Cuồng Đế
Chương 58: Linh Hồ phá giai
“Ảnh, thứ mà ta sai Thanh Long đi làm còn chưa đưa tới sao?” Khuynh Cuồng quay người lại rồi hỏi.
“Thuộc hạ đang định nói với lão đại! Thanh Long đã đưa đồ đạc tới.”
“Thật tốt quá.” Khuynh Cuồng vỗ tay một cái, vui vẻ nói, lại nói với Tử Lan một câu không hiểu đầu đuôi ra sao : “Tử Lan, chờ ta nhé!” Nói xong liền buông nàng ra, đi theo Diệp Ảnh ra ngoài, chỉ để lại vẻ mặt không hiểu tại sao của Tử Lan cùng với Vân Nương hai mặt nhìn nhau.
Tuyết đọng ở giữa sườn núi, vẻ mặt Khuynh Cuồng cười gian nhìn lấy con vật nhỏ đang bị nhốt ở trong lồng đan bằng sợi tơ kỳ lạ, chậc chậc nói: “Thật không hổ là vật của thần linh, quả thật có linh tính, nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải ta.”
Con vật nhỏ ở trong lồng bằng sợi tơ nhìn giống Tuyết Hồ bình thường, toàn thân tuyết trắng, không một tia tạp chất, cọng lông màu tuyết trắng dán chặt lấy thân hình nhỏ bé, hai cái lỗ tai thật dài dựng thẳng lên, đong đưa hai bên, biểu hiện yếu ớt đáng yêu như thế, muốn nói khác nhau ở chỗ chính là con mắt của nó, một đôi mắt tràn đầy linh tính hiện ra ánh sáng tím, lúc này đang nhút nhát e lệ nhìn xem Khuynh Cuồng, thật sự làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, ngay cả Diệp Ảnh ở bên cạnh nhìn đều cảm thấy mềm lòng rồi, nếu như không phải con vật nhỏ này thiếu chút nữa làm bị thương Khuynh Cuồng, hắn nhất định sẽ không nhịn được mà khuyên Khuynh Cuồng thả nó.
“Haha, đừng giả bộ đáng thương, ta đã nói rồi, ngươi gặp phải ta.” Ngồi xổm trước mặt Linh Hồ, Khuynh Cuồng khẽ cười nói, nàng cũng không bỏ qua một tia quật cường dưới đáy mắt nó.
Nghe vậy, ánh mắt nhút nhát e lệ Tiểu Linh hồ lập tức chuyển thành hung ác, mở ra hàm răng sắc nhọn, kêu một tiếng “Chít” về phía Khuynh Cuồng, liền muốn xông qua, nhưng lại không biết tại sao bị cái lồng đặc chế bao phủ chặt chẽ, không thể động đậy.
“Lão đại, cẩn thận .” Thấy nó lộ ra răng, Diệp Ảnh khẩn trương mà tiến tới một bước rồi nói, hắn cũng không quên lão đại đã từng nói qua, chỉ cần bị răng nhọn của Linh Hồ cắn phải lập tức sẽ chết, lúc vừa mới ở đây để bắt Linh Hồ này, lão đại còn đặc biệt bảo hắn tránh ra xa, dùng chính mình làm mồi nhử, đi dẫn dụ nó xuất hiện, thiếu chút nữa thì… Đến bây giờ lòng hắn vẫn còn sợ hãi đấy ! Biết rõ nó không có khả năng tổn thương đến lão đại, nhưng vừa thấy răng nhọn của nó, vẫn không nhịn được sự khẩn trương trong lòng.
“Không có việc gì, nó không thể thương tổn ta.” Khuynh Cuồng quay đầu cười nói trấn an Diệp Ảnh, nàng biết rõ mới vừa rồi nàng đã dọa hắn rồi, tốc độ của Linh Hồ nhanh hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
“Lão đại, đừng có làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu như…” Thoáng dừng một chút, Diệp Ảnh cũng không có nói tiếp, cái loại cảm giác này thật sự đáng sợ, hắn không nhớ lại.
Đứng lên, Khuynh Cuồng nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Diệp Ảnh, hứa hẹn nói: “Ảnh, đừng lo lắng, vì các ngươi, ta sẽ không để mình có chuyện gì.”
“Ta tin tưởng lão đại.” khóe miệng cương nghị giương nhẹ, Diệp Ảnh gật đầu nói.
‘Xì xì… ‘ Linh Hồ bất mãn bị vắng vẻ, Khuynh Cuồng lại cười toe toét, đôi mắt hiện ra ánh sáng tím mang theo bất mãn, giống như đứa trẻ con đang khó chịu.
Khuynh Cuồng khẽ cười một tiếng, lại ngồi xổm trước mặt nó lần nữa, tiến gần nó, thấy đôi mắt màu tím của nó dần dần biến mất sự hung ác, liền chậm rãi vươn tay, khẽ vuốt lên lông trắng mềm mại của nó, Diệp Ảnh không có lên tiếng nữa, bởi vì hắn tin tưởng nàng, nhưng một tay vẫn theo thói quen mà nắm chặt lấy chuôi kiếm, cho đến khi thấy Linh Hồ cũng không có ý muốn tổn thương Khuynh Cuồng thì mới buông ra, lúc này trong lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi rồi.
Lúc Khuynh Cuồng sờ Linh Hồ thì răng nhọn nhe ra, uy hiếp nhìn xem người này muốn chạm vào nó, nhìn thấy nàng không hề sợ hãi, vẫn cười nhẹ vươn tay về phía nó, khi mắt tím hơi nghi hoặc nhìn đến đôi mắt thâm thúy và ngông cuồng kia, cho đến đôi bàn tay dịu dàng nhẹ vỗ về nó.
Mắt híp lại, hưởng thụ cái vuốt ve nhẹ nhàng của nàng, Linh Hồ như con mèo nhỏ lười biếng dịu dàng ngoan ngoãn, khóe miệng Khuynh Cuồng nhẹ cong lên rồi nói: “Linh Hồ, chỉ cần ngươi đồng ý xuống núi với ta, ta sẽ tha cho ngươi, như thế nào?”
Linh Hồ mở mắt tím ra, nghiêng đầu, giống như là đang tự hỏi, lại ngẩng đầu nhìn Khuynh Cuồng, trừng mắt nhìn, cuối cùng nhướng người về phía Khuynh Cuồng mà kêu một tiếng ‘Chít’.
“Rất tốt.” Khuynh Cuồng hơi giơ tay lên, Diệp Ảnh liền đi qua, rút cái nút mở lên, một giây sau ánh sáng trắng nhanh chóng lóe lên, nhanh đến nỗi ngay cả Diệp Ảnh đều không nhìn tới, cũng chỉ có cao thủ như Khuynh Cuồng mới có thể thấy rõ.
“Ha ha, con vật nhỏ.” Khuynh Cuồng nhẹ nhàng ôm Linh Hồ, nhìn nó chiu vào trong ngực nàng không khỏi cười ha ha, bản năng của người mẹ chậm rãi bắt đầu phát ra…, kỳ thật nàng cũng không sợ con Linh Hồ này sẽ làm tổn thương nàng, bởi vì nó rất có linh tính, có thể nói là do trời đất sinh ra, mà từ nhỏ nàng đã hấp thụ tinh hoa của Nhật Nguyệt, bản thân cũng tràn ngập linh khí, chắc chắn Linh Hồ sẽ có một loại cảm giác quen thuộc với nàng, chỉ cần khẽ dựa gần thì nó sẽ bị nàng hấp dẫn, cho nên nàng rất có tự tin, chỉ cần có thể vây khốn nó, đơn giản thu phục được nó.
Ôm Linh Hồ, Khuynh Cuồng không có phát hiện, linh khí quanh thân nàng đang chậm rãi phát sinh chuyển biến, trở nên càng thêm tinh khiết nồng hậu dày đặc, càng phát ra nhu hòa hư vô.
Nhìn thấy toàn thân Khuynh Cuồng tản ra hào quang dịu dàng, Diệp Ảnh ngây dại trong chốc lát, bị mê hoặc, cảm giác trong lòng bị nện mạnh một cái.
‘Xì xì…’ một tiếng nhe răng rất nhỏ vang lên, đột nhiên Diệp Ảnh mới bừng tỉnh, vội vàng nhìn về phía Khuynh Cuồng, phát hiện nàng đang đùa với Linh Hồ, cũng không có chú ý tới hắn, lúc này mới yên lòng lại, thế nhưng mà con Linh Hồ kia lại đang nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập địch ý, rồi sau đó đắc ý chui vào trong ngực Khuynh Cuồng lại khiến cho trong lòng của hắn rất tức giận! Rất muốn bắt nó trong ngực Khuynh Cuồng túm ra, đôi mắt giống như ưng cứ nhìn chằm chằm vào nó, một người một hồ bắt đầu đấu mắt.
“Ảnh, ngươi đắc tội với nó à?” Lúc này Khuynh Cuồng cũng chú ý tới Linh Hồ có địch ý với Diệp Ảnh, không khỏi kỳ quái mà hỏi thăm, không khí giữa một người một hồ rất không đúng! Có cái gì nàng không biết sao?
“Không có.” Diệp Ảnh dời ánh mắt trước, rồi nói, hắn cũng không thể nói cho nàng biết, hắn cùng với Linh Hồ không vừa mắt nhau là vì nàng! Ngẫm lại cảm giác mình buồn cười, vậy mà lại đi ăn dấm chua với một con hồ ly, cũng oán lão đại mị lực quá lớn, ngay cả một động vật vừa mới bắt cũng muốn ‘Đoạt’ nàng.
“Hả?” Khuynh Cuồng nghiêng đầu, nhìn xem Diệp Ảnh đang đi ở bên cạnh, lại nhìn thấy đôi mắt đắc ý của Linh Hồ, cuối cùng quyết định không để ý tới bọn hắn đang đấu mấy thứ gì đó, nhẹ nhàng vỗ về Linh Hồ nói: “Chắc máu của ngươi có thể trị trăm bệnh nhỉ?”
Linh Hồ rụt cổ lại, đôi mắt bi thương, Khuynh Cuồng mỉm cười: “Đúng là gia hỏa nhạy cảm, yên tâm, ta không muốn mạng của ngươi đâu, chỉ cần mấy giọt máu của ngươi để đi cứu người thân của ta, được hay không được hả? Tiểu gia hỏa.”
Linh Hồ cũng học bộ dạng vừa rồi của Khuynh Cuồng, hơi nghiêng đầu, thần sắc bi thương trong mắt thối lui nhanh chóng, nhếch miệng cười cười, dùng cái đầu lông mềm như nhung cọ lấy mặt Khuynh Cuồng, sau đó ở trong ngực nàng tìm một chỗ thoải mái dễ chịu, biểu thị nó kệ nàng xử trí.
“Ha ha… Ảnh, chúng ta đi thôi!” Khuynh Cuồng không được nhịn cười to mà Linh Hồ ở trong ngực nàng cọ lấy, ôm Linh Hồ, nàng có cảm giác cả người khoan khoái dễ chịu, một loại không khí lạ lẫm mà lại quen thuộc đang di chuyển trong cơ thể nàng, giống như muốn dẫn nàng tiến vào một loại cảnh giới khác chưa bao giờ đến qua, ngay cả tâm tình cũng thông suốt và sung sướng rất nhiều.
Lúc trước Khuynh Cuồng sẽ đích thân đến Bắc Cảnh, thứ nhất là vì Yến Vũ quốc xâm lấn, thứ hai chính là vì con Linh Hồ, bên trong sách cổ sư phụ nàng để lại cho nàng, có ghi rất rõ tập tính sinh hoạt của Linh Hồ, đã từng nói đến tại Bắc Cảnh quanh năm đóng băng này, từng có Linh Hồ xuất hiện, chỉ cần bắt được Linh Hồ, dùng máu của nó làm thành dược – thuốc pha chế sẵn, liền có cơ hội chữa khỏi bệnh khó trị của Tử Lan.
Khi vừa đến Bắc Cảnh, nàng âm thầm dò xét hồi lâu, từ đầu đến cuối đều không phát hiện tung tích của nó, cứ tưởng rằng sách ghi sai, không thể tưởng được ngay tại thời điểm nàng thất vọng, lại lúc cùng Lăng Ngạo Trần đến đây đi săn thì phát hiện ra tung tích của nó, nhưng tốc độ của nó vượt qua sự tưởng tượng của nàng, lấy võ công của nàng lại cao, tốc độ mau nữa, cũng không có khả năng đuổi đến bên trên nó, chỉ có dụng kế, dùng cơ quan mới có thể bắt được nó.
Thật vất vả dỗ được Tử Lan đang cảm động mà khóc tới lã chã, Khuynh Cuồng trở lại gian phòng, nhìn qua Linh Hồ trắng như tuyết đang ở trên giường, giờ phút này đang dùng đôi mắt tím hiện ra tia sáng, ánh mắt nhút nhát e lệ đang nhìn mình, mỉm cười, nhẹ nhàng mà tiến lên sờ lên bộ lông tuyết trắng của Linh Hồ, nói ra: “Hi vọng linh huyết của ngươi thật có thể chữa khỏi cho Tử Lan.”
‘Xì xì…’ giống như là bất mãn Khuynh Cuồng không tín nhiệm nó vậy, Linh Hồ nhếch nhếch miệng, làm bộ muốn cắn Khuynh Cuồng, nhưng đến lúc gần đến nàng thì lại biến thành cọ bên trên tay của nàng, sau đó kiêu ngạo mà giương lên đầu, ý tứ hình như là đang nói…, linh huyết của ta là Linh Dược tốt nhất thiên hạ, chữa khỏi trăm bệnh.
“Ha ha… Đúng là gia hỏa kiêu ngạo.” Khuynh Cuồng ôm lấy Linh Hồ, bắt lấy hai cái chân trước của nó rồi cười nói: “Nuôi sủng vật cũng được, ừ, ngươi đã là sủng vật của ta, dù sao cũng phải có một tên đúng không!” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Linh Phong, về sau ngươi gọi là Linh Phong.”
Linh Hồ, không, hiện tại nên gọi Linh Phong thật sự rất có linh tính, không ngừng gật đầu biểu thị mình thích cái tên này, hai cái chân sau càng không ngừng đạp loạn, hình như cảm thấy như vậy còn có thể biểu đạt sự sung sương của nó, liền không ngừng giãy dụa.
Giống như hiểu rõ nó muốn làm gì, Khuynh Cuồng cười rồi buông nó ra, Linh Phong lập tức nhảy xuống mặt đất, sau đó hướng về phía Khuynh Cuồng ‘Xì xì’ mà kêu một tiếng, mắt tím nhìn đến cái đàn ở trên bàn.
Khuynh Cuồng cong môi cười cười, đi đến bên cạnh cửa rồi ngồi xuống, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên dây đàn mà gẩy, ‘Đinh’ một tiếng đàn thanh thúy dễ nghe vang lên, đầu Linh Phong ngẩng lên, hai cái chân trước nâng lên, chỉ dựa vào hai cái chân sau chèo chống đứng thẳng , sau đó miệng cười toe toét nhìn xem Khuynh Cuồng, ý tứ giống như nói, ta đã chuẩn bị xong.
Bàn tay trắng nõn gẩy đàn, tiếng đàn kỳ diều tuyệt đẹp tràn ra, tiếp theo đó là tiếng hát thanh linh trầm thấp thong thả bật ra từ môi đỏ:
“trong đêm thanh hồ ly mặc đồ trắng cười quyến rũ. Mắt lúng liếng, dáng yêu kiều, nhẹ nhàng bước quay đầu ngóng trông ngàn ngọc quý…”
Đôi mắt tím của Linh Phong khi nghe tiếng ca thanh linh thì rung động, sau đó cả người trắng như tuyết lắc lư theo, mắt tím hơi nháy, thật đúng là dung mạo quyến rũ đang mỉm cười.
Khuynh Cuồng nhìn linh vật nhỏ kia thì cảm thấy rất vui, nàng nhặt được bảo bối rồi, tiếng đàn ưu mỹ giống như cũng mang theo yêu mị, ngay cả mặt trăng cũng vì cảnh tượng và âm thanh kỳ diệu này mà vươn đầu ra, ánh trăng dịu dàng chiếu vào một người một hồ.
Diệp Ảnh ẩn vào chỗ tối nghe tiếng ca được kỳ diệu tuyệt đẹp kỳ ảo như thế không khỏi tìm theo tiếng mà xuất hiện, say mê đứng ở ngoài cửa, ngơ ngác nhìn, hắn không nghĩ tới, nàng cuồng ngạo đại khí mà hát được ra âm thanh nhu hòa uyển chuyển hàm xúc như thế:
” Ánh trăng sáng, trúc ngậm sương. Gió hiu hiu uyển chuyển như múa. Dáng như sen, da ngọc như lụa. Hồng trần cõi ấy ngóng trông, liệu ai có thể tiêu dao cùng mình…”
Linh Phong xoay người một chuyến, sa mỏng mông lung phía dưới, lại thật giống như một Tiên Tử mờ ảo tinh tế đang nhảy múa, Khuynh Cuồng dừng tiếng đàn lại, đinh đinh đang đang, tiếng đàn ở dưới bóng đêm như đi vào lòng người, Linh Phong hiện ra, giống như lập tức hóa thành một cỗ khói xanh cứ như quanh quẩn bên người Khuynh Cuồng, tốc độ khiêu vũ cực nhanh, dưới cái nhìn của Diệp Ảnh, chỉ thấy được một tia ánh sáng trắng đang xoay tròn vòng quanh Khuynh Cuồng.
Tử Lan đi tìm Khuynh Cuồng thì mắt không thể tin kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn há to, ngay cả Diệp Ảnh đang đứng ở bên cạnh cửa mà cũng không phát hiện ra, ánh mắt mờ mịt ngờ nghệch.
Chỉ nghe thấy tiếng đàn Khuynh Cuồng vẫn tiếp diễn, lần lại nữa vang lên tiếng hát trầm thấp:
“Chân mày liễu đầy phong nhã, mắt lả lơi hàm răng cắn hờ. Trong rèm xuân khuya khoắt, có bóng ai lay động, tóc bạch kim khiến người ngắm nhìn ngẩn ngơ…”
Khuynh Cuồng không tự giác mà nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, tay thon ngọc như làn nước chảy gảy trên dây đàn, ánh sáng bạc lưu động quanh người, cũng không có phát hiện, ánh trăng dịu dàng chiếu trên người chậm rãi mờ đi, sau đó giống như đèn đột ngột bị tách ra, hào quang chói lóa bắn ra , ánh trăng sáng tỏ như sương mù bao vây Khuynh Cuồng và Linh Phong một người một hồ này, mà Linh Phong xoay tròn bên trong giống như là ‘Máy hút bụi’, thu hết tinh hoa trời đất trong thiên hạ về ở chỗ này, sau đó lại như biến nó hóa thành linh khí tinh thuần, ngưng tụ quanh thân Khuynh Cuồng.
Tai nghe thấy âm thanh phiêu phiêu như khúc nhạc thần tiên ở trên trời, hai người Diệp Ảnh, Tử Lan lại kinh ngạc mà miệng há hốc, nhìn xem một màn kỳ dị này, càng giống như trẻ con không hẹn mà cùng dụi dụi mắt, đáy lòng nổi lên một tia kỳ dị, Khuynh Cuồng dưới ánh trăng càng không chân thật như thế.
Tiếng đàn rung động, Khuynh Cuồng cảm giác thân thể của mình từ từ biến hóa rồi mở mắt to ra, lập tức mãnh liệt thông suốt, như sao băng vụt qua chân trời hào quang sáng ngời hơn cả ánh trăng, khiến cho vạn vật trong trời đất đều ảm đạm, sau đó chậm rãi tối xuống, khôi phục bóng tối thâm thúy bình thường, lại càng hiển lên linh khí bức người, khóe miệng cong nhẹ, cặp môi đỏ mọng lần nữa nhẹ nhàng giương lên:
“Ánh trăng sáng, trúc ngậm sương. Gió hiu hiu uyển chuyển như múa. Dáng phù dung, da ngọc như lụa, trong cõi hồng trần ấy ngóng trông, liệu ai có thể tiêu dao cùng mình…”
Âm cuối nhẹ thu lại, mang theo yêu mị kèm theo tiêu sái tiêu dao, phảng phất giống như bỏ hết thế tục, say trong hồng trần, lộ ra một cỗ tang thương tiêu sái nhìn thấu thế gian.
Diệp Ảnh nắm thật chặt chuôi kiếm trên tay, lại buông ra, lại nắm thật chặt, vô ý thức cứ thế mà tái diễn, ánh mắt chấn động và si mê, trái tim đập thình thịnh, hắn cũng thật muốn biết, người tung hoành thiên hạ khiến thế gian kinh sợ như thế, đợi phải xem tận hồng trần, ai có thể tiêu dao cùng với nàng, ai mới có tư cách tiêu dao cùng nàng?
Tử Lan say mê Khuynh Cuồng mang kinh ngạc đến cho nàng, trong đôi mắt mông lung, si ngốc mà nhìn xem Khuynh Cuồng nhắm mắt hát ca, trong lòng cuồng nhiệt một hồi, nàng rất hi vọng, nàng có thể làm bạn với ngài ấy đi tiêu dao khắp chốn hồng trần, nhưng mà nàng biết rõ, nàng không có tư cách này.
Một khúc kết thúc, Linh Phong cũng dừng lại nhảy múa, lẳng lặng đứng yên ở bên người Khuynh Cuồng, mắt tím hơi nháy mà nhìn nàng, mười ngón tay củaKhuynh Cuồng đặt ở trên dây đàn, lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại, linh khí toàn thân trong nháy mắt này giống như đập nước mở ra trào lên, sau đó lại từ từ thẩm thấu tiến vào da thịt của nàng, chân khí luôn trì trệ không tiến vào trong cỗ linh khí thúc dục xuống, không ngừng chấn động đập vào bức tường ngăn cách ( màng ngăn cách giữa các cấp tu luyện ) .
Ở đan điền, so với bất kỳ thời điểm gì trước đó chân khí mạnh mẽ như phá đê sóng cả trào lên lăn lộn, cái nội lực cường đại kia càng không ngừng sôi trào lấy, một lớp sóng tiếp nối lớp sóng khác mà bắn ra một lực lượng khổng lồ ở trong cơ thể của nàng, cốt cách kinh mạch của nàng cũng bị ảnh hưởng bởi lực lượng kia, càng không ngừng đánh vào , cuối cùng tứ chi bách hài, kỳ kinh bát mạch tất cả đều đồng thời bắt đầu khởi động…, vô tận chân khí như sông chảy về biển cả xông qua bức tường ngăn cách, đi theo lộ tuyến chưa bao giờ qua, di động kéo dài tràn đầy, như dòng sông chảy mãi không ngừng, bướng bỉnh không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, thật cho đến đến chỗ bức tường ngăn cách kia rồi mới ngừng lại được, lưu động tuần hoàn ở trong cơ thể của nàng.
Trong nháy mắt, hình như Khuynh Cuồng cảm thấy nội lực trong cơ thể của mình giống như vô cùng có tác dụng, nhưng lại hư vô bất định, giống như có như không, giống như nặng như nhẹ, nàng biết rõ, đó đã là mặt khác của một loại cảnh giới khác, nàng dùng mất sáu năm đều không thể đột phá bức tường ngăn cách của cấp 9, hiện tại lại vừa mới bị nàng đột phá, hơn nữa dựa vào linh khí không ngừng rót vào, một hơi hoàn thành chân khí cấp 9 di dộng, tốc hành đến đỉnh phong mới ngừng lại được.
Đột nhiên mở mắt ra, không bỗng nhiên sáng ngời như vừa nãy, mà như đám sương mông lung phủ lên, như sau khi từ từ vén mây mù lộ ra cầu vồng, đoạt hồn phách người khác, tinh thuần mà lại bình thản, càng làm cho đôi mắt đen nhánh linh động, giống như đứa trẻ không nhiễm trần thế, chính thức có thể khắc sâu vào trong thâm tâm.
Bỗng nhiên không gian trong sáng, vạn vật trong trời đất ở trong mắt nàng lập tức giống như trong suốt mà hiện ra ở trước mắt nàng rõ ràng đến thế, không gian mênh mông, thu hết vào trái tim rộng lớn.
Ha ha, cứ tưởng rằng không biết đợi cho tới năm nào tháng nào mới có thể đột phá bức tường cấp 9 chết tiệt này, không thể tưởng được hôm nay một hơi liền đạt tới cấp 9 đỉnh phong, hơn nữa lúc này chân khí trong cơ thể vẫn liên tục không ngừng, ngày đột phá bức tường cấp 10 cũng không còn xa.
“Linh Phong, ngươi không hổ là vật của thần linh , ha ha…” Đáy mắt không che dấu được niềm vui sướng ngập trời, Khuynh Cuồng nhẹ ôm lấy Linh Phong cười to nói, tóc xanh bay lên, dường như còn kéo theo linh khí, mỗi sợi tóc tràn đầy sức sống.
‘Xì xì…’ Linh Phong nhếch nhếch miệng, giống như là rất vui vẻ đã nhận được sự khen ngợi của Khuynh Cuồng, cọ vào mặt Khuynh Cuồng, lúc này linh khí quanh thân Khuynh Cuồng rất hấp dẫn Linh Phong.
“Lão đại.” Diệp Ảnh và Tử Lan đang si mê khi nhìn đến Linh Phong ăn ‘Đậu hủ’ của Khuynh Cuồng, rốt cục tìm lại thần chí của mình, cùng kêu lên, sau đó lại xoay đầu nhìn nhau, coi như lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.
“A, Ảnh, Tử Lan, sao các ngươi tới đây?” Khuynh Cuồng nhẹ nhàng ôm Linh Phong, cười cười nói, khóe miệng đơn thuần nhẹ nhàng cong lên, lại mang ra một cỗ mị lực đặc thù, lay động đến lòng người.
“Ta…” Hai người ngây ngốc nửa ngày, mới nói ra được một chữ, lại ngây ngốc lần nữa, đêm nay bọn hắn phải chịu kinh ngạc quá lớn, lúc này trong đầu trống rỗng, toàn tâm chỉ có tiếng ca khiến người khác giật mình cùng với tiếng đàn uyển chuyển của Khuynh Cuồng.
“Sao?” Nghiêng đầu, nhíu mày, Khuynh Cuồng im ắng mà hỏi thăm, hai người quá ngốc đi!
Tim lại đập thình thịch một lần nữa, mũi hai người đều cảm thấy hơi nóng nóng, hơi ngẩng đầu lên, chật vật mà vứt bỏ một câu: “Lão đại sớm chút nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui.” Sau đó vèo một tiếng, hai người đều chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi, không biết trốn đến cái góc nào để trấn an trái tim đang nhảy lên, chắc đêm nay không ngủ.
Khuynh Cuồng và Linh Phong nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang theo nghi hoặc vui vẻ.
“Thuộc hạ đang định nói với lão đại! Thanh Long đã đưa đồ đạc tới.”
“Thật tốt quá.” Khuynh Cuồng vỗ tay một cái, vui vẻ nói, lại nói với Tử Lan một câu không hiểu đầu đuôi ra sao : “Tử Lan, chờ ta nhé!” Nói xong liền buông nàng ra, đi theo Diệp Ảnh ra ngoài, chỉ để lại vẻ mặt không hiểu tại sao của Tử Lan cùng với Vân Nương hai mặt nhìn nhau.
Tuyết đọng ở giữa sườn núi, vẻ mặt Khuynh Cuồng cười gian nhìn lấy con vật nhỏ đang bị nhốt ở trong lồng đan bằng sợi tơ kỳ lạ, chậc chậc nói: “Thật không hổ là vật của thần linh, quả thật có linh tính, nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải ta.”
Con vật nhỏ ở trong lồng bằng sợi tơ nhìn giống Tuyết Hồ bình thường, toàn thân tuyết trắng, không một tia tạp chất, cọng lông màu tuyết trắng dán chặt lấy thân hình nhỏ bé, hai cái lỗ tai thật dài dựng thẳng lên, đong đưa hai bên, biểu hiện yếu ớt đáng yêu như thế, muốn nói khác nhau ở chỗ chính là con mắt của nó, một đôi mắt tràn đầy linh tính hiện ra ánh sáng tím, lúc này đang nhút nhát e lệ nhìn xem Khuynh Cuồng, thật sự làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, ngay cả Diệp Ảnh ở bên cạnh nhìn đều cảm thấy mềm lòng rồi, nếu như không phải con vật nhỏ này thiếu chút nữa làm bị thương Khuynh Cuồng, hắn nhất định sẽ không nhịn được mà khuyên Khuynh Cuồng thả nó.
“Haha, đừng giả bộ đáng thương, ta đã nói rồi, ngươi gặp phải ta.” Ngồi xổm trước mặt Linh Hồ, Khuynh Cuồng khẽ cười nói, nàng cũng không bỏ qua một tia quật cường dưới đáy mắt nó.
Nghe vậy, ánh mắt nhút nhát e lệ Tiểu Linh hồ lập tức chuyển thành hung ác, mở ra hàm răng sắc nhọn, kêu một tiếng “Chít” về phía Khuynh Cuồng, liền muốn xông qua, nhưng lại không biết tại sao bị cái lồng đặc chế bao phủ chặt chẽ, không thể động đậy.
“Lão đại, cẩn thận .” Thấy nó lộ ra răng, Diệp Ảnh khẩn trương mà tiến tới một bước rồi nói, hắn cũng không quên lão đại đã từng nói qua, chỉ cần bị răng nhọn của Linh Hồ cắn phải lập tức sẽ chết, lúc vừa mới ở đây để bắt Linh Hồ này, lão đại còn đặc biệt bảo hắn tránh ra xa, dùng chính mình làm mồi nhử, đi dẫn dụ nó xuất hiện, thiếu chút nữa thì… Đến bây giờ lòng hắn vẫn còn sợ hãi đấy ! Biết rõ nó không có khả năng tổn thương đến lão đại, nhưng vừa thấy răng nhọn của nó, vẫn không nhịn được sự khẩn trương trong lòng.
“Không có việc gì, nó không thể thương tổn ta.” Khuynh Cuồng quay đầu cười nói trấn an Diệp Ảnh, nàng biết rõ mới vừa rồi nàng đã dọa hắn rồi, tốc độ của Linh Hồ nhanh hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
“Lão đại, đừng có làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu như…” Thoáng dừng một chút, Diệp Ảnh cũng không có nói tiếp, cái loại cảm giác này thật sự đáng sợ, hắn không nhớ lại.
Đứng lên, Khuynh Cuồng nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Diệp Ảnh, hứa hẹn nói: “Ảnh, đừng lo lắng, vì các ngươi, ta sẽ không để mình có chuyện gì.”
“Ta tin tưởng lão đại.” khóe miệng cương nghị giương nhẹ, Diệp Ảnh gật đầu nói.
‘Xì xì… ‘ Linh Hồ bất mãn bị vắng vẻ, Khuynh Cuồng lại cười toe toét, đôi mắt hiện ra ánh sáng tím mang theo bất mãn, giống như đứa trẻ con đang khó chịu.
Khuynh Cuồng khẽ cười một tiếng, lại ngồi xổm trước mặt nó lần nữa, tiến gần nó, thấy đôi mắt màu tím của nó dần dần biến mất sự hung ác, liền chậm rãi vươn tay, khẽ vuốt lên lông trắng mềm mại của nó, Diệp Ảnh không có lên tiếng nữa, bởi vì hắn tin tưởng nàng, nhưng một tay vẫn theo thói quen mà nắm chặt lấy chuôi kiếm, cho đến khi thấy Linh Hồ cũng không có ý muốn tổn thương Khuynh Cuồng thì mới buông ra, lúc này trong lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi rồi.
Lúc Khuynh Cuồng sờ Linh Hồ thì răng nhọn nhe ra, uy hiếp nhìn xem người này muốn chạm vào nó, nhìn thấy nàng không hề sợ hãi, vẫn cười nhẹ vươn tay về phía nó, khi mắt tím hơi nghi hoặc nhìn đến đôi mắt thâm thúy và ngông cuồng kia, cho đến đôi bàn tay dịu dàng nhẹ vỗ về nó.
Mắt híp lại, hưởng thụ cái vuốt ve nhẹ nhàng của nàng, Linh Hồ như con mèo nhỏ lười biếng dịu dàng ngoan ngoãn, khóe miệng Khuynh Cuồng nhẹ cong lên rồi nói: “Linh Hồ, chỉ cần ngươi đồng ý xuống núi với ta, ta sẽ tha cho ngươi, như thế nào?”
Linh Hồ mở mắt tím ra, nghiêng đầu, giống như là đang tự hỏi, lại ngẩng đầu nhìn Khuynh Cuồng, trừng mắt nhìn, cuối cùng nhướng người về phía Khuynh Cuồng mà kêu một tiếng ‘Chít’.
“Rất tốt.” Khuynh Cuồng hơi giơ tay lên, Diệp Ảnh liền đi qua, rút cái nút mở lên, một giây sau ánh sáng trắng nhanh chóng lóe lên, nhanh đến nỗi ngay cả Diệp Ảnh đều không nhìn tới, cũng chỉ có cao thủ như Khuynh Cuồng mới có thể thấy rõ.
“Ha ha, con vật nhỏ.” Khuynh Cuồng nhẹ nhàng ôm Linh Hồ, nhìn nó chiu vào trong ngực nàng không khỏi cười ha ha, bản năng của người mẹ chậm rãi bắt đầu phát ra…, kỳ thật nàng cũng không sợ con Linh Hồ này sẽ làm tổn thương nàng, bởi vì nó rất có linh tính, có thể nói là do trời đất sinh ra, mà từ nhỏ nàng đã hấp thụ tinh hoa của Nhật Nguyệt, bản thân cũng tràn ngập linh khí, chắc chắn Linh Hồ sẽ có một loại cảm giác quen thuộc với nàng, chỉ cần khẽ dựa gần thì nó sẽ bị nàng hấp dẫn, cho nên nàng rất có tự tin, chỉ cần có thể vây khốn nó, đơn giản thu phục được nó.
Ôm Linh Hồ, Khuynh Cuồng không có phát hiện, linh khí quanh thân nàng đang chậm rãi phát sinh chuyển biến, trở nên càng thêm tinh khiết nồng hậu dày đặc, càng phát ra nhu hòa hư vô.
Nhìn thấy toàn thân Khuynh Cuồng tản ra hào quang dịu dàng, Diệp Ảnh ngây dại trong chốc lát, bị mê hoặc, cảm giác trong lòng bị nện mạnh một cái.
‘Xì xì…’ một tiếng nhe răng rất nhỏ vang lên, đột nhiên Diệp Ảnh mới bừng tỉnh, vội vàng nhìn về phía Khuynh Cuồng, phát hiện nàng đang đùa với Linh Hồ, cũng không có chú ý tới hắn, lúc này mới yên lòng lại, thế nhưng mà con Linh Hồ kia lại đang nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập địch ý, rồi sau đó đắc ý chui vào trong ngực Khuynh Cuồng lại khiến cho trong lòng của hắn rất tức giận! Rất muốn bắt nó trong ngực Khuynh Cuồng túm ra, đôi mắt giống như ưng cứ nhìn chằm chằm vào nó, một người một hồ bắt đầu đấu mắt.
“Ảnh, ngươi đắc tội với nó à?” Lúc này Khuynh Cuồng cũng chú ý tới Linh Hồ có địch ý với Diệp Ảnh, không khỏi kỳ quái mà hỏi thăm, không khí giữa một người một hồ rất không đúng! Có cái gì nàng không biết sao?
“Không có.” Diệp Ảnh dời ánh mắt trước, rồi nói, hắn cũng không thể nói cho nàng biết, hắn cùng với Linh Hồ không vừa mắt nhau là vì nàng! Ngẫm lại cảm giác mình buồn cười, vậy mà lại đi ăn dấm chua với một con hồ ly, cũng oán lão đại mị lực quá lớn, ngay cả một động vật vừa mới bắt cũng muốn ‘Đoạt’ nàng.
“Hả?” Khuynh Cuồng nghiêng đầu, nhìn xem Diệp Ảnh đang đi ở bên cạnh, lại nhìn thấy đôi mắt đắc ý của Linh Hồ, cuối cùng quyết định không để ý tới bọn hắn đang đấu mấy thứ gì đó, nhẹ nhàng vỗ về Linh Hồ nói: “Chắc máu của ngươi có thể trị trăm bệnh nhỉ?”
Linh Hồ rụt cổ lại, đôi mắt bi thương, Khuynh Cuồng mỉm cười: “Đúng là gia hỏa nhạy cảm, yên tâm, ta không muốn mạng của ngươi đâu, chỉ cần mấy giọt máu của ngươi để đi cứu người thân của ta, được hay không được hả? Tiểu gia hỏa.”
Linh Hồ cũng học bộ dạng vừa rồi của Khuynh Cuồng, hơi nghiêng đầu, thần sắc bi thương trong mắt thối lui nhanh chóng, nhếch miệng cười cười, dùng cái đầu lông mềm như nhung cọ lấy mặt Khuynh Cuồng, sau đó ở trong ngực nàng tìm một chỗ thoải mái dễ chịu, biểu thị nó kệ nàng xử trí.
“Ha ha… Ảnh, chúng ta đi thôi!” Khuynh Cuồng không được nhịn cười to mà Linh Hồ ở trong ngực nàng cọ lấy, ôm Linh Hồ, nàng có cảm giác cả người khoan khoái dễ chịu, một loại không khí lạ lẫm mà lại quen thuộc đang di chuyển trong cơ thể nàng, giống như muốn dẫn nàng tiến vào một loại cảnh giới khác chưa bao giờ đến qua, ngay cả tâm tình cũng thông suốt và sung sướng rất nhiều.
Lúc trước Khuynh Cuồng sẽ đích thân đến Bắc Cảnh, thứ nhất là vì Yến Vũ quốc xâm lấn, thứ hai chính là vì con Linh Hồ, bên trong sách cổ sư phụ nàng để lại cho nàng, có ghi rất rõ tập tính sinh hoạt của Linh Hồ, đã từng nói đến tại Bắc Cảnh quanh năm đóng băng này, từng có Linh Hồ xuất hiện, chỉ cần bắt được Linh Hồ, dùng máu của nó làm thành dược – thuốc pha chế sẵn, liền có cơ hội chữa khỏi bệnh khó trị của Tử Lan.
Khi vừa đến Bắc Cảnh, nàng âm thầm dò xét hồi lâu, từ đầu đến cuối đều không phát hiện tung tích của nó, cứ tưởng rằng sách ghi sai, không thể tưởng được ngay tại thời điểm nàng thất vọng, lại lúc cùng Lăng Ngạo Trần đến đây đi săn thì phát hiện ra tung tích của nó, nhưng tốc độ của nó vượt qua sự tưởng tượng của nàng, lấy võ công của nàng lại cao, tốc độ mau nữa, cũng không có khả năng đuổi đến bên trên nó, chỉ có dụng kế, dùng cơ quan mới có thể bắt được nó.
Thật vất vả dỗ được Tử Lan đang cảm động mà khóc tới lã chã, Khuynh Cuồng trở lại gian phòng, nhìn qua Linh Hồ trắng như tuyết đang ở trên giường, giờ phút này đang dùng đôi mắt tím hiện ra tia sáng, ánh mắt nhút nhát e lệ đang nhìn mình, mỉm cười, nhẹ nhàng mà tiến lên sờ lên bộ lông tuyết trắng của Linh Hồ, nói ra: “Hi vọng linh huyết của ngươi thật có thể chữa khỏi cho Tử Lan.”
‘Xì xì…’ giống như là bất mãn Khuynh Cuồng không tín nhiệm nó vậy, Linh Hồ nhếch nhếch miệng, làm bộ muốn cắn Khuynh Cuồng, nhưng đến lúc gần đến nàng thì lại biến thành cọ bên trên tay của nàng, sau đó kiêu ngạo mà giương lên đầu, ý tứ hình như là đang nói…, linh huyết của ta là Linh Dược tốt nhất thiên hạ, chữa khỏi trăm bệnh.
“Ha ha… Đúng là gia hỏa kiêu ngạo.” Khuynh Cuồng ôm lấy Linh Hồ, bắt lấy hai cái chân trước của nó rồi cười nói: “Nuôi sủng vật cũng được, ừ, ngươi đã là sủng vật của ta, dù sao cũng phải có một tên đúng không!” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Linh Phong, về sau ngươi gọi là Linh Phong.”
Linh Hồ, không, hiện tại nên gọi Linh Phong thật sự rất có linh tính, không ngừng gật đầu biểu thị mình thích cái tên này, hai cái chân sau càng không ngừng đạp loạn, hình như cảm thấy như vậy còn có thể biểu đạt sự sung sương của nó, liền không ngừng giãy dụa.
Giống như hiểu rõ nó muốn làm gì, Khuynh Cuồng cười rồi buông nó ra, Linh Phong lập tức nhảy xuống mặt đất, sau đó hướng về phía Khuynh Cuồng ‘Xì xì’ mà kêu một tiếng, mắt tím nhìn đến cái đàn ở trên bàn.
Khuynh Cuồng cong môi cười cười, đi đến bên cạnh cửa rồi ngồi xuống, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên dây đàn mà gẩy, ‘Đinh’ một tiếng đàn thanh thúy dễ nghe vang lên, đầu Linh Phong ngẩng lên, hai cái chân trước nâng lên, chỉ dựa vào hai cái chân sau chèo chống đứng thẳng , sau đó miệng cười toe toét nhìn xem Khuynh Cuồng, ý tứ giống như nói, ta đã chuẩn bị xong.
Bàn tay trắng nõn gẩy đàn, tiếng đàn kỳ diều tuyệt đẹp tràn ra, tiếp theo đó là tiếng hát thanh linh trầm thấp thong thả bật ra từ môi đỏ:
“trong đêm thanh hồ ly mặc đồ trắng cười quyến rũ. Mắt lúng liếng, dáng yêu kiều, nhẹ nhàng bước quay đầu ngóng trông ngàn ngọc quý…”
Đôi mắt tím của Linh Phong khi nghe tiếng ca thanh linh thì rung động, sau đó cả người trắng như tuyết lắc lư theo, mắt tím hơi nháy, thật đúng là dung mạo quyến rũ đang mỉm cười.
Khuynh Cuồng nhìn linh vật nhỏ kia thì cảm thấy rất vui, nàng nhặt được bảo bối rồi, tiếng đàn ưu mỹ giống như cũng mang theo yêu mị, ngay cả mặt trăng cũng vì cảnh tượng và âm thanh kỳ diệu này mà vươn đầu ra, ánh trăng dịu dàng chiếu vào một người một hồ.
Diệp Ảnh ẩn vào chỗ tối nghe tiếng ca được kỳ diệu tuyệt đẹp kỳ ảo như thế không khỏi tìm theo tiếng mà xuất hiện, say mê đứng ở ngoài cửa, ngơ ngác nhìn, hắn không nghĩ tới, nàng cuồng ngạo đại khí mà hát được ra âm thanh nhu hòa uyển chuyển hàm xúc như thế:
” Ánh trăng sáng, trúc ngậm sương. Gió hiu hiu uyển chuyển như múa. Dáng như sen, da ngọc như lụa. Hồng trần cõi ấy ngóng trông, liệu ai có thể tiêu dao cùng mình…”
Linh Phong xoay người một chuyến, sa mỏng mông lung phía dưới, lại thật giống như một Tiên Tử mờ ảo tinh tế đang nhảy múa, Khuynh Cuồng dừng tiếng đàn lại, đinh đinh đang đang, tiếng đàn ở dưới bóng đêm như đi vào lòng người, Linh Phong hiện ra, giống như lập tức hóa thành một cỗ khói xanh cứ như quanh quẩn bên người Khuynh Cuồng, tốc độ khiêu vũ cực nhanh, dưới cái nhìn của Diệp Ảnh, chỉ thấy được một tia ánh sáng trắng đang xoay tròn vòng quanh Khuynh Cuồng.
Tử Lan đi tìm Khuynh Cuồng thì mắt không thể tin kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn há to, ngay cả Diệp Ảnh đang đứng ở bên cạnh cửa mà cũng không phát hiện ra, ánh mắt mờ mịt ngờ nghệch.
Chỉ nghe thấy tiếng đàn Khuynh Cuồng vẫn tiếp diễn, lần lại nữa vang lên tiếng hát trầm thấp:
“Chân mày liễu đầy phong nhã, mắt lả lơi hàm răng cắn hờ. Trong rèm xuân khuya khoắt, có bóng ai lay động, tóc bạch kim khiến người ngắm nhìn ngẩn ngơ…”
Khuynh Cuồng không tự giác mà nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, tay thon ngọc như làn nước chảy gảy trên dây đàn, ánh sáng bạc lưu động quanh người, cũng không có phát hiện, ánh trăng dịu dàng chiếu trên người chậm rãi mờ đi, sau đó giống như đèn đột ngột bị tách ra, hào quang chói lóa bắn ra , ánh trăng sáng tỏ như sương mù bao vây Khuynh Cuồng và Linh Phong một người một hồ này, mà Linh Phong xoay tròn bên trong giống như là ‘Máy hút bụi’, thu hết tinh hoa trời đất trong thiên hạ về ở chỗ này, sau đó lại như biến nó hóa thành linh khí tinh thuần, ngưng tụ quanh thân Khuynh Cuồng.
Tai nghe thấy âm thanh phiêu phiêu như khúc nhạc thần tiên ở trên trời, hai người Diệp Ảnh, Tử Lan lại kinh ngạc mà miệng há hốc, nhìn xem một màn kỳ dị này, càng giống như trẻ con không hẹn mà cùng dụi dụi mắt, đáy lòng nổi lên một tia kỳ dị, Khuynh Cuồng dưới ánh trăng càng không chân thật như thế.
Tiếng đàn rung động, Khuynh Cuồng cảm giác thân thể của mình từ từ biến hóa rồi mở mắt to ra, lập tức mãnh liệt thông suốt, như sao băng vụt qua chân trời hào quang sáng ngời hơn cả ánh trăng, khiến cho vạn vật trong trời đất đều ảm đạm, sau đó chậm rãi tối xuống, khôi phục bóng tối thâm thúy bình thường, lại càng hiển lên linh khí bức người, khóe miệng cong nhẹ, cặp môi đỏ mọng lần nữa nhẹ nhàng giương lên:
“Ánh trăng sáng, trúc ngậm sương. Gió hiu hiu uyển chuyển như múa. Dáng phù dung, da ngọc như lụa, trong cõi hồng trần ấy ngóng trông, liệu ai có thể tiêu dao cùng mình…”
Âm cuối nhẹ thu lại, mang theo yêu mị kèm theo tiêu sái tiêu dao, phảng phất giống như bỏ hết thế tục, say trong hồng trần, lộ ra một cỗ tang thương tiêu sái nhìn thấu thế gian.
Diệp Ảnh nắm thật chặt chuôi kiếm trên tay, lại buông ra, lại nắm thật chặt, vô ý thức cứ thế mà tái diễn, ánh mắt chấn động và si mê, trái tim đập thình thịnh, hắn cũng thật muốn biết, người tung hoành thiên hạ khiến thế gian kinh sợ như thế, đợi phải xem tận hồng trần, ai có thể tiêu dao cùng với nàng, ai mới có tư cách tiêu dao cùng nàng?
Tử Lan say mê Khuynh Cuồng mang kinh ngạc đến cho nàng, trong đôi mắt mông lung, si ngốc mà nhìn xem Khuynh Cuồng nhắm mắt hát ca, trong lòng cuồng nhiệt một hồi, nàng rất hi vọng, nàng có thể làm bạn với ngài ấy đi tiêu dao khắp chốn hồng trần, nhưng mà nàng biết rõ, nàng không có tư cách này.
Một khúc kết thúc, Linh Phong cũng dừng lại nhảy múa, lẳng lặng đứng yên ở bên người Khuynh Cuồng, mắt tím hơi nháy mà nhìn nàng, mười ngón tay củaKhuynh Cuồng đặt ở trên dây đàn, lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại, linh khí toàn thân trong nháy mắt này giống như đập nước mở ra trào lên, sau đó lại từ từ thẩm thấu tiến vào da thịt của nàng, chân khí luôn trì trệ không tiến vào trong cỗ linh khí thúc dục xuống, không ngừng chấn động đập vào bức tường ngăn cách ( màng ngăn cách giữa các cấp tu luyện ) .
Ở đan điền, so với bất kỳ thời điểm gì trước đó chân khí mạnh mẽ như phá đê sóng cả trào lên lăn lộn, cái nội lực cường đại kia càng không ngừng sôi trào lấy, một lớp sóng tiếp nối lớp sóng khác mà bắn ra một lực lượng khổng lồ ở trong cơ thể của nàng, cốt cách kinh mạch của nàng cũng bị ảnh hưởng bởi lực lượng kia, càng không ngừng đánh vào , cuối cùng tứ chi bách hài, kỳ kinh bát mạch tất cả đều đồng thời bắt đầu khởi động…, vô tận chân khí như sông chảy về biển cả xông qua bức tường ngăn cách, đi theo lộ tuyến chưa bao giờ qua, di động kéo dài tràn đầy, như dòng sông chảy mãi không ngừng, bướng bỉnh không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, thật cho đến đến chỗ bức tường ngăn cách kia rồi mới ngừng lại được, lưu động tuần hoàn ở trong cơ thể của nàng.
Trong nháy mắt, hình như Khuynh Cuồng cảm thấy nội lực trong cơ thể của mình giống như vô cùng có tác dụng, nhưng lại hư vô bất định, giống như có như không, giống như nặng như nhẹ, nàng biết rõ, đó đã là mặt khác của một loại cảnh giới khác, nàng dùng mất sáu năm đều không thể đột phá bức tường ngăn cách của cấp 9, hiện tại lại vừa mới bị nàng đột phá, hơn nữa dựa vào linh khí không ngừng rót vào, một hơi hoàn thành chân khí cấp 9 di dộng, tốc hành đến đỉnh phong mới ngừng lại được.
Đột nhiên mở mắt ra, không bỗng nhiên sáng ngời như vừa nãy, mà như đám sương mông lung phủ lên, như sau khi từ từ vén mây mù lộ ra cầu vồng, đoạt hồn phách người khác, tinh thuần mà lại bình thản, càng làm cho đôi mắt đen nhánh linh động, giống như đứa trẻ không nhiễm trần thế, chính thức có thể khắc sâu vào trong thâm tâm.
Bỗng nhiên không gian trong sáng, vạn vật trong trời đất ở trong mắt nàng lập tức giống như trong suốt mà hiện ra ở trước mắt nàng rõ ràng đến thế, không gian mênh mông, thu hết vào trái tim rộng lớn.
Ha ha, cứ tưởng rằng không biết đợi cho tới năm nào tháng nào mới có thể đột phá bức tường cấp 9 chết tiệt này, không thể tưởng được hôm nay một hơi liền đạt tới cấp 9 đỉnh phong, hơn nữa lúc này chân khí trong cơ thể vẫn liên tục không ngừng, ngày đột phá bức tường cấp 10 cũng không còn xa.
“Linh Phong, ngươi không hổ là vật của thần linh , ha ha…” Đáy mắt không che dấu được niềm vui sướng ngập trời, Khuynh Cuồng nhẹ ôm lấy Linh Phong cười to nói, tóc xanh bay lên, dường như còn kéo theo linh khí, mỗi sợi tóc tràn đầy sức sống.
‘Xì xì…’ Linh Phong nhếch nhếch miệng, giống như là rất vui vẻ đã nhận được sự khen ngợi của Khuynh Cuồng, cọ vào mặt Khuynh Cuồng, lúc này linh khí quanh thân Khuynh Cuồng rất hấp dẫn Linh Phong.
“Lão đại.” Diệp Ảnh và Tử Lan đang si mê khi nhìn đến Linh Phong ăn ‘Đậu hủ’ của Khuynh Cuồng, rốt cục tìm lại thần chí của mình, cùng kêu lên, sau đó lại xoay đầu nhìn nhau, coi như lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.
“A, Ảnh, Tử Lan, sao các ngươi tới đây?” Khuynh Cuồng nhẹ nhàng ôm Linh Phong, cười cười nói, khóe miệng đơn thuần nhẹ nhàng cong lên, lại mang ra một cỗ mị lực đặc thù, lay động đến lòng người.
“Ta…” Hai người ngây ngốc nửa ngày, mới nói ra được một chữ, lại ngây ngốc lần nữa, đêm nay bọn hắn phải chịu kinh ngạc quá lớn, lúc này trong đầu trống rỗng, toàn tâm chỉ có tiếng ca khiến người khác giật mình cùng với tiếng đàn uyển chuyển của Khuynh Cuồng.
“Sao?” Nghiêng đầu, nhíu mày, Khuynh Cuồng im ắng mà hỏi thăm, hai người quá ngốc đi!
Tim lại đập thình thịch một lần nữa, mũi hai người đều cảm thấy hơi nóng nóng, hơi ngẩng đầu lên, chật vật mà vứt bỏ một câu: “Lão đại sớm chút nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui.” Sau đó vèo một tiếng, hai người đều chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi, không biết trốn đến cái góc nào để trấn an trái tim đang nhảy lên, chắc đêm nay không ngủ.
Khuynh Cuồng và Linh Phong nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang theo nghi hoặc vui vẻ.
Tác giả :
Tùy Phong Thanh