Cuồng Bạo Đi! Nữ Hán Tử
Chương 1-2: Bung lụa đi, đạo trưởng! (2)
Vị Thôi ma ma kia giật mình, nhìn về phía nha hoàn kia: “Nàng... nói linh tinh gì vậy?”
Một nha hoàn khác khẽ nói: “Ma ma, có lẽ nàng điên rồi, mấy ngày trước đã thấy nàng ta không bình thường. Ban đầu nàng muốn gả cho tướng quân nhưng không được, lại quay ra hãm hại phu nhân. Hôm nay bị thê thảm như thế này, mặt mũi còn bị hủy cũng là đáng đời nàng ta, sao mà không phát điên được...”
Thôi ma ma nghe xong lời này thì híp mắt, nhấc váy bước về phía ta: “Liễu Thất tiểu thư... Không, lúc này ta phải gọi là nhị phu nhân rồi, giả điên giả khùng cũng không tác dụng gì đâu, ta nghĩ ngài có điên nữa cũng không điên đến nỗi không chăm sóc nổi nhị gia. Mấy ngày trước, là ai vừa khóc hét vừa đập cửa, nói phải lấy được gói thuốc độc để chết cho rồi, phu nhân mới cho người ném vào một gói nhỏ, xem ra ngươi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chết đâu.”
“Cũng không chắc ạ, uống thuốc độc không chết nhưng lại làm hỏng đầu óc cũng nên, ma ma đợi ta vào phòng nhìn xem.” Nha hoàn váy xanh coi như vẫn bình tĩnh, thấp giọng lên tiếng.
Vị đạo trưởng lúc nãy muốn bắt ta thì ngồi cạnh giếng cắn móng tay, nhìn chúng ta, đột nhiên nói: “Đấy không phải Liễu Thất, đấy là cóc tinh! Là cóc tinh!”
Tên đần kia, ngươi ngậm miệng lại cũng không ai bảo ngươi câm đâu! Ta ngồi xổm trên đất, trừng mắt với hắn làm hắn hoảng sợ, vân vê tay áo không dám nói nữa.
Nha hoàn kia chạy vào trong phòng, được một lúc lại từ căn phòng nát trống trải mà ta tỉnh lại chạy ra, tay cầm một gói giấy nhỏ, vẻ mặt hoang mang sợ hãi: “Ma ma, đúng là không đoán sai! Nàng ta đã uống thuốc độc, rõ ràng thuốc này đã bị mở ra, cũng chỉ còn lại có một nửa!” Vị ma ma kia nhận lấy gói giấy, mở ra xem xong sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.
“Trời ạ... Liễu Thất tiểu thư này vì gả cho một người ngốc mà nghĩ quẩn, uống luôn thuốc độc, nàng ta đã chết rồi. Còn ta, một người phụ nữ trẻ đang đợi sắp xếp việc làm, sống trong căn phòng nhỏ hẹp của mình, buổi tối còn xa xỉ thêm nửa quả trứng vịt muối vào bát mì bò dưa chua; chẳng hiểu sao lại đến đây. Ta cũng không muốn nói gì thêm về mấy cái hiện tượngkhông thuộc về giới tự nhiên này nữa rồi.”
“Việc này cần phải báo cho phu nhân không ạ?” Nha hoàn kia nói.
Thôi ma ma lại liếc mắt ra hiệu: “Mặc dù phu nhân là tỷ tỷ ruột của Liễu Thất, nhưng Liễu Thất này độc ác, lần nào cũng muốn hại phu nhân. Phu nhân đã coi như nàng ta không tồn tại từ lâu rồi, điên thì cứ điên đi thôi, cần gì phải làm phiền phu nhân.”
“Vậy tướng quân không cho phép người khác tới chăm sóc nhị gia... một kẻ điên như nàng ta thì sao chăm sóc cho nhị gia được?” Nha hoàn kia có vẻ sốt ruột.
Thôi ma ma rũ mắt, thở dài: “Ngươi đúng là một người đã bị hại còn trung thành, bây giờ còn nhớ nhung nhị gia, chúng ta chỉ là tôi tớ của ngài thôi. Nhị gia đã không bằng trước đây nữa, bây giờ tướng quân nắm quyền, ngài mới là chủ nhân thực sự... Ngày tháng nhị gia nổi bật hơn người đã qua rồi, chúng ta cũng không thể làm gì hơn được nữa, bảo mấy tên sai vặt đưa thêm chút củi gạo dầu muối vậy.”
Nha hoàn kia bĩu môi, không cho là vậy: “Nhớ năm xưa nhị gia cũng là chủ tướng dưới tay hoàng thượng, chẳng qua là tuổi còn trẻ lại thăng chức quá nhanh, bộc lộ tài năng khiến kẻ khác bắt được lỗi lầm...”
“Câm miệng! Ngươi còn dám nói chuyện năm đó, cẩn thận ta vả miệng bây giờ! Bây giờlàm người cần phải khiêm tốn, ngươi còn nhắc việc năm đó làm gì!” Thôi ma ma vỗ một cái sau ót nàng, quở trách.
Nha hoàn váy xanh rũ mắt không dám nói nữa. Ta ngồi xổm bên cạnh giếng, Thôi ma ma kia lặng lẽ thở dài, nhìn về phía nhị gia vẫn đang cắn móng tay một cái rồi cúi đầu đi mất, sau đó ta nghe thấy tiếng khóa cửa gỗ từ bên ngoài. Lúc ta vừa quay lại, nhị gia kia rút ngón tay từ trong miệng ra, quệt vào quần áo, sống lưng cũng thẳng lên một chút. Động tác nhỏ này của hắn khiến ta mỉm cười.
“Này, ngươi đừng diễn nữa. Còn nói mình là đạo trưởng Thuần Dương cung, sao ngươi không tự lấy đao đâm mình đi!” Ta nhấc vạt váy lên, ngồi cạnh giếng nhìn tên nhị gia kia mà cười gian.
“Ngươi... đồ cóc tinh này!” Hắn vừa ngạc nhiên thì ngã lăn từ cạnh giếng xuống, ta lanh lẹ túm được cổ tay của hắn, mở lòng bàn tay của hắn ra xem. Vết chai ở phần giữa ngón cái và ngón trỏ rất dày, lại có nhiều vết sẹo do cành cây và gạch ngói đâm vào, người này không phải là một tên chỉ biết ăn chơi. Theo lời hai nha hoàn kia nói, ta và tên nhị gia này rất xứng đôi.
Ta - một đứa con thứ lại tìm mọi cách leo lên cao, để rồi bị dạy dỗ cho cực kỳ thê thảm. Quả thật là một nữ phụ thấp hèn trong thể loại văn trạch đấu (3).
Còn hắn thì lại là một gã đàn ông tuổi trẻ tài cao, có quyền có thế nhưng lại trở nên thê thảm do mắc bệnh điên dại. Đúng là tảng đá kê chân trong thể loại văn thăng cấp (4).
“Bây giờ nhị gia đã biết ta không phải là Liễu Thất, vì sao còn cố ý gọi ta là cóc tinh trước mặt ma ma, hay là ngươi muốn nói gì đó với người khác?” Ta ngồi xổm xuống, nhìn nhị gia thân hình cao lớn với vẻ mặt hoảng sợ thì bật cười giống một tên lưu manh. “Trong tình huống thế này, nhị gia cũng phải biết rằng dù người nói gì cũng không ai tin. Ta lại không muốn đóng giả Liễu Thất, bởi vì ta cũng không thể đóng cho giống được. Nếu như trong lòng nhị gia đã có tính toán thì chúng ta cứ cùng nhau giả điên giả dại thôi.”
Chiếc mũ quấn lấy tóc mai hai bên thái dương của nhị gia bị lệch, khiến cho hắn trông hơi buồn cười, nhưng phối với khuôn mặt mũi cao mắt sâu, vừa đoan chính vừa khỏe khoắn kia thì cũng xem như có phần nam tính, không hề bị biểu cảm đần độn che lấp.
“Ngươi... lẽ nào tên cóc tinh nhà ngươi đã nuốt mất hồn của Liễu Thất? Ngươi...” hắn hoảng sợ đến độ không nói ra lời.
“Ha ha, vẫn còn diễn cơ à, chán thế.” Ta phất tay áo đứng dậy, ra chiều mất hứng. Vị nhị gia này diễn vai ngốc đến lậm luôn rồi, theo lẽ thường mà thì mấy tên ngốc mà ưa nhìn thì đều là giả ngốc cả...
“Ngươi... ngươi là yêu quái từ núi nào xuống? Là đầy tớ của tên đại vương nào?” Hắn lùi ra cách ta cả mét, vô cùng cẩn thận hỏi.
“Nghe qua núi Tỉnh Cương (5) bao giờ chưa? Ta xuống núi là để đi trên đường hồng, tuyên dương tinh thần cách mạng (6) đấy.” Ta nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình, không muốn để ý đến hắn nên thuận miệng tán dóc vài câu. “Ta là đảng viên đấy, biết sợ thì mau thả ta ra.”
“Ta… ta là đạo trưởng Quan Thủ Huyền của Thuần Dương cung, không biết vị yêu… đại vương này tên họ là gì?” Nhị gia hơi sợ ta, khẽ nói.
Đầu năm nay nam chính không chịu ngoan ngoãn mang họ Trầm họ Cố, lại gọi là Quan nhị gia á? Ta oán thầm.
“Ta hả?” Ta chống nạnh, chân giẫm lên thành giếng, hất cằm nói: “Bộ Từ. Nếu ngươi gọi là Quan nhị gia, thì ta chính là con cháu nhà giàu rồi.”
(1) Liên hoa chỉ: một tư thế tay trong Phật giáo, đầu ngón cái và ngón giữa chạm vào nhau, các ngón khác duỗi thẳng.
(2) Xung hỉ: một tục lệ thời xưa, những nhà có con bị bệnh tổ chức kết hôn cho con để giải trừ vận xui, bệnh tật.
(3) Văn trạch đấu: thể loại viết về tranh đấu trong gia tộc.
(4) Văn thăng cấp: thể loại viết về nhân vật chính yếu ớt hoặc gặp hoàn cảnh khó khăn, thông qua rèn luyện hoặc tu luyện mà trở nên mạnh mẽ.
(5) Núi Tỉnh Cương: Ngọn núi được coi là cái nôi của tinh thần cách mạng Trung Quốc, là căn cứ địa của cuộc Cách mạng Hồng quân công nông.
(5) Đi trên đường hồng, tuyên dương tinh thần cách mạng: một câu biểu ngữ cổ động tinh thần cách mạng.
Một nha hoàn khác khẽ nói: “Ma ma, có lẽ nàng điên rồi, mấy ngày trước đã thấy nàng ta không bình thường. Ban đầu nàng muốn gả cho tướng quân nhưng không được, lại quay ra hãm hại phu nhân. Hôm nay bị thê thảm như thế này, mặt mũi còn bị hủy cũng là đáng đời nàng ta, sao mà không phát điên được...”
Thôi ma ma nghe xong lời này thì híp mắt, nhấc váy bước về phía ta: “Liễu Thất tiểu thư... Không, lúc này ta phải gọi là nhị phu nhân rồi, giả điên giả khùng cũng không tác dụng gì đâu, ta nghĩ ngài có điên nữa cũng không điên đến nỗi không chăm sóc nổi nhị gia. Mấy ngày trước, là ai vừa khóc hét vừa đập cửa, nói phải lấy được gói thuốc độc để chết cho rồi, phu nhân mới cho người ném vào một gói nhỏ, xem ra ngươi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chết đâu.”
“Cũng không chắc ạ, uống thuốc độc không chết nhưng lại làm hỏng đầu óc cũng nên, ma ma đợi ta vào phòng nhìn xem.” Nha hoàn váy xanh coi như vẫn bình tĩnh, thấp giọng lên tiếng.
Vị đạo trưởng lúc nãy muốn bắt ta thì ngồi cạnh giếng cắn móng tay, nhìn chúng ta, đột nhiên nói: “Đấy không phải Liễu Thất, đấy là cóc tinh! Là cóc tinh!”
Tên đần kia, ngươi ngậm miệng lại cũng không ai bảo ngươi câm đâu! Ta ngồi xổm trên đất, trừng mắt với hắn làm hắn hoảng sợ, vân vê tay áo không dám nói nữa.
Nha hoàn kia chạy vào trong phòng, được một lúc lại từ căn phòng nát trống trải mà ta tỉnh lại chạy ra, tay cầm một gói giấy nhỏ, vẻ mặt hoang mang sợ hãi: “Ma ma, đúng là không đoán sai! Nàng ta đã uống thuốc độc, rõ ràng thuốc này đã bị mở ra, cũng chỉ còn lại có một nửa!” Vị ma ma kia nhận lấy gói giấy, mở ra xem xong sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.
“Trời ạ... Liễu Thất tiểu thư này vì gả cho một người ngốc mà nghĩ quẩn, uống luôn thuốc độc, nàng ta đã chết rồi. Còn ta, một người phụ nữ trẻ đang đợi sắp xếp việc làm, sống trong căn phòng nhỏ hẹp của mình, buổi tối còn xa xỉ thêm nửa quả trứng vịt muối vào bát mì bò dưa chua; chẳng hiểu sao lại đến đây. Ta cũng không muốn nói gì thêm về mấy cái hiện tượngkhông thuộc về giới tự nhiên này nữa rồi.”
“Việc này cần phải báo cho phu nhân không ạ?” Nha hoàn kia nói.
Thôi ma ma lại liếc mắt ra hiệu: “Mặc dù phu nhân là tỷ tỷ ruột của Liễu Thất, nhưng Liễu Thất này độc ác, lần nào cũng muốn hại phu nhân. Phu nhân đã coi như nàng ta không tồn tại từ lâu rồi, điên thì cứ điên đi thôi, cần gì phải làm phiền phu nhân.”
“Vậy tướng quân không cho phép người khác tới chăm sóc nhị gia... một kẻ điên như nàng ta thì sao chăm sóc cho nhị gia được?” Nha hoàn kia có vẻ sốt ruột.
Thôi ma ma rũ mắt, thở dài: “Ngươi đúng là một người đã bị hại còn trung thành, bây giờ còn nhớ nhung nhị gia, chúng ta chỉ là tôi tớ của ngài thôi. Nhị gia đã không bằng trước đây nữa, bây giờ tướng quân nắm quyền, ngài mới là chủ nhân thực sự... Ngày tháng nhị gia nổi bật hơn người đã qua rồi, chúng ta cũng không thể làm gì hơn được nữa, bảo mấy tên sai vặt đưa thêm chút củi gạo dầu muối vậy.”
Nha hoàn kia bĩu môi, không cho là vậy: “Nhớ năm xưa nhị gia cũng là chủ tướng dưới tay hoàng thượng, chẳng qua là tuổi còn trẻ lại thăng chức quá nhanh, bộc lộ tài năng khiến kẻ khác bắt được lỗi lầm...”
“Câm miệng! Ngươi còn dám nói chuyện năm đó, cẩn thận ta vả miệng bây giờ! Bây giờlàm người cần phải khiêm tốn, ngươi còn nhắc việc năm đó làm gì!” Thôi ma ma vỗ một cái sau ót nàng, quở trách.
Nha hoàn váy xanh rũ mắt không dám nói nữa. Ta ngồi xổm bên cạnh giếng, Thôi ma ma kia lặng lẽ thở dài, nhìn về phía nhị gia vẫn đang cắn móng tay một cái rồi cúi đầu đi mất, sau đó ta nghe thấy tiếng khóa cửa gỗ từ bên ngoài. Lúc ta vừa quay lại, nhị gia kia rút ngón tay từ trong miệng ra, quệt vào quần áo, sống lưng cũng thẳng lên một chút. Động tác nhỏ này của hắn khiến ta mỉm cười.
“Này, ngươi đừng diễn nữa. Còn nói mình là đạo trưởng Thuần Dương cung, sao ngươi không tự lấy đao đâm mình đi!” Ta nhấc vạt váy lên, ngồi cạnh giếng nhìn tên nhị gia kia mà cười gian.
“Ngươi... đồ cóc tinh này!” Hắn vừa ngạc nhiên thì ngã lăn từ cạnh giếng xuống, ta lanh lẹ túm được cổ tay của hắn, mở lòng bàn tay của hắn ra xem. Vết chai ở phần giữa ngón cái và ngón trỏ rất dày, lại có nhiều vết sẹo do cành cây và gạch ngói đâm vào, người này không phải là một tên chỉ biết ăn chơi. Theo lời hai nha hoàn kia nói, ta và tên nhị gia này rất xứng đôi.
Ta - một đứa con thứ lại tìm mọi cách leo lên cao, để rồi bị dạy dỗ cho cực kỳ thê thảm. Quả thật là một nữ phụ thấp hèn trong thể loại văn trạch đấu (3).
Còn hắn thì lại là một gã đàn ông tuổi trẻ tài cao, có quyền có thế nhưng lại trở nên thê thảm do mắc bệnh điên dại. Đúng là tảng đá kê chân trong thể loại văn thăng cấp (4).
“Bây giờ nhị gia đã biết ta không phải là Liễu Thất, vì sao còn cố ý gọi ta là cóc tinh trước mặt ma ma, hay là ngươi muốn nói gì đó với người khác?” Ta ngồi xổm xuống, nhìn nhị gia thân hình cao lớn với vẻ mặt hoảng sợ thì bật cười giống một tên lưu manh. “Trong tình huống thế này, nhị gia cũng phải biết rằng dù người nói gì cũng không ai tin. Ta lại không muốn đóng giả Liễu Thất, bởi vì ta cũng không thể đóng cho giống được. Nếu như trong lòng nhị gia đã có tính toán thì chúng ta cứ cùng nhau giả điên giả dại thôi.”
Chiếc mũ quấn lấy tóc mai hai bên thái dương của nhị gia bị lệch, khiến cho hắn trông hơi buồn cười, nhưng phối với khuôn mặt mũi cao mắt sâu, vừa đoan chính vừa khỏe khoắn kia thì cũng xem như có phần nam tính, không hề bị biểu cảm đần độn che lấp.
“Ngươi... lẽ nào tên cóc tinh nhà ngươi đã nuốt mất hồn của Liễu Thất? Ngươi...” hắn hoảng sợ đến độ không nói ra lời.
“Ha ha, vẫn còn diễn cơ à, chán thế.” Ta phất tay áo đứng dậy, ra chiều mất hứng. Vị nhị gia này diễn vai ngốc đến lậm luôn rồi, theo lẽ thường mà thì mấy tên ngốc mà ưa nhìn thì đều là giả ngốc cả...
“Ngươi... ngươi là yêu quái từ núi nào xuống? Là đầy tớ của tên đại vương nào?” Hắn lùi ra cách ta cả mét, vô cùng cẩn thận hỏi.
“Nghe qua núi Tỉnh Cương (5) bao giờ chưa? Ta xuống núi là để đi trên đường hồng, tuyên dương tinh thần cách mạng (6) đấy.” Ta nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình, không muốn để ý đến hắn nên thuận miệng tán dóc vài câu. “Ta là đảng viên đấy, biết sợ thì mau thả ta ra.”
“Ta… ta là đạo trưởng Quan Thủ Huyền của Thuần Dương cung, không biết vị yêu… đại vương này tên họ là gì?” Nhị gia hơi sợ ta, khẽ nói.
Đầu năm nay nam chính không chịu ngoan ngoãn mang họ Trầm họ Cố, lại gọi là Quan nhị gia á? Ta oán thầm.
“Ta hả?” Ta chống nạnh, chân giẫm lên thành giếng, hất cằm nói: “Bộ Từ. Nếu ngươi gọi là Quan nhị gia, thì ta chính là con cháu nhà giàu rồi.”
(1) Liên hoa chỉ: một tư thế tay trong Phật giáo, đầu ngón cái và ngón giữa chạm vào nhau, các ngón khác duỗi thẳng.
(2) Xung hỉ: một tục lệ thời xưa, những nhà có con bị bệnh tổ chức kết hôn cho con để giải trừ vận xui, bệnh tật.
(3) Văn trạch đấu: thể loại viết về tranh đấu trong gia tộc.
(4) Văn thăng cấp: thể loại viết về nhân vật chính yếu ớt hoặc gặp hoàn cảnh khó khăn, thông qua rèn luyện hoặc tu luyện mà trở nên mạnh mẽ.
(5) Núi Tỉnh Cương: Ngọn núi được coi là cái nôi của tinh thần cách mạng Trung Quốc, là căn cứ địa của cuộc Cách mạng Hồng quân công nông.
(5) Đi trên đường hồng, tuyên dương tinh thần cách mạng: một câu biểu ngữ cổ động tinh thần cách mạng.
Tác giả :
Đứa trẻ trên bồn cầu