Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 306
Còn không đợi Tử Phong hết ngạc nhiên, Nhạc Tư Kỳ phóng đi chưa tới hai giây sau đã quay trở lại, trên tay vác thêm một hắc y nhân lúc này đã bất tỉnh cứ như thế ném xuống đất, tốc độ nhanh tới mức khiến người khác muốn thổ huyết. Tử Phong hơi chết lặng một chút, sau đó mới trầm ngâm mà nhìn chằm chằm vào Nhạc Tư Kỳ, nàng cũng có thể sử dung Thuấn Bộ thì chỉ có thể là do năng lực của “Chủ - Bộc Khế Ước” cho phép nô bộc sở hữu một số năng lực của chủ nhân, nhưng mà vừa rồi mình còn chưa ra lệnh, tại sao nàng ta lại làm ra hành động trước cả mình như vậy.
“Đây là một trong những mật thám Âm Dương Thánh Giáo rải ra khắp nơi trên Thanh Linh quốc, nếu để hắn ta báo cáo về tổng bộ việc ta đã trở thành nô bộc cho chủ nhân thì chủ nhân rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Giống như nhìn ra băn khoăn của Tử Phong, Nhạc Tư Kỳ bảo trì tư thế cung kính nói.
Nghe đến đây, trong mắt Tử Phong lóe lên tinh quang, hiểu rồi, tuy trở thành nô bộc của mình một cách cưỡng ép, nhưng bản thân Nhạc Tư Kỳ vẫn bảo trì tư duy và tính cách giống như người bình thường, chỉ là thêm vào đó là một tầng trung thành cưỡng chế đối với hắn. Vậy nên là dù hắn không có ra lệnh, nàng vẫn có thể tự động hành động theo suy nghĩ của bản thân mình, và vì cái tên mật thám này rất có thể sẽ gây hại đến chủ nhân là hắn, nên việc Nhạc Tư Kỳ đưa hắn về đây cũng có thể hiểu được.
Trái với Tử Phong đang thầm cảm thán khế ước quá khủng bố, Nhạc Tư Kỳ lúc này trong đầu là một tấn câu hỏi không có lời giải đáp, nam nhân này là ai, một Tôn cấp mà thôi không ngờ lại có thủ đoạn tầng tầng lớp lớp không dứt, đến mức khiến nàng thân là Thánh cấp cường giả mà cũng cảm thấy mình chả hơn người ta được là bao nhiêu. Nhưng mà thế thì cũng thôi đi, hắn ta không ngờ lại có một siêu cấp cường giả Thánh Hoàng gọi hắn là ba ba, hơn nữa sau khi bị đánh bại, không biết hắn ta đã dùng thủ đoạn gì lên mình mà bây giờ đến cả một ý nghĩ bất tuân đối với hắn ta mình cũng không thể nào nghĩ tới.
“Chủ nhân ư??”
Từ trong tiềm thức của Nhạc Tư Kỳ không biết từ lúc nào bỗng xuất hiện hình ảnh của Tử Phong cùng với một giọng nói khiến nàng không thể kháng cự được, hắn ta chính là chủ nhân của nàng, dù ý chí nàng không muốn thì sao, cơ thể nàng vẫn tự động hành động không thể khống chế được đấy thôi.
“Ngươi nhận được những năng lực gì từ ta??” tiếng nói của Tử Phong vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhạc Tư Kỳ, kéo nàng trở về với thực tại.
Không chút do dự, Nhạc Tư Kỳ liền mở miệng trả lời, đến khi nói xong mới nhận ra là mình chả hiểu bản thân vừa nói gì hết: “Thưa chủ nhân, thuộc hạ nhận được Thuấn Bộ, Tái Sinh Siêu Tốc và Ảnh Đế ạ.”
Nhưng mà nàng cũng không bảo trì trạng thái khó hiểu được lâu, bởi vì ngay sau đó, một lượng lớn thông tin tràn vào trong đại não của nàng, bao gồm rất nhiều thứ liên quan đến Tử Phong, nhưng đại khái thì có thể tóm gọn lại trong vài hạng mục đó là thông tin cá nhân cùng với công dụng của những năng lực nàng vừa đạt được, đồng thời lượng thông tin đó cũng cho nàng hiểu biết hoàn toàn về cái “Chủ - Bộc Khế Ước” tàn khốc này. Cơ mà không biết là có sự nhầm lẫn hay gì, mà lúc nhắc đến thân phận của Tử Phong, thân phận thật sự cùng sự tồn tại của hệ thống không hề được nhắc đến, mà thay vào đó là câu chuyện nhảm nhí mà hắn đã từng dùng để lừa phỉnh Diệu Yên.
Tiêu hóa xong đống thông tin đó, Nhạc Tư Kỳ không tự chủ được mà hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy sau lưng mình không ngờ từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi. Bản thân nàng tư lịch so với các Thánh cấp khác thì có lẽ vẫn còn trẻ, năm nay nàng mới có hơn 70 tuổi thôi, có thể đạt tới Thánh cấp một phần lớn là nhờ cái công pháp nghịch thiên của Âm Dương Thánh Giáo, nhưng nhờ vào việc Âm Dương Thánh Giáo cũng có lịch sử khá lâu đời, nàng đã từng may mắn xem qua được rất nhiều thư tịch cổ trong tông môn.
Nàng vô cùng rõ ràng mấy chữ “Tam hoàng tử Thiên Ma Nhất Tộc” có cân lượng ra sao, ánh mắt nàng nhìn Tử Phong không khỏi biến đổi, thì ra hắn ra không phải là một Tôn cấp bình thường gì hết, mà là một tồn tại khủng bố từ vạn năm trước nay đã tỉnh giấc khỏi giấc ngủ dài, chẳng trách dù tu vi chỉ có Tôn cấp lục phẩm mà có thể thi triển ra tầng tầng lớp lớp thủ đoạn liên miên không dứt. Lúc này Tử Phong không có sử dụng Liễm Tức, Nhạc Tư Kỳ nghĩ đến đây liền không tự chủ mà cảm nhận khí tức của Tử Phong một chút, sau đó ánh mắt nàng như là dại ra.
“Tôn cấp lục phẩm, không đúng, đây là khí thế của Tôn cấp bát phẩm đại viên mãn, cái quái quỷ gì vậy, chẳng lẽ thực lực của chủ nhân sau vạn năm ngủ say đã thụt lùi, nay đang quay trở lại trạng thái bình thường nhờ vào chiến đấu ư?? Đúng vậy, chỉ có cách giải thích này mới hợp lí, đột phá hai tiểu cảnh giới chỉ trong vòng chưa đầy 20 phút đồng hồ, nếu không phải lí do đó thì không thể nào là sự thật được.”
Tử Phong còn đang mải suy nghĩ về ba năng lực Nhạc Tư Kỳ nhận được nên cũng không có để ý đến ánh mắt biến hóa của nàng ta, hắn lúc này mới tò mò hỏi:
“Ngươi biết cách sử dụng ba năng lực này ra sao chứ??”
Nhạc Tư Kỳ không đứng nữa mà lại quỳ xuống, cung kính nói
“Thuộc hạ đã biết rõ, xin chủ nhân yên tâm. À mà, ta nên gọi ngài là gì, chủ nhân, chủ thượng, đại nhân, hay là…..điện hạ??”
Tử Phong hơi nhướn mày, cũng không có phát tác mà chỉ nói: “Muốn gọi kiểu gì cũng được, ta không có để ý.”
“Dạ vâng, thưa chủ nhân.”
“Đứng lên đi, trông bộ dạng của ngươi thì chắc cũng biết ta là ai rồi, mang theo tên mật thám đó rồi đi theo ta trở về.”
Nhạc Tư Kỳ đứng lên, đúng lúc ánh mắt nàng bắt gặp Tử Phong đang bế tiểu la lỵ trong lòng quay người lại, đôi mắt của hắn, cùng một bộ dạng lạnh lùng hờ hững với mọi thứ khiến trong lòng nàng không khỏi run lên, không ngờ chỉ nhìn thấy thế thôi mà nàng cũng cảm thấy có một áp lực trầm trọng đè lên người, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là khí thế của bậc đế vương trong truyền thuyết ư, dù sao thì chủ nhân của nàng cũng là Hoàng Tộc Thiên Ma.
Tử Phong từ từ bay lên không trung, theo sau là Nhạc Tư Kỳ một tay xách theo tên mật thám như xách một con gà.
“Tuyết Liên, còn muốn đi cùng ba ba hay trở về với dì Phi Nguyệt??” Tử Phong cúi đầu hỏi tiểu la lỵ đang rúc vào trong lồng ngực mình. Thực tế thì hắn rất muốn Tuyết Liên đi cùng mình, dù sao thì tiểu nha đầu cũng là Thánh Hoàng cường giả, sẽ là một cái bảo hiểm nhân mạng siêu cấp dành cho hắn, có con bé thì hắn có thể tự tin đi ngang qua Thanh Linh quốc mà không sợ gặp trở ngại. Nhưng mà nếu con bé đi cùng thì không thể để lộ ra với tất cả mọi người được, dù sao thì ở bên cnajh hắn vẫn còn một Lâm Tử Hàm tu vi cũng cao ngất ngưởng nữa, sự tồn tại của một linh thụ hóa hình như Tuyết Liên quá mức quý giá, có trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nếu Tuyết Liên đi cùng hắn thì đang phải ủy khuất tiểu nha đầu trốn trong Linih Thú Hộ Oản, lúc nào cần thiết thì mới đi ra ngoài, chỉ là như thế thì khổ thân con bé quá, tiểu nha đầu đáng yêu này từ lâu đã được Tử Phong coi như con gái ruột của mình rồi, nhất là từ sau khi cô bé không tiếc mạng mà tấn công Ainzach trong lăng mộ sau khi hắn bị chặt đầu, hắn lại càng không muốn con bé phải chịu một chút ủy khuất nào. Đối với người không liên quan thì Tử Phong có thể thờ ơ thấy chết không cứu, thậm chí còn là do chính tay hắn tạo nên nữa, nhưng với người thân thì đó lại là một câu chuyện khác, nếu hắn không bảo vệ người thân của mình thì còn ai bảo vệ nữa.
“Con muốn ở cùng ba ba cơ.” Tuyết Liên vẫn dính chặt vào trong lồng ngực rộng rãi của Tử Phong, hơi cọ cọ má lên người hắn mà nói
“Nhưng nếu con muốn đi cùng ba ba thì con phải trốn ở trong Linh Thú Hộ Oản đó, không có được ra ngoài thường xuyên đâu.” Tử Phong vuốt đầu Tuyết Liên, nhẹ nhàng nói.
“Không sao cả, con muốn ở cùng ba ba, hơn nữa con có thể giúp ba ba đánh người xấu.” Tuyết Liên giơ nắm đấm nhỏ xíu của mình lên huơ huơ trước mặt Tử Phong, cười nói.
“Được rồi, vậy thì đi cùng ba ba đánh người xấu nhé.”.
Nói đoạn hắn không quay người ra sau, mà chỉ truyền âm đến Nhạc Tư Kỳ: “Lát nữa gặp người của Lăng Hư Cung, ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ.”
“Dạ vâng thưa chủ nhân, nhưng mà có sao không khi để lộ quan hệ của chúng ta?” Nhạc Tư Kỳ hơi sửng sốt một chút, sau đó mới trả lời, có được thông tin cá nhân của Tử Phong, nàng đương nhiên biết được lần này chủ nhân đến đây để làm gì.
“Không vấn đề gì, chỉ cần ngươi áp chế cảnh giới ở Bán Thánh là được, dù sao thì ta không muốn sự tồn tại của Tuyết Liên lộ ra, trạng thái hiện tại của ta mà có thể đánh thắng Thánh cấp nói ra chẳng có ai tin được, nên tạm thời cứ thế đi.” Tử Phong nhàn nhạt nói. Sở dĩ hắn cứ như thế mà ra lệnh không đầu không đuôi như thế là bởi vì vừa rồi Nhạc Tư Kỳ có nhắc đến hai chữ “điện hạ”, với đầu óc suy diễn của hắn thì rất dễ dàng để liên tưởng đến việc khế ước đã đưa cho nàng thông tin về chủ nhân là mình, cơ mà là thông tin giả về thân phận, nhưng thế cũng được, đã có Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan bị lừa bởi thông tin giả này rồi, thêm người nữa cũng không có sao cả.
Hắn cũng không hỏi Nhạc Tư Kỳ thông tin chi tiết về Âm Dương Thánh Giáo, dù sao thì kiểu gì hắn cũng phải nói lại cho tất cả mọi người biết, chẳng bằng đưa nàng trở về rồi lấy thông tin sau còn hơn, hắn lười phải kể lại một lượt. Thu được một nô bộc Thánh Giả trung giai tuyệt đối trung thành cho tới lúc chết, nhưng Tử Phong vẫn không kìm được mà cảm thấy không ổn cho lắm, một trưởng lão ngoại môn mà đã có thực lực như thế này, hơn nữa theo lời của Nhạc Tư Kỳ nói thì toàn bộ Thanh Linh quốc này đã trở thành địa bàn cảu Âm Dương Thánh Giáo rồi, bọn hắn lúc này không khác gì kẻ mù mò mẫm ở trong lòng địch nhân cả, chỉ có một mình Lâm Tử Hàm cộng thêm Nhạc Tư Kỳ nữa là Thánh cấp không biết liệu có đủ hay không đây, tính cả thêm Tuyết Liên nữa thì hắn mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Hi vọng là lần này mọi thứ sẽ không trở nên tệ hại.” Tử Phong ngẩng đầu nhìn lên không trung, lúc này những đám mây trên trời đã bị gió thổi bay đi chỗ khác, lộ ra vầng trăng tròn trên cao, hắn ngắm nhìn ánh trăng chiếu xuống mà lẩm bẩm.
- --------------------------------
Hư không vô tận…..
“Chủ nhân, tại sao ngài lại cho hắn thứ quý giá đó, hơn nữa cái tên phá gia chi tử này, không ngờ lại sử dụng vật đó chỉ để lập khế ước với một Thánh Giả trung giai, thật tức chết mà.” Một giọng nữ nhân vang lên, không cần nhìn mặt cũng có thể cảm nhận được sự giận dỗi trong lời nói.
Một thân ảnh mang hình dáng con người, không rõ diện mạo lúc này đang lơ lửng trong không gian, nghe vậy liền cười nhẹ một tiếng, sau đó mới nói: “Sao thế, ngươi tiếc à??”
“Đương nhiên là thuộc hạ tiếc rồi, cái thứ đó được tạo nên từ chính tóc cùng máu của chủ nhân, vốn là hai nguyên liệu siêu cấp có tìm trên toàn bộ Toàn Vũ Trụ cũng không có gì sánh bằng, nay lại lãng phí cho một tên phàm phu tục tử, bảo thuộc hạ không tiếc sao được.” giọng nói kia lại vang lên lần nữa, hiển nhiên là vẫn còn bất mãn.
Thân ảnh không rõ hình dáng kia hiển nhiên là Chúa Tể Hư Không, y nghe thấy thuộc hạ của mình nói như thế cũng chỉ lắc đầu không nói gì, đôi mắt sâu thẳm giống như mang trong đó cả một vũ trụ tĩnh không lúc này lại ánh lên một tia sáng kì dị. Miệng của y mở ra, không ngờ lại cất lên một tiếng ngâm khẽ.
- Nessuno può sfuggire dal destino scelto.
- Colui che ha cambiato il destino scelto incontrerà la distruzione alla fine.
- Solo il potere assoluto dentro di me può sovrascrivere il destino.
- Ora allora, lascia che il destino stesso tremi sulla mia esistenza.
Tiếng ngâm tưởng chừng như khẽ khàng đó không ngờ lại trở nên vang vọng khắp nơi trong không gian vô tận, mỗi một vật thể trong vũ trụ khi nghe thấy âm thanh đó dường như thoáng run rẩy, hoặc cũng có thể chỉ là ảo giác, dù sao thì, một hành tinh sao có thể run rẩy trước vài câu nói cơ chứ.
“Chủ nhân, ngài làm gì vậy, hơn nữa, thứ ngôn ngữ đó….” Nữ nhân kia sợ hãi nói.
“Một món quà nho nhỏ dành tặng cho cái tên phàm nhân trong lời ngươi nói mà thôi, đến lúc những ngôn từ vừa rồi của ta vang đến bên cạnh hắn thì cũng vừa đúng lúc cần thiết. Còn về ngôn ngữ đó, nó là một trong những loại cổ ngữ lâu đời mà ngày nay chả mấy người biết, nhưng trùng hợp thay, cái thứ ngôn ngữ này lại xuất hiện ở trên quê hương của hắn, Địa Cầu. Ở đó người ta gọi ngôn ngữ này là tiếng Ý đó, ha ha ha…..”
Chúa Tể Hư Không đột nhiên biến mất, chỉ để lại đằng sau tiếng cười của mình vẫn còn vương lại trong hư không vô cùng vô tận.
“Đây là một trong những mật thám Âm Dương Thánh Giáo rải ra khắp nơi trên Thanh Linh quốc, nếu để hắn ta báo cáo về tổng bộ việc ta đã trở thành nô bộc cho chủ nhân thì chủ nhân rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Giống như nhìn ra băn khoăn của Tử Phong, Nhạc Tư Kỳ bảo trì tư thế cung kính nói.
Nghe đến đây, trong mắt Tử Phong lóe lên tinh quang, hiểu rồi, tuy trở thành nô bộc của mình một cách cưỡng ép, nhưng bản thân Nhạc Tư Kỳ vẫn bảo trì tư duy và tính cách giống như người bình thường, chỉ là thêm vào đó là một tầng trung thành cưỡng chế đối với hắn. Vậy nên là dù hắn không có ra lệnh, nàng vẫn có thể tự động hành động theo suy nghĩ của bản thân mình, và vì cái tên mật thám này rất có thể sẽ gây hại đến chủ nhân là hắn, nên việc Nhạc Tư Kỳ đưa hắn về đây cũng có thể hiểu được.
Trái với Tử Phong đang thầm cảm thán khế ước quá khủng bố, Nhạc Tư Kỳ lúc này trong đầu là một tấn câu hỏi không có lời giải đáp, nam nhân này là ai, một Tôn cấp mà thôi không ngờ lại có thủ đoạn tầng tầng lớp lớp không dứt, đến mức khiến nàng thân là Thánh cấp cường giả mà cũng cảm thấy mình chả hơn người ta được là bao nhiêu. Nhưng mà thế thì cũng thôi đi, hắn ta không ngờ lại có một siêu cấp cường giả Thánh Hoàng gọi hắn là ba ba, hơn nữa sau khi bị đánh bại, không biết hắn ta đã dùng thủ đoạn gì lên mình mà bây giờ đến cả một ý nghĩ bất tuân đối với hắn ta mình cũng không thể nào nghĩ tới.
“Chủ nhân ư??”
Từ trong tiềm thức của Nhạc Tư Kỳ không biết từ lúc nào bỗng xuất hiện hình ảnh của Tử Phong cùng với một giọng nói khiến nàng không thể kháng cự được, hắn ta chính là chủ nhân của nàng, dù ý chí nàng không muốn thì sao, cơ thể nàng vẫn tự động hành động không thể khống chế được đấy thôi.
“Ngươi nhận được những năng lực gì từ ta??” tiếng nói của Tử Phong vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhạc Tư Kỳ, kéo nàng trở về với thực tại.
Không chút do dự, Nhạc Tư Kỳ liền mở miệng trả lời, đến khi nói xong mới nhận ra là mình chả hiểu bản thân vừa nói gì hết: “Thưa chủ nhân, thuộc hạ nhận được Thuấn Bộ, Tái Sinh Siêu Tốc và Ảnh Đế ạ.”
Nhưng mà nàng cũng không bảo trì trạng thái khó hiểu được lâu, bởi vì ngay sau đó, một lượng lớn thông tin tràn vào trong đại não của nàng, bao gồm rất nhiều thứ liên quan đến Tử Phong, nhưng đại khái thì có thể tóm gọn lại trong vài hạng mục đó là thông tin cá nhân cùng với công dụng của những năng lực nàng vừa đạt được, đồng thời lượng thông tin đó cũng cho nàng hiểu biết hoàn toàn về cái “Chủ - Bộc Khế Ước” tàn khốc này. Cơ mà không biết là có sự nhầm lẫn hay gì, mà lúc nhắc đến thân phận của Tử Phong, thân phận thật sự cùng sự tồn tại của hệ thống không hề được nhắc đến, mà thay vào đó là câu chuyện nhảm nhí mà hắn đã từng dùng để lừa phỉnh Diệu Yên.
Tiêu hóa xong đống thông tin đó, Nhạc Tư Kỳ không tự chủ được mà hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy sau lưng mình không ngờ từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi. Bản thân nàng tư lịch so với các Thánh cấp khác thì có lẽ vẫn còn trẻ, năm nay nàng mới có hơn 70 tuổi thôi, có thể đạt tới Thánh cấp một phần lớn là nhờ cái công pháp nghịch thiên của Âm Dương Thánh Giáo, nhưng nhờ vào việc Âm Dương Thánh Giáo cũng có lịch sử khá lâu đời, nàng đã từng may mắn xem qua được rất nhiều thư tịch cổ trong tông môn.
Nàng vô cùng rõ ràng mấy chữ “Tam hoàng tử Thiên Ma Nhất Tộc” có cân lượng ra sao, ánh mắt nàng nhìn Tử Phong không khỏi biến đổi, thì ra hắn ra không phải là một Tôn cấp bình thường gì hết, mà là một tồn tại khủng bố từ vạn năm trước nay đã tỉnh giấc khỏi giấc ngủ dài, chẳng trách dù tu vi chỉ có Tôn cấp lục phẩm mà có thể thi triển ra tầng tầng lớp lớp thủ đoạn liên miên không dứt. Lúc này Tử Phong không có sử dụng Liễm Tức, Nhạc Tư Kỳ nghĩ đến đây liền không tự chủ mà cảm nhận khí tức của Tử Phong một chút, sau đó ánh mắt nàng như là dại ra.
“Tôn cấp lục phẩm, không đúng, đây là khí thế của Tôn cấp bát phẩm đại viên mãn, cái quái quỷ gì vậy, chẳng lẽ thực lực của chủ nhân sau vạn năm ngủ say đã thụt lùi, nay đang quay trở lại trạng thái bình thường nhờ vào chiến đấu ư?? Đúng vậy, chỉ có cách giải thích này mới hợp lí, đột phá hai tiểu cảnh giới chỉ trong vòng chưa đầy 20 phút đồng hồ, nếu không phải lí do đó thì không thể nào là sự thật được.”
Tử Phong còn đang mải suy nghĩ về ba năng lực Nhạc Tư Kỳ nhận được nên cũng không có để ý đến ánh mắt biến hóa của nàng ta, hắn lúc này mới tò mò hỏi:
“Ngươi biết cách sử dụng ba năng lực này ra sao chứ??”
Nhạc Tư Kỳ không đứng nữa mà lại quỳ xuống, cung kính nói
“Thuộc hạ đã biết rõ, xin chủ nhân yên tâm. À mà, ta nên gọi ngài là gì, chủ nhân, chủ thượng, đại nhân, hay là…..điện hạ??”
Tử Phong hơi nhướn mày, cũng không có phát tác mà chỉ nói: “Muốn gọi kiểu gì cũng được, ta không có để ý.”
“Dạ vâng, thưa chủ nhân.”
“Đứng lên đi, trông bộ dạng của ngươi thì chắc cũng biết ta là ai rồi, mang theo tên mật thám đó rồi đi theo ta trở về.”
Nhạc Tư Kỳ đứng lên, đúng lúc ánh mắt nàng bắt gặp Tử Phong đang bế tiểu la lỵ trong lòng quay người lại, đôi mắt của hắn, cùng một bộ dạng lạnh lùng hờ hững với mọi thứ khiến trong lòng nàng không khỏi run lên, không ngờ chỉ nhìn thấy thế thôi mà nàng cũng cảm thấy có một áp lực trầm trọng đè lên người, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là khí thế của bậc đế vương trong truyền thuyết ư, dù sao thì chủ nhân của nàng cũng là Hoàng Tộc Thiên Ma.
Tử Phong từ từ bay lên không trung, theo sau là Nhạc Tư Kỳ một tay xách theo tên mật thám như xách một con gà.
“Tuyết Liên, còn muốn đi cùng ba ba hay trở về với dì Phi Nguyệt??” Tử Phong cúi đầu hỏi tiểu la lỵ đang rúc vào trong lồng ngực mình. Thực tế thì hắn rất muốn Tuyết Liên đi cùng mình, dù sao thì tiểu nha đầu cũng là Thánh Hoàng cường giả, sẽ là một cái bảo hiểm nhân mạng siêu cấp dành cho hắn, có con bé thì hắn có thể tự tin đi ngang qua Thanh Linh quốc mà không sợ gặp trở ngại. Nhưng mà nếu con bé đi cùng thì không thể để lộ ra với tất cả mọi người được, dù sao thì ở bên cnajh hắn vẫn còn một Lâm Tử Hàm tu vi cũng cao ngất ngưởng nữa, sự tồn tại của một linh thụ hóa hình như Tuyết Liên quá mức quý giá, có trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nếu Tuyết Liên đi cùng hắn thì đang phải ủy khuất tiểu nha đầu trốn trong Linih Thú Hộ Oản, lúc nào cần thiết thì mới đi ra ngoài, chỉ là như thế thì khổ thân con bé quá, tiểu nha đầu đáng yêu này từ lâu đã được Tử Phong coi như con gái ruột của mình rồi, nhất là từ sau khi cô bé không tiếc mạng mà tấn công Ainzach trong lăng mộ sau khi hắn bị chặt đầu, hắn lại càng không muốn con bé phải chịu một chút ủy khuất nào. Đối với người không liên quan thì Tử Phong có thể thờ ơ thấy chết không cứu, thậm chí còn là do chính tay hắn tạo nên nữa, nhưng với người thân thì đó lại là một câu chuyện khác, nếu hắn không bảo vệ người thân của mình thì còn ai bảo vệ nữa.
“Con muốn ở cùng ba ba cơ.” Tuyết Liên vẫn dính chặt vào trong lồng ngực rộng rãi của Tử Phong, hơi cọ cọ má lên người hắn mà nói
“Nhưng nếu con muốn đi cùng ba ba thì con phải trốn ở trong Linh Thú Hộ Oản đó, không có được ra ngoài thường xuyên đâu.” Tử Phong vuốt đầu Tuyết Liên, nhẹ nhàng nói.
“Không sao cả, con muốn ở cùng ba ba, hơn nữa con có thể giúp ba ba đánh người xấu.” Tuyết Liên giơ nắm đấm nhỏ xíu của mình lên huơ huơ trước mặt Tử Phong, cười nói.
“Được rồi, vậy thì đi cùng ba ba đánh người xấu nhé.”.
Nói đoạn hắn không quay người ra sau, mà chỉ truyền âm đến Nhạc Tư Kỳ: “Lát nữa gặp người của Lăng Hư Cung, ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ.”
“Dạ vâng thưa chủ nhân, nhưng mà có sao không khi để lộ quan hệ của chúng ta?” Nhạc Tư Kỳ hơi sửng sốt một chút, sau đó mới trả lời, có được thông tin cá nhân của Tử Phong, nàng đương nhiên biết được lần này chủ nhân đến đây để làm gì.
“Không vấn đề gì, chỉ cần ngươi áp chế cảnh giới ở Bán Thánh là được, dù sao thì ta không muốn sự tồn tại của Tuyết Liên lộ ra, trạng thái hiện tại của ta mà có thể đánh thắng Thánh cấp nói ra chẳng có ai tin được, nên tạm thời cứ thế đi.” Tử Phong nhàn nhạt nói. Sở dĩ hắn cứ như thế mà ra lệnh không đầu không đuôi như thế là bởi vì vừa rồi Nhạc Tư Kỳ có nhắc đến hai chữ “điện hạ”, với đầu óc suy diễn của hắn thì rất dễ dàng để liên tưởng đến việc khế ước đã đưa cho nàng thông tin về chủ nhân là mình, cơ mà là thông tin giả về thân phận, nhưng thế cũng được, đã có Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan bị lừa bởi thông tin giả này rồi, thêm người nữa cũng không có sao cả.
Hắn cũng không hỏi Nhạc Tư Kỳ thông tin chi tiết về Âm Dương Thánh Giáo, dù sao thì kiểu gì hắn cũng phải nói lại cho tất cả mọi người biết, chẳng bằng đưa nàng trở về rồi lấy thông tin sau còn hơn, hắn lười phải kể lại một lượt. Thu được một nô bộc Thánh Giả trung giai tuyệt đối trung thành cho tới lúc chết, nhưng Tử Phong vẫn không kìm được mà cảm thấy không ổn cho lắm, một trưởng lão ngoại môn mà đã có thực lực như thế này, hơn nữa theo lời của Nhạc Tư Kỳ nói thì toàn bộ Thanh Linh quốc này đã trở thành địa bàn cảu Âm Dương Thánh Giáo rồi, bọn hắn lúc này không khác gì kẻ mù mò mẫm ở trong lòng địch nhân cả, chỉ có một mình Lâm Tử Hàm cộng thêm Nhạc Tư Kỳ nữa là Thánh cấp không biết liệu có đủ hay không đây, tính cả thêm Tuyết Liên nữa thì hắn mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Hi vọng là lần này mọi thứ sẽ không trở nên tệ hại.” Tử Phong ngẩng đầu nhìn lên không trung, lúc này những đám mây trên trời đã bị gió thổi bay đi chỗ khác, lộ ra vầng trăng tròn trên cao, hắn ngắm nhìn ánh trăng chiếu xuống mà lẩm bẩm.
- --------------------------------
Hư không vô tận…..
“Chủ nhân, tại sao ngài lại cho hắn thứ quý giá đó, hơn nữa cái tên phá gia chi tử này, không ngờ lại sử dụng vật đó chỉ để lập khế ước với một Thánh Giả trung giai, thật tức chết mà.” Một giọng nữ nhân vang lên, không cần nhìn mặt cũng có thể cảm nhận được sự giận dỗi trong lời nói.
Một thân ảnh mang hình dáng con người, không rõ diện mạo lúc này đang lơ lửng trong không gian, nghe vậy liền cười nhẹ một tiếng, sau đó mới nói: “Sao thế, ngươi tiếc à??”
“Đương nhiên là thuộc hạ tiếc rồi, cái thứ đó được tạo nên từ chính tóc cùng máu của chủ nhân, vốn là hai nguyên liệu siêu cấp có tìm trên toàn bộ Toàn Vũ Trụ cũng không có gì sánh bằng, nay lại lãng phí cho một tên phàm phu tục tử, bảo thuộc hạ không tiếc sao được.” giọng nói kia lại vang lên lần nữa, hiển nhiên là vẫn còn bất mãn.
Thân ảnh không rõ hình dáng kia hiển nhiên là Chúa Tể Hư Không, y nghe thấy thuộc hạ của mình nói như thế cũng chỉ lắc đầu không nói gì, đôi mắt sâu thẳm giống như mang trong đó cả một vũ trụ tĩnh không lúc này lại ánh lên một tia sáng kì dị. Miệng của y mở ra, không ngờ lại cất lên một tiếng ngâm khẽ.
- Nessuno può sfuggire dal destino scelto.
- Colui che ha cambiato il destino scelto incontrerà la distruzione alla fine.
- Solo il potere assoluto dentro di me può sovrascrivere il destino.
- Ora allora, lascia che il destino stesso tremi sulla mia esistenza.
Tiếng ngâm tưởng chừng như khẽ khàng đó không ngờ lại trở nên vang vọng khắp nơi trong không gian vô tận, mỗi một vật thể trong vũ trụ khi nghe thấy âm thanh đó dường như thoáng run rẩy, hoặc cũng có thể chỉ là ảo giác, dù sao thì, một hành tinh sao có thể run rẩy trước vài câu nói cơ chứ.
“Chủ nhân, ngài làm gì vậy, hơn nữa, thứ ngôn ngữ đó….” Nữ nhân kia sợ hãi nói.
“Một món quà nho nhỏ dành tặng cho cái tên phàm nhân trong lời ngươi nói mà thôi, đến lúc những ngôn từ vừa rồi của ta vang đến bên cạnh hắn thì cũng vừa đúng lúc cần thiết. Còn về ngôn ngữ đó, nó là một trong những loại cổ ngữ lâu đời mà ngày nay chả mấy người biết, nhưng trùng hợp thay, cái thứ ngôn ngữ này lại xuất hiện ở trên quê hương của hắn, Địa Cầu. Ở đó người ta gọi ngôn ngữ này là tiếng Ý đó, ha ha ha…..”
Chúa Tể Hư Không đột nhiên biến mất, chỉ để lại đằng sau tiếng cười của mình vẫn còn vương lại trong hư không vô cùng vô tận.
Tác giả :
Hư Không