Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 33: Mở cửa (2)
Editor: mèomỡ
Những người khác thấy Tống Tân và Chu Lỵ ăn thoải mái thì đều yên tâm, ăn nhiều thêm một chút.
Đợi sau khi ăn xong đã là hơn tám giờ tối.
Mọi người lục tục trở về tầng ba, ở đầu bậc thang khe khẽ nói mấy câu…. Nhắc nhở mọi người buổi tối đề phòng một chút, đừng ngủ quá say….
Sau đó mỗi người đều tự trở về phòng mình tắm gội rửa mặt, sớm lên giường, khiến vợ chồng chủ nhà tưởng rằng tất cả bọn họ đều đang ngủ.
Mãi cho đến nửa đêm thì trong bóng tối hoàn toàn yên tĩnh bắt đầu có tiếng động rất nhỏ.
Tống Tân và Trọng Phong ngồi ở bên giường, lẳng lặng nghe âm thanh này từ đầu cầu thang vào đến tận cùng hành lang, sau đó biến mất.
Bên ngoài lại trở nên yên tĩnh, đến mức Tống Tân có thể nghe thấy tiếng thở của mình.
Qua vài phút, “Cạch” một tiếng nhỏ, đột nhiên phá vỡ yên tĩnh phía ngoài.
Mà hướng phát ra tiếng động… Là cửa phòng đối diện phòng Tống Tân.
Gian phòng ấy đối diện phòng Tống Tân và ở cạnh phòng của Số 1…. Người ở bên ngoài kia chắc là cảm thấy phòng một người sẽ dễ giải quyết hơn phòng Tống Tân có hai người.
Tống Tân nhớ trong phòng kia là một thanh niên để tóc húi cua, hơn hai mươi tuổi, bề ngoài cũng bình thường, dường như có chút hướng nội, rất ít khi lên tiếng, nhưng khi cần hành động thì khá tích cực, hôm nay một trong hai người phụ trách cạy cửa chính là cậu ta.
Tống Tân không biết tên cậu ta, dựa theo thứ tự phòng, cậu ta là Số 2.
Tiếng động kia chỉ vang lên trước cửa phòng Số 2 một chút rồi biến mất, cùng lúc đó, Tống Tân đưa tay về phía Trọng Phong ngồi ở bên trái cô.
Trong bóng tối, một bàn tay cầm lấy tay cô, cũng dẫn cô chầm chậm đi về hướng cửa…. Trong hoàn cảnh tối đen như mực này, Trọng Phong chính là đôi mắt của Tống Tân.
Anh dừng lại bên cạnh cửa, kéo nhẹ tay Tống Tân, đặt ngón tay cô chạm lên cánh cửa để nói cho cô vị trí của cánh cửa.
Tống Tân liền lặng lẽ đến gần cửa phòng, áp tai lên cửa, nín thở tập trung nghe động tĩnh bên ngoài. Đồng thời cô đưa tay đặt lên tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa lao ra bất cứ lúc nào.
Cửa này dường như có cách âm, cô nghe một lúc lâu mới thấy thoang thoáng như có tiếng vặn tay nắm cửa từ đối diện vang lên.
Ngay lúc ấy, cô giật cửa ra, nhanh chóng lao ra ngoài!
Đèn trên hành lang không hề tắt, mới từ trong bóng tối đi ra khiến Tống Tân không kịp thích ứng.
Nhưng Trọng Phong không bị ảnh hưởng chút nào, khi Tống Tân nhìn thấy rõ được người kia thì Trọng Phong đã sớm rút miêu đao, kề lên cổ đối phương.
Miêu đao dài lúc này phát huy ưu thế của nó. Khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị thanh đao kề lên cổ.
Mà cũng không ngoài ý muốn khi người này chính là nam chủ nhà.
Lúc này trong tay ông ta đang cầm một con dao nhọn, ngoài hành lang gần cửa phòng thì đặt một chiếc… Xe đẩy cấp cứu.
Không chỉ trên xe đẩy mà cả con dao trên tay ông ta đều đã nhuộm kín máu biến thành màu đen.
Số máu kia hẳn không chỉ của riêng Số 1 ngày hôm qua thôi đâu.
Trên xe đẩy phủ một tấm bạt không thấm nước, khi đặt thi thể đầy máu lên thì cuốn bạt xung quanh lại, máu sẽ không nhỏ xuống được mặt đất.
Thế ho nên trên mặt đất mới hoàn toàn không có vết máu.
Sắc mặt nam chủ nhà đen sì, nhìn thanh đao trên cổ mình sau đó lại chằm chằm Tống Tân, lạnh lùng hỏi: “Tại sao các người lại tỉnh?”
Tống Tân không trả lời ông ta, chỉ thản nhiên nói hai chữ: “Ra tay.”
Vừa dứt lời, Trọng Phong liền nắm cổ tay cầm dao của nam chủ nhà, mỉm cười, nhấn một phát, ông ta liền thấy cổ tay đau nhói, dao nhọn trong tay cũng rơi xuống.
Dao găm rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang chói tai, nhưng ngạc nhiên là dù cửa phòng Số 2 hay bất kỳ phòng người chơi nào đều không hề có động tĩnh.
Tống Tân nghiêng người lùi ra hai bước, Trọng Phong thu đao vào vỏ, nắm cổ nam chủ nhà, kéo ông ta vào phòng Tống Tân.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Tống Tân mới bật đèn.
Nam chủ nhà bị Trọng Phong bóp cổ đến đỏ lựng cả mặt, cả người mềm như cọng bún, hoàn toàn không có sức chống cự.
Tống Tân gật đầu, Trọng Phong mới ném ông ta xuống đất.
Nam chủ nhà ho khan, một lúc lâu mới xuôi, vừa ngẩng đầu thì thanh miêu đao sắc bén đã ở ngay trước mặt.
Tống Tân kéo một cái ghế ngồi trước mặt ông ta, mỉm cười: “Để tôi phải hỏi, hay ông tự nói?”
Nam chủ nhà nghiêng đầu đi, chỉ lo thở, không nói lời nào.
Tống Tân cười một tiếng: “Ông không nói cũng không sao, giết ông trước rồi đi hỏi vợ ông cũng được. Trọng Phong, giết…”
“Đợi một chút!” Nam chủ nhà đen mặt ngắt lời cô, nghiến răng nghiến lợi trừng cô một lát, mới lên tiếng: “Tôi không có gì có thể nói, chuyện cô muốn biết đều ở trong thư phòng.”
Tống Tân nhướng mày, cúi người lục ra một chùm chìa khóa trong túi áo ông ta, sau đó nói với Trọng Phong: “Đánh ngất xỉu ông ta, trói lại.”
Hai người dùng ga trải giường dự dị trong phòng trói ông ta lại, miệng cũng bịt kín, mới cầm chìa khóa đi về phía gian thư phòng khóa kín.
Khi bọn họ đi trên hành lang thì thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nói mớ của người chơi nào đó từ trong phòng.
Đúng vậy, người chơi khác đều không tỉnh, bởi vì tất cả bọn họ đều uống thuốc.
Tống Tân muốn nữ đầu bếp làm hai việc, một là đợi sau khi cô đi phải đi tìm nữ chủ nhà, nói thẳng là mình biết “Tiêu độc” thật ra là thuốc khiến người ta mê man.
Sau đó nói cho nữ chủ nhà, các vị khách đã phát hiện ra chuyện cô ta bỏ thuốc, mà cô ta cũng bất đắc dĩ khai thật, cũng hứa từ nay về sau sẽ không cho thuốc vào đồ ăn nữa.
Sau đó cô ta còn phải nói thêm: “Nhưng, phu nhân, tối nay tôi có thể cho thuốc vào trong canh. Những món còn lại sẽ làm nhiều dầu mỡ một chút, như vậy các vị khách nhất định sẽ ăn canh cho đỡ ngán, chỉ cần phu nhân và tiên sinh không uống canh là được.”
Chuyện thứ hai, ngâm rau dùng để nấu canh vào nước đã pha thuốc.
Cách này rất dễ dàng, chỉ cần chọc một lỗ nhỏ ở dưới cuống mỗi lá rau, sau đó ngâm vào trong nước thuốc, thuốc sẽ ngấm sâu vào lá, cho dù sau đó có rửa thế nào đi nữa cũng sẽ không sạch được thuốc.
Mà Tống Tân khi vào phòng bếp giám sát nữ đầu bếp thì cũng lựa chọn việc rửa rau…. Cô có thể cố ý không rửa sạch rau.
Thậm chí cô còn giấu một ít nước thuốc vào nhẫn không gian.
Đây chính là lý do vì sao bình thuốc mới dùng một phần, nhưng khi Chu Lỵ xem thì chỉ còn lại hơn nửa.
Bình chiết nước thuốc để trong không gian không nắp kín, khi Tống Tân bê bát canh lên bàn thì cô còn có thể tìm cơ hội cho một ít nước thuốc vào canh.
Mà cô cũng thật sự đã làm như vậy, ngay lúc Chu Lỵ bê các món ăn khác đi ra khỏi cửa phòng bếp, cô có cơ hội ra tay. Bởi vậy, cho dù nữ đầu bếp làm không tốt, cô cũng có thể bảo đảm trong canh có thuốc.
Biết phần canh này có vấn đề, cũng chỉ có Tống Tân, nữ đầu bếp, cùng với vợ chồng chủ nhà.
Ngay cả Chu Lỵ ở cùng trong phòng bếp cũng sẽ không phát hiện vấn đề.
Khi nữ đầu bếp nấu cơm, dùng thịt chế biến thành tất cả các món, hơn nữa thêm một chút muối vào đồ ăn, vậy là đã đủ rồi.
Quan trọng nhất trong kế hoạch này là cho dù nữ đầu bếp không chịu hợp tác cũng không sao.
Dù nữ đầu bếp giả vờ hợp tác sau đó lại nói cho nữ chủ nhà kế hoạch của Tống Tân cũng không sao nốt…. Bởi vì sau đó đã có Tống Tân và Chu Lỵ ở phòng bếp coi chừng, cộng với việc vợ chồng chủ nhà cũng phải dùng bữa, cho nên nữ đầu bếp sẽ không và cũng không có cơ hội động tay với đồ ăn.
Về phần canh, cho dù nữ đầu bếp không cho thuốc thì Tống Tân cũng sẽ cho.
Bát đĩa lại càng không cần phải lo. Cô và Chu Lỵ vào phòng bếp tương đối sớm, nữ đầu bếp không thể ngâm bát đĩa, dù cho ngâm trước rồi thì hiệu lực của thuốc cũng sẽ yếu bớt rất nhiều. Cộng thêm việc Chu Lỵ sau đó còn rửa đi rửa lại nhiều lần, không cần lo có thuốc đọng lại.
Chỉ là nếu như hôm nay nữ đầu bếp giả hợp tác, thì tối nay Tống Tân cũng sẽ không bắt được nam chủ nhà thuận lợi như vậy mà thôi.
Nhưng xem tình huống hiện giờ thì nữ đầu bếp hẳn là đã phối hợp với kế hoạch của Tống Tân.
Bữa tối, người chơi khác thấy Tống Tân và Chu Lỵ đều ăn thì rất yên tâm, cũng sẽ giảm bớt cảnh giác. Cũng bởi vì ăn nhiều món dầu mỡ thêm muối mà ít nhiều uống chút canh.
Tống Tân cũng uống hai ngụm, nhưng sau khi uống vào miệng liền nhân cơ hội dùng khăn lau miệng mà nhả hết vào khăn.
Nhờ đó mà đến đêm cũng chỉ có vợ chồng chủ nhà cùng với Tống Tân là có thể duy trì trạng thái tỉnh táo, còn cả Trọng Phong dù uống canh có thuốc cũng không chịu ảnh hưởng nữa.
Bởi vì nữ đầu bếp đã nói với nữ chủ nhà sẽ bỏ thuốc vào canh, vợ chồng chủ nhà nhìn thấy tất cả khách đã uống canh, thì đương nhiên sẽ cho rằng tất cả bọn họ đã ngủ say, không ngờ Tống Tân lại tỉnh.
Thật ra nếu như không phải Tống Tân không có cách để nửa đêm mở cửa phòng ngủ hai vợ chồng chủ nhà thì đã có thể giảm bớt bước để nữ đầu bếp nói cho nữ chủ nhà rồi. Cứ để tất cả mọi người ngoại trừ mình hôn mê, sau đó tự hành động.
Lúc này, Tống Tân nhẹ nhàng đi tới cửa thư phòng, cúi đầu tìm chìa phù hợp, cắm vào lỗ khóa.
Cô vặn vài vòng, khóa cửa mới “cạch” một tiếng nhỏ.
Khóa rốt cục cũng mở rồi.
Tống Tân đưa tay đặt lên tay nắm, nghiêng người áp lên cửa, quay đầu ra hiệu cho Trọng Phong cẩn thận, sau đó mới từ từ vặn xuống.
Lúc này, Trọng Phong lại bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Anh tới gần bên tai cô, khẽ nói: “Nguy hiểm, để tôi.”
Tống Tân cảm động, khẽ cười, lắc đầu nói: “Không sao, em sẽ cẩn thận.”
Cho dù biết rõ anh không phải người, cũng biết anh chỉ bởi vì cài đặt mới làm như vậy, nhưng sự quan tâm bất chấp cả tính mạng này vẫn rất khiến người ta cảm động.
Cảm động đến cô mức không nỡ buông tay để anh làm.
Trọng Phong luôn nghe lời cô, sau khi Tống Tân từ chối liền buông tay ra, nhưng anh lại đưa tay đặt lên chuôi đao, sẵn sàng rút đao tấn công bất cứ lúc nào, đôi mắt cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, dáng vẻ như sắp gặp quân địch.
Tống Tân cười, quay đầu áp sát lên cửa phòng, yên lặng đếm ba tiếng, sau đó vặn mạnh tay nắm, đẩy bật cửa ra.
Trong phòng đen như mực, lại rất yên tĩnh…. Không nhìn thấy gì, cũng không có gì xuất hiện.
Những người khác thấy Tống Tân và Chu Lỵ ăn thoải mái thì đều yên tâm, ăn nhiều thêm một chút.
Đợi sau khi ăn xong đã là hơn tám giờ tối.
Mọi người lục tục trở về tầng ba, ở đầu bậc thang khe khẽ nói mấy câu…. Nhắc nhở mọi người buổi tối đề phòng một chút, đừng ngủ quá say….
Sau đó mỗi người đều tự trở về phòng mình tắm gội rửa mặt, sớm lên giường, khiến vợ chồng chủ nhà tưởng rằng tất cả bọn họ đều đang ngủ.
Mãi cho đến nửa đêm thì trong bóng tối hoàn toàn yên tĩnh bắt đầu có tiếng động rất nhỏ.
Tống Tân và Trọng Phong ngồi ở bên giường, lẳng lặng nghe âm thanh này từ đầu cầu thang vào đến tận cùng hành lang, sau đó biến mất.
Bên ngoài lại trở nên yên tĩnh, đến mức Tống Tân có thể nghe thấy tiếng thở của mình.
Qua vài phút, “Cạch” một tiếng nhỏ, đột nhiên phá vỡ yên tĩnh phía ngoài.
Mà hướng phát ra tiếng động… Là cửa phòng đối diện phòng Tống Tân.
Gian phòng ấy đối diện phòng Tống Tân và ở cạnh phòng của Số 1…. Người ở bên ngoài kia chắc là cảm thấy phòng một người sẽ dễ giải quyết hơn phòng Tống Tân có hai người.
Tống Tân nhớ trong phòng kia là một thanh niên để tóc húi cua, hơn hai mươi tuổi, bề ngoài cũng bình thường, dường như có chút hướng nội, rất ít khi lên tiếng, nhưng khi cần hành động thì khá tích cực, hôm nay một trong hai người phụ trách cạy cửa chính là cậu ta.
Tống Tân không biết tên cậu ta, dựa theo thứ tự phòng, cậu ta là Số 2.
Tiếng động kia chỉ vang lên trước cửa phòng Số 2 một chút rồi biến mất, cùng lúc đó, Tống Tân đưa tay về phía Trọng Phong ngồi ở bên trái cô.
Trong bóng tối, một bàn tay cầm lấy tay cô, cũng dẫn cô chầm chậm đi về hướng cửa…. Trong hoàn cảnh tối đen như mực này, Trọng Phong chính là đôi mắt của Tống Tân.
Anh dừng lại bên cạnh cửa, kéo nhẹ tay Tống Tân, đặt ngón tay cô chạm lên cánh cửa để nói cho cô vị trí của cánh cửa.
Tống Tân liền lặng lẽ đến gần cửa phòng, áp tai lên cửa, nín thở tập trung nghe động tĩnh bên ngoài. Đồng thời cô đưa tay đặt lên tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa lao ra bất cứ lúc nào.
Cửa này dường như có cách âm, cô nghe một lúc lâu mới thấy thoang thoáng như có tiếng vặn tay nắm cửa từ đối diện vang lên.
Ngay lúc ấy, cô giật cửa ra, nhanh chóng lao ra ngoài!
Đèn trên hành lang không hề tắt, mới từ trong bóng tối đi ra khiến Tống Tân không kịp thích ứng.
Nhưng Trọng Phong không bị ảnh hưởng chút nào, khi Tống Tân nhìn thấy rõ được người kia thì Trọng Phong đã sớm rút miêu đao, kề lên cổ đối phương.
Miêu đao dài lúc này phát huy ưu thế của nó. Khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị thanh đao kề lên cổ.
Mà cũng không ngoài ý muốn khi người này chính là nam chủ nhà.
Lúc này trong tay ông ta đang cầm một con dao nhọn, ngoài hành lang gần cửa phòng thì đặt một chiếc… Xe đẩy cấp cứu.
Không chỉ trên xe đẩy mà cả con dao trên tay ông ta đều đã nhuộm kín máu biến thành màu đen.
Số máu kia hẳn không chỉ của riêng Số 1 ngày hôm qua thôi đâu.
Trên xe đẩy phủ một tấm bạt không thấm nước, khi đặt thi thể đầy máu lên thì cuốn bạt xung quanh lại, máu sẽ không nhỏ xuống được mặt đất.
Thế ho nên trên mặt đất mới hoàn toàn không có vết máu.
Sắc mặt nam chủ nhà đen sì, nhìn thanh đao trên cổ mình sau đó lại chằm chằm Tống Tân, lạnh lùng hỏi: “Tại sao các người lại tỉnh?”
Tống Tân không trả lời ông ta, chỉ thản nhiên nói hai chữ: “Ra tay.”
Vừa dứt lời, Trọng Phong liền nắm cổ tay cầm dao của nam chủ nhà, mỉm cười, nhấn một phát, ông ta liền thấy cổ tay đau nhói, dao nhọn trong tay cũng rơi xuống.
Dao găm rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang chói tai, nhưng ngạc nhiên là dù cửa phòng Số 2 hay bất kỳ phòng người chơi nào đều không hề có động tĩnh.
Tống Tân nghiêng người lùi ra hai bước, Trọng Phong thu đao vào vỏ, nắm cổ nam chủ nhà, kéo ông ta vào phòng Tống Tân.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Tống Tân mới bật đèn.
Nam chủ nhà bị Trọng Phong bóp cổ đến đỏ lựng cả mặt, cả người mềm như cọng bún, hoàn toàn không có sức chống cự.
Tống Tân gật đầu, Trọng Phong mới ném ông ta xuống đất.
Nam chủ nhà ho khan, một lúc lâu mới xuôi, vừa ngẩng đầu thì thanh miêu đao sắc bén đã ở ngay trước mặt.
Tống Tân kéo một cái ghế ngồi trước mặt ông ta, mỉm cười: “Để tôi phải hỏi, hay ông tự nói?”
Nam chủ nhà nghiêng đầu đi, chỉ lo thở, không nói lời nào.
Tống Tân cười một tiếng: “Ông không nói cũng không sao, giết ông trước rồi đi hỏi vợ ông cũng được. Trọng Phong, giết…”
“Đợi một chút!” Nam chủ nhà đen mặt ngắt lời cô, nghiến răng nghiến lợi trừng cô một lát, mới lên tiếng: “Tôi không có gì có thể nói, chuyện cô muốn biết đều ở trong thư phòng.”
Tống Tân nhướng mày, cúi người lục ra một chùm chìa khóa trong túi áo ông ta, sau đó nói với Trọng Phong: “Đánh ngất xỉu ông ta, trói lại.”
Hai người dùng ga trải giường dự dị trong phòng trói ông ta lại, miệng cũng bịt kín, mới cầm chìa khóa đi về phía gian thư phòng khóa kín.
Khi bọn họ đi trên hành lang thì thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nói mớ của người chơi nào đó từ trong phòng.
Đúng vậy, người chơi khác đều không tỉnh, bởi vì tất cả bọn họ đều uống thuốc.
Tống Tân muốn nữ đầu bếp làm hai việc, một là đợi sau khi cô đi phải đi tìm nữ chủ nhà, nói thẳng là mình biết “Tiêu độc” thật ra là thuốc khiến người ta mê man.
Sau đó nói cho nữ chủ nhà, các vị khách đã phát hiện ra chuyện cô ta bỏ thuốc, mà cô ta cũng bất đắc dĩ khai thật, cũng hứa từ nay về sau sẽ không cho thuốc vào đồ ăn nữa.
Sau đó cô ta còn phải nói thêm: “Nhưng, phu nhân, tối nay tôi có thể cho thuốc vào trong canh. Những món còn lại sẽ làm nhiều dầu mỡ một chút, như vậy các vị khách nhất định sẽ ăn canh cho đỡ ngán, chỉ cần phu nhân và tiên sinh không uống canh là được.”
Chuyện thứ hai, ngâm rau dùng để nấu canh vào nước đã pha thuốc.
Cách này rất dễ dàng, chỉ cần chọc một lỗ nhỏ ở dưới cuống mỗi lá rau, sau đó ngâm vào trong nước thuốc, thuốc sẽ ngấm sâu vào lá, cho dù sau đó có rửa thế nào đi nữa cũng sẽ không sạch được thuốc.
Mà Tống Tân khi vào phòng bếp giám sát nữ đầu bếp thì cũng lựa chọn việc rửa rau…. Cô có thể cố ý không rửa sạch rau.
Thậm chí cô còn giấu một ít nước thuốc vào nhẫn không gian.
Đây chính là lý do vì sao bình thuốc mới dùng một phần, nhưng khi Chu Lỵ xem thì chỉ còn lại hơn nửa.
Bình chiết nước thuốc để trong không gian không nắp kín, khi Tống Tân bê bát canh lên bàn thì cô còn có thể tìm cơ hội cho một ít nước thuốc vào canh.
Mà cô cũng thật sự đã làm như vậy, ngay lúc Chu Lỵ bê các món ăn khác đi ra khỏi cửa phòng bếp, cô có cơ hội ra tay. Bởi vậy, cho dù nữ đầu bếp làm không tốt, cô cũng có thể bảo đảm trong canh có thuốc.
Biết phần canh này có vấn đề, cũng chỉ có Tống Tân, nữ đầu bếp, cùng với vợ chồng chủ nhà.
Ngay cả Chu Lỵ ở cùng trong phòng bếp cũng sẽ không phát hiện vấn đề.
Khi nữ đầu bếp nấu cơm, dùng thịt chế biến thành tất cả các món, hơn nữa thêm một chút muối vào đồ ăn, vậy là đã đủ rồi.
Quan trọng nhất trong kế hoạch này là cho dù nữ đầu bếp không chịu hợp tác cũng không sao.
Dù nữ đầu bếp giả vờ hợp tác sau đó lại nói cho nữ chủ nhà kế hoạch của Tống Tân cũng không sao nốt…. Bởi vì sau đó đã có Tống Tân và Chu Lỵ ở phòng bếp coi chừng, cộng với việc vợ chồng chủ nhà cũng phải dùng bữa, cho nên nữ đầu bếp sẽ không và cũng không có cơ hội động tay với đồ ăn.
Về phần canh, cho dù nữ đầu bếp không cho thuốc thì Tống Tân cũng sẽ cho.
Bát đĩa lại càng không cần phải lo. Cô và Chu Lỵ vào phòng bếp tương đối sớm, nữ đầu bếp không thể ngâm bát đĩa, dù cho ngâm trước rồi thì hiệu lực của thuốc cũng sẽ yếu bớt rất nhiều. Cộng thêm việc Chu Lỵ sau đó còn rửa đi rửa lại nhiều lần, không cần lo có thuốc đọng lại.
Chỉ là nếu như hôm nay nữ đầu bếp giả hợp tác, thì tối nay Tống Tân cũng sẽ không bắt được nam chủ nhà thuận lợi như vậy mà thôi.
Nhưng xem tình huống hiện giờ thì nữ đầu bếp hẳn là đã phối hợp với kế hoạch của Tống Tân.
Bữa tối, người chơi khác thấy Tống Tân và Chu Lỵ đều ăn thì rất yên tâm, cũng sẽ giảm bớt cảnh giác. Cũng bởi vì ăn nhiều món dầu mỡ thêm muối mà ít nhiều uống chút canh.
Tống Tân cũng uống hai ngụm, nhưng sau khi uống vào miệng liền nhân cơ hội dùng khăn lau miệng mà nhả hết vào khăn.
Nhờ đó mà đến đêm cũng chỉ có vợ chồng chủ nhà cùng với Tống Tân là có thể duy trì trạng thái tỉnh táo, còn cả Trọng Phong dù uống canh có thuốc cũng không chịu ảnh hưởng nữa.
Bởi vì nữ đầu bếp đã nói với nữ chủ nhà sẽ bỏ thuốc vào canh, vợ chồng chủ nhà nhìn thấy tất cả khách đã uống canh, thì đương nhiên sẽ cho rằng tất cả bọn họ đã ngủ say, không ngờ Tống Tân lại tỉnh.
Thật ra nếu như không phải Tống Tân không có cách để nửa đêm mở cửa phòng ngủ hai vợ chồng chủ nhà thì đã có thể giảm bớt bước để nữ đầu bếp nói cho nữ chủ nhà rồi. Cứ để tất cả mọi người ngoại trừ mình hôn mê, sau đó tự hành động.
Lúc này, Tống Tân nhẹ nhàng đi tới cửa thư phòng, cúi đầu tìm chìa phù hợp, cắm vào lỗ khóa.
Cô vặn vài vòng, khóa cửa mới “cạch” một tiếng nhỏ.
Khóa rốt cục cũng mở rồi.
Tống Tân đưa tay đặt lên tay nắm, nghiêng người áp lên cửa, quay đầu ra hiệu cho Trọng Phong cẩn thận, sau đó mới từ từ vặn xuống.
Lúc này, Trọng Phong lại bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Anh tới gần bên tai cô, khẽ nói: “Nguy hiểm, để tôi.”
Tống Tân cảm động, khẽ cười, lắc đầu nói: “Không sao, em sẽ cẩn thận.”
Cho dù biết rõ anh không phải người, cũng biết anh chỉ bởi vì cài đặt mới làm như vậy, nhưng sự quan tâm bất chấp cả tính mạng này vẫn rất khiến người ta cảm động.
Cảm động đến cô mức không nỡ buông tay để anh làm.
Trọng Phong luôn nghe lời cô, sau khi Tống Tân từ chối liền buông tay ra, nhưng anh lại đưa tay đặt lên chuôi đao, sẵn sàng rút đao tấn công bất cứ lúc nào, đôi mắt cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, dáng vẻ như sắp gặp quân địch.
Tống Tân cười, quay đầu áp sát lên cửa phòng, yên lặng đếm ba tiếng, sau đó vặn mạnh tay nắm, đẩy bật cửa ra.
Trong phòng đen như mực, lại rất yên tĩnh…. Không nhìn thấy gì, cũng không có gì xuất hiện.
Tác giả :
Tòng 0