Cưới Trước Yêu Sau
Chương 3
Khang Vi Băng đi theo người đàn ông xa lạ tiến vào cánh cửa dục vọng. Vừa vào cửa, anh lập tức mạnh mẽ hôn cô, hai tay ôm lấy mông cô, đem cô ấn vào thân thể anh.
Nụ hôn của anh giống như thủy triều như đang cuộn sóng trong miệng cô, cô không hề chống cự, cứ để anh hôn tùy ý, cùng anh ngã lăn ra chiếc giường lớn.
Trong phòng, dưới sự thôi miên của ngọn đèn mờ ảo, nụ hôn của anh chuyển từ nồng nhiệt sang nóng cháy mà triền miên, tay anh chuyển động trên người cô, giống có anh có rất nhiều dục vọng cần ‘ra’ vậy, nên lúc cô còn choáng váng trong sự sung sướng thì anh động, hăng hái tiến vào trong cơ thể cô.
Trời ạ! Cô thật mềm mại! Bao chặt lấy anh .
"Anh có thể cảm nhận được, em không phản bội anh, bảo bối. . . . . . Thực xin lỗi, là do anh hiểu lầm em . . . . . ." Cô vừa lại nóng vừa chặt, giọng anh nhiễm dục vọng mà trở nên trầm thấp thô sáp, anh liều lĩnh ra sức tiến vào, hơn nữa lại cuồng dã hôn môi của cô.
Bọn họ đã lâu không thân thiết, mà lần kia là bốn tháng trước, lúc anh đến Mĩ gặp cô.
Giờ phút này cùng cô triền miên một chỗ, anh nhịn không được muốn dùng tất cả sức lực để cùng cô hoan ái, tạo ra một ấn kí trên người cô, khiến trái tim cô không bởi vì khoảng cách mà xa rời. . . . . .
"Đi. . . . . . Tránh ra. . . . . ." Đáng chết! Đau quá!
Khang Vi Băng nhíu mày, trong đầu óc chỉ có một suy nghĩ —— rất muốn đá văng gã đàn ông phía trên! Bởi vì thật là đau!
"Anh sẽ không tránh ra, em là người anh duy nhất yêu. Bé cưng, xin lỗi, anh xin lỗi em, đều tại anh không tốt, anh hiểu lầm em . . . . . ." Anh rên rỉ trên môi cô một tiếng, lại đẩy mạnh về phía trước, đầu lưỡi cũng thăm dò vào môi cô, chiếm lấy cánh môi mềm mại đó bằng một cái hôn thật sâu.
Anh không ngừng trấn an cô, không ngừng hôn cô, không ngừng gọi cô là bé cưng, nhưng cũng không ngừng ra vào trong cơ thể cô, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, cô không thể nhịn được nữa, kêu lên!
"Tránh ra. . . . . . Đau quá. . . . . ." Cô thì thầm, theo bản năng đẩy anh ra.
"Bé cưng. . . . ." Cô vặn vẹo khiến anh thêm điên cuồng, đầu lưỡi kéo đến bộ ngực sữa đầy đặn, mềm mại, ngón tay âu yếm một nụ hoa khác, hơi thở nặng nề, hút lấy hương vị mềm mại.
Thật lạ, vì sao cô không còn cảm thấy đau nữa? Lúc này, cô chỉ thấy dục vọng mãnh liệt đang chạy tán loạn trong thân thể, móng tay của cô đâm vào bờ vai anh, nhận được vui thích làm cô rên rỉ, hai tay cô ôm lấy eo anh, cô nâng mông lên, khiến anh càng vào sâu hơn. Cô hoàn toàn run rẩy vì dục vọng.
Anh có thể cảm giác được sự rung động của cô, điều này khiến anh càng thêm dốc sức ra vào, cô không tự chủ được mà dùng hai chân vòng quang thắt lưng, nghênh đón từng đợt tấn công.
"Đừng phản bội anh, bé cưng!" Anh mê loạn nói, hô hấp dồn dập. "Đừng làm tim anh bị thương tổn! Anh yêu em. . . . . ."
Khoái cảm như ngọn lửa dội vào khiến cô rên rỉ hỗn loạn, thở gấp gáp. Chỉ trong nhát mắt, anh cảm thấy dưới thân cô run rẩy, run rẩy liên tiếp, anh biết cô đã đến cao trào, giờ thì đến anh .
Anh va chạm vào cô, bọn họ đã tránh thai mười năm, đêm nay anh không mang mũ*, nếu cô có thể mang thai thì tốt rồi, nếu cô mang thai thì cô sẽ ở lại bên cạnh anh, sẽ không đi nữa.
Để anh ích kỷ một lần đi. . . . . .
*BCS
Lúc Khang Vi Băng tỉnh lại, lập tức vì sự phóng túng tối qua mà phải trả giá lớn.
Cô đau đầu, rất đau, thân thể cũng rất rất đau, giống như là có người thừa dịp cô uống rượu, hung tợn đánh cô vậy.
Cô nhíu mày, hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, nếu có viên thuốc giảm đau thì tốt rồi. . . . . .
Cô chuyển mắt, nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh . . . . . .
A! Đáng chết! Cô đã thật sự làm điều đó rồi!
Trí nhớ không rõ lắm, quá trình cũng rất mơ hồ, nhưng cô không quên chuyện đêm qua, cô đã quyết tâm bỏ gánh nặng chuyện làm một cô gái trong sáng và chọn trúng một người đàn ông ở cửa quán bar. . . . . . Không đúng, là người đàn ông kia chủ động, điểm ấy cô còn nhớ rõ, cô bị anh kéo vào lòng, sau đó lên xe, sau đó. . . . . .
Trời ạ, cô đã quên, trí nhớ chỉ dừng ở đấy.
Rốt cuộc cô có phát sinh quan hệ với anh hay không, điểm ấy cô không xác định nổi, nói không chừng người đàn ông này cũng uống say, bọn họ căn bản chưa kịp làm gì đã gục đầu ngủ.
Hiện tại suy nghĩ thì có ích gì? Làm hay không làm thì đã sao? Nhưng cô trắng trợn ôm một gã đàn ông xa lạ ngủ, điểm ấy quá đủ để làm cô đau đầu.
Cô thật là ngu ngốc, lỡ tên đàn ông này là một biến kẻ cuồng giết người thì làm sao bây giờ? Cô làm sao có thể vì giận dỗi với Gia Di mà đem an toàn của bản thân đặt ở nơi nguy hiểm?
Còn nữa, nếu tên đàn ông này có bệnh thì sao? Có rất nhiều bệnh lây qua đường sinh dục, nghiêm trọng nhất là AIDS, lỡ cô bất hạnh bị anh lây bệnh, không phải xong đời ư?
Ông trời! Tối qua sao cô không nghĩ như thế chứ? Cái loại rượu kia đúng là nguy hiểm, khiến người luôn lý trí như cô gây họa ngập trời!
Thừa dịp anh còn không tỉnh lại thì phải chạy nhanh thôi, trăm ngàn lần không được lưu lại nhược điểm gì, chỉ cần anh biết thân phận của cô, chắc chắn sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, cô tránh khỏi vòng tay của người đàn ông nọ, nhưng có lẽ là do động tác quá mạnh và anh đang ôm cô thật chặt nên anh tỉnh dậy.
"Bé cưng, em muốn đi đâu?" Thượng Thái Lăng đầu tiên là mỉm cười, sau đó mới chậm rãi mở mắt, hưởng thụ cảm giác vừa mở mắt ra thì nhìn thấy cô gái mình yêu.
Nhưng anh không thấy cô gái mình yêu đâu, ngược lại chỉ thấy một gương mặt xa lạ.
Ông trời! Cô là ai?
Anh vừa kinh ngạc lại vừa kinh hoàng nhìn cô.
"Đừng gọi tôi là bé cưng, thật ghê tởm." Khang Vi Băng chán ghét, tuy rằng anh ta có một bờ vai vững chãi, cánh tay và cơ bụng rắn chắc, nhưng chuyện này không liên quan đến cô. "Chuyện tối qua coi như chưa xảy ra, mau nhấc cánh tay của anh lên, tôi phải đi."
Đàn ông đúng là loài động vật khó lý giải, làm sao có thể gọi một người xa lạ là bé cưng chỉ vì tình một đêm? Bọn họ thật sự là lạm tình!
"Người tôi gọi không phải cô, cô là ai?" Thượng Thái Lăng lập tức buông lỏng tay ra,, trong nháy mắt còn kéo chăn che thân thể lại, giọng nói không hề khách khí.
"Người nên che là tôi mới đúng!" Cô với tay, đoạt chăn lại, bị anh lôi kéo như vậy, cô gần như ‘lộ hết ra’ trước mặt anh.
Người này nhất định là có bệnh. Nếu không thì anh ta đi kiếm gái ở quán bar làm gì, chắc chắn phải là tay chơi thì mới vậy, còn giả vờ giả vịt cái gì nữa?
"Cô rốt cuộc là ai?" Thượng Thái Lăng cũng kéo chăn lại, anh híp mắt, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Không phải đêm qua anh lên taxi cùng Cung Kì ư? Sao lúc tỉnh lại thì người phụ nữ này lại nằm bên cạnh anh? Chẳng lẽ tối qua, người cùng anh lên xe không phải Cung Kì, mà là cô ta?
Không có khả năng, anh rõ ràng đã thấy Cung Kì, tuy rằng anh uống rượu, nhưng anh xác định người anh thấy là Cung Kì.
Nếu anh lên xe cùng Cung Kì thì người trước mắt này xuất hiện từ đâu ra?
"Anh không cần phải biết, mà tôi cũng không muốn biết anh là ai." Khang Vi Băng kéo chăn che mình, động tác cũng không hề khách khí.
Ánh mắt người này bị chảy nước à! Đêm qua là một sai lầm nhất thời, về sau cô không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa!
"Ngừng ——" Thượng Thái Lăng giơ tay lên. " Cứ kéo đến kéo đi như vậy không phải biện pháp, bây giờ tôi nhắm mắt lại, còn cô thì vào phòng tắm mặc quần áo vào đi, sau đó chúng ta sẽ nói tiếp."
"Thật buồn cười, vì sao tôi phải nghe lời anh?" Khang Vi Băng cười nhạt: "Tôi sẽ nhắm mắt lại, còn anh thì đến phòng tắm mặc quần áo đi."
Dáng dấp người này không tệ, hơn nữa cũng là người rất biết suy nghĩ, nhưng anh ta nghĩ cô không biết gì chắc? Nhắm mắt vẫn có thể nhìn trộm, cô không phải là một con ngốc.
"Được, tôi vào phòng tắm trước." Anh thỏa hiệp. Người phụ nữ này khó chiều như vậy, tội gì anh phải lãng phí thời gian cùng cô ta. "Tôi vào phòng tắm, cô mặc ở đây, xong rồi thì gọi một tiếng, sau đó tôi sẽ ra."
Khang Vi Băng nhướn mày, lắc đầu "Không, chờ anh đi ra thì tôi sẽ đi vào mặc."
Anh nhẫn nại trừng mắt nhìn cô. "Cô gái, cô vào khách sạn lần đầu, đúng không? Phòng tắm ở đây trong suốt, đến lúc đó đừng bảo tôi muốn tranh thủ."
Mặt cô đỏ lên, yếu ớt đáp với vẻ không cam lòng, "Anh mới là người chưa từng tới khách sạn, đương nhiên là tôi biết phòng tắm ở đây trong suốt rồi. Chẳng qua tôi muốn anh mặc quần áo xong thì đi đi, đến lúc đó tôi sẽ mặc."
Anh nhíu mày, "Tùy cô.”
Hiện tại đầu của anh đang rất hỗn loạn, không buồn tranh cãi cùng cô, nếu đêm qua người làm tình cùng anh không phải Cung Kì, vậy thì chính là cô .
Nghĩ đến đây, lòng anh lập tức rối như tơ vò.
Tuy lúc này tâm trạng của anh không quá tồi tệ, nhưng anh không muốn làm người bắt cá hai tay. Từ trước tới nay anh chưa từng muốn phản bội Cung Kỳ, cho dù anh đang nghi ngờ cô phản bội anh.
Lúc anh đi ra khỏi phòng tắm thì thấy người phụ nữ xa lạ kia đã mặc quần áo xong, trên người cô là bộ âu phục Ý màu lam. Anh như bị điện giật.
Đáng chết!
Thì ra là bộ quần áo này đã tạo nên tai họa.
Bộ cô ta đang mặc giống hệt bộ anh tặng Cung Kỳ vào lễ tình nhân. Bộ này vốn là hàng độc quyền, ở Đài Loan chỉ có hai bộ. Nào ngờ lại trùng hợp như vậy, anh mua một bộ còn cô ta mua bộ còn lại...
Nói như vậy, tối qua người cùng anh lên xe là cô ta!
Đúng là xui xẻo! Làm sao anh có thể phạm sai lầm lớn thế này chứ?
Cho dù anh có uống say cũng không thể nhầm lẫn như vậy được, tuy hai người họ có bộ đồ giống nhau, nhưng khuôn mặt lại khác nhau rõ ràng, sao anh có thể nhìn gà hóa cuốc!
Đáng chết! Đáng chết! Tất cả đều là lỗi của anh!
Nụ hôn của anh giống như thủy triều như đang cuộn sóng trong miệng cô, cô không hề chống cự, cứ để anh hôn tùy ý, cùng anh ngã lăn ra chiếc giường lớn.
Trong phòng, dưới sự thôi miên của ngọn đèn mờ ảo, nụ hôn của anh chuyển từ nồng nhiệt sang nóng cháy mà triền miên, tay anh chuyển động trên người cô, giống có anh có rất nhiều dục vọng cần ‘ra’ vậy, nên lúc cô còn choáng váng trong sự sung sướng thì anh động, hăng hái tiến vào trong cơ thể cô.
Trời ạ! Cô thật mềm mại! Bao chặt lấy anh .
"Anh có thể cảm nhận được, em không phản bội anh, bảo bối. . . . . . Thực xin lỗi, là do anh hiểu lầm em . . . . . ." Cô vừa lại nóng vừa chặt, giọng anh nhiễm dục vọng mà trở nên trầm thấp thô sáp, anh liều lĩnh ra sức tiến vào, hơn nữa lại cuồng dã hôn môi của cô.
Bọn họ đã lâu không thân thiết, mà lần kia là bốn tháng trước, lúc anh đến Mĩ gặp cô.
Giờ phút này cùng cô triền miên một chỗ, anh nhịn không được muốn dùng tất cả sức lực để cùng cô hoan ái, tạo ra một ấn kí trên người cô, khiến trái tim cô không bởi vì khoảng cách mà xa rời. . . . . .
"Đi. . . . . . Tránh ra. . . . . ." Đáng chết! Đau quá!
Khang Vi Băng nhíu mày, trong đầu óc chỉ có một suy nghĩ —— rất muốn đá văng gã đàn ông phía trên! Bởi vì thật là đau!
"Anh sẽ không tránh ra, em là người anh duy nhất yêu. Bé cưng, xin lỗi, anh xin lỗi em, đều tại anh không tốt, anh hiểu lầm em . . . . . ." Anh rên rỉ trên môi cô một tiếng, lại đẩy mạnh về phía trước, đầu lưỡi cũng thăm dò vào môi cô, chiếm lấy cánh môi mềm mại đó bằng một cái hôn thật sâu.
Anh không ngừng trấn an cô, không ngừng hôn cô, không ngừng gọi cô là bé cưng, nhưng cũng không ngừng ra vào trong cơ thể cô, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, cô không thể nhịn được nữa, kêu lên!
"Tránh ra. . . . . . Đau quá. . . . . ." Cô thì thầm, theo bản năng đẩy anh ra.
"Bé cưng. . . . ." Cô vặn vẹo khiến anh thêm điên cuồng, đầu lưỡi kéo đến bộ ngực sữa đầy đặn, mềm mại, ngón tay âu yếm một nụ hoa khác, hơi thở nặng nề, hút lấy hương vị mềm mại.
Thật lạ, vì sao cô không còn cảm thấy đau nữa? Lúc này, cô chỉ thấy dục vọng mãnh liệt đang chạy tán loạn trong thân thể, móng tay của cô đâm vào bờ vai anh, nhận được vui thích làm cô rên rỉ, hai tay cô ôm lấy eo anh, cô nâng mông lên, khiến anh càng vào sâu hơn. Cô hoàn toàn run rẩy vì dục vọng.
Anh có thể cảm giác được sự rung động của cô, điều này khiến anh càng thêm dốc sức ra vào, cô không tự chủ được mà dùng hai chân vòng quang thắt lưng, nghênh đón từng đợt tấn công.
"Đừng phản bội anh, bé cưng!" Anh mê loạn nói, hô hấp dồn dập. "Đừng làm tim anh bị thương tổn! Anh yêu em. . . . . ."
Khoái cảm như ngọn lửa dội vào khiến cô rên rỉ hỗn loạn, thở gấp gáp. Chỉ trong nhát mắt, anh cảm thấy dưới thân cô run rẩy, run rẩy liên tiếp, anh biết cô đã đến cao trào, giờ thì đến anh .
Anh va chạm vào cô, bọn họ đã tránh thai mười năm, đêm nay anh không mang mũ*, nếu cô có thể mang thai thì tốt rồi, nếu cô mang thai thì cô sẽ ở lại bên cạnh anh, sẽ không đi nữa.
Để anh ích kỷ một lần đi. . . . . .
*BCS
Lúc Khang Vi Băng tỉnh lại, lập tức vì sự phóng túng tối qua mà phải trả giá lớn.
Cô đau đầu, rất đau, thân thể cũng rất rất đau, giống như là có người thừa dịp cô uống rượu, hung tợn đánh cô vậy.
Cô nhíu mày, hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, nếu có viên thuốc giảm đau thì tốt rồi. . . . . .
Cô chuyển mắt, nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh . . . . . .
A! Đáng chết! Cô đã thật sự làm điều đó rồi!
Trí nhớ không rõ lắm, quá trình cũng rất mơ hồ, nhưng cô không quên chuyện đêm qua, cô đã quyết tâm bỏ gánh nặng chuyện làm một cô gái trong sáng và chọn trúng một người đàn ông ở cửa quán bar. . . . . . Không đúng, là người đàn ông kia chủ động, điểm ấy cô còn nhớ rõ, cô bị anh kéo vào lòng, sau đó lên xe, sau đó. . . . . .
Trời ạ, cô đã quên, trí nhớ chỉ dừng ở đấy.
Rốt cuộc cô có phát sinh quan hệ với anh hay không, điểm ấy cô không xác định nổi, nói không chừng người đàn ông này cũng uống say, bọn họ căn bản chưa kịp làm gì đã gục đầu ngủ.
Hiện tại suy nghĩ thì có ích gì? Làm hay không làm thì đã sao? Nhưng cô trắng trợn ôm một gã đàn ông xa lạ ngủ, điểm ấy quá đủ để làm cô đau đầu.
Cô thật là ngu ngốc, lỡ tên đàn ông này là một biến kẻ cuồng giết người thì làm sao bây giờ? Cô làm sao có thể vì giận dỗi với Gia Di mà đem an toàn của bản thân đặt ở nơi nguy hiểm?
Còn nữa, nếu tên đàn ông này có bệnh thì sao? Có rất nhiều bệnh lây qua đường sinh dục, nghiêm trọng nhất là AIDS, lỡ cô bất hạnh bị anh lây bệnh, không phải xong đời ư?
Ông trời! Tối qua sao cô không nghĩ như thế chứ? Cái loại rượu kia đúng là nguy hiểm, khiến người luôn lý trí như cô gây họa ngập trời!
Thừa dịp anh còn không tỉnh lại thì phải chạy nhanh thôi, trăm ngàn lần không được lưu lại nhược điểm gì, chỉ cần anh biết thân phận của cô, chắc chắn sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, cô tránh khỏi vòng tay của người đàn ông nọ, nhưng có lẽ là do động tác quá mạnh và anh đang ôm cô thật chặt nên anh tỉnh dậy.
"Bé cưng, em muốn đi đâu?" Thượng Thái Lăng đầu tiên là mỉm cười, sau đó mới chậm rãi mở mắt, hưởng thụ cảm giác vừa mở mắt ra thì nhìn thấy cô gái mình yêu.
Nhưng anh không thấy cô gái mình yêu đâu, ngược lại chỉ thấy một gương mặt xa lạ.
Ông trời! Cô là ai?
Anh vừa kinh ngạc lại vừa kinh hoàng nhìn cô.
"Đừng gọi tôi là bé cưng, thật ghê tởm." Khang Vi Băng chán ghét, tuy rằng anh ta có một bờ vai vững chãi, cánh tay và cơ bụng rắn chắc, nhưng chuyện này không liên quan đến cô. "Chuyện tối qua coi như chưa xảy ra, mau nhấc cánh tay của anh lên, tôi phải đi."
Đàn ông đúng là loài động vật khó lý giải, làm sao có thể gọi một người xa lạ là bé cưng chỉ vì tình một đêm? Bọn họ thật sự là lạm tình!
"Người tôi gọi không phải cô, cô là ai?" Thượng Thái Lăng lập tức buông lỏng tay ra,, trong nháy mắt còn kéo chăn che thân thể lại, giọng nói không hề khách khí.
"Người nên che là tôi mới đúng!" Cô với tay, đoạt chăn lại, bị anh lôi kéo như vậy, cô gần như ‘lộ hết ra’ trước mặt anh.
Người này nhất định là có bệnh. Nếu không thì anh ta đi kiếm gái ở quán bar làm gì, chắc chắn phải là tay chơi thì mới vậy, còn giả vờ giả vịt cái gì nữa?
"Cô rốt cuộc là ai?" Thượng Thái Lăng cũng kéo chăn lại, anh híp mắt, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Không phải đêm qua anh lên taxi cùng Cung Kì ư? Sao lúc tỉnh lại thì người phụ nữ này lại nằm bên cạnh anh? Chẳng lẽ tối qua, người cùng anh lên xe không phải Cung Kì, mà là cô ta?
Không có khả năng, anh rõ ràng đã thấy Cung Kì, tuy rằng anh uống rượu, nhưng anh xác định người anh thấy là Cung Kì.
Nếu anh lên xe cùng Cung Kì thì người trước mắt này xuất hiện từ đâu ra?
"Anh không cần phải biết, mà tôi cũng không muốn biết anh là ai." Khang Vi Băng kéo chăn che mình, động tác cũng không hề khách khí.
Ánh mắt người này bị chảy nước à! Đêm qua là một sai lầm nhất thời, về sau cô không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa!
"Ngừng ——" Thượng Thái Lăng giơ tay lên. " Cứ kéo đến kéo đi như vậy không phải biện pháp, bây giờ tôi nhắm mắt lại, còn cô thì vào phòng tắm mặc quần áo vào đi, sau đó chúng ta sẽ nói tiếp."
"Thật buồn cười, vì sao tôi phải nghe lời anh?" Khang Vi Băng cười nhạt: "Tôi sẽ nhắm mắt lại, còn anh thì đến phòng tắm mặc quần áo đi."
Dáng dấp người này không tệ, hơn nữa cũng là người rất biết suy nghĩ, nhưng anh ta nghĩ cô không biết gì chắc? Nhắm mắt vẫn có thể nhìn trộm, cô không phải là một con ngốc.
"Được, tôi vào phòng tắm trước." Anh thỏa hiệp. Người phụ nữ này khó chiều như vậy, tội gì anh phải lãng phí thời gian cùng cô ta. "Tôi vào phòng tắm, cô mặc ở đây, xong rồi thì gọi một tiếng, sau đó tôi sẽ ra."
Khang Vi Băng nhướn mày, lắc đầu "Không, chờ anh đi ra thì tôi sẽ đi vào mặc."
Anh nhẫn nại trừng mắt nhìn cô. "Cô gái, cô vào khách sạn lần đầu, đúng không? Phòng tắm ở đây trong suốt, đến lúc đó đừng bảo tôi muốn tranh thủ."
Mặt cô đỏ lên, yếu ớt đáp với vẻ không cam lòng, "Anh mới là người chưa từng tới khách sạn, đương nhiên là tôi biết phòng tắm ở đây trong suốt rồi. Chẳng qua tôi muốn anh mặc quần áo xong thì đi đi, đến lúc đó tôi sẽ mặc."
Anh nhíu mày, "Tùy cô.”
Hiện tại đầu của anh đang rất hỗn loạn, không buồn tranh cãi cùng cô, nếu đêm qua người làm tình cùng anh không phải Cung Kì, vậy thì chính là cô .
Nghĩ đến đây, lòng anh lập tức rối như tơ vò.
Tuy lúc này tâm trạng của anh không quá tồi tệ, nhưng anh không muốn làm người bắt cá hai tay. Từ trước tới nay anh chưa từng muốn phản bội Cung Kỳ, cho dù anh đang nghi ngờ cô phản bội anh.
Lúc anh đi ra khỏi phòng tắm thì thấy người phụ nữ xa lạ kia đã mặc quần áo xong, trên người cô là bộ âu phục Ý màu lam. Anh như bị điện giật.
Đáng chết!
Thì ra là bộ quần áo này đã tạo nên tai họa.
Bộ cô ta đang mặc giống hệt bộ anh tặng Cung Kỳ vào lễ tình nhân. Bộ này vốn là hàng độc quyền, ở Đài Loan chỉ có hai bộ. Nào ngờ lại trùng hợp như vậy, anh mua một bộ còn cô ta mua bộ còn lại...
Nói như vậy, tối qua người cùng anh lên xe là cô ta!
Đúng là xui xẻo! Làm sao anh có thể phạm sai lầm lớn thế này chứ?
Cho dù anh có uống say cũng không thể nhầm lẫn như vậy được, tuy hai người họ có bộ đồ giống nhau, nhưng khuôn mặt lại khác nhau rõ ràng, sao anh có thể nhìn gà hóa cuốc!
Đáng chết! Đáng chết! Tất cả đều là lỗi của anh!
Tác giả :
Giản Anh