Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân
Chương 59: Vết máu đỏ thẫm
Cám ơn trời đất, rốt cuộc xe cứu thương cũng đã đến!
Đoàn Phong toàn thân ướt đẫm mang theo bác sĩ cấp cứu chạy đến, hắn ta chưa bao giờ thấy Trịnh Thiên Ngọc lại khẩn trương như vậy, dọa cho hắn ta sợ hãi phải tìm xe cảnh sát mở đường cuối cùng mới vòng qua được đoạn đường hỗn loạn kia.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trịnh Thiên Ngọc, Đoàn Phong bị dọa đến mức thở mạnh cũng không dám, vội vàng chỉ huy bác sĩ đem Mai Thùy Hân mang lên trên xe cứu thương.
Hai bác sĩ đi đến bên giường móc ống nghe ra nghe nhịp tim của Mai Thùy Hân, lại dùng tay lật qua mí mắt của cô lên nhìn, căn bản không xem ra bệnh gì nói với Trịnh Thiên Ngọc: “Chỉ là phát sốt bình thường mà thôi, truyền dịch một chút liền tốt.”
Thật sao, chỉ là cảm mạo nóng sốt bình thường vậy mà còn làm như chiến trận lớn không bằng, làm hại bọn họ nửa đêm mưa to chạy đến đây ướt sũng cả người, trong lòng hai bác sĩ âm thầm oán trách, chuẩn bị đưa tay nhấc Mai Thùy Hân lên.
“Dừng tay!” Trịnh Thiên Ngọc cất bước đi đến trước giường, duỗi ra hai tay dùng thân thể ngăn cản bác sĩ: “Không được chạm vào cô ấy, để tôi tự làm là được!” Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng mở miệng.
“Không sao đâu, chỉ là cảm sốt bình thường mà thôi, không cần sợ như vậy.” Bác sĩ A hiểu lầm ý tứ Trịnh Thiên Ngọc xem thường nói.
Trịnh Thiên Ngọc nhíu chặt mày kiếm thật lại, một phát túm cổ áo bác sĩ lại, giọng nói trầm thấp mang làm cho người ta phải run sợ: “Không sao à? Sốt tới ba mươi chín độ mà không có việc gì sao?! Nếu cô ấy có cái gì sơ xuất, tôi sẽ khiến anh chết rất khó coi!”
Bác sĩ A cũng đã được nghe nói tới thế lực của tập đoàn Trịnh thị, nghe được lời Trịnh Thiên Ngọc lập tức toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng khúm núm gật đầu: “Dạ, dạ, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng chữa trị cho cô ấy, xin Tổng giám đốc yên tâm.”
Vừa trả lời, vừa không tự chủ được nhìn sang Mai Thùy Hân, chỉ là một người phụ nữ rất bình thường nhiều lắm chỉ coi như là thanh tú thôi, sao lại đem Tổng giám đốc Trịnh đại danh đỉnh đỉnh mê hoặc thành cái dạng này? Khẩu vị của kẻ có tiền thật đúng là kỳ quái.
Có thể là hai người cãi lộn nên đánh thức Mai Thùy Hân, cô mở đôi mắt mông lung nước mắt ra, chóng mặt nhìn thấy trước giường đang vây quanh một đống người, áo khoác trắng, cô nhận ra áo khoác trắng, là bác sĩ! Sao lại có bác sĩ tới nhà? Có phải Trịnh Thiên Ngọc muốn lén đem đứa bé trong bụng cô lấy ra hay không?
Mai Thùy Hân bị sốt đến mức đầu óc mơ hồ nên đã quên mất chuyện mình phát sốt, chỉ muốn nhất định phải bảo vệ tốt bảo bối trong bụng!
Trịnh Thiên Ngọc vươn cánh tay đem cô từ trên giường ôm lên: “Tiểu Hân, chúng ta tới bệnh viện, cô cố gắng thêm một lát nữa.”
“Không, không, tôi không đi bệnh viện, tôi không đi bệnh viện! Đây là con của tôi ai cũng không thể đụng vào!” Mai Thùy Hân bị sốt đến mức thần trí có chút không rõ nhưng giờ phút này sức lực lại lớn đến lạ kỳ, liều mạng giãy dụa trong ngực Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc không dám dùng sức sợ làm cô bị thương nên đành phải cố gắng dỗ dành cô: “Cô ngã bệnh nên phải đi bệnh viện để bác sĩ nhìn xem, khỏi bệnh rồi tôi dẫn cô đi nước ngoài chơi có được hay không? Ngoan, nghe lời.”
Nhưng Mai Thùy Hân căn bản nghe không rõ Trịnh Thiên Ngọc nói, chỉ lo giãy dụa, tình mẹ bộc phát khiến cô giống một con sói cuồng bạo, Trịnh Thiên Ngọc cũng cảm thấy sắp không chống đỡ được nữa, đành phải vội vã chạy nhanh tới hướng xe cứu thương.
Mai Thùy Hân nhìn thấy xe cứu thương của bệnh viện nên càng chắc chắn Trịnh Thiên Ngọc muốn mang cô đến bệnh viện để lấy con của cô ra, cô dùng hết sức lực toàn thân, duỗi móng tay ra, hướng mặt Trịnh Thiên Ngọc hung hăng chộp tới!
“Á đau…” Dường như có thể nghe được tiếng móng tay sắc bén rạch lên xác thịt, trên mặt Trịnh Thiên Ngọc lập tức xuất hiện mấy vết máu đỏ sẫm!
Đoàn Phong đi theo bên cạnh bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, trên tay mang theo vật dụng nằm viện cũng lập tức cả kinh rơi trên mặt đất! Đôi mắt hắn ta trừng lớn so với chuông đồng còn lớn hơn, nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân.
Lần này Mai Thùy Hân thật sự là chết chắc! Trịnh Thiên Ngọc là ai, cô phản kháng hắn cũng được thế mà còn dám cào nát mặt hắn! Trịnh Thiên Ngọc luôn luôn sĩ diện, chuyện này khiến hắn về sau làm sao còn có thể đi ra ngoài? Mai Thùy Hân, cô nhất định phải chết! Một xác hai mạng đó! Đoàn Phong cũng có chút không đành lòng!
Đoàn Phong toàn thân ướt đẫm mang theo bác sĩ cấp cứu chạy đến, hắn ta chưa bao giờ thấy Trịnh Thiên Ngọc lại khẩn trương như vậy, dọa cho hắn ta sợ hãi phải tìm xe cảnh sát mở đường cuối cùng mới vòng qua được đoạn đường hỗn loạn kia.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trịnh Thiên Ngọc, Đoàn Phong bị dọa đến mức thở mạnh cũng không dám, vội vàng chỉ huy bác sĩ đem Mai Thùy Hân mang lên trên xe cứu thương.
Hai bác sĩ đi đến bên giường móc ống nghe ra nghe nhịp tim của Mai Thùy Hân, lại dùng tay lật qua mí mắt của cô lên nhìn, căn bản không xem ra bệnh gì nói với Trịnh Thiên Ngọc: “Chỉ là phát sốt bình thường mà thôi, truyền dịch một chút liền tốt.”
Thật sao, chỉ là cảm mạo nóng sốt bình thường vậy mà còn làm như chiến trận lớn không bằng, làm hại bọn họ nửa đêm mưa to chạy đến đây ướt sũng cả người, trong lòng hai bác sĩ âm thầm oán trách, chuẩn bị đưa tay nhấc Mai Thùy Hân lên.
“Dừng tay!” Trịnh Thiên Ngọc cất bước đi đến trước giường, duỗi ra hai tay dùng thân thể ngăn cản bác sĩ: “Không được chạm vào cô ấy, để tôi tự làm là được!” Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng mở miệng.
“Không sao đâu, chỉ là cảm sốt bình thường mà thôi, không cần sợ như vậy.” Bác sĩ A hiểu lầm ý tứ Trịnh Thiên Ngọc xem thường nói.
Trịnh Thiên Ngọc nhíu chặt mày kiếm thật lại, một phát túm cổ áo bác sĩ lại, giọng nói trầm thấp mang làm cho người ta phải run sợ: “Không sao à? Sốt tới ba mươi chín độ mà không có việc gì sao?! Nếu cô ấy có cái gì sơ xuất, tôi sẽ khiến anh chết rất khó coi!”
Bác sĩ A cũng đã được nghe nói tới thế lực của tập đoàn Trịnh thị, nghe được lời Trịnh Thiên Ngọc lập tức toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng khúm núm gật đầu: “Dạ, dạ, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng chữa trị cho cô ấy, xin Tổng giám đốc yên tâm.”
Vừa trả lời, vừa không tự chủ được nhìn sang Mai Thùy Hân, chỉ là một người phụ nữ rất bình thường nhiều lắm chỉ coi như là thanh tú thôi, sao lại đem Tổng giám đốc Trịnh đại danh đỉnh đỉnh mê hoặc thành cái dạng này? Khẩu vị của kẻ có tiền thật đúng là kỳ quái.
Có thể là hai người cãi lộn nên đánh thức Mai Thùy Hân, cô mở đôi mắt mông lung nước mắt ra, chóng mặt nhìn thấy trước giường đang vây quanh một đống người, áo khoác trắng, cô nhận ra áo khoác trắng, là bác sĩ! Sao lại có bác sĩ tới nhà? Có phải Trịnh Thiên Ngọc muốn lén đem đứa bé trong bụng cô lấy ra hay không?
Mai Thùy Hân bị sốt đến mức đầu óc mơ hồ nên đã quên mất chuyện mình phát sốt, chỉ muốn nhất định phải bảo vệ tốt bảo bối trong bụng!
Trịnh Thiên Ngọc vươn cánh tay đem cô từ trên giường ôm lên: “Tiểu Hân, chúng ta tới bệnh viện, cô cố gắng thêm một lát nữa.”
“Không, không, tôi không đi bệnh viện, tôi không đi bệnh viện! Đây là con của tôi ai cũng không thể đụng vào!” Mai Thùy Hân bị sốt đến mức thần trí có chút không rõ nhưng giờ phút này sức lực lại lớn đến lạ kỳ, liều mạng giãy dụa trong ngực Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc không dám dùng sức sợ làm cô bị thương nên đành phải cố gắng dỗ dành cô: “Cô ngã bệnh nên phải đi bệnh viện để bác sĩ nhìn xem, khỏi bệnh rồi tôi dẫn cô đi nước ngoài chơi có được hay không? Ngoan, nghe lời.”
Nhưng Mai Thùy Hân căn bản nghe không rõ Trịnh Thiên Ngọc nói, chỉ lo giãy dụa, tình mẹ bộc phát khiến cô giống một con sói cuồng bạo, Trịnh Thiên Ngọc cũng cảm thấy sắp không chống đỡ được nữa, đành phải vội vã chạy nhanh tới hướng xe cứu thương.
Mai Thùy Hân nhìn thấy xe cứu thương của bệnh viện nên càng chắc chắn Trịnh Thiên Ngọc muốn mang cô đến bệnh viện để lấy con của cô ra, cô dùng hết sức lực toàn thân, duỗi móng tay ra, hướng mặt Trịnh Thiên Ngọc hung hăng chộp tới!
“Á đau…” Dường như có thể nghe được tiếng móng tay sắc bén rạch lên xác thịt, trên mặt Trịnh Thiên Ngọc lập tức xuất hiện mấy vết máu đỏ sẫm!
Đoàn Phong đi theo bên cạnh bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, trên tay mang theo vật dụng nằm viện cũng lập tức cả kinh rơi trên mặt đất! Đôi mắt hắn ta trừng lớn so với chuông đồng còn lớn hơn, nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân.
Lần này Mai Thùy Hân thật sự là chết chắc! Trịnh Thiên Ngọc là ai, cô phản kháng hắn cũng được thế mà còn dám cào nát mặt hắn! Trịnh Thiên Ngọc luôn luôn sĩ diện, chuyện này khiến hắn về sau làm sao còn có thể đi ra ngoài? Mai Thùy Hân, cô nhất định phải chết! Một xác hai mạng đó! Đoàn Phong cũng có chút không đành lòng!
Tác giả :
Lạt Tiêu