Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân
Chương 179
CHƯƠNG 179: TRIỀN MIÊN ĐẾN TẬN XƯƠNG
Cậu bé đang tranh cãi về việc muốn đi sở thủ, đúng lúc thời tiết không tệ, Mai Thùy Hân liền cười gật đầu: “Được, chúng ta đến sở thú xem sư tử đi.”
Người tài xế họ Vương đi theo phía sau Mai Thùy Hân và Tư Hàn mỉm cười nói: “Cô Mai, đường đi đến sở thú cuối tuần đều chật kín, cô phải chuẩn bị tâm lý một chút.”
Mai Thùy Hân đang muốn nói không sao, nhưng bỗng nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ, vội vàng cười hỏi Tư Hàn: “Bảo bối, con đã ngồi tàu điện ngầm bao giờ chưa?”
Bên cạnh sở thú có một ga tàu điện ngầm, tử nhà họ Trịnh đi qua rất thuận tiện, chỉ cần để chú Vương đưa bọn họ đến cửa ra vào của ga tàu điện ngầm là được.
Tiểu Tư Hàn nghe xong thì đôi mắt sáng lên: “Chưa từng, dì Mai, dì muốn đưa con đi đến sở thú bằng tàu điện ngầm sao?”
Mai Thùy Hân gật gật đầu: “Đi tàu điện ngầm sẽ không bị kẹt xe, hơn nữa cũng rất thuận tiện, Tư Hàn, con muốn đi không?”
Tư Hàn gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Muốn, muốn! Rất muốn ngồi! Mỗi lần đi ra ngoài nếu không ngồi xe của bà thì là ngồi xe của chú Vương, buồn chết đi được!”
Chú Vương cũng rất vui vẻ, thoải mái đưa Mai Thùy Hân và Tư Hàn đến cửa ga tàu điện ngầm, sau đó liền quay trở về.
Tiểu Tư Hàn lần đầu tiên đi tàu địa ngầm, thấy cái gì cũng mới mẻ, cậu bé không ngừng chỉ vào những thứ bên trong trạm xe hỏi lung tung, hưng phấn ghê gớm.
Mọi thứ cũng rất thuận lợi, nhưng lúc đi vào trạm có xảy ra một chút ngoài ý muốn, thẻ đi tàu điện ngầm của Mai Thùy Hân xoát không được.
Nhân viên tàu điện ngầm là một chàng trai rất trẻ tuổi và đẹp trai, thấy như vậy liền vội vàng đến hỗ trợ, đưa thẻ của Mai Thùy Hân cầm vào trong phòng làm việc, sử dụng máy móc kiểm tra lặp đi lặp lại mấy lần, cuồi cùng cũng giải quyết được.
Mai Thùy Hân rất cảm kích nói: “Cám ơn anh! Thật sự đã làm phiền anh rồi!”
Chàng trai trẻ cười tươi xán lạn: “Không có gì, không có gì, chỉ là trách nhiệm công việc thôi.”
Thấy tiểu Tư Hàn vẫn luôn nghiêng cái đầu nhỏ nhìn mình, chàng trai thuận miệng hỏi một câu: “Đây là em trai cô sao? Thật đáng yêu!”
Em trai? Mai Thùy Hân nghe thấy như vậy thì mừng thầm trong lòng, cô và Tư Hàn nhìn rất giống chị em sao? Cô còn trẻ và xinh đẹp như vậy sao?
“A, không phải, đây là con trai của bạn tôi.” Mai Thùy Hân kềm chế sự ảo tưởng đang bành trướng trong lòng, cười đáp.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Mai Thùy Hân cười lên một tiếng con mắt liền cong cong giống như trăng non, hàm răng trắng noãn, đều tăm tắp như ngọc trai tỏa sáng xinh đẹp.
Chàng trai trẻ thấy vậy thì hơi ngây người, thời đại này, phụ nữ đi ra ngoài đều trang điểm dày đặc, một cô gái xinh đẹp trong sáng như vậy thật sự là quá hiếm thấy!
Trong lúc xúc động, anh ta liền lấy điện thoại di động ra hỏi Mai Thùy Hân: “Số điện thoại của cô là gì? Hay là chúng ra trao đổi số được không?”
Hả? Đây chính là bắt chuyện trong truyền thuyết sao? Mai Thùy Hân lập tức lúng túng, vì phép lịch sự, cũng không thể trực tiếp từ chối, đành phải đưa số điện thoại của mình cho chàng trai kia.
Sau khi cùng Tư Hàn vào ga tàu điện ngầm, Tư Hàn vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi: “Dì Mai, vừa rồi chú kia có phải muốn tán tỉnh dì không?”
Cái gì? Mai Thùy Hân không khỏi bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu Tư Hàn: “Cái đầu này của con chứa đựng thứ gì đâu, sao lại trưởng thành sớm như vậy…con hiểu ‘tán tỉnh’ có nghĩa là gì sao?”
Tư Hàn ưỡn bộ ngực nhỏ: “Dì Mai, con đã trưởng thành, cũng không phải đứa trẻ nhỏ nữa. Tán tỉnh là gì đương nhiên con hiểu, chính là một người đàn ông muốn theo đuổi dì, muốn mời dì ăn cơm.”
Mai Thùy Hân lắc đầu cười, kéo tay cậu bé đi về phía trước: “Tiểu quỷ này, mau đi thôi.”
Đến sở thú, Mai Thùy Hân đi mua vé sau đó cùng Tư Hàn đi dạo xung quanh với tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Vòng ngoài đều là các loài linh trưởng như vượn và khỉ, rất nghịch ngợm, ở trên cây cao nhảy tới nhảy lui, khiến tiểu Tư Hàn vô cùng vui vẻ.
Mai Thùy Hân lấy máy ảnh ra chụp vô số tấm hình, không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chỉ còn có một loại cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc.
Chơi một lúc lâu, lại ở tại nhà hàng dành cho trẻ em trong vườn thú gọi vài món ăn, Mai Thùy Hân thấy Tư Hàn hơi mệt, liền gọi xe taxi đưa Tư Hàn trở về.
Lúc xe chạy gần đến biệt thự nhà họ Trịnh, Mai Thùy Hân lại bắt đầu lo lắng một cách khó hiểu, cô sợ nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc, nhưng trong lòng lại có vẻ chờ mong.
Thấy thím Trương ra đón, Mai Thùy Hân mỉm cười đem Tư Hàn cho thím Trương: “Thím Trương, Tư Hàn đang rất buồn ngủ, có lẽ lên giường sẽ lập tức ngủ ngay.”
Thím Trương cười cầm tay Tư Hàn, Tư Hàn lại ôm chặt cổ Mai Thùy Hân: “Không! Con không muốn! Con muốn dì Mai đi cùng con.”
Mai Thùy Hân có chút khó xử: “Tư Hàn, dì Mai cũng phải về nhà, tự Tư Hàn đi ngủ không được sao?”
“Không được không được! Con muốn dì Mai, con chỉ cần một mình dì Mai!” Tư Hàn bắt đầu cáu kỉnh.
Thấy Mai Thùy Hân có vẻ không muốn, Tư Hàn vừa lo lắng lại vừa tức giận, bắt đầu khóc lớn lên, cánh tay siết chặt cổ Mai Thùy Hân khiết cô suýt không thể thở nổi.
Thím Trương hiểu suy nghĩ của Mai Thùy Hân, ám chỉ nói: “Cô Mai, cậu chủ và cô Hướng vừa đi rồi, nói là đi ăn cơm chiều, tạm thời cũng chưa trở về. Tính tình Tư Hàn bướng bỉnh, nếu cô thật sự rời đi, chỉ sợ tôi dỗ cậu bé cả một đêm cũng không được.”
Mai Thùy Hân cảm thấy bất lực, lại thương Tư Hàn, đánh phải ôm cậu bé bước vào nhà: “Được được, dì ở đây ngủ cùng Tư Hàn, Tư Hàn ngoan, đừng khóc.”
Cũng may, Trịnh Thiên Ngọc và Hướng Hầm Vi không ở phòng khách, phòng ngủ của Tư Hàn lại ở lầu hai, Thím Trương đi trước dẫn đường, Mai Thùy Hân ôm Tư Hàn rón rén đi lên bậc thang, chỉ mong Trịnh Thiên Ngọc và Hướng Như Lan tối nay hãy trở về.
Đến phòng ngủ của Tư Hàn, Mai Thùy Hân giúp cậu bé lau người một chút, lại kể cho bé nghe hai câu truyện, lúc này Tư Hàn mới ngủ thiếp đi.
Mai Thùy Hân nhìn khuôn mặt điềm tĩnh đang ngủ của cậu bé, không khỏi lắc đầu cười, tốc độ ngủ của trẻ nhỏ thật nhanh, một giây trước còn đang hỏi vài câu hỏi, một giây sau đã ngủ vô cùng ngọt ngào.
Mai Thùy Hân từ bên giường đứng dậy, đặt cuốn truyện trong tay xuống, nhẹ nhàng đóng cửa cho Tư Hàn, đang chuẩn bị xuống lầu rời đi lại nghe thấy tiếng rên rỉ kéo dài lanh lảnh.
Tiếng rên rỉ phát ra từ một căn phòng ở góc lầu hai, thân thể Mai Thùy Hân đột nhiên run rẩy dữ đội, tay phải nắm thật chặt vào lan can.
Đây là thanh âm gì, người có chút kinh nghiệm đều có thể biết được.
Trái tim dường như bị một tảng đá lớn hung hăng đập vào, đau đớn âm ỉ.
Nghe Hướng Như Lan miêu tả cô ta cùng Trịnh Thiên Ngọc ở trên giường tre vui vẻ là một chuyện, tự tai mình nghe được lại là một chuyện khác.
Nước mắt bất ngờ rơi xuống không kịp chuẩn bị, im lặng rơi vào tấm thảm lông dê, rất nhanh liền biến mất.
Mai Thùy Hân bịt tai lại, dùng hết sức lực toàn thân bỏ chạy, thím Trương ở phòng khách đang lau chiếc bình hoa cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra thì Mai Thùy Hân đã lao như một mũi tên chạy ra ngoài.