Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 48: Đẫm máu!
Mọi người xung quanh đều đang chờ đợi xem người thần bí đeo mặt nạ này sẽ phản ứng ra sao, chỉ thấy hắn vẫn trầm mặc không trả lời, sau đó hắn cầm lấy đồng xu tung lên rồi bắt lấy, một giọng nói hỗn độn giống như mấy chục giọng nói trộn lẫn với nhau vang lên khiến mọi người giật mình: “Ta tiếp nhận ủy thác, trả thù cho con gái bà!”
Tất cả mọi người dường như không thể tin vào tai mình, cái gì cơ, trả thù cho con gái trung niên phụ nhân hả, ai cũng biết người giết nàng ấy là Mạc thiếu thành chủ, tên này bị điên à, hắn chẳng lẽ định ra tay với thiếu thành chủ Thiên Ưng thành…………..ngay giữa Thiên Ưng thành ư, điên thật rồi. Mạc thiếu gia cùng với đám lâu la thì ôm bụng cười ngặt nghẽo, tên thủ hạ vừa mới quát hỏi cũng không ngoại lệ, hắn vừa cười vừa lau nước mắt, tay run run chỉ về phía Tử Phong:
“Oahahahaha, tức cười chết lão tử mất, ngươi nghĩ ăn mặc kì quái, ra vẻ bí hiểm là lão tử sợ ngươi chắc, đến đây mà trả thù này, con bé ngu ngốc kia chính là ta tự tay cưỡng hiếp rồi giết đó, tư vị sảng khoái của nó khiến ta thật hoài niệm mà, hắc hắc…”
Tử Phong vốn dĩ vô cùng căm ghét những thể loại dâm tặc như thế này, hơn nữa mấy tên này thậm chí còn ghê tởm hơn mấy tên dâm tặc bình thường nữa, lần này thì hắn thật sự nổi giận rồi. Nở một nụ cười lạnh lẽo, Tử Phong lẩm bẩm: “Giờ thì ta hiểu vì sao hệ thống thưởng thêm cho ta nếu không dùng vũ khí rồi, với mấy tên súc sinh như thế này, dùng vũ khí thì chết nhẹ nhàng quá…”
Chữ “quá” vừa dứt khỏi miệng, thân hình Tử Phong đã chớp động, Thuấn bộ được triển khai, tên thủ hạ kia còn đang cười cợt, đã thấy một bóng đen xuất hiện trước mắt với tốc độ không tưởng. Tử Phong tụ lực vào tay phải, ngay lập tức tung một đấm toàn lực vào bụng tên thủ hạ. Với chỉ số lực lượng siêu việt Sư cấp cửu phẩm của Tử Phong, một đấm toàn lực của hắn vào một mục tiêu yếu hơn lại không hề có chút phòng ngự có kết quả như thế nào hẳn không cần phải bàn nữa.
Chỉ thấy một tiếng bịch trầm đục vang lên, nắm đấm của Tử Phong giống như xuyên qua một tấm giấy, trực tiếp xuyên qua bụng tên thủ hạ, nửa cánh tay của hắn đâm thẳng ra tận đằng sau lưng tên thủ hạ. Giống như chưa hả cơn giận, Tử Phong cánh tay phải vẫn xuyên qua thân hình trước mắt, dùng lực nâng cả người hắn lên cao, sau đó giơ tay trái lên túm vào miệng lỗ hổng trên bụng tên này. Sau đó là một cảnh tượng đậm mùi máu tanh khiến tất cả mọi người rùng mình, Tử Phong sau khi nâng tên kia lên cao, dùng hai cánh tay, sinh sinh xé cơ thể tên thủ hạ ra làm hai mảnh, phần thân một nơi, phần chân một nẻo.
Tất cả mọi việc diễn ra quá nhanh, tên thủ hạ mấy giây trước còn đang cười cợt còn chưa kịp phản ứng đã bị xé ra làm hai mảnh, lúc này phần thân trên của hắn vẫn còn một chút tri giác, đang bò bò trên mặt đất, làm ra mấy hành động vô nghĩa cuối cùng trước khi tắt thở. Tử Phong hắn không dừng lại, thời gian cùng với địa điểm không cho phép hắn có chút trì hoãn nào, sáu tên thủ hạ chỉ còn lại năm, hắn phải nhanh chóng xử lí hết toàn bộ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một đống máu cùng nội tạng bay lên không trung sau đó thì tên thủ hạ của Mạc thiếu gia bị xé ra làm hai mảnh vô cùng tàn nhẫn, đưa mắt nhìn thì thân ảnh của Tử Phong đã biến mất. Đám thủ hạ đầu trâu mặt ngựa của Mạc thiếu gia lúc này mới hoàn hồn, có một người hô lên: “Bảo vệ thiếu chủ!” sau đó tất cả mọi người liền rút vũ khí ra, tiến vào trạng thái cảnh giác. Đám đông nhận thấy có biến liền tản mác bỏ chạy gần hết, chỉ có những tên dong binh không sợ chết mới dừng lại ở phía xa theo dõi kì biến.
Tử Phong sau khi giết chết tên lắm mồm kia, ngay lập tức sử dụng Thuấn bộ nhảy lên một cái cây gần đó, tránh thoát tầm mắt của người khác, sau đó kích hoạt Ngụy trang, leo lên một tòa nhà lớn ở gần đó. Mặc dù sở hữu một số lượng kĩ năng ít ỏi, hầu hết đều là kĩ năng bị động, nhưng hắn rất biết cách kết hợp sao cho có thể phát huy tối đa ưu thế của mình, hắn có ưu thế về tốc độ và khả năng đánh tập kích bất ngờ với kĩ năng Ngụy trang, không việc gì mà hắn lại không tận dụng cả.
Khẩn trương một lúc lâu, mọi người không ai nhìn thấy thân ảnh của Tử Phong đâu, ngay lúc đám người Mạc thiếu gia buông lòng cảnh giác, Tử Phong nắm chắc thời cơ, tung người nhảy từ trên cao xuống, mục tiêu, là một trong năm tên thủ hạ còn lại. Tất cả mọi người đều chỉ nhìn xung quanh, không ai để ý tới trên không trung, chỉ thoáng nhìn thấy một bóng đen lao từ trên trời xuống như tên bắn.
“Rầm!!!!! Rắc!!”
Một tiếng va chạm lớn vang lên, kèm theo đó là tiếng xương vỡ vụn, Tử Phong từ trên cao lao xuống, lợi dụng trọng lực, tung một cú đá như trời gián xuống đầu mục tiêu. Nhờ vào trọng lực giúp đỡ, cộng thêm sức mạnh của Tử Phong, một cước của Tử Phong mạnh cỡ nào hẳn không cần phải nói, chỉ thấy đầu tên thủ hạ ngay lập tức nổ tung, não tương văng tung tóe, hai chân của hắn không chịu nổi áp lực mà vỡ nát, đầu gối hắn đập xuống mặt đất phá vỡ nền đất tạo thành một cái hố sâu lõm xuống.
Tử Phong lao từ trên cao xuống, cơ thể hắn cũng chịu áp lực không hề nhẹ khi va chạm với mục tiêu, chân hắn sau cú đá miểu sát vừa rồi cũng đã gãy, nhưng hắn không hề lo lắng, kĩ năng Tái sinh siêu tốc sẽ lo phần còn lại. Không dừng lại, Thuấn bộ tiếp tục được triển khai, trước khi mọi người kịp phản ứng lại trước sự xuất hiện của hắn, Tử Phong đã xuất hiện trên đầu một tên thủ hạ khác. Hai đầu gối hắn đè lên bả vai của mục tiêu, cánh tay trái được bao bọc bởi lớp giáp cốt nhanh như chớp đâm xuống, năm ngón tay như năm cái móc thép trực tiếp xuyên qua xương sọ nạn nhân. Gầm lên một tiếng, Tử Phong giật mạnh tay trái, vô cùng bạo lực đem đầu của tên thủ hạ tách rời khỏi cơ thể của hắn, thậm chí còn mang theo một đoạn cột sống vẫn còn dính lủng lẳng vào chiếc đầu lâu.
Thân hình không đầu ngã xuống đất, Tử Phong đứng trên mặt đất mà thấy chân mình vừa đau đớn vừa ngứa ngáy, đau đớn là vì nó vừa bị gãy, ngứa ngáy chính là vì kĩ năng Tái sinh siêu tốc đang có hiệu quả. Lúc này hắn đã bị vây quanh bởi đám binh lính cùng ba tên thủ hạ còn lại, mặc dù trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ sợ hãi, nhưng tất cả đều che chắn tên Mạc thiếu chủ ở sau thân hình của mình.
Nhìn những binh lính trước mắt, Tử Phong thầm khen ngợi tố chất binh lính của phủ thành chủ, nhưng khen ngợi thì khen ngợi, nếu cản đường, hắn cũng không ngại giết thêm vài người. Mười lăm phút để xử lí 6 tên thủ hạ đã qua đi bảy-tám phút, vẫn còn ba mục tiêu còn sống, thời gian không còn nhiều nữa, Tử Phong không thể lại chơi trò đánh du kích như vừa rồi nữa, vả lại Thuấn bộ có thể đề cao tốc độ của hắn trong nháy mắt, nhưng không thể giúp hắn bay, đám binh lính đang bủa vây xung quanh hắn cũng không phải để chơi a.
Cảm nhận sự đau đớn ở chân đã giảm bớt, Tử Phong nở một nụ cười hài lòng, tốn một điểm tiến hóa vào kĩ năng Tái sinh siêu tốc đúng là không sai mà, tốc độ hồi phục tăng lên đáng kể so với trước, cũng có thể là nhờ tu vi hắn cao hơn nữa.
Nhiệm vụ chỉ nói là không dùng vũ khí để giết mấy tên thủ hạ, chứ không hề nói là không được dùng để đối phó với đám binh lính trước mắt, Tử Phong cười hắc hắc, có trách thì trách bọn mi cản đường ta đi. Hắc bạch song kiếm xuất hiện, Tử Phong như một con báo đen, mạnh mẽ lao tới bức tường binh lính chắn trước mắt. Hắn hóa thân thành một cơn lốc màu đen chết chóc, lúc này đã bị nhuộm đỏ bởi máu thịt của đám binh lính, một luồng bạch quang lóe lên là một chiếc đầu bị chém đứt, một tia hắc quang xẹt qua là một thân hình bị chia làm hai nửa.
Đám dong binh đứng xung quanh nhìn Tử Phong như một chiếc máy xay thịt không ngừng nghiền nát đám binh lính thành thịt vụn mà thấy khiếp vía, một số người thần kinh yếu còn trực tiếp nôn mửa. Ôn Vân Sơn đứng từ xa nhìn mà cũng thấy toát mồ hôi lạnh, tràng cảnh này không khác gì so với lúc trước khi dong binh đoàn của hắn gặp đám thổ phỉ trong Lam Linh sơn mạch cho lắm, chỉ là lúc đó hắn không tận mắt chứng kiến, chỉ thu thập chiến trường, lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được sự kinh khủng của Tử Phong khi chiến đấu ra sao. Tên thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy lấm tấm trên trán, miệng lắp bắp:
“Ôn…Ôn…Ôn… đại thúc….cái qu..quái gì đây, tên này có còn là …người không, mẹ ơi, ta chưa từng thấy ai giết người mà tàn bạo như thế này.”
Nghe tên thanh niên hỏi, Ôn Vân Sơn cũng chỉ biết câm nín, hắn đã chết lặng rồi, nghĩ đến việc cả đoàn dong binh của mình mới đi cùng thân ảnh đang giết người như thái rau chặt dưa trước mắt mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Còn ba phút, chủ nhân nhanh tay lên!” Tiểu Linh gấp gáp thúc giục.
Một tiếng kim loại giao thoa, sau đó là tiếng “Xoẹt!” vang lên ngọt lịm, bóng người trước mắt Tử Phong đứng yên một chút, sau đó từ từ tách ra làm hai nửa rồi đổ gục xuống mặt đất. Hắn làu bàu: “Biết rồi, không cần phải nhắc!”
Xung quang Tử Phong lúc này, xác chết ngổn ngang, chân cụt tay gãy, các mảnh thi thể vương vãi khắp nơi, máu chảy ngập nền đất khiến bước chân của Tử Phong có cảm giác dinh dính nhớp nháp, tổng cộng gần ba mươi tên linh bị hắn giết chết trong vòng ngắn ngủi mấy phút, mùi máu tươi nồng nặc khiến mọi người gay mũi, đám lính còn lại đã bỏ chạy mất dạng từ lúc nào rồi. Thành tích như này chủ yếu là vì đám binh lính này quá yếu, mạnh nhất cũng chỉ có vài tên Sĩ cấp nhị-tam phẩm, còn đâu chủ yếu là Linh cảnh võ giả, chênh lệch thực lực với Tử Phong quá lớn, lấy năng lực của hắn mà không giết đám lính này dễ dàng thì hắn nên bỏ nghề, về quê làm ruộng cho xong. Tử Phong hắn là sát thủ, hắn không thích hành hạ con mồi nhưng không có nghĩa là hắn không giết người một cách tàn bạo, ngược lại, mùi vị máu tanh lại càng hợp hơn với bản chất khát máu của hắn.
Vung tay vẩy đi máu trên hai thanh đoản kiếm, Tử Phong cất chúng vào trong không gian giới chỉ, đơn giản bởi vì mục tiêu còn lại của hắn chỉ còn bốn người, đó là ba tên thủ hạ còn lại và Mạc thiếu gia, nếu dùng vũ khí thì sẽ không được thưởng thêm một vạn điểm tích lũy, hắn là một con người tham lam, sao có thể để phần thưởng thêm này vuột mất được.
Sắc mặt của bốn người Mạc thiếu thành chủ xám ngắt cả lại, vừa mới lúc nãy còn hống hách ngang tàng không coi ai ra gì, bây giờ nhìn bọn họ đang đứng đó run lên cầm cập, chỉ thiếu chút nữa là són đái ra quần, đám dong binh xung quanh không khỏi cảm thấy hả hê, con trai của thành chủ thì sao, lão cha của hắn cũng không ở cạnh hắn suốt đời để bảo vệ hắn được.
Tất cả mọi người dường như không thể tin vào tai mình, cái gì cơ, trả thù cho con gái trung niên phụ nhân hả, ai cũng biết người giết nàng ấy là Mạc thiếu thành chủ, tên này bị điên à, hắn chẳng lẽ định ra tay với thiếu thành chủ Thiên Ưng thành…………..ngay giữa Thiên Ưng thành ư, điên thật rồi. Mạc thiếu gia cùng với đám lâu la thì ôm bụng cười ngặt nghẽo, tên thủ hạ vừa mới quát hỏi cũng không ngoại lệ, hắn vừa cười vừa lau nước mắt, tay run run chỉ về phía Tử Phong:
“Oahahahaha, tức cười chết lão tử mất, ngươi nghĩ ăn mặc kì quái, ra vẻ bí hiểm là lão tử sợ ngươi chắc, đến đây mà trả thù này, con bé ngu ngốc kia chính là ta tự tay cưỡng hiếp rồi giết đó, tư vị sảng khoái của nó khiến ta thật hoài niệm mà, hắc hắc…”
Tử Phong vốn dĩ vô cùng căm ghét những thể loại dâm tặc như thế này, hơn nữa mấy tên này thậm chí còn ghê tởm hơn mấy tên dâm tặc bình thường nữa, lần này thì hắn thật sự nổi giận rồi. Nở một nụ cười lạnh lẽo, Tử Phong lẩm bẩm: “Giờ thì ta hiểu vì sao hệ thống thưởng thêm cho ta nếu không dùng vũ khí rồi, với mấy tên súc sinh như thế này, dùng vũ khí thì chết nhẹ nhàng quá…”
Chữ “quá” vừa dứt khỏi miệng, thân hình Tử Phong đã chớp động, Thuấn bộ được triển khai, tên thủ hạ kia còn đang cười cợt, đã thấy một bóng đen xuất hiện trước mắt với tốc độ không tưởng. Tử Phong tụ lực vào tay phải, ngay lập tức tung một đấm toàn lực vào bụng tên thủ hạ. Với chỉ số lực lượng siêu việt Sư cấp cửu phẩm của Tử Phong, một đấm toàn lực của hắn vào một mục tiêu yếu hơn lại không hề có chút phòng ngự có kết quả như thế nào hẳn không cần phải bàn nữa.
Chỉ thấy một tiếng bịch trầm đục vang lên, nắm đấm của Tử Phong giống như xuyên qua một tấm giấy, trực tiếp xuyên qua bụng tên thủ hạ, nửa cánh tay của hắn đâm thẳng ra tận đằng sau lưng tên thủ hạ. Giống như chưa hả cơn giận, Tử Phong cánh tay phải vẫn xuyên qua thân hình trước mắt, dùng lực nâng cả người hắn lên cao, sau đó giơ tay trái lên túm vào miệng lỗ hổng trên bụng tên này. Sau đó là một cảnh tượng đậm mùi máu tanh khiến tất cả mọi người rùng mình, Tử Phong sau khi nâng tên kia lên cao, dùng hai cánh tay, sinh sinh xé cơ thể tên thủ hạ ra làm hai mảnh, phần thân một nơi, phần chân một nẻo.
Tất cả mọi việc diễn ra quá nhanh, tên thủ hạ mấy giây trước còn đang cười cợt còn chưa kịp phản ứng đã bị xé ra làm hai mảnh, lúc này phần thân trên của hắn vẫn còn một chút tri giác, đang bò bò trên mặt đất, làm ra mấy hành động vô nghĩa cuối cùng trước khi tắt thở. Tử Phong hắn không dừng lại, thời gian cùng với địa điểm không cho phép hắn có chút trì hoãn nào, sáu tên thủ hạ chỉ còn lại năm, hắn phải nhanh chóng xử lí hết toàn bộ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một đống máu cùng nội tạng bay lên không trung sau đó thì tên thủ hạ của Mạc thiếu gia bị xé ra làm hai mảnh vô cùng tàn nhẫn, đưa mắt nhìn thì thân ảnh của Tử Phong đã biến mất. Đám thủ hạ đầu trâu mặt ngựa của Mạc thiếu gia lúc này mới hoàn hồn, có một người hô lên: “Bảo vệ thiếu chủ!” sau đó tất cả mọi người liền rút vũ khí ra, tiến vào trạng thái cảnh giác. Đám đông nhận thấy có biến liền tản mác bỏ chạy gần hết, chỉ có những tên dong binh không sợ chết mới dừng lại ở phía xa theo dõi kì biến.
Tử Phong sau khi giết chết tên lắm mồm kia, ngay lập tức sử dụng Thuấn bộ nhảy lên một cái cây gần đó, tránh thoát tầm mắt của người khác, sau đó kích hoạt Ngụy trang, leo lên một tòa nhà lớn ở gần đó. Mặc dù sở hữu một số lượng kĩ năng ít ỏi, hầu hết đều là kĩ năng bị động, nhưng hắn rất biết cách kết hợp sao cho có thể phát huy tối đa ưu thế của mình, hắn có ưu thế về tốc độ và khả năng đánh tập kích bất ngờ với kĩ năng Ngụy trang, không việc gì mà hắn lại không tận dụng cả.
Khẩn trương một lúc lâu, mọi người không ai nhìn thấy thân ảnh của Tử Phong đâu, ngay lúc đám người Mạc thiếu gia buông lòng cảnh giác, Tử Phong nắm chắc thời cơ, tung người nhảy từ trên cao xuống, mục tiêu, là một trong năm tên thủ hạ còn lại. Tất cả mọi người đều chỉ nhìn xung quanh, không ai để ý tới trên không trung, chỉ thoáng nhìn thấy một bóng đen lao từ trên trời xuống như tên bắn.
“Rầm!!!!! Rắc!!”
Một tiếng va chạm lớn vang lên, kèm theo đó là tiếng xương vỡ vụn, Tử Phong từ trên cao lao xuống, lợi dụng trọng lực, tung một cú đá như trời gián xuống đầu mục tiêu. Nhờ vào trọng lực giúp đỡ, cộng thêm sức mạnh của Tử Phong, một cước của Tử Phong mạnh cỡ nào hẳn không cần phải nói, chỉ thấy đầu tên thủ hạ ngay lập tức nổ tung, não tương văng tung tóe, hai chân của hắn không chịu nổi áp lực mà vỡ nát, đầu gối hắn đập xuống mặt đất phá vỡ nền đất tạo thành một cái hố sâu lõm xuống.
Tử Phong lao từ trên cao xuống, cơ thể hắn cũng chịu áp lực không hề nhẹ khi va chạm với mục tiêu, chân hắn sau cú đá miểu sát vừa rồi cũng đã gãy, nhưng hắn không hề lo lắng, kĩ năng Tái sinh siêu tốc sẽ lo phần còn lại. Không dừng lại, Thuấn bộ tiếp tục được triển khai, trước khi mọi người kịp phản ứng lại trước sự xuất hiện của hắn, Tử Phong đã xuất hiện trên đầu một tên thủ hạ khác. Hai đầu gối hắn đè lên bả vai của mục tiêu, cánh tay trái được bao bọc bởi lớp giáp cốt nhanh như chớp đâm xuống, năm ngón tay như năm cái móc thép trực tiếp xuyên qua xương sọ nạn nhân. Gầm lên một tiếng, Tử Phong giật mạnh tay trái, vô cùng bạo lực đem đầu của tên thủ hạ tách rời khỏi cơ thể của hắn, thậm chí còn mang theo một đoạn cột sống vẫn còn dính lủng lẳng vào chiếc đầu lâu.
Thân hình không đầu ngã xuống đất, Tử Phong đứng trên mặt đất mà thấy chân mình vừa đau đớn vừa ngứa ngáy, đau đớn là vì nó vừa bị gãy, ngứa ngáy chính là vì kĩ năng Tái sinh siêu tốc đang có hiệu quả. Lúc này hắn đã bị vây quanh bởi đám binh lính cùng ba tên thủ hạ còn lại, mặc dù trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ sợ hãi, nhưng tất cả đều che chắn tên Mạc thiếu chủ ở sau thân hình của mình.
Nhìn những binh lính trước mắt, Tử Phong thầm khen ngợi tố chất binh lính của phủ thành chủ, nhưng khen ngợi thì khen ngợi, nếu cản đường, hắn cũng không ngại giết thêm vài người. Mười lăm phút để xử lí 6 tên thủ hạ đã qua đi bảy-tám phút, vẫn còn ba mục tiêu còn sống, thời gian không còn nhiều nữa, Tử Phong không thể lại chơi trò đánh du kích như vừa rồi nữa, vả lại Thuấn bộ có thể đề cao tốc độ của hắn trong nháy mắt, nhưng không thể giúp hắn bay, đám binh lính đang bủa vây xung quanh hắn cũng không phải để chơi a.
Cảm nhận sự đau đớn ở chân đã giảm bớt, Tử Phong nở một nụ cười hài lòng, tốn một điểm tiến hóa vào kĩ năng Tái sinh siêu tốc đúng là không sai mà, tốc độ hồi phục tăng lên đáng kể so với trước, cũng có thể là nhờ tu vi hắn cao hơn nữa.
Nhiệm vụ chỉ nói là không dùng vũ khí để giết mấy tên thủ hạ, chứ không hề nói là không được dùng để đối phó với đám binh lính trước mắt, Tử Phong cười hắc hắc, có trách thì trách bọn mi cản đường ta đi. Hắc bạch song kiếm xuất hiện, Tử Phong như một con báo đen, mạnh mẽ lao tới bức tường binh lính chắn trước mắt. Hắn hóa thân thành một cơn lốc màu đen chết chóc, lúc này đã bị nhuộm đỏ bởi máu thịt của đám binh lính, một luồng bạch quang lóe lên là một chiếc đầu bị chém đứt, một tia hắc quang xẹt qua là một thân hình bị chia làm hai nửa.
Đám dong binh đứng xung quanh nhìn Tử Phong như một chiếc máy xay thịt không ngừng nghiền nát đám binh lính thành thịt vụn mà thấy khiếp vía, một số người thần kinh yếu còn trực tiếp nôn mửa. Ôn Vân Sơn đứng từ xa nhìn mà cũng thấy toát mồ hôi lạnh, tràng cảnh này không khác gì so với lúc trước khi dong binh đoàn của hắn gặp đám thổ phỉ trong Lam Linh sơn mạch cho lắm, chỉ là lúc đó hắn không tận mắt chứng kiến, chỉ thu thập chiến trường, lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được sự kinh khủng của Tử Phong khi chiến đấu ra sao. Tên thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy lấm tấm trên trán, miệng lắp bắp:
“Ôn…Ôn…Ôn… đại thúc….cái qu..quái gì đây, tên này có còn là …người không, mẹ ơi, ta chưa từng thấy ai giết người mà tàn bạo như thế này.”
Nghe tên thanh niên hỏi, Ôn Vân Sơn cũng chỉ biết câm nín, hắn đã chết lặng rồi, nghĩ đến việc cả đoàn dong binh của mình mới đi cùng thân ảnh đang giết người như thái rau chặt dưa trước mắt mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Còn ba phút, chủ nhân nhanh tay lên!” Tiểu Linh gấp gáp thúc giục.
Một tiếng kim loại giao thoa, sau đó là tiếng “Xoẹt!” vang lên ngọt lịm, bóng người trước mắt Tử Phong đứng yên một chút, sau đó từ từ tách ra làm hai nửa rồi đổ gục xuống mặt đất. Hắn làu bàu: “Biết rồi, không cần phải nhắc!”
Xung quang Tử Phong lúc này, xác chết ngổn ngang, chân cụt tay gãy, các mảnh thi thể vương vãi khắp nơi, máu chảy ngập nền đất khiến bước chân của Tử Phong có cảm giác dinh dính nhớp nháp, tổng cộng gần ba mươi tên linh bị hắn giết chết trong vòng ngắn ngủi mấy phút, mùi máu tươi nồng nặc khiến mọi người gay mũi, đám lính còn lại đã bỏ chạy mất dạng từ lúc nào rồi. Thành tích như này chủ yếu là vì đám binh lính này quá yếu, mạnh nhất cũng chỉ có vài tên Sĩ cấp nhị-tam phẩm, còn đâu chủ yếu là Linh cảnh võ giả, chênh lệch thực lực với Tử Phong quá lớn, lấy năng lực của hắn mà không giết đám lính này dễ dàng thì hắn nên bỏ nghề, về quê làm ruộng cho xong. Tử Phong hắn là sát thủ, hắn không thích hành hạ con mồi nhưng không có nghĩa là hắn không giết người một cách tàn bạo, ngược lại, mùi vị máu tanh lại càng hợp hơn với bản chất khát máu của hắn.
Vung tay vẩy đi máu trên hai thanh đoản kiếm, Tử Phong cất chúng vào trong không gian giới chỉ, đơn giản bởi vì mục tiêu còn lại của hắn chỉ còn bốn người, đó là ba tên thủ hạ còn lại và Mạc thiếu gia, nếu dùng vũ khí thì sẽ không được thưởng thêm một vạn điểm tích lũy, hắn là một con người tham lam, sao có thể để phần thưởng thêm này vuột mất được.
Sắc mặt của bốn người Mạc thiếu thành chủ xám ngắt cả lại, vừa mới lúc nãy còn hống hách ngang tàng không coi ai ra gì, bây giờ nhìn bọn họ đang đứng đó run lên cầm cập, chỉ thiếu chút nữa là són đái ra quần, đám dong binh xung quanh không khỏi cảm thấy hả hê, con trai của thành chủ thì sao, lão cha của hắn cũng không ở cạnh hắn suốt đời để bảo vệ hắn được.
Tác giả :
Hư Không