Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện
Chương 71
Chân mày Ôn Nhiên hơi nhíu lại, trong lòng cô thầm mắng một câu: Tôi cùng cô chẳng quen biết gì, có việc gì mà phải nói chuyện riêng chủ?
Khóe miệng Mặc Tu Trần nhẹ nhàng cong lên, giọng nói mang theo vẻ thở! “Cô với Nhiên Nhiên, một người đã từng là ân nhân cứu mạng của tôi còn một người là vợ tôi, có chuyện gì mà tôi không thể nghe được chứ? Chúng ta mau đi thôi, vừa đi vừa nói!”
Trên mặt Trình Giai hiện lên vẻ lúng túng, rõ ràng là Mặc Tu Trần đang từ chối cỏ ta.
Ảnh mắt Ôn Nhiên dời sang hướng khác, tránh ánh mắt của Trình Giai.
Mặc Kinh Đằng thấy thế, cười ha ha một tiếng, nói: “Tu Trần, nếu hai cô gái có chuyện muốn nói với nhau vậy thì con nên tránh đi một chút đi, vừa hay bổ cũng có chuyện muốn nói với con.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần thoáng hiện lên vẻ không vui, nhưng khi anh thấy Mặc Kính Đằng đã đi về trước mấy bước thi anh mới buông Ôn Nhiên ra, sau đó nhanh chóng bước theo.
Khi Ôn Nhiên nhìn thấy Mặc Tu Trần đã đuổi kịp Mặc Kinh Đằng, lúc hai người đàn ông đã sóng vai đi cạnh nhau, lúc này cô mới quay đầu lại nhìn Trình Giai, thấy cô ta đang ngây ngốc đứng đó nhìn theo hướng đi của Mặc Tu Trần, ánh mất Ôn Nhiên chợt lóe lên, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô Trình, chủng ta cũng mau đi thôi!”
Trình Giai không chỉ không cảm thấy chột dạ vi bàn thân đang mơ tưởng đến chồng của người khác mà ngược lại còn đỏ mặt tía tai vì sự ái mộ trong lòng minh. Khi nhìn thấy Ôn Nhiên đang bình tĩnh nhìn cô ta, cô ta mim môi lại, sau đó đi thằng vào vấn đề: “Cô Ôn, cô thật sự yêu anh Mặc sao?”
Con ngươi Ôn Nhiên híp lại, cô đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, sau đó nhanh chóng cười thật to: “Cô Trinh, mỗi lần có bảo có lời muốn nói với tôi thì 1 nói những vấn đề thể, có không cảm thấy nhàm ăn sao?”
Sắc mặt Trình Giai nhanh chóng thay đổi, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Tôi không cảm thấy nhàm chán chút nào, cô kết hôn với anh Mặc cũng chỉ là vì để giữ lại công ty của gia đình cô mà thôi, cô không hề yêu anh ấy. Thế nhưng tôi lại là thật lòng thật dạ thích anh ấy, thậm chí còn có thể nói là yêu anh ấy.”
Mặt Ôn Nhiên thoáng hiện lên vė kinh ngạc, thật sự không ngờ Trình Giai lại nói ra những lời như thế, hơn nữa còn dùng giọng điều chính nhân quân từ để nói như thế, giọng nói lại có thêm vài phần trách móc để nói chuyện với CÔ
Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười giễu cợt, không khỏi cảm thấy cải cò gái trông có vẻ nhu nhược trước mặt này lại là một nguời phụ nữ từng giây từng phút đều nghĩ đến việc cướp chồng của cô. Cô ta dựa vào việc mình đã cứu Mặc Tu Trần thi có ta họ rằng minh có thể cửu Mặc Tu Trần cả đời sao?
“Cô Trình à, nếu cô biết tôi và Mặc Tu Trần kết hôn là vì để giữ lại công ty của gia đình tôi, thế chắc hần cô cũng biết chính Mặc Tu Trần là người đã đưa ra lời đề nghị kết hôn này. Nói cách khác, là anh ấy nguyện ý kết hôn với tôi.”
“Thế nhưng cô không hề yêu anh ấy và anh ấy cũng không hề yêu cô. Hôn nhân mà không có tình yêu thì sẽ không thể hạnh phúc được.”
Trình Giai tức giận nhìn Ôn Nhiên, cô ta không nghĩ ra Ôn Nhiên có điểm nào mà có thể hấp dẫn được Mặc Tu Trần. Nếu xét về tướng mạo thi cô ta cảm thấy dáng vẻ của minh cũng không kém Ôn Nhiên là bao. Nếu cô ta trang điểm lên một chút thi cô ta sẽ trở nên xinh đẹp, ôn nhu, hấp dẫn đến mê người.
Nếu như xét về gia cảnh thì Ôn Nhiên cũng mới vừa rơi xuống vực, nếu không có sự trợ giúp của Mặc Tu Trần thi có khi tình cảnh của cô hiện tại cũng không bằng Trình Giai.
Ôn Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt, cô có yêu Mặc Tu Trần hay không thi có liên quan gì tới một người ngoài như cô ta chứ?
Vi thế cô cũng lười giải thích với cô ta, vì thế cô trả lời qua loa: “Chúng ta mau đi thôi, nếu để người khác cho lâu sẽ không hay đầu.” Nói xong, cô xoay người nhanh chóng rời khỏi đó.
“Ôn Nhiên, chờ một chút, tôi vẫn chưa nói xong.”
Trình Giai đã bị sự thờ ơ của Ôn Nhiên làm cho tức giận, cô ta cuống cuồng nắm lấy cảnh tay của Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên nhíu mày, nhanh chóng hất tay cô ta ra, sau đó quay đầu vẻ mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lạnh lùng, trong trẻo. Nhin ảnh mắt sắc bén của Trình Giai, khi chất cao quý đã dưỡng thành trong nhiều năm nhanh chóng tản ra, sự tức giận ban nãy của Trình Giai nhanh chóng bị vẻ lạnh lùng của Ôn Nhiên làm cho biến mất, cô ta không nhịn được lùi về sau một bước,
“Cho dủ tôi với Mặc Tu Trần không có tình cảm với nhau thì anh ấy cũng là chồng hợp pháp của tôi, vì thế anh ấy không phải là người mà những người phụ nữ khác có thể mơ tưởng tới.”
Sắc mặt Trình Giai tải nhợt đúng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng gầy yếu mà thẳng tắp của Ôn Nhiên, bên tai cô ta vẫn còn quanh quần lời cành cảo vừa nãy của Ôn Nhiên, Trình Giai hung hãng nghien rằng một cái, oán hận nghĩ thầm, chờ tới tối nay cô ta có thể người phụ nữ của Mặc Tu Trần, cô ta muốn xem xem Ôn Nhiên có thể phách lối như thế nào. . Truyện Thám Hiểm
“Trình Giai nói gi với em thế?”
Dáng người cao lớn của Mặc Tu Trần đứng ở cửa đại sảnh, nhìn thấy Ôn. Nhiên và Trình Giai một trước một sau đi tới, anh nhanh chân tiến lên một bước, ảnh mắt thâm sâu quét qua gương mặt tinh xảo của cô, ôn nhu lên tiếng.
Ôn Nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, quay sang cười cười với Mặc Tu Trần, nhẹ nhàng nói: “Không có gi.” Nói xong, cô chủ động đưa tay ra, khoác tay với anh, ánh mắt Mặc Tu Trần thoảng hiện lên vẻ thâm sâu, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Trong phòng khách, Mặc Tử Hiên đang ngồi một mình trên ghế salon chơi điện thoại, hai người Tiểu Văn Khanh và Chu Lâm đang ngồi trên ghế salon đối diện anh ấy, không biết hai người họ đang nói chuyện gì với nhau. Sau khi Mặc Kinh Đảng đi tới vị trí của mình bên cạnh Mặc Tử Hiên, anh ấy chậm rãi cất điện thoại di động, nghiêng người thẳng lưng dựa vào ghế.
Sau khi nghe Mặc Kinh Đằng và Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang ở phía sau, ánh mắt anh ấy không nhịn được liếc về phía cửa.
Hai phút sau, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên tay trong tay xuất hiện trong tầm mắt anh ấy, hinh ảnh thân mật này khiến ảnh mất anh ấy co rút lại, gương mặt tuấn tú của anh ấy nhanh chóng biển sắc.
Sắc mặt Chu Lâm ngồi ở ghế salon đổi diện cũng nhanh chóng thay đổi, không phải bởi vì Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, mà là việc Mặc Tử Hiện không hề che giấu tình cảm mà mình cho Ôn Nhiên, hai tay cô ta khoanh trước mặt, môi mim lại thật chặc.
Tiểu Văn Khanh cành cáo liếc nhìn Mặc Tu Trần, đứng dậy bước ra khỏi ghế salon, giả vờ cười nghênh đón: “Tu Trần, cô Ôn, cuối cùng thi hai đứa cũng về nhà.”
Lúc bà ta gọi Ôn Nhiên, giọng nói đột nhiên dừng lại một chút, muốn gọi thẳng tên cô nhưng lại nghĩ không được lịch sự. Nhưng nếu gọi cô là Nhiên Nhiên lại quá thân thiết và dối trá, vi thế nhanh chóng gọi một tiếng “Cô Ôn” vừa lễ phép vừa khách sảo, muốn ám chỉ cho cô biết một việc bãy giờ cô và Mặc Tu Trần chỉ mới lĩnh chứng, thế nhưng vẫn chưa nhận được sự đồng ý của nhà họ Mặc.
Mặc Tu Trần bỏ qua lời của bà ta, nhìn vào vẻ mặt đang ghen tị của Mặc Từ Hiên ở ghế salon trước mặt, cong môi cười, bình tĩnh lên tiếng: “Vốn tôi muốn cùng Nhiên Nhiên đến nghĩa trang thăm mẹ tôi. Thế nhưng tôi nghe nói tối nay phải bàn tỉnh chuyện hôn sự của Tử Hiên cùng cô Chu đây, dù sao tôi và Nhiên Nhiên cũng là anh cả và chị dâu, vì thế cũng không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng chạy đến đây.”
Sắc mặt Mặc Tử Hiên thay đổi mấy lần, trong lông anh ấy giống như có gì đó đang vọt lên, thế nhưng không đợi anh ấy lên tiếng, ánh mắt Mặc Tu Trần lại nhìn về phia Mặc Kính Đằng, nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi, trước khi dùng bữa tối, tôi muốn đốt một chút giấy tiền vàng bạc cho mẹ tôi, làm lễ củng tế cho bà, ông sẽ không phản đối chứ?”
Lần này, đến lượt Tiểu Văn Khanh thay đổi sắc mặt, Mặc Kinh Đảng đứng dậy khỏi salon, không một chút do dự nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Mặc Tu Trần: “Được, một lát nữa bố sẽ bảo di Lưu chuẩn bị một chút thức ăn mà mẹ con thích ăn lúc còn sống…”
“Kinh Đằng, như thế không hay lắm đâu.”
Tiểu Văn Khanh không đợi Mặc Kinh Đằng nói hết câu, nhanh chóng cắt đứt lời ông ta. “Có cái gì mà không tốt chú? Đã nhiều năm như thế rồi, cho tới tận bây giờ,
Mặc Tu Trần chưa cùng tế cho mẹ nó ở nhà ba giờ, hôm nay nó cũng đã kết hôn, hơn nữa còn đưa vợ về nhà, cũng nên để cho nó ra mắt mẹ nó một chút.”
“Thế nhưng…”
“Cố quyết định như thế đi, Tu Trần, con đến nói với di Lưu một tiếng, đề bà ấy nhanh chóng chuẩn bị. Sau khi làm lễ cúng xong thì sẽ dọn cơm lên.”
Khóe miệng Mặc Tu Trần nhẹ nhàng cong lên, giọng nói mang theo vẻ thở! “Cô với Nhiên Nhiên, một người đã từng là ân nhân cứu mạng của tôi còn một người là vợ tôi, có chuyện gì mà tôi không thể nghe được chứ? Chúng ta mau đi thôi, vừa đi vừa nói!”
Trên mặt Trình Giai hiện lên vẻ lúng túng, rõ ràng là Mặc Tu Trần đang từ chối cỏ ta.
Ảnh mắt Ôn Nhiên dời sang hướng khác, tránh ánh mắt của Trình Giai.
Mặc Kinh Đằng thấy thế, cười ha ha một tiếng, nói: “Tu Trần, nếu hai cô gái có chuyện muốn nói với nhau vậy thì con nên tránh đi một chút đi, vừa hay bổ cũng có chuyện muốn nói với con.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần thoáng hiện lên vẻ không vui, nhưng khi anh thấy Mặc Kính Đằng đã đi về trước mấy bước thi anh mới buông Ôn Nhiên ra, sau đó nhanh chóng bước theo.
Khi Ôn Nhiên nhìn thấy Mặc Tu Trần đã đuổi kịp Mặc Kinh Đằng, lúc hai người đàn ông đã sóng vai đi cạnh nhau, lúc này cô mới quay đầu lại nhìn Trình Giai, thấy cô ta đang ngây ngốc đứng đó nhìn theo hướng đi của Mặc Tu Trần, ánh mất Ôn Nhiên chợt lóe lên, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô Trình, chủng ta cũng mau đi thôi!”
Trình Giai không chỉ không cảm thấy chột dạ vi bàn thân đang mơ tưởng đến chồng của người khác mà ngược lại còn đỏ mặt tía tai vì sự ái mộ trong lòng minh. Khi nhìn thấy Ôn Nhiên đang bình tĩnh nhìn cô ta, cô ta mim môi lại, sau đó đi thằng vào vấn đề: “Cô Ôn, cô thật sự yêu anh Mặc sao?”
Con ngươi Ôn Nhiên híp lại, cô đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, sau đó nhanh chóng cười thật to: “Cô Trinh, mỗi lần có bảo có lời muốn nói với tôi thì 1 nói những vấn đề thể, có không cảm thấy nhàm ăn sao?”
Sắc mặt Trình Giai nhanh chóng thay đổi, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Tôi không cảm thấy nhàm chán chút nào, cô kết hôn với anh Mặc cũng chỉ là vì để giữ lại công ty của gia đình cô mà thôi, cô không hề yêu anh ấy. Thế nhưng tôi lại là thật lòng thật dạ thích anh ấy, thậm chí còn có thể nói là yêu anh ấy.”
Mặt Ôn Nhiên thoáng hiện lên vė kinh ngạc, thật sự không ngờ Trình Giai lại nói ra những lời như thế, hơn nữa còn dùng giọng điều chính nhân quân từ để nói như thế, giọng nói lại có thêm vài phần trách móc để nói chuyện với CÔ
Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười giễu cợt, không khỏi cảm thấy cải cò gái trông có vẻ nhu nhược trước mặt này lại là một nguời phụ nữ từng giây từng phút đều nghĩ đến việc cướp chồng của cô. Cô ta dựa vào việc mình đã cứu Mặc Tu Trần thi có ta họ rằng minh có thể cửu Mặc Tu Trần cả đời sao?
“Cô Trình à, nếu cô biết tôi và Mặc Tu Trần kết hôn là vì để giữ lại công ty của gia đình tôi, thế chắc hần cô cũng biết chính Mặc Tu Trần là người đã đưa ra lời đề nghị kết hôn này. Nói cách khác, là anh ấy nguyện ý kết hôn với tôi.”
“Thế nhưng cô không hề yêu anh ấy và anh ấy cũng không hề yêu cô. Hôn nhân mà không có tình yêu thì sẽ không thể hạnh phúc được.”
Trình Giai tức giận nhìn Ôn Nhiên, cô ta không nghĩ ra Ôn Nhiên có điểm nào mà có thể hấp dẫn được Mặc Tu Trần. Nếu xét về tướng mạo thi cô ta cảm thấy dáng vẻ của minh cũng không kém Ôn Nhiên là bao. Nếu cô ta trang điểm lên một chút thi cô ta sẽ trở nên xinh đẹp, ôn nhu, hấp dẫn đến mê người.
Nếu như xét về gia cảnh thì Ôn Nhiên cũng mới vừa rơi xuống vực, nếu không có sự trợ giúp của Mặc Tu Trần thi có khi tình cảnh của cô hiện tại cũng không bằng Trình Giai.
Ôn Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt, cô có yêu Mặc Tu Trần hay không thi có liên quan gì tới một người ngoài như cô ta chứ?
Vi thế cô cũng lười giải thích với cô ta, vì thế cô trả lời qua loa: “Chúng ta mau đi thôi, nếu để người khác cho lâu sẽ không hay đầu.” Nói xong, cô xoay người nhanh chóng rời khỏi đó.
“Ôn Nhiên, chờ một chút, tôi vẫn chưa nói xong.”
Trình Giai đã bị sự thờ ơ của Ôn Nhiên làm cho tức giận, cô ta cuống cuồng nắm lấy cảnh tay của Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên nhíu mày, nhanh chóng hất tay cô ta ra, sau đó quay đầu vẻ mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lạnh lùng, trong trẻo. Nhin ảnh mắt sắc bén của Trình Giai, khi chất cao quý đã dưỡng thành trong nhiều năm nhanh chóng tản ra, sự tức giận ban nãy của Trình Giai nhanh chóng bị vẻ lạnh lùng của Ôn Nhiên làm cho biến mất, cô ta không nhịn được lùi về sau một bước,
“Cho dủ tôi với Mặc Tu Trần không có tình cảm với nhau thì anh ấy cũng là chồng hợp pháp của tôi, vì thế anh ấy không phải là người mà những người phụ nữ khác có thể mơ tưởng tới.”
Sắc mặt Trình Giai tải nhợt đúng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng gầy yếu mà thẳng tắp của Ôn Nhiên, bên tai cô ta vẫn còn quanh quần lời cành cảo vừa nãy của Ôn Nhiên, Trình Giai hung hãng nghien rằng một cái, oán hận nghĩ thầm, chờ tới tối nay cô ta có thể người phụ nữ của Mặc Tu Trần, cô ta muốn xem xem Ôn Nhiên có thể phách lối như thế nào. . Truyện Thám Hiểm
“Trình Giai nói gi với em thế?”
Dáng người cao lớn của Mặc Tu Trần đứng ở cửa đại sảnh, nhìn thấy Ôn. Nhiên và Trình Giai một trước một sau đi tới, anh nhanh chân tiến lên một bước, ảnh mắt thâm sâu quét qua gương mặt tinh xảo của cô, ôn nhu lên tiếng.
Ôn Nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, quay sang cười cười với Mặc Tu Trần, nhẹ nhàng nói: “Không có gi.” Nói xong, cô chủ động đưa tay ra, khoác tay với anh, ánh mắt Mặc Tu Trần thoảng hiện lên vẻ thâm sâu, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Trong phòng khách, Mặc Tử Hiên đang ngồi một mình trên ghế salon chơi điện thoại, hai người Tiểu Văn Khanh và Chu Lâm đang ngồi trên ghế salon đối diện anh ấy, không biết hai người họ đang nói chuyện gì với nhau. Sau khi Mặc Kinh Đảng đi tới vị trí của mình bên cạnh Mặc Tử Hiên, anh ấy chậm rãi cất điện thoại di động, nghiêng người thẳng lưng dựa vào ghế.
Sau khi nghe Mặc Kinh Đằng và Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang ở phía sau, ánh mắt anh ấy không nhịn được liếc về phía cửa.
Hai phút sau, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên tay trong tay xuất hiện trong tầm mắt anh ấy, hinh ảnh thân mật này khiến ảnh mất anh ấy co rút lại, gương mặt tuấn tú của anh ấy nhanh chóng biển sắc.
Sắc mặt Chu Lâm ngồi ở ghế salon đổi diện cũng nhanh chóng thay đổi, không phải bởi vì Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, mà là việc Mặc Tử Hiện không hề che giấu tình cảm mà mình cho Ôn Nhiên, hai tay cô ta khoanh trước mặt, môi mim lại thật chặc.
Tiểu Văn Khanh cành cáo liếc nhìn Mặc Tu Trần, đứng dậy bước ra khỏi ghế salon, giả vờ cười nghênh đón: “Tu Trần, cô Ôn, cuối cùng thi hai đứa cũng về nhà.”
Lúc bà ta gọi Ôn Nhiên, giọng nói đột nhiên dừng lại một chút, muốn gọi thẳng tên cô nhưng lại nghĩ không được lịch sự. Nhưng nếu gọi cô là Nhiên Nhiên lại quá thân thiết và dối trá, vi thế nhanh chóng gọi một tiếng “Cô Ôn” vừa lễ phép vừa khách sảo, muốn ám chỉ cho cô biết một việc bãy giờ cô và Mặc Tu Trần chỉ mới lĩnh chứng, thế nhưng vẫn chưa nhận được sự đồng ý của nhà họ Mặc.
Mặc Tu Trần bỏ qua lời của bà ta, nhìn vào vẻ mặt đang ghen tị của Mặc Từ Hiên ở ghế salon trước mặt, cong môi cười, bình tĩnh lên tiếng: “Vốn tôi muốn cùng Nhiên Nhiên đến nghĩa trang thăm mẹ tôi. Thế nhưng tôi nghe nói tối nay phải bàn tỉnh chuyện hôn sự của Tử Hiên cùng cô Chu đây, dù sao tôi và Nhiên Nhiên cũng là anh cả và chị dâu, vì thế cũng không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng chạy đến đây.”
Sắc mặt Mặc Tử Hiên thay đổi mấy lần, trong lông anh ấy giống như có gì đó đang vọt lên, thế nhưng không đợi anh ấy lên tiếng, ánh mắt Mặc Tu Trần lại nhìn về phia Mặc Kính Đằng, nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi, trước khi dùng bữa tối, tôi muốn đốt một chút giấy tiền vàng bạc cho mẹ tôi, làm lễ củng tế cho bà, ông sẽ không phản đối chứ?”
Lần này, đến lượt Tiểu Văn Khanh thay đổi sắc mặt, Mặc Kinh Đảng đứng dậy khỏi salon, không một chút do dự nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Mặc Tu Trần: “Được, một lát nữa bố sẽ bảo di Lưu chuẩn bị một chút thức ăn mà mẹ con thích ăn lúc còn sống…”
“Kinh Đằng, như thế không hay lắm đâu.”
Tiểu Văn Khanh không đợi Mặc Kinh Đằng nói hết câu, nhanh chóng cắt đứt lời ông ta. “Có cái gì mà không tốt chú? Đã nhiều năm như thế rồi, cho tới tận bây giờ,
Mặc Tu Trần chưa cùng tế cho mẹ nó ở nhà ba giờ, hôm nay nó cũng đã kết hôn, hơn nữa còn đưa vợ về nhà, cũng nên để cho nó ra mắt mẹ nó một chút.”
“Thế nhưng…”
“Cố quyết định như thế đi, Tu Trần, con đến nói với di Lưu một tiếng, đề bà ấy nhanh chóng chuẩn bị. Sau khi làm lễ cúng xong thì sẽ dọn cơm lên.”
Tác giả :
skyhero