Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
Chương 117: Ai bảo cô ta đánh em trước
Sau khi Diệp Khuyết rửa rau xong, dẫn Trì Tảo Tảo về địa điểm tập kết, các bạn học khác đều đang bận rộn.
Tổ của Diệp Khuyết cũng vậy.
Hai người vừa trở về thì thấy An Nhã ôm một bó củi, nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới, đầu gối có vết máu.
Trì Tảo Tảo chạy nhanh đén giúp cô ta, cười đến vô tội: “An Nhã, để mình giúp cậu.”
An Nhã cho rằng Trì Tảo Tảo có lòng giúp mình cho nên đưa bó củi cho cô.
Nhưng mà, khi Trì Tảo Tảo nhận lấy bỏ cúi, không cận thận, cho nên không đỡ được bó củi, một bó củi lớn liền rơi xuống mặt đất, rơi xuống chân An Nhã.
An Nhã đau đớn, hét lên, ngồi xổm ôm chân, trừng mắt nhìn Trì Tảo Tảo: “Cậu cố ý.”
Trì Tảo Tảo nhín vai, vẻ mặt vô tội: “Không phải đâu, là do câu không ôm được.”
Cúi đầu nhìn xuống, bó củi rơi xuống khiến An Nhã chảy máu chân.
Trì Tảo Tảo hừ lạnh một tiếng, khom người bê củi về phía Diệp Khuyết.
Chỉ còn An Nhã ngồi đó, vẻ mặt như đưa đám, bó củi rơi xuống chân cô ta khiến cô ta bị thương.
Trì Tảo Tảo không nói, nhưng trong lòng cô ta hiểu, đó là gậy ông đập lưng ông.
Nếu sau này An Nhã rơi vào trong tay cô, cô sẽ bắt cô ta phải khóc lóc đến cầu xin mình.
Người dám làm cô bị thương, cô sẽ trả lại gấp trăm lần.
Cô để củi bên cạnh Diệp Khuyết, cười thẹn thùng với anh, không khĩ tới Diệp Khuyết lại véo mũi cô.
“Em làm chân người khác bị thương?” Anh dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
Trì Tảo Tảo không cho là đúng: “Ai bảo cô ra dám đánh em trước.”
Diệp Khuyết nhìn cô: “Đùng đùa chết người là được.”
Mẹ ơi! Trì Tảo Tảo không thể tin được, anh đang nói gì?
Đừng đùa chết người là được?
Ý của anh là mặc kệ cô làm gì với An Nhã, đều đã có anh chống lưng cho cô sao.
Trong lòng Trì Tảo Tảo vui vẻ, lập tức đứng dậy.
Diệp Khuyết gọi cô: “Sắp đến giờ cơm rồi, em còn đi đâu?”
“Em phải đi làm một chuyện lớn.”
Nói xong, cô đi về hướng bờ sông, Diệp Khuyết nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng đều ấm áp.
Nhưng những người khác sẽ không đối xử tử tế với Trì Tảo Tảo như vậy, một nữ sinh đi đến chỗ Diệp Khuyết cáo trạng: “Thầy Diệp, Trì Tảo Tảo là người thừa trong tổ chúng ta, chuyện gì cậu ta cũng không làm.”
“Đúng vậy, còn muốn cho chúng ta hầu hạ cậu ta sao.”
“Trì Tảo Tảo là kẻ lười biếng, ích kỷ vừa rồi còn khiến An Nhã bị thương, một câu xin lỗi cũng không nói.”
Diệp Khuyết ho khan hai tiếng, nhìn về phái bốn sinh viên nữ: “Vậy các em đều đi chơi đi, để thầy làm.”
“….” Bốn người nhìn nhau, vẻ mặt xấu hổ.
Thầy Diệp là thầy giáo, sao bọn họ họ có thể không biết xấu hổ để thầy ấy làm.
Vì thế, vì muốn biểu hiện ra sự cần cù chăm chỉ trước mặt thầy Diệp, bốn người đều tranh cướp việc.
Sau khi đã nấu xong, đến giờ ăn, Trì Tảo Tảo cũng đã vể tới, bộ mặt gian trá, ngồi đối diện với Diệp Khuyết.
Không có biện pháp bên cạnh anh đều bị bốn người kia vây quanh, Trì Tảo Tảo chỉ có thể ngồi ở một bên.
Sau khi ăn cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi sau đó lên núi tìm những nguyên liệu hoang dại để nấu ăn.
Chân An Nhã bị thương, muốn đi dến lều của mình để lấy băng keo cá nhân, trong lúc mọi người thưởng thức cảnh đẹp, một tiếng thét như giết heo vang lên.
“A….”
Tổ của Diệp Khuyết cũng vậy.
Hai người vừa trở về thì thấy An Nhã ôm một bó củi, nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới, đầu gối có vết máu.
Trì Tảo Tảo chạy nhanh đén giúp cô ta, cười đến vô tội: “An Nhã, để mình giúp cậu.”
An Nhã cho rằng Trì Tảo Tảo có lòng giúp mình cho nên đưa bó củi cho cô.
Nhưng mà, khi Trì Tảo Tảo nhận lấy bỏ cúi, không cận thận, cho nên không đỡ được bó củi, một bó củi lớn liền rơi xuống mặt đất, rơi xuống chân An Nhã.
An Nhã đau đớn, hét lên, ngồi xổm ôm chân, trừng mắt nhìn Trì Tảo Tảo: “Cậu cố ý.”
Trì Tảo Tảo nhín vai, vẻ mặt vô tội: “Không phải đâu, là do câu không ôm được.”
Cúi đầu nhìn xuống, bó củi rơi xuống khiến An Nhã chảy máu chân.
Trì Tảo Tảo hừ lạnh một tiếng, khom người bê củi về phía Diệp Khuyết.
Chỉ còn An Nhã ngồi đó, vẻ mặt như đưa đám, bó củi rơi xuống chân cô ta khiến cô ta bị thương.
Trì Tảo Tảo không nói, nhưng trong lòng cô ta hiểu, đó là gậy ông đập lưng ông.
Nếu sau này An Nhã rơi vào trong tay cô, cô sẽ bắt cô ta phải khóc lóc đến cầu xin mình.
Người dám làm cô bị thương, cô sẽ trả lại gấp trăm lần.
Cô để củi bên cạnh Diệp Khuyết, cười thẹn thùng với anh, không khĩ tới Diệp Khuyết lại véo mũi cô.
“Em làm chân người khác bị thương?” Anh dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
Trì Tảo Tảo không cho là đúng: “Ai bảo cô ra dám đánh em trước.”
Diệp Khuyết nhìn cô: “Đùng đùa chết người là được.”
Mẹ ơi! Trì Tảo Tảo không thể tin được, anh đang nói gì?
Đừng đùa chết người là được?
Ý của anh là mặc kệ cô làm gì với An Nhã, đều đã có anh chống lưng cho cô sao.
Trong lòng Trì Tảo Tảo vui vẻ, lập tức đứng dậy.
Diệp Khuyết gọi cô: “Sắp đến giờ cơm rồi, em còn đi đâu?”
“Em phải đi làm một chuyện lớn.”
Nói xong, cô đi về hướng bờ sông, Diệp Khuyết nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng đều ấm áp.
Nhưng những người khác sẽ không đối xử tử tế với Trì Tảo Tảo như vậy, một nữ sinh đi đến chỗ Diệp Khuyết cáo trạng: “Thầy Diệp, Trì Tảo Tảo là người thừa trong tổ chúng ta, chuyện gì cậu ta cũng không làm.”
“Đúng vậy, còn muốn cho chúng ta hầu hạ cậu ta sao.”
“Trì Tảo Tảo là kẻ lười biếng, ích kỷ vừa rồi còn khiến An Nhã bị thương, một câu xin lỗi cũng không nói.”
Diệp Khuyết ho khan hai tiếng, nhìn về phái bốn sinh viên nữ: “Vậy các em đều đi chơi đi, để thầy làm.”
“….” Bốn người nhìn nhau, vẻ mặt xấu hổ.
Thầy Diệp là thầy giáo, sao bọn họ họ có thể không biết xấu hổ để thầy ấy làm.
Vì thế, vì muốn biểu hiện ra sự cần cù chăm chỉ trước mặt thầy Diệp, bốn người đều tranh cướp việc.
Sau khi đã nấu xong, đến giờ ăn, Trì Tảo Tảo cũng đã vể tới, bộ mặt gian trá, ngồi đối diện với Diệp Khuyết.
Không có biện pháp bên cạnh anh đều bị bốn người kia vây quanh, Trì Tảo Tảo chỉ có thể ngồi ở một bên.
Sau khi ăn cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi sau đó lên núi tìm những nguyên liệu hoang dại để nấu ăn.
Chân An Nhã bị thương, muốn đi dến lều của mình để lấy băng keo cá nhân, trong lúc mọi người thưởng thức cảnh đẹp, một tiếng thét như giết heo vang lên.
“A….”
Tác giả :
Nhất Tiếu Khuynh Thần