Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
Chương 113: Ông xã, em muốn đi tiểu
Trì Tảo Tảo ngồi xuống, nghĩ đến xung quanh đây đều là giáo viên và bạn học, cô không thể trực tiếp nói với Diệp Khuyết cái gì, cầm di động gửi tin nhắn cho Diệp Khuyết.
“Bọn họ mắng em, chẳng lẽ em không nên mắng họ sao?”
Diệp Khuyết trả lời lại tin nhắn: “Anh cảm thấy những điều họ nói là sự thật.”
Trì Tảo Tảo chán nản, hung hăng nhìn anh.
Giỏi lắm Diệp Khuyết, anh luôn đối nghịch với cô.
Cô cảm thấy tức giận, nhân lúc các bạn học không để ý, vươn tay nhéo đùi Diệp Khuyết.
Ai biết, không véo đau anh, bàn tay nhỏ của cô lại bị bàn tay anh cầm lấy.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Đôi mắt có sự trấn an và cả nhu tình.
Lòng Trì Tảo Tảo lập tức mềm nhũn.
Đối với những chuyện mà các bạn học nói, cô cũng không quan tâm.
Đúng vậy, quan tâm những điều bọn họ nói làm gì, chỉ cần Diệp Khuyết giữ gìn cô, bảo vệ cô, còn những chuyện đó đâu đáng để cô phân tâm.
Bỗng nhiên, cô không tức giận, nhắm mặt lại, dựa vào vai anh mà ngủ.
Không ai thấy, bàn tay hai người nắm chặt nhau.
Những bạn học xung quanh nhìn thấy Trì Tảo Tảo dựa vào vai Diệp Khuyết ngủ, lại không vui, tiếp tục bàn tán sôi nổi.
“Các cậu nhìn xem Trì Tảo Tảo thật không biết xấu hổ.”
“Đúng vậy, cậu ta dựa vào người thầy Diệp, dựa vào đâu mà cậu ta làm như vậy?”
“Tiện nhân!”
“Người phụ nữ ghê gớm.”…….
Những giọng nói nhục mạ thay nhau vang lên. Diệp Khuyết không thể nghe nổi nữa, lạnh lùng nhìn về mấy sinh viên nữ.
Những người đó lập tức im miệng, cúi đầu sợ sêt.
Trì Tảo Tảo cũng nghe thấy những lời mà bọn họ nói, không chút để bụng ngược lại, dưới ánh mắt của bọn họ, kéo cánh tay của Diệp Khuyết để ngủ.
Bọn họ càng nói, cô càng phải nịnh bợ Diệp Khuyết, cũng may Diệp Khuyết cũng không giống như trước, lạnh lùng đẩy cô ra.
Trải qua 3. 4 tiếng ngồi xe, Trì Tảo Tảo đã ngủ thật, nhiều bạn học cũng ngủ, trên đường xóc nảy, nhiều lúc Trì Tảo Tảo suýt ngã cũng may có Diệp Khuyết bảo vệ cô.
Lúc đến nơi đã là 12 giờ.
Sau khi Trì Tảo Tảo tỉnh lại liền muốn đi tiểu nhưng mà xung quanh đều là bạn học, hơn nữa ở vùng núi sâu rừng già lại không có nhà vệ sinh.
Cô nghẹn đến mức đỏ bừng, chạy đến trước mặt Diệp Khuyết, nhỏ giọng nói: “
Diệp Khuyết nhíu mày, nhìn cô khóc không ra nước mắt, anh không còn lời nào để nói.
“Tìm một chỗ bí ẩn để giải quyết.” Ý Diệp Khuyết muốn cô đến chỗ nào không xa để giải quyết.
Nơi này là núi sâu rừng già, không có WC, chỉ có thể giải quyết như vậy.
Trì Tảo Tảo lắc đầu: “Nếu như có rắn thì làm sao, anh đi cùng em cũng được.”
“…”
Diệp Khuyết trừng cô.
Xunh quanh đều là sinh viên, anh khó có thể nói gì, cọ vào vai cô, nói nhỏ: “Vậy thì em nhịn đi, dù sao người khó chịu cũng không phải là anh.”
Anh nói xong, rời đi.
Lúc này Trì Tảo Tảo khóc không ra nước mắt, anh mặc kệ cô, cô không có khả năng nhịn được, chỉ có thể nhân lúc không có ai chạy nhanh vào rừng giải quyết.
Ai biết, khi cô một mình rời đi giải quyết nhu cầu, lúc về thứ cô gặp phải không phải là rắn mà là những người bạn học nữ.
Trì Tảo Tảo nhìn thấy tư thế của bọn họ, rõ ràng là bọn họ không có ý tốt.
Cô không muốn để ý đến họ, vòng qua đám người để rời đi.
Không nghĩ tới một người trong số đó, nắm lấy tay cô, lạnh lùng nói: “Không phải cậu thích giả bộ sao? Sao không tiếp tục giả bộ trước mặt chúng tôi?”
“Bọn họ mắng em, chẳng lẽ em không nên mắng họ sao?”
Diệp Khuyết trả lời lại tin nhắn: “Anh cảm thấy những điều họ nói là sự thật.”
Trì Tảo Tảo chán nản, hung hăng nhìn anh.
Giỏi lắm Diệp Khuyết, anh luôn đối nghịch với cô.
Cô cảm thấy tức giận, nhân lúc các bạn học không để ý, vươn tay nhéo đùi Diệp Khuyết.
Ai biết, không véo đau anh, bàn tay nhỏ của cô lại bị bàn tay anh cầm lấy.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Đôi mắt có sự trấn an và cả nhu tình.
Lòng Trì Tảo Tảo lập tức mềm nhũn.
Đối với những chuyện mà các bạn học nói, cô cũng không quan tâm.
Đúng vậy, quan tâm những điều bọn họ nói làm gì, chỉ cần Diệp Khuyết giữ gìn cô, bảo vệ cô, còn những chuyện đó đâu đáng để cô phân tâm.
Bỗng nhiên, cô không tức giận, nhắm mặt lại, dựa vào vai anh mà ngủ.
Không ai thấy, bàn tay hai người nắm chặt nhau.
Những bạn học xung quanh nhìn thấy Trì Tảo Tảo dựa vào vai Diệp Khuyết ngủ, lại không vui, tiếp tục bàn tán sôi nổi.
“Các cậu nhìn xem Trì Tảo Tảo thật không biết xấu hổ.”
“Đúng vậy, cậu ta dựa vào người thầy Diệp, dựa vào đâu mà cậu ta làm như vậy?”
“Tiện nhân!”
“Người phụ nữ ghê gớm.”…….
Những giọng nói nhục mạ thay nhau vang lên. Diệp Khuyết không thể nghe nổi nữa, lạnh lùng nhìn về mấy sinh viên nữ.
Những người đó lập tức im miệng, cúi đầu sợ sêt.
Trì Tảo Tảo cũng nghe thấy những lời mà bọn họ nói, không chút để bụng ngược lại, dưới ánh mắt của bọn họ, kéo cánh tay của Diệp Khuyết để ngủ.
Bọn họ càng nói, cô càng phải nịnh bợ Diệp Khuyết, cũng may Diệp Khuyết cũng không giống như trước, lạnh lùng đẩy cô ra.
Trải qua 3. 4 tiếng ngồi xe, Trì Tảo Tảo đã ngủ thật, nhiều bạn học cũng ngủ, trên đường xóc nảy, nhiều lúc Trì Tảo Tảo suýt ngã cũng may có Diệp Khuyết bảo vệ cô.
Lúc đến nơi đã là 12 giờ.
Sau khi Trì Tảo Tảo tỉnh lại liền muốn đi tiểu nhưng mà xung quanh đều là bạn học, hơn nữa ở vùng núi sâu rừng già lại không có nhà vệ sinh.
Cô nghẹn đến mức đỏ bừng, chạy đến trước mặt Diệp Khuyết, nhỏ giọng nói: “
Diệp Khuyết nhíu mày, nhìn cô khóc không ra nước mắt, anh không còn lời nào để nói.
“Tìm một chỗ bí ẩn để giải quyết.” Ý Diệp Khuyết muốn cô đến chỗ nào không xa để giải quyết.
Nơi này là núi sâu rừng già, không có WC, chỉ có thể giải quyết như vậy.
Trì Tảo Tảo lắc đầu: “Nếu như có rắn thì làm sao, anh đi cùng em cũng được.”
“…”
Diệp Khuyết trừng cô.
Xunh quanh đều là sinh viên, anh khó có thể nói gì, cọ vào vai cô, nói nhỏ: “Vậy thì em nhịn đi, dù sao người khó chịu cũng không phải là anh.”
Anh nói xong, rời đi.
Lúc này Trì Tảo Tảo khóc không ra nước mắt, anh mặc kệ cô, cô không có khả năng nhịn được, chỉ có thể nhân lúc không có ai chạy nhanh vào rừng giải quyết.
Ai biết, khi cô một mình rời đi giải quyết nhu cầu, lúc về thứ cô gặp phải không phải là rắn mà là những người bạn học nữ.
Trì Tảo Tảo nhìn thấy tư thế của bọn họ, rõ ràng là bọn họ không có ý tốt.
Cô không muốn để ý đến họ, vòng qua đám người để rời đi.
Không nghĩ tới một người trong số đó, nắm lấy tay cô, lạnh lùng nói: “Không phải cậu thích giả bộ sao? Sao không tiếp tục giả bộ trước mặt chúng tôi?”
Tác giả :
Nhất Tiếu Khuynh Thần