Cưỡng Đoạt
Chương 42: Tết…
T…
Vài ngày nữa là tết, Cốc Vũ liền cùng Lăng Sóc ở lại nhà chính.
Người nhà họ Lăng trước mặt người ngoài thì lúc nào cũng nghiêm nghị cao ngạo, nhưng mà ở nhà, ai cũng nói chuyện rất dễ thương, có sự cương trực của quân nhân, cũng có sự thấu suốt của quân nhân, cho nên, đối cháu trai duy nhất trong nhà là Lăng Sóc đem cô vợ sắp cưới đổi thành nam, lại là một bé trai dung mạo không xinh đẹp, nhưng ở nhà cũng không nói gì cả, người họ Lăng ai dám bàn lại chuyện Lăng Tập Trạo đã chấp nhận rồi chứ?
Cốc Vũ nhút nhát yếu đuối trong mấy ngày đón tết này, nếu như không phải Lăng Sóc đưa cậu ra, cậu sẽ ngồi ngốc trong phòng cả ngày, ực, cái này cũng là có nguyên nhân, bởi vì buổi tối rất phí sức với Lăng Sóc.
Bất quá, loại tình huống này cũng không có xuất hiện, bởi vì có ba người Ryan, Dickens, Jude chưa từng đón tết cổ truyền của nước ngoài, gần như ngày nào cũng có kế hoạch, không phải đến trung tâm thương mại mua sắm thì cũng đi dạo chợ đêm, rồi đi dọc bờ sông xem bắn pháo hoa, không thì đi đến ngôi chùa nổi tiếng nhất ở thành phố A để cầu phúc đầu năm, so với Cốc Vũ là người Hoa còn rành rẽ những tục lệ đầu năm hơn, nói là online tìm hiểu được.
Ba người bạn của Lăng Sóc ngày nào cũng gõ cửa rủ Cốc Vũđi chơi, thật sự muốn đá bay bọn họ về lại Mĩ, nhìn thấy mà ngứa mắt.
Chẳng những vậy, ba tên bạn thân này chẳng hề biết nhìn sắc mặt của anh rồi mới đi gõ cửa, ở ngoài còn rối rít kêu: [Sweety, mau dậy di, mấy ngày nữa bọn anh về Mĩ lại rồi, hôm nay cùng bọn anh đi leo núi Nam Bình Sơn nha, hôm qua em đồng ý rồi mà.
Kêu xong ba người mới liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra ý cười gian trá.
Quả nhiên, Lăng Sóc mặt đen sì mở cửa ra, nhìn ba người ở bên ngoài đem nụ cười gian xảo đổi thành vô tội, đi ra ngoài nhẹ đóng cửa lại, thấp giọng nói giận dữ: [Vũ còn ngủ, ba người các cậu, lăn ra xa một chút cho tôi! Nếu còn gọi nữa, tôi sẽ làm cho các cậu khỏi kêu luôn!]
[Lăng, cậu là chồng sắp cưới của Sweety, lại chẳng thương Sweety một chút nào, cả ngày hôm qua em ấy đã mệt mỏi rồi, cậu còn ăn em ấy?! Quá đáng quá đi!] Jude bất bình xỉa ngón tay vào Lăng Sóc.
[Tôi còn chưa tìm các cậu tính sổ, cũng phải tính cho rõ, nếu không phải tại các cậu cường ngạnh lôi kéo Vũđi chơi mấy cái trò chơi cảm giác mạnh, Vũ bây giờ còn ngủ sao?] Khi Lăng Sóc tiếp tục nói thì có vẻ giận, mấy ngày hôm nay còn chưa có được cùng Cốc Vũ tận tình thân thiết một phen đã khiến anh nghẹn nguyên một cục rất lớn rồi.
[Chẳng phải chúng tôi muốn giúp Sweety luyện thêm sự can đảm sao, mà em ấy chơi cũng rất vui vẻ không phải sao? Đi khu giải trí cả ngày thì tất nhiên là phải mệt rồi, không phải như cậu hay chúng tôi lúc nào cũng rèn luyện cơ thể.] Ryan nói.
[Tôi xem ra Lăng chính là muốn tìm bất…] Dickens dừng lại, đôi mắt nhìn về cánh cửa chậm rãi mở ra sau lưng Lăng Sóc, tay vẫy vẫy, bắt chuyện, [Hey, Sweety, buổi sáng tốt lành.]
[Dickens, Jude, Ryan, buổi sáng tốt lành.] Cốc Vũ lí nhí nói.
Lăng Sóc vội vàng quay người lại ôm Cốc Vũ vào lòng, vội vàng nói: [Sao không mặc thêm đồ mà đã đi ra rồi? Đừng để ý đến mấy chuyện hứa với họ hôm qua, quay lại ngủ tiếp đi.]
Cốc Vũ mắc cỡ nói: [Em ngủ đủ rồi. Lăng Sóc, lát nữa chúng ta đi leo núi Nam Bình Sơn nha, em nghe bác Lâu nói, hôm nay ở đó sẽ có chơi đố đèn đó.]
[Được, đi vào thay đồ đi, nếu bị lạnh thì đừng mong ra khỏi cửa nghe chưa.] Lăng Sóc vừa bá đạo vừa cưng chiều nói, rồi lại quay đầu dùng mắt chém ba người bạn, nói: [Đi, đừng có mà vây ở trước cửa phòng chúng tôi.]
[Nhìn thấy Sweety làm cho Lăng hóa thành ngón tay mỏng manh, thật sự là hận quá đi!] Jude nâng cầm cười chế nhạo.
[Ngu ngốc, đừng có nói thành ngữ sai như vậy, chẳng biết tiếng Trung vì sao lại bị các cậu nói ra thành như vậy.] Mặt Lăng Sóc đầy hắc tuyến, nói. Sau đó mặc kệ ba người đang đóng kịch, đóng sập cửa phòng lại.
Ba người bị nhốt ở ngoài cửa vuốt vuốt mũi, Ryan nói: [Tính tình của Lăng hình như nóng hơn nhiều nha. Chẳng lẽ mấy ngày nay bọn mình quấn quít lấy Sweety làm cho cậu ta ghen tị?]
[Tôi cảm thấy phần lớn là do muốn tìm bất mãn.] Dickens đem cái câu lúc nãy nói chưa hết ra nói lại lần nữa.
[Hình như là vậy, nhưng mà các cậu có thấy Sweety nhút nhát hay mắc cỡ bây giờ có thể cười vui vẻ là một chuyện rất thành công sao?] Jude nói.
[Tất nhiên rồi, đây cũng là lí do ba người chúng ta chưa bị Lăng đá bay về Mĩ, bởi vì cậu ta cũng thích nhìn Sweety cười.] Dickens nói.
[Được rồi, bọn mình xuống dưới đợi hai người đó đi, nếu không, Sweety sẽ nghe lời Lăng, lúc đó thì chúng ta sẽ bị đi leo núi mà không có Sweety đó.] Ryan nói.
—
Trong phòng.
Lăng Sóc cuồng nhiệt hôn Cốc Vũ, tay cũng không ngừng sờ soạng.
Cốc Vũ trong nụ hôn tựa sấm vang chớp giật của Lăng Sóc, chỉ có thể thất bại liên tục, tiếng rên nho nhỏ phát ra.
Trước khi đụng tới Cốc Vũ, Lăng Sóc đối với thứ gì mình thích đều mạnh mẽ cướp đoạt, chẳng bận tâm đến cảm thụ của người khác, nhưng mà giờ phút này đối với Cốc Vũđang mềm mại nằm dưới người anh, Lăng Sóc cũng không để bị mất khống chế, đôi mắt giống như dã thú đang động tình, muốn rất nhiều, nhưng lại không thể không áp chếđịnh lực để không bị mất khống chế, bởi vì không muốn khiến cho Cốc Vũ bị thương.
Rõ ràng bên dưới thiếu điều muốn nổ tung lên, nghĩ muốn vùi thật sâu vào nơi vừa ấm áp vừa chật chội trong cơ thể kia tấn công một lần lại một lần, nhưng lại nhớ đến đôi mắt chờ mong muốn đi leo núi Nam Bình Sơn của Cốc Vũ, Lăng Sóc nghiến răng, cuối cùng ý chí siêu cường cũng cao hơn *** một bậc, cầm lấy bàn tay nhỏ bé có hơi chút gầy của Cốc Vũ cầm lấy nơi đang căng cứng của mình.
Sau đó, Lăng Sóc nhìn thấy Cốc Vũ dùng đôi mắt to tròn vừa xấu hổ vừa sợ mà nhìn thứ bên dưới kia của anh, nhẹ than: [To quá!] nghĩđến thứ lớn như vậy có thể đi vào trong cơ thể của mình, mặt Cốc Vũ càng lúc càng đỏ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ hồng.
Lăng Sóc rất kiêu ngạo, bao lấy bàn tay nhỏ xinh của Cốc Vũ xoa nắn cho hạ thân cả hai, cất giọng khàn khàn: [Hôn nay tha cho em, đợi ba tên kia biến đi, anh sẽ “thăm hỏi” cơ thể Vũ làm cho Vũ thật dễ chịu bằng cái “To quá” nha.]
Cốc Vũ cũng đã có thời gian để quen với thân phận vợ sắp cưới, biết Lăng Sóc không chỉ rất bá đạo cường thế, mà trên giường thì vô cùng tà ác điên cuồng. Đối với những lời mà Lăng Sóc nói ở trên giường như vậy, lúc nào cũng làm mặt cậu đỏ rực như sắp chảy máu tới nơi, cũng giống như là động tình theo.
Nghĩđến đây, Cốc Vũ cảm thấy bản thân mình sao *** đãng quá, liền cắn môi không dám để tiếng rên phát ra, còn dùng đôi mắt ngập nước mà trừng Lăng Sóc đang nằm ở trên, đều tại anh hết, làm cho cậu biến thành như thế này.
[Vũ, nếu em còn dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, anh sẽ không nhịn được đâu.]
Cốc Vũ chính là phản ứng ngượng ngùng mang theo thơ ngây này làm cho Lăng Sóc luôn chẳng thể nhịn được mà muốn “ăn hiếp” Cốc Vũ, nhất là ở trên giường.
“Đừng anh…” Cốc Vũ có chút nhịn không được, tiếng nỉ non ngọt ngào bật thốt, trước mắt cũng trở thành màu trắng, hạ thân đang kề cận với Lăng Sóc cũng… Tiết ra.
Ngay sau đó, Lăng Sóc cũng chuyển động rất nhanh, cũng bắn ra, xoay người nằm xuống bên cạnh, không để cơ thể mình đè Cốc Vũ bị nặng; chưa được vài giây, Lăng Sóc đã ngồi dậy, bế Cốc Vũđến phòng tắm bên cạnh tắm rửa.
—
Nam Bình Sơn là địa danh rất nổi tiếng của thành phố A, cao hơn mặt biển mấy trăm mét, nhưng rải rộng ngút ngàn, bình thường ở đây cũng có rất nhiều người qua lại, bởi vì nó cách trung tâm thành phố cũng không xa, lại miễn phí, người thành phố hoặc khách du lịch bên ngoài đều thích đến đó tham quan.
Xe dựng lại ở bãi đậu xe dưới chân núi Cát Phổ xanh biếc, trên xe bước xuống mấy người siêu cấp đẹp trai, trong đó có bốn người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, còn có hai người trưởng thành chín chắn, một lãnh khốc, một ôn hòa, làm cho khách du lịch xung quanh không nhịn được mà len lén nhìn, khi bọn họ tưởng rằng người trên xe đã xuống hết thì có một anh đẹp trai cúi người hướng đầu vào trong xe, cẩn thận dắt một người be bé ra.
Mấy người nhìn lén cứ tưởng rằng đây cũng là một anh siêu cấp đẹp trai, vậy mà khi nhìn tới ốc tiêu kia thì chẳng thấy có chỗ nào dễ thương, chỉ là một con vịt con xấu xí a! Thiệt là đối lập với một nhóm anh đẹp trai xung quanh nha, làm cho bọn họ ganh tị biết chừng nào, nghĩđi, đứa nhỏ kia vừa tàn tật vừa xấu xí, tại sao lại được nhiều anh đẹp trai vây quanh dữ vậy, nhất định là con nhà có tiền rồi.
Khách du lịch xung quanh đang nhìn lén tuyệt không ngờ được, vịt con xấu xí đang được bao vây bởi mấy anh đẹp trai trong mắt bọn họ kia cũng chẳng phải là con nhà có tiền, cậu được những người kia đối xử dịu dàng, nên càng cố gắng dùng sự thuần khiết lương thiện của mình báo đáp lại.
Lăng Sóc chỉnh lại khăn quàng cổ cùng mũ cho Cốc Vũ lại, rồi lại móc đôi bao tay trong túi ra đeo cho Cốc Vũ, [Trên núi gió lớn lắm, đừng để bị cảm, nếu không em không lên núi được đâu.]
[Dạ.] Cốc Vũ cũng bắt chước hành động của Lăng Sóc, dùng tay trái đã được Lăng Sóc đeo bao tay cho chỉnh lại khăn quàng cổ cho Lăng Sóc.
[Được rồi, đừng ân ái ngọt ngọt ngào ngào nữa.] Lăng Tu Dương dùng giọng điệu như là chua xót lắm mà nói.
Vạn Hoa khóa xe xong, quay đầu lại nghe thấy lời Lăng Tu Dương, bĩu môi nói: [Chú Tư, chú không muốn thấy, tại sao còn muốn đi theo? Tại sao còn muốn kéo con theo? Chú không thấy bảy anh con trai kéo nhau leo núi chả có chỗ nào vui sao?]
[Con có thể gọi Chỉ Ý tới mà, càng đông càng vui.] Lăng Tu Dương trào phúng nói lại.
Mặt Vạn Hoa đen sì, nghĩđến việc phải cùng với vợ là Lăng Chỉ Ý cùng đi dạo hoặc làm việc gì đó, tuyệt đối so với việc thực hiện một ca phẫu thuật mười mấy tiếng còn mệt hơn. May mà cô ra nước ngoài rồi, nếu không, cũng chẳng thể bị Lăng Tu Dương lôi đi cùng mấy người Cốc Vũ leo núi.
[Chú là tranh thủ khó có dịp được nghỉ xuân nhiều ngày, cố gắng bồi dưỡng tình cảm chú cháu với Tiểu Sóc nha.]
Miệng Vạn Hoa co rút, nói: [Nhưng mà con cảm thấy Tiểu Sóc hận không thể trói chúng ta lại ném ra đại dương đó.]
[Đúng vậy, thế mà vẫn có người không chịu nhìn thấy, lúc nào cũng quấy rầy cuộc sống của em với Vũ.] Lăng Sóc ngông nghênh nói.
[Không được, nếu như mọi người không theo tụi con, làm sao biết được Tiểu Sóc có làm xảy ra chuyện gì không.] Lăng Tu Dương nói.
Lăng Sóc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lăng Tu Dương một cái, mặc kệ chú Tư đang làm bộ kia, nắm tay Cốc Vũ thong thả đi đến cổng vào Nam Bình Sơn.
Ba người Ryan vẫn giả bộ làm khán giả vội vàng theo sau, vui vẻ gọi: “Sweety, chúng ta đi cáp treo được không?”
Cuối cùng quyết định thành leo lên núi còn lúc xuống sẽ đi cáp treo.
Lên đến đỉnh núi, ngồi xuống chòi nghỉ chỗ khu nghỉ chân, Dickens cùng Jude đi tìm wc công cộng, Lăng Tu Dương cùng Lăng Sóc đi mua nước, còn Vạn Hoa, Ryan cùng Cốc Vũ thì ngồi lại trong chòi.
Cốc Vũđi đến cả người đều đổ mồ hôi, một bên nhìn khách du lịch chơi trò chơi trong khu nghỉ chân, một bên vô thức định tháo khăn quàng cổ xuống, nói đầy hâm mộ: [Các cô ấy thật là giỏi, lâu như vậy mà cũng không bị tuột lại phía sau.]
[Nếu Sweety muốn đi chơi, anh mua vé cho em, chơi với em.] Ryan nói.
[Dạ không cần đâu, em xem mọi người chơi là được rồi, đối với thể dục hay những trò chơi vận động, em chậm chạp lắm, với lại chân của em.] Vừa nói, khẽ cắn môi cúi đầu.
[Xin lỗi.]
[Không có gì, em cũng không để ý.] thuộc tuýp người vui vẻ thì tinh thần sảng khoái, có lẽ là từ khi biết nguyên nhân khiến chân mình bị tật, Cốc Vũ cũng cố gắng từng bước một vứt bỏ sự tự ti, cho nên bản thân so với những ngày mẹ mới qua đời cũng hoạt bát hơn rất nhiều, tươi cười cũng nhiều hơn.
[Tiểu Vũ, người em yếu, đừng tùy tiện tháo khăn với mũ xuống, Tiểu Sóc nhìn thấy sẽ la em đó.] Vạn Hoa ôn hòa ngăn hành động của Cốc Vũ lại.
Khóe miệng nhỏ nhắn ươn ướt của Cốc Vũ khẽ bĩu xuống, động tác tháo mũ cùng khăn cũng dừng lại, nói: [Nhưng mà nóng lắm. Mọi người ai cũng cởi áo khoác hết rồi, tại sao em lại không được?]
[Không cho phép cởi ra!] Thanh âm lạnh lạnh của Lăng Sóc vang lên sau lưng Cốc Vũ.
Cốc Vũ giật mình quay đầu lại, nhìn Lăng Sóc cầm theo một túi nilon đi qua đây, cậu chột dạ vội vàng thả tay ra.
Lăng Sóc đưa túi núi qua cho Vạn Hoa, cầm lấy hộp sữa ngồi xuống bên cạnh Lăng Sóc, cắm ống hút vào trong hộp, đưa đến trước mặt Cốc Vũ: [Tại vì nãy giờ em đi hơi lâu nên cảm thấy nóng, ngồi một lát thì sẽ không sao nữa. Nào, uống sữa, anh nhờ nhân viên trong tiệm hâm nóng rồi.]
Cốc Vũ thật ra không thích mùi sữa, nhưng lời kháng nghị của cậu chỉ có thể nuốt vào bụng rời chờ cho bao tử tiêu hóa thôi, bởi vì không đủ can đảm nói ra.
Rất nhanh, hai người đi tìm Wc công cộng cũng đã trở về, ngồi chụm lại một chỗ vừa ăn quà vặt vừa nói đủ chuyện trên trời dưới đất; Cốc Vũ thì vẫn còn đang phải đấu tranh với hộp sữa mà cậu không thích uống.
Mọi người đều dùng tiếng Anh.
Cũng phải nói, Ryan, Dickens cùng Jude phải bỏ cơ hội nâng cao trình độ tiếng Trung nghèo nàng của mình, đó là bởi vì Lăng Sóc vì Cốc Vũ mà bắt toàn bộ người trong nhà phải dùng tiếng Anh, mục đích là để nâng cao khả năng phát âm cùng khả năng giao tiếp bằng tiếng anh của Cốc Vũ, dù sao có cơ hội tốt như vậy thì không thể không bỏ qua, sau này theo anh ra nước ngoài cũng không sợ vì không có ngoại ngữ mà không tìm được đường về nhà. Chỉ có thể nói, ý đồ của Lăng Sóc cũng suy nghĩ quá mức lâu dài đi!
Cốc Vũ nói kiểu gì cũng là học sinh lớp 12 rồi, đã có căn bản, chỉ cần luyện tập kĩ năng nói nhiều, sửa lại một chút thói quen phát âm trong tiếng Trung chuyển sang phát âm tiếng anh thì cũng rất dễ dàng. Cho nên, năng lực tiếng Anh của Cốc Vũ từ sau khi vào nhà họ Lăng, nửa bị ép nửa bị buộc thì có tốc độ tiến bộ cực kì nhanh chóng.
Thêm vào đó, nếu như chúng ta bị ở vào hoàn cảnh xung quanh toàn dùng tiếng Anh, cho dù không muốn học thì cũng buộc phải học. Đây cũng là một trong những lí do khiến cho Lăng Sóc chưa có đá ba người Ryan về nước.
Tác giả trình bày quan điểm của mình: Ực, cái này chú thích rõ một chút, tất cả những câu nói trong dấu [ ] đều hiểu là đang dùng tiếng Anh để nói.
Đừng trách vì sao viết nhạt nhẽo quá, bởi vì cũng chẳng có cách nào hết.
Vài ngày nữa là tết, Cốc Vũ liền cùng Lăng Sóc ở lại nhà chính.
Người nhà họ Lăng trước mặt người ngoài thì lúc nào cũng nghiêm nghị cao ngạo, nhưng mà ở nhà, ai cũng nói chuyện rất dễ thương, có sự cương trực của quân nhân, cũng có sự thấu suốt của quân nhân, cho nên, đối cháu trai duy nhất trong nhà là Lăng Sóc đem cô vợ sắp cưới đổi thành nam, lại là một bé trai dung mạo không xinh đẹp, nhưng ở nhà cũng không nói gì cả, người họ Lăng ai dám bàn lại chuyện Lăng Tập Trạo đã chấp nhận rồi chứ?
Cốc Vũ nhút nhát yếu đuối trong mấy ngày đón tết này, nếu như không phải Lăng Sóc đưa cậu ra, cậu sẽ ngồi ngốc trong phòng cả ngày, ực, cái này cũng là có nguyên nhân, bởi vì buổi tối rất phí sức với Lăng Sóc.
Bất quá, loại tình huống này cũng không có xuất hiện, bởi vì có ba người Ryan, Dickens, Jude chưa từng đón tết cổ truyền của nước ngoài, gần như ngày nào cũng có kế hoạch, không phải đến trung tâm thương mại mua sắm thì cũng đi dạo chợ đêm, rồi đi dọc bờ sông xem bắn pháo hoa, không thì đi đến ngôi chùa nổi tiếng nhất ở thành phố A để cầu phúc đầu năm, so với Cốc Vũ là người Hoa còn rành rẽ những tục lệ đầu năm hơn, nói là online tìm hiểu được.
Ba người bạn của Lăng Sóc ngày nào cũng gõ cửa rủ Cốc Vũđi chơi, thật sự muốn đá bay bọn họ về lại Mĩ, nhìn thấy mà ngứa mắt.
Chẳng những vậy, ba tên bạn thân này chẳng hề biết nhìn sắc mặt của anh rồi mới đi gõ cửa, ở ngoài còn rối rít kêu: [Sweety, mau dậy di, mấy ngày nữa bọn anh về Mĩ lại rồi, hôm nay cùng bọn anh đi leo núi Nam Bình Sơn nha, hôm qua em đồng ý rồi mà.
Kêu xong ba người mới liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra ý cười gian trá.
Quả nhiên, Lăng Sóc mặt đen sì mở cửa ra, nhìn ba người ở bên ngoài đem nụ cười gian xảo đổi thành vô tội, đi ra ngoài nhẹ đóng cửa lại, thấp giọng nói giận dữ: [Vũ còn ngủ, ba người các cậu, lăn ra xa một chút cho tôi! Nếu còn gọi nữa, tôi sẽ làm cho các cậu khỏi kêu luôn!]
[Lăng, cậu là chồng sắp cưới của Sweety, lại chẳng thương Sweety một chút nào, cả ngày hôm qua em ấy đã mệt mỏi rồi, cậu còn ăn em ấy?! Quá đáng quá đi!] Jude bất bình xỉa ngón tay vào Lăng Sóc.
[Tôi còn chưa tìm các cậu tính sổ, cũng phải tính cho rõ, nếu không phải tại các cậu cường ngạnh lôi kéo Vũđi chơi mấy cái trò chơi cảm giác mạnh, Vũ bây giờ còn ngủ sao?] Khi Lăng Sóc tiếp tục nói thì có vẻ giận, mấy ngày hôm nay còn chưa có được cùng Cốc Vũ tận tình thân thiết một phen đã khiến anh nghẹn nguyên một cục rất lớn rồi.
[Chẳng phải chúng tôi muốn giúp Sweety luyện thêm sự can đảm sao, mà em ấy chơi cũng rất vui vẻ không phải sao? Đi khu giải trí cả ngày thì tất nhiên là phải mệt rồi, không phải như cậu hay chúng tôi lúc nào cũng rèn luyện cơ thể.] Ryan nói.
[Tôi xem ra Lăng chính là muốn tìm bất…] Dickens dừng lại, đôi mắt nhìn về cánh cửa chậm rãi mở ra sau lưng Lăng Sóc, tay vẫy vẫy, bắt chuyện, [Hey, Sweety, buổi sáng tốt lành.]
[Dickens, Jude, Ryan, buổi sáng tốt lành.] Cốc Vũ lí nhí nói.
Lăng Sóc vội vàng quay người lại ôm Cốc Vũ vào lòng, vội vàng nói: [Sao không mặc thêm đồ mà đã đi ra rồi? Đừng để ý đến mấy chuyện hứa với họ hôm qua, quay lại ngủ tiếp đi.]
Cốc Vũ mắc cỡ nói: [Em ngủ đủ rồi. Lăng Sóc, lát nữa chúng ta đi leo núi Nam Bình Sơn nha, em nghe bác Lâu nói, hôm nay ở đó sẽ có chơi đố đèn đó.]
[Được, đi vào thay đồ đi, nếu bị lạnh thì đừng mong ra khỏi cửa nghe chưa.] Lăng Sóc vừa bá đạo vừa cưng chiều nói, rồi lại quay đầu dùng mắt chém ba người bạn, nói: [Đi, đừng có mà vây ở trước cửa phòng chúng tôi.]
[Nhìn thấy Sweety làm cho Lăng hóa thành ngón tay mỏng manh, thật sự là hận quá đi!] Jude nâng cầm cười chế nhạo.
[Ngu ngốc, đừng có nói thành ngữ sai như vậy, chẳng biết tiếng Trung vì sao lại bị các cậu nói ra thành như vậy.] Mặt Lăng Sóc đầy hắc tuyến, nói. Sau đó mặc kệ ba người đang đóng kịch, đóng sập cửa phòng lại.
Ba người bị nhốt ở ngoài cửa vuốt vuốt mũi, Ryan nói: [Tính tình của Lăng hình như nóng hơn nhiều nha. Chẳng lẽ mấy ngày nay bọn mình quấn quít lấy Sweety làm cho cậu ta ghen tị?]
[Tôi cảm thấy phần lớn là do muốn tìm bất mãn.] Dickens đem cái câu lúc nãy nói chưa hết ra nói lại lần nữa.
[Hình như là vậy, nhưng mà các cậu có thấy Sweety nhút nhát hay mắc cỡ bây giờ có thể cười vui vẻ là một chuyện rất thành công sao?] Jude nói.
[Tất nhiên rồi, đây cũng là lí do ba người chúng ta chưa bị Lăng đá bay về Mĩ, bởi vì cậu ta cũng thích nhìn Sweety cười.] Dickens nói.
[Được rồi, bọn mình xuống dưới đợi hai người đó đi, nếu không, Sweety sẽ nghe lời Lăng, lúc đó thì chúng ta sẽ bị đi leo núi mà không có Sweety đó.] Ryan nói.
—
Trong phòng.
Lăng Sóc cuồng nhiệt hôn Cốc Vũ, tay cũng không ngừng sờ soạng.
Cốc Vũ trong nụ hôn tựa sấm vang chớp giật của Lăng Sóc, chỉ có thể thất bại liên tục, tiếng rên nho nhỏ phát ra.
Trước khi đụng tới Cốc Vũ, Lăng Sóc đối với thứ gì mình thích đều mạnh mẽ cướp đoạt, chẳng bận tâm đến cảm thụ của người khác, nhưng mà giờ phút này đối với Cốc Vũđang mềm mại nằm dưới người anh, Lăng Sóc cũng không để bị mất khống chế, đôi mắt giống như dã thú đang động tình, muốn rất nhiều, nhưng lại không thể không áp chếđịnh lực để không bị mất khống chế, bởi vì không muốn khiến cho Cốc Vũ bị thương.
Rõ ràng bên dưới thiếu điều muốn nổ tung lên, nghĩ muốn vùi thật sâu vào nơi vừa ấm áp vừa chật chội trong cơ thể kia tấn công một lần lại một lần, nhưng lại nhớ đến đôi mắt chờ mong muốn đi leo núi Nam Bình Sơn của Cốc Vũ, Lăng Sóc nghiến răng, cuối cùng ý chí siêu cường cũng cao hơn *** một bậc, cầm lấy bàn tay nhỏ bé có hơi chút gầy của Cốc Vũ cầm lấy nơi đang căng cứng của mình.
Sau đó, Lăng Sóc nhìn thấy Cốc Vũ dùng đôi mắt to tròn vừa xấu hổ vừa sợ mà nhìn thứ bên dưới kia của anh, nhẹ than: [To quá!] nghĩđến thứ lớn như vậy có thể đi vào trong cơ thể của mình, mặt Cốc Vũ càng lúc càng đỏ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ hồng.
Lăng Sóc rất kiêu ngạo, bao lấy bàn tay nhỏ xinh của Cốc Vũ xoa nắn cho hạ thân cả hai, cất giọng khàn khàn: [Hôn nay tha cho em, đợi ba tên kia biến đi, anh sẽ “thăm hỏi” cơ thể Vũ làm cho Vũ thật dễ chịu bằng cái “To quá” nha.]
Cốc Vũ cũng đã có thời gian để quen với thân phận vợ sắp cưới, biết Lăng Sóc không chỉ rất bá đạo cường thế, mà trên giường thì vô cùng tà ác điên cuồng. Đối với những lời mà Lăng Sóc nói ở trên giường như vậy, lúc nào cũng làm mặt cậu đỏ rực như sắp chảy máu tới nơi, cũng giống như là động tình theo.
Nghĩđến đây, Cốc Vũ cảm thấy bản thân mình sao *** đãng quá, liền cắn môi không dám để tiếng rên phát ra, còn dùng đôi mắt ngập nước mà trừng Lăng Sóc đang nằm ở trên, đều tại anh hết, làm cho cậu biến thành như thế này.
[Vũ, nếu em còn dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, anh sẽ không nhịn được đâu.]
Cốc Vũ chính là phản ứng ngượng ngùng mang theo thơ ngây này làm cho Lăng Sóc luôn chẳng thể nhịn được mà muốn “ăn hiếp” Cốc Vũ, nhất là ở trên giường.
“Đừng anh…” Cốc Vũ có chút nhịn không được, tiếng nỉ non ngọt ngào bật thốt, trước mắt cũng trở thành màu trắng, hạ thân đang kề cận với Lăng Sóc cũng… Tiết ra.
Ngay sau đó, Lăng Sóc cũng chuyển động rất nhanh, cũng bắn ra, xoay người nằm xuống bên cạnh, không để cơ thể mình đè Cốc Vũ bị nặng; chưa được vài giây, Lăng Sóc đã ngồi dậy, bế Cốc Vũđến phòng tắm bên cạnh tắm rửa.
—
Nam Bình Sơn là địa danh rất nổi tiếng của thành phố A, cao hơn mặt biển mấy trăm mét, nhưng rải rộng ngút ngàn, bình thường ở đây cũng có rất nhiều người qua lại, bởi vì nó cách trung tâm thành phố cũng không xa, lại miễn phí, người thành phố hoặc khách du lịch bên ngoài đều thích đến đó tham quan.
Xe dựng lại ở bãi đậu xe dưới chân núi Cát Phổ xanh biếc, trên xe bước xuống mấy người siêu cấp đẹp trai, trong đó có bốn người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, còn có hai người trưởng thành chín chắn, một lãnh khốc, một ôn hòa, làm cho khách du lịch xung quanh không nhịn được mà len lén nhìn, khi bọn họ tưởng rằng người trên xe đã xuống hết thì có một anh đẹp trai cúi người hướng đầu vào trong xe, cẩn thận dắt một người be bé ra.
Mấy người nhìn lén cứ tưởng rằng đây cũng là một anh siêu cấp đẹp trai, vậy mà khi nhìn tới ốc tiêu kia thì chẳng thấy có chỗ nào dễ thương, chỉ là một con vịt con xấu xí a! Thiệt là đối lập với một nhóm anh đẹp trai xung quanh nha, làm cho bọn họ ganh tị biết chừng nào, nghĩđi, đứa nhỏ kia vừa tàn tật vừa xấu xí, tại sao lại được nhiều anh đẹp trai vây quanh dữ vậy, nhất định là con nhà có tiền rồi.
Khách du lịch xung quanh đang nhìn lén tuyệt không ngờ được, vịt con xấu xí đang được bao vây bởi mấy anh đẹp trai trong mắt bọn họ kia cũng chẳng phải là con nhà có tiền, cậu được những người kia đối xử dịu dàng, nên càng cố gắng dùng sự thuần khiết lương thiện của mình báo đáp lại.
Lăng Sóc chỉnh lại khăn quàng cổ cùng mũ cho Cốc Vũ lại, rồi lại móc đôi bao tay trong túi ra đeo cho Cốc Vũ, [Trên núi gió lớn lắm, đừng để bị cảm, nếu không em không lên núi được đâu.]
[Dạ.] Cốc Vũ cũng bắt chước hành động của Lăng Sóc, dùng tay trái đã được Lăng Sóc đeo bao tay cho chỉnh lại khăn quàng cổ cho Lăng Sóc.
[Được rồi, đừng ân ái ngọt ngọt ngào ngào nữa.] Lăng Tu Dương dùng giọng điệu như là chua xót lắm mà nói.
Vạn Hoa khóa xe xong, quay đầu lại nghe thấy lời Lăng Tu Dương, bĩu môi nói: [Chú Tư, chú không muốn thấy, tại sao còn muốn đi theo? Tại sao còn muốn kéo con theo? Chú không thấy bảy anh con trai kéo nhau leo núi chả có chỗ nào vui sao?]
[Con có thể gọi Chỉ Ý tới mà, càng đông càng vui.] Lăng Tu Dương trào phúng nói lại.
Mặt Vạn Hoa đen sì, nghĩđến việc phải cùng với vợ là Lăng Chỉ Ý cùng đi dạo hoặc làm việc gì đó, tuyệt đối so với việc thực hiện một ca phẫu thuật mười mấy tiếng còn mệt hơn. May mà cô ra nước ngoài rồi, nếu không, cũng chẳng thể bị Lăng Tu Dương lôi đi cùng mấy người Cốc Vũ leo núi.
[Chú là tranh thủ khó có dịp được nghỉ xuân nhiều ngày, cố gắng bồi dưỡng tình cảm chú cháu với Tiểu Sóc nha.]
Miệng Vạn Hoa co rút, nói: [Nhưng mà con cảm thấy Tiểu Sóc hận không thể trói chúng ta lại ném ra đại dương đó.]
[Đúng vậy, thế mà vẫn có người không chịu nhìn thấy, lúc nào cũng quấy rầy cuộc sống của em với Vũ.] Lăng Sóc ngông nghênh nói.
[Không được, nếu như mọi người không theo tụi con, làm sao biết được Tiểu Sóc có làm xảy ra chuyện gì không.] Lăng Tu Dương nói.
Lăng Sóc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lăng Tu Dương một cái, mặc kệ chú Tư đang làm bộ kia, nắm tay Cốc Vũ thong thả đi đến cổng vào Nam Bình Sơn.
Ba người Ryan vẫn giả bộ làm khán giả vội vàng theo sau, vui vẻ gọi: “Sweety, chúng ta đi cáp treo được không?”
Cuối cùng quyết định thành leo lên núi còn lúc xuống sẽ đi cáp treo.
Lên đến đỉnh núi, ngồi xuống chòi nghỉ chỗ khu nghỉ chân, Dickens cùng Jude đi tìm wc công cộng, Lăng Tu Dương cùng Lăng Sóc đi mua nước, còn Vạn Hoa, Ryan cùng Cốc Vũ thì ngồi lại trong chòi.
Cốc Vũđi đến cả người đều đổ mồ hôi, một bên nhìn khách du lịch chơi trò chơi trong khu nghỉ chân, một bên vô thức định tháo khăn quàng cổ xuống, nói đầy hâm mộ: [Các cô ấy thật là giỏi, lâu như vậy mà cũng không bị tuột lại phía sau.]
[Nếu Sweety muốn đi chơi, anh mua vé cho em, chơi với em.] Ryan nói.
[Dạ không cần đâu, em xem mọi người chơi là được rồi, đối với thể dục hay những trò chơi vận động, em chậm chạp lắm, với lại chân của em.] Vừa nói, khẽ cắn môi cúi đầu.
[Xin lỗi.]
[Không có gì, em cũng không để ý.] thuộc tuýp người vui vẻ thì tinh thần sảng khoái, có lẽ là từ khi biết nguyên nhân khiến chân mình bị tật, Cốc Vũ cũng cố gắng từng bước một vứt bỏ sự tự ti, cho nên bản thân so với những ngày mẹ mới qua đời cũng hoạt bát hơn rất nhiều, tươi cười cũng nhiều hơn.
[Tiểu Vũ, người em yếu, đừng tùy tiện tháo khăn với mũ xuống, Tiểu Sóc nhìn thấy sẽ la em đó.] Vạn Hoa ôn hòa ngăn hành động của Cốc Vũ lại.
Khóe miệng nhỏ nhắn ươn ướt của Cốc Vũ khẽ bĩu xuống, động tác tháo mũ cùng khăn cũng dừng lại, nói: [Nhưng mà nóng lắm. Mọi người ai cũng cởi áo khoác hết rồi, tại sao em lại không được?]
[Không cho phép cởi ra!] Thanh âm lạnh lạnh của Lăng Sóc vang lên sau lưng Cốc Vũ.
Cốc Vũ giật mình quay đầu lại, nhìn Lăng Sóc cầm theo một túi nilon đi qua đây, cậu chột dạ vội vàng thả tay ra.
Lăng Sóc đưa túi núi qua cho Vạn Hoa, cầm lấy hộp sữa ngồi xuống bên cạnh Lăng Sóc, cắm ống hút vào trong hộp, đưa đến trước mặt Cốc Vũ: [Tại vì nãy giờ em đi hơi lâu nên cảm thấy nóng, ngồi một lát thì sẽ không sao nữa. Nào, uống sữa, anh nhờ nhân viên trong tiệm hâm nóng rồi.]
Cốc Vũ thật ra không thích mùi sữa, nhưng lời kháng nghị của cậu chỉ có thể nuốt vào bụng rời chờ cho bao tử tiêu hóa thôi, bởi vì không đủ can đảm nói ra.
Rất nhanh, hai người đi tìm Wc công cộng cũng đã trở về, ngồi chụm lại một chỗ vừa ăn quà vặt vừa nói đủ chuyện trên trời dưới đất; Cốc Vũ thì vẫn còn đang phải đấu tranh với hộp sữa mà cậu không thích uống.
Mọi người đều dùng tiếng Anh.
Cũng phải nói, Ryan, Dickens cùng Jude phải bỏ cơ hội nâng cao trình độ tiếng Trung nghèo nàng của mình, đó là bởi vì Lăng Sóc vì Cốc Vũ mà bắt toàn bộ người trong nhà phải dùng tiếng Anh, mục đích là để nâng cao khả năng phát âm cùng khả năng giao tiếp bằng tiếng anh của Cốc Vũ, dù sao có cơ hội tốt như vậy thì không thể không bỏ qua, sau này theo anh ra nước ngoài cũng không sợ vì không có ngoại ngữ mà không tìm được đường về nhà. Chỉ có thể nói, ý đồ của Lăng Sóc cũng suy nghĩ quá mức lâu dài đi!
Cốc Vũ nói kiểu gì cũng là học sinh lớp 12 rồi, đã có căn bản, chỉ cần luyện tập kĩ năng nói nhiều, sửa lại một chút thói quen phát âm trong tiếng Trung chuyển sang phát âm tiếng anh thì cũng rất dễ dàng. Cho nên, năng lực tiếng Anh của Cốc Vũ từ sau khi vào nhà họ Lăng, nửa bị ép nửa bị buộc thì có tốc độ tiến bộ cực kì nhanh chóng.
Thêm vào đó, nếu như chúng ta bị ở vào hoàn cảnh xung quanh toàn dùng tiếng Anh, cho dù không muốn học thì cũng buộc phải học. Đây cũng là một trong những lí do khiến cho Lăng Sóc chưa có đá ba người Ryan về nước.
Tác giả trình bày quan điểm của mình: Ực, cái này chú thích rõ một chút, tất cả những câu nói trong dấu [ ] đều hiểu là đang dùng tiếng Anh để nói.
Đừng trách vì sao viết nhạt nhẽo quá, bởi vì cũng chẳng có cách nào hết.
Tác giả :
Lê Tiểu Bất