Cuồng Bạo Đi! Nữ Hán Tử
Chương 2: Bung lụa đi, phu nhân! (1)
Lúc mới gặp, ta chẳng cảm thấy tên này ngốc tí nào, khoan nói đến việc nếu không tạo tí âm mưu thì thật có lỗi với bối cảnh thân phận phức tạp này. Chỉ riêng khuôn mặt đó, vóc dáng đó, dù cho có đang bị giải phẫu trong bệnh viện thực tập của chúng ta, cũng sẽ khiến các cô gái trong khoa pháp y muốn giở trò.
Quả nhiên vẫn có người để ý đến ngôi viện nhỏ này, đến giờ cơm sẽ luôn có người đưa thức ăn tới. Chỉ là tất cả mọi người đều hoàn toàn xem ta là người chết, chỉ đưa đến một phần cơm. Người quản gia cũng sẽ mang đến một số món ăn theo mùa, nhưng có vẻ như đó là phần còn thừa từ các nơi trong đại viện đại phủ này. Tình trạng này cho thấy ta phải tự mình làm cơm thôi, mà ta là một người ngoại trừ ăn đồ hộp ăn mì tôm thì không biết phải làm gì cả. Cuối cùng ta đành dùng mánh khóe gọt giũa then cửa thành một chiếc gậy gỗ, giống cây gậy lúc Lục Tiểu Linh Đồng vừa biết dùng. Ta vẫn chưa đập cây gậy xù xì đó xuống, chỉ mới bày ra tư thế của Bát Hầu Vương (1), Quan Thủ Huyền đã dọn cơm đàng hoàng đến trước mặt ta.
Nhìn hắn khoác chiếc áo choàng bẩn thỉu, cắn móng tay vô cùng đáng thương, ôm gối ngồi xổm ở phía xa, nhìn ta ăn, nước miếng sắp vãi cả ra ngoài. Cảm giác lúc ấy của ta tựa như đang ăn cơm trộn với Lão Can Ma (2), ăn rất ngon miệng. Liếc thấy hắn cắn móng tay, ta cười khẩy trong bụng: "Giả vờ giả vịt, xem ngươi có thể diễn được mấy ngày! Đợi ngươi đói đến mức không khống chế được bài tiết, xem ngươi có còn giả vờ như một kẻ ngốc không~"
Phòng chính trong viện là chỗ nhị gia ở, tuy rách nát đơn sơ nhưng trên giường vẫn có hai chiếc nệm và một chiếc chăn vẫn còn dùng tốt. Trong tủ treo quần áo chứa đầy những bộ trang phục kỳ lạ không biết lấy từ đâu. Ngoài bộ đồ đạo sĩ trên người hắn ra, còn có trang phục Quách Tĩnh (3), trang phục của hòa thượng, trang phục của Tây Môn Xuy Tuyết (4) cùng Đông Phương Bất Bại (5)... Đừng nói với ta rằng hai ngày nữa hắn sẽ biến thành Đông Phương Bất Bại đấy nhé!
Ta đạp lên mép giường hắn, cười khẩy một tiếng, ôm đi tất cả đệm chăn vào căn phòng sát bên, chỉ để cho hắn một tấm ván giường trống không. Trong nhà bếp phủ đầy tro, lúc đẩy cửa ra ta đã cảm thấy... Nhà bếp cổ đại này trông thật quê mùa...
Khi ta ôm lấy chiếc chăn tuy ẩm nhưng mềm đi khỏi, có lẽ từng tiếng hắt hơi trong gian phòng chính có tấm ván gỗ mỏng truyền đến đã khiến ta mơ về cảnh mình chính thức thất nghiệp trước đây. Nghề nghiệp trước kia của ta cũng đủ ngầu để khiến những người nghe tên đều đưa tay làm tư thế hoa lan (6) tỏ vẻ hết sức kinh ngạc. Thậm chí có thể nói rằng chỉ cần nhìn vào tên nghề, ta cũng có thể xuyên không thành người như đặc công hoàng phi Sở Kiều liều lĩnh, nhưng thực tế thì ngành học của ta hoàn toàn không có đất dụng võ ở đây.
Ta đã làm binh sĩ ở nước ngoài trong hai năm, điều đó cũng biến trái tim thiếu nữ của ta thành một chiếc băng vệ sinh lót trong giày để thấm mồ hôi chân.
Nói đến chuyện tham gia quân ngũ, nghe có vẻ rất ảo tưởng, nhưng thật ra vô cùng thực tế. Ta học tập ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp thực tập tại một bệnh viện lớn ở địa phương, ta thực tập đã mấy năm liền nhưng vẫn không thể chuyển thành chính thức, mà tiền lương cũng không cao. Đến lúc sắp không chống đỡ nổi nữa, ta đã thấy lời mời làm bác sĩ quân y cho cuộc chiến ở Afghanistan.
Ta không có giấc mơ vũ trang, cũng không hiểu chiến tranh. Nhưng điều kiện rất hậu hĩnh, nước Mỹ không tuyển dụng được bác sĩ quân đội nên đã hạ quyết tâm quỳ gối cầu xin. Trên áp phích cũng nói rằng chúng ta sẽ hoàn toàn không gặp bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng, ta xem xét suy nghĩ, liên hệ với gia đình để chuẩn bị rồi đi luôn. Những thứ ta được học tương đối nhiều nên khi đi đã được trúng tuyển. Nhưng khi ta đến sân bay quân sự lớn nhất ở đất nước Hồi giáo này, phát hiện có tới mấy ngàn binh sĩ, bao gồm cả hai bác sĩ quân y chúng ta... Ta thật sự mẹ nó hối hận. Đây tuyệt đối là một công việc nguy hiểm!
Ta vào quân đội để kiểm tra sức khoẻ, từng bước hoàn thành tỉ mỉ các huấn luyện cơ bản, ngay cả các kỹ xảo cận chiến ta cũng cố gắng học để bảo vệ mạng sống của mình. Ta không ngờ đây là khởi đầu cho kiếp sống chinh chiến của mình, cuối cùng rơi vào kết cục phải nhét bơm thụt hậu môn cho những binh sĩ bị táo bón...
Ông chú hơn bốn mươi tuổi ngồi đối diện với ta trong phòng khám bệnh, mỗi lần chuẩn bị giao nhiệm vụ đều ngồi trong nhà vệ sinh, khiến mỗi lần như vậy ta đều phải ngồi máy bay trực thăng chạy vội tới nơi đóng quân cách đó cả trăm cây số, mặt đầy nghiêm túc sờ vào bộ ngực của nữ thượng tá, thấp giọng nói: "Quý cô thực sự không bị ung thư vú, xin hãy yên tâm~"
Sự cố xuyên không này xảy ra vào khoảng thời gian sau khi ta hoàn thành nghĩa vụ quân sự, lấy tiền chuẩn bị trở về Bắc Kinh để tìm việc làm.
Hơn nữa, ta học chuyên về y học lâm sàng, đến thời cổ đại dưới tình huống không có bất kỳ loại thuốc ketone amin nào, ta chỉ có thể làm một hộ lý cấp cứu ngoại khoa.
Càng nghĩ càng thấy buồn. Ta mất ba năm chăm sóc cho trực tràng của những người lính Mỹ chỉ ăn thịt không ăn trái cây, lấy được khoản tiền lớn còn chưa kịp dùng đã rơi vào tình cảnh như vậy. Càng nghĩ càng thấy bất lực, ta ôm lấy nội tâm đau đớn của mình ngủ mê man.
Ngày hôm sau dù mặc đồ lộn tùng phèo nhưng ta cũng mặc kệ, dù sao bây giờ bà đây cũng chỉ là một kẻ điên, tất cả biểu cảm cùng tạo hình của ta đều vô cùng chuẩn xác, cứ tùy tiện nhét một chiếc gáo vào tay, thì ta đã có thể nằm sấp trên đường phố, ôm đùi của các công tử mặc trang phục lộng lẫy xin ít đùi gà. Lúc này ta mới vừa mở cửa, còn chưa kịp đi xem thử tên nhị gia kia không biết đã ngủ như thế nào, thì nghe tiếng cửa viện bị đẩy ra. Khi mấy người họ đi vào trong viện, đúng lúc ta đang cong người ngáp một hơi dài, chẳng hề dùng tay che lại lỗ mũi đang được phóng đại lên gấp mấy lần.
Người đàn ông trung niên bước vào mặc y phục quản gia, trông thấy ta đứng ngáp trên hành lang, hắn bị dọa lùi nửa bước, mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Thôi ma ma. Khuôn mặt già của Thôi ma ma hiện vẻ bi thương: "Bà già này đã nói nàng ấy bị điên rồi, ngài còn không tin."
Người quản gia kia khom người xuống, ta giẫm chân lên tảng đá, hếch cằm nhìn về phía họ, hừ hai tiếng. Hắn mở miệng hỏi: "Nhị phu nhân? Ngài còn nhận ra ta không?"
Hờ, nếu đã hỏi như vậy, nếu ta không giả bộ điên một chút thì đúng là không giữ mặt mũi cho hắn.
"Ngươi là ai?" Lúc này ta cũng rảnh rỗi không việc gì, ngồi xổm trên tảng đá hỏi hắn.
"Quả nhiên là... Hành động rất tùy tiện lỗ mãng, lỡ như không phải nàng ấy mà là cóc tinh gì đó thì sao? Tuy Liễu Thất là một nữ nhân bẩn thỉu có tâm địa xấu xa, nhưng dù sao cũng là tỷ muội cùng họ với đại phu nhân, bình thường vẫn rất lễ phép và chuẩn mực." Thôi ma ma nói, nhưng quản gia mỉm cười nhìn bộ dạng của ta: "Chuyện này chúng ta đều không thể kết luận, hay là cứ dẫn qua cho đại phu nhân xem thử. Nhị phu nhân, người theo chúng ta đi một chuyến đi."
Ta nhảy xuống tảng đá, mặc kệ ý tứ: "Được thôi, đi nào~"
"Thôi ma ma, gọi người chỉnh trang lại đầu tóc quần áo cho nàng ấy. Mặt đã bị hủy, thêm bộ dạng này, sẽ dọa cho đại phu nhân sợ mất." Trong nụ cười của quản gia dường như còn có ngụ ý "hãy đợi đấy". Thôi ma ma tuân lệnh dẫn ta vào trong gian phòng trống trải rách nát. Chẳng có món đồ trang sức nào nên bà ấy đành lấy chiếc lược gỗ rụng răng chải thẳng tóc cho ta, tuy vẻ mặt bà ta có ý khinh thường ta, nhưng vẫn không làm ta đau. Dựa vào phẩm chất của mấy người hầu mà ta gặp trong hai ngày nay, có lẽ nguyên chủ cũng không phải là một người bình thường.
Bộ dạng mới của ta trong gương thực sự khác xa với vẻ ngoài thật của ta.
Ta vốn cao 1m75, làn da hơi ngăm nhưng vẫn khỏe đẹp cân đối. Trái lại dáng người Liễu Thất tựa liễu rủ trong gió, vóc dáng nhỏ nhắn và thon thả, vai nhỏ eo thon, sống lưng ưỡn thẳng tắp. Gương mặt trước kia của ta chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được, nhưng Liễu Thất lại có một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt lông mày đều hiện lên vẻ đẹp quyến rũ, không phải là kiểu quyến rũ hạ đẳng kia, mà là kiểu quyến rũ mềm mại xinh đẹp. Chỉ tiếc là vết sẹo kéo dài từ bên thái dương phải đến xương gò má phải trông hơi đáng sợ. Nhân lúc Thôi ma ma chải đầu sửa áo cho ta, ta bèn thò đầu nhìn thử...
Vết sẹo này là vết bỏng do một thứ rất nóng gây ra, dựa vào kinh nghiệm của ta, đây là vết sẹo vĩnh viễn. E là cả đời này của ta cũng chẳng bao giờ được trải nghiệm cảm giác tiết mục được y tiên trong núi chữa khỏi vết sẹo, sau đó kiêu ngạo nhìn mọi người bằng nửa con mắt... Ta hơi tiếc nuối chép miệng một cái, ta cũng muốn mặc một bộ hồng y, có dung nhan tuyệt thế, tay cầm kiếm Hiên Viên, đứng trên đỉnh Côn Lôn, móc mũi một cách xinh đẹp trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người...
Nhị gia vẫn chưa ra khỏi phòng, nhưng người quản gia đã phớt lờ sự tồn tại của hắn từ lâu, ta cảm thấy có hơi đáng thương cho nhị gia, nhưng đã bị Thôi ma ma đẩy ra ngoài cửa.
Ta đã chuẩn bị đầy đủ để đi gặp vị đại phu nhân kia. Chỉ có hai hướng trong câu chuyện này. Một, nhân vật chính là đại phu nhân - tỷ tỷ của Liễu Thất, còn ta là cô con gái được chọn gả theo, tất cả đều vì phụ trợ cho khả năng trạch đấu (7) và giành nam nhân của nàng ấy, tên chồng rõ là một tên đàn ông cặn bã nhưng nàng ta vẫn không hề ý thức được, suốt ngày chỉ lo chèn ép từng con cá muốn thượng vị (8). Đây là một tác phẩm nữ cường (9). Hai, nhân vật chính là ta, thật ra ta mới là tình yêu thật sự của vị tướng quân kia, sau đó bị đại phu nhân hãm hại, đau khổ đến nỗi điên dại, bây giờ ta cần phải phản công để giành lại nam nhân, đá văng đại phu nhân, trở thành chủ nhân của ngôi nhà - đây sẽ là tác phẩm nghịch tập (10).
Quả nhiên vẫn có người để ý đến ngôi viện nhỏ này, đến giờ cơm sẽ luôn có người đưa thức ăn tới. Chỉ là tất cả mọi người đều hoàn toàn xem ta là người chết, chỉ đưa đến một phần cơm. Người quản gia cũng sẽ mang đến một số món ăn theo mùa, nhưng có vẻ như đó là phần còn thừa từ các nơi trong đại viện đại phủ này. Tình trạng này cho thấy ta phải tự mình làm cơm thôi, mà ta là một người ngoại trừ ăn đồ hộp ăn mì tôm thì không biết phải làm gì cả. Cuối cùng ta đành dùng mánh khóe gọt giũa then cửa thành một chiếc gậy gỗ, giống cây gậy lúc Lục Tiểu Linh Đồng vừa biết dùng. Ta vẫn chưa đập cây gậy xù xì đó xuống, chỉ mới bày ra tư thế của Bát Hầu Vương (1), Quan Thủ Huyền đã dọn cơm đàng hoàng đến trước mặt ta.
Nhìn hắn khoác chiếc áo choàng bẩn thỉu, cắn móng tay vô cùng đáng thương, ôm gối ngồi xổm ở phía xa, nhìn ta ăn, nước miếng sắp vãi cả ra ngoài. Cảm giác lúc ấy của ta tựa như đang ăn cơm trộn với Lão Can Ma (2), ăn rất ngon miệng. Liếc thấy hắn cắn móng tay, ta cười khẩy trong bụng: "Giả vờ giả vịt, xem ngươi có thể diễn được mấy ngày! Đợi ngươi đói đến mức không khống chế được bài tiết, xem ngươi có còn giả vờ như một kẻ ngốc không~"
Phòng chính trong viện là chỗ nhị gia ở, tuy rách nát đơn sơ nhưng trên giường vẫn có hai chiếc nệm và một chiếc chăn vẫn còn dùng tốt. Trong tủ treo quần áo chứa đầy những bộ trang phục kỳ lạ không biết lấy từ đâu. Ngoài bộ đồ đạo sĩ trên người hắn ra, còn có trang phục Quách Tĩnh (3), trang phục của hòa thượng, trang phục của Tây Môn Xuy Tuyết (4) cùng Đông Phương Bất Bại (5)... Đừng nói với ta rằng hai ngày nữa hắn sẽ biến thành Đông Phương Bất Bại đấy nhé!
Ta đạp lên mép giường hắn, cười khẩy một tiếng, ôm đi tất cả đệm chăn vào căn phòng sát bên, chỉ để cho hắn một tấm ván giường trống không. Trong nhà bếp phủ đầy tro, lúc đẩy cửa ra ta đã cảm thấy... Nhà bếp cổ đại này trông thật quê mùa...
Khi ta ôm lấy chiếc chăn tuy ẩm nhưng mềm đi khỏi, có lẽ từng tiếng hắt hơi trong gian phòng chính có tấm ván gỗ mỏng truyền đến đã khiến ta mơ về cảnh mình chính thức thất nghiệp trước đây. Nghề nghiệp trước kia của ta cũng đủ ngầu để khiến những người nghe tên đều đưa tay làm tư thế hoa lan (6) tỏ vẻ hết sức kinh ngạc. Thậm chí có thể nói rằng chỉ cần nhìn vào tên nghề, ta cũng có thể xuyên không thành người như đặc công hoàng phi Sở Kiều liều lĩnh, nhưng thực tế thì ngành học của ta hoàn toàn không có đất dụng võ ở đây.
Ta đã làm binh sĩ ở nước ngoài trong hai năm, điều đó cũng biến trái tim thiếu nữ của ta thành một chiếc băng vệ sinh lót trong giày để thấm mồ hôi chân.
Nói đến chuyện tham gia quân ngũ, nghe có vẻ rất ảo tưởng, nhưng thật ra vô cùng thực tế. Ta học tập ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp thực tập tại một bệnh viện lớn ở địa phương, ta thực tập đã mấy năm liền nhưng vẫn không thể chuyển thành chính thức, mà tiền lương cũng không cao. Đến lúc sắp không chống đỡ nổi nữa, ta đã thấy lời mời làm bác sĩ quân y cho cuộc chiến ở Afghanistan.
Ta không có giấc mơ vũ trang, cũng không hiểu chiến tranh. Nhưng điều kiện rất hậu hĩnh, nước Mỹ không tuyển dụng được bác sĩ quân đội nên đã hạ quyết tâm quỳ gối cầu xin. Trên áp phích cũng nói rằng chúng ta sẽ hoàn toàn không gặp bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng, ta xem xét suy nghĩ, liên hệ với gia đình để chuẩn bị rồi đi luôn. Những thứ ta được học tương đối nhiều nên khi đi đã được trúng tuyển. Nhưng khi ta đến sân bay quân sự lớn nhất ở đất nước Hồi giáo này, phát hiện có tới mấy ngàn binh sĩ, bao gồm cả hai bác sĩ quân y chúng ta... Ta thật sự mẹ nó hối hận. Đây tuyệt đối là một công việc nguy hiểm!
Ta vào quân đội để kiểm tra sức khoẻ, từng bước hoàn thành tỉ mỉ các huấn luyện cơ bản, ngay cả các kỹ xảo cận chiến ta cũng cố gắng học để bảo vệ mạng sống của mình. Ta không ngờ đây là khởi đầu cho kiếp sống chinh chiến của mình, cuối cùng rơi vào kết cục phải nhét bơm thụt hậu môn cho những binh sĩ bị táo bón...
Ông chú hơn bốn mươi tuổi ngồi đối diện với ta trong phòng khám bệnh, mỗi lần chuẩn bị giao nhiệm vụ đều ngồi trong nhà vệ sinh, khiến mỗi lần như vậy ta đều phải ngồi máy bay trực thăng chạy vội tới nơi đóng quân cách đó cả trăm cây số, mặt đầy nghiêm túc sờ vào bộ ngực của nữ thượng tá, thấp giọng nói: "Quý cô thực sự không bị ung thư vú, xin hãy yên tâm~"
Sự cố xuyên không này xảy ra vào khoảng thời gian sau khi ta hoàn thành nghĩa vụ quân sự, lấy tiền chuẩn bị trở về Bắc Kinh để tìm việc làm.
Hơn nữa, ta học chuyên về y học lâm sàng, đến thời cổ đại dưới tình huống không có bất kỳ loại thuốc ketone amin nào, ta chỉ có thể làm một hộ lý cấp cứu ngoại khoa.
Càng nghĩ càng thấy buồn. Ta mất ba năm chăm sóc cho trực tràng của những người lính Mỹ chỉ ăn thịt không ăn trái cây, lấy được khoản tiền lớn còn chưa kịp dùng đã rơi vào tình cảnh như vậy. Càng nghĩ càng thấy bất lực, ta ôm lấy nội tâm đau đớn của mình ngủ mê man.
Ngày hôm sau dù mặc đồ lộn tùng phèo nhưng ta cũng mặc kệ, dù sao bây giờ bà đây cũng chỉ là một kẻ điên, tất cả biểu cảm cùng tạo hình của ta đều vô cùng chuẩn xác, cứ tùy tiện nhét một chiếc gáo vào tay, thì ta đã có thể nằm sấp trên đường phố, ôm đùi của các công tử mặc trang phục lộng lẫy xin ít đùi gà. Lúc này ta mới vừa mở cửa, còn chưa kịp đi xem thử tên nhị gia kia không biết đã ngủ như thế nào, thì nghe tiếng cửa viện bị đẩy ra. Khi mấy người họ đi vào trong viện, đúng lúc ta đang cong người ngáp một hơi dài, chẳng hề dùng tay che lại lỗ mũi đang được phóng đại lên gấp mấy lần.
Người đàn ông trung niên bước vào mặc y phục quản gia, trông thấy ta đứng ngáp trên hành lang, hắn bị dọa lùi nửa bước, mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Thôi ma ma. Khuôn mặt già của Thôi ma ma hiện vẻ bi thương: "Bà già này đã nói nàng ấy bị điên rồi, ngài còn không tin."
Người quản gia kia khom người xuống, ta giẫm chân lên tảng đá, hếch cằm nhìn về phía họ, hừ hai tiếng. Hắn mở miệng hỏi: "Nhị phu nhân? Ngài còn nhận ra ta không?"
Hờ, nếu đã hỏi như vậy, nếu ta không giả bộ điên một chút thì đúng là không giữ mặt mũi cho hắn.
"Ngươi là ai?" Lúc này ta cũng rảnh rỗi không việc gì, ngồi xổm trên tảng đá hỏi hắn.
"Quả nhiên là... Hành động rất tùy tiện lỗ mãng, lỡ như không phải nàng ấy mà là cóc tinh gì đó thì sao? Tuy Liễu Thất là một nữ nhân bẩn thỉu có tâm địa xấu xa, nhưng dù sao cũng là tỷ muội cùng họ với đại phu nhân, bình thường vẫn rất lễ phép và chuẩn mực." Thôi ma ma nói, nhưng quản gia mỉm cười nhìn bộ dạng của ta: "Chuyện này chúng ta đều không thể kết luận, hay là cứ dẫn qua cho đại phu nhân xem thử. Nhị phu nhân, người theo chúng ta đi một chuyến đi."
Ta nhảy xuống tảng đá, mặc kệ ý tứ: "Được thôi, đi nào~"
"Thôi ma ma, gọi người chỉnh trang lại đầu tóc quần áo cho nàng ấy. Mặt đã bị hủy, thêm bộ dạng này, sẽ dọa cho đại phu nhân sợ mất." Trong nụ cười của quản gia dường như còn có ngụ ý "hãy đợi đấy". Thôi ma ma tuân lệnh dẫn ta vào trong gian phòng trống trải rách nát. Chẳng có món đồ trang sức nào nên bà ấy đành lấy chiếc lược gỗ rụng răng chải thẳng tóc cho ta, tuy vẻ mặt bà ta có ý khinh thường ta, nhưng vẫn không làm ta đau. Dựa vào phẩm chất của mấy người hầu mà ta gặp trong hai ngày nay, có lẽ nguyên chủ cũng không phải là một người bình thường.
Bộ dạng mới của ta trong gương thực sự khác xa với vẻ ngoài thật của ta.
Ta vốn cao 1m75, làn da hơi ngăm nhưng vẫn khỏe đẹp cân đối. Trái lại dáng người Liễu Thất tựa liễu rủ trong gió, vóc dáng nhỏ nhắn và thon thả, vai nhỏ eo thon, sống lưng ưỡn thẳng tắp. Gương mặt trước kia của ta chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được, nhưng Liễu Thất lại có một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt lông mày đều hiện lên vẻ đẹp quyến rũ, không phải là kiểu quyến rũ hạ đẳng kia, mà là kiểu quyến rũ mềm mại xinh đẹp. Chỉ tiếc là vết sẹo kéo dài từ bên thái dương phải đến xương gò má phải trông hơi đáng sợ. Nhân lúc Thôi ma ma chải đầu sửa áo cho ta, ta bèn thò đầu nhìn thử...
Vết sẹo này là vết bỏng do một thứ rất nóng gây ra, dựa vào kinh nghiệm của ta, đây là vết sẹo vĩnh viễn. E là cả đời này của ta cũng chẳng bao giờ được trải nghiệm cảm giác tiết mục được y tiên trong núi chữa khỏi vết sẹo, sau đó kiêu ngạo nhìn mọi người bằng nửa con mắt... Ta hơi tiếc nuối chép miệng một cái, ta cũng muốn mặc một bộ hồng y, có dung nhan tuyệt thế, tay cầm kiếm Hiên Viên, đứng trên đỉnh Côn Lôn, móc mũi một cách xinh đẹp trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người...
Nhị gia vẫn chưa ra khỏi phòng, nhưng người quản gia đã phớt lờ sự tồn tại của hắn từ lâu, ta cảm thấy có hơi đáng thương cho nhị gia, nhưng đã bị Thôi ma ma đẩy ra ngoài cửa.
Ta đã chuẩn bị đầy đủ để đi gặp vị đại phu nhân kia. Chỉ có hai hướng trong câu chuyện này. Một, nhân vật chính là đại phu nhân - tỷ tỷ của Liễu Thất, còn ta là cô con gái được chọn gả theo, tất cả đều vì phụ trợ cho khả năng trạch đấu (7) và giành nam nhân của nàng ấy, tên chồng rõ là một tên đàn ông cặn bã nhưng nàng ta vẫn không hề ý thức được, suốt ngày chỉ lo chèn ép từng con cá muốn thượng vị (8). Đây là một tác phẩm nữ cường (9). Hai, nhân vật chính là ta, thật ra ta mới là tình yêu thật sự của vị tướng quân kia, sau đó bị đại phu nhân hãm hại, đau khổ đến nỗi điên dại, bây giờ ta cần phải phản công để giành lại nam nhân, đá văng đại phu nhân, trở thành chủ nhân của ngôi nhà - đây sẽ là tác phẩm nghịch tập (10).
Tác giả :
Đứa trẻ trên bồn cầu