Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
Chương 106: Em là em gái anh
Ngày hôm sau.
Tại phòng ăn của Diệp gia.
Không có Diệp Khuyết, Trì Tảo Tảo thất thần ngồi ăn sáng, cắn bánh mì cũng cắn vào ngón tay của mình.
“A?” Cô hét lên một tiếng, Tiết Dung Chân chạy nhanh đến kéo tay cô ra xem: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Con xem trầy da rồi.”
Sau đó, bà gọi dì Vân mang băng gạc đến.
Trì Tảo Tảo không nhúc nhích, nhìn vị trị bên cạnh không có bóng dáng Diệp Khuyết, trong lòng cô không thể yên ổn.
Vừa muốn đứng dậy thì tiếng chuông cửa vang lên.
Dì Vân bỏ băng gạc xuống nói: “Để tôi đi mở cửa.”
Tiết Dung Chân tiếp tục băng vết thương cho Trì Tảo Tảo.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì Vân: “Tiên sinh, phu nhân, là thiếu gia cũng tiểu thư Vãn Nguyên đến.”
Vừa mới nghe bảo mẫu nói Vãn Nguyên, Trì Tảo Tảo quay đầu lại, cô nhìn thấy Đường Vãn Nguyên và Diệp Khuyết đang cùng nhau đi tới.
Đường Vãn Nguyên nhìn thấy vợ chồng Diệp thị, lập tức gọi: “Bác trai, bác gái, buổi sáng tốt lành.”
Nhìn thấy Trì Tảo Tảo, cô ta cũng ôn nhu hào phóng chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tảo Tảo, vài ngày không gặp em lại xinh đẹp hơn rồi, ai nha, tay em làm sao vậy, sao lại chảy máu?”
Đường Vãn Nguyên muốn băng bó giúp cô nhưng Trì Tảo Tảo lại không dấu vết tránh đi, đứng dậy, lạnh nhạt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tối qua anh không về nhà thì ra là ở cùng Đường Vãn Nguyên.
Trong ngực Trì Tảo Tảo cảm thấy khó chịu thiếu chút nữa không thở nổi.
Người đàn ông kia liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, chủ động kéo ghế ra cho Đường Vãn Nguyên ngồi xuống.
Vãn Nguyên ngồi xuống, đối mắt cười đến nhu tình mật ý: “Cảm ơn anh.”
Anh cũng cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vãn Nguyên.
Sao Trì Tảo Tảo có thể chịu được hai người ở trước mắt cô liếc mắt đưa tình với nhau, trong lòng giận dỗi, xoay người rời đi.
Tiết Dung Chân gọi cô: “Tảo Tảo, con còn chưa ăn sáng xong mà, con đi đâu vậy.”
Cô cũng không quay đầu lại: “Con đến trường.”
Thấy cô đi ra ngoài, Tiết Dung Chân liếc nhìn con trai mình, ánh mắt kia rõ ràng ám chỉ anh đưa cô đi.
Không biết Diệp Khuyết nghĩ như nào, quả thực khi Trì Tảo Tảo đóng cửa rời đi, anh cũng đứng dậy theo.
Trong lòng Trì Tảo Tảo buồn bực, không thoải mái, ra đến ngoài nhìn thấy hoa mẫu đơn nở rộ, cô tùy tiện hái một đóa rồi xé nát cánh hoa, ném trên mặt đất.
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một giọng nam đầy từ tính: “Hoa mẫu đơn nhà chúng ta chọc đến em sao?”
Trì Tảo Tảo sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Khuyết, vẻ mặt không biểu tình, cô chu miệng, không chút khách khí nói: “Nó chọc tới em.”
Cô ra khỏi sân vườn, không nghĩ đến Diệp Khuyết lại gọi cô: “Trì Tảo Tảo.”
Cô không trả lời, anh tiếp tục hỏi: “Tôi hôm qua mấy giờ em về?”
Cô cũng không quay đầu lại: “Liên quan gì đến anh.”
“Anh lo lắng cho em.” Anh nhàn nhạt nói.
Tim của Trì Tảo Tảo như đập nhỡ một nhịp, cảm thấy không thể tin được, quay đầu nhìn anh: “Anh sẽ lo lắng cho em sao?”
Vẻ mặt anh vẫn vô tình: “Em là em gái của anh.”
Em gái?
Một câu em gái, lại giống như châm chọc, hung hăng đâm vào ngực Trì Tảo Tảo.
Cô cảm thấy suy sụp, chua xót nhìn anh: “Đối với anh mà nói, em chỉ là em gái thôi sao?”
“Nếu không thì em nghĩ sao?”
Em gái? Em gái?
Trì Tảo Tảo giống như điên rồi, lôi kéo áo anh: “Em không cần làm em gái anh, Diệp Khuyết, anh là tên lừa đảo, anh nói anh sẽ tiếp nhận em nhưng anh lừa em, anh là tên lừa đảo, sau này em sẽ không bao giờ để ý đến anh, không bao giờ quay lại, em chán ghét anh.”
Tại phòng ăn của Diệp gia.
Không có Diệp Khuyết, Trì Tảo Tảo thất thần ngồi ăn sáng, cắn bánh mì cũng cắn vào ngón tay của mình.
“A?” Cô hét lên một tiếng, Tiết Dung Chân chạy nhanh đến kéo tay cô ra xem: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Con xem trầy da rồi.”
Sau đó, bà gọi dì Vân mang băng gạc đến.
Trì Tảo Tảo không nhúc nhích, nhìn vị trị bên cạnh không có bóng dáng Diệp Khuyết, trong lòng cô không thể yên ổn.
Vừa muốn đứng dậy thì tiếng chuông cửa vang lên.
Dì Vân bỏ băng gạc xuống nói: “Để tôi đi mở cửa.”
Tiết Dung Chân tiếp tục băng vết thương cho Trì Tảo Tảo.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì Vân: “Tiên sinh, phu nhân, là thiếu gia cũng tiểu thư Vãn Nguyên đến.”
Vừa mới nghe bảo mẫu nói Vãn Nguyên, Trì Tảo Tảo quay đầu lại, cô nhìn thấy Đường Vãn Nguyên và Diệp Khuyết đang cùng nhau đi tới.
Đường Vãn Nguyên nhìn thấy vợ chồng Diệp thị, lập tức gọi: “Bác trai, bác gái, buổi sáng tốt lành.”
Nhìn thấy Trì Tảo Tảo, cô ta cũng ôn nhu hào phóng chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tảo Tảo, vài ngày không gặp em lại xinh đẹp hơn rồi, ai nha, tay em làm sao vậy, sao lại chảy máu?”
Đường Vãn Nguyên muốn băng bó giúp cô nhưng Trì Tảo Tảo lại không dấu vết tránh đi, đứng dậy, lạnh nhạt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tối qua anh không về nhà thì ra là ở cùng Đường Vãn Nguyên.
Trong ngực Trì Tảo Tảo cảm thấy khó chịu thiếu chút nữa không thở nổi.
Người đàn ông kia liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, chủ động kéo ghế ra cho Đường Vãn Nguyên ngồi xuống.
Vãn Nguyên ngồi xuống, đối mắt cười đến nhu tình mật ý: “Cảm ơn anh.”
Anh cũng cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vãn Nguyên.
Sao Trì Tảo Tảo có thể chịu được hai người ở trước mắt cô liếc mắt đưa tình với nhau, trong lòng giận dỗi, xoay người rời đi.
Tiết Dung Chân gọi cô: “Tảo Tảo, con còn chưa ăn sáng xong mà, con đi đâu vậy.”
Cô cũng không quay đầu lại: “Con đến trường.”
Thấy cô đi ra ngoài, Tiết Dung Chân liếc nhìn con trai mình, ánh mắt kia rõ ràng ám chỉ anh đưa cô đi.
Không biết Diệp Khuyết nghĩ như nào, quả thực khi Trì Tảo Tảo đóng cửa rời đi, anh cũng đứng dậy theo.
Trong lòng Trì Tảo Tảo buồn bực, không thoải mái, ra đến ngoài nhìn thấy hoa mẫu đơn nở rộ, cô tùy tiện hái một đóa rồi xé nát cánh hoa, ném trên mặt đất.
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một giọng nam đầy từ tính: “Hoa mẫu đơn nhà chúng ta chọc đến em sao?”
Trì Tảo Tảo sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Khuyết, vẻ mặt không biểu tình, cô chu miệng, không chút khách khí nói: “Nó chọc tới em.”
Cô ra khỏi sân vườn, không nghĩ đến Diệp Khuyết lại gọi cô: “Trì Tảo Tảo.”
Cô không trả lời, anh tiếp tục hỏi: “Tôi hôm qua mấy giờ em về?”
Cô cũng không quay đầu lại: “Liên quan gì đến anh.”
“Anh lo lắng cho em.” Anh nhàn nhạt nói.
Tim của Trì Tảo Tảo như đập nhỡ một nhịp, cảm thấy không thể tin được, quay đầu nhìn anh: “Anh sẽ lo lắng cho em sao?”
Vẻ mặt anh vẫn vô tình: “Em là em gái của anh.”
Em gái?
Một câu em gái, lại giống như châm chọc, hung hăng đâm vào ngực Trì Tảo Tảo.
Cô cảm thấy suy sụp, chua xót nhìn anh: “Đối với anh mà nói, em chỉ là em gái thôi sao?”
“Nếu không thì em nghĩ sao?”
Em gái? Em gái?
Trì Tảo Tảo giống như điên rồi, lôi kéo áo anh: “Em không cần làm em gái anh, Diệp Khuyết, anh là tên lừa đảo, anh nói anh sẽ tiếp nhận em nhưng anh lừa em, anh là tên lừa đảo, sau này em sẽ không bao giờ để ý đến anh, không bao giờ quay lại, em chán ghét anh.”
Tác giả :
Nhất Tiếu Khuynh Thần