Cưỡng Hôn Vợ Yêu
Chương 286
45286.“Mộ Dã! Mộ Dã!” Diệp Phi cũng nhìn thấy Mộ Dã nháy mắt. Đây là điềm tốt. Người hôn mê nếu như thường xuyên chớp động nháy mắt thì chính là điềm báo trước khi tỉnh lại.
Cô nắm bàn tay nhỏ bé của Mộ Dã, chỉ hy vọng thằng bé có thể mở mắt tỉnh lại.
Sắc mặt Thiên Tịnh khẽ biến, nhìn Diệp Phi gọi Mộ Dã, từng tiếng giống như từng nhát dao cắm vào lòng cô ta, hung hăng cắt nát.
Trái tim thấp thỏm, chỉ sợ Mộ Dã bỗng nhiên mở mắt.
Cô ta trợn mắt nhìn khuôn mặt Mộ Dã, cho đến khi Mộ Dã ngưng chớp mắt, cô ta mới cảm thấy mình sống lại.
Thật may, Mộ Dã không tỉnh!
Ánh mắt Diệp Phi lướt qua chút thất vọng, tay cô sờ đầu đứa bé: “Cô biết con đã rất cố gắng. Lần này không tỉnh được cũng không sao, ngày mai lại tiếp tục cố gắng. Tiểu Phi Phi của con sẽ luôn ở bên con! Con biết không? Tiểu Phi Phi, Thiên Thiên đều mong đợi con mở mắt ra nhanh một chút. Cô biết con là nam tử hán giỏi nhất! Con sẽ làm được!”
Cô khích lệ Mộ Dã, trong lòng rất rõ ràng, Mộ Dã không phải ngày một ngày hai là có thể hồi phục, cô không thể nôn nóng.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới Thiên Tịnh còn ở trong phòng. Lúc quay đầu lại nhìn Thiên Tịnh, lại phát hiện ra Thiên Tịnh không có ở đây.
Cô hừ lạnh một tiếng, coi như là Thiên Tịnh chạy nhanh, đỡ cho cô phải đuổi Thiên Tịnh đi.
Thiên Tịnh đã sớm chạy đi. Nhìn Diệp Phi khích lệ Mộ Dã tỉnh lại, cô ta giống như mê mang, không một giây phút nào là thật hết.
Cô ta phải nhanh chóng báo tin cho người kia tình hình của Mộ Dã!
Cô ta ngồi lên xe hơi, cầm điện thoại nhắn tin:
“Mộ Dã có thể sẽ tỉnh! Tôi nhìn thấy nó nháy mắt.”
“Nháy mắt chính là sắp tỉnh sao? Nực cười!” Đối phương đáp.
“Nhưng điều này nói rõ nó đang có chuyển biến tốt! Nó nghe thấy giọng tôi nên mới nháy mắt liều mạng thế! Nó biết mọi chuyện, nó không thể tỉnh! Nếu nó tỉnh lại, ngươi cũng không thoát được đâu! Mộ Thương Nam sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thiên Tịnh hung hăng nói.
“Chuyện của tôi không cần cô bận tâm. Mộ Dã sẽ không tỉnh, chỉ cần cô không hoảng hốt lộ ra chân tướng liền không có việc gì. Xóa tin nhắn đi.”
Thiên Tịnh siết chặt điện thoại trong tay đến ra mồ hôi lạnh, thật sẽ không tỉnh sao?
Thế nhưng cô ta biết bản lãnh của người kia. Nếu hắn ta đã nói Mộ Dã sẽ không tỉnh, liền có thể khiến cho thằng bé cả đời này cũng không tỉnh lại được.
Cô ta lái xe trở về nhà họ Mộ, bóng người đàn ông đứng dựa vào cửa sổ trên phòng khách đập vào mắt cô ta.
Trừng lớn mắt, cô ta nghĩ hình như mình nhìn thấy ảo ảnh rồi!
“Thương... Thương Nam! Anh Thương Nam, tại sao anh lại tới đây?” Cô ta bước về phía người đàn ông.
Mộ Thương Nam có thói quen ở biệt thự của mình, mà cô ta thì luôn ở nhà họ Mộ. Trừ phi là ngày lễ quan trọng mà Liễu Họa gọi về thì Mộ Thương Nam mới về tới nhà họ Mộ.
Ánh mắt Mộ Thương Nam lạnh lẽo, giống như trời mùa đông tháng hai: “Vết thương trên ngực cô là sao vậy?”
“Dạ, là Diệp Phi cào!” Thiên Tịnh nói.
“Lúc nào?” Mộ Thương Nam truy hỏi.
“Chính là lúc ở nhà! Cô ta muốn giết chúng ta, đánh ngất mẹ và em, lại đánh chết Mộ Dã! Đều do em vô dụng, không thể bảo vệ tốt con trai chúng ta!” Thiên Tịnh khóc lóc.
Con ngươi Mộ Thương Nam nhíu lại: “Ở nhà? Cô chắc chắn?”
“Em chắc chắn!” Thiên Tịnh không biết tại sao Mộ Thương Nam lại nói thế.
“Vậy tại sao, camera giám sát trong nhà không có video Diệp Phi cào cô mà chỉ có video cô ấy đánh cô?” Mộ Thương Nam chất vấn từng câu chữ.
Lời của anh thật giống như một tia sét giáng xuống đầu Thiên Tịnh.
Ngày đó căn bản không có ai cào ngực cô! Vết thương trước ngực, rốt cục là lúc nào gây ra, cô ta cũng không biết!
“Không có sao? Làm sao lại không có chứ? Nhất định là camera xảy ra vấn đề gì rồi. Vết thương của em là thật. Anh Thương Nam, anh không tin thì nhìn đi!” Thiên Tịnh vừa nói vừa xé cổ áo mình ra cho người đàn ông có thể nhìn thấy vết thương của mình. Lần này, để xóa được vết thương cũ, cô ta phải bị thương sâu hơn, vết thương còn chưa lành lại.
Ánh mắt Mộ Thương Nam không thèm liếc đến vết thương của Thiên Tịnh, mà lạnh lẽo nhìn khuôn mặt cô ta: “Camera trong nhà không hề có vấn đề gì cả. Vết thương chính là tự cô gây ra, dùng để che giấu vết thương Mộ Lạc Lạc gây ra cho cô.”
“Không! Không phải! Anh Thương Nam, hãy tin em, không phải em giết Mộ Lạc Lạc! Em và Mộ Lạc Lạc là bạn thân, làm sao em có thể giết cô ấy? Em không có động cơ!” Thiên Tịnh vội vàng nói.
Nhiều năm như vậy, không một ai nghi ngờ cô ta, cũng là bởi vì quan hệ của cô ta và Mộ Lạc Lạc tốt đến mức không thể tốt hơn nữa. Không có ai cảm thấy Thiên Tịnh cần phải giết Mộ Lạc Lạc cả.
“Sở Nhiễm nói, vết thương của cô xuất hiện trước khi đến bệnh viện. Mà trong camera không hề có video Diệp Phi cào. Cô nói cho tôi, cái vết thương này không phải do cô tự làm ra thì là ai? Mà tại sao cô lại phải tạo vết thương như thế?” Mộ Thương Nam tra hỏi.
Trán Thiên Tịnh lấm tấm mồ hôi lạnh, cô ta không nói rõ ràng: “Em và Mộ Lạc Lạc thân nhau như vậy, em sẽ không làm tổn thương cô ấy.”
“Tôi hỏi vết thương của cô, không hỏi quan hệ giữa cô và Mộ Lạc Lạc! Thiên Tịnh, cô giải thích vết thương này như thế nào?” Giọng nói Mộ Thương Nam lạnh đến mức cùng cực.
Mồ hôi lạnh của Thiên Tịnh chảy dài xuống từng giọt theo gò má, không nói được một chữ.
“Nếu vấn đề này cô không trả lời được, vậy cô nói cho tôi, Mộ Dã là đứa trẻ cô trộm của ai?” Mộ Thương Nam tiếp tục truy hỏi.
Thiên Tịnh không thở nổi, cái này cũng là vấn đề trí mạng của cô.
“Mộ Dã là con đẻ của ta! Là ta dứt ruột đẻ ra! Mỗi lần đi khám đều là mẹ đưa em đi! Nếu như em mang thai giả, mẹ đã sớm phát hiện ra! Em có toàn bộ hồ sơ khám bệnh đây.”
“Tôi không nói đứa bé là giả, tôi chỉ là hỏi, cô ôm trộm Mộ Dã về từ đâu! Thiên Tịnh, tôi khôi phục trí nhớ rồi, tôi biết chúng ta vẫn chưa từng phát sinh quan hệ cho tới bây giờ. Đứa bé con của cô không thể nào là con của tôi, nhưng Mộ Dã lại đích xác là con trai tôi. Cô trộm được đứa trẻ từ đâu?” Mộ Thương Nam ép hỏi.
“Không phải em trộm! Thật sự là em sinh mà!” Đầu óc Thiên Tịnh cũng rối loạn. Tất cả dây thần kinh toàn bộ đều đứt đoạn. Chuyện duy nhất có thể làm bây giờ là cố chấp nói Mộ Dã do cô ta sinh.
“Cô mang nhóm máu O, tôi có nhóm máu AB. Phổ cập khoa học cho cô một chút, nếu như chúng ta có con, thì đứa bé chỉ có thể mang nhóm máu A hoặc nhóm máu B, không thể mang nhóm máu AB được. Mà Mộ Dã lại có nhóm máu AB! Cô cho rằng nói dối có thể chống đỡ được bao lâu? Thiên Tịnh, tôi dễ dàng tha thứ cho cô nhiều năm như vậy, chỉ là muốn biết mẹ ruột của con trai tôi là ai. Nếu như cô ngay cả điều này cũng không biết, như vậy cô cũng mất đi giá trị tồn tại!” Mộ Thương Nam bóp cổ Thiên tịnh, chỉ cần năm ngón tay bóp chặt, Thiên Tịnh sẽ chết.
Toàn thân Thiên Tịnh ướt đẫm mồ hôi lạnh, môi run rẩy không nói được một chữ. Lời anh nói, một chữ cô ta cũng không chối được, nhưng thừa nhận cũng chính là chết!
Cô ta sẽ không để cho Mộ Thương Nam biết được mẹ ruột của Mộ Dã là ai!
Bỗng nhiên, cô ta giống như chịu kích thích đến điên loạn, cười to: “Mộ Thương Nam, em yêu anh hơn hai mươi năm, anh lại đối xử với em như vậy! Ha ha ha! Em là người vợ đã được đính hôn với anh, có chết cũng là con dâu nhà họ Mộ! Vị trí này, em sẽ không nhường cho bất kỳ người nào khác. Đời này anh cũng đừng nghĩ sẽ biết được ai là mẹ ruột của đứa trẻ! Đừng quên, nhà họ Mộ các người có quy định, con riêng không có quyền thừa kế. Mộ Dã chỉ có thể là con của em, nếu không, một đồng tiền thừa kế nó cũng đừng mong lấy được!”
Cô nắm bàn tay nhỏ bé của Mộ Dã, chỉ hy vọng thằng bé có thể mở mắt tỉnh lại.
Sắc mặt Thiên Tịnh khẽ biến, nhìn Diệp Phi gọi Mộ Dã, từng tiếng giống như từng nhát dao cắm vào lòng cô ta, hung hăng cắt nát.
Trái tim thấp thỏm, chỉ sợ Mộ Dã bỗng nhiên mở mắt.
Cô ta trợn mắt nhìn khuôn mặt Mộ Dã, cho đến khi Mộ Dã ngưng chớp mắt, cô ta mới cảm thấy mình sống lại.
Thật may, Mộ Dã không tỉnh!
Ánh mắt Diệp Phi lướt qua chút thất vọng, tay cô sờ đầu đứa bé: “Cô biết con đã rất cố gắng. Lần này không tỉnh được cũng không sao, ngày mai lại tiếp tục cố gắng. Tiểu Phi Phi của con sẽ luôn ở bên con! Con biết không? Tiểu Phi Phi, Thiên Thiên đều mong đợi con mở mắt ra nhanh một chút. Cô biết con là nam tử hán giỏi nhất! Con sẽ làm được!”
Cô khích lệ Mộ Dã, trong lòng rất rõ ràng, Mộ Dã không phải ngày một ngày hai là có thể hồi phục, cô không thể nôn nóng.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới Thiên Tịnh còn ở trong phòng. Lúc quay đầu lại nhìn Thiên Tịnh, lại phát hiện ra Thiên Tịnh không có ở đây.
Cô hừ lạnh một tiếng, coi như là Thiên Tịnh chạy nhanh, đỡ cho cô phải đuổi Thiên Tịnh đi.
Thiên Tịnh đã sớm chạy đi. Nhìn Diệp Phi khích lệ Mộ Dã tỉnh lại, cô ta giống như mê mang, không một giây phút nào là thật hết.
Cô ta phải nhanh chóng báo tin cho người kia tình hình của Mộ Dã!
Cô ta ngồi lên xe hơi, cầm điện thoại nhắn tin:
“Mộ Dã có thể sẽ tỉnh! Tôi nhìn thấy nó nháy mắt.”
“Nháy mắt chính là sắp tỉnh sao? Nực cười!” Đối phương đáp.
“Nhưng điều này nói rõ nó đang có chuyển biến tốt! Nó nghe thấy giọng tôi nên mới nháy mắt liều mạng thế! Nó biết mọi chuyện, nó không thể tỉnh! Nếu nó tỉnh lại, ngươi cũng không thoát được đâu! Mộ Thương Nam sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thiên Tịnh hung hăng nói.
“Chuyện của tôi không cần cô bận tâm. Mộ Dã sẽ không tỉnh, chỉ cần cô không hoảng hốt lộ ra chân tướng liền không có việc gì. Xóa tin nhắn đi.”
Thiên Tịnh siết chặt điện thoại trong tay đến ra mồ hôi lạnh, thật sẽ không tỉnh sao?
Thế nhưng cô ta biết bản lãnh của người kia. Nếu hắn ta đã nói Mộ Dã sẽ không tỉnh, liền có thể khiến cho thằng bé cả đời này cũng không tỉnh lại được.
Cô ta lái xe trở về nhà họ Mộ, bóng người đàn ông đứng dựa vào cửa sổ trên phòng khách đập vào mắt cô ta.
Trừng lớn mắt, cô ta nghĩ hình như mình nhìn thấy ảo ảnh rồi!
“Thương... Thương Nam! Anh Thương Nam, tại sao anh lại tới đây?” Cô ta bước về phía người đàn ông.
Mộ Thương Nam có thói quen ở biệt thự của mình, mà cô ta thì luôn ở nhà họ Mộ. Trừ phi là ngày lễ quan trọng mà Liễu Họa gọi về thì Mộ Thương Nam mới về tới nhà họ Mộ.
Ánh mắt Mộ Thương Nam lạnh lẽo, giống như trời mùa đông tháng hai: “Vết thương trên ngực cô là sao vậy?”
“Dạ, là Diệp Phi cào!” Thiên Tịnh nói.
“Lúc nào?” Mộ Thương Nam truy hỏi.
“Chính là lúc ở nhà! Cô ta muốn giết chúng ta, đánh ngất mẹ và em, lại đánh chết Mộ Dã! Đều do em vô dụng, không thể bảo vệ tốt con trai chúng ta!” Thiên Tịnh khóc lóc.
Con ngươi Mộ Thương Nam nhíu lại: “Ở nhà? Cô chắc chắn?”
“Em chắc chắn!” Thiên Tịnh không biết tại sao Mộ Thương Nam lại nói thế.
“Vậy tại sao, camera giám sát trong nhà không có video Diệp Phi cào cô mà chỉ có video cô ấy đánh cô?” Mộ Thương Nam chất vấn từng câu chữ.
Lời của anh thật giống như một tia sét giáng xuống đầu Thiên Tịnh.
Ngày đó căn bản không có ai cào ngực cô! Vết thương trước ngực, rốt cục là lúc nào gây ra, cô ta cũng không biết!
“Không có sao? Làm sao lại không có chứ? Nhất định là camera xảy ra vấn đề gì rồi. Vết thương của em là thật. Anh Thương Nam, anh không tin thì nhìn đi!” Thiên Tịnh vừa nói vừa xé cổ áo mình ra cho người đàn ông có thể nhìn thấy vết thương của mình. Lần này, để xóa được vết thương cũ, cô ta phải bị thương sâu hơn, vết thương còn chưa lành lại.
Ánh mắt Mộ Thương Nam không thèm liếc đến vết thương của Thiên Tịnh, mà lạnh lẽo nhìn khuôn mặt cô ta: “Camera trong nhà không hề có vấn đề gì cả. Vết thương chính là tự cô gây ra, dùng để che giấu vết thương Mộ Lạc Lạc gây ra cho cô.”
“Không! Không phải! Anh Thương Nam, hãy tin em, không phải em giết Mộ Lạc Lạc! Em và Mộ Lạc Lạc là bạn thân, làm sao em có thể giết cô ấy? Em không có động cơ!” Thiên Tịnh vội vàng nói.
Nhiều năm như vậy, không một ai nghi ngờ cô ta, cũng là bởi vì quan hệ của cô ta và Mộ Lạc Lạc tốt đến mức không thể tốt hơn nữa. Không có ai cảm thấy Thiên Tịnh cần phải giết Mộ Lạc Lạc cả.
“Sở Nhiễm nói, vết thương của cô xuất hiện trước khi đến bệnh viện. Mà trong camera không hề có video Diệp Phi cào. Cô nói cho tôi, cái vết thương này không phải do cô tự làm ra thì là ai? Mà tại sao cô lại phải tạo vết thương như thế?” Mộ Thương Nam tra hỏi.
Trán Thiên Tịnh lấm tấm mồ hôi lạnh, cô ta không nói rõ ràng: “Em và Mộ Lạc Lạc thân nhau như vậy, em sẽ không làm tổn thương cô ấy.”
“Tôi hỏi vết thương của cô, không hỏi quan hệ giữa cô và Mộ Lạc Lạc! Thiên Tịnh, cô giải thích vết thương này như thế nào?” Giọng nói Mộ Thương Nam lạnh đến mức cùng cực.
Mồ hôi lạnh của Thiên Tịnh chảy dài xuống từng giọt theo gò má, không nói được một chữ.
“Nếu vấn đề này cô không trả lời được, vậy cô nói cho tôi, Mộ Dã là đứa trẻ cô trộm của ai?” Mộ Thương Nam tiếp tục truy hỏi.
Thiên Tịnh không thở nổi, cái này cũng là vấn đề trí mạng của cô.
“Mộ Dã là con đẻ của ta! Là ta dứt ruột đẻ ra! Mỗi lần đi khám đều là mẹ đưa em đi! Nếu như em mang thai giả, mẹ đã sớm phát hiện ra! Em có toàn bộ hồ sơ khám bệnh đây.”
“Tôi không nói đứa bé là giả, tôi chỉ là hỏi, cô ôm trộm Mộ Dã về từ đâu! Thiên Tịnh, tôi khôi phục trí nhớ rồi, tôi biết chúng ta vẫn chưa từng phát sinh quan hệ cho tới bây giờ. Đứa bé con của cô không thể nào là con của tôi, nhưng Mộ Dã lại đích xác là con trai tôi. Cô trộm được đứa trẻ từ đâu?” Mộ Thương Nam ép hỏi.
“Không phải em trộm! Thật sự là em sinh mà!” Đầu óc Thiên Tịnh cũng rối loạn. Tất cả dây thần kinh toàn bộ đều đứt đoạn. Chuyện duy nhất có thể làm bây giờ là cố chấp nói Mộ Dã do cô ta sinh.
“Cô mang nhóm máu O, tôi có nhóm máu AB. Phổ cập khoa học cho cô một chút, nếu như chúng ta có con, thì đứa bé chỉ có thể mang nhóm máu A hoặc nhóm máu B, không thể mang nhóm máu AB được. Mà Mộ Dã lại có nhóm máu AB! Cô cho rằng nói dối có thể chống đỡ được bao lâu? Thiên Tịnh, tôi dễ dàng tha thứ cho cô nhiều năm như vậy, chỉ là muốn biết mẹ ruột của con trai tôi là ai. Nếu như cô ngay cả điều này cũng không biết, như vậy cô cũng mất đi giá trị tồn tại!” Mộ Thương Nam bóp cổ Thiên tịnh, chỉ cần năm ngón tay bóp chặt, Thiên Tịnh sẽ chết.
Toàn thân Thiên Tịnh ướt đẫm mồ hôi lạnh, môi run rẩy không nói được một chữ. Lời anh nói, một chữ cô ta cũng không chối được, nhưng thừa nhận cũng chính là chết!
Cô ta sẽ không để cho Mộ Thương Nam biết được mẹ ruột của Mộ Dã là ai!
Bỗng nhiên, cô ta giống như chịu kích thích đến điên loạn, cười to: “Mộ Thương Nam, em yêu anh hơn hai mươi năm, anh lại đối xử với em như vậy! Ha ha ha! Em là người vợ đã được đính hôn với anh, có chết cũng là con dâu nhà họ Mộ! Vị trí này, em sẽ không nhường cho bất kỳ người nào khác. Đời này anh cũng đừng nghĩ sẽ biết được ai là mẹ ruột của đứa trẻ! Đừng quên, nhà họ Mộ các người có quy định, con riêng không có quyền thừa kế. Mộ Dã chỉ có thể là con của em, nếu không, một đồng tiền thừa kế nó cũng đừng mong lấy được!”
Tác giả :
Vô Danh