên.
Lãnh Hạ nhìn về phía hai người, gật gật đầu, gọi tên bọn họ: “Sấu Hầu, Chung Đại Khuê.”
Hai người vui vẻ ra mặt, Thí Thiên có bốn trăm linh hai người, không ngờ cô nương biết tên hắn, đang định nói, thì Lãnh Hạ giơ tay cản hắn lại.
“Huynh đệ tình thâm, tốt, thực tốt ………..” Nàng lạnh lùng nói, châm chọc nhìn bọn họ, thanh âm lạnh như băng: “Các ngươi đặt ta ở đâu?”
Nhận lấy?
Chiến Bắc Việt nhất thời giãy nảy, nói đùa sao, Tiểu Thái Bản còn đang giận ta, nếu nhận lấy, chẳng phải để nàng giết ta sao?
Không được, hắn đang định mở miệng nói……….
Lãnh Hạ hừ lạnh một tiếng, không nói, chỉ dùng ánh mắt liếc hắn, ý tứ rất rõ ràng, nhận lấy, ta mà hại ngươi sao?
Chiến Bắc Việt buồn bực lắc đầu quầy quậy, không được, kiên quyết không được, hắn vừa định nói …..
Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh đã gật gật đầu, kiên quyết thi hành mọi đề nghị của tức phụ, trầm giọng nói: “Như vậy đi, Bắc Việt đem hai nữ nhân này mang về phủ.”
Chiến Bắc Việt trừng mắt, Nhị ca a, ngươi không thể có tức phụ quên đệ đệ a! Không được, dù có bị Nhị ca đánh thành đầu heo, cũng không được! Hắn đang định nói ……..
Hoa Thiên nhẹ nhàng thở phào, yêu kiều vỗ vỗ ngực, đồng ý nói: “Chủ ý này rất tốt, ta cũng không cần các nàng, Việt vương mang về đi.”
Chiến Bắc Việt trừng mắt, Hoa tỷ tỷ, sao ngươi cũng nói theo họ a, không được! Hắn đang định nói ……..
Chiến Bắc Diễn ngồi trên long ỷ vuốt cằm, quyết định: “Tốt lắm, Bắc Việt mang các nàng đi đi, truyền khẩu dụ của Trẫm, Vân Nghê, Nguyệt Vũ, tài mạo song toàn, ban cho Việt vương.”
Thánh chỉ đã hạ, Chiến Bắc Việt khóc không ra nước mắt, dại ra nhìn một loạt người quyết định thay hắn, các ngươi, các ngươi, …….. có thể hỏi ý kiến ta không?
Mọi người sắc mặt thản nhiên, mảy may áy náy cũng không có, trong nháy mắt đã khôi phục cái không khí hài hòa trước đó, kính rượu kính rượu, ăn ăn uống uống, về phần Chiến Bắc Việt? Không nhìn.
Một lát sau, chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, …………… Chiến Bắc Việt một quyền nện xuống bàn, lấy một quyền thể hiện ý chí khẳng khái, hy sinh, lẫm liệt chịu chết, tráng sĩ một đi không trở lại, cao giọng quát: “Chết thì chết đi!”
Nhất thời, hai nữ nhân vốn đang nhỏ giọng nức nở, lại nước mắt giàn dụa, rất tổn thương tự tôn!
Mộ Dung Triết khuôn mặt đang đen chợt thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng người này không như ý, nhưng tốt xấu gì cũng đã tống xuất đi ….. vừa nghĩ xong, hắn quả thực hận không thể tát mình một cái, âm thầm phỉ nhổ, cái gì gọi là tống xuất đi!
Cùng với Mộ Dung Triết ăn không thấy mùi, Hoa Thiên hâm mộ, ghen tị, hận, Chiến Bắc Diễn thảnh thơi xem kịch vui, Chiến Bắc Liệt phục vụ, Lãnh Hạ tự nhiên hưởng thụ phục vụ, Chiến Bắc Việt khóc không ra nước mắt, hai nữ nhân xấu hổ và giận dữ.
Cung yến rốt cục đã xong.
Chiến Bắc Liệt ân cần ôm vai Lãnh Hạ hỏi han ân cần, đi ra ngoài cung.
Chiến Bắc Việt đầu đi theo sau hai người, hai mỹ nhân kia chạy theo phía sau hắn, thi thoảng khẽ liếc trộm.
Chiến Bắc Việt đảo mắt qua, mỹ nhân tức thì cắn môi cúi đầu, bộ dáng xấu hổ, làm cho hắn dựng tóc gáy, không khỏi âm thầm khinh thường ở trong lòng, Tiểu Thái Bản sẽ không bày ra một bộ dáng ghê tởm, buồn nôn như vậy.
Nàng một cước đá tới đá lui, rất có sức quyến rũ!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt vừa ngồi vào xe, màn xe đã bị xốc lên, Chiến Bắc Việt thò đầu vào, cười cười lấy lòng: “Nhị ca, đêm nay ta đến phủ ngươi ngủ.”
Biết là hắn trốn hai nữ nhân kia, Chiến Bắc Liệt cũng không tính toán, dù sao Liệt Vương phủ cũng có nhiều khách phòng.
Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt hung tợn liếc hắn một cái, con thỏ nhỏ thằng nhãi con ở đây, không thể có cơ hội ở cùng một chỗ với mẫu sư tử, đạp một cước, ý tứ thật rõ ràng: đi ở bên ngoài đi.
Chỉ cần cho ta về với ngươi, đừng nói đi bên ngoài, đi dưới vó ngựa cũng không sao! Chiến Bắc Việt nuốt nuốt nước miếng, sau khi hoài niệm Tiểu Thái Bản từ một cước kia xong, nhanh chóng chạy ra ngoài với Chung Thương.
Non nửa canh giờ sau, xe ngựa rốt cục trở về Liệt Vương phủ.
Đột nhiên, xe ngựa rung chuyển.
Một bóng dáng màu đen bay ra khỏi xe, nằm rạp trên mặt đất.
Đại Tần Chiến thần lập tức đứng dậy, trấn định vạn phần: “Trong xe ngựa hơi khó chịu.”
Chiến Bắc Việt và Chung Thương khóe miệng co quắp, nhìn Đại Tần Chiến thần ở phía trước thản nhiên xoay người, đi vào trong Vương phủ, và trên mông có một dấu chân rõ ràng,…….. Màn xe xốc lên, Lãnh Hạ đầu tóc hơi rối, thản nhiên cười với hai người, cười khiến da đầu cả hai run lên, ngẩng đầu nhìn trời, chúng ta cái gì cũng không biết, thật sự không cần diệt khẩu.
Nửa đêm, Lãnh Hạ bị một thanh âm bén nhọn đánh thức, liền đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này đang đêm, ánh trăng không sáng, màu đen gần như bao phủ khắp nơi, gió nhẹ khẽ thổi qua làm lay động từng phiến lá.
Ở giữa sân, Niên Tiểu Đao đang ngồi chồm hỗm mài dao, tiếng vang kia chính là do nàng gây ra, nàng ngẩng đầu lên, dao thái trong tay sáng bóng trông rất dữ tợn.
Lãnh Hạ nhíu mày, thong thả hỏi: “Trở lại là tốt rồi, đang làm gì vậy?”
Niên Tiểu Đao mắt lộ ra hung quang, nhếch miệng cười, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía khách phòng, lầm bầm đi ra khỏi Thanh Hoan Uyển: “Tiếng dao xoèn xoẹt ……”
Lãnh Hạ bĩu môi theo sau, trò hay này cũng không thể không xem.
Thời điểm tới khách phòng, Niên Tiểu Đao đã một cước đá văng cửa phòng Chiến Bắc Việt, giơ dao phay vọt vào phòng, khí thế kia đừng nói là chém người, nói giết người nàng cũng tin.
Lãnh Hạ đang định theo vào, sau vài giây, lộ ra một biểu tình trố mắt hiếm thấy.
Chiến Bắc Việt mặc áo ngủ một tay cầm con dao, một tay xách Niên Tiểu Đao ra ngoài, vứt con dao đi, ‘phập’ một tiếng cắm thẳng vào một gốc cây ở phía xa xa.
Chiến Bắc Việt sắc mặt nghiêm túc, hung ác trừng mắt nhìn Niên Tiểu Đao, trong mắt lộ ra hàn quang, tức giận khiển trách: “Nếu bổn vương không nhường ngươi, ngươi đã sớm bị bổn vương trừng trị.”
Niên Tiểu Đao giương nanh múa vuốt cao giọng kêu gào: “Rùa con, ngươi con mẹ nó thả ta xuống.”
Chiến Bắc Việt ném Tiểu Thái Bản xuống đất, lấy một biểu tình âm lãnh Lãnh Hạ chưa bao giờ gặp qua nhìn nàng, quanh thân khí thế lãnh liệt, chỉ vào Niên Tiểu Đao trầm giọng quát: “Chơi trò mất tích? Lớn như vậy còn chơi trò mất tích? Bổn vương hôm nay phải chỉnh đốn ngươi, không biết tốt xấu!”
Niên Tiểu Đao ngồi dưới đất chỉ ngây ngốc nhìn hắn, bị vẻ mặt này làm cho kinh ngạc, tiểu bá vương này cho tới nay đều là bị nàng khi dễ, hôm nay cư nhiên nam nhân như vậy, nàng nhất thời không phản ứng kịp, hai mắt đảo quanh, vì chuyện mình mất tích mà bắt đầu chột dạ… Chiến Bắc Việt càng nói càng hăng, càng nói càng dũng cảm, bổn vương cuối cùng cũng có ngày vùng dậy!
Hắn trừng mắt trừng mắt, bàn tay có khí khái nam tử nắm chặt lại, đe dọa: “Bổn vương hôm nay nói cho ngươi, ngươi gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải gả, đời này trốn không thoát lòng bàn tay bổn vương!”
Không đề cập tới chuyện lập gia đình thì tốt nhưng vừa nói đến lập gia đình, Niên Tiểu Đao liền nhảy dựng lên, huyết khí dâng lên, mày liễu giương cao, quát to: “Con mẹ nó, trước hết ngươi giải quyết hai nữ nhân trong vương phủ cho ta!”
Chiến Bắc Việt run người lên, thân thể đang đứng thẳng bị nàng rống cho một hồi chợt mềm xuống, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, nhìn Niên Tiểu Đao ……..
Niên Tiểu Đao chưa hết giận, một cước đá qua, gào to: “Con thỏ nhỏ thằng nhãi con, ăn gan hùm mật gấu, dám chỉ bào ta.”
Kế tiếp, chính là cảnh tượng Lãnh Hạ rất quen thuộc, Chiến Bắc Việt ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bị Niên Tiểu Đao hành hung!
Thi thoảng còn có thể nghe thấy tiểu bá vương gào khóc, kêu đau, Niên Tiểu Đao tiếng mắng, tiếng hô gào ……..
Cùng lúc đó, Tây Vệ dịch quán.
Trong bóng tối, có vài bóng đen lao nhanh từ bên ngoài vào, vô thanh vô tức nhảy vào trong viện.
Lúc đáp đất, lập tức phân ra, mỗi người một ngả, động tác mau lẹ, giống như là quỷ mị.
Trong đó một bóng đen lặng yên không một tiếng động sờ soạng một cửa phòng, dưới ánh đèn có một nam nhân đang nằm viết gì đó, bóng đen nhẹ nhàng đi vào, nam nhân cả kinh ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, khó tin kêu lên: “Là ngươi!”
Rầm!
Nam nhân bị một búa đập vào đầu, ngất xỉu.
Bóng đen thô lỗ khiêng hắn lên, nhanh nhẹn bay vút về phương hướng vừa tới.
Không có một bóng người trong phòng, trên án còn một tờ giấy, dưới ánh đèn mờ ảo có thể nhìn được ba chữ to, lẳng lặng nằm trên đó: Tra, An Bình!
Sau thời gian một nén nhang, mấy người gặp lại tại địa điểm đã hẹn trước, ánh mắt âm lệ nhìn nam nhân đang ngất xỉu kia, điểm nhẹ mũi chân, lao ra khỏi dịch quán.
Cả dịch quán im ắng không một tiếng động, không ai phát hiện vài tên khách không mời mà đến này đã đi rồi.
Mà trong dịch quán, trên mặt đất, mấy thị vệ gác đêm, không ai không có một vết máu ở yết hầu, một kích mất mạng.
Sáng sớm hôm sau.
Lãnh Hạ ra khỏi Thanh Hoan Uyển, liền thấy Chiến Bắc Liệt đã đứng ở cửa.
Nàng còn chưa nói gì, đã đã chạy tới, khóe mắt có vài phần ý cười: “Ta đi cùng ngươi.”
Lãnh Hạ mỉm cười, cũng không cự tuyệt, kệ Chiến Bắc Liệt vui tươi hớn hở chạy bên cạnh mình, hai bóng dáng một cao ngất cao ngạo, một yêu kiều nhỏ nhắn, tạo thành hai cái bóng thật dài trên mặt đất, cực kỳ hài hòa.
Đột nhiên, hai người đang chạy bộ không hẹn mà cùng dừng lại, quay đầu nhìn lại.
“Gia!” Chung Thương sắc mặt nghiêm túc bay vút đến, bẩm báo: “Tây Vệ Tam Hoàng tử đêm qua mất tích.” Hắn nói tới đây dừng lại một chút, ánh mắt lặng lẽ nhìn trộm Lãnh Hạ, mới tiếp tục nói: “Trong dịch quán, thị vệ tuần tra đều bị một đao cắt đứt yết hầu, thủ đoạn lưu loát, tại hiện trường không có một chút dấu vết.”
Chỉ cần những người hiểu rõ Lãnh Hạ đều biết, thủ đoạn một kích mất mạng ngoan lệ bực này, ngoại trừ nàng thì không có ai khác, mà Tam Hoàng tử lại có quan hệ vô cùng rối rắm với nàng, thời điểm máu chốt như thế này, không thể không nghĩ tới nàng.
Lãnh Hạ khẽ hạ mí mắt, thần sắc khó lường.
Lát sau nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tây, lạnh lẽo nói với Chiến Bắc Liệt: “Trước bữa sáng, ta sẽ mang hắn về.”
Ngọc thủ giơ lên, Phong Trì đang đi bộ lập tức chạy tới, Lãnh Hạ vung tay lên, nhún người nhảy lên lưng Phong Trì, lao nhanh ra ngoài Vương phủ.
Chung Thương thong thả hỏi: “Gia, có cần phái người đi tìm không?”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, nhìn bóng dáng Lãnh Hạ trầm giọng nói: “Không cần, Vương phi sẽ xử lý.”
Lãnh Hạ cưỡi Phong Trì chạy tới biệt viện Vương phủ.
Lúc này trong viện thật im ắng, nhìn qua thì không thấy có bất cứ dấu vết nào cho thấy có người tới đây, nhưng nàng là ai, đánh giá khắp nơi một lượt, phượng mâu rét lạnh, đi về phía hậu viện.
Đứng trước cửa một phòng, ngọc thủ nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cửa phòng bị mở ra, những người ở bên trong nhất thời kinh ngạc, đồng loạt rút binh khí, như gặp phải địch nhân.
Lãnh Hạ sắc mặt lãnh liệt, ánh mắt sắc bén, nhìn năm người đứng trong phòng và Mộ Dung Triết bị trói gô trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, lạnh lùng cười.
Năm người thần sắc sợ hãi, chột dạ cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của nàng, nhất là Tề Thịnh, sắc mặt đã đỏ lên.
Mộ Dung Triết nhìn thấy nàng, trong nháy mắt hiện lên vô số biểu tình, kinh hỉ, mờ mịt, hoài nghi, hiểu, phẫn hận, miệng hắn không thể nói, chỉ có thể ấp úng kêu, thanh âm không khác gì tiếng giết heo.
Lãnh Hạ không nói hai lời, đá cho hắn một cước, cho hôn mê, rồi ngồi xuống một chiếc ghế, lạnh như băng nói: “Nói!”
Giữa mùa hè nóng nực nhưng nhiệt độ trong phòng lại thấp vô cùng, Lãnh Hạ nhìn năm người khiến họ thấp thỏm lo âu.
Bọn họ sắc mặt khẩn trương, chần chờ, Lãnh Hạ cũng không thúc giục, mỉm cười lẳng lặng chờ, nhưng trong mắt lại lạnh lùng, băng lãnh.
Thật lâu sau, Tề Thịnh bước lên giải thích: “Cô nương, trên đường ta nghe nói sứ giả Tây Vệ là Tam Hoàng tử, nhất thời nhịn không được trộm chạy về, muốn thay …… thay điện hạ báo thù.”
“Ngươi?” Lãnh Hạ cười nhạo một tiếng, đảo qua bốn người còn lại: “Các ngươi làm? Giết thị vệ dịch quán, bắt Tam Hoàng tử?”
Ánh mắt lại đảo một lượt rồi chuyển đến Mộ Dung Triết đã ngất đi, vẻ mặt lạnh băng: “Hắn bị thương như vậy cũng là do các ngươi?”
Tề Thịnh khẩn trương, không khỏi thanh minh: “Là ta xúi bọn họ quay lại, cô nương, đều là chủ ý của ta.”
Một thanh nên cực kỳ gầy vội vàng bước lên, chỉ vào chính mình: “Cô nương, không phải Tề Thịnh xúi bẩy chúng ta, chúng ta cũng muốn báo thù cho điện hạ!”
“Cô nương, chúng ta đều có phần, cô nương muốn phạt, phải phạt tất cả chúng ta.” Một hán tử cao lớn thô kệch cũng quát lên.
Lãnh Hạ nhìn về phía hai người, gật gật đầu, gọi tên bọn họ: “Sấu Hầu, Chung Đại Khuê.”
Hai người vui vẻ ra mặt, Thí Thiên có bốn trăm linh hai người, không ngờ cô nương biết tên hắn, đang định nói, thì Lãnh Hạ giơ tay cản hắn lại.
“Huynh đệ tình thâm, tốt, thực tốt ………..” Nàng lạnh lùng nói, châm chọc nhìn bọn họ, thanh âm lạnh như băng: “Các ngươi đặt ta ở đâu?”
Tác giả :
Vị Ương Trương Dạ