Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 316: Ta không tới muộn chứ?
Tử Phong một đường lao đi với tốc độ khủng khiếp, nếu như không phải hắn vận dụng năng lực của Ngụy Trang để hỏa tan cơ thể vào trong không gian thì lúc này xung quanh đường đi của hắn đã xuất hiện những cơn gió lốc thổi bay mọi thứ rồi. Quãng đường đi rất dài nhưng màu sắc của những dấu vết linh lực chỉ dần dần đậm lên theo quãng đường, chứng tỏ không như hắn, đám người Lâm Tử Hàm di chuyển rất chậm rãi, nếu không muốn nói là quá chậm, ngay khi nhận ra được điều này, hắn liền quyết định tăng tốc độ của mình lên, mong rằng với tốc độ của mình có thể bắt kịp được mọi người.
Quả nhiên như những gì hắn đã dự tính, Tử Phong đến nơi vừa kịp lúc chỉ còn có bốn tên Ám Vệ còn sống sót cùng với một đám xác chết của Ám Vệ, Lâm Tử Hàm thì không thấy đâu trong khi có chục tên Tôn cấp đang vây quanh bốn tên Ám Vệ đó.
Đối với Tử Phong thì dù nửa cái thiên hạ này có chết thì cũng không liên quan tới hắn, nhưng mà đám Ám Vệ này chính là thuộc cấp dưới trướng của hắn, mặc dù không có quan hệ quá gần nhưng mà vẫn có thể tính là người mình, mà đối với bất kì tên ngu xuẩn nào động vào người của hắn, Tử Phong chưa bao giờ nương tay cả.
Đúng lúc hắn định ra tay giải cứu bốn tên Ám Vệ còn sống sót rồi xử lí chục tên Tôn cấp hậu kì kia, thanh âm máy móc của hệ thống vang lên trong đầu hắn:
- Hệ thống ban bố nhiệm vụ cưỡng chế mới
- Nội dung: Bảo vệ Lâm Tử Hàm.
- Phần thưởng:????
- Thời hạn: Cho đến khi trở về Lăng Hư Cung
- Hình phạt nếu thất bại: 99.9% tuổi thọ còn lại.
Nghe thấy nhiệm vụ mới được đưa ra, Tử Phong ngay lập tức liền nổi gai ốc toàn thân, cái thể loại nhiệm vụ chết tiệt gì thế này, hình phạt không phải đánh vào tu vi mà lại đánh vào tuổi thọ của hắn ư? Mất đi 99% tuổi thọ còn lại thì chẳng khác nào nói hắn chỉ còn sống khoảng 2 tháng nữa trước khi lăn quay ra chết vì hết tuổi thọ vậy. Nếu như trong vòng hai tháng đó hắn có thể bằng một cách nào đó đạt tới Thánh cấp thì tuổi thọ hắn sẽ được tăng thêm, nhưng mà nói thì dễ hơn làm, trong vòng hai tháng đạt tới Thánh cấp, dù có hệ thống trợ giúp thì hắn cũng không còn chút tự tin nào cả, dù sao thì để đạt tới Tôn cấp hắn đã phải tự mình lĩnh ngộ mà không phụ thuộc vào hệ thống, có trời mới biết liệu hắn có vượt qua được ải Thánh cấp hay không.
Nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, Tử Phong không còn tâm lí chơi đùa nữa, đến lúc phải nghiêm túc rồi!!
Từ trong hư không xuất hiện sau lưng tên Tôn cấp trẻ tuổi, cả người Tử Phong được bao phủ trong một ngọn lửa màu vàng, nhưng chỉ trong một cái nháy mắt ngọn lửa đó đã biến mất, nhường chỗ cho một bộ giáp màu hoàng kim hoa mỹ tỏa ra ánh sáng chói lọi dưới ánh nắng, cánh tay hắn phóng về phía trước với năm chiếc móng sắc bén như năm chiếc vuốt rồng, trực tiếp xuyên thủng mặt của tên Tôn cấp trẻ tuổi vừa mới quay mặt lại.
Từ lúc Tử Phong mở miệng nói tới khi năm chiếc móng của hắn cắm ngập vào mặt tên Tôn cấp trẻ tuổi còn chưa tới một giây trôi qua, tất cả mọi người đứng đó không khỏi kinh hoàng với sự xuất hiện bất ngờ của Tử Phong, chỉ có bốn tên Ám Vệ bị trọng thương là vui mừng ra mặt, tuy rằng không biết đại nhân của họ làm thế nào mà bước ra từ trong không khí, nhưng với tu vi của ngài ấy, hắn là mấy tên Tôn cấp này không phải là đối thủ.
Tử Phong cong năm ngón tay lại móc lấy đầu lâu của đối phương, một tay còn lại túm vào vai, sau đó cứ như vậy mà kéo mạnh, vô cùng tàn bạo mà kéo rời đầu của tên Tôn cấp trẻ tuổi ra khỏi cơ thể của hắn, thậm chí còn mang theo nguyên cả cái xương sống vẫn còn bám vào cái đầu lâu.
Chín tên Tôn cấp còn lại nhìn thấy tên lạ mặt vừa xuất hiện rút xương đồng bạn của mình ra theo một cách vô cùng tàn nhân, thậm chí còn có thể nghe thấy từng tiếng xương gãy răng rắc phát ra từ trong cái cơ thể kia mà không khỏi khiếp hãi.
Tử Phong tiện tay quăng cái cơ thể không đầu mềm nhũn vẫn còn co giật kia qua một bên, sau đó đảo tay một cái liền cầm vào cái xương sống trong tay, linh lực dồn vào liền khiến cả cái xương lẫn đầu lâu tên kia cứng lại như một cây thiết chùy, căn bản không cho mấy tên kia thời gian để phản ứng lại, cả người đã biến mất tại chỗ.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Tử Phong xuất hiện trước mặt tên Tôn cấp gần nhất, bàn tay cầm lấy khúc xương sống kia trực tiếp đập vào mặt đối phương, Phá Sơn Không mang theo ám kình truyền tới, hai cái đầu lâu một sống một chết va vào với nhau liền trực tiếp nổ tung giống như pháo hoa tạo ra một cơn mưa mang theo màu đỏ với trắng trộn lẫn với nhau.
Xuyên qua làn mưa máu, thân hình của hắn giống như một bóng ma mang theo tốc độ khủng khiếp mà xuất hiện sau lưng một tên Tôn cấp cửu phẩm, năm ngón tay của hắn nắm chặt lấy nhau phát ra mấy tiếng răng rắc rợn người, cơ bắp bên dưới lớp giáp của Tử Phong phồng lên, tạo thành một cú đấm mang theo lực lượng đủ để nện sập một quả núi, trực tiếp đập lên lưng đối phương.
Tên Tôn cấp xấu số chỉ cảm thấy một cơn gió thổi tới, sau đó thì từ sau lưng truyền tới một luồng cự lực khủng khiếp khiến hộ thể cương khí của hắn tan vỡ, toàn bộ 33 đốt sống lưng của hắn nổ tung thành bột mịn, dư lực tràn vào nghiền nát nội tạng của hắn thành một đám cám bã.
Nhưng mà vẫn chưa hết, để đề phòng Tôn cấp võ giả có sinh mệnh lực ương ngạnh, Tử Phong không có dừng lại tại đó, cơ thể đối phương vừa mới tiếp nhận một quyền của hắn, do tốc độ quá nhanh nên lực lượng lan tỏa còn chưa kịp đẩy cơ thể y văng ra xa, Tử Phong đã lấy tay còn lại, hóa chưởng thành đao, ngay lập tức chặt xuống vai đối phương. Hai luồng cự lực một từ trên xuống một từ đằng sau phóng tới va chạm với nhau ngay trong thể nội của tên Tôn cấp, trực tiếp chia năm xẻ bảy cơ thể của hắn, nếu đến thế này mà đối phương còn không chết thì Tử Phong hắn cũng chịu thua.
Sau một giây ngắn ngủi hồi thần, bảy tên Tôn cấp còn lại mới nhận ra là đã có ba người chết dưới tay Tử Phong, lúc này nếu bọn hắn còn không phản kháng thì còn đợi tới lúc nào nữa. Vứt bỏ vẻ khinh thường ban nãy, tất cả mọi người căn bản không thèm quan tâm tới bốn tên Ám Vệ còn sống, bởi vì bọn chúng hiện đang đối mặt với mối nguy lớn nhất ngay trước mắt.
Chỉ là bảy tên Tôn cấp còn lại này, người mạnh nhất cũng chỉ là một trung niên nhân Tôn cấp cửu phẩm đỉnh phong đại viên mãn, đến cả một Bán Thánh cũng không có, liệu bọn hắn có thể ngăn chặn Tử Phong đang cực kì nghiêm túc hay không?? Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi.
Tử Phong không hề để ý máu tươi của cái tên mình vừa giết đang nhỏ giọt trên chiếc mặt nạ của hắn, trên tay hắn xuất hiện một chiếc lưỡi hái cự đại có chiều dài tay cầm lên đến hơn hai mét, trong đó phần lưỡi hái ít nhất cũng dài gần một mét rưỡi, toàn thân lưỡi hái được chạm khắc tinh xảo. Đây chính là lưỡi hái của Lịch Xuyên đã bị Tử Phong giết trong Cổ Mộ Thiên Ma, cơ mà bây giờ vào tay hắn thì nó đã mất đi màu xanh dương của thủy thuộc tính, mà thay vào đó là một màu đen tuyền của ám thuộc tính trông vô cùng quỷ dị.
Cúi người xuống một chút, sau đó bật mạnh một cái, khiến mặt đất bên dưới chân hắn nổ tung, Tử Phong hóa thành một đạo tàn ảnh mà lao tới đối phương, lưỡi hái màu đen vung lên một cái liền chia đôi một tên Tôn cấp thất phẩm thành hai mảnh theo chiều dọc, hộ thể cương khí, phòng hộ phục cùng vũ khí cầm trong tay y cũng lập tức bị chẻ làm đôi, căn bản là không hề có chút lực phòng ngự nào cả…….
- --------------------------
Lâm Tử Hàm lợi dụng thân pháp linh động của mình mà tiến vào bên trong hang động, trên đường đi còn cẩn thận dùng không gian lực xóa đi dấu vết của không gian ba động, cứ như thế mà dễ dàng tiến vào trong cái hang động.
Thân hình nàng giống như một chiếc lá nhẹ nhàng lướt trong gió, căn bản không hề gây ra một tiếng động nào mà đi sâu vào bên trong hang động hơn, đúng như những gì Lữ Thương Hải nói, xung quanh đây tràn ngập những dáu vết của người sống, vô cùng đáng ngờ vì xung quanh đây vô cùng hoang vắng. Nàng không biết liệu mấy người khả nghi tiến vào hàng lúc nãy có phải là người của Âm Dương Thánh Giáo hay không, nhưng Lữ Thương Hải hẳn là sẽ không có kết luận bừa, điểm này thì nàng vẫn có lòng tin, dù sao thì cung cách huấn luyện Ám Vệ của Lăng Hư Cung cũng vô cùng hiệu quả.
Đi sâu vào trong một chút, Lâm Tử Hàm không khỏi nhíu mày, không khí xung quanh đây tạo cho nàng một cảm giác kì lạ, giống như là có gì đó không đúng đang diễn ra. Vừa rồi nàng đã đuổi theo mấy người vừa tiến vào, lấy tu vi của nàng không thể nào mà tự nhiên lại mất dấu đối phương được, hơn nữa tuy rằng trong hang có dấu vết của người sống để lại, nhưng mà dấu vết lại vẫn còn khá là mới, một số còn giống như là được ai đó cố tình tạo ra, căn bản không giống với dấu vết tự nhiên để lại, nàng thân là trưởng lão của Chấp Pháp Đoàn thì mấy kĩ năng căn bản này vẫn phải có.
Hít vào một hơi, cánh mũi Lâm Tử Hàm hơi phập phồng một chút, có thứ gì đó đang tỏa ra một mùi thơm ngát đặc trưng vừa lọt vào khoang mũi nàng, thứ mùi thơm này giống với mùi của một loại hoa nào đó, chỉ là ngay khi nàng ngửi thấy mùi này, sắc mặt nàng liền đại biến, sau đó cả người hóa thành một cái bóng mờ, trực tiếp xé rách không gian mà lao ra khỏi động.
Ra đến bên ngoài, Lâm Tử Hàm loạng choạng hạ xuống bờ biển cát trắng, trên đầu xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn, ánh mắt không khỏi trở nên mông lung, nàng cắn răng nói: “Ly Nguyên Hoa, mùi thơm ngát vô cùng dễ chịu, là kì hoa dị thảo ở phía tây đại lục, thường được tìm thấy ở bên trong yêu thú sâm lâm, thường được dùng để bào chế đan dược bình ổn tâm cảnh, chống lại tâm ma, nhưng nếu ngửi phải trực tiếp thì sẽ khiến linh lực trong cơ thể rối loạn, không ngờ để bẫy ta mà bọn mi lại phải sử dụng một thứ quý hiếm như thế đấy!”
Ngay sau khi Lâm Tử Hàm dứt lời, có mấy tiếng vỗ tay bôm bốp kèm theo một tiếng cười lớn phát ra từ bên trong hang động, sau đó từ bên trong xuất hiện bảy thân ảnh. Ánh mắt của Lâm Tử Hàm nhìn về phía bảy thân ảnh này mà không khỏi co rụt lại, bảy người này ba nữ bốn nam, trong đó có hai nữ nhân là Thánh Giả trung giai, một nam nhân là Thánh Giả đỉnh phong, còn lại toàn bộ đều là Thánh Giả sơ giai.
“Đối phó với trưởng lão của Lăng Hư Cung như các hạ thì một bông Ly Nguyên Hoa có gì đâu mà phí phạm cơ chứ.” Nam nhân có tu vi cao nhất cũng là người vừa mới vỗ tay cười nói.
Đội hình này không thể không nói là vô cùng mạnh mẽ được, nếu vào lúc bình thường thì Lâm Tử Hàm có thể miễn cưỡng chống lại, bời vì dù sao nàng cũng là Thánh Giả đỉnh phong đại viên mãn, so với khí tức tỏa ra của nam tử có tu vi cao nhất kia cũng còn hơn một khoảng lớn, còn mấy tên còn lại chỉ là râu ria để bù lại chỗ thiếu mà thôi. Nhưng mà hiện tại nàng thân thụ độc dược của Ly Nguyên Hoa, linh lực trong cơ thể đang càng ngày càng trở nên hỗn loạn không chịu nổi, đừng nói là đánh nhau, đến cả chạy trốn nàng cũng không có biết còn có thể lam được không.
Như để trêu ngươi tình cảnh của Lâm Tử Hàm, từ bên trong những hang động trước mắt, hàng loạt bóng người phóng ra ngoài, đồng thời cùng lúc đó từ bên dưới mặt biển cũng xuất hiện vô số thân ảnh lao lên bờ cát, nhìn lại thì không ngờ lại có đến hơn 60 võ giả Tôn cấp, gần 400 võ giả Vương cấp đang tạo thành một vòng vây bao xung quanh Lâm Tử Hàm, tất cả đều giữ khoảng cách rất xa so với nàng, nhưng lại vừa đủ để một con ruồi cũng không thể lọt qua.
Nếu bây giờ Lâm Tử Hàm còn không nhận ra là mình đã bị gài bẫy thì nàng phải tự hỏi lại trí thông minh của bản thân rồi, chỉ là nàng vẫn không hiểu tại sao đối phương lại có thể biết trước nàng sẽ đến đây để ẩn giấu mai phục như thế này. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng: “Chẳng lẽ là có ai đó phản bội?”
Vừa vặn để chứng thực cho ý nghĩ của nàng, Lữ Thương Hải bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hai nữ nhân có tu vi Thánh Giả trung giai kia, quỳ một gối xuống rồi nói: “Hai vị trưởng lão, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Một trong hai nữ nhân đó giơ một chân lên trước mặt Lữ Thương Hải, miệng cười ngọt ngào nói: “Làm tốt lắm, thưởng cho ngươi này.”
Nhìn thấy Lữ Thương Hải đang ôm lấy bàn chân của nữ nhân đó mà liếm như một con chó, Lâm Tử Hàm không khỏi thầm lắc đầu, xem ra mị thuật của Âm Dương Thánh Giáo thật sự lợi hại, đến cả Ám Vệ đã bị tẩy não mà cũng bị mê hoặc lúc nào không biết, chỉ là có một thứ khiến nàng thắc mắc, đó là Lữ Thương Hải đã bị mê hoặc từ trước, hay chỉ khi bọn hắn đến đây thì mới bị mê hoặc, cơ mà câu trả lời lúc này không còn quan trọng nữa rồi, nàng cần phải thoát thân ngay lập tức.
Chợt nhớ ra một việc, Lâm Tử Hàm không khỏi giật mình quay đầu lại chỗ ẩn nấp của đám Ám Vệ ở xa, Lữ Thương Hải đang ở đây, vậy thì đám Ám Vệ đó thật sự xong rồi. Đúng lúc nàng quay đầu lại, tại bìa rừng nơi đám Ám Vệ ẩn nấp, một tiếng nổ lớn vang lên khi một cột lôi điện từ dưới mặt đất phóng lên trời khiến cây cối cùng đất đá xung quanh nổ tung.
Tiếng nổ lớn khiến tất cả mọi người liền chú ý đến nơi đó, chỉ thấy từ bên trong vụ nổ có mấy thứ văng lên trên trời và nhìn thì có vẻ chúng không giống với đất đá hay cành cây cho lắm, nhìn kĩ lại thì không ngờ đó lại là một đám chân tay đứt gãy cùng với mấy mảnh cơ thể đứt rời không rõ hình thù, trong đó có một thân ảnh vẫn còn lành lặn đang lơ lửng trên không trung.
Một bóng người từ trên mặt đất phóng lên trời, một tay nắm lấy thân ảnh lành lặn duy nhất trên trời, xoay một vòng liền ném hắn xuống đằng sau lưng Lâm Tử Hàm khoảng chừng trăm mét, bóng người trên trời sau đó liền thả người từ trên xuống, chân giơ lên liền nện một cước vào đúng cái thân ảnh vừa rơi xuống mặt đất, lực đạo mạnh mẽ khiến cát trắng bên dưới bị thổi bay lên trời tạo thành một cột cát bay lung tung.
Từ bên trong đám cát bụi bay mù mịt đó, những tiếng kim loại leng keng vang lên khi một thân ảnh từ từ bước tới bên cạnh Lâm Tử Hàm, đến lúc này mọi người mới nhìn rõ được người vừa mới tới là ai. Chỉ thấy đó là một nam nhân cao lớn trên người mặc một bộ giáp kim loại màu hoàng kim trông vô cùng tinh mỹ, trong tay cầm theo một lưỡi hái khổng lồ, đeo một chiếc mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ nửa trên khuôn mặt với đôi mắt màu đen không có con ngươi lúc này đang xuất hiện vô số tơ máu tỏa ra hào quang màu đỏ sẫm yêu dị thấp thoáng đằng sau mái tóc bạc trắng.
Tử Phong bước tới bên cạnh Lâm Tử Hàm, cười nói: “Ta không tới muộn chứ?"
Quả nhiên như những gì hắn đã dự tính, Tử Phong đến nơi vừa kịp lúc chỉ còn có bốn tên Ám Vệ còn sống sót cùng với một đám xác chết của Ám Vệ, Lâm Tử Hàm thì không thấy đâu trong khi có chục tên Tôn cấp đang vây quanh bốn tên Ám Vệ đó.
Đối với Tử Phong thì dù nửa cái thiên hạ này có chết thì cũng không liên quan tới hắn, nhưng mà đám Ám Vệ này chính là thuộc cấp dưới trướng của hắn, mặc dù không có quan hệ quá gần nhưng mà vẫn có thể tính là người mình, mà đối với bất kì tên ngu xuẩn nào động vào người của hắn, Tử Phong chưa bao giờ nương tay cả.
Đúng lúc hắn định ra tay giải cứu bốn tên Ám Vệ còn sống sót rồi xử lí chục tên Tôn cấp hậu kì kia, thanh âm máy móc của hệ thống vang lên trong đầu hắn:
- Hệ thống ban bố nhiệm vụ cưỡng chế mới
- Nội dung: Bảo vệ Lâm Tử Hàm.
- Phần thưởng:????
- Thời hạn: Cho đến khi trở về Lăng Hư Cung
- Hình phạt nếu thất bại: 99.9% tuổi thọ còn lại.
Nghe thấy nhiệm vụ mới được đưa ra, Tử Phong ngay lập tức liền nổi gai ốc toàn thân, cái thể loại nhiệm vụ chết tiệt gì thế này, hình phạt không phải đánh vào tu vi mà lại đánh vào tuổi thọ của hắn ư? Mất đi 99% tuổi thọ còn lại thì chẳng khác nào nói hắn chỉ còn sống khoảng 2 tháng nữa trước khi lăn quay ra chết vì hết tuổi thọ vậy. Nếu như trong vòng hai tháng đó hắn có thể bằng một cách nào đó đạt tới Thánh cấp thì tuổi thọ hắn sẽ được tăng thêm, nhưng mà nói thì dễ hơn làm, trong vòng hai tháng đạt tới Thánh cấp, dù có hệ thống trợ giúp thì hắn cũng không còn chút tự tin nào cả, dù sao thì để đạt tới Tôn cấp hắn đã phải tự mình lĩnh ngộ mà không phụ thuộc vào hệ thống, có trời mới biết liệu hắn có vượt qua được ải Thánh cấp hay không.
Nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, Tử Phong không còn tâm lí chơi đùa nữa, đến lúc phải nghiêm túc rồi!!
Từ trong hư không xuất hiện sau lưng tên Tôn cấp trẻ tuổi, cả người Tử Phong được bao phủ trong một ngọn lửa màu vàng, nhưng chỉ trong một cái nháy mắt ngọn lửa đó đã biến mất, nhường chỗ cho một bộ giáp màu hoàng kim hoa mỹ tỏa ra ánh sáng chói lọi dưới ánh nắng, cánh tay hắn phóng về phía trước với năm chiếc móng sắc bén như năm chiếc vuốt rồng, trực tiếp xuyên thủng mặt của tên Tôn cấp trẻ tuổi vừa mới quay mặt lại.
Từ lúc Tử Phong mở miệng nói tới khi năm chiếc móng của hắn cắm ngập vào mặt tên Tôn cấp trẻ tuổi còn chưa tới một giây trôi qua, tất cả mọi người đứng đó không khỏi kinh hoàng với sự xuất hiện bất ngờ của Tử Phong, chỉ có bốn tên Ám Vệ bị trọng thương là vui mừng ra mặt, tuy rằng không biết đại nhân của họ làm thế nào mà bước ra từ trong không khí, nhưng với tu vi của ngài ấy, hắn là mấy tên Tôn cấp này không phải là đối thủ.
Tử Phong cong năm ngón tay lại móc lấy đầu lâu của đối phương, một tay còn lại túm vào vai, sau đó cứ như vậy mà kéo mạnh, vô cùng tàn bạo mà kéo rời đầu của tên Tôn cấp trẻ tuổi ra khỏi cơ thể của hắn, thậm chí còn mang theo nguyên cả cái xương sống vẫn còn bám vào cái đầu lâu.
Chín tên Tôn cấp còn lại nhìn thấy tên lạ mặt vừa xuất hiện rút xương đồng bạn của mình ra theo một cách vô cùng tàn nhân, thậm chí còn có thể nghe thấy từng tiếng xương gãy răng rắc phát ra từ trong cái cơ thể kia mà không khỏi khiếp hãi.
Tử Phong tiện tay quăng cái cơ thể không đầu mềm nhũn vẫn còn co giật kia qua một bên, sau đó đảo tay một cái liền cầm vào cái xương sống trong tay, linh lực dồn vào liền khiến cả cái xương lẫn đầu lâu tên kia cứng lại như một cây thiết chùy, căn bản không cho mấy tên kia thời gian để phản ứng lại, cả người đã biến mất tại chỗ.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Tử Phong xuất hiện trước mặt tên Tôn cấp gần nhất, bàn tay cầm lấy khúc xương sống kia trực tiếp đập vào mặt đối phương, Phá Sơn Không mang theo ám kình truyền tới, hai cái đầu lâu một sống một chết va vào với nhau liền trực tiếp nổ tung giống như pháo hoa tạo ra một cơn mưa mang theo màu đỏ với trắng trộn lẫn với nhau.
Xuyên qua làn mưa máu, thân hình của hắn giống như một bóng ma mang theo tốc độ khủng khiếp mà xuất hiện sau lưng một tên Tôn cấp cửu phẩm, năm ngón tay của hắn nắm chặt lấy nhau phát ra mấy tiếng răng rắc rợn người, cơ bắp bên dưới lớp giáp của Tử Phong phồng lên, tạo thành một cú đấm mang theo lực lượng đủ để nện sập một quả núi, trực tiếp đập lên lưng đối phương.
Tên Tôn cấp xấu số chỉ cảm thấy một cơn gió thổi tới, sau đó thì từ sau lưng truyền tới một luồng cự lực khủng khiếp khiến hộ thể cương khí của hắn tan vỡ, toàn bộ 33 đốt sống lưng của hắn nổ tung thành bột mịn, dư lực tràn vào nghiền nát nội tạng của hắn thành một đám cám bã.
Nhưng mà vẫn chưa hết, để đề phòng Tôn cấp võ giả có sinh mệnh lực ương ngạnh, Tử Phong không có dừng lại tại đó, cơ thể đối phương vừa mới tiếp nhận một quyền của hắn, do tốc độ quá nhanh nên lực lượng lan tỏa còn chưa kịp đẩy cơ thể y văng ra xa, Tử Phong đã lấy tay còn lại, hóa chưởng thành đao, ngay lập tức chặt xuống vai đối phương. Hai luồng cự lực một từ trên xuống một từ đằng sau phóng tới va chạm với nhau ngay trong thể nội của tên Tôn cấp, trực tiếp chia năm xẻ bảy cơ thể của hắn, nếu đến thế này mà đối phương còn không chết thì Tử Phong hắn cũng chịu thua.
Sau một giây ngắn ngủi hồi thần, bảy tên Tôn cấp còn lại mới nhận ra là đã có ba người chết dưới tay Tử Phong, lúc này nếu bọn hắn còn không phản kháng thì còn đợi tới lúc nào nữa. Vứt bỏ vẻ khinh thường ban nãy, tất cả mọi người căn bản không thèm quan tâm tới bốn tên Ám Vệ còn sống, bởi vì bọn chúng hiện đang đối mặt với mối nguy lớn nhất ngay trước mắt.
Chỉ là bảy tên Tôn cấp còn lại này, người mạnh nhất cũng chỉ là một trung niên nhân Tôn cấp cửu phẩm đỉnh phong đại viên mãn, đến cả một Bán Thánh cũng không có, liệu bọn hắn có thể ngăn chặn Tử Phong đang cực kì nghiêm túc hay không?? Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi.
Tử Phong không hề để ý máu tươi của cái tên mình vừa giết đang nhỏ giọt trên chiếc mặt nạ của hắn, trên tay hắn xuất hiện một chiếc lưỡi hái cự đại có chiều dài tay cầm lên đến hơn hai mét, trong đó phần lưỡi hái ít nhất cũng dài gần một mét rưỡi, toàn thân lưỡi hái được chạm khắc tinh xảo. Đây chính là lưỡi hái của Lịch Xuyên đã bị Tử Phong giết trong Cổ Mộ Thiên Ma, cơ mà bây giờ vào tay hắn thì nó đã mất đi màu xanh dương của thủy thuộc tính, mà thay vào đó là một màu đen tuyền của ám thuộc tính trông vô cùng quỷ dị.
Cúi người xuống một chút, sau đó bật mạnh một cái, khiến mặt đất bên dưới chân hắn nổ tung, Tử Phong hóa thành một đạo tàn ảnh mà lao tới đối phương, lưỡi hái màu đen vung lên một cái liền chia đôi một tên Tôn cấp thất phẩm thành hai mảnh theo chiều dọc, hộ thể cương khí, phòng hộ phục cùng vũ khí cầm trong tay y cũng lập tức bị chẻ làm đôi, căn bản là không hề có chút lực phòng ngự nào cả…….
- --------------------------
Lâm Tử Hàm lợi dụng thân pháp linh động của mình mà tiến vào bên trong hang động, trên đường đi còn cẩn thận dùng không gian lực xóa đi dấu vết của không gian ba động, cứ như thế mà dễ dàng tiến vào trong cái hang động.
Thân hình nàng giống như một chiếc lá nhẹ nhàng lướt trong gió, căn bản không hề gây ra một tiếng động nào mà đi sâu vào bên trong hang động hơn, đúng như những gì Lữ Thương Hải nói, xung quanh đây tràn ngập những dáu vết của người sống, vô cùng đáng ngờ vì xung quanh đây vô cùng hoang vắng. Nàng không biết liệu mấy người khả nghi tiến vào hàng lúc nãy có phải là người của Âm Dương Thánh Giáo hay không, nhưng Lữ Thương Hải hẳn là sẽ không có kết luận bừa, điểm này thì nàng vẫn có lòng tin, dù sao thì cung cách huấn luyện Ám Vệ của Lăng Hư Cung cũng vô cùng hiệu quả.
Đi sâu vào trong một chút, Lâm Tử Hàm không khỏi nhíu mày, không khí xung quanh đây tạo cho nàng một cảm giác kì lạ, giống như là có gì đó không đúng đang diễn ra. Vừa rồi nàng đã đuổi theo mấy người vừa tiến vào, lấy tu vi của nàng không thể nào mà tự nhiên lại mất dấu đối phương được, hơn nữa tuy rằng trong hang có dấu vết của người sống để lại, nhưng mà dấu vết lại vẫn còn khá là mới, một số còn giống như là được ai đó cố tình tạo ra, căn bản không giống với dấu vết tự nhiên để lại, nàng thân là trưởng lão của Chấp Pháp Đoàn thì mấy kĩ năng căn bản này vẫn phải có.
Hít vào một hơi, cánh mũi Lâm Tử Hàm hơi phập phồng một chút, có thứ gì đó đang tỏa ra một mùi thơm ngát đặc trưng vừa lọt vào khoang mũi nàng, thứ mùi thơm này giống với mùi của một loại hoa nào đó, chỉ là ngay khi nàng ngửi thấy mùi này, sắc mặt nàng liền đại biến, sau đó cả người hóa thành một cái bóng mờ, trực tiếp xé rách không gian mà lao ra khỏi động.
Ra đến bên ngoài, Lâm Tử Hàm loạng choạng hạ xuống bờ biển cát trắng, trên đầu xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn, ánh mắt không khỏi trở nên mông lung, nàng cắn răng nói: “Ly Nguyên Hoa, mùi thơm ngát vô cùng dễ chịu, là kì hoa dị thảo ở phía tây đại lục, thường được tìm thấy ở bên trong yêu thú sâm lâm, thường được dùng để bào chế đan dược bình ổn tâm cảnh, chống lại tâm ma, nhưng nếu ngửi phải trực tiếp thì sẽ khiến linh lực trong cơ thể rối loạn, không ngờ để bẫy ta mà bọn mi lại phải sử dụng một thứ quý hiếm như thế đấy!”
Ngay sau khi Lâm Tử Hàm dứt lời, có mấy tiếng vỗ tay bôm bốp kèm theo một tiếng cười lớn phát ra từ bên trong hang động, sau đó từ bên trong xuất hiện bảy thân ảnh. Ánh mắt của Lâm Tử Hàm nhìn về phía bảy thân ảnh này mà không khỏi co rụt lại, bảy người này ba nữ bốn nam, trong đó có hai nữ nhân là Thánh Giả trung giai, một nam nhân là Thánh Giả đỉnh phong, còn lại toàn bộ đều là Thánh Giả sơ giai.
“Đối phó với trưởng lão của Lăng Hư Cung như các hạ thì một bông Ly Nguyên Hoa có gì đâu mà phí phạm cơ chứ.” Nam nhân có tu vi cao nhất cũng là người vừa mới vỗ tay cười nói.
Đội hình này không thể không nói là vô cùng mạnh mẽ được, nếu vào lúc bình thường thì Lâm Tử Hàm có thể miễn cưỡng chống lại, bời vì dù sao nàng cũng là Thánh Giả đỉnh phong đại viên mãn, so với khí tức tỏa ra của nam tử có tu vi cao nhất kia cũng còn hơn một khoảng lớn, còn mấy tên còn lại chỉ là râu ria để bù lại chỗ thiếu mà thôi. Nhưng mà hiện tại nàng thân thụ độc dược của Ly Nguyên Hoa, linh lực trong cơ thể đang càng ngày càng trở nên hỗn loạn không chịu nổi, đừng nói là đánh nhau, đến cả chạy trốn nàng cũng không có biết còn có thể lam được không.
Như để trêu ngươi tình cảnh của Lâm Tử Hàm, từ bên trong những hang động trước mắt, hàng loạt bóng người phóng ra ngoài, đồng thời cùng lúc đó từ bên dưới mặt biển cũng xuất hiện vô số thân ảnh lao lên bờ cát, nhìn lại thì không ngờ lại có đến hơn 60 võ giả Tôn cấp, gần 400 võ giả Vương cấp đang tạo thành một vòng vây bao xung quanh Lâm Tử Hàm, tất cả đều giữ khoảng cách rất xa so với nàng, nhưng lại vừa đủ để một con ruồi cũng không thể lọt qua.
Nếu bây giờ Lâm Tử Hàm còn không nhận ra là mình đã bị gài bẫy thì nàng phải tự hỏi lại trí thông minh của bản thân rồi, chỉ là nàng vẫn không hiểu tại sao đối phương lại có thể biết trước nàng sẽ đến đây để ẩn giấu mai phục như thế này. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng: “Chẳng lẽ là có ai đó phản bội?”
Vừa vặn để chứng thực cho ý nghĩ của nàng, Lữ Thương Hải bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hai nữ nhân có tu vi Thánh Giả trung giai kia, quỳ một gối xuống rồi nói: “Hai vị trưởng lão, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Một trong hai nữ nhân đó giơ một chân lên trước mặt Lữ Thương Hải, miệng cười ngọt ngào nói: “Làm tốt lắm, thưởng cho ngươi này.”
Nhìn thấy Lữ Thương Hải đang ôm lấy bàn chân của nữ nhân đó mà liếm như một con chó, Lâm Tử Hàm không khỏi thầm lắc đầu, xem ra mị thuật của Âm Dương Thánh Giáo thật sự lợi hại, đến cả Ám Vệ đã bị tẩy não mà cũng bị mê hoặc lúc nào không biết, chỉ là có một thứ khiến nàng thắc mắc, đó là Lữ Thương Hải đã bị mê hoặc từ trước, hay chỉ khi bọn hắn đến đây thì mới bị mê hoặc, cơ mà câu trả lời lúc này không còn quan trọng nữa rồi, nàng cần phải thoát thân ngay lập tức.
Chợt nhớ ra một việc, Lâm Tử Hàm không khỏi giật mình quay đầu lại chỗ ẩn nấp của đám Ám Vệ ở xa, Lữ Thương Hải đang ở đây, vậy thì đám Ám Vệ đó thật sự xong rồi. Đúng lúc nàng quay đầu lại, tại bìa rừng nơi đám Ám Vệ ẩn nấp, một tiếng nổ lớn vang lên khi một cột lôi điện từ dưới mặt đất phóng lên trời khiến cây cối cùng đất đá xung quanh nổ tung.
Tiếng nổ lớn khiến tất cả mọi người liền chú ý đến nơi đó, chỉ thấy từ bên trong vụ nổ có mấy thứ văng lên trên trời và nhìn thì có vẻ chúng không giống với đất đá hay cành cây cho lắm, nhìn kĩ lại thì không ngờ đó lại là một đám chân tay đứt gãy cùng với mấy mảnh cơ thể đứt rời không rõ hình thù, trong đó có một thân ảnh vẫn còn lành lặn đang lơ lửng trên không trung.
Một bóng người từ trên mặt đất phóng lên trời, một tay nắm lấy thân ảnh lành lặn duy nhất trên trời, xoay một vòng liền ném hắn xuống đằng sau lưng Lâm Tử Hàm khoảng chừng trăm mét, bóng người trên trời sau đó liền thả người từ trên xuống, chân giơ lên liền nện một cước vào đúng cái thân ảnh vừa rơi xuống mặt đất, lực đạo mạnh mẽ khiến cát trắng bên dưới bị thổi bay lên trời tạo thành một cột cát bay lung tung.
Từ bên trong đám cát bụi bay mù mịt đó, những tiếng kim loại leng keng vang lên khi một thân ảnh từ từ bước tới bên cạnh Lâm Tử Hàm, đến lúc này mọi người mới nhìn rõ được người vừa mới tới là ai. Chỉ thấy đó là một nam nhân cao lớn trên người mặc một bộ giáp kim loại màu hoàng kim trông vô cùng tinh mỹ, trong tay cầm theo một lưỡi hái khổng lồ, đeo một chiếc mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ nửa trên khuôn mặt với đôi mắt màu đen không có con ngươi lúc này đang xuất hiện vô số tơ máu tỏa ra hào quang màu đỏ sẫm yêu dị thấp thoáng đằng sau mái tóc bạc trắng.
Tử Phong bước tới bên cạnh Lâm Tử Hàm, cười nói: “Ta không tới muộn chứ?"
Tác giả :
Hư Không