Cuồng Luyến Pharaoh Vương
Chương 83
Oropesa Seth buồn cười nhìn Khải Nhạc có chút ngây thơ, cười thầm nói: “Khải! Nghe lời, em nhìn nhất định sẽ không hối hận.”
“Không nhìn! Chính là không nhìn!”
Khải Nhạc kháng cự, Oropesa Seth nói cái gì cũng không mở to mắt, bộ dạng liều chết không theo, thật tình không biết cậu có biết hay không, những hành động động này ở trong mắt Oropesa Seth và làm nũng không có điểm gì khác nhau.
“Ha ha… Khải! Em đến cùng là kháng cự cái gì? Là vì sự tình lần trước khiến tâm em còn cố kỵ sao? Ta thừa nhận lần kia là ta hơi quá đáng được chưa? Nghe lời, lần này em nhìn qua nhất định sẽ làm cho em cao hứng.” Oropesa Seth chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục dụ dỗ nói: “Chẳng lẽ em không phát hiện hôm nay không khí có chút khác biệt sao?”
Oropesa Seth cũng là người thông minh, hắn biết rõ Khải Nhạc là một người tràn đầy lòng hiếu kỳ, cho nên chờ cậu phát hiện điều khác thường thì không cần hắn dụ dỗ nữa, không được bao lâu, cậu nhất định sẽ chủ động mở mắt, hiện tại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, hắn tuyệt đối có thể chắc chắn 100%.
Nghe Oropesa Seth nhắc nhở, Khải Nhạc đột nhiên cũng tĩnh hạ tâm lai, cẩn thận cảm thụ động tĩnh bốn phía, hiện tại… Tựa hồ quá an tĩnh một chút rồi, ngoại trừ tiếng gió bên ngoài thì dường như không có quá nhiều tiếng người, điều này thật sự là có chút không giống bình thường, cậu còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên tới đây, cái loại âm thanh đinh tai nhức óc tiếng hò hét cùng tiếng gõ vận chuyển ầm ỹ, nhưng hôm nay một điểm động tĩnh thi công đều không có, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Rất hiển nhiên, là do cậu luôn một mặt bài xích mới không phát hiện ra điều này, nếu Oropesa Seth không nhắc nhở, chỉ sợ cậu tuyệt đối cũng sẽ không phát hiện!
Không ngoài sở liệu của Oropesa Seth, Khải Nhạc chậm rãi mở hai mắt ra nhìn hắn, trong mắt để lộ ra rõ ràng vẻ nghi hoặc, cậu nhíu mày, con mắt vòng vo di chuyển, ở trong mắt Bội cậu đáng yêu cực kỳ.
Rất hiển nhiên, cậu đã đối với lời nói của hắn hiện sinh ra hứng thú, Oropesa Seth nhịn không được vương lên phía trước ghé bên tai cậu nói nhỏ: “Nếu như cảm thấy hiếu kỳ…, tại sao không tự mình nhìn thử?”
Nhìn Oropesa Seth mê người mỉm cười, vui vẻ đã nhiễm lên đôi mắt thâm thúy như chim ưng, Khải Nhạc giống như bị đầu độc mà chậm rãi quay đầu, lập tức đã bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Trước mắt là hai pho tượng khổng lồ sừng sửng, nhưng mà… Sao lại là hai pho tượng? Không thể nghi ngờ, một tòa cậu đã thấy qua là pho tượng Oropesa Seth, mà một tòa khác… Khải Nhạc không thể tin được mà trừng lớn hai mắt, cái kia… là cậu, mặc dù hai pho tượng chạm trổ thế nào xem xét đều phi thường thô ráp, nhưng nếu như cẩn thận quan sát cũng có thể thấy được, là vận dụng kỹ thuật điêu khắc đặc biệt, tạo hình đồ vật trên rất chuẩn xác, làm cho người khác nhìn qua có thể phân biệt rõ ràng.
Hai pho tượng đứng giữa mảnh đất trống, phía sau là một tòa Kim Tự Tháp vừa hoàng thành phân nửa, rõ ràng vẫn chưa thi công xong, nhưng tại sao không thấy một người công nhân nào? Đây rốt cuộc là chuyện gì, Khải Nhạc nghĩ nát đầu óc cũng nghĩ không thông.
“Bội! Đây rốt cuộc…” Khải Nhạc khó hiểu mà đưa mắt nhìn Oropesa Seth, trong lòng rung động không biết nên dùng từ gì để nói.
“Khải! Ta đã hạ lệnh đình chỉ xây dựng Kim Tự Tháp, bởi vì ta biết em không thích, dù sao những thứ kia hiện tại với ta mà nói đã không còn ý nghĩa gì cả, đối với ta trên thế giới này thứ mà ta trân bảo nhất, đó chính là em, Khải của ta! Pho tượng của em là ta mấy tháng trước sai họ điêu khắc, hiện tại đã hoàn thành rồi, hi vọng em không vì vậy mà giận ta, ta chỉ là hi vọng chúng ta có thể bên nhau bền chặt như hai pho tượng kia.” Oropesa Seth nói những lời này không chỉ hóa giải nội tâm nghi hoặc của Khải Nhạc, đồng thời cũng lần nữa chứng minh tình yêu của hắn đối với cậu.
“Bội…”
Khải Nhạc đột nhiên cảm thấy trời cao đất dầy như vậy lại để cho cậu có thể có được tình yêu của Bội, loại cảm giác này phảng phất xuyên thấu nhân tâm… Hắn thậm chí nguyện ý trả giá hết tất cả đi thủ hộ, cậu thật sự đã yêu người nam nhân kiêu ngạo trước mắt này rồi, hắn vì cậu đã làm rất nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng, đưa mắt nhìn dung mạo như thần của hắn dưới ánh mặt trời, lòng tràn đầy cảm động toàn bộ biến ảo thành một câu:
“Tôi yêu anh!”
Hai người đều lộ ra nụ cười từ nội tâm, đưa mắt nhìn đối phương không ai nguyện ý dời mắt…
“Không nhìn! Chính là không nhìn!”
Khải Nhạc kháng cự, Oropesa Seth nói cái gì cũng không mở to mắt, bộ dạng liều chết không theo, thật tình không biết cậu có biết hay không, những hành động động này ở trong mắt Oropesa Seth và làm nũng không có điểm gì khác nhau.
“Ha ha… Khải! Em đến cùng là kháng cự cái gì? Là vì sự tình lần trước khiến tâm em còn cố kỵ sao? Ta thừa nhận lần kia là ta hơi quá đáng được chưa? Nghe lời, lần này em nhìn qua nhất định sẽ làm cho em cao hứng.” Oropesa Seth chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục dụ dỗ nói: “Chẳng lẽ em không phát hiện hôm nay không khí có chút khác biệt sao?”
Oropesa Seth cũng là người thông minh, hắn biết rõ Khải Nhạc là một người tràn đầy lòng hiếu kỳ, cho nên chờ cậu phát hiện điều khác thường thì không cần hắn dụ dỗ nữa, không được bao lâu, cậu nhất định sẽ chủ động mở mắt, hiện tại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, hắn tuyệt đối có thể chắc chắn 100%.
Nghe Oropesa Seth nhắc nhở, Khải Nhạc đột nhiên cũng tĩnh hạ tâm lai, cẩn thận cảm thụ động tĩnh bốn phía, hiện tại… Tựa hồ quá an tĩnh một chút rồi, ngoại trừ tiếng gió bên ngoài thì dường như không có quá nhiều tiếng người, điều này thật sự là có chút không giống bình thường, cậu còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên tới đây, cái loại âm thanh đinh tai nhức óc tiếng hò hét cùng tiếng gõ vận chuyển ầm ỹ, nhưng hôm nay một điểm động tĩnh thi công đều không có, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Rất hiển nhiên, là do cậu luôn một mặt bài xích mới không phát hiện ra điều này, nếu Oropesa Seth không nhắc nhở, chỉ sợ cậu tuyệt đối cũng sẽ không phát hiện!
Không ngoài sở liệu của Oropesa Seth, Khải Nhạc chậm rãi mở hai mắt ra nhìn hắn, trong mắt để lộ ra rõ ràng vẻ nghi hoặc, cậu nhíu mày, con mắt vòng vo di chuyển, ở trong mắt Bội cậu đáng yêu cực kỳ.
Rất hiển nhiên, cậu đã đối với lời nói của hắn hiện sinh ra hứng thú, Oropesa Seth nhịn không được vương lên phía trước ghé bên tai cậu nói nhỏ: “Nếu như cảm thấy hiếu kỳ…, tại sao không tự mình nhìn thử?”
Nhìn Oropesa Seth mê người mỉm cười, vui vẻ đã nhiễm lên đôi mắt thâm thúy như chim ưng, Khải Nhạc giống như bị đầu độc mà chậm rãi quay đầu, lập tức đã bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Trước mắt là hai pho tượng khổng lồ sừng sửng, nhưng mà… Sao lại là hai pho tượng? Không thể nghi ngờ, một tòa cậu đã thấy qua là pho tượng Oropesa Seth, mà một tòa khác… Khải Nhạc không thể tin được mà trừng lớn hai mắt, cái kia… là cậu, mặc dù hai pho tượng chạm trổ thế nào xem xét đều phi thường thô ráp, nhưng nếu như cẩn thận quan sát cũng có thể thấy được, là vận dụng kỹ thuật điêu khắc đặc biệt, tạo hình đồ vật trên rất chuẩn xác, làm cho người khác nhìn qua có thể phân biệt rõ ràng.
Hai pho tượng đứng giữa mảnh đất trống, phía sau là một tòa Kim Tự Tháp vừa hoàng thành phân nửa, rõ ràng vẫn chưa thi công xong, nhưng tại sao không thấy một người công nhân nào? Đây rốt cuộc là chuyện gì, Khải Nhạc nghĩ nát đầu óc cũng nghĩ không thông.
“Bội! Đây rốt cuộc…” Khải Nhạc khó hiểu mà đưa mắt nhìn Oropesa Seth, trong lòng rung động không biết nên dùng từ gì để nói.
“Khải! Ta đã hạ lệnh đình chỉ xây dựng Kim Tự Tháp, bởi vì ta biết em không thích, dù sao những thứ kia hiện tại với ta mà nói đã không còn ý nghĩa gì cả, đối với ta trên thế giới này thứ mà ta trân bảo nhất, đó chính là em, Khải của ta! Pho tượng của em là ta mấy tháng trước sai họ điêu khắc, hiện tại đã hoàn thành rồi, hi vọng em không vì vậy mà giận ta, ta chỉ là hi vọng chúng ta có thể bên nhau bền chặt như hai pho tượng kia.” Oropesa Seth nói những lời này không chỉ hóa giải nội tâm nghi hoặc của Khải Nhạc, đồng thời cũng lần nữa chứng minh tình yêu của hắn đối với cậu.
“Bội…”
Khải Nhạc đột nhiên cảm thấy trời cao đất dầy như vậy lại để cho cậu có thể có được tình yêu của Bội, loại cảm giác này phảng phất xuyên thấu nhân tâm… Hắn thậm chí nguyện ý trả giá hết tất cả đi thủ hộ, cậu thật sự đã yêu người nam nhân kiêu ngạo trước mắt này rồi, hắn vì cậu đã làm rất nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng, đưa mắt nhìn dung mạo như thần của hắn dưới ánh mặt trời, lòng tràn đầy cảm động toàn bộ biến ảo thành một câu:
“Tôi yêu anh!”
Hai người đều lộ ra nụ cười từ nội tâm, đưa mắt nhìn đối phương không ai nguyện ý dời mắt…
Tác giả :
Ngư Mộ Diêu