Cưỡng Bức Vợ Yêu
Chương 41
Diệp Phi cảm giác nền nhà bị người hầu gái đạp đến rung lên, ngước mắt lên thì lại nhìn thấy bóng dáng cao to của anh.
Đôi mắt của cô dâng lên làn nước nhàn nhạt, chỉ nhạt thôi, trong mắt là hình ảnh của Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh đứng sau anh.
Nếu như không phải tối qua ở cùng nhau thì bọn họ cũng sẽ không cùng nhau trở về đây.
Tất cả tình cảm trong ánh mắt của cô đều bị ý nghĩ chợt lóe lên này dập tắt.
Mộ Thương Nam tiến về phía Diệp Phi, "Buông tay."
Khóe môi anh phát ra hai tiếng lạnh lùng.
Đám hầu gái bị dọa tới mức lùi ra phía sau, "Thiếu gia, là...là lệnh của phu nhân và tiểu thư."
Chỉ là bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn vào thì cũng khiến đám người hầu cảm thấy bản thân phải xuống địa ngục vậy!
Mộ Thương Nam đưa tay đỡ Diệp Phi đứng dậy, lại bị cô gạt ra.
"Tổng giám đốc Mộ là muốn giúp em mình đánh sao? Hay là tha cho tôi? Muốn đánh thì đánh nhanh đi, tôi còn phải cùng học trưởng tới bệnh viện kiểm tra vết thương, việc này tôi sẽ điều tra rõ ràng, bất kể là ai hại tôi, tôi cũng không bỏ qua đâu!"
"Anh, anh về thật đúng lúc, anh xem cô ả đê tiện này đánh em này! Mặt em sưng hết rồi này!" Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu lên cho anh mình xem, anh là người thương cô nhất.
Lúc học phổ thông, chỉ vì cô và bạn cùng bàn đánh nhau, anh cô liền cho thuộc hạ dạy dỗ cô gái kia, đánh đến mức người ta nghỉ học nửa năm, còn cố tình lưu lại một năm, chỉ sợ lại đụng phải cô!
Cô đã đợi không được để thấy cảnh Diệp Phi bị đánh thảm thương rồi!
"Mộ Lạc Lạc, nói thật đi!"
Đồ là anh cho Mộ Lạc Lạc, không có gì có thể qua mắt được anh.
Mộ Lạc Lạc chột dạ, trước giờ Mộ Thương Nam chưa từng gọi cả tên họ của cô! Hơn nữa cô chưa từng nghe qua ngữ khí lạnh lùng như vậy của anh!
Tim cô đập loạn xạ, muốn dùng cây kim độc giấu trong chiếc nhẫn này thì nhất thiết phải bỏ một hạt kim cương ra, "Anh, em là Lạc Lạc, là em gái của anh."
Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Thương Nam giống như dòng không khí lạnh ở Alaska, rồi đột nhiên giơ tay đánh một bên mặt của Mộ Lạc Lạc.
Tất cả suy đoán của tối qua đều đã xác thực rồi, chính là do em gái ruột hại người phụ nữ của anh.
Âm thanh nặng nề giáng xuống gương mặt của Mộ Lạc Lạc, Mộ Lạc Lạc bị đánh tới mức ngã xuống đất.
Liễu Họa vội vàng đỡ con gái dậy, "Mộ Nam, con làm gì vậy? Lạc Lạc có làm sai chuyện gì mà con đánh nó?"
"Mộ Lạc Lạc, xin lỗi Diệp Phi đi!" Mộ Thương Nam lạnh lùng ra lệnh.
"Không, em không làm, cho dù em có châm kim cô ấy một nhát thì có làm sao? Ai bảo cô ta cướp bạn trai của em? Hơn nữa tối qua bị người đưa đi cô ta cũng có mất mát gì đâu!" Mộ Lạc Lạc khóc nói.
"Không mất mát? Em dùng điện thoại cô ấy đặt ba đứa trai bao, còn dùng thân phận của em mướn phòng. Em gái của anh mà lại làm chuyện bỉ ổi như vậy sao?" Mộ Thương Nam gằn giọng.
Liễu Họa cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì, bà ta nhìn con gái một cách đầy trách móc, "Bỏ đi, Lạc Lạc còn nhỏ mà? Còn là lần đầu yêu đương, xem nặng việc này là điều bình thường mà! Nói tới cùng, cũng là lỗi của Diệp Phi, nếu nó không cướp bạn trai của người ta thì đã không có chuyện gì rồi? Người đâu, tránh đường cho họ đi đi!"
Bà ta hất mặt sai khiến, không hề cảm thấy cách làm của con gái mình có vấn đề gì.
Cung Trạch Nam lạnh lùng nói, "Mộ phu nhân, bà nghĩ sai một chuyện rồi, tôi vốn không phải bạn trai của Mộ Lạc Lạc. Nếu như tôi không phải thì bà dựa vào đầu nói Diệp Phi cướp bạn trai của Mộ Lạc Lạc? Mà Mộ Lạc Lạc lại có quyền gì hãm hại Diệp Phi? Làm gia đình quý tộc mà bà lại không dạy dỗ tốt con gái mình, còn diễu võ dương oai, giáo dục của Mộ gia cũng chỉ có thế thôi!"
Liễu Họa bị Cung Trạch Nam trách móc đến cứng họng không nói nên lời.
Khóe môi bà ta nhếch lên, "Việc này là do Lạc Lạc quá xúc động, như vầy đi, Diệp Phi, cô ra giá đi, tôi bồi thường tiền cho cô, bồi thường mất mát của cô."
Diệp Phi cười lạnh, "Thì ra trong mắt của Mộ phu nhân, tiền có thể bồi thường mọi thứ, nếu vậy thì, hôm nay tôi tẩm thuốc Mộ Lạc Lạc, tìm cho cô ta ba người trai bao, Mộ phu nhân ra giá đi!"
"Cô!" Liễu Họa tức đến đỏ mặt, lồng ngực nhô lên dữ dội, nhưng lại không nói được lời nào.
"Tiện nhân, tôi mà giống cô sao? Tôi là tiểu thư của Mộ gia!" Mộ Lạc Lạc gào lên.
"Cho dù em là em gái anh thì rốt cuộc ai cho em cái quyền làm ra chuyện bỉ ổi như vậy? Xin lỗi Diệp Phi đi!" Mộ Thương Nam lạnh lùng ra lệnh.
Sắc mặt Mộ Lạc Lạc trắng bệch, cả đời này cô ta chưa xin lỗi ai bao giờ.
Mà cô ta cũng cảm nhận được ngữ khí bức người của anh mình, rõ ràng nếu không xin lỗi thì Mộ Thương Nam sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
"Em, anh, bằng không anh gϊếŧ em đi. Em không xin lỗi, cô ta là đồ đàn bà đê tiện!" Cô ta ngẩng mặt lên nhìn anh mình, tin chắc giữa mình và Diệp Phi, Mộ Thương Nam nhất định sẽ chọn mình!
"Người đâu, đưa tiểu thư đến Phật đường phạt quỳ, cho đến khi nó chịu xin lỗi mới thôi!" Mộ Thương Nam ra lệnh.
Thiên Tịnh bước tới, "Em họ, Lạc Lạc còn nhỏ không hiểu chuyện, cớ gì em lại tính toán với con bé, chúng ta sau này đều là người nhà, chi bằng bỏ qua đi? Nếu em muốn xin lỗi thì chị quỳ xuống xin lỗi em!"
"Bịch" Cô ta đã quỳ ngay trước mặt Diệp Phi.
Khóe môi Diệp Phi co rút lại, Thiên Tịnh lúc nào cũng diễn tròn vai trong lúc thích hợp nhất!
Lúc này, cho dù là Liễu Họa hay Mộ Lạc Lạc đều rất cảm kích Thiên Tịnh! Còn cô thì lại là đứa con gái ác độc cứ túm lấy bím tóc của người ta không buông!
Khóe môi của cô cong lên, "Chị họ là thật lòng xin lỗi sao?"
Thiên Tịnh quẹt nước mắt, cô ta biết Liễu Họa và Mộ Lạc Lạc đang nhìn cô ta, cô ta phải diễn cho thật tốt, khiến bọn họ nhớ tới ân tình của cô ta cả đời!
"Hai người một người là em dâu của chị, một người là em họ của chị, chị đều thương cả hai người. Em họ, chị thật lòng xin lỗi mà! Thực ra nếu như em chỉ cần không cướp học trưởng với Lạc Lạc thì nó cũng sẽ không oán hận em!"
Diệp Phi cười lạnh thành tiếng, rõ ràng là đem trách nhiệm đẩy sang người cô mà, "Nếu như ngày mai cô ta lại thích một người đàn ông khác, mà người đàn ông đó cũng không thích cô ta, không biết có phải cũng sẽ trách lên đầu tôi không?"
Em!" Thiên Tịnh nhất thời cứng họng.
"Nếu chị họ đã thật lòng xin lỗi, vậy thì đi tìm ba người trai bao về làm một đêm đi, tôi sẽ tha cho chị!" Diệp Phi lạnh lùng nói, cô lương thiện nhưng tuyệt đối không phải là đồ ngu mềm yếu dễ bị ức hiếp!
Thiên Tịnh hít sâu một hơi, Diệp Phi muốn cô ta lên giường cùng với ba người trai bao!
"Em họ, em đừng ép người quá đáng!" Gương mặt bạch liên hoa của cô ta sắp trụ không được nữa rồi, cho dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng không thể dùng cách này để xin lỗi được, không thì cô ta làm sao có thể gả vào Mộ gia chứ?
"Chị họ không phải là thật lòng xin lỗi sao? Lúc nãy chị nói chuyện này cũng có là gì đâu mà? Vậy chị trải qua chuyện của tôi hôm qua đi, thì tôi sẽ tha thứ cho chị, không nhưng tha thứ cho chị, tôi còn có thể quỳ xuống xin lỗi giống như chị vậy. Sao thế chị họ? Rốt cuộc chị có phải là thật lòng xin lỗi không? Nếu là phải thì có chút thành ý đi! Tôi có thể giúp chị tìm vài người đàn ông khỏe mạnh." Diệp Phi tức giận nói.