Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 209: Tàn sát
“Xoẹt!! Bốp!!”
Lữ Thương Hải tay cầm đại đao, một cái hất tay liền xẻ đôi một tên lính cản đường trước mắt, cánh tay còn lại cũng không nhàn rỗi, nhắm thẳng vào một tên lính muốn đánh lén từ đằng sau mà tung ra một quyền. Quyền còn chưa chạm đích, kình lực toả ra đã thổi bay đầu của tên lính, chỉ để lại cái xác không đầu đổ ập xuống mặt đất. Hắn tung mình lên không trung, xoay một vòng sau đó đáp xuống đất, đại đao trên tay nện mạnh xuống, tạo ra một làn sóng xung kích cực đại di chuyển trong lòng đất.
Chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng, mặt đất dưới chân rung lắc dữ dội, sau đó một kẽ nứt khổng lổ sâu không thấy đáy chợt xuất hiện, một lúc nuốt chửng mấy chục tên lính ở phía không xa. Thở hắt ra một hơi, Lữ Thương Hải lắc lắc đầu mấy cái, đừng tưởng nãy giờ hắn chém giết không ngưng tay, nhân mạng dưới tay hắn cũng đến cả ngàn người, nhưng sức người có hạn, tay hắn đã hơi run run, cơ thể đã thấy nặng nề, hơi thở có chút hỗn loạn, bản thân hắn đã thấm mệt rồi. Nhìn xung quanh một chút, hắn thấy những đồng đội Ám Vệ của mình cũng trong tình trạng như mình, không ai bị thương cả, tất cả đều đang giết người như thái rau chặt dưa, nhưng ai cũng có biểu hiện thấm mệt, trên trán lấm tấm mồ hôi, xem ra cũng không kéo dài được lâu hơn nữa.
Xác thực là 34 Ám Vệ xuất hiện khiến quân đội của Xuất Vân đế quốc tổn thất nặng nề, ít nhất phải có đến cả chục vạn nhân mạng táng thân dưới tay bọn họ rồi, nhưng số lượng như vậy so với tổng quân thì vẫn chưa ăn thua, hoàn toàn khó có thể xoay chuyển tình thế, đó là chưa kể bọn họ cũng đã đuối sức rồi, không thể nào tiếp tục giữ nguyên năng suất “giết người” của mình nữa.
Vặn cổ đánh rắc một tiếng, Lữ Thương Hải lẩm bẩm: “Sao cái đám chết tiệt kia chưa xuất hiện nhỉ, chỉ hi vọng là kế hoạch của đội trưởng sẽ đúng, bằng không thì bọn ta cũng không trụ được bao lâu nữa đâu.” Hắn cố đè nén cảm giác mệt mỏi, xốc lại tinh thần, tay nắm chặt đại đao, chuẩn bị lao lên tiếp tục quyết chiến, bất ngờ tai hắn nghe thấy một âm thanh là lạ khiến cước bộ của hắn chợt dừng lại.
Một âm thanh xé gió vang lên trên trời khiến Lữ Thương Hải không khỏi chú ý, hắn liền ngước lên trên, nheo mắt nhìn về phía phát ra thứ tiếng đó. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn vào gương mặt của hắn liền biến sắc, hai mắt trợn trừng lên, hắn vội vàng gào lên thất thanh: “Tất cả mọi người mau tránh ra, đội trưởng tới rồi!!” nói đoạn hắn là người đầu tiên mặc kệ tất cả mọi thứ mà vắt chân lên cổ chạy, điệu bộ giống như kiểu là đang chạy để giữ mạng vậy.
Những Ám Vệ còn lại bất ngờ trước câu nói đột ngột của Lữ Thương Hải liền ngẩn người ra, nhưng rất nhanh thứ âm thanh xé gió kia liền lọt vào tai bọn họ. Sau khi nhìn lên phía trên, tất cả liền bắt chước theo Lữ Thương Hải, vận dụng linh lực toàn thân mà chạy chối chết như ma đuổi. Biến cố bất ngờ khiến binh lính của cả Xuất Vân đế quốc lẫn Bắc Hoàng Quốc đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, một bên thì thở phào vì địch nhân mạnh mẽ đã bỏ chạy, một bên thì ngỡ ngàng vì cao thủ phe mình tự nhiên chạy trốn.
Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả những binh lính xung quanh không còn ngạc nhiên nữa, đúng hơn là không còn mạng để mà ngạc nhiên nữa. Từ trên bầu trời, một quả cầu lửa lao xuống như thiên ngoại lưu tinh, va chạm với mặt đất phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, sóng xung kích lan ra thổi bay toàn bộ mọi thứ trong vòng bán kính mấy trăm mét, những tên lính đừng ở tâm vụ nổ ngay lập tức tan xương nát thịt, thậm chí loáng thoáng còn có thể thấy máu thịt văng ra lung tung trên không trung.
Một cơn cuồng phong bốc lên, thổi bay khói bụi mù mịt, để lộ ra một thân ảnh hắc y với đôi cánh rực lửa, Tử Phong từ dưới đất đứng lên, há miệng hú dài một tiếng, hai cánh sau lưng vỗ nhẹ một cái, thân hình hắn lại bay vút lên không trung, sau đó nhắm thẳng vào một nơi đông người nhất mà lao xuống. Chỉ thấy hắn đáp xuống mặt đất, hai chân trực tiếp đạp nát một tên lính, cánh tay hắn vươn ra, túm lấy một tên lính gần đó, cũng không biết là quân mình hay quân ta, rắc một tiếng liền bẻ gãy cổ tên lính xấu số đó. Hắn tay cầm thân hình mềm nhũn của tên lính, nhắm thẳng vào mấy tên lính của Xuất Vân đế quốc, vận lực ném mạnh cái xác trên tay đi.
Xác tên lính liền biến thành một viên đạn pháo theo đúng nghĩa đen, một đường bay liền thổi tung mọi thứ trên đường lên không trung. Tử Phong chân đạp Thuấn bộ, thân hình hóa thành mấy đạo tàn ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung sau đó biến mất, những tên lính vừa bị thổi bay lên trời liền nổ tung hóa thành một màn huyết vũ. Trong khi đó, thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở một nơi khác, cách không tung ra một quyền, quyền đầu hóa thành kình lực vô hình xé gió bay đi, trên một đường thẳng kéo dài cả trăm mét, toàn bộ binh lính chạm phải quyền kình đó đều chia năm xẻ bảy. Nhận thấy nơi này vô cùng nguy hiểm, binh lính của Bắc Hoàng Quốc xung quanh liền ném hết gươm giáo trên tay, quay đầu bỏ chạy ra chỗ khác, lởn vởn ở gần chỗ Vương cấp cao thủ chiến đấu thì có chết oan cũng không ai tiếc thương cho họ cả.
"Bao vây lấy hắn!!!"
Cũng không biết là ai đã hét lên câu đó, gần trăm tên lính của Xuất Vân đế quốc một tay cầm khiên, một tay cầm trường thương từ tứ phương tám hướng lao tới, trường thương trong tay khóa kín mọi đường thoát thân của hắn. Tử Phong đến liếc còn không thèm liếc một cái, hai nắm tay đấm vào nhau phát ra một tiếng kim loại chói tai, hắn gầm lên một tiếng, quyền đầu nện xuống mặt đất. Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lên, mặt đất bên dưới chân hắn liền nổ tung, hóa thành một làn sóng lan ra xung quanh, hất tung trăm tên lính kia khỏi mặt đất. Phá Lôi Thương xuất hiện trên tay, mũi thương xoay một vòng trên đầu hắn tạo thành vô số phong nhận chém lên không trung, lập tức diệt sát toàn bộ những tên lính bị hất tung kia.
Ngay sau đó, hắn đạp chân xuống đất, thân hình như thiểm điện phóng thẳng về phía đại quân Xuất Vân đế quốc, tất cả mọi thứ cản đường hắn đều bị hủy diệt không chút thương tiếc.
"Dựng khiên!!!"
Một người cưỡi ngựa có vẻ như là tướng lĩnh của Xuất Vân đế quốc, nhìn thấy Tử Phong đang lao đến với thể không gì có thể cản phá, vội vàng hét lên một tiếng. Những binh lính đứng gần đấy nhất tề tập trung lại thành đội hình, khiên chắn trên tay khép vào nhau, tất cả phát ra kim quang nhàn nhạt, mấy trăm tấm khiên đồng bộ hóa với nhau, tạo thành một tấm khiên cự đại cao tới mấy chục mét, rộng hàng trăm mét muốn ngăn cản bước tiến của đối phương. Tử Phong đột ngột dừng lại ngay trước tấm khiên chắn khổng lồ đó, cánh tay hắn được bao bọc trong một luồng năng lượng màu đen tuyền, hắn không dùng Phá Lôi Thương mà chỉ sử dụng quyền đầu của mình, đấm thẳng vào tấm khiên cự đại trước mắt.
"Hư Thiểm Quyền!!!"
"Ầm!!!"
Tấm khiên khổng lồ tưởng chừng như kiên cố đó ngay khi bị quyền đầu của Tử Phong nện vào liền vỡ tan thành hàng ngàn mảnh, những tên lính đứng mũi chịu sào ở ngay trước mặt Tử Phong liền bạo thể mà chết, hóa thành một đống máu thịt bay tứ tung, những tên lính dựng khiên ở lân cận cũng không khá hơn là bao, kình lực lan ra thổi bay tất cả lên trời, ám kình len lỏi vào trong cơ thể phá nát nội tạng khiến toàn bộ mất mạng trong nháy mắt.
"Mau cản hắn lại!!" tên tướng hoảng sợ hô lớn một câu, còn bản thân thì hấp tấp quay ngựa bỏ chạy. Chỗ Tử Phong vừa xông vào chính là ở ngay giữa lòng quân địch, vừa nghe lệnh một cái, tất cả binh lính lân cận liền bu lại vào chỗ hắn đang đứng, mấy ngàn người vây công trông không khác gì một đám kiến đông nghịt đang cắn xé một con mồi nhỏ bé là Tử Phong. Nhưng mà Tử Phong sẽ sợ sao? Đáp án là không hề, khác với Vương cấp võ giả khác, kiệt sức không phải là thứ mà hắn phải lo lắng, dù đối phương có nhiều hơn thế nữa thì đối với hắn cũng chỉ là một đám kiến không hơn không kém.
Tử Phong huy động Phá Lôi Thương trong tay, cây thương màu đỏ xoay tròn trên đầu hắn, từ thân cây thương bắt đầu tỏa ra từng tia lôi điện màu xanh nhạt, nhưng ngay lập tức liền chuyển thành màu đen tuyền trông vô cùng quỷ dị. Đợi đến khi đám binh lính xung quanh tiếp cận gần nhất có thể, hắn cười lạnh một tiếng, Phá Lôi Thương đang xoay tròn trên không trung liền dừng lại, mũi thương cắm xuống đất.
"Diệt Thiên Lôi Kiếp!!!"
Phá Lôi Thương là Địa giai trung phẩm Bảo khí, lẽ đương nhiên là có năng lực đi kèm, Diệt Thiên Lôi Kiếp là một trong hai kĩ năng của Phá Lôi Thương, cũng là kĩ năng quần công hạng nặng, Tử Phong chưa sử dụng nó bao giờ, nhưng đó là kĩ năng của một kiện Địa giai trung phẩm Bảo khí, uy lực có thể kém sao. Chỉ thấy mặt đất dưới chân Tử Phong rung rinh sau đó nứt toác, vết nứt lan tràn ra xung quanh với tốc độ cực nhanh, từ kẽ vết nứt phóng lên vô số tia lôi điện màu đen.
"Xẹt xẹt!!"
Trong một khoảnh khắc, mọi thứ dường như trở thành một thước phim quay chậm, hàng trăm tia lôi điện màu đen to bằng cổ tay từ những vết nứt dưới đất phóng lên trời cao, tạo thành một vòng tròn mà lan ra xung quanh. Toàn bộ không gian trong bán kính ngàn mét liền biến thành một thế giới lôi điện màu đen dày đặc, không thể nhìn thấy bên trong đang có chuyện gì xảy ra. Một tiếng gió rít vang lên, màn lôi điện dày đặc bị cắt ngang bởi một cây thương từ bên trong chém ra, chỉ thấy trong bán kính ngàn mét, mấy ngàn binh lính của Xuất Vân đế quốc toàn bộ đều bị nướng chín thành than, xác chết ngổn ngang chồng chất lên nhau bốc lên mùi cháy khét lẹt. Tử Phong cầm thương đứng giữa một biển xác chết, đôi cánh rực lửa dang rộng, toàn thân tỏa ra khí thế ngút trời như ma thần hàng thế.
Quân đội của Bắc Hoàng Quốc thấy vậy, sĩ khí liền dâng cao lên ngất trời, hò reo vui sướng mà lao lên đẩy lui quân của Xuất Vân đế quốc.
Lữ Thương Hải sau khi bỏ chạy liền nhanh chóng tập hợp lại cùng với những Ám Vệ khác, tất cả mọi người nhìn Tử Phong lao xuống chiến trường, tàn sát binh lính của đối phương như đi dạo chơi mà không khỏi trợn mắt há mồm.
"Con mẹ nó, từ giờ tên nào dám chống đối đội trưởng, không cần ngài ấy ra tay, tự lão tử sẽ đập cho hắn một trận!!" một tên Ám Vệ phun ngụm nước miếng xuống đất, miệng chửi bậy nói.
"Ngươi không cần phải nói câu đó, tin rằng sau này dù có cho tiền cũng không ai dám cãi lại ngài ấy đâu. Bọn ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa đó." một tên Ám Vệ khác cười cợt nói.
"Yên lặng đi, chúng ta tới đây không phải để đùa, đội trưởng đã làm loạn đội hình địch rồi, mau nhân cơ hội này mà giết càng nhiều quân của Xuất Vân đế quốc càng tốt đi." Lữ Thương Hải quát.
"Nhìn kìa!!" Một tên Ám Vệ đột ngột chỉ tay lên trời kinh hô.
Từ bầu trời phía xa, mấy ngàn bóng người bay lơ lửng trên không trung tới, ngay sau đó liền đáp xuống chiến trường, trong nháy mắt liền quét sạch một cánh quân tiên phong của Bắc Hoàng quốc, thanh thế cực kì kinh người.
"Vương cấp của đối phương xuất hiện rồi!" Lăng Phong từ xa quan sát, miệng khẽ nói.
Mấy trăm tên Vương cấp tách khỏi đội hình, ngay lập tức vây quanh Tử Phong, một tên trong số chúng bay lơ lửng trên không trung nhìn xuống Tử Phong, cất cao giọng nói: "Ngươi đã giết quá nhiều người của bọn ta rồi, giờ là lúc mà ngươi phải nộp mạng để đền tội."
Tử Phong đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thầm đếm sơ sơ cũng có đến hơn 200 tên Vương cấp bao vây mình, thật sự là một sự đối xử đặc biệt mà. Chỉ là...
"Khậc khậc, chuyện này sẽ vui đây!!" Tử Phong chợt cười lạnh một tiếng.
Lữ Thương Hải tay cầm đại đao, một cái hất tay liền xẻ đôi một tên lính cản đường trước mắt, cánh tay còn lại cũng không nhàn rỗi, nhắm thẳng vào một tên lính muốn đánh lén từ đằng sau mà tung ra một quyền. Quyền còn chưa chạm đích, kình lực toả ra đã thổi bay đầu của tên lính, chỉ để lại cái xác không đầu đổ ập xuống mặt đất. Hắn tung mình lên không trung, xoay một vòng sau đó đáp xuống đất, đại đao trên tay nện mạnh xuống, tạo ra một làn sóng xung kích cực đại di chuyển trong lòng đất.
Chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng, mặt đất dưới chân rung lắc dữ dội, sau đó một kẽ nứt khổng lổ sâu không thấy đáy chợt xuất hiện, một lúc nuốt chửng mấy chục tên lính ở phía không xa. Thở hắt ra một hơi, Lữ Thương Hải lắc lắc đầu mấy cái, đừng tưởng nãy giờ hắn chém giết không ngưng tay, nhân mạng dưới tay hắn cũng đến cả ngàn người, nhưng sức người có hạn, tay hắn đã hơi run run, cơ thể đã thấy nặng nề, hơi thở có chút hỗn loạn, bản thân hắn đã thấm mệt rồi. Nhìn xung quanh một chút, hắn thấy những đồng đội Ám Vệ của mình cũng trong tình trạng như mình, không ai bị thương cả, tất cả đều đang giết người như thái rau chặt dưa, nhưng ai cũng có biểu hiện thấm mệt, trên trán lấm tấm mồ hôi, xem ra cũng không kéo dài được lâu hơn nữa.
Xác thực là 34 Ám Vệ xuất hiện khiến quân đội của Xuất Vân đế quốc tổn thất nặng nề, ít nhất phải có đến cả chục vạn nhân mạng táng thân dưới tay bọn họ rồi, nhưng số lượng như vậy so với tổng quân thì vẫn chưa ăn thua, hoàn toàn khó có thể xoay chuyển tình thế, đó là chưa kể bọn họ cũng đã đuối sức rồi, không thể nào tiếp tục giữ nguyên năng suất “giết người” của mình nữa.
Vặn cổ đánh rắc một tiếng, Lữ Thương Hải lẩm bẩm: “Sao cái đám chết tiệt kia chưa xuất hiện nhỉ, chỉ hi vọng là kế hoạch của đội trưởng sẽ đúng, bằng không thì bọn ta cũng không trụ được bao lâu nữa đâu.” Hắn cố đè nén cảm giác mệt mỏi, xốc lại tinh thần, tay nắm chặt đại đao, chuẩn bị lao lên tiếp tục quyết chiến, bất ngờ tai hắn nghe thấy một âm thanh là lạ khiến cước bộ của hắn chợt dừng lại.
Một âm thanh xé gió vang lên trên trời khiến Lữ Thương Hải không khỏi chú ý, hắn liền ngước lên trên, nheo mắt nhìn về phía phát ra thứ tiếng đó. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn vào gương mặt của hắn liền biến sắc, hai mắt trợn trừng lên, hắn vội vàng gào lên thất thanh: “Tất cả mọi người mau tránh ra, đội trưởng tới rồi!!” nói đoạn hắn là người đầu tiên mặc kệ tất cả mọi thứ mà vắt chân lên cổ chạy, điệu bộ giống như kiểu là đang chạy để giữ mạng vậy.
Những Ám Vệ còn lại bất ngờ trước câu nói đột ngột của Lữ Thương Hải liền ngẩn người ra, nhưng rất nhanh thứ âm thanh xé gió kia liền lọt vào tai bọn họ. Sau khi nhìn lên phía trên, tất cả liền bắt chước theo Lữ Thương Hải, vận dụng linh lực toàn thân mà chạy chối chết như ma đuổi. Biến cố bất ngờ khiến binh lính của cả Xuất Vân đế quốc lẫn Bắc Hoàng Quốc đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, một bên thì thở phào vì địch nhân mạnh mẽ đã bỏ chạy, một bên thì ngỡ ngàng vì cao thủ phe mình tự nhiên chạy trốn.
Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả những binh lính xung quanh không còn ngạc nhiên nữa, đúng hơn là không còn mạng để mà ngạc nhiên nữa. Từ trên bầu trời, một quả cầu lửa lao xuống như thiên ngoại lưu tinh, va chạm với mặt đất phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, sóng xung kích lan ra thổi bay toàn bộ mọi thứ trong vòng bán kính mấy trăm mét, những tên lính đừng ở tâm vụ nổ ngay lập tức tan xương nát thịt, thậm chí loáng thoáng còn có thể thấy máu thịt văng ra lung tung trên không trung.
Một cơn cuồng phong bốc lên, thổi bay khói bụi mù mịt, để lộ ra một thân ảnh hắc y với đôi cánh rực lửa, Tử Phong từ dưới đất đứng lên, há miệng hú dài một tiếng, hai cánh sau lưng vỗ nhẹ một cái, thân hình hắn lại bay vút lên không trung, sau đó nhắm thẳng vào một nơi đông người nhất mà lao xuống. Chỉ thấy hắn đáp xuống mặt đất, hai chân trực tiếp đạp nát một tên lính, cánh tay hắn vươn ra, túm lấy một tên lính gần đó, cũng không biết là quân mình hay quân ta, rắc một tiếng liền bẻ gãy cổ tên lính xấu số đó. Hắn tay cầm thân hình mềm nhũn của tên lính, nhắm thẳng vào mấy tên lính của Xuất Vân đế quốc, vận lực ném mạnh cái xác trên tay đi.
Xác tên lính liền biến thành một viên đạn pháo theo đúng nghĩa đen, một đường bay liền thổi tung mọi thứ trên đường lên không trung. Tử Phong chân đạp Thuấn bộ, thân hình hóa thành mấy đạo tàn ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung sau đó biến mất, những tên lính vừa bị thổi bay lên trời liền nổ tung hóa thành một màn huyết vũ. Trong khi đó, thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở một nơi khác, cách không tung ra một quyền, quyền đầu hóa thành kình lực vô hình xé gió bay đi, trên một đường thẳng kéo dài cả trăm mét, toàn bộ binh lính chạm phải quyền kình đó đều chia năm xẻ bảy. Nhận thấy nơi này vô cùng nguy hiểm, binh lính của Bắc Hoàng Quốc xung quanh liền ném hết gươm giáo trên tay, quay đầu bỏ chạy ra chỗ khác, lởn vởn ở gần chỗ Vương cấp cao thủ chiến đấu thì có chết oan cũng không ai tiếc thương cho họ cả.
"Bao vây lấy hắn!!!"
Cũng không biết là ai đã hét lên câu đó, gần trăm tên lính của Xuất Vân đế quốc một tay cầm khiên, một tay cầm trường thương từ tứ phương tám hướng lao tới, trường thương trong tay khóa kín mọi đường thoát thân của hắn. Tử Phong đến liếc còn không thèm liếc một cái, hai nắm tay đấm vào nhau phát ra một tiếng kim loại chói tai, hắn gầm lên một tiếng, quyền đầu nện xuống mặt đất. Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lên, mặt đất bên dưới chân hắn liền nổ tung, hóa thành một làn sóng lan ra xung quanh, hất tung trăm tên lính kia khỏi mặt đất. Phá Lôi Thương xuất hiện trên tay, mũi thương xoay một vòng trên đầu hắn tạo thành vô số phong nhận chém lên không trung, lập tức diệt sát toàn bộ những tên lính bị hất tung kia.
Ngay sau đó, hắn đạp chân xuống đất, thân hình như thiểm điện phóng thẳng về phía đại quân Xuất Vân đế quốc, tất cả mọi thứ cản đường hắn đều bị hủy diệt không chút thương tiếc.
"Dựng khiên!!!"
Một người cưỡi ngựa có vẻ như là tướng lĩnh của Xuất Vân đế quốc, nhìn thấy Tử Phong đang lao đến với thể không gì có thể cản phá, vội vàng hét lên một tiếng. Những binh lính đứng gần đấy nhất tề tập trung lại thành đội hình, khiên chắn trên tay khép vào nhau, tất cả phát ra kim quang nhàn nhạt, mấy trăm tấm khiên đồng bộ hóa với nhau, tạo thành một tấm khiên cự đại cao tới mấy chục mét, rộng hàng trăm mét muốn ngăn cản bước tiến của đối phương. Tử Phong đột ngột dừng lại ngay trước tấm khiên chắn khổng lồ đó, cánh tay hắn được bao bọc trong một luồng năng lượng màu đen tuyền, hắn không dùng Phá Lôi Thương mà chỉ sử dụng quyền đầu của mình, đấm thẳng vào tấm khiên cự đại trước mắt.
"Hư Thiểm Quyền!!!"
"Ầm!!!"
Tấm khiên khổng lồ tưởng chừng như kiên cố đó ngay khi bị quyền đầu của Tử Phong nện vào liền vỡ tan thành hàng ngàn mảnh, những tên lính đứng mũi chịu sào ở ngay trước mặt Tử Phong liền bạo thể mà chết, hóa thành một đống máu thịt bay tứ tung, những tên lính dựng khiên ở lân cận cũng không khá hơn là bao, kình lực lan ra thổi bay tất cả lên trời, ám kình len lỏi vào trong cơ thể phá nát nội tạng khiến toàn bộ mất mạng trong nháy mắt.
"Mau cản hắn lại!!" tên tướng hoảng sợ hô lớn một câu, còn bản thân thì hấp tấp quay ngựa bỏ chạy. Chỗ Tử Phong vừa xông vào chính là ở ngay giữa lòng quân địch, vừa nghe lệnh một cái, tất cả binh lính lân cận liền bu lại vào chỗ hắn đang đứng, mấy ngàn người vây công trông không khác gì một đám kiến đông nghịt đang cắn xé một con mồi nhỏ bé là Tử Phong. Nhưng mà Tử Phong sẽ sợ sao? Đáp án là không hề, khác với Vương cấp võ giả khác, kiệt sức không phải là thứ mà hắn phải lo lắng, dù đối phương có nhiều hơn thế nữa thì đối với hắn cũng chỉ là một đám kiến không hơn không kém.
Tử Phong huy động Phá Lôi Thương trong tay, cây thương màu đỏ xoay tròn trên đầu hắn, từ thân cây thương bắt đầu tỏa ra từng tia lôi điện màu xanh nhạt, nhưng ngay lập tức liền chuyển thành màu đen tuyền trông vô cùng quỷ dị. Đợi đến khi đám binh lính xung quanh tiếp cận gần nhất có thể, hắn cười lạnh một tiếng, Phá Lôi Thương đang xoay tròn trên không trung liền dừng lại, mũi thương cắm xuống đất.
"Diệt Thiên Lôi Kiếp!!!"
Phá Lôi Thương là Địa giai trung phẩm Bảo khí, lẽ đương nhiên là có năng lực đi kèm, Diệt Thiên Lôi Kiếp là một trong hai kĩ năng của Phá Lôi Thương, cũng là kĩ năng quần công hạng nặng, Tử Phong chưa sử dụng nó bao giờ, nhưng đó là kĩ năng của một kiện Địa giai trung phẩm Bảo khí, uy lực có thể kém sao. Chỉ thấy mặt đất dưới chân Tử Phong rung rinh sau đó nứt toác, vết nứt lan tràn ra xung quanh với tốc độ cực nhanh, từ kẽ vết nứt phóng lên vô số tia lôi điện màu đen.
"Xẹt xẹt!!"
Trong một khoảnh khắc, mọi thứ dường như trở thành một thước phim quay chậm, hàng trăm tia lôi điện màu đen to bằng cổ tay từ những vết nứt dưới đất phóng lên trời cao, tạo thành một vòng tròn mà lan ra xung quanh. Toàn bộ không gian trong bán kính ngàn mét liền biến thành một thế giới lôi điện màu đen dày đặc, không thể nhìn thấy bên trong đang có chuyện gì xảy ra. Một tiếng gió rít vang lên, màn lôi điện dày đặc bị cắt ngang bởi một cây thương từ bên trong chém ra, chỉ thấy trong bán kính ngàn mét, mấy ngàn binh lính của Xuất Vân đế quốc toàn bộ đều bị nướng chín thành than, xác chết ngổn ngang chồng chất lên nhau bốc lên mùi cháy khét lẹt. Tử Phong cầm thương đứng giữa một biển xác chết, đôi cánh rực lửa dang rộng, toàn thân tỏa ra khí thế ngút trời như ma thần hàng thế.
Quân đội của Bắc Hoàng Quốc thấy vậy, sĩ khí liền dâng cao lên ngất trời, hò reo vui sướng mà lao lên đẩy lui quân của Xuất Vân đế quốc.
Lữ Thương Hải sau khi bỏ chạy liền nhanh chóng tập hợp lại cùng với những Ám Vệ khác, tất cả mọi người nhìn Tử Phong lao xuống chiến trường, tàn sát binh lính của đối phương như đi dạo chơi mà không khỏi trợn mắt há mồm.
"Con mẹ nó, từ giờ tên nào dám chống đối đội trưởng, không cần ngài ấy ra tay, tự lão tử sẽ đập cho hắn một trận!!" một tên Ám Vệ phun ngụm nước miếng xuống đất, miệng chửi bậy nói.
"Ngươi không cần phải nói câu đó, tin rằng sau này dù có cho tiền cũng không ai dám cãi lại ngài ấy đâu. Bọn ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa đó." một tên Ám Vệ khác cười cợt nói.
"Yên lặng đi, chúng ta tới đây không phải để đùa, đội trưởng đã làm loạn đội hình địch rồi, mau nhân cơ hội này mà giết càng nhiều quân của Xuất Vân đế quốc càng tốt đi." Lữ Thương Hải quát.
"Nhìn kìa!!" Một tên Ám Vệ đột ngột chỉ tay lên trời kinh hô.
Từ bầu trời phía xa, mấy ngàn bóng người bay lơ lửng trên không trung tới, ngay sau đó liền đáp xuống chiến trường, trong nháy mắt liền quét sạch một cánh quân tiên phong của Bắc Hoàng quốc, thanh thế cực kì kinh người.
"Vương cấp của đối phương xuất hiện rồi!" Lăng Phong từ xa quan sát, miệng khẽ nói.
Mấy trăm tên Vương cấp tách khỏi đội hình, ngay lập tức vây quanh Tử Phong, một tên trong số chúng bay lơ lửng trên không trung nhìn xuống Tử Phong, cất cao giọng nói: "Ngươi đã giết quá nhiều người của bọn ta rồi, giờ là lúc mà ngươi phải nộp mạng để đền tội."
Tử Phong đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thầm đếm sơ sơ cũng có đến hơn 200 tên Vương cấp bao vây mình, thật sự là một sự đối xử đặc biệt mà. Chỉ là...
"Khậc khậc, chuyện này sẽ vui đây!!" Tử Phong chợt cười lạnh một tiếng.
Tác giả :
Hư Không