Cưỡng Hôn Vợ Yêu
Chương 62
“Cái thẻ này của cô chỉ được chi trong mức năm trăm vạn tệ, cửa hàng của tôi bán với giá một tỷ tệ.” Ông chủ cửa nói không khách khí.
Đám đông cười ồ lên, tất cả mọi người đang cười nhạo Thiên Tịnh.
Thủy Tinh cười khanh khách “ Thiên Tịnh, cô chưa tốt nghiệp mẫu giáo à? Người ta bán với giá một tỷ, cô đưa cho người ta năm trăm vạn! Chẹp chẹp…nghèo thì nói là nghèo, đừng tự cao tự đại. Như này có phải là khó xử không?”
Mặt Thiên Tịnh lúc trắng lúc đỏ, hoàn toàn không biết nên biểu cảm như nào? Cô rõ ràng là mỹ nữ nổi tiếng, là người có tiền.
“Cô dám mua không?” Cô cuối cùng cũng lấy lại được mạch suy nghĩ, cứ cho là thẻ Diệp Phi là không định mức, thì thẻ ở đâu ra? Diệp Phi dám mua không?
“Tôi đương nhiên dám mua, Ông chủ quẹt thẻ đi! Phải rồi chị họ, tôi mua xong rồi, chị nhớ cuộn trong lăn ra khỏi đây” Diệp Phi nhắc nhở Thiên Tịnh.
“Tôi lập tức quẹt thẻ!” Ông chủ nhập nhanh số tiền vào.
Chiếc tay nhỏ của Diệp Phi ấn mật khẩu, mật khẩu là sinh nhật cô, cùng với việc cô ấn xong sáu con số, máy pos in ra phiếu thanh toán trong ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ kinh ngạc của mọi người, cửa hàng này là của Diệp Phi rồi. Cô cầm hóa đơn thanh toán, đưa qua đưa lại trước mặt Thiên Tịnh “Chị họ, cửa hàng này là của tôi rồi. Chị lập tức lăn ra khỏi đây!”
Thiên Tịnh mặt căm hận, tay nắm chặt, bắt cô lăn ra khỏi đây trước mặt bao nhiêu người, cô còn mặt mũi nào.
“Cô, cô ức hiếp người quá đáng!” cô ta tức giận hét lên.
Diệp Phi cười lạnh lùng “Vừa nãy ai nói tôi nghèo, không mua nổi đồ ở đây, đuổi tôi ra ngoài? Chị họ, chị còn không biến đi à?”
“Tôi là vợ sắp cưới của Mộ Thương Nam” Thiên Tịnh còn già mồm.
“Như vậy thì đã làm sao? Dám cược thì phải chấp nhận thua, hay là cô muốn ăn quỵt?” Diệp Phi sẽ không cảm thông mà tha cho Thiên Tịnh.
“Dám đánh cược thì dám nhận thua, Phi Phi nhà tôi mua cả tiệm rồi, cô lăn ra khỏi đây mau!” Thủy Tinh chống tay vào eo, đắc ý nhìn Thiên Tịnh, cái khẩu khí này cuối cùng có thể phát ra rồi.
Đám người xung quanh ồn ào náo động đuổi Thiên Tịnh ra ngoài.
“Mau biến đi! Có tiền thì làm sao, cũng không được ức hiếp người, Haha. Kết quả người ta còn có tiền hơn cô!”
“Tự cao tự đại coi thường người khác, kết quả mình mới là người nghèo, con không mau biến đi”
Mặt Thiên Tịnh tái mét cắt không còn giọt máu, tìm đập thình thịch không đúng nhịp, cô cúi đầu hướng về phía cửa chạy thật nhanh.
Thủy Tinh nhanh chân đuổi kịp cô, chân giơ chân ra ngáng chân Thiên Tịnh, quả nhiên không thể để Thiên Tịnh rời đi như thế.
Thủy Tinh vỗ tay khen hay “Lăn đẹp thật, làm lại lần nữa!”
Vương Ngọc bước đến đỡ lấy Thiên Tịnh.
“Diệp Phi! Cô hãy đợi đấy” Thiên Tịnh căm hận buông một câu, cùng Vương Ngọc rời đi một cách thảm hại.
Ánh mắt Diệp Phi nhìn mấy cô nhân viên cửa hàng đang đứng “Hình như nợ của chúng ta vẫn chưa tính đâu nhỉ?”
Nhân viên sớm đã không còn khí thế hùng hổ như lúc nãy nữa, không ngờ người mà các cô vừa sỉ nhục lại trở thành bà chủ của các cô.
“Ông chủ, cứu chúng tôi với!” vài người xông đến chỗ ông chủ nhờ vả.
Ông chủ cửa hàng phẩy tay “ Tôi không còn là ông chủ, tôi sớm đã nói với các cô, chỉ cần vào cửa hàng thì đều là khách hàng của chúng ta, các cô không chịu nghe. Tôi về hưu rồi, các cô xin cô chủ mới đi”.
Mấy cô nhân viên không còn cách nào, “bụp..bụp..” quỳ dưới chân Diệp Phi, nhặt lấy những đồng tiền trên sàn, hai tay đưa lên trả cho Diệp Phi.
“ Cô chủ, chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin cô tha cho chúng tôi!”
“Vâng, lần sau chúng tôi sẽ không tự cao tự đại coi thường người khác nữa”
“Nếu chúng tôi còn dám như thế, chúng tôi sẽ tự móc mắt mình đưa cho cô!”
Thủy Tinh nhìn đám người đó “Thế nào? Có giữ lại bọn họ không?”
“Không cần! Về sau cửa hàng là của tôi rồi, tôi không cần những nhân viên như này, Thủy Tinh thanh toán lương cho họ, rồi cho thôi việc! Về sau không cho phép bước vào cửa hàng của chúng ta dù chỉ một bước!” Diệp Phi dặn dò.
“Ok, mình sẽ thanh toán luôn lương cho họ, để họ biến đi!” Thủy Tinh vừa nói vừa lấy tiền trên người ra, quăng vào mấy nhân viên đó.
“Mấy người tự cao tự đại coi thường người khác cầm tiền và biến khỏi đây” Thủy Tinh tức giận.
Mấy cô nhân viên không còn cách nào, nhặt lấy tiền bất lực rời đi.
Đám người xung quanh trầm trồ khen ngợi, họ đều đang vỗ tay tán thưởng Diệp Phi.
Lông mày Diệp Phi cong lên “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, mọi người có thể mặc sức thăm quan cửa hàng của tôi, thích cái gì đều có thể thử.”
Được lời chào hỏi của cô, mọi người đổ vào trong tiệm xem, Diệp Phi và Thủy Tinh tạm thời làm nhân viên bán hàng, không ngờ bán được mấy bộ quần áo.
Đúng là không thể xem thường con người, ai biết được nhìn thì bình thường mà đáng giá bao nhiêu.
Thủy Tinh đột nhiên nhớ ra một chuyện “Phi Phi, Cái thẻ này của cậu là Mộ Thương Nam đưa cho, cậu chắc chắn, anh ta cho cậu mua quần áo, cậu có thể mua cả một cửa hàng chứ?”
Diệp Phi cười ngượng “Không thể tùy tiện mua sao?”
“Hehe. Cậu nói xem. Hôn” Thủy Tinh khắc khổ cười ra tiếng, mua quần áo nhiều lắm cũng đến mấy chục vạn.
Đáng nhẽ chỉ tiêu mấy chục vạn, kết quả tiện thể bỏ ra một tỷ để mua cả cửa hàng.
Diệp Phi liếm môi “Gần như, khoảng, có lẽ, dường như, là không thể?”
“Không phải là hình như, vốn dĩ nó là như vậy” Tay Thủy Tinh gõ vào trán cô. Cô là thiên kim nhà giàu, nhưng cả cửa hàng một tỷ cô không thể giúp Diệp Phi, nếu như vài trăm vạn, cô còn có thể.
Trán cô nhăn lại những vệt đen, quả nhiên là kích động, nếu Mộ Thương Nam đòi lại một tỷ cô phải làm sao? Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra phải nói với Mộ Thương Nam thế nào, thì Liễu Họa đã bước vào cửa hàng, theo sau Liễu Họa là Thiên Tịnh và Vương Ngọc.
“Là ai làm ngã con dâu tương lại của ta?” bà vênh mặt hất hàm nói.
Thủy Tinh đang định nói là cô ấy thì bị Diệp Phi kéo cánh tay lại.
Diệp Phi bước lên phía trước “Là cháu, có vấn đề gì không?”
Liễu Hoạ nhìn cô gái không cứng không mềm, tức đến cau mặt “gan to thật, cô dám làm con dâu tôi bị ngã?”
Lông mày Diệp Phi cong lên cười vô tội “ Cái này phải hỏi chị ta, sao gan lại lớn như vậy, dám cược với cháu, dám cược dám nhận thua, cho dù con dâu của ai, cũng nên như vậy chứ?”
Ánh mắt Thiên Tịnh đổi hướng “Dì, là con không tốt, thích lo chuyện bao đồng, con sợ em họ sẽ tiêu tiền linh tinh, kết quả bị hiểu lầm! Con cũng không trách em ấy, bỏ qua như vậy đi”.
“Con bé này, chính là quá quá lương thiện! Con tốt cho cô ta, cô ta lại đẩy con xuống cầu thang, người phụ nữ độc ác như vậy! Không được, món nợ hôm nay ta nhất định phải tính” Liệu Hoạ gằn giọng nói.
Đẩy Thiên Tịnh xuống cầu thang? Ánh mắt Diệp Phi thu lại, đại loại hiểu chuyện gì xảy ra rồi, Thiên Tịnh nói do cô đẩy, tố cáo với Liễu Hoạ.
“Không biết cô định tính sổ thế nào?” Diệp Phi hỏi.
“Không phải là mua cái cửa hàng này sao? Cửa hàng này, ta mua cho Thiên Tịnh!” Liễu Hoạ cắn răng nói.
Diệp Phi đưa hoá đơn thanh toán cho Liễu Hoạ “cửa hàng này cháu đã mua rồi, cháu là chủ cửa hàng, trước mắt cháu không có ý định bán lại, nếu muốn mua cửa hàng phiền mấy vị ra ngoài, không được cản trở việc kinh doanh của cháu!”
Liễu Hoạ bị chẹn họng không nói được lời nào, ánh mắt bà quyện vào tờ hoá đơn thanh toán, một cái tên đập vào mắt bà, Mộ Thương Nam!
“Tiểu tiện nhân, cô dùng tiền của Mộ Thương Nam để mua cửa hàng?”
Đám đông cười ồ lên, tất cả mọi người đang cười nhạo Thiên Tịnh.
Thủy Tinh cười khanh khách “ Thiên Tịnh, cô chưa tốt nghiệp mẫu giáo à? Người ta bán với giá một tỷ, cô đưa cho người ta năm trăm vạn! Chẹp chẹp…nghèo thì nói là nghèo, đừng tự cao tự đại. Như này có phải là khó xử không?”
Mặt Thiên Tịnh lúc trắng lúc đỏ, hoàn toàn không biết nên biểu cảm như nào? Cô rõ ràng là mỹ nữ nổi tiếng, là người có tiền.
“Cô dám mua không?” Cô cuối cùng cũng lấy lại được mạch suy nghĩ, cứ cho là thẻ Diệp Phi là không định mức, thì thẻ ở đâu ra? Diệp Phi dám mua không?
“Tôi đương nhiên dám mua, Ông chủ quẹt thẻ đi! Phải rồi chị họ, tôi mua xong rồi, chị nhớ cuộn trong lăn ra khỏi đây” Diệp Phi nhắc nhở Thiên Tịnh.
“Tôi lập tức quẹt thẻ!” Ông chủ nhập nhanh số tiền vào.
Chiếc tay nhỏ của Diệp Phi ấn mật khẩu, mật khẩu là sinh nhật cô, cùng với việc cô ấn xong sáu con số, máy pos in ra phiếu thanh toán trong ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ kinh ngạc của mọi người, cửa hàng này là của Diệp Phi rồi. Cô cầm hóa đơn thanh toán, đưa qua đưa lại trước mặt Thiên Tịnh “Chị họ, cửa hàng này là của tôi rồi. Chị lập tức lăn ra khỏi đây!”
Thiên Tịnh mặt căm hận, tay nắm chặt, bắt cô lăn ra khỏi đây trước mặt bao nhiêu người, cô còn mặt mũi nào.
“Cô, cô ức hiếp người quá đáng!” cô ta tức giận hét lên.
Diệp Phi cười lạnh lùng “Vừa nãy ai nói tôi nghèo, không mua nổi đồ ở đây, đuổi tôi ra ngoài? Chị họ, chị còn không biến đi à?”
“Tôi là vợ sắp cưới của Mộ Thương Nam” Thiên Tịnh còn già mồm.
“Như vậy thì đã làm sao? Dám cược thì phải chấp nhận thua, hay là cô muốn ăn quỵt?” Diệp Phi sẽ không cảm thông mà tha cho Thiên Tịnh.
“Dám đánh cược thì dám nhận thua, Phi Phi nhà tôi mua cả tiệm rồi, cô lăn ra khỏi đây mau!” Thủy Tinh chống tay vào eo, đắc ý nhìn Thiên Tịnh, cái khẩu khí này cuối cùng có thể phát ra rồi.
Đám người xung quanh ồn ào náo động đuổi Thiên Tịnh ra ngoài.
“Mau biến đi! Có tiền thì làm sao, cũng không được ức hiếp người, Haha. Kết quả người ta còn có tiền hơn cô!”
“Tự cao tự đại coi thường người khác, kết quả mình mới là người nghèo, con không mau biến đi”
Mặt Thiên Tịnh tái mét cắt không còn giọt máu, tìm đập thình thịch không đúng nhịp, cô cúi đầu hướng về phía cửa chạy thật nhanh.
Thủy Tinh nhanh chân đuổi kịp cô, chân giơ chân ra ngáng chân Thiên Tịnh, quả nhiên không thể để Thiên Tịnh rời đi như thế.
Thủy Tinh vỗ tay khen hay “Lăn đẹp thật, làm lại lần nữa!”
Vương Ngọc bước đến đỡ lấy Thiên Tịnh.
“Diệp Phi! Cô hãy đợi đấy” Thiên Tịnh căm hận buông một câu, cùng Vương Ngọc rời đi một cách thảm hại.
Ánh mắt Diệp Phi nhìn mấy cô nhân viên cửa hàng đang đứng “Hình như nợ của chúng ta vẫn chưa tính đâu nhỉ?”
Nhân viên sớm đã không còn khí thế hùng hổ như lúc nãy nữa, không ngờ người mà các cô vừa sỉ nhục lại trở thành bà chủ của các cô.
“Ông chủ, cứu chúng tôi với!” vài người xông đến chỗ ông chủ nhờ vả.
Ông chủ cửa hàng phẩy tay “ Tôi không còn là ông chủ, tôi sớm đã nói với các cô, chỉ cần vào cửa hàng thì đều là khách hàng của chúng ta, các cô không chịu nghe. Tôi về hưu rồi, các cô xin cô chủ mới đi”.
Mấy cô nhân viên không còn cách nào, “bụp..bụp..” quỳ dưới chân Diệp Phi, nhặt lấy những đồng tiền trên sàn, hai tay đưa lên trả cho Diệp Phi.
“ Cô chủ, chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin cô tha cho chúng tôi!”
“Vâng, lần sau chúng tôi sẽ không tự cao tự đại coi thường người khác nữa”
“Nếu chúng tôi còn dám như thế, chúng tôi sẽ tự móc mắt mình đưa cho cô!”
Thủy Tinh nhìn đám người đó “Thế nào? Có giữ lại bọn họ không?”
“Không cần! Về sau cửa hàng là của tôi rồi, tôi không cần những nhân viên như này, Thủy Tinh thanh toán lương cho họ, rồi cho thôi việc! Về sau không cho phép bước vào cửa hàng của chúng ta dù chỉ một bước!” Diệp Phi dặn dò.
“Ok, mình sẽ thanh toán luôn lương cho họ, để họ biến đi!” Thủy Tinh vừa nói vừa lấy tiền trên người ra, quăng vào mấy nhân viên đó.
“Mấy người tự cao tự đại coi thường người khác cầm tiền và biến khỏi đây” Thủy Tinh tức giận.
Mấy cô nhân viên không còn cách nào, nhặt lấy tiền bất lực rời đi.
Đám người xung quanh trầm trồ khen ngợi, họ đều đang vỗ tay tán thưởng Diệp Phi.
Lông mày Diệp Phi cong lên “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, mọi người có thể mặc sức thăm quan cửa hàng của tôi, thích cái gì đều có thể thử.”
Được lời chào hỏi của cô, mọi người đổ vào trong tiệm xem, Diệp Phi và Thủy Tinh tạm thời làm nhân viên bán hàng, không ngờ bán được mấy bộ quần áo.
Đúng là không thể xem thường con người, ai biết được nhìn thì bình thường mà đáng giá bao nhiêu.
Thủy Tinh đột nhiên nhớ ra một chuyện “Phi Phi, Cái thẻ này của cậu là Mộ Thương Nam đưa cho, cậu chắc chắn, anh ta cho cậu mua quần áo, cậu có thể mua cả một cửa hàng chứ?”
Diệp Phi cười ngượng “Không thể tùy tiện mua sao?”
“Hehe. Cậu nói xem. Hôn” Thủy Tinh khắc khổ cười ra tiếng, mua quần áo nhiều lắm cũng đến mấy chục vạn.
Đáng nhẽ chỉ tiêu mấy chục vạn, kết quả tiện thể bỏ ra một tỷ để mua cả cửa hàng.
Diệp Phi liếm môi “Gần như, khoảng, có lẽ, dường như, là không thể?”
“Không phải là hình như, vốn dĩ nó là như vậy” Tay Thủy Tinh gõ vào trán cô. Cô là thiên kim nhà giàu, nhưng cả cửa hàng một tỷ cô không thể giúp Diệp Phi, nếu như vài trăm vạn, cô còn có thể.
Trán cô nhăn lại những vệt đen, quả nhiên là kích động, nếu Mộ Thương Nam đòi lại một tỷ cô phải làm sao? Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra phải nói với Mộ Thương Nam thế nào, thì Liễu Họa đã bước vào cửa hàng, theo sau Liễu Họa là Thiên Tịnh và Vương Ngọc.
“Là ai làm ngã con dâu tương lại của ta?” bà vênh mặt hất hàm nói.
Thủy Tinh đang định nói là cô ấy thì bị Diệp Phi kéo cánh tay lại.
Diệp Phi bước lên phía trước “Là cháu, có vấn đề gì không?”
Liễu Hoạ nhìn cô gái không cứng không mềm, tức đến cau mặt “gan to thật, cô dám làm con dâu tôi bị ngã?”
Lông mày Diệp Phi cong lên cười vô tội “ Cái này phải hỏi chị ta, sao gan lại lớn như vậy, dám cược với cháu, dám cược dám nhận thua, cho dù con dâu của ai, cũng nên như vậy chứ?”
Ánh mắt Thiên Tịnh đổi hướng “Dì, là con không tốt, thích lo chuyện bao đồng, con sợ em họ sẽ tiêu tiền linh tinh, kết quả bị hiểu lầm! Con cũng không trách em ấy, bỏ qua như vậy đi”.
“Con bé này, chính là quá quá lương thiện! Con tốt cho cô ta, cô ta lại đẩy con xuống cầu thang, người phụ nữ độc ác như vậy! Không được, món nợ hôm nay ta nhất định phải tính” Liệu Hoạ gằn giọng nói.
Đẩy Thiên Tịnh xuống cầu thang? Ánh mắt Diệp Phi thu lại, đại loại hiểu chuyện gì xảy ra rồi, Thiên Tịnh nói do cô đẩy, tố cáo với Liễu Hoạ.
“Không biết cô định tính sổ thế nào?” Diệp Phi hỏi.
“Không phải là mua cái cửa hàng này sao? Cửa hàng này, ta mua cho Thiên Tịnh!” Liễu Hoạ cắn răng nói.
Diệp Phi đưa hoá đơn thanh toán cho Liễu Hoạ “cửa hàng này cháu đã mua rồi, cháu là chủ cửa hàng, trước mắt cháu không có ý định bán lại, nếu muốn mua cửa hàng phiền mấy vị ra ngoài, không được cản trở việc kinh doanh của cháu!”
Liễu Hoạ bị chẹn họng không nói được lời nào, ánh mắt bà quyện vào tờ hoá đơn thanh toán, một cái tên đập vào mắt bà, Mộ Thương Nam!
“Tiểu tiện nhân, cô dùng tiền của Mộ Thương Nam để mua cửa hàng?”
Tác giả :
Vô Danh