Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 108: Phân chia Thánh cấp
Toàn bộ không gian chợt trở nên tĩnh lặng, tới mức Tử Phong có thể nghe thấy tiếng thở của hai người. Hắn có thể gần như chắc chắn Hồ Phi Nguyệt biết Thiên Ma là gì. Theo lẽ thường, thực lực càng mạnh, những gì được biết đến càng nhiều, hắn không tin một Thánh cấp cường giả đã sống tới mấy trăm năm như nàng không biết tới Thiên Ma nhất tộc và những gì bọn chúng đã làm với Huyền Linh đại lục. Ngay khi vừa khẳng định, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí nàng ta sẽ trực tiếp xử lí hắn.
Điều này cũng không thể trách Tử Phong, hắn từ trước tới nay mặc dù vô cùng gần gũi thân cận với Hồ Phi Nguyệt và ngược lại, nàng ta cũng rất là quấn quít lấy hắn, nhưng đã từng sống trong phần ghê tởm nhất của thế giới, nơi mà mọi dục vọng đen tối của con người đều bộc lộ ra ngoài, bản thân hắn dù cố thế nào cũng luôn tồn tại một tia nghi ngờ đối với người khác. Tri nhân tri diện bất tri tâm, những gì người khác thể hiện ra bên ngoài chưa chắc đã là con người thật của họ.
Bầu không khí im lặng tới mức đáng sợ, toàn thân Tử Phong dần dần trở nên căng cứng, hắn đang chuẩn bị sẵn sàng để động thủ, dẫu biết rằng với thực lực chênh lệch, phản kháng là vô ích. Hồ Phi Nguyệt là người đầu tiên hành động. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng cất bước đi tới trước mặt hắn, Tử Phong cũng không kéo dài khoảng cách hay gì cả, như đã nói, mọi việc đều là vô ích trước thực lực tuyệt đối, không nên làm ra những hành động đột ngột.
Bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài của Hồ Phi Nguyệt biến thành trảo, chậm rãi chộp vào cổ Tử Phong, hắn có thể cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén đang tỏa ra từ nàng, tuy không có xu hướng áp đảo hủy diệt như sát khí của hắn, nhưng cũng đủ để khiến hắn có cảm giác sợ hãi.
Năm ngón tay bóp tại, Hồ Phi Nguyệt lạnh giọng: “Nếu ta cắt đầu của chàng xuống, liệu với năng lực khôi phục của mình, chàng có giữ được mạng không?”
Chiếc mặt nạ trên mặt Tử Phong hóa thành một đoàn chất lỏng màu đen sau đó biến mất, để lộ ra diện mạo của hắn.
“Ha, nàng cứ thử rồi không phải sẽ biết sao.” cười nhạt, Tử Phong nói.
“Chàng không sợ ta giết chết chàng sao?”
Nở một nụ cười có chút điên loạn, Tử Phong nói: “Sợ ư? Không, từ cái ngày ta trở thành Thiên Ma nhất tộc, ta đã luôn chuẩn bị sẵn tinh thần trở thành địch nhân của toàn đại lục rồi, hừ, kể cả có cho ta lựa chọn lại một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn trở thành Thiên Ma, con người thì có gì hay ho cơ chứ, một đám dơ bẩn!”
“Trở thành Thiên Ma? Ý chàng là thức tỉnh huyết mạch?”
Không, thực ra là có một tên thần linh chết tiệt nào đó lôi kéo ta từ một thế giới khác tới đây rồi tống cho ta một cái hệ thống tiến hóa rồi tự nhiên biến ta thành Thiên Ma đấy chứ, cơ mà hắn không thể trả lời như vậy được, ai mà tin được cơ chứ, nhưng mà câu hỏi của Hồ Phi Nguyệt cũng khá hợp lí, nên hắn đành gật đầu bừa coi như là đồng ý.
Hồ Phi Nguyệt nhấc bổng cả người Tử Phong lên, nheo mắt nói: “Chàng dễ dàng thừa nhận như vậy ư? Chẳng lẽ cái mạng của chàng nó không có ý nghĩa gì, chàng muốn chết đến thế cơ à?”
“Hừ, chết sẽ không còn đáng sợ nữa nếu như ta đã từng trải qua nó rồi. Và nàng có thể bỏ ta xuống được rồi đấy, đừng cố tỏ ra vẻ đáng sợ nữa, nhìn còn xinh đẹp hơn lúc bình thường nữa!”
“Hì!!” Hồ Phi Nguyệt chợt phì cười một tiếng, thả Tử Phong xuống, sau đó vòng tay ôm lấy cổ hắn, dí sát vào mặt hắn, thổ khí như lan mà nói: “Sao chàng biết là thiếp chỉ dọa chơi chàng thôi?”
Trừng mắt lên nhìn hồ ly tinh đang ôm cổ mình, Tử Phong nói: “Vậy trước kia tại sao nàng lại biết rằng ta sẽ không hạ sát nàng?”
“Thôi không nói về vấn đề này nữa, thiếp cũng không muốn biết làm thế nào mà Thiên Ma nhất tộc sau gần vạn năm lại xuất hiện một tộc nhân như chàng, thiếp chỉ cần biết chàng đối tốt với thiếp là được rồi.” Hồ Phi Nguyệt cười nói.
Chỉ cần đối tốt với nàng thôi ư? Yêu cầu của nàng thấp đến vậy sao? Tử Phong không khỏi ngạc nhiên, có nữ nhân nào yêu cầu thấp đến mức này ư, hay là do ở Huyền Linh đại lục khác với Địa cầu kiếp trước của hắn.
Một thân ảnh chạy vội tới trước mặt hai người, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Tử Phong. Vương Bảo Nhi ôm Vương Tiêm Tiêm trong lòng, chạy tới chỗ hai người đang đứng, nhìn máu tươi thịt vụn văng lung tung khắp nơi, kể cả đã quá quen thuộc với phong cách giết người của Tử Phong, nàng ta cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với bọn ta ư?” Tử Phong mở miệng trước.
Không ngờ, hắn chỉ mới nói một câu thôi mà Vương Bảo Nhi đang bình thường chợt quỳ gối xuống đất khóc rống lên, khiến cho hai người Tử Phong cùng Vương Tiêm Tiêm đứng cạnh một trận khó hiểu.
Khuôn mặt Tử Phong hiện rõ một dấu hỏi chấm to đùng, hắn quay sang Hồ Phi Nguyệt hỏi: “Ta nói sai cái gì sao?”
“Ai mà biết, hay là do ngoại hình của chàng dọa cho nàng ta sợ.” Hồ Phi Nguyệt nhún vai.
Mí mắt Tử Phong hơi giật giật: “Nàng ta cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng này của ta!”, miệng thì nói thế, nhưng lớp giáp cốt trên người hắn cũng xuất hiện vô số vết nứt, trong nháy mắt vỡ thành mảnh vụn rơi xuống đất, bốn cánh tay trên vai hắn cũng vỡ thành mảnh vụn giống như thạch cao, hắn giải trừ Thiên Ma Hóa Thân.
Đã không còn nguy hiểm nào ở xung quanh đây nữa, duy trì Thiên Ma Hóa Thân là một hành động thừa thãi, vả lại, siêu cấp bảo tiêu kiêm hồ ly tinh dụ người Hồ Phi Nguyệt còn đang đứng ngay bên cạnh hắn, nếu có nguy hiểm nào thì nàng sẽ ngay lập tức phát hiện ra mà thôi, còn nếu nàng không thể phát hiện……vậy thì hắn cũng chịu a.
Ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, Vương Bảo Nhi nghẹn ngào nói: “Tại sao? Tại sao ngài lại bỏ rơi Vương gia của ta, nếu ngài không làm vậy thì gia gia của ta, phụ thân của ta, thúc thúc cùng rất nhiều tộc nhân của ta đã không phải chết một cách oan uổng như vậy!”
Hơi ngẩn ra một chút, sau đó Tử Phong phá lên cười giống như vừa nghe thấy một chuyện nực cười vậy. Hắn cứ như vậy mà cười không ngừng đến mức khiến cho Vương Bảo Nhi ngạc nhiên tới mức ngừng khóc.
“Ha ha ha ha…….cái đạo lí gì đây, vậy trả lời ta mấy câu hỏi nhé, ta với Vương gia, có quan hệ gì không?” Cười chán chê, Tử Phong mới nói.
Khuôn mặt Vương Bảo Nhi liền ngay lập tức đờ ra, một người thông minh như nàng, sao có thể không hiểu ý tứ của Tử Phong cơ chứ.
“Để ta trả lời hộ cô luôn, ta với Vương gia, có quan hệ gì với nhau không? Không! Vương gia thuê ta về làm gì? Giành chiến thắng trong cuộc tỉ thí nhảm nhí của tam đại gia tộc, chứ không phải là làm bảo kê cho gia tộc của cô! Nhìn thấy đối phương thực lực mạnh hơn mình, ta phải làm gì, bỏ chạy hay là liều mạng với bọn chúng để bảo vệ những người không thân không thích với ta chứ, chỉ có người điên với đám chính nhân quân tử chó má mới đi làm chuyện ngu ngốc như thế mà thôi.”
Giống như là chạm tới một thứ gì đó khiến hắn bực mình, Tử Phong tuôn ra một tràng, nói đến mức khiến Vương Bảo Nhi xanh xám cả mặt.
“Hơn nữa, ta chẳng phải cũng đã quay trở lại với viện binh để giải cứu đấy ư, nếu không có nàng ấy, cô nghĩ ai sẽ là người xử lí tên Trình thiếu gia kia? Hắn là Vương cấp cửu phẩm đó, cô có biết Vương cấp cửu phẩm mạnh tới mức nào không? Đời không như mơ đâu cô nhóc, chẳng ai lại đi liều mạng khi không có lợi lộc gì cả!”
“Nhưng mà, chẳng phải ngài cũng không được lợi lộc gì từ hành động vừa rồi đấy thôi…” Vương Bảo Nhi yếu ớt nói.
“Mục tiêu của ta là cao tầng Lăng gia, xử lí đám người của Hợp Hoan Tông chẳng qua bởi vì bọn chúng sử dụng đỉnh lô để tu luyện mà thôi, ta ghét những tên sử dụng đỉnh lô!” Tử Phong hừ lạnh.
Đầu óc Vương Bảo Nhi một trận rối tung rối mù, cái lí lẽ kiểu gì thế này, người này rốt cuộc là chính nhân hay là ác nhân, nàng cũng không biết được, hành động của hắn nằm ngoài sức tưởng tượng và sự hiểu biết của nàng, khiến cho nàng như lọt vào sương mù.
“Nếu ta là cô, ta sẽ nhanh chóng tập hợp những tộc nhân còn xót lại của Vương gia, thu thập tài sản sau đó cao chạy xa bay!” Nhìn Vương Bảo Nhi vẫn còn ngồi bệt dưới đất thất thần, Tử Phong nhắc nhở.
Nghe Tử Phong nói, Vương Bảo Nhi mới sực tỉnh lại, buột miệng: “Sao lại phải chạy?”
“Hợp Hoan tông đến sáu tên Vương cấp chết cả sáu, trong đó có một Vương cấp cửu phẩm, đến lúc đó thì cao tầng tông môn sẽ làm gì, hẳn không cần ta nói thẳng ra chứ?”
Vương Bảo Nhi như bừng tỉnh, lúc này mới lật đật đứng dậy, muốn chạy đi tìm tộc nhân của mình, nhưng biết đi đâu tìm bây giờ, đại bộ phận đã bị giết, một số nhỏ thì đã chạy trối chết, hiển nhiên là sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, cuối cùng còn lại chỉ có Vương Tiêm Tiêm là còn ở đây.
“Thúc thúc, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia là gì của thúc?” tiếng nói non nớt của Vương Tiêm Tiêm chợt vang lên, chỉ thấy tiểu nha đầu đang nắm lấy tay của Tử Phong giật giật, tay còn lại chỉ vào Hồ Phi Nguyệt.
Cúi người xuống, Tử Phong ôn hòa nói: “Có thể không gọi ta là thúc thúc được không, ta còn trẻ như thế này cơ mà.”
“Nhưng mà tóc của thúc thúc đã bạc hết rồi, mà người tóc bạc là người đã có tuổi, con phải gọi là thúc thúc.”
Tử Phong không khỏi dở khóc dở cười: “Nhưng tiểu Tiêm Tiêm không thấy tỷ tỷ ấy tóc cũng bạc à?”
“Nhưng mà tỷ ấy trông còn rất trẻ, lại xinh đẹp nữa!”
Chỉ hận không thể cắm đầu xuống đất, Tử Phong chịu chết không còn gì để nói nữa.
Hồ Phi Nguyệt mỉm cười nói: “Ta với thúc thúc là bằng hữu!”
“Nàng ấy là nữ nhân của ta!!” Cùng lúc đó, Tử Phong cũng trả lời Vương Tiêm Tiêm.
Cùng là câu trả lời, nhưng hàm nghĩa trong đó thì cách nhau một trời một vực, nét ngạc nhiên hiện rõ trên mặt Hồ Phi Nguyệt, nàng nhìn Tử Phong mà trong lòng ngọt lịm, nàng không ngờ hắn lại trả lời như vậy.
Trong khi đó thì Tử Phong nào có hay biết gì đâu, vừa rồi cũng chỉ là hắn buột miệng nói ra mà thôi, lúc nhận ra thì hắn cũng muốn rút lại, nhưng xét thấy nó không khác những gì hắn nghĩ trong lòng cho lắm nên hắn cũng mặc kệ.
Vương Bảo Nhi không còn lựa chọn nào khác, đành phải gom góp những gì còn lại trong Vương phủ, sau đó cùng với Vương Tiêm Tiêm rời đi ngay trong đêm. Đối với việc này, Tử Phong mặc kệ, có thể giết được một đám Vương cấp võ giả, “tự nhiên” hoàn thành nhiệm vụ ẩn được một level, cộng với lượng kinh nghiệm có được từ giết mấy tên Vương cấp, hắn cũng đã thỏa mãn.
Đêm nay là một đêm khó ngủ đối với Liên thành, trong một ngày, tam đại gia tộc thống trị Liên thành bao năm qua cứ như vậy mà biến mất, khiến các gia tộc nhỏ khác không khỏi nảy sinh dã tâm. Tử Phong cùng Hồ Phi Nguyệt cũng đồng dạng không ngủ, nhưng đừng nghĩ bậy, bọn họ không ngủ là vì lí do khác.
Trong căn phòng trọ mà Tử Phong mới thuê….
“Ta từng nghe nàng nói cái gì đó mà Thánh Giả, Thánh Hoàng, có thể giải thích cho ta được chứ.” Tử Phong nói.
Hơi chút lưỡng lự, Hồ Phi Nguyệt nói: “Đáng lẽ thì thiếp không định tiết lộ mấy thứ này cho chàng quá sớm, nhưng mà với tiến độ tu luyện cùng đột phá của chàng, có lẽ biết trước sẽ lợi hơn hại.”
Dừng lại một chút, nàng ta lại tiếp tục:
“Chàng cũng biết võ giả từ thấp đến cao chia làm Linh cảnh – Sĩ cấp – Sư cấp – Tướng cấp – Vương cấp – Tôn cấp và cuối cùng là Thánh cấp đúng chứ. Đó là kiến thức thông thường, nhưng Thánh cấp cũng có phân biệt mạnh yếu, khi đạt tới Thánh cấp, không còn dùng cửu phẩm để phân chia tiểu cảnh giới nữa mà chỉ chia làm ba tiểu cảnh giới sơ giai, trung giai cùng cao giai. Thánh cấp cũng chia làm bốn cấp bậc từ thấp đến cao đó là Thánh Giả - Thánh Hoàng – Thánh Tôn – Thánh Quân, chênh lệch giữa mỗi cấp bậc như trời với đất, ví dụ như Thánh Hoàng sơ giai có thể dùng một ngón tay nghiền chết vài trăm tên Thánh Giả đỉnh phong trong nháy mắt, vượt cấp chiến đấu gần như là không thể.
Lại nói, thiếp từng nghe nói, Thánh Quân không phải là cực hạn, mà trên Thánh Quân vẫn còn cảnh giới cao hơn, nhưng là gì thì không ai biết, ít nhất thì vẫn chưa ai có thể vượt qua được đạo khảm Thánh Quân đỉnh phong.”
Gật gù, mấy thứ này không khó để Tử Phong hiểu, cái kiểu càng tầng thứ cao thì càng có nhiều cảnh giới được tiết lộ, hắn đã gặp quá nhiều trong tiểu thuyết rồi, hỏi lại cũng chỉ để có được ước lượng đối với cảnh giới mà thôi.
“Vậy trước khi nàng bị thương, tu vi của nàng là….?”
“Thánh Hoàng sơ giai!”
Hít hà, Tử Phong không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hắn là người trực tiếp chứng kiến uy lực hủy thiên diệt địa của Bán Thánh cường giả, mà đấy mới chỉ là Bán Thánh, Thánh Giả chân chính còn mạnh hơn gấp ngàn lần, vậy mà hồ ly tinh trước mắt hắn trước kia co tu vi Thánh Hoàng, so với Thánh Giả thì giống như là so sánh Tôn cấp với người phàm vậy.
Ngay lúc hắn đang định hỏi tiếp, âm thanh của Tiểu Linh lại vang lên khiến Tử Phong rất có xúc động muốn chửi “Hắn” một trận ra trò”
-Hệ thống ban bố nhiệm vụ:
Chủng loại: Cưỡng chế nhiệm vụ, đơn lẻ.
Số lượng: 1
Nội dung: Xử lí toàn bộ nhân mã của Hợp Hoan Tông sẽ tiến đến Liên thành trong 5 ngày tới.
(Có thể nhận sự trợ giúp của đồng đội, giới hạn một người giúp đỡ)
Phần thưởng: Không rõ.
Điều này cũng không thể trách Tử Phong, hắn từ trước tới nay mặc dù vô cùng gần gũi thân cận với Hồ Phi Nguyệt và ngược lại, nàng ta cũng rất là quấn quít lấy hắn, nhưng đã từng sống trong phần ghê tởm nhất của thế giới, nơi mà mọi dục vọng đen tối của con người đều bộc lộ ra ngoài, bản thân hắn dù cố thế nào cũng luôn tồn tại một tia nghi ngờ đối với người khác. Tri nhân tri diện bất tri tâm, những gì người khác thể hiện ra bên ngoài chưa chắc đã là con người thật của họ.
Bầu không khí im lặng tới mức đáng sợ, toàn thân Tử Phong dần dần trở nên căng cứng, hắn đang chuẩn bị sẵn sàng để động thủ, dẫu biết rằng với thực lực chênh lệch, phản kháng là vô ích. Hồ Phi Nguyệt là người đầu tiên hành động. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng cất bước đi tới trước mặt hắn, Tử Phong cũng không kéo dài khoảng cách hay gì cả, như đã nói, mọi việc đều là vô ích trước thực lực tuyệt đối, không nên làm ra những hành động đột ngột.
Bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài của Hồ Phi Nguyệt biến thành trảo, chậm rãi chộp vào cổ Tử Phong, hắn có thể cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén đang tỏa ra từ nàng, tuy không có xu hướng áp đảo hủy diệt như sát khí của hắn, nhưng cũng đủ để khiến hắn có cảm giác sợ hãi.
Năm ngón tay bóp tại, Hồ Phi Nguyệt lạnh giọng: “Nếu ta cắt đầu của chàng xuống, liệu với năng lực khôi phục của mình, chàng có giữ được mạng không?”
Chiếc mặt nạ trên mặt Tử Phong hóa thành một đoàn chất lỏng màu đen sau đó biến mất, để lộ ra diện mạo của hắn.
“Ha, nàng cứ thử rồi không phải sẽ biết sao.” cười nhạt, Tử Phong nói.
“Chàng không sợ ta giết chết chàng sao?”
Nở một nụ cười có chút điên loạn, Tử Phong nói: “Sợ ư? Không, từ cái ngày ta trở thành Thiên Ma nhất tộc, ta đã luôn chuẩn bị sẵn tinh thần trở thành địch nhân của toàn đại lục rồi, hừ, kể cả có cho ta lựa chọn lại một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn trở thành Thiên Ma, con người thì có gì hay ho cơ chứ, một đám dơ bẩn!”
“Trở thành Thiên Ma? Ý chàng là thức tỉnh huyết mạch?”
Không, thực ra là có một tên thần linh chết tiệt nào đó lôi kéo ta từ một thế giới khác tới đây rồi tống cho ta một cái hệ thống tiến hóa rồi tự nhiên biến ta thành Thiên Ma đấy chứ, cơ mà hắn không thể trả lời như vậy được, ai mà tin được cơ chứ, nhưng mà câu hỏi của Hồ Phi Nguyệt cũng khá hợp lí, nên hắn đành gật đầu bừa coi như là đồng ý.
Hồ Phi Nguyệt nhấc bổng cả người Tử Phong lên, nheo mắt nói: “Chàng dễ dàng thừa nhận như vậy ư? Chẳng lẽ cái mạng của chàng nó không có ý nghĩa gì, chàng muốn chết đến thế cơ à?”
“Hừ, chết sẽ không còn đáng sợ nữa nếu như ta đã từng trải qua nó rồi. Và nàng có thể bỏ ta xuống được rồi đấy, đừng cố tỏ ra vẻ đáng sợ nữa, nhìn còn xinh đẹp hơn lúc bình thường nữa!”
“Hì!!” Hồ Phi Nguyệt chợt phì cười một tiếng, thả Tử Phong xuống, sau đó vòng tay ôm lấy cổ hắn, dí sát vào mặt hắn, thổ khí như lan mà nói: “Sao chàng biết là thiếp chỉ dọa chơi chàng thôi?”
Trừng mắt lên nhìn hồ ly tinh đang ôm cổ mình, Tử Phong nói: “Vậy trước kia tại sao nàng lại biết rằng ta sẽ không hạ sát nàng?”
“Thôi không nói về vấn đề này nữa, thiếp cũng không muốn biết làm thế nào mà Thiên Ma nhất tộc sau gần vạn năm lại xuất hiện một tộc nhân như chàng, thiếp chỉ cần biết chàng đối tốt với thiếp là được rồi.” Hồ Phi Nguyệt cười nói.
Chỉ cần đối tốt với nàng thôi ư? Yêu cầu của nàng thấp đến vậy sao? Tử Phong không khỏi ngạc nhiên, có nữ nhân nào yêu cầu thấp đến mức này ư, hay là do ở Huyền Linh đại lục khác với Địa cầu kiếp trước của hắn.
Một thân ảnh chạy vội tới trước mặt hai người, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Tử Phong. Vương Bảo Nhi ôm Vương Tiêm Tiêm trong lòng, chạy tới chỗ hai người đang đứng, nhìn máu tươi thịt vụn văng lung tung khắp nơi, kể cả đã quá quen thuộc với phong cách giết người của Tử Phong, nàng ta cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với bọn ta ư?” Tử Phong mở miệng trước.
Không ngờ, hắn chỉ mới nói một câu thôi mà Vương Bảo Nhi đang bình thường chợt quỳ gối xuống đất khóc rống lên, khiến cho hai người Tử Phong cùng Vương Tiêm Tiêm đứng cạnh một trận khó hiểu.
Khuôn mặt Tử Phong hiện rõ một dấu hỏi chấm to đùng, hắn quay sang Hồ Phi Nguyệt hỏi: “Ta nói sai cái gì sao?”
“Ai mà biết, hay là do ngoại hình của chàng dọa cho nàng ta sợ.” Hồ Phi Nguyệt nhún vai.
Mí mắt Tử Phong hơi giật giật: “Nàng ta cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng này của ta!”, miệng thì nói thế, nhưng lớp giáp cốt trên người hắn cũng xuất hiện vô số vết nứt, trong nháy mắt vỡ thành mảnh vụn rơi xuống đất, bốn cánh tay trên vai hắn cũng vỡ thành mảnh vụn giống như thạch cao, hắn giải trừ Thiên Ma Hóa Thân.
Đã không còn nguy hiểm nào ở xung quanh đây nữa, duy trì Thiên Ma Hóa Thân là một hành động thừa thãi, vả lại, siêu cấp bảo tiêu kiêm hồ ly tinh dụ người Hồ Phi Nguyệt còn đang đứng ngay bên cạnh hắn, nếu có nguy hiểm nào thì nàng sẽ ngay lập tức phát hiện ra mà thôi, còn nếu nàng không thể phát hiện……vậy thì hắn cũng chịu a.
Ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, Vương Bảo Nhi nghẹn ngào nói: “Tại sao? Tại sao ngài lại bỏ rơi Vương gia của ta, nếu ngài không làm vậy thì gia gia của ta, phụ thân của ta, thúc thúc cùng rất nhiều tộc nhân của ta đã không phải chết một cách oan uổng như vậy!”
Hơi ngẩn ra một chút, sau đó Tử Phong phá lên cười giống như vừa nghe thấy một chuyện nực cười vậy. Hắn cứ như vậy mà cười không ngừng đến mức khiến cho Vương Bảo Nhi ngạc nhiên tới mức ngừng khóc.
“Ha ha ha ha…….cái đạo lí gì đây, vậy trả lời ta mấy câu hỏi nhé, ta với Vương gia, có quan hệ gì không?” Cười chán chê, Tử Phong mới nói.
Khuôn mặt Vương Bảo Nhi liền ngay lập tức đờ ra, một người thông minh như nàng, sao có thể không hiểu ý tứ của Tử Phong cơ chứ.
“Để ta trả lời hộ cô luôn, ta với Vương gia, có quan hệ gì với nhau không? Không! Vương gia thuê ta về làm gì? Giành chiến thắng trong cuộc tỉ thí nhảm nhí của tam đại gia tộc, chứ không phải là làm bảo kê cho gia tộc của cô! Nhìn thấy đối phương thực lực mạnh hơn mình, ta phải làm gì, bỏ chạy hay là liều mạng với bọn chúng để bảo vệ những người không thân không thích với ta chứ, chỉ có người điên với đám chính nhân quân tử chó má mới đi làm chuyện ngu ngốc như thế mà thôi.”
Giống như là chạm tới một thứ gì đó khiến hắn bực mình, Tử Phong tuôn ra một tràng, nói đến mức khiến Vương Bảo Nhi xanh xám cả mặt.
“Hơn nữa, ta chẳng phải cũng đã quay trở lại với viện binh để giải cứu đấy ư, nếu không có nàng ấy, cô nghĩ ai sẽ là người xử lí tên Trình thiếu gia kia? Hắn là Vương cấp cửu phẩm đó, cô có biết Vương cấp cửu phẩm mạnh tới mức nào không? Đời không như mơ đâu cô nhóc, chẳng ai lại đi liều mạng khi không có lợi lộc gì cả!”
“Nhưng mà, chẳng phải ngài cũng không được lợi lộc gì từ hành động vừa rồi đấy thôi…” Vương Bảo Nhi yếu ớt nói.
“Mục tiêu của ta là cao tầng Lăng gia, xử lí đám người của Hợp Hoan Tông chẳng qua bởi vì bọn chúng sử dụng đỉnh lô để tu luyện mà thôi, ta ghét những tên sử dụng đỉnh lô!” Tử Phong hừ lạnh.
Đầu óc Vương Bảo Nhi một trận rối tung rối mù, cái lí lẽ kiểu gì thế này, người này rốt cuộc là chính nhân hay là ác nhân, nàng cũng không biết được, hành động của hắn nằm ngoài sức tưởng tượng và sự hiểu biết của nàng, khiến cho nàng như lọt vào sương mù.
“Nếu ta là cô, ta sẽ nhanh chóng tập hợp những tộc nhân còn xót lại của Vương gia, thu thập tài sản sau đó cao chạy xa bay!” Nhìn Vương Bảo Nhi vẫn còn ngồi bệt dưới đất thất thần, Tử Phong nhắc nhở.
Nghe Tử Phong nói, Vương Bảo Nhi mới sực tỉnh lại, buột miệng: “Sao lại phải chạy?”
“Hợp Hoan tông đến sáu tên Vương cấp chết cả sáu, trong đó có một Vương cấp cửu phẩm, đến lúc đó thì cao tầng tông môn sẽ làm gì, hẳn không cần ta nói thẳng ra chứ?”
Vương Bảo Nhi như bừng tỉnh, lúc này mới lật đật đứng dậy, muốn chạy đi tìm tộc nhân của mình, nhưng biết đi đâu tìm bây giờ, đại bộ phận đã bị giết, một số nhỏ thì đã chạy trối chết, hiển nhiên là sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, cuối cùng còn lại chỉ có Vương Tiêm Tiêm là còn ở đây.
“Thúc thúc, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia là gì của thúc?” tiếng nói non nớt của Vương Tiêm Tiêm chợt vang lên, chỉ thấy tiểu nha đầu đang nắm lấy tay của Tử Phong giật giật, tay còn lại chỉ vào Hồ Phi Nguyệt.
Cúi người xuống, Tử Phong ôn hòa nói: “Có thể không gọi ta là thúc thúc được không, ta còn trẻ như thế này cơ mà.”
“Nhưng mà tóc của thúc thúc đã bạc hết rồi, mà người tóc bạc là người đã có tuổi, con phải gọi là thúc thúc.”
Tử Phong không khỏi dở khóc dở cười: “Nhưng tiểu Tiêm Tiêm không thấy tỷ tỷ ấy tóc cũng bạc à?”
“Nhưng mà tỷ ấy trông còn rất trẻ, lại xinh đẹp nữa!”
Chỉ hận không thể cắm đầu xuống đất, Tử Phong chịu chết không còn gì để nói nữa.
Hồ Phi Nguyệt mỉm cười nói: “Ta với thúc thúc là bằng hữu!”
“Nàng ấy là nữ nhân của ta!!” Cùng lúc đó, Tử Phong cũng trả lời Vương Tiêm Tiêm.
Cùng là câu trả lời, nhưng hàm nghĩa trong đó thì cách nhau một trời một vực, nét ngạc nhiên hiện rõ trên mặt Hồ Phi Nguyệt, nàng nhìn Tử Phong mà trong lòng ngọt lịm, nàng không ngờ hắn lại trả lời như vậy.
Trong khi đó thì Tử Phong nào có hay biết gì đâu, vừa rồi cũng chỉ là hắn buột miệng nói ra mà thôi, lúc nhận ra thì hắn cũng muốn rút lại, nhưng xét thấy nó không khác những gì hắn nghĩ trong lòng cho lắm nên hắn cũng mặc kệ.
Vương Bảo Nhi không còn lựa chọn nào khác, đành phải gom góp những gì còn lại trong Vương phủ, sau đó cùng với Vương Tiêm Tiêm rời đi ngay trong đêm. Đối với việc này, Tử Phong mặc kệ, có thể giết được một đám Vương cấp võ giả, “tự nhiên” hoàn thành nhiệm vụ ẩn được một level, cộng với lượng kinh nghiệm có được từ giết mấy tên Vương cấp, hắn cũng đã thỏa mãn.
Đêm nay là một đêm khó ngủ đối với Liên thành, trong một ngày, tam đại gia tộc thống trị Liên thành bao năm qua cứ như vậy mà biến mất, khiến các gia tộc nhỏ khác không khỏi nảy sinh dã tâm. Tử Phong cùng Hồ Phi Nguyệt cũng đồng dạng không ngủ, nhưng đừng nghĩ bậy, bọn họ không ngủ là vì lí do khác.
Trong căn phòng trọ mà Tử Phong mới thuê….
“Ta từng nghe nàng nói cái gì đó mà Thánh Giả, Thánh Hoàng, có thể giải thích cho ta được chứ.” Tử Phong nói.
Hơi chút lưỡng lự, Hồ Phi Nguyệt nói: “Đáng lẽ thì thiếp không định tiết lộ mấy thứ này cho chàng quá sớm, nhưng mà với tiến độ tu luyện cùng đột phá của chàng, có lẽ biết trước sẽ lợi hơn hại.”
Dừng lại một chút, nàng ta lại tiếp tục:
“Chàng cũng biết võ giả từ thấp đến cao chia làm Linh cảnh – Sĩ cấp – Sư cấp – Tướng cấp – Vương cấp – Tôn cấp và cuối cùng là Thánh cấp đúng chứ. Đó là kiến thức thông thường, nhưng Thánh cấp cũng có phân biệt mạnh yếu, khi đạt tới Thánh cấp, không còn dùng cửu phẩm để phân chia tiểu cảnh giới nữa mà chỉ chia làm ba tiểu cảnh giới sơ giai, trung giai cùng cao giai. Thánh cấp cũng chia làm bốn cấp bậc từ thấp đến cao đó là Thánh Giả - Thánh Hoàng – Thánh Tôn – Thánh Quân, chênh lệch giữa mỗi cấp bậc như trời với đất, ví dụ như Thánh Hoàng sơ giai có thể dùng một ngón tay nghiền chết vài trăm tên Thánh Giả đỉnh phong trong nháy mắt, vượt cấp chiến đấu gần như là không thể.
Lại nói, thiếp từng nghe nói, Thánh Quân không phải là cực hạn, mà trên Thánh Quân vẫn còn cảnh giới cao hơn, nhưng là gì thì không ai biết, ít nhất thì vẫn chưa ai có thể vượt qua được đạo khảm Thánh Quân đỉnh phong.”
Gật gù, mấy thứ này không khó để Tử Phong hiểu, cái kiểu càng tầng thứ cao thì càng có nhiều cảnh giới được tiết lộ, hắn đã gặp quá nhiều trong tiểu thuyết rồi, hỏi lại cũng chỉ để có được ước lượng đối với cảnh giới mà thôi.
“Vậy trước khi nàng bị thương, tu vi của nàng là….?”
“Thánh Hoàng sơ giai!”
Hít hà, Tử Phong không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hắn là người trực tiếp chứng kiến uy lực hủy thiên diệt địa của Bán Thánh cường giả, mà đấy mới chỉ là Bán Thánh, Thánh Giả chân chính còn mạnh hơn gấp ngàn lần, vậy mà hồ ly tinh trước mắt hắn trước kia co tu vi Thánh Hoàng, so với Thánh Giả thì giống như là so sánh Tôn cấp với người phàm vậy.
Ngay lúc hắn đang định hỏi tiếp, âm thanh của Tiểu Linh lại vang lên khiến Tử Phong rất có xúc động muốn chửi “Hắn” một trận ra trò”
-Hệ thống ban bố nhiệm vụ:
Chủng loại: Cưỡng chế nhiệm vụ, đơn lẻ.
Số lượng: 1
Nội dung: Xử lí toàn bộ nhân mã của Hợp Hoan Tông sẽ tiến đến Liên thành trong 5 ngày tới.
(Có thể nhận sự trợ giúp của đồng đội, giới hạn một người giúp đỡ)
Phần thưởng: Không rõ.
Tác giả :
Hư Không