Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 7: Khác thường
Editor: mèomỡ
Không lâu trước, Mã Duy còn đang sợ hãi và đau buồn, nhưng bây giờ lại vì một con mèo mà trong mấy giây ngắn ngủi tính cách lại thay đổi như biến thành một người khác?
Lý Thúy mặc dù không phải là người tốt lành gì cho cam, nhưng vừa rồi cô ta cũng chỉ nhắc nhở Mã Duy là mèo có bọ mà thôi, không hiểu sao lại chọc giận Mã Duy.
Điều này thật sự có chút kỳ quái.
Dù là người yêu mèo đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không đến mức nhìn thấy mèo sẽ quên hết tất cả mọi chuyện chứ?
Nếu như còn ở trong sinh hoạt bình thường, có lẽ lúc buồn mà nhìn thấy chó mèo thì tâm trạng sẽ tốt hơn một chút. Nhưng hiện giờ mọi người vừa mới mới trải qua khoảng thời gian kinh khủng, Mã Duy chính mắt nhìn thấy bạn trai chết thảm trước mặt, làm sao có thể…
“Đậu má nó!”
Tiếng kêu to phía ngoài đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Tống Tân. Cô lập tức chạy ra khỏi nhà bếp, nhìn về phía phát ra tiếng kêu…
Trước cửa phòng, Uông Minh vội vã lùi về đằng sau mấy bước, còn vừa lùi vừa phủi phủi khắp người, hô: “Cô vứt nó đi, trên người nó nhiều bọ khiếp đi được!”
“Một người đàn ông mà còn sợ bọ à? Anh có thấy xấu hổ không!” Mã Duy ôm mèo đi ra cửa, còn giả vờ dí con mèo lên người Uông Minh: “Chỉ là bọ chét thôi mà, có gì ghê gớm đâu, bên ngoài lạnh như vậy, anh nhẫn tâm đuổi nó đi à?”
Ba người đàn ông đều sửng sốt, đều thấy được sự nghi ngờ giống nhau từ trong mắt những người còn lại.
Những gì Mã Duy thể hiện lúc trước đã chứng tỏ cô ta là một người có tính cách yếu đuối giống như một con thỏ. Nhưng lúc này, cô ta lại có vẻ cực kỳ đanh thép.
Tống Tân đi đến nhà chính thì cũng là lúc Uông Minh nói: “Rồi rồi rồi, vậy thì để nó ở đây đi, chúng ta mặc kệ nó là được.”
Hai người khác cũng không nói thêm gì nữa, so với việc bị bọ chó cắn, bọn họ càng chú ý đến việc Mã Duy đột nhiên đổi tính hơn.
Còn Mã Duy thì vừa lòng ôm mèo đi vào nhà, ngồi cạnh chậu than, vừa dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve vừa nhỏ giọng nói chuyện với nó.
“Lý Thúy nói em không có tên, không bằng chị đặt tên cho em nhé?” Cô ta nghĩ một lát lại nói: “Em là mèo mướp, tên Tiểu Hoa thì quê quá, hay đặt là Tiểu Ly nhé? Có hay không?”
Mèo kêu meo meo hai tiếng, lè lưỡi khẽ liếm mu bàn tay cô ta.
Mã Duy bật cười, đôi mắt đôi sưng đỏ bởi vì cười mà híp tịt lại.
Tống Tân ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhìn chằm chằm cô ta và con mèo một lát lại đột nhiên đưa tay về phía con mèo, đồng thời hỏi Mã Duy: “Tôi cũng thích mèo lắm, có thể cho tôi ôm một cái không?”
Ngay khi cô đưa tay ra, Mã Duy vô thức mà ôm mèo tránh ra sau một chút, giống như sợ cô sẽ cướp con mèo vậy.
Mà con mèo nằm trong lòng Mã Duy cũng gầm gừ trong cổ họng, đôi mắt vừa to vừa tròn màu nâu nhạt cảnh giác nhìn chằm chằm Tống Tân, bộ dáng y hệt như gặp kẻ thù.
Chờ khi Mã Duy hoàn hồn, mới cười nói: “Mèo hình như không muốn muốn cô ôm đâu.”
Tống Tân thu tay về, nhìn thẳng vào con mèo một cách đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Thế thì thôi vậy.”
Sau khi ăn cơm xong, Mã Duy về phòng mặc bộ quần áo Lý Thúy chuẩn bị cho các người, còn bọc con mèo vào cùng, mang theo nó cùng rời khỏi nhà họ Mã.
Cô ta đi một mình, trước khi đi chỉ nói với mọi người một câu: “Tôi đi tìm manh mối nhé.”
Chờ Mã Duy đi khỏi, Uông Minh mới sửng sốt hỏi những người khác: “Mấy người có cảm thấy cô ấy có chút quái lạ không?”
Hai người đàn ông còn lại lập tức cùng gật đầu.
Uông Minh tặc lưỡi, nói: “Hiện giờ tôi có chút hoài nghi, tiếng trẻ con khóc thôn dân nghe được lúc nửa đêm có thể là tiếng mèo kêu.”
Hai người người chơi nam hơi sững sờ, người đàn ông áo đen nhăn mày: “Cho dù tiếng kêu mèo và tiếng trẻ con khóc có đôi khi rất giống, nhưng trong thôn không chỉ có một người nghe thấy, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều không phân biệt được đó là mèo kêu hay là tiếng trẻ con khóc sao?”
Uông Minh lắc đầu: “Cũng không phải là không có khả năng. Lúc ấy, người đầu tiên nghe thấy tiếng động là Lý Đại Trụ, ông ta nói đó là tiếng trẻ con khóc, hơn nữa còn vì vậy mà bệnh nặng, sẽ càng tô điểm thêm sự thần bí cho chuyện này. Đến khi âm thanh ấy xuất hiện một lần nữa, những người nghe được sẽ bị ảnh hưởng của lời đồn mà cho rằng đây là tiếng trẻ con khóc, sau đó cứ đương nhiên mà liên tưởng đến chuyện ma. Trong lúc vừa căng thẳng vừa sợ hãi, ai còn tâm trạng đâu mà nghe kỹ xem đó là tiếng mèo kêu hay tiếng trẻ con khóc?”
Tống Tân đứng lên nói: “Các anh một người đi theo Mã Duy, hai người còn lại tiếp tục chia nhau tìm manh mối. Lần này trọng điểm là hỏi thăm những chuyện liên quan đến nhà họ Mã, cũng đừng để lộ ra bất cứ tin tức gì về nhà họ Mã cho đội xanh.”
Uông Minh cũng đứng lên, hỏi: “Vậy còn cô? Cô muốn đi đâu à?”
“Thôn bên.”
Tống Tân kéo tay áo xuống, che khuất ngón tay lạnh đến phát đâu, ngay sau đó liền cất bước đi ra ngoài.
Cô không hỏi người nhà họ Mã địa chỉ, mà sang nhà hàng xóm tìm thiếu niên kia. Cậu ta chỉ đường tỉ mỉ còn cầm bút vẽ một bản đồ đơn giản trong lòng bàn tay Tống Tân.
Thôn bên tên Đại Hà, bởi vì có một con sông lớn cắt xuyên qua giữa thôn.
Con sông kia cũng chảy qua bên thôn Dương Liễu, cũng chính là con sông vứt các bé gái mà các thôn dân đã kể.
Nước sông không sâu, bình thường chảy cũng không xiết, giờ lại là mùa đông rét lạnh, mặt sông liền đóng băng một tầng rất dày, có thể đi lên mà hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Thôn Đại Hà ở thượng lưu sông, Tống Tân theo bản đồ thiếu niên vẽ, cứ dọc theo bờ sông mà đi
Hai thôn không gần lắm, thiếu niên nói ngày tuyết lớn phải đi mất tiếng rưỡi, vậy tính ra cả đi cả về phải ba tiếng.
Tống Tân đi rất lâu, hai ống quần đều ướt một nửa mới nhìn thấy được thôn xóm phía trước.
Cô chỉ dừng lại nghỉ ngơi hai phút, liền gõ cửa hộ gia đình đầu tiên, hỏi đường đến nhà anh con cả nhà họ Mã.
Khi cô đến nơi, yêu cầu gặp bà Thẩm thì lại biết được một tin tức không tưởng…
Bà Thẩm vốn không hề đến đây!
Nghe Tống Tân nói là đến tìm bà Thẩm, người con cả liền ngớ ra: “Mẹ tôi không tới đây, không phải bà đang ở nhà Mã Quý thôn Dương Liễu sao?”
Sau một lát kinh ngạc ngắn ngủi Tống Tân liền đáp: “Nhưng Mã Quý nói ba mươi ba ngày trước bà ấy đã tới đây rồi.”
“Làm sao có thể?” Người con cả ngơ ngác: “Lúc bà ở nhà Mã Quý đủ một tháng, tôi cũng cho rằng bà sẽ đến, nào ngờ trời tối hôm trước đúng lúc tuyết lớn, hôm sau cũng không thấy bà tới. Chúng tôi cho rằng có thể là bởi vì tuyết rơi dày, đường khó đi, nên Mã Quý để bà lại thêm vài ngày…”
Bởi vì ý nghĩ này, cộng thêm việc nhà ông ta vốn cũng không muốn bà đến, có thể kéo thêm ngày nào thì tốt ngày ấy cho nên hơn một tháng trôi qua, ông ta cũng không đến thôn Dương Liễu hỏi thăm tình hình.
Ngay cả lúc này đây, khi biết tin mẹ già mất tích, ông ta cũng không tỏ vẻ quá lo lắng.
Đương nhiên cũng không bất hiếu đến mức không có ý đi tìm.
Ông ta về phòng nói mấy câu cùng vợ rồi lại đi ra, cũng mời vài người đàn ông trong thôn tìm giúp. Nhóm người liền dọc theo hướng đi thôn Dương Liễu tìm kiếm.
Tống Tân đi phía sau bọn họ, vẻ mặt nặng nề mà nghe những người kia vừa đi vừa gọi, thầm nghĩ trong lòng, đã hơn một tháng trôi qua, một người già trong thời tiết lạnh lẽo tuyết rơi thế này làm sao có thể sống được?
Mà con mèo bà mang theo hôm nay mới trở về nhà Mã Quý. Trong một tháng này, con mèo kia làm thế nào để sống được?
Con kia mèo… Có khi nào biết bà Thẩm đang ở đâu…. Hoặc nên nói, liệu có biết thi thể bà Thẩm đang ở đâu không?
Tống Tân đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy phía trước có một người đàn ông nói: “Ôi má ôi! Hình như tôi giẫm lên cái gì rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt những người khác đều hơi thay đổi.
Tống Tân suy đoán bọn họ cũng có cách nghĩ giống cô, đó là: Ông ta giẫm lên thi thể!
Tất cả mọi người xúm lại, con cả nhà họ Mã là người đầu tiên vội vàng đào vào chỗ người đàn ông kia vừa rút chân lên.
Đám đàn ông còn lại đương nhiên cũng không thể đứng nhìn, mỗi người giúp một tay, chẳng mấy chốc đã đào ra món đồ phía dưới.
Mà khi món đồ bày ra trước mắt mọi người, bọn họ đều ngạc nhiên sững sờ…. Bởi vì đây không phải là thi thể, chỉ là một bao vải lớn.
Nhìn giống như mấy khối vải rách may lại thành một cái bọc lớn, trong bọc đựng đồ căng phồng.
Những người khác không biết bên trong là cái gì, chỉ có một người đàn ông to gan tiến lên muốn mở ra xem. Nhưng ông ta còn chưa kịp sờ vào, con cả nhà họ Mã đột nhiên sực nhớ, vỗ tay, hô lớn: “Đây, đây không phải bao đồ đựng quần áo của mẹ tôi sao?!”
Tống Tân chen lên đầu, nhìn con cả nhà họ Mã mở bao vải ra, bên trong chỉ có hai bộ quần áo mỏng manh không biết đã vá bao nhiêu miếng.
Ngoài ra còn có một bộ quần áo nhỏ xíu màu đỏ, nhìn giống như đồ của trẻ con…
Con cả nhà họ Mã cầm lấy bộ quần áo nhỏ, đột nhiên thì bi thương mà tự đánh vào đầu mình.
Những người khác vội vàng an ủi, lại hỏi ông ta làm sao, ông ta mới nói: “Lần trước lúc mẹ tôi đi nói muốn làm bộ quần áo cho con trai tôi, không ngờ…”
Đám đàn ông thở dài, Tống Tân cảm giác ngực có chút khó chịu, hít sâu một hơi không khí lạnh, mới nói: “Đồ ở đây, người chắc cũng ở quanh đây thôi.”
“Có khi nào… Rơi xuống sông rồi không?” Một người đàn ông dè dặt đưa ra ý kiến.
Những người khác mặc dù không dám nói ra, nhưng đều không phản bác, hiển nhiên là trong lòng bọn họ thật ra cũng nghĩ như vậy.
Gần như đông năm nào cũng xảy ra một hai vụ như vậy, nhất là đám trẻ nhỏ. Sau khi mặt sông kết băng bọn trẻ thường thích ra đó nghịch, chẳng may giẫm phải chỗ mặt băng mỏng, rất dễ bị rơi xuống.
Nước sông lạnh buốt thấu xương, người rơi xuống nước còn có thể bị dòng chảy kéo xuống mà lệch khỏi chỗ mặt băng vỡ. Khi ngoi lên sẽ chỉ thấy được tầng băng dày mà thôi.
Nếu không có ai ở gần đó giúp, gần như không có khả năng sống sót.
Mọi người im lặng một lát, ngay sau liền tản ra, đi về phía mặt sông kết băng cách đó không xa.
Chẳng lâu sau, ở chính giữa bọn họ phát hiện dấu băng vỡ, cùng với… Chiếc giày vải màu đen kiểu cũ trong khối băng bên cạnh.
Qua một tháng, mặt băng vỡ đã lại kết thành tầng băng mới, nhưng vẫn để lại một chút dấu vết vỡ vụn, đủ để chứng minh nơi này đã từng xuất hiện một hố băng.
Mà chiếc giày bị đóng băng bên cạnh càng trực tiếp nói cho bọn họ: Có người ngã xuống dưới từ đây.
Tâm trạng tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ phức tạp, ánh mắt đám đàn ông nhìn con cả nhà họ Mã cũng có chút tế nhị…. Mẹ ông ta xảy ra chuyện hơn một tháng, ông ta lại không hề hay biết!
Có lẽ là xuất phát từ sự thương hại đối với bà cụ, tốc độ tìm kiếm của bọn họ liền nhanh hơn, tìm dọc theo chỗ phát hiện giày vải đi xuống hạ lưu.
Nhưng lạ là, bọn họ tìm tới tận thôn Dương Liễu rồi cũng vẫn không phát hiện thi thể của bà cụ.
Không lâu trước, Mã Duy còn đang sợ hãi và đau buồn, nhưng bây giờ lại vì một con mèo mà trong mấy giây ngắn ngủi tính cách lại thay đổi như biến thành một người khác?
Lý Thúy mặc dù không phải là người tốt lành gì cho cam, nhưng vừa rồi cô ta cũng chỉ nhắc nhở Mã Duy là mèo có bọ mà thôi, không hiểu sao lại chọc giận Mã Duy.
Điều này thật sự có chút kỳ quái.
Dù là người yêu mèo đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không đến mức nhìn thấy mèo sẽ quên hết tất cả mọi chuyện chứ?
Nếu như còn ở trong sinh hoạt bình thường, có lẽ lúc buồn mà nhìn thấy chó mèo thì tâm trạng sẽ tốt hơn một chút. Nhưng hiện giờ mọi người vừa mới mới trải qua khoảng thời gian kinh khủng, Mã Duy chính mắt nhìn thấy bạn trai chết thảm trước mặt, làm sao có thể…
“Đậu má nó!”
Tiếng kêu to phía ngoài đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Tống Tân. Cô lập tức chạy ra khỏi nhà bếp, nhìn về phía phát ra tiếng kêu…
Trước cửa phòng, Uông Minh vội vã lùi về đằng sau mấy bước, còn vừa lùi vừa phủi phủi khắp người, hô: “Cô vứt nó đi, trên người nó nhiều bọ khiếp đi được!”
“Một người đàn ông mà còn sợ bọ à? Anh có thấy xấu hổ không!” Mã Duy ôm mèo đi ra cửa, còn giả vờ dí con mèo lên người Uông Minh: “Chỉ là bọ chét thôi mà, có gì ghê gớm đâu, bên ngoài lạnh như vậy, anh nhẫn tâm đuổi nó đi à?”
Ba người đàn ông đều sửng sốt, đều thấy được sự nghi ngờ giống nhau từ trong mắt những người còn lại.
Những gì Mã Duy thể hiện lúc trước đã chứng tỏ cô ta là một người có tính cách yếu đuối giống như một con thỏ. Nhưng lúc này, cô ta lại có vẻ cực kỳ đanh thép.
Tống Tân đi đến nhà chính thì cũng là lúc Uông Minh nói: “Rồi rồi rồi, vậy thì để nó ở đây đi, chúng ta mặc kệ nó là được.”
Hai người khác cũng không nói thêm gì nữa, so với việc bị bọ chó cắn, bọn họ càng chú ý đến việc Mã Duy đột nhiên đổi tính hơn.
Còn Mã Duy thì vừa lòng ôm mèo đi vào nhà, ngồi cạnh chậu than, vừa dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve vừa nhỏ giọng nói chuyện với nó.
“Lý Thúy nói em không có tên, không bằng chị đặt tên cho em nhé?” Cô ta nghĩ một lát lại nói: “Em là mèo mướp, tên Tiểu Hoa thì quê quá, hay đặt là Tiểu Ly nhé? Có hay không?”
Mèo kêu meo meo hai tiếng, lè lưỡi khẽ liếm mu bàn tay cô ta.
Mã Duy bật cười, đôi mắt đôi sưng đỏ bởi vì cười mà híp tịt lại.
Tống Tân ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhìn chằm chằm cô ta và con mèo một lát lại đột nhiên đưa tay về phía con mèo, đồng thời hỏi Mã Duy: “Tôi cũng thích mèo lắm, có thể cho tôi ôm một cái không?”
Ngay khi cô đưa tay ra, Mã Duy vô thức mà ôm mèo tránh ra sau một chút, giống như sợ cô sẽ cướp con mèo vậy.
Mà con mèo nằm trong lòng Mã Duy cũng gầm gừ trong cổ họng, đôi mắt vừa to vừa tròn màu nâu nhạt cảnh giác nhìn chằm chằm Tống Tân, bộ dáng y hệt như gặp kẻ thù.
Chờ khi Mã Duy hoàn hồn, mới cười nói: “Mèo hình như không muốn muốn cô ôm đâu.”
Tống Tân thu tay về, nhìn thẳng vào con mèo một cách đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Thế thì thôi vậy.”
Sau khi ăn cơm xong, Mã Duy về phòng mặc bộ quần áo Lý Thúy chuẩn bị cho các người, còn bọc con mèo vào cùng, mang theo nó cùng rời khỏi nhà họ Mã.
Cô ta đi một mình, trước khi đi chỉ nói với mọi người một câu: “Tôi đi tìm manh mối nhé.”
Chờ Mã Duy đi khỏi, Uông Minh mới sửng sốt hỏi những người khác: “Mấy người có cảm thấy cô ấy có chút quái lạ không?”
Hai người đàn ông còn lại lập tức cùng gật đầu.
Uông Minh tặc lưỡi, nói: “Hiện giờ tôi có chút hoài nghi, tiếng trẻ con khóc thôn dân nghe được lúc nửa đêm có thể là tiếng mèo kêu.”
Hai người người chơi nam hơi sững sờ, người đàn ông áo đen nhăn mày: “Cho dù tiếng kêu mèo và tiếng trẻ con khóc có đôi khi rất giống, nhưng trong thôn không chỉ có một người nghe thấy, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều không phân biệt được đó là mèo kêu hay là tiếng trẻ con khóc sao?”
Uông Minh lắc đầu: “Cũng không phải là không có khả năng. Lúc ấy, người đầu tiên nghe thấy tiếng động là Lý Đại Trụ, ông ta nói đó là tiếng trẻ con khóc, hơn nữa còn vì vậy mà bệnh nặng, sẽ càng tô điểm thêm sự thần bí cho chuyện này. Đến khi âm thanh ấy xuất hiện một lần nữa, những người nghe được sẽ bị ảnh hưởng của lời đồn mà cho rằng đây là tiếng trẻ con khóc, sau đó cứ đương nhiên mà liên tưởng đến chuyện ma. Trong lúc vừa căng thẳng vừa sợ hãi, ai còn tâm trạng đâu mà nghe kỹ xem đó là tiếng mèo kêu hay tiếng trẻ con khóc?”
Tống Tân đứng lên nói: “Các anh một người đi theo Mã Duy, hai người còn lại tiếp tục chia nhau tìm manh mối. Lần này trọng điểm là hỏi thăm những chuyện liên quan đến nhà họ Mã, cũng đừng để lộ ra bất cứ tin tức gì về nhà họ Mã cho đội xanh.”
Uông Minh cũng đứng lên, hỏi: “Vậy còn cô? Cô muốn đi đâu à?”
“Thôn bên.”
Tống Tân kéo tay áo xuống, che khuất ngón tay lạnh đến phát đâu, ngay sau đó liền cất bước đi ra ngoài.
Cô không hỏi người nhà họ Mã địa chỉ, mà sang nhà hàng xóm tìm thiếu niên kia. Cậu ta chỉ đường tỉ mỉ còn cầm bút vẽ một bản đồ đơn giản trong lòng bàn tay Tống Tân.
Thôn bên tên Đại Hà, bởi vì có một con sông lớn cắt xuyên qua giữa thôn.
Con sông kia cũng chảy qua bên thôn Dương Liễu, cũng chính là con sông vứt các bé gái mà các thôn dân đã kể.
Nước sông không sâu, bình thường chảy cũng không xiết, giờ lại là mùa đông rét lạnh, mặt sông liền đóng băng một tầng rất dày, có thể đi lên mà hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Thôn Đại Hà ở thượng lưu sông, Tống Tân theo bản đồ thiếu niên vẽ, cứ dọc theo bờ sông mà đi
Hai thôn không gần lắm, thiếu niên nói ngày tuyết lớn phải đi mất tiếng rưỡi, vậy tính ra cả đi cả về phải ba tiếng.
Tống Tân đi rất lâu, hai ống quần đều ướt một nửa mới nhìn thấy được thôn xóm phía trước.
Cô chỉ dừng lại nghỉ ngơi hai phút, liền gõ cửa hộ gia đình đầu tiên, hỏi đường đến nhà anh con cả nhà họ Mã.
Khi cô đến nơi, yêu cầu gặp bà Thẩm thì lại biết được một tin tức không tưởng…
Bà Thẩm vốn không hề đến đây!
Nghe Tống Tân nói là đến tìm bà Thẩm, người con cả liền ngớ ra: “Mẹ tôi không tới đây, không phải bà đang ở nhà Mã Quý thôn Dương Liễu sao?”
Sau một lát kinh ngạc ngắn ngủi Tống Tân liền đáp: “Nhưng Mã Quý nói ba mươi ba ngày trước bà ấy đã tới đây rồi.”
“Làm sao có thể?” Người con cả ngơ ngác: “Lúc bà ở nhà Mã Quý đủ một tháng, tôi cũng cho rằng bà sẽ đến, nào ngờ trời tối hôm trước đúng lúc tuyết lớn, hôm sau cũng không thấy bà tới. Chúng tôi cho rằng có thể là bởi vì tuyết rơi dày, đường khó đi, nên Mã Quý để bà lại thêm vài ngày…”
Bởi vì ý nghĩ này, cộng thêm việc nhà ông ta vốn cũng không muốn bà đến, có thể kéo thêm ngày nào thì tốt ngày ấy cho nên hơn một tháng trôi qua, ông ta cũng không đến thôn Dương Liễu hỏi thăm tình hình.
Ngay cả lúc này đây, khi biết tin mẹ già mất tích, ông ta cũng không tỏ vẻ quá lo lắng.
Đương nhiên cũng không bất hiếu đến mức không có ý đi tìm.
Ông ta về phòng nói mấy câu cùng vợ rồi lại đi ra, cũng mời vài người đàn ông trong thôn tìm giúp. Nhóm người liền dọc theo hướng đi thôn Dương Liễu tìm kiếm.
Tống Tân đi phía sau bọn họ, vẻ mặt nặng nề mà nghe những người kia vừa đi vừa gọi, thầm nghĩ trong lòng, đã hơn một tháng trôi qua, một người già trong thời tiết lạnh lẽo tuyết rơi thế này làm sao có thể sống được?
Mà con mèo bà mang theo hôm nay mới trở về nhà Mã Quý. Trong một tháng này, con mèo kia làm thế nào để sống được?
Con kia mèo… Có khi nào biết bà Thẩm đang ở đâu…. Hoặc nên nói, liệu có biết thi thể bà Thẩm đang ở đâu không?
Tống Tân đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy phía trước có một người đàn ông nói: “Ôi má ôi! Hình như tôi giẫm lên cái gì rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt những người khác đều hơi thay đổi.
Tống Tân suy đoán bọn họ cũng có cách nghĩ giống cô, đó là: Ông ta giẫm lên thi thể!
Tất cả mọi người xúm lại, con cả nhà họ Mã là người đầu tiên vội vàng đào vào chỗ người đàn ông kia vừa rút chân lên.
Đám đàn ông còn lại đương nhiên cũng không thể đứng nhìn, mỗi người giúp một tay, chẳng mấy chốc đã đào ra món đồ phía dưới.
Mà khi món đồ bày ra trước mắt mọi người, bọn họ đều ngạc nhiên sững sờ…. Bởi vì đây không phải là thi thể, chỉ là một bao vải lớn.
Nhìn giống như mấy khối vải rách may lại thành một cái bọc lớn, trong bọc đựng đồ căng phồng.
Những người khác không biết bên trong là cái gì, chỉ có một người đàn ông to gan tiến lên muốn mở ra xem. Nhưng ông ta còn chưa kịp sờ vào, con cả nhà họ Mã đột nhiên sực nhớ, vỗ tay, hô lớn: “Đây, đây không phải bao đồ đựng quần áo của mẹ tôi sao?!”
Tống Tân chen lên đầu, nhìn con cả nhà họ Mã mở bao vải ra, bên trong chỉ có hai bộ quần áo mỏng manh không biết đã vá bao nhiêu miếng.
Ngoài ra còn có một bộ quần áo nhỏ xíu màu đỏ, nhìn giống như đồ của trẻ con…
Con cả nhà họ Mã cầm lấy bộ quần áo nhỏ, đột nhiên thì bi thương mà tự đánh vào đầu mình.
Những người khác vội vàng an ủi, lại hỏi ông ta làm sao, ông ta mới nói: “Lần trước lúc mẹ tôi đi nói muốn làm bộ quần áo cho con trai tôi, không ngờ…”
Đám đàn ông thở dài, Tống Tân cảm giác ngực có chút khó chịu, hít sâu một hơi không khí lạnh, mới nói: “Đồ ở đây, người chắc cũng ở quanh đây thôi.”
“Có khi nào… Rơi xuống sông rồi không?” Một người đàn ông dè dặt đưa ra ý kiến.
Những người khác mặc dù không dám nói ra, nhưng đều không phản bác, hiển nhiên là trong lòng bọn họ thật ra cũng nghĩ như vậy.
Gần như đông năm nào cũng xảy ra một hai vụ như vậy, nhất là đám trẻ nhỏ. Sau khi mặt sông kết băng bọn trẻ thường thích ra đó nghịch, chẳng may giẫm phải chỗ mặt băng mỏng, rất dễ bị rơi xuống.
Nước sông lạnh buốt thấu xương, người rơi xuống nước còn có thể bị dòng chảy kéo xuống mà lệch khỏi chỗ mặt băng vỡ. Khi ngoi lên sẽ chỉ thấy được tầng băng dày mà thôi.
Nếu không có ai ở gần đó giúp, gần như không có khả năng sống sót.
Mọi người im lặng một lát, ngay sau liền tản ra, đi về phía mặt sông kết băng cách đó không xa.
Chẳng lâu sau, ở chính giữa bọn họ phát hiện dấu băng vỡ, cùng với… Chiếc giày vải màu đen kiểu cũ trong khối băng bên cạnh.
Qua một tháng, mặt băng vỡ đã lại kết thành tầng băng mới, nhưng vẫn để lại một chút dấu vết vỡ vụn, đủ để chứng minh nơi này đã từng xuất hiện một hố băng.
Mà chiếc giày bị đóng băng bên cạnh càng trực tiếp nói cho bọn họ: Có người ngã xuống dưới từ đây.
Tâm trạng tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ phức tạp, ánh mắt đám đàn ông nhìn con cả nhà họ Mã cũng có chút tế nhị…. Mẹ ông ta xảy ra chuyện hơn một tháng, ông ta lại không hề hay biết!
Có lẽ là xuất phát từ sự thương hại đối với bà cụ, tốc độ tìm kiếm của bọn họ liền nhanh hơn, tìm dọc theo chỗ phát hiện giày vải đi xuống hạ lưu.
Nhưng lạ là, bọn họ tìm tới tận thôn Dương Liễu rồi cũng vẫn không phát hiện thi thể của bà cụ.
Tác giả :
Tòng 0