Cưới Vợ Trước Về
Chương 6
6.1
Kể từ sau khi hai người đột phá mối quan hệ của mình, Thiệu Sâm có thể đường đường chính chính chuyển vào trong phòng ngủ của Bùi Dạ Tĩnh, hàng đêm cùng với cô chung giường chung gối cộng thêm triềm miên không dứt. Mỗi ngày vào buổi tối đều làm cho cô đau lưng, ngày thứ hai phải đem đôi mắt quầng thâm đi làm.
Bùi Dạ Tĩnh từ từ đi vào phòng làm việc, trong lòng không nhịn được mắng Thiệu Sâm là người không biết tiết chế. Người đàn ông kia giống như là đói khát nhiều năm, giống như mãnh thú xuất chuồng, căn bản không biết hai chữ thỏa mãn viết như thế nào.
“Dạ Tĩnh, gần đây trông sắc mặt của cậu rất kém!” Nhìn thấy cô ấy mấy ngày nay đều mang bộ dáng thiếu ngủ đi làm, Tô Hà không khỏi nhíu mày, “Trông cậu thoáng cái thì vẻ mặt tràn trề sức sống, thoáng cái tinh thần mệt mỏi, như vậy là sao?”
Khả nghi, thật sự rất khả nghi! Cô biết Bùi Dạ Tĩnh không phải là người hay có tâm trạng lên xuống thất thường. Nhưng tại sao trong khoản thời gian này lại trở nên kì quái như vậy, đúng là làm cho người khác cảm thấy khó hiểu.
Tô Hà đang cố gắng hồi tưởng lại xem dạo gần đây Bùi Dạ Tĩnh có cái gì đó không đúng. Khóe mắt cô lại vô tình liếc thấy trên cổ Bùi Dạ Tĩnh xuất hiện những vết đỏ kì lạ.
"Bùi Dạ Tĩnh!" Tô Hà đột nhiên kêu to lên, khiến cho mấy cô giáo khác trong phòng làm việc nhìn chăm chú.
Tô Hà vội vàng che miệng đang mở to của mình, kéo Bùi Dạ Tĩnh ra ngoài phòng làm việc.
"Cậu nói thật đi, có phải cậu đã có bạn trai rồi hay không?" Tô Hà kéo Bùi Dạ Tĩnh đến một góc yên tĩnh bên ngoài phòng làm việc tra hỏi, hai tay chống nạnh, tức giận chấn vấn.
"Mình không có. . . . . . Cậu đừng nói bậy!" Bùi Dạ Tĩnh ấp úng nói, vẻ mặt chột dạ nhìn rất rõ ràng.
"Cậu còn dám nói không?" Tô Hà tức giận hừ một tiếng, "Vậy dấu vết trên cổ của cậu là do ai làm nên? Đừng nói với mình đó là vết muỗi chích nha!"
Thoáng chốc, Bùi Dạ Tĩnh nghẹn lời, bàn tay theo bản năng che lấy cổ, mặt đỏ bừng cười gượng với Tô Hà, "Chuyện này. . . . . ."
"Mấy ngày nay, sáng nào cậu cũng uể oải không có sức sống, không phải là buổi tối vận động quá mức đấy chứ?” Tô Hà dò xét nhìn Bùi Dạ Tĩnh, cẩn thận chú ý từng biểu hiện của cô.
"A. . . . . ." Gương mặt Bùi Dạ Tĩnh vốn đã hồng càng hồng thêm, đáp án đã rõ ràng.
"Bùi Dạ Tĩnh, cậu thật biết giả bộ, giấu mình lâu như vậy, giữa chúng ta rốt cuộc của phải là chị em tốt không vậy?" Tô Hà oa oa kêu to, bất mãn trừng mắt về phía cô.
"Tô Hà, thật ra thì. . . . . . Ai nha, mình không biết nên nói với cậu thế nào." Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy chuyện này trong nhất thời trở nên phức tạp.
"Vậy thì từ ở tại trên người của ngươi chủng loại thảo môi nam nhân nói nâng thôi." Tô Hà dù bận vẫn ung dung, bộ dạng chính là "Cái mình có nhiều nhất chính là thời gian".
"Anh ấy. . . . . . Là Thiệu Sâm, chồng trước của mình." Bùi Dạ Tĩnh cắn răng, mặt đỏ bừng nói.
Tô Hà không khỏi kinh sợ, thiếu chút nữa đứng không vững, âm thanh run rẩy hỏi: "Cậu. . . . . . Cậu nói người đó chính là chồng trước của cậu?" Điều này thật sự là quá kinh người rồi.
Bùi Dạ nhìn nét mặt khiếp sợ của bạn, chậm rãi gật đầu.
Tô Hà rất nhanh khôi phục lại bình thường, tiếp tục hỏi: "Chuyện đó diễn ra khi nào?"
"Vừa đúng một tháng." Đến lúc này, Bùi Dạ Tĩnh cũng không thể không thành thật khai báo.
"Cái gì, một tháng!" Tô Hà càng hỏi càng thấy được vị trí của mình ở trong lòng bạn tốt ngày càng thấp, "Đã lâu như vậy, vậy mà một chút tin tức mình cũng không biết, tuần trước mình còn ngây ngốc đưa cậu đi xem mắt. Bùi Dạ Tĩnh, cậu đúng là không có lương tâm.”
Thấy cô ấy tức giận, Bùi Dạ Tĩnh vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi cậu, không phải mình cố ý không nói. Là vì lúc đó anh ấy xuất hiện rất đột ngột, hơn nữa anh ấy đến tìm mình là vì con. Thời điểm đó mình vừa vui mừng lại vừa khổ sở, vui mừng vì mình rốt cuộc cũng có cơ hội gặp con trai, cảm thấy khổ sở khi anh ấy là vì con mới đến tìm mình. Tô Hà, khi đó tâm trạng mình rất rối loạn, mình không cố ý muốn giấu diếm cậu, chỉ muốn có thêm thời gian làm rõ ý nghĩ trong lòng rồi mới cho cậu biết."
"Vậy còn bây giờ?" Nhìn thấy sắc mặt của cô ấy mặc dù kém, nhưng giữa hai lông mày lại tản mát ra vẻ kiều mỵ của thiếu nữ, Tô Hà nhất thời sáng tỏ, “Anh ấy vẫn còn yêu cậu?”
"Ừ." Bùi Dạ Tĩnh xấu hổ gật đầu, đem chuyện Thiệu Sâm đến tìm cô chậm rãi kể lại cho Tô Hà.
Nghe xong lời kể của Bùi Dạ Tĩnh, Tô Hà không khỏi cảm thán, "Rõ ràng là cậu cũng yêu anh ấy mà, bằng không cũng sẽ không để cho anh ấy vào nhà mình. Hừ, mình không tin anh ấy đường đường là một ông chủ cho dù thân không phân văn, chẳng lẽ lại thật sự lưu lạc nơi đầu đường sao? Đây rõ ràng là khổ nhục kế, khi anh ấy ăn sạch cậu thì nhất định cậu sẽ chứa chấp anh ấy, nên mới làm như vậy."
"Thật ra thì, mình. . . . . ." Bùi Dạ Tĩnh không có đơn thuần như vậy, nói một cách thẳng thắng là cô đối với anh ấy không bỏ được, “Lúc đầu mình cự tuyệt anh ấy gần gũi mình. Nhưng một tháng qua, mỗi ngày anh ấy đều đối với mình che chở như bảo bối, chăm sóc chu đáo. Thậm chí so với trước kia còn tốt hơn, mình nhịn không được đã mềm lòng. Cho nên, mình muốn bỏ qua mọi chuyện, coi như cho nhau thêm một cơ hội nữa đi, cũng là vì con của bọn mình.”
"Dạ Tĩnh, thật ra thì cậu còn yêu anh ấy. Cho nên cậu mới có dũng khí tiếp nhận anh ấy thêm một lần nữa. Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, cậu nhất định phải kiên trì!” Tô Hà biết Bùi Dạ Tĩnh ngoại trừ chồng trước, sẽ không có thêm một người đàn ông nào khác lay động cô ấy, sẽ sống cô độc suốt đời, nên cô chỉ có thể chúc phúc cho cô ấy.
"Cậu không giận mình nữa sao?" Bùi Dạ Tĩnh nhíu mày nghịch ngợm cười, không khí nhẹ nhõm khôi phục.
"Hừ, xem ra con trai nuôi độ lượng, chịu tha thứ cho cậu. Con trai Nhiên Nhiên của cậu phải làm con trai nuôi của mình." Tô Hà lập tức đưa ra điều kiện.
"Không thành vấn đề." Bùi Dạ Tĩnh sảng khoái đồng ý.
"Dạ Tĩnh, lần này bất luận như thế nào cậu cũng phải tóm chặt hạnh phúc của chính cậu. Không để cho người khác có cơ hội phá hoại cuộc sống hạnh phúc này.”
Tô Hà dùng lời ẩn ý. Năm đó, hôn nhân của Bùi Dạ Tĩnh là do có người ác ý phá hư, nên mới có kết quả như hiện tại. Hôm nay, ông trời lại cho cô ấy thêm một cơ hội làm lại từ đầu, hi vọng cô ấy có thể dũng cảm tận dụng nó.
"Mình đã hiểu." Bùi Dạ Tĩnh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Lúc trước, mình kết hôn cùng Thiệu Sâm không nhận được sự chúc phúc của hai nhà. Cha mình không thể tha thứ khi mình tạm nghỉ học để kết hôn, phụ sự kì vọng của ông ấy. Mà cha của Thiệu Sâm vẫn hi vọng anh ấy có thể cưới được cô gái môn đăng hộ đối, không phải là cô gái có gia cảnh bình thường như mình……..Bọn mình vốn cho là có thể dắt tay nhau đi đến hết đời, nhưng lại không đủ sức.”
"Được rồi, hiện tại mọi chuyện đều đã qua rồi." Tô Hà nhẹ giọng an ủi, "Cậu chỉ cần tin tưởng anh ấy có thể đem lại hạnh phúc cho cậu, tin tưởng chính mình nhất định sẽ có được hạnh phúc, như vậy là đủ rồi."
"Đúng vậy, ban đầu mình cảm thấy hạnh phúc đến quá dễ dàng, cho nên rất sợ mất đi, cuối cùng mình cũng chỉ có thể rời đi để khỏi bị tổn thương. Bất quá trải qua nhiều chuyện như vậy, mấy năm nay, mình cũng đã sáng tỏ ra rất nhiều điều. Mình cảm thấy sống cùng Thiệu Sâm như bây giờ cũng rất tốt, không bị cái danh Thiệu phu nhân đè nặng, chỉ đơn thuần cùng nhau hưởng thụ cảm giác khi yêu, vậy là tốt rồi.”
Giữa lông mày Bùi Dạ Tĩnh giãn ra, vẻ mặt trở nên rất hạnh phúc.
"Vì vậy hiện tại chồng trước của cậu đang tận lực theo đuổi cậu, nhưng cậu lại cố ý không đáp lại người ta.” Tô Hà chợt hiểu, cười trêu nói: “Tuy nói như vậy, nhưng mà tiến triển cũng không tệ nha, cũng đã để lại trên người cậu nhiều dấu hôn như vậy rồi.”
Bị bạn tốt chế nhạo, Bùi Dạ Tĩnh xấu hổ nhỏ giọng hờn dỗi: "Tô Hà!"
"Không chế nhạo cậu nữa, nói đến chuyện con trai của cậu đi, tương lai là con nuôi mình rồi." Tô Hà mở to mắt trông đợi nói: "Bé cũng tới sao?"
"Không có, Thiệu Sâm lo lắng mình không tha thứ cho anh ấy, cho nên cố ý không mang Nhiên Nhiên theo." Về điểm này, Bùi Dạ Tĩnh vẫn còn oán giận Thiệu Sâm thật lâu, “Người đàn ông giảo hoạt kia muốn lợi dụng con trai mình lấy làm mồi nhử, để mình cùng anh ấy tái hôn.”
"Cao minh, đây đúng là chiêu hay nhất." Tô Hà không thể không bội phục người chưa từng thấy mặt là Thiệu Sâm, anh ấy biết rõ Bùi Dạ Tĩnh muốn cùng con trai bồi dưỡng tình cảm, nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của anh ấy.
"Hừ, anh ấy cũng đừng nghĩ mình sẽ dễ dàng đồng ý." Anh ấy giở trò lừa bịp, cô cũng sẽ ăn vạ, dù sao cũng sẽ sớm gặp được con.
"Cũng may, coi như anh ấy còn có lương tâm, đem hình con trên mạng cho mình xem, còn để cho mình nói chuyện điện thoại với con nữa. Tô Hà, cậu biết không, thời điểm mình nghe được con trai gọi mình là mẹ, mình cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.”
"Vậy cũng coi như tạm được." Nếu Thiệu Sâm thật sự ác độc không cho bạn cô nhìn thấy con, Tô Hà này nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.
"Nhưng mình vẫn cảm thấy rất khổ sở, con trai đã lớn như vậy, mình cũng không có làm tròn nghĩa vụ một người mẹ, nhưng bé lại không trách mình một chút nào."
Ở trong điện thoại, con trai thân mật gọi cô là mẹ, khiến cô không nhịn được bật khóc, thậm chí còn oán giận Thiệu Sâm một trận.
"Sau này cậu hãy cố gắng bù đắp cho con thật tốt, bé sẽ cảm nhận được tình cảm của cậu dành cho bé." Tô Hà an ủi Bùi Dạ Tĩnh đang sắp khóc.
"Ừ." Bùi Dạ Tĩnh che giấu cảm xúc, gật đầu một cái.
6.2
Không bao lâu nữa, cô sẽ được gặp lại con trai mình rồi. Mặc dù ngoài miệng anh nói nếu như không gả cho anh, sẽ không cho cô gặp Nhiên Nhiên. Nhưng cô biết anh ấy đã nhờ Đường Lăng làm thủ tục cho Nhiên Nhiên, nói không chừng rất nhanh sẽ được gặp. Anh ấy còn tưởng rằng mình làm rất kính đáo, ai ngờ đều bị cô phát hiện.
Nhưng cô cũng giả vờ như không biết chuyện gì, cứ để một mình anh ấy vội vàng muốn làm mình vui đi.
Buổi tối, Bùi Dạ Tĩnh kéo một thân mệt mỏi cả ngày về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi được từng trận mùi thơm, trong lòng cô nhất thời cảm thấy ấm ám.
Trước kia hai người họ chưa từng trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường. Lúc ở Thiệu gia tất cả sinh hoạt hằng ngày đều có người giúp việc xử lý. Căn bản không cần họ đụng tay đến. Khoảng thời gian này hai người ở chung một chổ. Trong khoảng thời gian này, mới giống như cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường. Mỗi sáng sớm thức dậy sẽ có người chuẩn bị xong bữa sáng, tối trở về sẽ có những món ăn thơm ngào ngạt, ấm áp vô cùng.
“Em về rồi à!” Hiện tại Thiệu Sâm hoàn toàn giống như một người đàn ông của gia đình, cầm cái muỗng trong tay đi ra, “Em đi thay quần áo trước đi, chỉ còn một món nữa là có thể ăn cơm.”
Bùi Dạ Tĩnh ngoan ngoãn nghe lời, trở về phòng đổi một bộ quần áo ở nhà. Sau đó ngồi đợi món cuối cùng được bưng ra trên bàn ăn.
"Oa, thơm quá! Hôm nay anh lại học được món mới ở đâu vậy?” Nhìn những món ăn trên bàn, Bùi Dạ Tĩnh vừa ăn vụng, vừa hỏi.
Sau khi Thiệu Sâm bưng lên món cuối cùng, anh bới thêm cho cô một chén cơm trắng đặt tới trước mặt.
"Học trên ti vi, có rất nhiều chương trình có người dạy nấu ăn.” Công nghệ thông tin hiện đại như vậy, muốn học cái gì đều rất dễ dàng.
"Anh có năng lực học hỏi rất nhanh." Bùi Da Tĩnh không thể không bật ngón tay cái lên với anh. Cô vốn tưởng rằng anh là một đại thiếu gia cái gì cũng không biết, không ngờ anh ấy chỉ vừa học liền biết tất cả, hơn nữa nấu ăn cũng không tệ lắm.
"Sắc mặt của em sao lại kém như vậy?" Lúc này Thiệu Sâm mới chú ý đến sắc mặt có chút tái nhợt của cô, lo lắng nói: “Em khó chịu chổ nào sao?”
"Không có việc gì, chỉ là do hôm nay các bạn nhỏ tương đối bướng bỉnh một chút.” Hơn nữa tối hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, cho nên khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi một chút.
"Nếu mệt như vậy, em cũng không cần phải đi làm." Thiệu Sâm thuận thế nói, anh vốn không muốn cô ra ngoài làm việc.
"Không cần." Cô rất thích công việc hiện tại cũng thích những đứa bé đáng yêu này.
"Nhưng nhìn em mệt mỏi nhưa vậy, trên mặt cũng không có chút huyết sắc nào, cứ tiếp tục như vậy, em sẽ bị bệnh mất.”
"Hừ, còn không phải là bởi vì anh sao!" Miệng há to cắn một miếng thịt, Bùi Dạ Tĩnh tức giận nói.
"Anh?" Thiệu Sâm nhất thời sửng sốt, rất nhanh hiểu ý của cô, "Cái này không thể trách anh, ai bảo em rời khỏi anh quá lâu."
Nhiều năm bị cấm dục như vậy, vất vả mới có thể giải phóng, anh đương nhiên không thể bạc đãi chính mình, Thiệu Sâm không hề áy náy nói.
"Tĩnh nhi, chúng ta kết hôn đi." Đột nhiên Thiệu Sâm cầu hôn với cô, "Chuyện như vậy, anh bảo đảm về sau sẽ tiết chế lại một chút ."
"Anh. . . . . ." Tên vô lại này, tại sao có thể nói ra như vậy!
Bùi Dạ Tĩnh đỏ bừng mặt trợn mắt giận dữ nhìn anh, lửa giận bốc lên ánh mắt như hận không thể đem anh đốt cháy, “Em không muốn.”
"Tĩnh nhi, những ngày này, biểu hiện của anh vẫn chưa làm em hài lòng phải không? Em muốn anh thay đổi cái gì, anh liền thay đổi.” Thiệu Sâm nhất thời cam đoan, giả bộ đáng thương nói: “Không lẽ em nhẫn tâm để anh không danh phận ở bên cạnh sao?
"Trời ạ!" Bùi Dạ Tĩnh nặng nề vỗ lấy trán, nhìn biểu cảm uất ức trên mặt anh làm cô cảm thấy đau lòng không dứt. Không biết bắt đầu từ khi nào, người này lại tựa như đứa bé ăn vạ với cô, còn tùy hứng lợi hại hơn những đứa bé khác.
"Tĩnh nhi. . . . . ." Thiệu Sâm dịu dàng gọi tên cô.
"Nhiên Nhiên đâu ? Chờ em nhìn thấy con rồi nói tiếp." Nếu anh ấy ăn vạ như vậy cô cũng sẽ làm theo.
"Ách. . . . . . Rất nhanh, con sẽ mau tới." Thiệu Sâm cũng không che giấu, hào phóng nói cho cô biết con trai sắp tới sẽ đến chổ bọn họ. "Khoảng một tuần sau nữa là có thể nhìn thấy con rồi."
"Có thật không?" Bùi Dạ Tĩnh la hoảng lên.
"Đúng vậy." Thấy cô vui mừng ra mặt, Thiệu Sâm không khỏi nâng lên nụ cười, “Tĩnh nhi, anh đã đồng ý chuyện của em, vậy khi nào thì em mới gả cho anh?”
"Em chỉ nói là chờ nhìn thấy con sẽ tính, cũng không nói muốn gả cho anh." Bùi Dạ Tĩnh ngân nga điệu nhạc vui, tâm tình vui vẻ tiếp tục ăn cơm.
Thiệu Sâm á khẩu không trả lời được, người phụ nữ này lại dám gán cho anh một chiêu, làm anh không khỏi bật cười một tiếng.
"Vậy thì cũng nên nghỉ việc thôi." Anh chỉ có thể lùi việc đó lại yêu cầu chuyện khác.
"Không, không, không." Bùi Dạ Tĩnh phe phẩy chiếc đũa, cười hì hì lắc đầu với nah, "Công việc của em cũng sẽ không rời bỏ."
Lần này tốt rồi, thế nhưng Thiệu Sâm lại không thể đàm phán thành công chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại bị thua thiệt không ít.
"Tĩnh nhi, về sau Nhiên Nhiên đến, em phải chăm sóc cho con, làm sao còn có thời gian đi làm đây?" Thiệu Sâm dụ dỗ.
t
"Anh quên em làm công việc gì à?" Bùi Dạ Tĩnh bật cười, "Vị lão ông ngây thơ này, Nhiên Nhiên tới vừa đúng dịp có thể vào lớp của em, em cũng vừa có thể dạy bọn nhỏ, có thể chăm sóc cho Nhiên Nhiên, vẹn toàn đôi đường, anh thấy có đúng không?"
"Cho nên em đã tính xong tất cả?" Anh đã xem thường nàng, cho là tất cả mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.
"Ha ha, đúng vậy." Bùi Dạ Tĩnh cười nói, ai bảo lại đem con ra uy hiếp cô.
"Em. . . . . ." Thiệu Sâm không thể làm gì khác hơn là ngậm bồ hòn.
Ai, nhất định là đã thua ở trên tay người phụ nữ này rồi.
6.3
Không thể địch lại sự kiên trì của Bùi Dạ Tĩnh, bắt buộc cô phải xin nghỉ hai ngày, Thiệu Sâm vẫn ngoan ngoãn để cô đi làm ở nhà trẻ.
“Cậu nghỉ ngơi đủ rồi hả?” Sáng sớm đến, Tô Hà liền chế nhạo cô, “Xem ra người chồng trước này rất bảo vệ trước của mình, dám yêu cầu viện trưởng cho cậu nghỉ hai ngày.”
“Cậu còn nói nữa.” Bùi Dạ Tĩnh nghĩ đến đây, liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Thiệu Sâm vì muốn để cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, liền đi theo cô đến nhà trẻ, sau đó nghênh ngang đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng giúp cô xin nghỉ, khiến cho toàn bộ giáo viên không có người nào không biết cô bởi vì làm việc quá độ nên cần được nghỉ ngơi. Trời ạ, thật là mất mặt muốn chết, người chồng trước này có quá nổi tiếng rồi.
“Ha ha, ngày đó nhìn thấy vẻ mặt anh ấy lôi cậu vào văn phòng, người không biết còn tưởng là có chuyện gì lớn, nào ngờ chỉ là xin phép nghỉ, chồng trước đối xử với vợ cũng quá mức hài hước rồi đó.” Tô Hà to gan cười lớn, “Mình chưa bao giờ gặp ai mà xin phép manh động như vậy, thật sự là quá đẹp trai luôn!”
“Tô Hà, không cần phải nhắc lại nữa.” Sáng nay khi đi vào cổng nhà trẻ, cô cũng đã dc mọi người chú ý lắm rồi.
“Mình không nói nữa, vậy được chưa.” Tô Hà ngừng cười, “Dạ Tĩnh, có một người yêu như vậy thì không cần do dự, đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đi.”
“Anh ấy làm gì có cầu hôn, mỗi lần chỉ nói rằng chúng ta kết ôn đi, chỉ đơn giản giống như đi chợ mua thức ăn thôi.” Tâm tình Bùi Dạ Tĩnh cũng cũng giống nhu một cô gái đầy lãng mạn, không thỏa mãn thì còn lâu mới dễ dàng gật đầu đồng ý.
“Thì ra là tiên sinh Thiệu sai ở đây.” Tô Hà hiểu rõ sự việc, đang suy nghĩ xem có nên mật báo không, thuận tiện kiếm thêm chút thu nhập.
“Không được nói với anh ấy!” Bùi Dạ Tĩnh nhìn thấy bạn tốt chuyển động tròng mắt, chỉ biết rằng cô đang âm mưu điều gì đó, vội vàng cảnh cáo bạn tốt.
“Hắc hắc, phải gợi ý cho anh ấy chứ, nếu không thì cậu muốn đến khi nào mới gả đi?” Tô Hà chột dạ cười nói.
“Bây giờ mình chưa muốn gả đi, có được hay không?” Cô phải chiếm thế thượng phong chứ, tại sao không thể cảm nhận được cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay.
“Cậu nói cũng đúng.” Tô Hà cảm thấy thật vui, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy bạn tốt vui vẻ như vậy, hơn nữa càng ngày càng tự tin hơn rồi.
“Đúng rồi, mình nói với cậu mỗi ngày anh ấy muốn tới, anh ấy…..” Bùi Dạ Tĩnh đi về phía phòng học, một bên cùng chia sẻ tin vui sẽ nhanh được gặp con trai với bạn tốt.
Hai bóng lưng đã bị ánh mặt trời buồi sớm kéo thật dài, dần dần biến mất ở ngã rẽ hành lang, đi đến khu phòng học, hai người chia ra đi vào phòng học.
Vừa vào phòng học, vài đứa trẻ nghịch ngợm chạy vây quanh Bùi Dạ Tĩnh, líu lô líu lô hỏi không ngừng, cô cười nhẫn nại trả lời các câu hỏi, nửa tiếng sau mới dẹp yên tất cả.
“Tiểu Vũ đâu?” Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện thấy thiếu một đứa bé.
“Cô giáo Bùi, Tiểu Vũ trốn ở trong phòng nhỏ cầu trượt, ai gọi câu ấy, cậu ấy cũng không đi ra.”
Một bé trai giơ tay lên nói, “Ba cậu ấy làm cậu ấy tức giận!”
“Hả?” Bùi Dạ Tĩnh thắc mắc, “Tại sao?”
“Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, nhưng ba cậu ấy đi công tác rồi.” Một bé trai khác vội vàng nói những gì mình biết.
“Được rồi, cô biết rồi, các con tự chơi nha, cô đi tìm Tiểu Vũ.” Nói xong, cô đặt đồ chơi trong lòng xuống đất, để cho bọn trẻ chơi, “Không được chạy lung tung, biết không?”
“Dạ biết.” Bọn trẻ trăm miệng một lời trả lời.
Bùi Dạ Tĩnh cười cười gật đầu, sau đó đi về phía khu trò chơi, rất nhanh, đã tìm thấy Tiểu Vũ đang ngồi ở trong phòng nhỏ cầu trượt.
“Tiểu Vũ, ra đây nói chuyện nói cô, được không?” Cô xoay người đi vào phòng nhỏ, nhìn thấy cậu bé đang khóc ở trong góc.
“Không cần.” Cậu bé cứng rắn nói.
“Con không đi ra, làm sao mà cô đưa quà sinh nhật cho con được?” Bùi Dạ Tĩnh nhẫn nại dụ dỗ nói, “Có phải con rất thích mô hình ô tô đúng không nào!”
Nói chung là do cậu bé không thể cưỡng lại hấp dẫn, đi ra từ trong phòng nhỏ, trên khóe mắt còn đọng nước mắt, “Là mô hình ô tô thật sao?”
“Đương nhiên.” Cô lấy từ phía sau lưng một mô hình ô tô đưa ra trước mặt cậu bé, “Con xem, tặng cho con nè.”
Cậu bé trai vui vẻ nhận lấy mô hình, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống, “Cô giáo Bùi, ba của con đã quên sinh nhật của con.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lại khóc òa lên, tủi thân nhìn về phía Bùi Dạ Tĩnh.
“Sẽ không, sẽ không quên.” Bùi Dạ Tĩnh ôm cậu bé dỗ dành, “Ba con đi công tác, nhất định là không quên sinh nhật con đâu.”
“Thật không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn không tin hỏi lại.
“Nhất định.” Bùi Dạ Tĩnh gật đầu cam đoan với cậu bé, “Sau khi tan học, con sẽ nhìn thấy ba.”
“Nhưng mà ba đi công tác rồi.”
“Ba sẽ về.” Cô dắt tay cậu bé, “Đi, chúng ta đi về lớp học chơi với các bạn nào, có được không?”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, mặc cho cô nắm lấy tay đi về phòng học.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Tiểu Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Bùi Dạ Tĩnh, xác nhận một lần nữa, “Cô giáo Bùi, thật sự là ba con sẽ đến sao?”
“Đương nhiên, cô đưa con ra ngoài chờ ban ha, được không?” Bùi Dạ Tĩnh dắt tay Tiểu Vũ chậm rãi đi về phía cửa.
Từng bạn nhỏ được người nhà đón về, mà ba của Tiểu Vũ còn chưa xuất hiện, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Vũ sắp khóc.
“Tiểu Vũ, ba sẽ đến.” Cô cố gắng động viên cậu bé.
Bùi Dạ Tĩnh cũng đã từng gặp ba của Tiểu Vũ vài lần, nhìn thấy rằng ba đứa bé rất yêu thương đứa bé, cho nên một ngày quan trọng như vậy, nhất định anh ấy sẽ đến.
Ngay khi cô còn đang suy nghĩ để an ủi Tiểu Vũ như thế nào, thì có một chiếc xe hơi dừng ở cửa, Tiểu Vũ bỏ tay cô ra chạy về phía người đang đi đến, “Ba, ba!”
Người đàn ông ôm lấy đứa bé, đi về phía cô, “Cô giáo Bùi, ngại quá, tôi đến trễ.”
“Không có việc gì, đến là tốt rồi, Tiểu Vũ lo là anh đã quên mất sinh nhật của cậu bé.”
“Cám ơn cô, cô giáo Bùi.” Người đàn ông biết ơn nói, “Hay là cô cũng đến đi, Tiểu Vũ sẽ rất vui khi cô tham dự sinh nhật của Tiểu Vũ.”
“Cô giáo, cô cũng đến đi, có được không?” Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn cô.
“Chuyện này……” Bùi Dạ Tĩnh không ngờ rằng đột nhiên nhận được lời mời sinh nhật, do dự có nên đồng ý hay không.
“Ngại quá, đêm nay cô ấy có hẹn rồi.” Thiệu Sâm đi đến bên cạnh, ôm lấy eo nhỏ của Bùi Dạ Tĩnh, “Thật sự rất xin lỗi.”
Ba Tiểu Vũ kinh ngạc khi đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, “Vị này là?”
Bùi Dạ Tĩnh cũng rất kinh ngạc không biết anh xuất hiện từ lúc nào, bình thường vào giờ này anh đều ở nhà nấu cơm, nhưng vẫn giới thiệu, “Vị này là bạn của tôi.” Lại nhìn Thiệu Sâm nói, “Vị này là tiên sinh Trần.”
“Tôi là chồng của cô ấy, rất hân hạnh được biết anh, tiên sinh Trần.” Trong đôi mắt là sự chiếm hữu mạnh mẽ, cảnh giác nhìn người đối diện.
“Thiệu Sâm!” Bùi Dạ Tĩnh khẽ gầm lên.
“Ngại quá.” Tiên sinh Trần xấu hổ cười cười, “Cô giáo Bùi đã có hẹn, vậy thì không quấy rầy nữa.” Nói xong, liền đưa con trai rời đi, để tránh bị người đàn ông đầy dấm chua này công kích.
“Anh không thích anh ta nhìn em bằng ánh mắt đó.” Đó là ánh mắt của người đàn ông có thiện cảm với người phụ nữ, điều này khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu.
“Anh đứng đây nói bậy bạ gì đó!” Bùi Dạ Tĩnh liếc anh một cái, sau đó chào tạm biệt người bảo vệ, cùng nhau rời khỏi nhà trẻ.
“Sao anh lại tới đây?”
“Anh đến đó em tan việc.” Anh chỉ chỉ vào chiếc xe máy bên cạnh, “Chúng ta đi hẹn hò đi, trong khoảng thời gian này cũng chưa đi hẹn hò lần nào.”
Bùi Dạ Tĩnh trừng mắt, nhìn thoáng qua chiếc xe máy, lại nhìn anh một thân quần áo nhàn nhã, cũng không thể nhìn ra được người đàn ông này và chiếc xe máy có thể ở chung một chỗ.
“Anh đi cái đó tới?” Cô chỉ chiếc xe máy, không thể tin nổi mà hỏi.
Rốt cuộc là anh tìm đâu ra chiếc xe như thế này? Bùi Dạ Tỉnh không khỏi kinh ngạc, người này luôn kiến cho người khác bất ngờ, không thể hiểu nổi.
“Thế nào, có đẹp trai không?” Thiệu Sâm đắc ý nhìn cô, chiếc xe này tốn của anh không ít thời gian.
“Anh muốn lái xe máy đi hẹn hò?” Đây là cách mà hai người hẹn hò sao!
“Chúng ta cũng chưa từng hẹn hò mà.”
Năm đó anh đối với cô là vừa nhìn thấy đã yêu, liền bá đạo đối với cô, còn khiến cô có thai, cuối cùng là trực tiếp lấy cô về. Trong khoảng thời gian này, anh ở nhà chăm sóc nhung sinh hoạt hàng ngày của cô, nấu cơm cho cô ăn, những hẹn hò lãng mạn đều không có lấy một lần, vì muốn bù đắp cho cô.
“Em không thích?” Anh dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Anh biết lái?” Cô không trả lời mà hỏi lại, có vẻ căng.
“Đương nhiên, có gì khó chứ!” Anh kiêu ngạo hất cằm, dương dương đắc ý, “Tiểu thư Bùi xinh đẹp, xin hỏi tôi có vinh hạnh mời cô cùng ăn tối không?” Anh hơi xoay người vươn tay phải ra, làm tư thế mời.
“Anh?” Bị bộ dạng khôi hài của anh chọc cười, trong lòng cô cũng vui vẻ, “Được thôi.”
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, mặc cho anh nắm tay, ngồi trên xe máy của anh, ôm sát thắt lưng anh, xe lướt nhẹ trong gió, hẹn hò ngọt ngào như vậy thì đây là lần đầu tiên, cảm giác rất tuyệt vời.
Cô dựa vào tấm lưng nở nang của anh, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác hạnh phúc, bọn họ quen biết quá nhanh, kết hôn quá sớm, ở chung quá ít, cho nên mới không thể cảm nhận được thử thách tàn khốc, dễ dàng chia tay.
“Sâm, chúng ta có thể tiếp tục chung sống bình thường như vậy không?” Cô dựa vào lưng anh khẽ nói.
Thiệu Sâm cứng người, khàn giọng nói, “Đương nhiên, chúng ta sẽ vịnh viễn hạnh phúc như vậy.”
Cô ôm chặt cánh tay, khuôn mặt dán trên lưng anh, lẳng lặng cản nhận giây phút nhàn nhã này, “Thật vậy sao?”
“Thật sự, anh hứa! Mỗi ngày chúng ta sẽ vĩnh viễn hạnh phúc, luôn luôn hạnh phúc.” Thiệu Sâm kiên định trả lời cô, “Trước kia anh không thể theo đuổi em một cách đàng hoàng, bây giờ anh bồi thường cho em, để cho có hưởng thụ cảm giác được theo đuổi, có được không?”
“Đương nhiên là được, đây là do anh nói, mỗi tuần đi đến một nơi.” Khuôn mặt Bùi Dạ Tĩnh rất vui vẻ, không khách khí đưa ra yêu cầu.
“Không thành vấn đề, có thể hẹn hò với tiểu thư xinh đẹp như vậy là vinh hạnh của anh.” Thiệu Sâm sảng khoái đồng ý, độ xong ở khóe miệng càng khuếch đại.
“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Bùi Dạ Tĩnh bắt đầu quan tâm đến nơi đến.
“Đến rồi em sẽ biết.”
Kể từ sau khi hai người đột phá mối quan hệ của mình, Thiệu Sâm có thể đường đường chính chính chuyển vào trong phòng ngủ của Bùi Dạ Tĩnh, hàng đêm cùng với cô chung giường chung gối cộng thêm triềm miên không dứt. Mỗi ngày vào buổi tối đều làm cho cô đau lưng, ngày thứ hai phải đem đôi mắt quầng thâm đi làm.
Bùi Dạ Tĩnh từ từ đi vào phòng làm việc, trong lòng không nhịn được mắng Thiệu Sâm là người không biết tiết chế. Người đàn ông kia giống như là đói khát nhiều năm, giống như mãnh thú xuất chuồng, căn bản không biết hai chữ thỏa mãn viết như thế nào.
“Dạ Tĩnh, gần đây trông sắc mặt của cậu rất kém!” Nhìn thấy cô ấy mấy ngày nay đều mang bộ dáng thiếu ngủ đi làm, Tô Hà không khỏi nhíu mày, “Trông cậu thoáng cái thì vẻ mặt tràn trề sức sống, thoáng cái tinh thần mệt mỏi, như vậy là sao?”
Khả nghi, thật sự rất khả nghi! Cô biết Bùi Dạ Tĩnh không phải là người hay có tâm trạng lên xuống thất thường. Nhưng tại sao trong khoản thời gian này lại trở nên kì quái như vậy, đúng là làm cho người khác cảm thấy khó hiểu.
Tô Hà đang cố gắng hồi tưởng lại xem dạo gần đây Bùi Dạ Tĩnh có cái gì đó không đúng. Khóe mắt cô lại vô tình liếc thấy trên cổ Bùi Dạ Tĩnh xuất hiện những vết đỏ kì lạ.
"Bùi Dạ Tĩnh!" Tô Hà đột nhiên kêu to lên, khiến cho mấy cô giáo khác trong phòng làm việc nhìn chăm chú.
Tô Hà vội vàng che miệng đang mở to của mình, kéo Bùi Dạ Tĩnh ra ngoài phòng làm việc.
"Cậu nói thật đi, có phải cậu đã có bạn trai rồi hay không?" Tô Hà kéo Bùi Dạ Tĩnh đến một góc yên tĩnh bên ngoài phòng làm việc tra hỏi, hai tay chống nạnh, tức giận chấn vấn.
"Mình không có. . . . . . Cậu đừng nói bậy!" Bùi Dạ Tĩnh ấp úng nói, vẻ mặt chột dạ nhìn rất rõ ràng.
"Cậu còn dám nói không?" Tô Hà tức giận hừ một tiếng, "Vậy dấu vết trên cổ của cậu là do ai làm nên? Đừng nói với mình đó là vết muỗi chích nha!"
Thoáng chốc, Bùi Dạ Tĩnh nghẹn lời, bàn tay theo bản năng che lấy cổ, mặt đỏ bừng cười gượng với Tô Hà, "Chuyện này. . . . . ."
"Mấy ngày nay, sáng nào cậu cũng uể oải không có sức sống, không phải là buổi tối vận động quá mức đấy chứ?” Tô Hà dò xét nhìn Bùi Dạ Tĩnh, cẩn thận chú ý từng biểu hiện của cô.
"A. . . . . ." Gương mặt Bùi Dạ Tĩnh vốn đã hồng càng hồng thêm, đáp án đã rõ ràng.
"Bùi Dạ Tĩnh, cậu thật biết giả bộ, giấu mình lâu như vậy, giữa chúng ta rốt cuộc của phải là chị em tốt không vậy?" Tô Hà oa oa kêu to, bất mãn trừng mắt về phía cô.
"Tô Hà, thật ra thì. . . . . . Ai nha, mình không biết nên nói với cậu thế nào." Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy chuyện này trong nhất thời trở nên phức tạp.
"Vậy thì từ ở tại trên người của ngươi chủng loại thảo môi nam nhân nói nâng thôi." Tô Hà dù bận vẫn ung dung, bộ dạng chính là "Cái mình có nhiều nhất chính là thời gian".
"Anh ấy. . . . . . Là Thiệu Sâm, chồng trước của mình." Bùi Dạ Tĩnh cắn răng, mặt đỏ bừng nói.
Tô Hà không khỏi kinh sợ, thiếu chút nữa đứng không vững, âm thanh run rẩy hỏi: "Cậu. . . . . . Cậu nói người đó chính là chồng trước của cậu?" Điều này thật sự là quá kinh người rồi.
Bùi Dạ nhìn nét mặt khiếp sợ của bạn, chậm rãi gật đầu.
Tô Hà rất nhanh khôi phục lại bình thường, tiếp tục hỏi: "Chuyện đó diễn ra khi nào?"
"Vừa đúng một tháng." Đến lúc này, Bùi Dạ Tĩnh cũng không thể không thành thật khai báo.
"Cái gì, một tháng!" Tô Hà càng hỏi càng thấy được vị trí của mình ở trong lòng bạn tốt ngày càng thấp, "Đã lâu như vậy, vậy mà một chút tin tức mình cũng không biết, tuần trước mình còn ngây ngốc đưa cậu đi xem mắt. Bùi Dạ Tĩnh, cậu đúng là không có lương tâm.”
Thấy cô ấy tức giận, Bùi Dạ Tĩnh vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi cậu, không phải mình cố ý không nói. Là vì lúc đó anh ấy xuất hiện rất đột ngột, hơn nữa anh ấy đến tìm mình là vì con. Thời điểm đó mình vừa vui mừng lại vừa khổ sở, vui mừng vì mình rốt cuộc cũng có cơ hội gặp con trai, cảm thấy khổ sở khi anh ấy là vì con mới đến tìm mình. Tô Hà, khi đó tâm trạng mình rất rối loạn, mình không cố ý muốn giấu diếm cậu, chỉ muốn có thêm thời gian làm rõ ý nghĩ trong lòng rồi mới cho cậu biết."
"Vậy còn bây giờ?" Nhìn thấy sắc mặt của cô ấy mặc dù kém, nhưng giữa hai lông mày lại tản mát ra vẻ kiều mỵ của thiếu nữ, Tô Hà nhất thời sáng tỏ, “Anh ấy vẫn còn yêu cậu?”
"Ừ." Bùi Dạ Tĩnh xấu hổ gật đầu, đem chuyện Thiệu Sâm đến tìm cô chậm rãi kể lại cho Tô Hà.
Nghe xong lời kể của Bùi Dạ Tĩnh, Tô Hà không khỏi cảm thán, "Rõ ràng là cậu cũng yêu anh ấy mà, bằng không cũng sẽ không để cho anh ấy vào nhà mình. Hừ, mình không tin anh ấy đường đường là một ông chủ cho dù thân không phân văn, chẳng lẽ lại thật sự lưu lạc nơi đầu đường sao? Đây rõ ràng là khổ nhục kế, khi anh ấy ăn sạch cậu thì nhất định cậu sẽ chứa chấp anh ấy, nên mới làm như vậy."
"Thật ra thì, mình. . . . . ." Bùi Dạ Tĩnh không có đơn thuần như vậy, nói một cách thẳng thắng là cô đối với anh ấy không bỏ được, “Lúc đầu mình cự tuyệt anh ấy gần gũi mình. Nhưng một tháng qua, mỗi ngày anh ấy đều đối với mình che chở như bảo bối, chăm sóc chu đáo. Thậm chí so với trước kia còn tốt hơn, mình nhịn không được đã mềm lòng. Cho nên, mình muốn bỏ qua mọi chuyện, coi như cho nhau thêm một cơ hội nữa đi, cũng là vì con của bọn mình.”
"Dạ Tĩnh, thật ra thì cậu còn yêu anh ấy. Cho nên cậu mới có dũng khí tiếp nhận anh ấy thêm một lần nữa. Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, cậu nhất định phải kiên trì!” Tô Hà biết Bùi Dạ Tĩnh ngoại trừ chồng trước, sẽ không có thêm một người đàn ông nào khác lay động cô ấy, sẽ sống cô độc suốt đời, nên cô chỉ có thể chúc phúc cho cô ấy.
"Cậu không giận mình nữa sao?" Bùi Dạ Tĩnh nhíu mày nghịch ngợm cười, không khí nhẹ nhõm khôi phục.
"Hừ, xem ra con trai nuôi độ lượng, chịu tha thứ cho cậu. Con trai Nhiên Nhiên của cậu phải làm con trai nuôi của mình." Tô Hà lập tức đưa ra điều kiện.
"Không thành vấn đề." Bùi Dạ Tĩnh sảng khoái đồng ý.
"Dạ Tĩnh, lần này bất luận như thế nào cậu cũng phải tóm chặt hạnh phúc của chính cậu. Không để cho người khác có cơ hội phá hoại cuộc sống hạnh phúc này.”
Tô Hà dùng lời ẩn ý. Năm đó, hôn nhân của Bùi Dạ Tĩnh là do có người ác ý phá hư, nên mới có kết quả như hiện tại. Hôm nay, ông trời lại cho cô ấy thêm một cơ hội làm lại từ đầu, hi vọng cô ấy có thể dũng cảm tận dụng nó.
"Mình đã hiểu." Bùi Dạ Tĩnh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Lúc trước, mình kết hôn cùng Thiệu Sâm không nhận được sự chúc phúc của hai nhà. Cha mình không thể tha thứ khi mình tạm nghỉ học để kết hôn, phụ sự kì vọng của ông ấy. Mà cha của Thiệu Sâm vẫn hi vọng anh ấy có thể cưới được cô gái môn đăng hộ đối, không phải là cô gái có gia cảnh bình thường như mình……..Bọn mình vốn cho là có thể dắt tay nhau đi đến hết đời, nhưng lại không đủ sức.”
"Được rồi, hiện tại mọi chuyện đều đã qua rồi." Tô Hà nhẹ giọng an ủi, "Cậu chỉ cần tin tưởng anh ấy có thể đem lại hạnh phúc cho cậu, tin tưởng chính mình nhất định sẽ có được hạnh phúc, như vậy là đủ rồi."
"Đúng vậy, ban đầu mình cảm thấy hạnh phúc đến quá dễ dàng, cho nên rất sợ mất đi, cuối cùng mình cũng chỉ có thể rời đi để khỏi bị tổn thương. Bất quá trải qua nhiều chuyện như vậy, mấy năm nay, mình cũng đã sáng tỏ ra rất nhiều điều. Mình cảm thấy sống cùng Thiệu Sâm như bây giờ cũng rất tốt, không bị cái danh Thiệu phu nhân đè nặng, chỉ đơn thuần cùng nhau hưởng thụ cảm giác khi yêu, vậy là tốt rồi.”
Giữa lông mày Bùi Dạ Tĩnh giãn ra, vẻ mặt trở nên rất hạnh phúc.
"Vì vậy hiện tại chồng trước của cậu đang tận lực theo đuổi cậu, nhưng cậu lại cố ý không đáp lại người ta.” Tô Hà chợt hiểu, cười trêu nói: “Tuy nói như vậy, nhưng mà tiến triển cũng không tệ nha, cũng đã để lại trên người cậu nhiều dấu hôn như vậy rồi.”
Bị bạn tốt chế nhạo, Bùi Dạ Tĩnh xấu hổ nhỏ giọng hờn dỗi: "Tô Hà!"
"Không chế nhạo cậu nữa, nói đến chuyện con trai của cậu đi, tương lai là con nuôi mình rồi." Tô Hà mở to mắt trông đợi nói: "Bé cũng tới sao?"
"Không có, Thiệu Sâm lo lắng mình không tha thứ cho anh ấy, cho nên cố ý không mang Nhiên Nhiên theo." Về điểm này, Bùi Dạ Tĩnh vẫn còn oán giận Thiệu Sâm thật lâu, “Người đàn ông giảo hoạt kia muốn lợi dụng con trai mình lấy làm mồi nhử, để mình cùng anh ấy tái hôn.”
"Cao minh, đây đúng là chiêu hay nhất." Tô Hà không thể không bội phục người chưa từng thấy mặt là Thiệu Sâm, anh ấy biết rõ Bùi Dạ Tĩnh muốn cùng con trai bồi dưỡng tình cảm, nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của anh ấy.
"Hừ, anh ấy cũng đừng nghĩ mình sẽ dễ dàng đồng ý." Anh ấy giở trò lừa bịp, cô cũng sẽ ăn vạ, dù sao cũng sẽ sớm gặp được con.
"Cũng may, coi như anh ấy còn có lương tâm, đem hình con trên mạng cho mình xem, còn để cho mình nói chuyện điện thoại với con nữa. Tô Hà, cậu biết không, thời điểm mình nghe được con trai gọi mình là mẹ, mình cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.”
"Vậy cũng coi như tạm được." Nếu Thiệu Sâm thật sự ác độc không cho bạn cô nhìn thấy con, Tô Hà này nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.
"Nhưng mình vẫn cảm thấy rất khổ sở, con trai đã lớn như vậy, mình cũng không có làm tròn nghĩa vụ một người mẹ, nhưng bé lại không trách mình một chút nào."
Ở trong điện thoại, con trai thân mật gọi cô là mẹ, khiến cô không nhịn được bật khóc, thậm chí còn oán giận Thiệu Sâm một trận.
"Sau này cậu hãy cố gắng bù đắp cho con thật tốt, bé sẽ cảm nhận được tình cảm của cậu dành cho bé." Tô Hà an ủi Bùi Dạ Tĩnh đang sắp khóc.
"Ừ." Bùi Dạ Tĩnh che giấu cảm xúc, gật đầu một cái.
6.2
Không bao lâu nữa, cô sẽ được gặp lại con trai mình rồi. Mặc dù ngoài miệng anh nói nếu như không gả cho anh, sẽ không cho cô gặp Nhiên Nhiên. Nhưng cô biết anh ấy đã nhờ Đường Lăng làm thủ tục cho Nhiên Nhiên, nói không chừng rất nhanh sẽ được gặp. Anh ấy còn tưởng rằng mình làm rất kính đáo, ai ngờ đều bị cô phát hiện.
Nhưng cô cũng giả vờ như không biết chuyện gì, cứ để một mình anh ấy vội vàng muốn làm mình vui đi.
Buổi tối, Bùi Dạ Tĩnh kéo một thân mệt mỏi cả ngày về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi được từng trận mùi thơm, trong lòng cô nhất thời cảm thấy ấm ám.
Trước kia hai người họ chưa từng trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường. Lúc ở Thiệu gia tất cả sinh hoạt hằng ngày đều có người giúp việc xử lý. Căn bản không cần họ đụng tay đến. Khoảng thời gian này hai người ở chung một chổ. Trong khoảng thời gian này, mới giống như cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường. Mỗi sáng sớm thức dậy sẽ có người chuẩn bị xong bữa sáng, tối trở về sẽ có những món ăn thơm ngào ngạt, ấm áp vô cùng.
“Em về rồi à!” Hiện tại Thiệu Sâm hoàn toàn giống như một người đàn ông của gia đình, cầm cái muỗng trong tay đi ra, “Em đi thay quần áo trước đi, chỉ còn một món nữa là có thể ăn cơm.”
Bùi Dạ Tĩnh ngoan ngoãn nghe lời, trở về phòng đổi một bộ quần áo ở nhà. Sau đó ngồi đợi món cuối cùng được bưng ra trên bàn ăn.
"Oa, thơm quá! Hôm nay anh lại học được món mới ở đâu vậy?” Nhìn những món ăn trên bàn, Bùi Dạ Tĩnh vừa ăn vụng, vừa hỏi.
Sau khi Thiệu Sâm bưng lên món cuối cùng, anh bới thêm cho cô một chén cơm trắng đặt tới trước mặt.
"Học trên ti vi, có rất nhiều chương trình có người dạy nấu ăn.” Công nghệ thông tin hiện đại như vậy, muốn học cái gì đều rất dễ dàng.
"Anh có năng lực học hỏi rất nhanh." Bùi Da Tĩnh không thể không bật ngón tay cái lên với anh. Cô vốn tưởng rằng anh là một đại thiếu gia cái gì cũng không biết, không ngờ anh ấy chỉ vừa học liền biết tất cả, hơn nữa nấu ăn cũng không tệ lắm.
"Sắc mặt của em sao lại kém như vậy?" Lúc này Thiệu Sâm mới chú ý đến sắc mặt có chút tái nhợt của cô, lo lắng nói: “Em khó chịu chổ nào sao?”
"Không có việc gì, chỉ là do hôm nay các bạn nhỏ tương đối bướng bỉnh một chút.” Hơn nữa tối hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, cho nên khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi một chút.
"Nếu mệt như vậy, em cũng không cần phải đi làm." Thiệu Sâm thuận thế nói, anh vốn không muốn cô ra ngoài làm việc.
"Không cần." Cô rất thích công việc hiện tại cũng thích những đứa bé đáng yêu này.
"Nhưng nhìn em mệt mỏi nhưa vậy, trên mặt cũng không có chút huyết sắc nào, cứ tiếp tục như vậy, em sẽ bị bệnh mất.”
"Hừ, còn không phải là bởi vì anh sao!" Miệng há to cắn một miếng thịt, Bùi Dạ Tĩnh tức giận nói.
"Anh?" Thiệu Sâm nhất thời sửng sốt, rất nhanh hiểu ý của cô, "Cái này không thể trách anh, ai bảo em rời khỏi anh quá lâu."
Nhiều năm bị cấm dục như vậy, vất vả mới có thể giải phóng, anh đương nhiên không thể bạc đãi chính mình, Thiệu Sâm không hề áy náy nói.
"Tĩnh nhi, chúng ta kết hôn đi." Đột nhiên Thiệu Sâm cầu hôn với cô, "Chuyện như vậy, anh bảo đảm về sau sẽ tiết chế lại một chút ."
"Anh. . . . . ." Tên vô lại này, tại sao có thể nói ra như vậy!
Bùi Dạ Tĩnh đỏ bừng mặt trợn mắt giận dữ nhìn anh, lửa giận bốc lên ánh mắt như hận không thể đem anh đốt cháy, “Em không muốn.”
"Tĩnh nhi, những ngày này, biểu hiện của anh vẫn chưa làm em hài lòng phải không? Em muốn anh thay đổi cái gì, anh liền thay đổi.” Thiệu Sâm nhất thời cam đoan, giả bộ đáng thương nói: “Không lẽ em nhẫn tâm để anh không danh phận ở bên cạnh sao?
"Trời ạ!" Bùi Dạ Tĩnh nặng nề vỗ lấy trán, nhìn biểu cảm uất ức trên mặt anh làm cô cảm thấy đau lòng không dứt. Không biết bắt đầu từ khi nào, người này lại tựa như đứa bé ăn vạ với cô, còn tùy hứng lợi hại hơn những đứa bé khác.
"Tĩnh nhi. . . . . ." Thiệu Sâm dịu dàng gọi tên cô.
"Nhiên Nhiên đâu ? Chờ em nhìn thấy con rồi nói tiếp." Nếu anh ấy ăn vạ như vậy cô cũng sẽ làm theo.
"Ách. . . . . . Rất nhanh, con sẽ mau tới." Thiệu Sâm cũng không che giấu, hào phóng nói cho cô biết con trai sắp tới sẽ đến chổ bọn họ. "Khoảng một tuần sau nữa là có thể nhìn thấy con rồi."
"Có thật không?" Bùi Dạ Tĩnh la hoảng lên.
"Đúng vậy." Thấy cô vui mừng ra mặt, Thiệu Sâm không khỏi nâng lên nụ cười, “Tĩnh nhi, anh đã đồng ý chuyện của em, vậy khi nào thì em mới gả cho anh?”
"Em chỉ nói là chờ nhìn thấy con sẽ tính, cũng không nói muốn gả cho anh." Bùi Dạ Tĩnh ngân nga điệu nhạc vui, tâm tình vui vẻ tiếp tục ăn cơm.
Thiệu Sâm á khẩu không trả lời được, người phụ nữ này lại dám gán cho anh một chiêu, làm anh không khỏi bật cười một tiếng.
"Vậy thì cũng nên nghỉ việc thôi." Anh chỉ có thể lùi việc đó lại yêu cầu chuyện khác.
"Không, không, không." Bùi Dạ Tĩnh phe phẩy chiếc đũa, cười hì hì lắc đầu với nah, "Công việc của em cũng sẽ không rời bỏ."
Lần này tốt rồi, thế nhưng Thiệu Sâm lại không thể đàm phán thành công chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại bị thua thiệt không ít.
"Tĩnh nhi, về sau Nhiên Nhiên đến, em phải chăm sóc cho con, làm sao còn có thời gian đi làm đây?" Thiệu Sâm dụ dỗ.
t
"Anh quên em làm công việc gì à?" Bùi Dạ Tĩnh bật cười, "Vị lão ông ngây thơ này, Nhiên Nhiên tới vừa đúng dịp có thể vào lớp của em, em cũng vừa có thể dạy bọn nhỏ, có thể chăm sóc cho Nhiên Nhiên, vẹn toàn đôi đường, anh thấy có đúng không?"
"Cho nên em đã tính xong tất cả?" Anh đã xem thường nàng, cho là tất cả mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.
"Ha ha, đúng vậy." Bùi Dạ Tĩnh cười nói, ai bảo lại đem con ra uy hiếp cô.
"Em. . . . . ." Thiệu Sâm không thể làm gì khác hơn là ngậm bồ hòn.
Ai, nhất định là đã thua ở trên tay người phụ nữ này rồi.
6.3
Không thể địch lại sự kiên trì của Bùi Dạ Tĩnh, bắt buộc cô phải xin nghỉ hai ngày, Thiệu Sâm vẫn ngoan ngoãn để cô đi làm ở nhà trẻ.
“Cậu nghỉ ngơi đủ rồi hả?” Sáng sớm đến, Tô Hà liền chế nhạo cô, “Xem ra người chồng trước này rất bảo vệ trước của mình, dám yêu cầu viện trưởng cho cậu nghỉ hai ngày.”
“Cậu còn nói nữa.” Bùi Dạ Tĩnh nghĩ đến đây, liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Thiệu Sâm vì muốn để cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, liền đi theo cô đến nhà trẻ, sau đó nghênh ngang đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng giúp cô xin nghỉ, khiến cho toàn bộ giáo viên không có người nào không biết cô bởi vì làm việc quá độ nên cần được nghỉ ngơi. Trời ạ, thật là mất mặt muốn chết, người chồng trước này có quá nổi tiếng rồi.
“Ha ha, ngày đó nhìn thấy vẻ mặt anh ấy lôi cậu vào văn phòng, người không biết còn tưởng là có chuyện gì lớn, nào ngờ chỉ là xin phép nghỉ, chồng trước đối xử với vợ cũng quá mức hài hước rồi đó.” Tô Hà to gan cười lớn, “Mình chưa bao giờ gặp ai mà xin phép manh động như vậy, thật sự là quá đẹp trai luôn!”
“Tô Hà, không cần phải nhắc lại nữa.” Sáng nay khi đi vào cổng nhà trẻ, cô cũng đã dc mọi người chú ý lắm rồi.
“Mình không nói nữa, vậy được chưa.” Tô Hà ngừng cười, “Dạ Tĩnh, có một người yêu như vậy thì không cần do dự, đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đi.”
“Anh ấy làm gì có cầu hôn, mỗi lần chỉ nói rằng chúng ta kết ôn đi, chỉ đơn giản giống như đi chợ mua thức ăn thôi.” Tâm tình Bùi Dạ Tĩnh cũng cũng giống nhu một cô gái đầy lãng mạn, không thỏa mãn thì còn lâu mới dễ dàng gật đầu đồng ý.
“Thì ra là tiên sinh Thiệu sai ở đây.” Tô Hà hiểu rõ sự việc, đang suy nghĩ xem có nên mật báo không, thuận tiện kiếm thêm chút thu nhập.
“Không được nói với anh ấy!” Bùi Dạ Tĩnh nhìn thấy bạn tốt chuyển động tròng mắt, chỉ biết rằng cô đang âm mưu điều gì đó, vội vàng cảnh cáo bạn tốt.
“Hắc hắc, phải gợi ý cho anh ấy chứ, nếu không thì cậu muốn đến khi nào mới gả đi?” Tô Hà chột dạ cười nói.
“Bây giờ mình chưa muốn gả đi, có được hay không?” Cô phải chiếm thế thượng phong chứ, tại sao không thể cảm nhận được cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay.
“Cậu nói cũng đúng.” Tô Hà cảm thấy thật vui, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy bạn tốt vui vẻ như vậy, hơn nữa càng ngày càng tự tin hơn rồi.
“Đúng rồi, mình nói với cậu mỗi ngày anh ấy muốn tới, anh ấy…..” Bùi Dạ Tĩnh đi về phía phòng học, một bên cùng chia sẻ tin vui sẽ nhanh được gặp con trai với bạn tốt.
Hai bóng lưng đã bị ánh mặt trời buồi sớm kéo thật dài, dần dần biến mất ở ngã rẽ hành lang, đi đến khu phòng học, hai người chia ra đi vào phòng học.
Vừa vào phòng học, vài đứa trẻ nghịch ngợm chạy vây quanh Bùi Dạ Tĩnh, líu lô líu lô hỏi không ngừng, cô cười nhẫn nại trả lời các câu hỏi, nửa tiếng sau mới dẹp yên tất cả.
“Tiểu Vũ đâu?” Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện thấy thiếu một đứa bé.
“Cô giáo Bùi, Tiểu Vũ trốn ở trong phòng nhỏ cầu trượt, ai gọi câu ấy, cậu ấy cũng không đi ra.”
Một bé trai giơ tay lên nói, “Ba cậu ấy làm cậu ấy tức giận!”
“Hả?” Bùi Dạ Tĩnh thắc mắc, “Tại sao?”
“Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, nhưng ba cậu ấy đi công tác rồi.” Một bé trai khác vội vàng nói những gì mình biết.
“Được rồi, cô biết rồi, các con tự chơi nha, cô đi tìm Tiểu Vũ.” Nói xong, cô đặt đồ chơi trong lòng xuống đất, để cho bọn trẻ chơi, “Không được chạy lung tung, biết không?”
“Dạ biết.” Bọn trẻ trăm miệng một lời trả lời.
Bùi Dạ Tĩnh cười cười gật đầu, sau đó đi về phía khu trò chơi, rất nhanh, đã tìm thấy Tiểu Vũ đang ngồi ở trong phòng nhỏ cầu trượt.
“Tiểu Vũ, ra đây nói chuyện nói cô, được không?” Cô xoay người đi vào phòng nhỏ, nhìn thấy cậu bé đang khóc ở trong góc.
“Không cần.” Cậu bé cứng rắn nói.
“Con không đi ra, làm sao mà cô đưa quà sinh nhật cho con được?” Bùi Dạ Tĩnh nhẫn nại dụ dỗ nói, “Có phải con rất thích mô hình ô tô đúng không nào!”
Nói chung là do cậu bé không thể cưỡng lại hấp dẫn, đi ra từ trong phòng nhỏ, trên khóe mắt còn đọng nước mắt, “Là mô hình ô tô thật sao?”
“Đương nhiên.” Cô lấy từ phía sau lưng một mô hình ô tô đưa ra trước mặt cậu bé, “Con xem, tặng cho con nè.”
Cậu bé trai vui vẻ nhận lấy mô hình, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống, “Cô giáo Bùi, ba của con đã quên sinh nhật của con.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lại khóc òa lên, tủi thân nhìn về phía Bùi Dạ Tĩnh.
“Sẽ không, sẽ không quên.” Bùi Dạ Tĩnh ôm cậu bé dỗ dành, “Ba con đi công tác, nhất định là không quên sinh nhật con đâu.”
“Thật không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn không tin hỏi lại.
“Nhất định.” Bùi Dạ Tĩnh gật đầu cam đoan với cậu bé, “Sau khi tan học, con sẽ nhìn thấy ba.”
“Nhưng mà ba đi công tác rồi.”
“Ba sẽ về.” Cô dắt tay cậu bé, “Đi, chúng ta đi về lớp học chơi với các bạn nào, có được không?”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, mặc cho cô nắm lấy tay đi về phòng học.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Tiểu Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Bùi Dạ Tĩnh, xác nhận một lần nữa, “Cô giáo Bùi, thật sự là ba con sẽ đến sao?”
“Đương nhiên, cô đưa con ra ngoài chờ ban ha, được không?” Bùi Dạ Tĩnh dắt tay Tiểu Vũ chậm rãi đi về phía cửa.
Từng bạn nhỏ được người nhà đón về, mà ba của Tiểu Vũ còn chưa xuất hiện, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Vũ sắp khóc.
“Tiểu Vũ, ba sẽ đến.” Cô cố gắng động viên cậu bé.
Bùi Dạ Tĩnh cũng đã từng gặp ba của Tiểu Vũ vài lần, nhìn thấy rằng ba đứa bé rất yêu thương đứa bé, cho nên một ngày quan trọng như vậy, nhất định anh ấy sẽ đến.
Ngay khi cô còn đang suy nghĩ để an ủi Tiểu Vũ như thế nào, thì có một chiếc xe hơi dừng ở cửa, Tiểu Vũ bỏ tay cô ra chạy về phía người đang đi đến, “Ba, ba!”
Người đàn ông ôm lấy đứa bé, đi về phía cô, “Cô giáo Bùi, ngại quá, tôi đến trễ.”
“Không có việc gì, đến là tốt rồi, Tiểu Vũ lo là anh đã quên mất sinh nhật của cậu bé.”
“Cám ơn cô, cô giáo Bùi.” Người đàn ông biết ơn nói, “Hay là cô cũng đến đi, Tiểu Vũ sẽ rất vui khi cô tham dự sinh nhật của Tiểu Vũ.”
“Cô giáo, cô cũng đến đi, có được không?” Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn cô.
“Chuyện này……” Bùi Dạ Tĩnh không ngờ rằng đột nhiên nhận được lời mời sinh nhật, do dự có nên đồng ý hay không.
“Ngại quá, đêm nay cô ấy có hẹn rồi.” Thiệu Sâm đi đến bên cạnh, ôm lấy eo nhỏ của Bùi Dạ Tĩnh, “Thật sự rất xin lỗi.”
Ba Tiểu Vũ kinh ngạc khi đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, “Vị này là?”
Bùi Dạ Tĩnh cũng rất kinh ngạc không biết anh xuất hiện từ lúc nào, bình thường vào giờ này anh đều ở nhà nấu cơm, nhưng vẫn giới thiệu, “Vị này là bạn của tôi.” Lại nhìn Thiệu Sâm nói, “Vị này là tiên sinh Trần.”
“Tôi là chồng của cô ấy, rất hân hạnh được biết anh, tiên sinh Trần.” Trong đôi mắt là sự chiếm hữu mạnh mẽ, cảnh giác nhìn người đối diện.
“Thiệu Sâm!” Bùi Dạ Tĩnh khẽ gầm lên.
“Ngại quá.” Tiên sinh Trần xấu hổ cười cười, “Cô giáo Bùi đã có hẹn, vậy thì không quấy rầy nữa.” Nói xong, liền đưa con trai rời đi, để tránh bị người đàn ông đầy dấm chua này công kích.
“Anh không thích anh ta nhìn em bằng ánh mắt đó.” Đó là ánh mắt của người đàn ông có thiện cảm với người phụ nữ, điều này khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu.
“Anh đứng đây nói bậy bạ gì đó!” Bùi Dạ Tĩnh liếc anh một cái, sau đó chào tạm biệt người bảo vệ, cùng nhau rời khỏi nhà trẻ.
“Sao anh lại tới đây?”
“Anh đến đó em tan việc.” Anh chỉ chỉ vào chiếc xe máy bên cạnh, “Chúng ta đi hẹn hò đi, trong khoảng thời gian này cũng chưa đi hẹn hò lần nào.”
Bùi Dạ Tĩnh trừng mắt, nhìn thoáng qua chiếc xe máy, lại nhìn anh một thân quần áo nhàn nhã, cũng không thể nhìn ra được người đàn ông này và chiếc xe máy có thể ở chung một chỗ.
“Anh đi cái đó tới?” Cô chỉ chiếc xe máy, không thể tin nổi mà hỏi.
Rốt cuộc là anh tìm đâu ra chiếc xe như thế này? Bùi Dạ Tỉnh không khỏi kinh ngạc, người này luôn kiến cho người khác bất ngờ, không thể hiểu nổi.
“Thế nào, có đẹp trai không?” Thiệu Sâm đắc ý nhìn cô, chiếc xe này tốn của anh không ít thời gian.
“Anh muốn lái xe máy đi hẹn hò?” Đây là cách mà hai người hẹn hò sao!
“Chúng ta cũng chưa từng hẹn hò mà.”
Năm đó anh đối với cô là vừa nhìn thấy đã yêu, liền bá đạo đối với cô, còn khiến cô có thai, cuối cùng là trực tiếp lấy cô về. Trong khoảng thời gian này, anh ở nhà chăm sóc nhung sinh hoạt hàng ngày của cô, nấu cơm cho cô ăn, những hẹn hò lãng mạn đều không có lấy một lần, vì muốn bù đắp cho cô.
“Em không thích?” Anh dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Anh biết lái?” Cô không trả lời mà hỏi lại, có vẻ căng.
“Đương nhiên, có gì khó chứ!” Anh kiêu ngạo hất cằm, dương dương đắc ý, “Tiểu thư Bùi xinh đẹp, xin hỏi tôi có vinh hạnh mời cô cùng ăn tối không?” Anh hơi xoay người vươn tay phải ra, làm tư thế mời.
“Anh?” Bị bộ dạng khôi hài của anh chọc cười, trong lòng cô cũng vui vẻ, “Được thôi.”
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, mặc cho anh nắm tay, ngồi trên xe máy của anh, ôm sát thắt lưng anh, xe lướt nhẹ trong gió, hẹn hò ngọt ngào như vậy thì đây là lần đầu tiên, cảm giác rất tuyệt vời.
Cô dựa vào tấm lưng nở nang của anh, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác hạnh phúc, bọn họ quen biết quá nhanh, kết hôn quá sớm, ở chung quá ít, cho nên mới không thể cảm nhận được thử thách tàn khốc, dễ dàng chia tay.
“Sâm, chúng ta có thể tiếp tục chung sống bình thường như vậy không?” Cô dựa vào lưng anh khẽ nói.
Thiệu Sâm cứng người, khàn giọng nói, “Đương nhiên, chúng ta sẽ vịnh viễn hạnh phúc như vậy.”
Cô ôm chặt cánh tay, khuôn mặt dán trên lưng anh, lẳng lặng cản nhận giây phút nhàn nhã này, “Thật vậy sao?”
“Thật sự, anh hứa! Mỗi ngày chúng ta sẽ vĩnh viễn hạnh phúc, luôn luôn hạnh phúc.” Thiệu Sâm kiên định trả lời cô, “Trước kia anh không thể theo đuổi em một cách đàng hoàng, bây giờ anh bồi thường cho em, để cho có hưởng thụ cảm giác được theo đuổi, có được không?”
“Đương nhiên là được, đây là do anh nói, mỗi tuần đi đến một nơi.” Khuôn mặt Bùi Dạ Tĩnh rất vui vẻ, không khách khí đưa ra yêu cầu.
“Không thành vấn đề, có thể hẹn hò với tiểu thư xinh đẹp như vậy là vinh hạnh của anh.” Thiệu Sâm sảng khoái đồng ý, độ xong ở khóe miệng càng khuếch đại.
“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Bùi Dạ Tĩnh bắt đầu quan tâm đến nơi đến.
“Đến rồi em sẽ biết.”
Tác giả :
Lương Hải Yến