Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân
Chương 159
CHƯƠNG 159: MỘT NHÀ BA NGƯỜI
Mai Thùy Hân đang chuẩn bị ra ngoài với Trịnh Thiên Ngọc, di động bỗng reo.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn màn hình, vừa bắt máy vừa mỉm cười nói với Mai Thùy Hân: “Là điện thoại của Tư Hàn.”
Để cho Mai Thùy Hân cũng nghe được tiếng của Tư Hàn, Trịnh Thiên Ngọc cố ý để cuộc gọi ở chế độ loa ngoài.
Giọng của Tư Hàn truyền ra rõ ràng từ trong di động.
“Alo! Ba ba, ba đang ở đâu? Dì Mai đâu? Tư Hàn rất muốn đến công viên trò chơi, ba ba, có được không?”
Giọng nói trẻ con trong trẻo, rụt rè nói, một câu “Ba ba, có được không?” cuối cùng mang theo sự lo lắng, sợ bị từ chối, Mai Thùy Hân nghe thấy mà trái tim hơi chua sót.
Trịnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, ba ba ở chỗ dì Mai, bọn ba lập tức xuất phát đi đón con. Con muốn đi công viên trò chơi hay đến thủy cung đều được. Hôm nay ba ba và dì Mai bên cạnh con cả ngày.”
Tư Hàn lập tức vui vẻ: “Ba ba, là thật sao? Ở bên con cả ngày?”
Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười: “Là thật. Lần này ba ba nói được thì làm được.”
Mai Thùy Hân liếc nhìn Trịnh Thiên Ngọc một cái: “Lần này nói được thì làm được”, trước kia chắc chắn nói bao nhiêu lần đều không làm được đúng không? Khó trách Tư Hàn ngạc nhiên như vậy.
“Tư Hàn, con có muốn nói mấy câu với dì Mai không?” Trịnh Thiên Ngọc vừa hỏi Tư Hàn, vừa dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Mai Thùy Hân.
Trái tim của Mai Thùy Hân cũng nhấc lên, trái tim bỗng đập rộn ràng.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, chàng trai nhỏ bé nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Dì Mai…”
Mai Thùy Hân hoảng loạn nhanh chóng gật đầu: “A, Tư Hàn, thật ngoan!…”
Nói một câu, lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Trong lòng nghẹn ngào, luôn cảm thấy mũi có chút chua sót.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn ra sự lúng túng của Mai Thùy Hân, ôm lấy eo cô, cười lấy di động qua: “Tư Hàn, con ở nhà chờ ba ba với dì Mai, bọn ba về nhà đón con ngay đây.”
“Vâng. Tạm biệt ba ba, tạm biệt dì Mai!” Giọng nói của đứa trẻ có vẻ nhảy nhót, rõ ràng là rất vui.
Mai Thùy Hân thật sự không thể giải thích được cảm giác nhức nhối trong lòng, tại sau mỗi một câu của đửa trẻ này đều có thể tác động tới trái tim cô?
Mai Thùy Hân mỉm cười tự giễu, có lẽ là lớn tuổi thật rồi, tình thương của mẹ bắt đầu lan tỏa. Tư Hàn lại từng uống sữa của cô, nên về mặt tình cảm luôn có một mối bận tâm.
Xe của Trịnh Thiên Ngọc đậu ở tầng dưới, chiếc SUV Lamborghini khí phách đỗ trong một bãi đỗ xe nhỏ, đặc biệt bắt mắt.
Trịnh Thiên Ngọc lái xe rất nhanh, nhanh như chớp đã đến biệt thự của nhà họ Trịnh.
Khi nhìn thấy cánh cổng sắt đen quen thuộc, Mai Thùy Hân suy nghĩ rất nhiều.
Năm năm trước, cô rời khỏi nơi này, năm năm sau, cô lại trở lại. Có phải cuộc sống của cô thực sự chỉ xoay quanh ở một chỗ không?
Một người có vẻ như bảo mẫu cùng với một cậu bé đang háo hức đứng đợi ở dưới tàng cây sau cách cổng cách đó không xa.
Là Tư Hàn! Hô hấp của Mai Thùy Hân lập tức trở nên dồn dập, nhìn không rời mắt vào bóng dáng nho nhỏ kia.
Có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi, cậu nhóc sẽ thích mình sao? Cậu nhóc còn nhớ mình không? Đầu óc của Mai Thùy Hân rối bời.
Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân xuống xe, bảo người giúp việc đỗ xe, rồi kéo Mai Thùy Hân đi về phía Tư Hàn.
Bảo mẫu thấy vội đi tới: “Ông chủ, ông đã trở lại. Cậu chủ còn ầm ĩ muốn ở đây đợi ông…” Nói một nửa, bỗng bà ngừng nói, kinh hỉ giữ chặt tay của Mai Thùy Hân: “Cô Mai! Đây là cô Mai sao?”
Mai Thùy Hân lúc này mới chú ý tới, hóa ra là thím Trương. Lúc nãy chỉ lo nhìn Tư Hàn, không nhìn thấy thím Trương.
“Thím Trương, đã lâu không gặp…” Trong lòng Mai Thùy Hân cảm thấy phần nhiều xấu hổ hơn. Lúc trước rời đi quyết tuyệt như vậy, khó coi như vậy, bây giờ cùng Trịnh Thiên Ngọc trở về, không biết thím Trương sẽ nghĩ gì về cô.
Không ngờ thím Trương còn rơi nước mắt: “Cô Mai, cô trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Nhiều năm như vậy, ông chủ vẫn luôn nhớ…”
“Thím Trương, quay lại làm việc đi!” Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên lên tiếng ngắt lời của thím Trương.
Thím Trương có cút xấu hổ lau nước mắt, giao Tư Hàn cho Trịnh Thiên Ngọc, lại mỉm cười với Mai Thùy Hân, lúc này mới xoay người rời đi.
Rất rõ ràng, lúc nãy Trịnh Thiên Ngọc cố ý ngắt lời của thím Trương, lúc nãy thím Trương muốn nói cái gì?
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Mai Thùy Hân, lực chú ý của cô đã bị Tư Hàn chiếm giữ toàn bộ.
Khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, trắng trẻo, một đôi mắt đen to lúng liếng nhìn cô, mang theo một chút bối rối.
Mai Thùy Hân không kìm lòng được mà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt của Tư Hàn, ôn nhu nói: “Cục cưng, còn nhớ dì không?”
Khuôn mặt tròn tròn rất đáng yêu, Mai Thùy Hân rất muốn vươn tay tới nhào nặn.
Ánh mắt của Tư Hàn lảng tránh một chút, có chút ngại ngùng trốn sau chân của Trịnh Thiên Ngọc, nhưng bản tính tò mò của đứa trẻ lại khiến cho cậu nhóc không nhịn được mà thò nửa cái đầu ra từ sau chân của Trịnh Thiên Ngọc, lén nhìn về phía Mai Thùy Hân.
Bộ dáng ngây thơ trẻ con này thật sự rất đáng yêu, Mai Thùy Hân chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại khó hiểu, mỉm cười vươn tay ra với cậu nhóc: “Cục cưng, đừng sợ, dì thích cháu. Lại đây bắt tay với dì có được không?”
Trên khuôn mặt Mai Thùy Hân, nụcười dịu dàng, ấm áp như ánh mắt trời mùa xuân, Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
Mai Thùy Hân nói xong rồi, Tư Hàn vẫn nấp ở sau chân của Trịnh Thiên Ngọc, khuôn mặt cậu nhóc mặc dù xuất hiện nụ cười, nhưng vẫn còn rất ngại ngùng.
Trịnh Thiên Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ, vươn tay đẩy Tư Hàn lên phía trước thôi: “Tư Hàn, con là con trai, sao có thể rụt rè như con gái vậy? Đây là dì Mai, mau qua chào dì đi!”
Giọng nói có chút nghiêm khắc, Tư Hàn nhìn hắn một cái, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Ánh mắt có chút sợ hãi.
Mai Thùy Hân có chút tức giận lại có chút đau lòng, cái người đàn ông thô lỗ Trịnh Thiên Ngọc này, vừa nhìn là biết hắn không hay ở bên đứa trẻ, sao có thể nói như vậy? Rất dễ làm tổn thương trái tim của đứa trẻ!
Muốn hung hăng trừng mắt với Trịnh Thiên Ngọc, nhưng đang ở trước mặt Tư Hàn, cô vẫn nhịn xuống cái loại xúc động này.
Ở trước mặt đứa trẻ, nhất định phải dành cho ba mẹ cậu bé sự tôn trọng.
“Tư Hàn, không sao, đợi đến khi cháu muốn chào hỏi với dì rồi qua bắt tay với dì được không?” Mai Thùy Hân cố gắng hóa giải sự nghiêm khắc gây ra sự áp lực cho Tư Hàn của Trịnh Thiên Ngọc.
Nụ cười của cô dịu dàng và chân thành, giọng nói cũng rất êm tai, Tư Hàn giống như được cổ vũ, nhanh chóng gật đầu với Mai Thùy Hân.
“Oa! Tư Hàn thật giỏi! Cháu gật đầu với dì, là đang chào hỏi dì sao!” Mai Thùy Hân khen không ngừng, nhìn khuôn mặt nho nhỏ xinh đẹp của Tư Hàn, không nhịn được mà mỉm cười.
Cậu nhóc được khen ngợi, rõ ràng rất vui vẻ, ngửa đầu nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc, trong đôi mắt to tràn ngập chờ mong, dường như muốn nói “Ba ba, ba xem, dì khen con rồi!”
Mau khen Tư Hàn! Mau khen Tư Hàn! Trong lòng Mai Thùy Hân yên lặng rít gào với Trịnh Thiên Ngọc.
Như thể cảm thận được tiếng lòng của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc cúi người xuống, nâng Tư Hàn lên cao, khuôn mặt tràn đầy tươi cười: “Nhóc con, có tiến bộ! Dì Mai cũng khen con rồi!”
Tiểu Tư Hàn ở trên không trung lộ ra tiếng cười ngây thơ, trẻ con, Mai Thùy Hân ngẩng đầu nhìn, trên mặt cũng nở một nụ cười tươi.
Thím Trương ở phía sau sân thượng nhìn thấy, thầm nghĩ trong lòng, vẫn là cô Mai phù hợp với ông chủ hơn, nhìn mà xem, rất giống với một nhà ba người!
Cái cô Hướng Như Lan kia rõ ràng không thích Tư Hàn, lại cố tình muốn giả vờ ra vẻ rất yêu thương cậu chủ.
Cô Mai thì khác, cô thích Tư Hàn, là thật sự xuất phát từ trái tim cô. Liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được.