Cuồng Nhiệt Vì Anh
Chương 3
Suốt một đêm, Mạnh Vĩ Giác cơ hồ không thể chợp mắt được nên quyết định dậy thật sớm.
Mặc thêm áo ngủ, hắn xoay người đi tới ban công, gió biển thổi qua tạt vào mặt làm cho mặt hắn lạnh ngắt, trong không khí còn mang theo vị mặn mặn của biển, khiến cho người ta không nhịn được mà hít một hơi thật dài tinh hoa của đất trời.
Sáng sớm nơi đây rất yên tĩnh, tâm trạng có thể hòa vào biển rộng mênh mông. Mạnh Vĩ Giác bỏ xuống lo lắng trong lòng, tinh thần sảng khoái đưa mắt nhìn cảnh vật của câu lạc bộ. Cả câu lạc bộ là sự kết của những thiết bị Hiện Đại với phong cách ưu nhã, lãng mạn của Châu Âu, mang lại cho người ta cảm giác rất mới mẻ, độc đáo.
Nhìn ngắm một lúc, tầm mắt của hắn rơi vào hồ bơi nằm ngoài câu lạc bộ, những thiết bị trò chơi trên mặt nước lúc này không còn hoạt động náo nhiệt nữa, nó yên tĩnh đặt mình giữa đất trời.
Trước đây hắn có thói quen bơi lội vào sáng sớm, nhưng từ sau chuyện của Tần Ngữ Mạt, thói quen này cũng theo đó biến mất. Sau khi du học ở Mĩ trở về, hắn lo sợ cha mẹ biết được bản thân vẫn còn tự trách vì cái chết của Tần Ngữ Mạt, sợ những cơn ác mộng làm ảnh hưởng đến người trong nhà, nên một mình dọn ra ngoài ở. Trong vườn hoa của căn nhà hắn ở cũng có hồ bơi, nhưng hắn lại càng không có cơ hội bơi lội vào sáng sớm.
Người tới câu lạc bộ nghỉ phép đa số bây giờ còn đang ngủ, trong hồ bơi không có lấy một bóng người, hắn có thể nhân cơ hội này bơi lội vài vòng, thả lỏng suy nghĩ.
Mạnh Vĩ Giác vừa suy nghĩ, vừa xoay người chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, đúng lúc này ánh mắt hắn liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn quay người lại chăm chú nhìn, đúng là Tần Ngữ Nghê.
Nhìn Tần Ngữ Nghê, Mạnh Vĩ Giác không tự chủ được lại nghĩ đến Tần Ngữ Mạt, nếu Tần Ngữ Mạt không chết, cô ấy sẽ có dáng vẻ như thế nào, giống như Tần Ngữ Nghê sao? Có lẽ sẽ giống nhau, cũng có lẽ không giống, giờ đây tất cả đều đã không thể biết được. Sinh mạng con người thật mong manh, chỉ trong nháy mắt có thể quay về bụi bặm, hóa thành hư vô, cảm giác giống như ra đi rất tự nhiên, nhưng lại để cho người sống vô vàn tiếc nuối và đau đớn, cho dù năm tháng trôi qua, cũng rất khó có thể quên được.
Hình như cảm thấy được ánh mắt của Mạnh Vĩ Giác đang nhìn, đột nhiên Tần Ngữ Nghê quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Mặc dù cách nhau một khoảng cách khá xa, nhưng Mạnh Vĩ Giác có thể cảm nhận được ánh mắt của cô có chứa một vẻ chuyên tâm kì lạ, trên người người cô toát ra vẻ dịu dàng như nước, lúc này đây, hắn đã quên mất Tần Ngữ Mạt, quên đi bóng dáng giống như mây đen bao phủ trong lòng hắn. ánh mắt của hắn chỉ dừng lại ở Tần Ngữ Nghê.
Không biết hai ánh mắt say mê quấn quýt nhau bao lâu, đột nhiên hai người đồng thời tỉnh táo lại, gật đầu với nhau một cái xem như chào hỏi, sau đó Tần Ngữ Nghê lại chuyên tâm khởi động làm ấm người để xuống nước.
Mạnh Vĩ Giác đắn đo, không biết có nên theo kế hoạch lúc trước bơi lội vài vòng hay không, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, hắn không chậm trễ chút nào quay về phòng thay quần áo, đi xuống lầu.
Nhìn Tần Ngữ Nghê tự do bơi lội trong hồ bơi, tư thế cực kì đẹp mắt, Mạnh Vĩ Giác không thể tự chủ ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Một loại cảm giác kì lạ ở trong lòng tản mát ra ngoài, lần này hắn không nghĩ tới Tần Ngữ Mạt nữa, cũng không tìm kiếm bóng dáng của Tần Ngữ Mạt trên người Tần Ngữ Nghê, chỉ đơn thuần ngắm nhìn cô gái trước mắt, toàn thân cô toát lên một vẻ đẹp tự nhiên nhưng không hề mất đi vẻ dịu dàng, vẻ đẹp ấy giống như hương thơm mê hoặc lòng người vậy.
Không biết qua bao lâu, Tần Ngữ Nghê nhìn Mạnh Vĩ Giác ở phía trước, nhẹ nhàng lắc đầu, cười khanh khách: “Tại sao anh không xuống bơi?”.
Mạnh Vĩ Giác cười cười, không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói: “Cô bơi rất khá”.
Tần Ngữ Nghê leo lên hồ bơi, quay trở về cái dù, cầm lấy áo choàng tắm mặc vào, bước về phía hắn.
“Thân thể của tôi không tốt, cho nên từ nhỏ tôi thường xuyên vận động, điều dưỡng thân thể của mình, bơi lội là một trong những môn vận động tôi thích nhất”.
“Chẳng trách cô bơi tốt như vậy, giống như nàng tiên cá trong nước vậy”. Mạnh Vĩ Giác nhẹ nhàng khen.
“Cám ơn anh đã khen, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại bơi tốt như vậy”.Tần Ngữ Nghê ngây ngô nhìn Mạnh Vĩ Giác, gương mặt tuấn dật nhu hòa, một vẻ u sầu nhàn nhạt, tạo cho hắn một phong cách tao nhã, cộng thêm một chút hơi thở của một nhà nghệ thuật gia.
Hắn bị cô nhìn say đắm như vậy nên có chút bối rối, không biết phải làm sao, cố làm ra vẻ bình tĩnh, hắng giọng hỏi: “Trên người tôi có gì sao?”.
Tần Ngữ Nghê cười cười lắc đầu, thật thà nói: “Xin lỗi anh, tại anh rất đẹp trai, nên tôi không kiềm chế được mà nhìn anh mất hồn như vậy”.
Mạnh Vĩ Giác không nghĩ cô nói chuyện lại thẳng thắn như vậy, lúc này tay chân hắn càng thêm luống cuống.
“Thật xin lỗi, tôi luôn luôn nghĩ gì nói đấy, nếu như có nói gì không phải, mong anh bỏ qua”.
Mạnh Vĩ Giác không biết nên nói gì cho đúng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi có việc muốn nhờ cô giúp một tay, không biết cô có thể giúp tôi hay không?”.
“Chuyện gì?” Tần Ngữ Nghê hỏi.
“Cô có thể nói cho tôi biết mộ của Tần Ngữ Mạt ở đâu được không, để cho tôi có thể thấy mặt cô ấy một lần?” Mạnh Vĩ Giác kỳ vọng nói.
Tần Ngữ Nghê trầm mặc, đưa mắt nhìn về phía xa.
“Không thể nói cho tôi biết sao?” Mạnh vĩ Giác không khỏi nhíu chặt chân mày.
“Chuyện đã qua rồi anh cần gì phải truy cứu nữa chứ? Cho dù anh thấy, anh có thể nói gì?” Tần Ngữ Nghê thản nhiên nói.
Mạnh Vĩ giác khẽ thở dài, buồn buồn nói: “Tôi biết rõ đối với người đã chết, tôi trừ nói xin lỗi cũng không thể nói được gì, nhưng nếu ngay cả câu ‘thật xin lỗi’ mà cũng không thể nói, lương tâm tôi sao có thể thảnh thơi được”.
“Anh đến bây giờ còn không hiểu sao? Anh không nợ Ngữ Mạt cái gì, Ngữ Mạt cũng không cần lời xin lỗi của anh”. Ánh mắt ngập tràn dịu dàng nhìn hắn, Tần Ngữ Nghê hy vọng mình có thể thẳng thắn tất cả, xóa bỏ đi đau khổ trong nội tâm của hắn, nhưng cô không thể.
Bởi vì nếu hắn biết cô là Tần Ngữ Mạt, với cá tính của hắn, hắn có thể vì mắc nợ mà tiếp nhận tình cảm của cô, đây không phải là kết quả mà cô muốn, cũng không phải kết quả người nhà của cô muốn có. Hạnh phúc miễn cưỡng mà có, đó không phải là hạnh phúc chân chính, tình yêu bởi vì gượng ép mà có, đối với hắn thật không công bằng, thứ mà cô cần là tình yêu chân thành, hắn không cần phải vì cô cuồng nhiệt mà yêu cô.
Là như thế này sao? Mạnh Vĩ Giác cười khổ một tiếng, không muốn tranh cãi gì, kiên trì nói: “Có thể nói cho tôi biết được không?”.
“Tôi rất muốn nói cho anh biết, nhưng đối với anh cũng chẳng có ý nghĩa gì, Ngữ Mạt đã từng nói một câu – chị ấy chưa bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình, nên xin anh đừng để cho chị ấy ‘không hối hận’ lại phải tiếc nuối”.
“Tôi không hiểu rõ ý của cô là gì?”. Mạnh Vĩ Giác không hiểu.
“Có một ngày anh sẽ hiểu”.
Cứ tưởng rằng nếu như Tần Ngữ Nghê không oán hận hắn, cô sẽ nói cho hắn biết. Nhưng sự việc hoàn toàn không phải như vậy, khiến cho Mạnh Vĩ Giác không khỏi nghi ngờ, “Cô không nói cho tôi biết mộ của Tần Ngữ Mạt ở đâu, có phải bởi vì gia đình cô vẫn không tha thứ cho tôi, nên cô không thể dễ dàng nói cho tôi biết phải không?”.
“Anh hiểu lầm rồi” để giảm gánh nặng trong lòng hắn, cô chỉ có thể giải thích “Thật ra thì mộ của Ngữ Mạt không ở Đài Loan, cho dù anh có biết, cũng không có ý nghĩa gì”.
“Không có ở Đài Loan?”.
“Vâng, cả nhà chúng tôi chuyển đến Canada, dĩ nhiên không thể để một mình chị ấy ở lại Đài Loan được”.
Cảm giác là lạ, nhưng không thể nói rõ được lạ ở chỗ nào, vừa lúc đó, có một vài nhóm người đi vào hồ bơi, tiếng nói cười huyên náo phá vỡ không gian yên tĩnh của Mạnh Vĩ Giác và Tần Ngữ Nghê.
“Thật xin lỗi, tôi không thể nói chuyện với anh được rồi, Ngữ Quyên có lẽ đã dậy, nếu tôi không trở về phòng, lại khiến nó lo lắng chạy xung quanh đi tìm tôi, tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại”. Tần Ngữ Mạt quyến luyến nhìn hắn một cái, lưu luyến rời khỏi hồ bơi.
Rốt cuộc đã biết được Tần Ngữ Mạt được chôn cất ở đâu, tuy nhiên nó lại ở tận Canada xa xôi, muốn nhìn cũng không phải nhìn được ngay, Mạnh Vĩ Giác không khỏi thở dài, thầm nghĩ chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này.
:bird: tình hình là ta đã trở lại và ăn hại hơn xưa. :-D :-D
Còn chưa trở về phòng, Mạnh Vĩ Giác đã bị nhân viên câu lạc bộ chặn lại, nói Đàm Diễm Văn và mọi người đang ở phòng ăn vườn hoa chờ hắn, hắn mới chỉ đi được nửa đường, liền quay đầu đi tới phòng ăn vườn hoa.
“Cậu thật tốt, mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu, cậu đi đâu, tán gái à?” Tề Hàn Tinh vẻ mặt mập mờ nhìn Mạnh Vĩ Giác, trêu chọc nói.
Mạnh Vĩ Giác im lặng, kéo ghế ngồi xuống, hướng phục vụ gọi một phần bữa sáng.
“Thành thật khai ra, cậu mới đi bồi dưỡng tình cảm cùng với mĩ nữ nào?” Tề Hàn Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi.
Cười cười lắc đầu, Mạnh Vĩ Giác cái gì cũng không nói.
Tân Trinh hừ lạnh một tiếng, “Cậu nghĩ ai cũng giống như cậu hả, vừa thấy mĩ nữ thì sắc tính lại đại phát”.
Mặt Tề Hàn Tinh đỏ lên, lo lắng nhìn Lâm Ngôn Hi một cái, vội vàng mắng: “Purple, tôi không có đắc tội với cậu… cậu đừng có khích bác chia rẽ chúng tôi!”. Không thể phủ nhận, trước khi hắn gặp Ngôn Hi, hắn rất phong lưu, nhưng từ sau khi gặp Ngôn Hi, hắn đã không chạm qua bất kì phụ nữ nào.
“Tôi nói đều là sự thật, tất cả mọi người có thể làm chứng, Blue, tôi nói oan cho Red sao?”.
Mạnh Vĩ Giác giơ hai tay lên đầu hàng, “Không nên kéo tôi vào chiến tranh giữa các cậu”.
“Đồ vô dụng!” Tân Trinh xem thường liếc Mạnh Vĩ Giác một cái, chuyển ánh mắt sang Đàm Diễm Văn, nhưng hắn còn chưa nói gì, Đàm Diễm Văn đã học Mạnh Vĩ Giác giơ hai tay lên, ý bảo hắn cũng không muốn tham gia chiến trường.
“Cậu nghĩ ai cũng giống như cậu, sợ thiên hạ không loạn hả!” Tề Hàn Tinh tức giận trừng mắt Tân Trinh một cái.
“Cậu không cần chột dạ, rồi đổ tội lên đầu tôi”. Đó là sự thật, Tân Trinh có chết cũng sẽ không thừa nhận.
“Tôi chột dạ cái gì hả? Chuyện của tôi bà xã tôi là rõ nhất, ở trước mặt cô ấy, một chút bí mật tôi cũng không có”. Tuy rằng đúng là như thế, hắn từng có lịch sử phong lưu, nhưng Tề Hàn Tinh cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không phải Ngôn Hi so đo với hắn, hắn chỉ muốn vạch rõ ranh giới với trước kia.
“Thật sao?”. Tân Trinh chuyển ánh mắt hoài nghi sang phía Lâm Ngôn Hi, muốn cô chứng thực.
Chỉ thấy Lâm Ngôn Hi cười cười, không nói cái gì.
“Purple, cậu không cần ghen tị với tình cảm của tôi và Ngôn Hi mà muốn phá đám, nếu cậu có bản lĩnh thì tự mình đi mà tìm!”
“Sớm biết hai người các cậu ầm ĩ như vậy, đã không để cho hai người các cậu đi tới đây”. Đàm Diễm Văn không nhịn được, lắc đầu nói.
“Hai người bọn họ ngày nào mà không đấu võ mồm với nhau thì đó mới là kì quái!”. Tập Diệu Doãn lạnh lùng liếc Tề Hàn Tinh cùng Tân Trinh một cái, sau đó như có điều suy nghĩ, quay sang nhìn Mạnh Vĩ Giác, lên tiếng hỏi: "Blue, cậu có chuyện gì sao?".
"Tôi? Không có chuyện gì!" Mạnh Vĩ Giác trực tiếp trả lời.
"Sao lại không có chuyện gì?" Tề Hàn Tinh mắt nhìn thẳng vào hắn, "Cậu cùng người ta trò chuyện lâu như vậy, cho dù không nói ra tia lửa, thì cũng nên nói chút gì!" Lại nói cũng thật trùng hợp, ngay từ lúc ở gian phòng, hắn vì chờ Ngôn Hi trang điểm ăn mặc, vì vậy rỗi rãnh không có chuyện gì chạy đến ban công nhìn ra xa quang cảnh bốn phía, không ngờ hắn lại thấy Blue cùng một cô gái vóc người uyển chuyển trò chuyện quên hết trời đất, mặc dù hắn chỉ nhìn thấy sau lưng cô gái kia, nếu như hắn đoán không lầm, cô gái kia là chính Tần Ngữ Nghê.
"Ai vậy?" Tân Trinh hào hứng bừng bừng nhìn Mạnh Vĩ Giác.
Vốn không hy vọng mọi người vì hắn lo lắng, tức giận, đem một ngày nghỉ thật tốt làm cho không vui, vừa mới quyết định đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, nhưng không như mong muốn, Mạnh Vĩ Giác không thể làm gì khác hơn nói: "Thật ra thì cũng không có gì, sáng sớm tôi chỉ là thấy Tần Ngữ Nghê đi bơi, chạy đi tìm cô ấy hỏi một số chuyện".
"Cậu chạy đi hỏi cô ấy Tần Ngữ Mạt chôn cất ở nơi nào?" trong lòng Mạnh Vĩ Giác đang suy nghĩ gì, Đàm Diễm Văn lại không rõ.
Mạnh Vĩ Giác yên lặng gật đầu một cái.
"Nhưng cô ấy không chịu nói cho cậu biết?" Tập Diệu Doãn phán đoán.
"Không, cô ấy nói với tôi, chỉ là mộ Tần Ngữ Mạt không có ở Đài Loan, ở Canada".
Tề Hàn Tinh buồn cười, nhướng mi nói: "Có lầm hay không? Quê quán của cô ấy không ở Canada, người nhà họ Tần sao phải đem mộ của cô ấy đến Canada?".
"Người nhà họ Tần di dân đến Canada, mộ Tần Ngữ Mạt dĩ nhiên cũng dời đến Canada". Mặc dù bản thân cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn vẫn không có lý do gì nghi ngờ Tần Ngữ Nghê.
"Cái này Người nhà họ Tần cũng chơi quá tốt, người di dân, mộ cũng di dân theo, vậy tổ tiên nhà họ Tần có hay không cũng di dân theo?" Lâm Thần Hoan hỏi.
Tập Diệu Doãn cưng chiều xoa đầu Lâm Thần Hoan, ý bảo cô không cần nghịch ngợm.
"Blue, chuyện này đến đây chấm dứt, cậu cũng không cần cố chấp, không phải là không thể đến mộ Tần Ngữ Mạt nhìn mặt cô ấy một cái, cậu đã gặp Tần Ngữ Nghê nói lên thành ý của cậu, Tần Ngữ Mạt nếu không an táng ở Đài Loan, cũng không có cách nào khác, không cần canh cánh trong lòng." Đàm Diễm Văn thử khuyên nhủ.
"Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy". Mạnh Vĩ Giác có chút bất đắc dĩ nói.
"Không như vậy, cậu còn muốn như thế nào nữa, đi một chuyến đến Canada sao?" Tề Hàn Tinh không thích hắn tự làm khổ mình như vậy, chuyện gì cũng không buông ra, kết quả chỉ làm khổ mình, một chút ý nghĩa cũng không có.
Mạnh Vĩ Giác lẳng lặng không nói một câu, thầm nghĩ hắn không thể không đi Canada, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
"Blue, thả lỏng một chút, cậu tới đây nghỉ phép, cho dù trời có sập xuống, cũng chờ sau này quay về Đài Bắc hãy nói". Tân Trinh nói.
"Thật xin lỗi, vì chuyện của tôi, khiến mọi người mất vui rồi". Mạnh Vĩ Giác nhìn mọi người xin lỗi.
"Không cần nói như vậy, chúng ta là anh em tốt". Tập Diệu Doãn vỗ vỗ vai của hắn.
"Được rồi! Chúng ta bàn bạc kế hoạch hôm nay, muốn lái xe đi ra ngoài, hay là ở lại Câu Lạc Bộ" Đàm Diễm Văn nhẹ nhàng linh hoạt, phá tan không khí nặng nề.
"Đi Giai Nhạc Thủy cũng được, đi xem những tảng đá hình thù kỳ quái". Tân Trinh đề nghị.
"Đừng đem tôi và Ngôn Hi vào" thân mật ôm chặt hông của Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trộm hôn lên môi Lâm Ngôn Hi, "Cả ngày hôm nay tôi muốn cùng ta bà xã ở lại phòng ân ái".
Lâm Ngôn Hi nghe vậy hai gò má nhanh chóng nhuộm đỏ, vội vàng kéo tay Tề Hàn Tinh ra, trừng mắt liếc hắn một cái, cà lăm nói: "Mọi người. . . . . . mọi người không cần nghe anh ấy nói lung tung!".
"Quỷ háo sắc!" Tân Trinh làm bộ rất tao nhã mắng.
"Cậu không phải cười tôi, ngày nào đó cậu bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng, cậu sẽ biết rõ mình cùng tôi không có khác nhau".
Tân Trinh tự kỷ gẩy gẩy sợi tóc rủ xuống trán, rất không chấp nhận nói: "Thật sao?".
"Tôi không muốn lãng phí thời gian nghe hai người các cậu tôi một câu, cậu một câu nữa". Tập Diệu Doãn quả quyết nói: "Hôm nay là Chủ nhật, khắp nơi đều là người, bộ dáng Red bây giờ cũng không thích hợp đi lại bên ngoài, chúng ta nên ở lại Câu Lạc Bộ đánh golf".
Tề Hàn Tinh ăn mặc một bộ nam không ra nam, nữ không ra nữ, thả hắn đi ra ngoài bên ngoài dọa người, thật sự rất không có đạo đức, vì vậy mọi người không có ý kiến với quyết định của Tập Diệu Doãn.
****************************************
Nhìn mặt trời dần dần lặn về tây, một ngày sắp qua, Tần Ngữ Nghê lại như cũ mệt mỏi đứng ở ban công.
Phải lấy hết can đảm, cô mới dám gọi điện thoại cho anh họ giúp cô hỏi thăm Mạnh Vĩ Giác, biết được" tập đoàn Đế Á" nghỉ phép ở Khẩn Đinh, Câu Lạc Bộ sắp hoạt động, cô phỏng đoán hắn có thể sẽ vì quan hệ với Tập Diệu Doãn mà xuất hiện ở đây, vì vậy cô đặt trước một gian phòng ở Câu Lạc Bộ, kiên nhẫn chờ đợi, sau đó lại ngày hôm qua lại bay về Đài Loan, đến Câu Lạc Bộ.
Dọc theo con đường này, cô giống như là lấy được may mắn, tất cả đều rất thuận lợi, đầu tiên là phòng đầy ngập khách ở Câu Lạc Bộ, theo như cô mong muốn nhìn thấy Mạnh Vĩ Giác, vậy mà, mặc dù bây giờ bọn họ gần trong gang tấc, cảm giác lại giống như tận phía xa chân trời.
Cô một lòng một dạ chỉ muốn nhìn thấy hắn, lại không nghĩ đến trong lòng của hắn luôn giữ lại một nỗi ám ảnh trong thời gian dài, cái chết của Tần Ngữ Mạt khắc thật sâu vào tim hắn, cho nênTần Ngữ Mạt mặc dù thúc đẩy cô và hắn gặp gỡ nhưng lại trở thành chướng ngại ở giữa cô và hắn.
Cô lừa gạt Mạnh Vĩ Giác cô và Tần Ngữ Mạt là chị em sinh đôi, hắn thấy cô tự nhiên sẽ nghĩ đến Tần Ngữ Mạt, sự tồn tại của cô không ngừng nhắc nhở hắn mắc nợ Tần Ngữ Mạt, duới tình huống như thế, hắn làm sao có thể yêu cô?
Mới hai ngày mà thôi, cô đã có một loại cảm giác lực bất tòng tâm, trận này tranh giành hạnh phúc, đến tột cùng cô có bao nhiêu phần thắng?
"Chị, chúng ta xuống lầu dùng cơm có được hay không?" ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Tần Ngữ Nghê, Tần Ngữ Quyên đau lòng lấy tay vén lại mấy sợi tóc của cô bị gió thổi loạn, "Chị đã ở trong phòng buồn bực suốt một ngày, nếu không đi xuống hóng mát một chút, sẽ buồn bực mà sinh ra bệnh".
"Ngữ Quyên, chị. . . . . ."
"Chị không cần nói với em rằng chị không đói" Tần Ngữ Quyên hiểu rất rõ cắt đứt lời của cô, "Chị chưa ăn bữa ăn sáng, đồ ăn Trung Quốc chỉ ăn vài miếng, chị cũng không phải là Thần Tiên, làm sao không đói bụng?".
Làm chị nhưng lại không thể chăm sóc em gái, ngược lại phải khiến em gái chăm sóc mình, Tần Ngữ Nghê thật sự rất áy náy, "Ngữ Quyên, thật xin lỗi, còn phải để cho em lo lắng cho chị".
"Chị, chị tốn thời gian mười bốn năm làm cho ba mẹ cảm động, mới có thể bay trở về Đài Loan, bây giờ chị nên cố gắng nắm chặt từng giây từng phút, không phải ngồi ở chỗ này nghĩ đông nghĩ tây, chuyện đó không thể giúp gì được cho chị".
"Chị hiểu rõ, chỉ là. . . . . ." Chờ đợi lâu như vậy, thời gian lại ngắn như vậy, nội tâm của cô áp lực thật sự rất lớn, vào lúc này thấy Mạnh Vĩ Giác cố chấp vì chuyện của Tần Ngữ Mạt cố tình không vui, cô không có biện pháp không nóng nảy.
"Chị, em không hiểu trong lòng chị đang lo lắng chuyện gì, nhưng mà em rất thực tế nhắc nhở chị một chuyện, thời gian của chị có hạn, ba tháng rất nhanh sẽ đi qua". Đem cô từ ghế sofa kéo lên, Tần Ngữ Quyên lại nói tiếp: "Em nhớ tối ngày hôm qua chị còn tràn đầy ý chí chiến đấu, nếu không có kết quả, cũng phải vì mình cố gắng, chị bây giờ cái gì cũng không cố gắng, mặt cứ như đưa đám, vậy chị cần gì phải khổ sở bay về Đài Loan?".
Bản thân phấn chấn, Tần Ngữ Nghê lên tinh thần nói: "Chị đi rửa mặt trước rồi chúng ta xuống lầu ăn cơm".
Nhìn thấy cô lại tìm được sức sống, Tần Ngữ Quyên vui vẻ giúp cô chọn quần áo, nếu như may mắn, tối nay nói không chừng có thể gặp lại Mạnh Vĩ Giác.
oài!! xin lỗi mọi người nhé, ta nhầm tên nhân vật Lâm Thần, ta đã sửa lại là Lâm Thần Hoan rồi.
Đã sửa bởi keoponggon lúc 10.04.2014, 17:59, lần sửa thứ 2.
Câu Lạc Bộ có ba phòng ăn, một kiểu Trung Quốc, một kiểu phương tây, một phong cách Châu Âu, trừ kiểu phòng ăn phương tây vị trí tại vườn hoa, tất cả hai cái còn lại đều ở bên trong phòng, nhưng mặc kệ, phòng bên ngoài cũng tốt, phòng bên trong cũng được, tối nay đều không còn chỗ ngồi.
"Hỏng bét! Chúng ta tới quá muộn, phòng nào cũng đầy khách rồi." Tần Ngữ Quyên hao tâm tổn trí nhíu mày, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thế nào nhìn cũng không có chỗ ngồi trống.
"Thật xin lỗi, đều tại chị." Tần Ngữ Nghê tự trách nói.
Vẫn hi vọng có thể ngồi ở dưới trời sao ăn cơm, vào lúc này hi vọng đã biến mất, Tần Ngữ Quyên khổ sở trong lòng, nhưng cũng không đành lòng nặng nề trách móc cô, "Chị, không sao! Tối hôm nay chúng ta ăn ở trong phòng cũng được, ngày mai lại xuống ăn lần nữa."
Tần Ngữ Nghê gật đầu một cái, tràn đầy áy náy chuẩn bị cùng Tần Ngữ Quyên trở về phòng, vừa lúc đó, một phục vụ đi tới, cung kính hỏi: "Tần tiểu thư, các cô muốn dùng bữa sao?"
Rất ngạc nhiên vì sao phục vụ lại biết cô họ "Tần" , Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên không hiểu nhìn nhau một cái, trả lời: "Đúng vậy!"
"Vậy xin mời Tần tiểu thư cùng tôi tới đây." Làm một động tác tay mời mọc, phục vụ dẫn đầu đi về phía trước.
Không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên chú ý đi theo phục vụ, không bao lâu cô đã nhìn thấy Mạnh Vĩ Giác, trong lòng có chút hiểu.
Thật ra thì ý kiến muốn mời Tần Ngữ Nghê dùng cơm cùng bọn họ là của Tề Hàn Tinh, không phải Mạnh Vĩ Giác, chỉ thấy Tần Ngữ Nghê đi tới bên cạnh họ, Mạnh Vĩ Giác mới đứng dậy chào hỏi, "Tần tiểu thư, chúng tôi thấy các cô không tìm được chỗ ngồi, nếu như các cô không ngại, vậy thì chúng ta cùng nhau dùng cơm."
Quan sát nét mặt bọn họ đều biểu đạt thành ý hoan nghênh, Tần Ngữ Nghê cũng vui vẻ tiếp nhận nói: "Thật xin lỗi, làm phiền mọi người."
"Không sao, không sao, nhiều người càng vui mà!" Lâm Thần Hoan nhiệt tình đứng lên, kéo Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên ngồi xuống.
Gọi món ăn xong, Mạnh Vĩ Giác hướng Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên giới thiệu từng người, "Đàm Diễm Văn, Tề Hàn Tinh, Lâm Ngôn Hi, Lâm Thần Hoan, Tập Diệu Doãn, Tân Trinh." Nói xong, quay lại hướng mọi người mọi người giới thiệu, "Đây là Tần Ngữ Nghê và em gái của cô ấy Tần Ngữ Quyên."
Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên nhìn mọi người cười cười, gật đầu một cái, "Chào mọi người."
"Tần tiểu thư, nghe nói cả nhà các cô đã di dân đến Canada?" Tề Hàn Tinh thân thiện hỏi.
Gật đầu một cái, Tần Ngữ Nghê cười khanh khách nói: "Nếu như mọi người không chê, xin cứ gọi tôi là Ngữ Nghê, gọi em gái tôi là Ngữ Quyên."
Vui vẻ tiếp nhận đề nghị của Tần Ngữ Nghê, Tề Hàn Tinh lại thân thiết hỏi: "Ngữ Nghê, vậy các cô lần này về Đài Loan ghỉ dưỡng, hay là về thăm người thân?"
"Chúng tôi không còn người thân nào ở Đài Loan, lần này mục đích chủ yếu là trở về nghỉ dưỡng."
"Vậy các cô định ở lại Đài Loan bao lâu?"
Ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Mạnh Vĩ Giác, Tần Ngữ Nghê nói: "Ngữ Quyên ở lại một vài ngày rồi sẽ trở về, còn tôi muốn xem tình hình như thế nào đã, có thể dài, cũng có thể ngắn."
Chống lại ánh mắt nhu tình như nước của Tần Ngữ Nghê, chúng như có thiên ngôn vạn ngữ muốn bày tỏ với hắn, Mạnh Vĩ Giác không khỏi áy náy, nội tâm dâng lên một cỗ hỗn loạn, hắn không khỏi nghĩ muốn né tránh cảm giác lạ lẫm này, vì vậy quay đầu đi, né tránh ánh mắt của Tần Ngữ Nghê.
Mặc dù Mạnh Vĩ Giác và Tần Ngữ Nghê ánh mắt giao nhau chỉ có mấy giây, Tề Hàn Tinh vẫn tinh tường bắt được, nhưng hắn lại giả vờ như cái gì cũng không thấy, tiếp tục hỏi: "Một mình cô ở lại Đài Loan, người nhà của cô sẽ yên tâm sao?"
"Tôi cũng lớn như vậy rồi, Đài Loan cũng là quê hương của tôi, cũng không có gì không tốt để ba mẹ tôi phải lo lắng cả."
"Thời gian ở lại Đài Loan này, cô có kế hoạch gì không?"
"Tôi không có bất kỳ kế hoạch gì, cũng chẳng có bạn bè nào, phải đi đâu cũng chưa biết, tất cả mọi việc đều tùy hứng." Tần Ngữ Nghê thản nhiên nói.
Giống như là lấy được giải thưởng hạng nhất, cả khuôn mặt Tề Hàn Tinh sáng lên, "Nếu như cô tới Đài Bắc, hoan nghênh cô tới nhà tôi làm khách. . . . . ."
"Red", một nỗi kích động khiến Mạnh Vĩ Giác không nhịn được ngắt lời, "Cậu cũng nên cho người ta thở với, không cần hỏi không ngừng như vậy, sẽ đem người ta dọa sợ mất."
Tần Ngữ Nghê dịu dàng cười cười, thoải mái nói: "Không sao, ở Đài Loan tôi không có bạn bè gì, khó có được cơ hội quen biết mọi người, tôi thật sự rất vui."
Khiêu khích liếc Mạnh Vĩ Giác một cái, Tề Hàn Tinh tha thiết nói tiếp: "Ngữ Nghê, nếu như cô có chuyện gì muố hỏi chúng tôi, cô cứ hỏi, nếu tôi biết nhất định sẽ trả lời."
Tần Ngữ Nghê chỉ hơi hơi cười, cái gì cũng không nói, Tần Ngữ Quyên lại tràn đầy nghi ngờ mở miệng hỏi: "Thật xin lỗi, tôi có thể hỏi anh...anh rốt cuộc là đàn ông hay là phụ nữ?" Nghe hắn âm thanh là đàn ông, nhưng quần áo của hắn lại như phụ nữ, cái này làm cho cô không thể phân biệt được.
Phì một tiếng, Tân Trinh nhịn không được bật cười, cũng không lo mất đi hình tượng ưu nhã mà hắn luôn tự hào
"Cái này thì có cái gì buồn cười?" Tề Hàn Tinh tức giận trừng mắt nhìn Tân Trinh một cái.
"Anh ấy là anh rể tôi, cô nói xem anh ấy là đàn ông hay phụ nữ?" Lâm Thần Hoan cũng không nhịn được cười nói
Ánh mắt Tề Hàn Tinh chuyển sang điềm tĩnh, ngồi dựa vào bên cạnh Lâm Ngôn Hi, Tần Ngữ Quyên có chút hiểu, nhưng vẫn có chuyện cô còn chưa rõ, "Vậy sao anh lại ăn mặc và trang điểm như bà thím vậy?"
"Đầu óc cậu ta có chút vấn đề, cô không cần để ý đến cậu ta!" Tân Trinh thừa dịp chê bai bai.
"Cô không cần nghe anh Tân nói lung tung, anh ấy đùa với cô đấy, anh rể tôi là đàn ông, lại là người nổi tiếng, nên ra ngoài sẽ phải hóa trang một chút." Lâm Thần Hoan vội vàng bao biện giúp Tề hàn Tinh.
Tần Ngữ Quyên nghe vậy bừng tỉnh hiểu ra, lần này cô rốt cuộc đã hiểu rồi.
"Mọi người ăn đi, lát nữa trò chuyện tiếp, nếu để thức ăn nguội đi sẽ mất ngon." Đàm Diễm Văn nhắc nhở.
Lời vừa nói, kéo lực chú ý của mọi người vào bữa ăn, lập tức, mỗi người cũng ý thức được bụng cũng đã đói, vì vậy không hề kháng nghị gì nữa mà ngấu nghiến ăn.
**********************************
"Ba người các cậu muốn gì?" Trừng mắt nhìn ba người—— Đàm Diễm Văn, Tân Trinh, Tập Diệu Doãn đem hắn từ trên giường kéo dậy, hại hắn không thể cùng bà xã ân ái, Tề Hàn Tinh chưa thỏa mãn dục vọng quát.
"Red, những lời này phải để chúng tôi hỏi cậu mới đúng chứ!" Tân Trinh tức giận liếc hắn một cái, giống như Tề Hàn Tinh là một tên ngu ngốc. Thời điểm ăn tối, cái tên tiểu tử thối này không biết phát thần kinh gì, cứ quấn lấy Tần Ngữ Nghê hỏi không ngừng, dáng vẻ giống như rất hứng thú với người ta.
Nếu là trong quá khứ, bọn họ sẽ không nghi ngờ chút nào, cho là Red muốn theo đuổi Ngữ Nghê, nhưng là bây giờ, hắn cưới cũng đã cưới, còn yêu Ngôn Hi như vậy, làm sao có thể có ý đồ bất lương với Ngữ Nghê? Hơn nữa, hắn còn ở trước mặt Ngôn Hi, đường hoàng vô cùng thân thiện với ngữ Nghê, Ngôn Hi cũng không lo lắng, chuyện này thực sự làm người ta khó hiểu!
Tề Hàn Tinh làm bộ vô tội nháy mắt, “Tôi muốn thân thiết cùng bà xã cũng không được sao?”.
Tân Trinh trợn trắng mắt lên, khinh thường nói: “Đầu óc cậu không thể sạch sẽ được một lúc nào sao?”.
"Có! Lúc ngủ." Tề Hàn Tinh hùng hổ nói.
"Hết thuốc chữa!" Tân Trinh không chịu được lắc đầu một cái
Nhẹ nhàng đập vào bả vai Tân Trinh một phát, Tề Hàn Tinh hả hê nói: "Purple, thật ra thì trong lòng cậu rất ghen tỵ với tôi, đúng hay không?"
Tân Trinh hừ lạnh một tiếng, tự luyến nói: "Buồn cười! Nói về diện mạo, nói về phong cách, nói về phong độ, Tân Trinh tôi đều hơn cậu, người háo sắc như cậu có gì để cho tôi ghen tỵ?"
"Hai người các cậu đấu võ mồm không mệt mỏi sao?" Tập Diệu Doãn không nhịn được nhăn đầu lông mày, "Red, cậu không phải nên nói cho chúng tôi biết cậu đang chơi trò gì sao?"
“Các cậu thật đúng là ngốc nghếch, đến bà xã của tôi còn nhìn ra được tôi muốn làm gì, thế mà các cậu lại không biết?”
“Nói vào chuyện chính đi”. Tân Trinh không kiên nhẫn thúc giục.
Thu hồi bộ dạng cười cợt, Tề Hàn Tinh chuyển sang nghiêm túc, “Các cậu không để ý sao, thái độ của Blue đối với Ngữ Nghê không giống với những cô gái khác, cậu ta không giống như trước đây luôn là tôn trọng nhưng không gần gũi”.
Đàm Diễm Văn đồng ý gật đầu một cái, nhưng hắn vẫn có ý kiến, “Điều ỳ cũng không có gì kì lạ, trên người của Ngữ Nghê có bóng dáng của Tần Ngữ Mạt, nên Blue đối với cô ấy sẽ bớt đi một phần phòng vệ, sẽ không cự tuyệt cô ấy”.
“Không sai, chính là như vậy, trái tim Blue mới có cơ hội mở ra!” Tề Hàn Tinh vui vẻ nói: “Các cậu nghĩ xem phụ nữ dịu dàng như Ngữ Nghê liệu Blue có động lòng không?”.
“Cậu muốn tác hợp cho Blue và Ngữ Nghê sao?” Tập Diệu Doãn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tác hợp thì không dám nói……chỉ là cố gắng giúp đỡ để bọn họ có cơ hội tiếp xúc”. Tề Hàn Tinh Thở dài thườn thượt, “Tôi không muốn Blue đắm chìm trong quá khứ, chuyện này đối với cậu ta rất tàn nhẫn, cũng không công bằng, cậu ta có quyền được hạnh phúc, vui vẻ”.
“Tôi đồng ý” Tân Trinh cuối cùng cũng có chung một ý kiến với Tề Hàn Tinh, “Blue quá coi trọng tình cảm, qua bao nhiêu năm như vậy nhưng Tần Ngữ Mạt vẫn còn là ám ảnh trong lòng cậu ta không thể xóa nhòa, điều duy nhất có thể giúp cậu ta thoát khỏi ám ảnh, đó là có một tình yêu khắc sâu vào trong tim cậu ấy”.
Tề Hàn Tinh không tin nhìn Tân Trinh, thật khó có thể tưởng tượng được từ khi nào cậu ta lại trở nên tình cảm như vậy?
“Như vậy có tốt không?” Đàm Diễm Văn nghi ngờ nói: “Chúng ta rất lo lắng cho Blue, nhưng còn Ngữ Nghê, trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào?”
“Cậu không cần lo lắng, tôi dám cam đoan với cậu, Ngữ Nghê đối với blue không phải không có cảm giác.” Tề Hàn Tinh vỗ ngực nói.
“Sao cậu biết được?”
“Nhìn là biết rồi!” Tề Hàn Tinh nói như vậy, nhưng Đàm Diễm Văn vẫn nửa tin nửa ngờ.
"Yellow, cậu yên tâm, Red không phải thuận miệng mà nói đâu, tôi cũng tin Ngữ Nghê có ý đối với Blue, đôi mắt đã tiết lộ tình cảm." Không có bất kỳ chuyện có thể qua được cặp mắt nhạy bén của Tập Diệu Doãn.
“Các cậu đã nói như vậy thì đương nhiên tôi cũng vui vẻ đồng ý, nhưng mà, chúng ta nên làm thế nào?”
“Hiện tại không nên làm gì cả, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi”. Tề Hàn Tinh đưa ra ý kiến của mình “Nếu chúng ta thể hiện quá tích cực, nhất định Blue sẽ nhìn ra được chúng ta có ý đồ, đến khi đó có lẽ sẽ biến khéo thành vụng, trước tiên chúng ta cứ yên lặng quan sát xem như thế nào đã, thời điểm thích hợp sẽ giúp cậu ta, chờ quay về Đài Bắc rồi tính tiếp”.
Nói như vậy cũng không sai, vì thế mọi người nhất trí đồng ý gật đầu một cái.
Mặc thêm áo ngủ, hắn xoay người đi tới ban công, gió biển thổi qua tạt vào mặt làm cho mặt hắn lạnh ngắt, trong không khí còn mang theo vị mặn mặn của biển, khiến cho người ta không nhịn được mà hít một hơi thật dài tinh hoa của đất trời.
Sáng sớm nơi đây rất yên tĩnh, tâm trạng có thể hòa vào biển rộng mênh mông. Mạnh Vĩ Giác bỏ xuống lo lắng trong lòng, tinh thần sảng khoái đưa mắt nhìn cảnh vật của câu lạc bộ. Cả câu lạc bộ là sự kết của những thiết bị Hiện Đại với phong cách ưu nhã, lãng mạn của Châu Âu, mang lại cho người ta cảm giác rất mới mẻ, độc đáo.
Nhìn ngắm một lúc, tầm mắt của hắn rơi vào hồ bơi nằm ngoài câu lạc bộ, những thiết bị trò chơi trên mặt nước lúc này không còn hoạt động náo nhiệt nữa, nó yên tĩnh đặt mình giữa đất trời.
Trước đây hắn có thói quen bơi lội vào sáng sớm, nhưng từ sau chuyện của Tần Ngữ Mạt, thói quen này cũng theo đó biến mất. Sau khi du học ở Mĩ trở về, hắn lo sợ cha mẹ biết được bản thân vẫn còn tự trách vì cái chết của Tần Ngữ Mạt, sợ những cơn ác mộng làm ảnh hưởng đến người trong nhà, nên một mình dọn ra ngoài ở. Trong vườn hoa của căn nhà hắn ở cũng có hồ bơi, nhưng hắn lại càng không có cơ hội bơi lội vào sáng sớm.
Người tới câu lạc bộ nghỉ phép đa số bây giờ còn đang ngủ, trong hồ bơi không có lấy một bóng người, hắn có thể nhân cơ hội này bơi lội vài vòng, thả lỏng suy nghĩ.
Mạnh Vĩ Giác vừa suy nghĩ, vừa xoay người chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, đúng lúc này ánh mắt hắn liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn quay người lại chăm chú nhìn, đúng là Tần Ngữ Nghê.
Nhìn Tần Ngữ Nghê, Mạnh Vĩ Giác không tự chủ được lại nghĩ đến Tần Ngữ Mạt, nếu Tần Ngữ Mạt không chết, cô ấy sẽ có dáng vẻ như thế nào, giống như Tần Ngữ Nghê sao? Có lẽ sẽ giống nhau, cũng có lẽ không giống, giờ đây tất cả đều đã không thể biết được. Sinh mạng con người thật mong manh, chỉ trong nháy mắt có thể quay về bụi bặm, hóa thành hư vô, cảm giác giống như ra đi rất tự nhiên, nhưng lại để cho người sống vô vàn tiếc nuối và đau đớn, cho dù năm tháng trôi qua, cũng rất khó có thể quên được.
Hình như cảm thấy được ánh mắt của Mạnh Vĩ Giác đang nhìn, đột nhiên Tần Ngữ Nghê quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Mặc dù cách nhau một khoảng cách khá xa, nhưng Mạnh Vĩ Giác có thể cảm nhận được ánh mắt của cô có chứa một vẻ chuyên tâm kì lạ, trên người người cô toát ra vẻ dịu dàng như nước, lúc này đây, hắn đã quên mất Tần Ngữ Mạt, quên đi bóng dáng giống như mây đen bao phủ trong lòng hắn. ánh mắt của hắn chỉ dừng lại ở Tần Ngữ Nghê.
Không biết hai ánh mắt say mê quấn quýt nhau bao lâu, đột nhiên hai người đồng thời tỉnh táo lại, gật đầu với nhau một cái xem như chào hỏi, sau đó Tần Ngữ Nghê lại chuyên tâm khởi động làm ấm người để xuống nước.
Mạnh Vĩ Giác đắn đo, không biết có nên theo kế hoạch lúc trước bơi lội vài vòng hay không, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, hắn không chậm trễ chút nào quay về phòng thay quần áo, đi xuống lầu.
Nhìn Tần Ngữ Nghê tự do bơi lội trong hồ bơi, tư thế cực kì đẹp mắt, Mạnh Vĩ Giác không thể tự chủ ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Một loại cảm giác kì lạ ở trong lòng tản mát ra ngoài, lần này hắn không nghĩ tới Tần Ngữ Mạt nữa, cũng không tìm kiếm bóng dáng của Tần Ngữ Mạt trên người Tần Ngữ Nghê, chỉ đơn thuần ngắm nhìn cô gái trước mắt, toàn thân cô toát lên một vẻ đẹp tự nhiên nhưng không hề mất đi vẻ dịu dàng, vẻ đẹp ấy giống như hương thơm mê hoặc lòng người vậy.
Không biết qua bao lâu, Tần Ngữ Nghê nhìn Mạnh Vĩ Giác ở phía trước, nhẹ nhàng lắc đầu, cười khanh khách: “Tại sao anh không xuống bơi?”.
Mạnh Vĩ Giác cười cười, không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói: “Cô bơi rất khá”.
Tần Ngữ Nghê leo lên hồ bơi, quay trở về cái dù, cầm lấy áo choàng tắm mặc vào, bước về phía hắn.
“Thân thể của tôi không tốt, cho nên từ nhỏ tôi thường xuyên vận động, điều dưỡng thân thể của mình, bơi lội là một trong những môn vận động tôi thích nhất”.
“Chẳng trách cô bơi tốt như vậy, giống như nàng tiên cá trong nước vậy”. Mạnh Vĩ Giác nhẹ nhàng khen.
“Cám ơn anh đã khen, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại bơi tốt như vậy”.Tần Ngữ Nghê ngây ngô nhìn Mạnh Vĩ Giác, gương mặt tuấn dật nhu hòa, một vẻ u sầu nhàn nhạt, tạo cho hắn một phong cách tao nhã, cộng thêm một chút hơi thở của một nhà nghệ thuật gia.
Hắn bị cô nhìn say đắm như vậy nên có chút bối rối, không biết phải làm sao, cố làm ra vẻ bình tĩnh, hắng giọng hỏi: “Trên người tôi có gì sao?”.
Tần Ngữ Nghê cười cười lắc đầu, thật thà nói: “Xin lỗi anh, tại anh rất đẹp trai, nên tôi không kiềm chế được mà nhìn anh mất hồn như vậy”.
Mạnh Vĩ Giác không nghĩ cô nói chuyện lại thẳng thắn như vậy, lúc này tay chân hắn càng thêm luống cuống.
“Thật xin lỗi, tôi luôn luôn nghĩ gì nói đấy, nếu như có nói gì không phải, mong anh bỏ qua”.
Mạnh Vĩ Giác không biết nên nói gì cho đúng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi có việc muốn nhờ cô giúp một tay, không biết cô có thể giúp tôi hay không?”.
“Chuyện gì?” Tần Ngữ Nghê hỏi.
“Cô có thể nói cho tôi biết mộ của Tần Ngữ Mạt ở đâu được không, để cho tôi có thể thấy mặt cô ấy một lần?” Mạnh Vĩ Giác kỳ vọng nói.
Tần Ngữ Nghê trầm mặc, đưa mắt nhìn về phía xa.
“Không thể nói cho tôi biết sao?” Mạnh vĩ Giác không khỏi nhíu chặt chân mày.
“Chuyện đã qua rồi anh cần gì phải truy cứu nữa chứ? Cho dù anh thấy, anh có thể nói gì?” Tần Ngữ Nghê thản nhiên nói.
Mạnh Vĩ giác khẽ thở dài, buồn buồn nói: “Tôi biết rõ đối với người đã chết, tôi trừ nói xin lỗi cũng không thể nói được gì, nhưng nếu ngay cả câu ‘thật xin lỗi’ mà cũng không thể nói, lương tâm tôi sao có thể thảnh thơi được”.
“Anh đến bây giờ còn không hiểu sao? Anh không nợ Ngữ Mạt cái gì, Ngữ Mạt cũng không cần lời xin lỗi của anh”. Ánh mắt ngập tràn dịu dàng nhìn hắn, Tần Ngữ Nghê hy vọng mình có thể thẳng thắn tất cả, xóa bỏ đi đau khổ trong nội tâm của hắn, nhưng cô không thể.
Bởi vì nếu hắn biết cô là Tần Ngữ Mạt, với cá tính của hắn, hắn có thể vì mắc nợ mà tiếp nhận tình cảm của cô, đây không phải là kết quả mà cô muốn, cũng không phải kết quả người nhà của cô muốn có. Hạnh phúc miễn cưỡng mà có, đó không phải là hạnh phúc chân chính, tình yêu bởi vì gượng ép mà có, đối với hắn thật không công bằng, thứ mà cô cần là tình yêu chân thành, hắn không cần phải vì cô cuồng nhiệt mà yêu cô.
Là như thế này sao? Mạnh Vĩ Giác cười khổ một tiếng, không muốn tranh cãi gì, kiên trì nói: “Có thể nói cho tôi biết được không?”.
“Tôi rất muốn nói cho anh biết, nhưng đối với anh cũng chẳng có ý nghĩa gì, Ngữ Mạt đã từng nói một câu – chị ấy chưa bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình, nên xin anh đừng để cho chị ấy ‘không hối hận’ lại phải tiếc nuối”.
“Tôi không hiểu rõ ý của cô là gì?”. Mạnh Vĩ Giác không hiểu.
“Có một ngày anh sẽ hiểu”.
Cứ tưởng rằng nếu như Tần Ngữ Nghê không oán hận hắn, cô sẽ nói cho hắn biết. Nhưng sự việc hoàn toàn không phải như vậy, khiến cho Mạnh Vĩ Giác không khỏi nghi ngờ, “Cô không nói cho tôi biết mộ của Tần Ngữ Mạt ở đâu, có phải bởi vì gia đình cô vẫn không tha thứ cho tôi, nên cô không thể dễ dàng nói cho tôi biết phải không?”.
“Anh hiểu lầm rồi” để giảm gánh nặng trong lòng hắn, cô chỉ có thể giải thích “Thật ra thì mộ của Ngữ Mạt không ở Đài Loan, cho dù anh có biết, cũng không có ý nghĩa gì”.
“Không có ở Đài Loan?”.
“Vâng, cả nhà chúng tôi chuyển đến Canada, dĩ nhiên không thể để một mình chị ấy ở lại Đài Loan được”.
Cảm giác là lạ, nhưng không thể nói rõ được lạ ở chỗ nào, vừa lúc đó, có một vài nhóm người đi vào hồ bơi, tiếng nói cười huyên náo phá vỡ không gian yên tĩnh của Mạnh Vĩ Giác và Tần Ngữ Nghê.
“Thật xin lỗi, tôi không thể nói chuyện với anh được rồi, Ngữ Quyên có lẽ đã dậy, nếu tôi không trở về phòng, lại khiến nó lo lắng chạy xung quanh đi tìm tôi, tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại”. Tần Ngữ Mạt quyến luyến nhìn hắn một cái, lưu luyến rời khỏi hồ bơi.
Rốt cuộc đã biết được Tần Ngữ Mạt được chôn cất ở đâu, tuy nhiên nó lại ở tận Canada xa xôi, muốn nhìn cũng không phải nhìn được ngay, Mạnh Vĩ Giác không khỏi thở dài, thầm nghĩ chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này.
:bird: tình hình là ta đã trở lại và ăn hại hơn xưa. :-D :-D
Còn chưa trở về phòng, Mạnh Vĩ Giác đã bị nhân viên câu lạc bộ chặn lại, nói Đàm Diễm Văn và mọi người đang ở phòng ăn vườn hoa chờ hắn, hắn mới chỉ đi được nửa đường, liền quay đầu đi tới phòng ăn vườn hoa.
“Cậu thật tốt, mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu, cậu đi đâu, tán gái à?” Tề Hàn Tinh vẻ mặt mập mờ nhìn Mạnh Vĩ Giác, trêu chọc nói.
Mạnh Vĩ Giác im lặng, kéo ghế ngồi xuống, hướng phục vụ gọi một phần bữa sáng.
“Thành thật khai ra, cậu mới đi bồi dưỡng tình cảm cùng với mĩ nữ nào?” Tề Hàn Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi.
Cười cười lắc đầu, Mạnh Vĩ Giác cái gì cũng không nói.
Tân Trinh hừ lạnh một tiếng, “Cậu nghĩ ai cũng giống như cậu hả, vừa thấy mĩ nữ thì sắc tính lại đại phát”.
Mặt Tề Hàn Tinh đỏ lên, lo lắng nhìn Lâm Ngôn Hi một cái, vội vàng mắng: “Purple, tôi không có đắc tội với cậu… cậu đừng có khích bác chia rẽ chúng tôi!”. Không thể phủ nhận, trước khi hắn gặp Ngôn Hi, hắn rất phong lưu, nhưng từ sau khi gặp Ngôn Hi, hắn đã không chạm qua bất kì phụ nữ nào.
“Tôi nói đều là sự thật, tất cả mọi người có thể làm chứng, Blue, tôi nói oan cho Red sao?”.
Mạnh Vĩ Giác giơ hai tay lên đầu hàng, “Không nên kéo tôi vào chiến tranh giữa các cậu”.
“Đồ vô dụng!” Tân Trinh xem thường liếc Mạnh Vĩ Giác một cái, chuyển ánh mắt sang Đàm Diễm Văn, nhưng hắn còn chưa nói gì, Đàm Diễm Văn đã học Mạnh Vĩ Giác giơ hai tay lên, ý bảo hắn cũng không muốn tham gia chiến trường.
“Cậu nghĩ ai cũng giống như cậu, sợ thiên hạ không loạn hả!” Tề Hàn Tinh tức giận trừng mắt Tân Trinh một cái.
“Cậu không cần chột dạ, rồi đổ tội lên đầu tôi”. Đó là sự thật, Tân Trinh có chết cũng sẽ không thừa nhận.
“Tôi chột dạ cái gì hả? Chuyện của tôi bà xã tôi là rõ nhất, ở trước mặt cô ấy, một chút bí mật tôi cũng không có”. Tuy rằng đúng là như thế, hắn từng có lịch sử phong lưu, nhưng Tề Hàn Tinh cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không phải Ngôn Hi so đo với hắn, hắn chỉ muốn vạch rõ ranh giới với trước kia.
“Thật sao?”. Tân Trinh chuyển ánh mắt hoài nghi sang phía Lâm Ngôn Hi, muốn cô chứng thực.
Chỉ thấy Lâm Ngôn Hi cười cười, không nói cái gì.
“Purple, cậu không cần ghen tị với tình cảm của tôi và Ngôn Hi mà muốn phá đám, nếu cậu có bản lĩnh thì tự mình đi mà tìm!”
“Sớm biết hai người các cậu ầm ĩ như vậy, đã không để cho hai người các cậu đi tới đây”. Đàm Diễm Văn không nhịn được, lắc đầu nói.
“Hai người bọn họ ngày nào mà không đấu võ mồm với nhau thì đó mới là kì quái!”. Tập Diệu Doãn lạnh lùng liếc Tề Hàn Tinh cùng Tân Trinh một cái, sau đó như có điều suy nghĩ, quay sang nhìn Mạnh Vĩ Giác, lên tiếng hỏi: "Blue, cậu có chuyện gì sao?".
"Tôi? Không có chuyện gì!" Mạnh Vĩ Giác trực tiếp trả lời.
"Sao lại không có chuyện gì?" Tề Hàn Tinh mắt nhìn thẳng vào hắn, "Cậu cùng người ta trò chuyện lâu như vậy, cho dù không nói ra tia lửa, thì cũng nên nói chút gì!" Lại nói cũng thật trùng hợp, ngay từ lúc ở gian phòng, hắn vì chờ Ngôn Hi trang điểm ăn mặc, vì vậy rỗi rãnh không có chuyện gì chạy đến ban công nhìn ra xa quang cảnh bốn phía, không ngờ hắn lại thấy Blue cùng một cô gái vóc người uyển chuyển trò chuyện quên hết trời đất, mặc dù hắn chỉ nhìn thấy sau lưng cô gái kia, nếu như hắn đoán không lầm, cô gái kia là chính Tần Ngữ Nghê.
"Ai vậy?" Tân Trinh hào hứng bừng bừng nhìn Mạnh Vĩ Giác.
Vốn không hy vọng mọi người vì hắn lo lắng, tức giận, đem một ngày nghỉ thật tốt làm cho không vui, vừa mới quyết định đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, nhưng không như mong muốn, Mạnh Vĩ Giác không thể làm gì khác hơn nói: "Thật ra thì cũng không có gì, sáng sớm tôi chỉ là thấy Tần Ngữ Nghê đi bơi, chạy đi tìm cô ấy hỏi một số chuyện".
"Cậu chạy đi hỏi cô ấy Tần Ngữ Mạt chôn cất ở nơi nào?" trong lòng Mạnh Vĩ Giác đang suy nghĩ gì, Đàm Diễm Văn lại không rõ.
Mạnh Vĩ Giác yên lặng gật đầu một cái.
"Nhưng cô ấy không chịu nói cho cậu biết?" Tập Diệu Doãn phán đoán.
"Không, cô ấy nói với tôi, chỉ là mộ Tần Ngữ Mạt không có ở Đài Loan, ở Canada".
Tề Hàn Tinh buồn cười, nhướng mi nói: "Có lầm hay không? Quê quán của cô ấy không ở Canada, người nhà họ Tần sao phải đem mộ của cô ấy đến Canada?".
"Người nhà họ Tần di dân đến Canada, mộ Tần Ngữ Mạt dĩ nhiên cũng dời đến Canada". Mặc dù bản thân cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn vẫn không có lý do gì nghi ngờ Tần Ngữ Nghê.
"Cái này Người nhà họ Tần cũng chơi quá tốt, người di dân, mộ cũng di dân theo, vậy tổ tiên nhà họ Tần có hay không cũng di dân theo?" Lâm Thần Hoan hỏi.
Tập Diệu Doãn cưng chiều xoa đầu Lâm Thần Hoan, ý bảo cô không cần nghịch ngợm.
"Blue, chuyện này đến đây chấm dứt, cậu cũng không cần cố chấp, không phải là không thể đến mộ Tần Ngữ Mạt nhìn mặt cô ấy một cái, cậu đã gặp Tần Ngữ Nghê nói lên thành ý của cậu, Tần Ngữ Mạt nếu không an táng ở Đài Loan, cũng không có cách nào khác, không cần canh cánh trong lòng." Đàm Diễm Văn thử khuyên nhủ.
"Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy". Mạnh Vĩ Giác có chút bất đắc dĩ nói.
"Không như vậy, cậu còn muốn như thế nào nữa, đi một chuyến đến Canada sao?" Tề Hàn Tinh không thích hắn tự làm khổ mình như vậy, chuyện gì cũng không buông ra, kết quả chỉ làm khổ mình, một chút ý nghĩa cũng không có.
Mạnh Vĩ Giác lẳng lặng không nói một câu, thầm nghĩ hắn không thể không đi Canada, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
"Blue, thả lỏng một chút, cậu tới đây nghỉ phép, cho dù trời có sập xuống, cũng chờ sau này quay về Đài Bắc hãy nói". Tân Trinh nói.
"Thật xin lỗi, vì chuyện của tôi, khiến mọi người mất vui rồi". Mạnh Vĩ Giác nhìn mọi người xin lỗi.
"Không cần nói như vậy, chúng ta là anh em tốt". Tập Diệu Doãn vỗ vỗ vai của hắn.
"Được rồi! Chúng ta bàn bạc kế hoạch hôm nay, muốn lái xe đi ra ngoài, hay là ở lại Câu Lạc Bộ" Đàm Diễm Văn nhẹ nhàng linh hoạt, phá tan không khí nặng nề.
"Đi Giai Nhạc Thủy cũng được, đi xem những tảng đá hình thù kỳ quái". Tân Trinh đề nghị.
"Đừng đem tôi và Ngôn Hi vào" thân mật ôm chặt hông của Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trộm hôn lên môi Lâm Ngôn Hi, "Cả ngày hôm nay tôi muốn cùng ta bà xã ở lại phòng ân ái".
Lâm Ngôn Hi nghe vậy hai gò má nhanh chóng nhuộm đỏ, vội vàng kéo tay Tề Hàn Tinh ra, trừng mắt liếc hắn một cái, cà lăm nói: "Mọi người. . . . . . mọi người không cần nghe anh ấy nói lung tung!".
"Quỷ háo sắc!" Tân Trinh làm bộ rất tao nhã mắng.
"Cậu không phải cười tôi, ngày nào đó cậu bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng, cậu sẽ biết rõ mình cùng tôi không có khác nhau".
Tân Trinh tự kỷ gẩy gẩy sợi tóc rủ xuống trán, rất không chấp nhận nói: "Thật sao?".
"Tôi không muốn lãng phí thời gian nghe hai người các cậu tôi một câu, cậu một câu nữa". Tập Diệu Doãn quả quyết nói: "Hôm nay là Chủ nhật, khắp nơi đều là người, bộ dáng Red bây giờ cũng không thích hợp đi lại bên ngoài, chúng ta nên ở lại Câu Lạc Bộ đánh golf".
Tề Hàn Tinh ăn mặc một bộ nam không ra nam, nữ không ra nữ, thả hắn đi ra ngoài bên ngoài dọa người, thật sự rất không có đạo đức, vì vậy mọi người không có ý kiến với quyết định của Tập Diệu Doãn.
****************************************
Nhìn mặt trời dần dần lặn về tây, một ngày sắp qua, Tần Ngữ Nghê lại như cũ mệt mỏi đứng ở ban công.
Phải lấy hết can đảm, cô mới dám gọi điện thoại cho anh họ giúp cô hỏi thăm Mạnh Vĩ Giác, biết được" tập đoàn Đế Á" nghỉ phép ở Khẩn Đinh, Câu Lạc Bộ sắp hoạt động, cô phỏng đoán hắn có thể sẽ vì quan hệ với Tập Diệu Doãn mà xuất hiện ở đây, vì vậy cô đặt trước một gian phòng ở Câu Lạc Bộ, kiên nhẫn chờ đợi, sau đó lại ngày hôm qua lại bay về Đài Loan, đến Câu Lạc Bộ.
Dọc theo con đường này, cô giống như là lấy được may mắn, tất cả đều rất thuận lợi, đầu tiên là phòng đầy ngập khách ở Câu Lạc Bộ, theo như cô mong muốn nhìn thấy Mạnh Vĩ Giác, vậy mà, mặc dù bây giờ bọn họ gần trong gang tấc, cảm giác lại giống như tận phía xa chân trời.
Cô một lòng một dạ chỉ muốn nhìn thấy hắn, lại không nghĩ đến trong lòng của hắn luôn giữ lại một nỗi ám ảnh trong thời gian dài, cái chết của Tần Ngữ Mạt khắc thật sâu vào tim hắn, cho nênTần Ngữ Mạt mặc dù thúc đẩy cô và hắn gặp gỡ nhưng lại trở thành chướng ngại ở giữa cô và hắn.
Cô lừa gạt Mạnh Vĩ Giác cô và Tần Ngữ Mạt là chị em sinh đôi, hắn thấy cô tự nhiên sẽ nghĩ đến Tần Ngữ Mạt, sự tồn tại của cô không ngừng nhắc nhở hắn mắc nợ Tần Ngữ Mạt, duới tình huống như thế, hắn làm sao có thể yêu cô?
Mới hai ngày mà thôi, cô đã có một loại cảm giác lực bất tòng tâm, trận này tranh giành hạnh phúc, đến tột cùng cô có bao nhiêu phần thắng?
"Chị, chúng ta xuống lầu dùng cơm có được hay không?" ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Tần Ngữ Nghê, Tần Ngữ Quyên đau lòng lấy tay vén lại mấy sợi tóc của cô bị gió thổi loạn, "Chị đã ở trong phòng buồn bực suốt một ngày, nếu không đi xuống hóng mát một chút, sẽ buồn bực mà sinh ra bệnh".
"Ngữ Quyên, chị. . . . . ."
"Chị không cần nói với em rằng chị không đói" Tần Ngữ Quyên hiểu rất rõ cắt đứt lời của cô, "Chị chưa ăn bữa ăn sáng, đồ ăn Trung Quốc chỉ ăn vài miếng, chị cũng không phải là Thần Tiên, làm sao không đói bụng?".
Làm chị nhưng lại không thể chăm sóc em gái, ngược lại phải khiến em gái chăm sóc mình, Tần Ngữ Nghê thật sự rất áy náy, "Ngữ Quyên, thật xin lỗi, còn phải để cho em lo lắng cho chị".
"Chị, chị tốn thời gian mười bốn năm làm cho ba mẹ cảm động, mới có thể bay trở về Đài Loan, bây giờ chị nên cố gắng nắm chặt từng giây từng phút, không phải ngồi ở chỗ này nghĩ đông nghĩ tây, chuyện đó không thể giúp gì được cho chị".
"Chị hiểu rõ, chỉ là. . . . . ." Chờ đợi lâu như vậy, thời gian lại ngắn như vậy, nội tâm của cô áp lực thật sự rất lớn, vào lúc này thấy Mạnh Vĩ Giác cố chấp vì chuyện của Tần Ngữ Mạt cố tình không vui, cô không có biện pháp không nóng nảy.
"Chị, em không hiểu trong lòng chị đang lo lắng chuyện gì, nhưng mà em rất thực tế nhắc nhở chị một chuyện, thời gian của chị có hạn, ba tháng rất nhanh sẽ đi qua". Đem cô từ ghế sofa kéo lên, Tần Ngữ Quyên lại nói tiếp: "Em nhớ tối ngày hôm qua chị còn tràn đầy ý chí chiến đấu, nếu không có kết quả, cũng phải vì mình cố gắng, chị bây giờ cái gì cũng không cố gắng, mặt cứ như đưa đám, vậy chị cần gì phải khổ sở bay về Đài Loan?".
Bản thân phấn chấn, Tần Ngữ Nghê lên tinh thần nói: "Chị đi rửa mặt trước rồi chúng ta xuống lầu ăn cơm".
Nhìn thấy cô lại tìm được sức sống, Tần Ngữ Quyên vui vẻ giúp cô chọn quần áo, nếu như may mắn, tối nay nói không chừng có thể gặp lại Mạnh Vĩ Giác.
oài!! xin lỗi mọi người nhé, ta nhầm tên nhân vật Lâm Thần, ta đã sửa lại là Lâm Thần Hoan rồi.
Đã sửa bởi keoponggon lúc 10.04.2014, 17:59, lần sửa thứ 2.
Câu Lạc Bộ có ba phòng ăn, một kiểu Trung Quốc, một kiểu phương tây, một phong cách Châu Âu, trừ kiểu phòng ăn phương tây vị trí tại vườn hoa, tất cả hai cái còn lại đều ở bên trong phòng, nhưng mặc kệ, phòng bên ngoài cũng tốt, phòng bên trong cũng được, tối nay đều không còn chỗ ngồi.
"Hỏng bét! Chúng ta tới quá muộn, phòng nào cũng đầy khách rồi." Tần Ngữ Quyên hao tâm tổn trí nhíu mày, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thế nào nhìn cũng không có chỗ ngồi trống.
"Thật xin lỗi, đều tại chị." Tần Ngữ Nghê tự trách nói.
Vẫn hi vọng có thể ngồi ở dưới trời sao ăn cơm, vào lúc này hi vọng đã biến mất, Tần Ngữ Quyên khổ sở trong lòng, nhưng cũng không đành lòng nặng nề trách móc cô, "Chị, không sao! Tối hôm nay chúng ta ăn ở trong phòng cũng được, ngày mai lại xuống ăn lần nữa."
Tần Ngữ Nghê gật đầu một cái, tràn đầy áy náy chuẩn bị cùng Tần Ngữ Quyên trở về phòng, vừa lúc đó, một phục vụ đi tới, cung kính hỏi: "Tần tiểu thư, các cô muốn dùng bữa sao?"
Rất ngạc nhiên vì sao phục vụ lại biết cô họ "Tần" , Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên không hiểu nhìn nhau một cái, trả lời: "Đúng vậy!"
"Vậy xin mời Tần tiểu thư cùng tôi tới đây." Làm một động tác tay mời mọc, phục vụ dẫn đầu đi về phía trước.
Không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên chú ý đi theo phục vụ, không bao lâu cô đã nhìn thấy Mạnh Vĩ Giác, trong lòng có chút hiểu.
Thật ra thì ý kiến muốn mời Tần Ngữ Nghê dùng cơm cùng bọn họ là của Tề Hàn Tinh, không phải Mạnh Vĩ Giác, chỉ thấy Tần Ngữ Nghê đi tới bên cạnh họ, Mạnh Vĩ Giác mới đứng dậy chào hỏi, "Tần tiểu thư, chúng tôi thấy các cô không tìm được chỗ ngồi, nếu như các cô không ngại, vậy thì chúng ta cùng nhau dùng cơm."
Quan sát nét mặt bọn họ đều biểu đạt thành ý hoan nghênh, Tần Ngữ Nghê cũng vui vẻ tiếp nhận nói: "Thật xin lỗi, làm phiền mọi người."
"Không sao, không sao, nhiều người càng vui mà!" Lâm Thần Hoan nhiệt tình đứng lên, kéo Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên ngồi xuống.
Gọi món ăn xong, Mạnh Vĩ Giác hướng Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên giới thiệu từng người, "Đàm Diễm Văn, Tề Hàn Tinh, Lâm Ngôn Hi, Lâm Thần Hoan, Tập Diệu Doãn, Tân Trinh." Nói xong, quay lại hướng mọi người mọi người giới thiệu, "Đây là Tần Ngữ Nghê và em gái của cô ấy Tần Ngữ Quyên."
Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên nhìn mọi người cười cười, gật đầu một cái, "Chào mọi người."
"Tần tiểu thư, nghe nói cả nhà các cô đã di dân đến Canada?" Tề Hàn Tinh thân thiện hỏi.
Gật đầu một cái, Tần Ngữ Nghê cười khanh khách nói: "Nếu như mọi người không chê, xin cứ gọi tôi là Ngữ Nghê, gọi em gái tôi là Ngữ Quyên."
Vui vẻ tiếp nhận đề nghị của Tần Ngữ Nghê, Tề Hàn Tinh lại thân thiết hỏi: "Ngữ Nghê, vậy các cô lần này về Đài Loan ghỉ dưỡng, hay là về thăm người thân?"
"Chúng tôi không còn người thân nào ở Đài Loan, lần này mục đích chủ yếu là trở về nghỉ dưỡng."
"Vậy các cô định ở lại Đài Loan bao lâu?"
Ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Mạnh Vĩ Giác, Tần Ngữ Nghê nói: "Ngữ Quyên ở lại một vài ngày rồi sẽ trở về, còn tôi muốn xem tình hình như thế nào đã, có thể dài, cũng có thể ngắn."
Chống lại ánh mắt nhu tình như nước của Tần Ngữ Nghê, chúng như có thiên ngôn vạn ngữ muốn bày tỏ với hắn, Mạnh Vĩ Giác không khỏi áy náy, nội tâm dâng lên một cỗ hỗn loạn, hắn không khỏi nghĩ muốn né tránh cảm giác lạ lẫm này, vì vậy quay đầu đi, né tránh ánh mắt của Tần Ngữ Nghê.
Mặc dù Mạnh Vĩ Giác và Tần Ngữ Nghê ánh mắt giao nhau chỉ có mấy giây, Tề Hàn Tinh vẫn tinh tường bắt được, nhưng hắn lại giả vờ như cái gì cũng không thấy, tiếp tục hỏi: "Một mình cô ở lại Đài Loan, người nhà của cô sẽ yên tâm sao?"
"Tôi cũng lớn như vậy rồi, Đài Loan cũng là quê hương của tôi, cũng không có gì không tốt để ba mẹ tôi phải lo lắng cả."
"Thời gian ở lại Đài Loan này, cô có kế hoạch gì không?"
"Tôi không có bất kỳ kế hoạch gì, cũng chẳng có bạn bè nào, phải đi đâu cũng chưa biết, tất cả mọi việc đều tùy hứng." Tần Ngữ Nghê thản nhiên nói.
Giống như là lấy được giải thưởng hạng nhất, cả khuôn mặt Tề Hàn Tinh sáng lên, "Nếu như cô tới Đài Bắc, hoan nghênh cô tới nhà tôi làm khách. . . . . ."
"Red", một nỗi kích động khiến Mạnh Vĩ Giác không nhịn được ngắt lời, "Cậu cũng nên cho người ta thở với, không cần hỏi không ngừng như vậy, sẽ đem người ta dọa sợ mất."
Tần Ngữ Nghê dịu dàng cười cười, thoải mái nói: "Không sao, ở Đài Loan tôi không có bạn bè gì, khó có được cơ hội quen biết mọi người, tôi thật sự rất vui."
Khiêu khích liếc Mạnh Vĩ Giác một cái, Tề Hàn Tinh tha thiết nói tiếp: "Ngữ Nghê, nếu như cô có chuyện gì muố hỏi chúng tôi, cô cứ hỏi, nếu tôi biết nhất định sẽ trả lời."
Tần Ngữ Nghê chỉ hơi hơi cười, cái gì cũng không nói, Tần Ngữ Quyên lại tràn đầy nghi ngờ mở miệng hỏi: "Thật xin lỗi, tôi có thể hỏi anh...anh rốt cuộc là đàn ông hay là phụ nữ?" Nghe hắn âm thanh là đàn ông, nhưng quần áo của hắn lại như phụ nữ, cái này làm cho cô không thể phân biệt được.
Phì một tiếng, Tân Trinh nhịn không được bật cười, cũng không lo mất đi hình tượng ưu nhã mà hắn luôn tự hào
"Cái này thì có cái gì buồn cười?" Tề Hàn Tinh tức giận trừng mắt nhìn Tân Trinh một cái.
"Anh ấy là anh rể tôi, cô nói xem anh ấy là đàn ông hay phụ nữ?" Lâm Thần Hoan cũng không nhịn được cười nói
Ánh mắt Tề Hàn Tinh chuyển sang điềm tĩnh, ngồi dựa vào bên cạnh Lâm Ngôn Hi, Tần Ngữ Quyên có chút hiểu, nhưng vẫn có chuyện cô còn chưa rõ, "Vậy sao anh lại ăn mặc và trang điểm như bà thím vậy?"
"Đầu óc cậu ta có chút vấn đề, cô không cần để ý đến cậu ta!" Tân Trinh thừa dịp chê bai bai.
"Cô không cần nghe anh Tân nói lung tung, anh ấy đùa với cô đấy, anh rể tôi là đàn ông, lại là người nổi tiếng, nên ra ngoài sẽ phải hóa trang một chút." Lâm Thần Hoan vội vàng bao biện giúp Tề hàn Tinh.
Tần Ngữ Quyên nghe vậy bừng tỉnh hiểu ra, lần này cô rốt cuộc đã hiểu rồi.
"Mọi người ăn đi, lát nữa trò chuyện tiếp, nếu để thức ăn nguội đi sẽ mất ngon." Đàm Diễm Văn nhắc nhở.
Lời vừa nói, kéo lực chú ý của mọi người vào bữa ăn, lập tức, mỗi người cũng ý thức được bụng cũng đã đói, vì vậy không hề kháng nghị gì nữa mà ngấu nghiến ăn.
**********************************
"Ba người các cậu muốn gì?" Trừng mắt nhìn ba người—— Đàm Diễm Văn, Tân Trinh, Tập Diệu Doãn đem hắn từ trên giường kéo dậy, hại hắn không thể cùng bà xã ân ái, Tề Hàn Tinh chưa thỏa mãn dục vọng quát.
"Red, những lời này phải để chúng tôi hỏi cậu mới đúng chứ!" Tân Trinh tức giận liếc hắn một cái, giống như Tề Hàn Tinh là một tên ngu ngốc. Thời điểm ăn tối, cái tên tiểu tử thối này không biết phát thần kinh gì, cứ quấn lấy Tần Ngữ Nghê hỏi không ngừng, dáng vẻ giống như rất hứng thú với người ta.
Nếu là trong quá khứ, bọn họ sẽ không nghi ngờ chút nào, cho là Red muốn theo đuổi Ngữ Nghê, nhưng là bây giờ, hắn cưới cũng đã cưới, còn yêu Ngôn Hi như vậy, làm sao có thể có ý đồ bất lương với Ngữ Nghê? Hơn nữa, hắn còn ở trước mặt Ngôn Hi, đường hoàng vô cùng thân thiện với ngữ Nghê, Ngôn Hi cũng không lo lắng, chuyện này thực sự làm người ta khó hiểu!
Tề Hàn Tinh làm bộ vô tội nháy mắt, “Tôi muốn thân thiết cùng bà xã cũng không được sao?”.
Tân Trinh trợn trắng mắt lên, khinh thường nói: “Đầu óc cậu không thể sạch sẽ được một lúc nào sao?”.
"Có! Lúc ngủ." Tề Hàn Tinh hùng hổ nói.
"Hết thuốc chữa!" Tân Trinh không chịu được lắc đầu một cái
Nhẹ nhàng đập vào bả vai Tân Trinh một phát, Tề Hàn Tinh hả hê nói: "Purple, thật ra thì trong lòng cậu rất ghen tỵ với tôi, đúng hay không?"
Tân Trinh hừ lạnh một tiếng, tự luyến nói: "Buồn cười! Nói về diện mạo, nói về phong cách, nói về phong độ, Tân Trinh tôi đều hơn cậu, người háo sắc như cậu có gì để cho tôi ghen tỵ?"
"Hai người các cậu đấu võ mồm không mệt mỏi sao?" Tập Diệu Doãn không nhịn được nhăn đầu lông mày, "Red, cậu không phải nên nói cho chúng tôi biết cậu đang chơi trò gì sao?"
“Các cậu thật đúng là ngốc nghếch, đến bà xã của tôi còn nhìn ra được tôi muốn làm gì, thế mà các cậu lại không biết?”
“Nói vào chuyện chính đi”. Tân Trinh không kiên nhẫn thúc giục.
Thu hồi bộ dạng cười cợt, Tề Hàn Tinh chuyển sang nghiêm túc, “Các cậu không để ý sao, thái độ của Blue đối với Ngữ Nghê không giống với những cô gái khác, cậu ta không giống như trước đây luôn là tôn trọng nhưng không gần gũi”.
Đàm Diễm Văn đồng ý gật đầu một cái, nhưng hắn vẫn có ý kiến, “Điều ỳ cũng không có gì kì lạ, trên người của Ngữ Nghê có bóng dáng của Tần Ngữ Mạt, nên Blue đối với cô ấy sẽ bớt đi một phần phòng vệ, sẽ không cự tuyệt cô ấy”.
“Không sai, chính là như vậy, trái tim Blue mới có cơ hội mở ra!” Tề Hàn Tinh vui vẻ nói: “Các cậu nghĩ xem phụ nữ dịu dàng như Ngữ Nghê liệu Blue có động lòng không?”.
“Cậu muốn tác hợp cho Blue và Ngữ Nghê sao?” Tập Diệu Doãn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tác hợp thì không dám nói……chỉ là cố gắng giúp đỡ để bọn họ có cơ hội tiếp xúc”. Tề Hàn Tinh Thở dài thườn thượt, “Tôi không muốn Blue đắm chìm trong quá khứ, chuyện này đối với cậu ta rất tàn nhẫn, cũng không công bằng, cậu ta có quyền được hạnh phúc, vui vẻ”.
“Tôi đồng ý” Tân Trinh cuối cùng cũng có chung một ý kiến với Tề Hàn Tinh, “Blue quá coi trọng tình cảm, qua bao nhiêu năm như vậy nhưng Tần Ngữ Mạt vẫn còn là ám ảnh trong lòng cậu ta không thể xóa nhòa, điều duy nhất có thể giúp cậu ta thoát khỏi ám ảnh, đó là có một tình yêu khắc sâu vào trong tim cậu ấy”.
Tề Hàn Tinh không tin nhìn Tân Trinh, thật khó có thể tưởng tượng được từ khi nào cậu ta lại trở nên tình cảm như vậy?
“Như vậy có tốt không?” Đàm Diễm Văn nghi ngờ nói: “Chúng ta rất lo lắng cho Blue, nhưng còn Ngữ Nghê, trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào?”
“Cậu không cần lo lắng, tôi dám cam đoan với cậu, Ngữ Nghê đối với blue không phải không có cảm giác.” Tề Hàn Tinh vỗ ngực nói.
“Sao cậu biết được?”
“Nhìn là biết rồi!” Tề Hàn Tinh nói như vậy, nhưng Đàm Diễm Văn vẫn nửa tin nửa ngờ.
"Yellow, cậu yên tâm, Red không phải thuận miệng mà nói đâu, tôi cũng tin Ngữ Nghê có ý đối với Blue, đôi mắt đã tiết lộ tình cảm." Không có bất kỳ chuyện có thể qua được cặp mắt nhạy bén của Tập Diệu Doãn.
“Các cậu đã nói như vậy thì đương nhiên tôi cũng vui vẻ đồng ý, nhưng mà, chúng ta nên làm thế nào?”
“Hiện tại không nên làm gì cả, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi”. Tề Hàn Tinh đưa ra ý kiến của mình “Nếu chúng ta thể hiện quá tích cực, nhất định Blue sẽ nhìn ra được chúng ta có ý đồ, đến khi đó có lẽ sẽ biến khéo thành vụng, trước tiên chúng ta cứ yên lặng quan sát xem như thế nào đã, thời điểm thích hợp sẽ giúp cậu ta, chờ quay về Đài Bắc rồi tính tiếp”.
Nói như vậy cũng không sai, vì thế mọi người nhất trí đồng ý gật đầu một cái.
Tác giả :
Ngải Đông