Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện
Chương 265: Cậu não tàn hay là đồ Đần thế?
“Ngày hôm qua Trình Giai đã đưa cho cậu cái gì thế?”
Sau khi Trình Giai rời đi, Lạc Hạo Phong nheo mắt lại nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, tò mò hỏi.
Mặc Tu Trần ngắng đầu nhìn anh ấy, cầm tài liệu lên, đứng dậy quay lại bàn làm việc: “Cô ta đưa cho tôi một cuốn nhật ký, trong đó ghi lại những chuyện cô ta nghe lén được và những chuyện Tiêu Văn Khanh đã làm trong những năm qua.”
nÓ) n Lạc Hạo Phong nhướng đôi lông mày đẹp trai, anh ấy nhìn Mặc Tu Trần đang ngồi trên ghế văn phòng đầy hứng thú: “Cô ta đưa cho cậu một cuốn nhật ký? Ngoài chuyện của Tiêu Văn Khanh ra thì chắc chắn còn chuyện khác, ví dụ như cô ta thích cậu nhiều như thế nào đúng chứ. Thế nào hả, cậu đọc xong có cảm thấy xúc động không?”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần lạnh lùng quét về phía Lạc Hạo Phong: “Cậu cho rằng tôi là cậu chắc, có cảm giác thích thú với sự yêu mến của phụ nữ à. Vấn đề ở trên công trường được giải quyết xong, chắc chắn Tiêu Văn Khanh sẽ có những hành động khác, đặc biệt là bây giờ Mặc Tử Hiên rất nghe lời bà ta.
Cậu có thời gian ở đây nói chuyện phiếm thì thà rằng đi làm chút chuyện khiến hai mẹ con bà ta bận rộn thì tốt hơn.”
Lạc Hạo Phong cười vài tiếng rồi tự tin nói: “Được, cứ giao chuyện này cho tôi, tôi bảo đảm sẽ để cho bọn họ bận rộn một thời gian. À đúng rồi, Đàm Mục gọi điện thoại về nói người ở thành phố F đang điều tra thân thế của Ôn Nhiên là Ngô Thiên Nhất. Cậu làm ông ta phá sản một nhà máy dược phẩm, ông ta nhất định sẽ chờ cơ hội để trả thù cậu, thời gian này cậu nên cần thận.”
Nói đến câu cuối, Lạc Hạo Phong thu lại nụ cười, vẻ mặt của anh ấy tràn đầy quan tâm.
Mặc Tu Trần nói ‘ừ’ một tiếng, Tiêu Văn Khanh càng có nhiều hành động, chứng tỏ bà ta đang hoảng loạn, gấp gáp, lo sợ hai mẹ con bà ta sẽ bị anh đuổi ra khỏi công ty.
Anh chính là muốn cho bọn họ hoảng sợ hơn một chút, chứ không phải giống như hiện tại tạo ra một số tình huống hèn mọn, anh giải quyết chúng một cách dễ dàng như vậy.
Chưa đến một giờ sau khi Lạc Hạo Phong rời đi, Mặc Tử Hiên tức giận gõ cửa phòng làm việc của Mặc Tu Trần, trên tay anh ta cầm một bản fax, tức giận xông vào hỏi: “Mặc Tu Trần, tại sao anh lại đột nhiên giải quyết vấn đề hợp đồng của An Liên, đổi thành Bạch thị?”
Mặc Tu Trần lạnh lùng quét qua bản fax trên tay anh ta, thản nhiên trả lời: “Bởi vì công ty bọn họ kém chất lượng, dự án lần này bị người ta báo cáo, vấn đề nằm ở bọn họ.”
“Làm sao có thể, công ty bọn họ toàn bộ đều là…”
“Toàn bộ cái gì, cậu tự mình nhìn xem cái này là biết. Không chỉ An Liên, hợp tác cùng hai công ty Khánh Đạt và Lâm Huy cũng kết thúc. Cậu đến đúng lúc lắm, thông báo cho ba công ty này để bọn họ chuẩn bị tiền vi phạm hợp đồng.”
Khuôn mặt của Mặc Tử Hiên chuyển từ xanh sang trắng, anh ta oán hận nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần một lúc rồi mới cúi đầu cầm tài liệu mà anh ném trên bàn lên xem. Trong đó ghi rất rõ nguyên nhân ba công ty kia vi phạm hợp đồng, thậm chí có cả số tiền bồi thường.
“Mặc Tu Trần, anh cố ý đúng không? Anh dùng thủ đoạn đê hèn để thay đổi ba công ty này là vì anh muốn dùng công ty của mình tự liên hệ. Anh thu được bao nhiêu lợi ích?”
Hat Lợi ích?
Ánh mắt của Mặc Tu Trần bỗng chốc lạnh lẽo, hơi thở toàn thân ảm đạm, sắc bén nhìn Mặc Tử Hiên, lạnh lùng nói ra từng chữ: “Chuyện này cậu nên đi hỏi mẹ cậu, lúc đầu hợp tác với ba công ty này bà ta được bao nhiêu lợi ích. Hoặc là cậu đi điều tra xem, ông chủ của ba công ty này là ai, cổ đông của công ty này lại là ai, điều tra rõ rồi thì quay lại hỏi tôi. Cậu không chỉ là con trai của Tiêu Văn Khanh, mà cậu còn họ Mặc, cậu phải hiểu rõ mình đang làm gì!”
“Ý anh là gì? Hợp tác với những công ty này là quyết định của ba, liên quan gì đến mẹ tôi?”
“Không liên quan gì đến mẹ của cậu? Mặc Tử Hiên, cậu não tàn hay là đồ đần vậy?”
Mặc Tu Trần không hề khách khí chế nhạo, ánh mắt của anh quét qua khuôn mặt đẹp trai của Mặc Tử Hiên, cho dù ngay từ đầu Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất đã ở bên nhau, có lẽ cậu ta cũng là con trai của ông già.
Anh chế nhạo, không cho anh ta cơ hội nói chuyện, anh lạnh lùng hỏi: “Lúc cậu và Chu Lâm lên giường có liên quan đến mẹ cậu hay không, không phải cậu biết rõ nhất sao? Còn có, ngày đó cậu đột nhiên bị ngắt, sau khi tỉnh dậy cậu không nhận ra mình đã mắt đi ký ức gì sao. Nửa năm qua, cậu không nghe lời mẹ cậu giống như bây giò đâu.”
Vẻ mặt của Mặc Tử Hiên lại thay đổi, anh ta trợn to hai mắt, sắc mặt tái nhợt nhìn Mặc Tu Trần, những gì mà anh nói chính là điều mà mấy ngày nay anh ta cảm thấy khó hiểu.
“Anh có ý gì, nói chuyện rõ ràng chút đi.”
Anh ta gần như hét lên, nhưng tiếng gầm không lớn, ngược lại là sự hoảng sợ và lo lắng, anh ta luôn cảm thấy bản thân mình có điều gì đó không đúng, nhưng anh ta lại không thể phân biệt được mình không ôn ở đâu.
Hôm đó, Chu Lâm đến văn phòng của anh ta, hỏi anh ta một số điều mà anh ta không thể giải thích được, nhưng lúc đó anh ta không quan tâm.
Tuy nhiên, hai ngày trước, Chu Lâm lại gửi cho anh ta một tin nhắn khác, nói rằng cô ta đưa con của hai người họ rời thành phố G, còn bảo anh ta đừng bị Tiêu Văn Khanh lừa dối, đừng làm tổn thương người phụ nữ anh ta yêu nhát.
Anh ta không thể nhớ mình có người phụ nữ mình yêu nhất.
Hôm qua, anh ta vô tình đi ngang qua trường đại học trước đây của mình, bước vào khuôn viên trường một cách đầy ma quái.
Anh ta tình cờ gặp một người bạn học đang công tác ở trường, sau khi trò chuyện, người bạn học đó đã hỏi anh ta, tại sao anh ta không đi cùng Ôn Nhiên.
Lúc đó anh ta như chết lặng!
Ôn Nhiên, anh ta đương nhiên biết Ôn Nhiên là ai.
Đó là vợ của anh trai cùng cha khác mẹ của anh ta, vợ của Mặc Tu Trần, cũng chính là chị dâu của anh ta, mặc dù Mặc Tu Trần chưa bao giờ thừa nhận họ là anh em.
Mặc Tu Trần khinh thường nhìn anh ta, không cho anh ta được như ý muốn: “Cậu muốn biết thì từ từ mà tra, thay vì giúp người khác có được công ty, cậu nên tự điều tra mọi thứ, miễn là cậu không làm những việc có hại đến lợi ích của công ty, tôi sẽ không động vào cậu.”
Mặc dù Mặc Tu Trần hận Mặc Tử Hiên, nhưng dù sao thì anh cũng không hận anh ta đến mức như hận Tiêu Văn Khanh, ước gì có thể lăng trì bà ta.
Nếu có thể dùng Mặc Tử Hiên để đối phó với Tiêu Văn Khanh, đây là chuyện tốt nhất.
Đúng như những gì anh nói, chỉ cần Mặc Tử Hiên không làm bất cứ điều gì có hại đến lợi ích của công ty, anh có thể cho anh ta có một chỗ đứng trong công ty.
Mặc Tử Hiên đợi một hồi cũng không thấy Mặc Tu Trần lên tiếng, anh ta mím chặt môi, đóng sầm cửa lại rời đi.
Ôn Nhiên không ngờ mình lại nhận được điện thoại của Mặc Tử Hiên.
Kể từ hôm đó, anh ta gọi điện bảo cô đừng tin lời nói nhảm nhí của Chu Lâm. Sau khi nhìn thấy cô ở phòng làm việc của Mặc Tu Trần, cô cũng không gặp lại Mặc Tử Hiên nữa, đơn giản mà nói anh ta đã quên mắt một người là cô.
Lần này, cách xưng hô lịch sự của anh có chút mông lung: “Cô Ôn, tôi là Mặc Tử Hiên, tôi muốn gặp cô, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô. Hiện tại cô có rảnh không?”
Ôn Nhiên sửng sót, hờ hững hỏi: “Gặp mặt ở đâu?”
“Tôi đang ở quán cà phê đối diện nhà máy của cô, nếu cô bận thì tôi có thể đợi một lúc.”
Mặc Tử Hiên mắt trí nhớ, ngược lại không có đáng ghét như thế, giống như đã trở lại là một người lịch sự nho nhã trong quá khứ.
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Anh chờ một chút.”
“Được, tôi không vội.”
Giọng điệu của Mặc Tử Hiên rất nhẹ nhàng, cảm xúc trong lòng đã bị anh ta đè nén. Mặc Tu Trần bảo anh ta tự mình tìm ra đáp án, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là đến gặp Ôn Nhiên.
Sau khi Trình Giai rời đi, Lạc Hạo Phong nheo mắt lại nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, tò mò hỏi.
Mặc Tu Trần ngắng đầu nhìn anh ấy, cầm tài liệu lên, đứng dậy quay lại bàn làm việc: “Cô ta đưa cho tôi một cuốn nhật ký, trong đó ghi lại những chuyện cô ta nghe lén được và những chuyện Tiêu Văn Khanh đã làm trong những năm qua.”
nÓ) n Lạc Hạo Phong nhướng đôi lông mày đẹp trai, anh ấy nhìn Mặc Tu Trần đang ngồi trên ghế văn phòng đầy hứng thú: “Cô ta đưa cho cậu một cuốn nhật ký? Ngoài chuyện của Tiêu Văn Khanh ra thì chắc chắn còn chuyện khác, ví dụ như cô ta thích cậu nhiều như thế nào đúng chứ. Thế nào hả, cậu đọc xong có cảm thấy xúc động không?”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần lạnh lùng quét về phía Lạc Hạo Phong: “Cậu cho rằng tôi là cậu chắc, có cảm giác thích thú với sự yêu mến của phụ nữ à. Vấn đề ở trên công trường được giải quyết xong, chắc chắn Tiêu Văn Khanh sẽ có những hành động khác, đặc biệt là bây giờ Mặc Tử Hiên rất nghe lời bà ta.
Cậu có thời gian ở đây nói chuyện phiếm thì thà rằng đi làm chút chuyện khiến hai mẹ con bà ta bận rộn thì tốt hơn.”
Lạc Hạo Phong cười vài tiếng rồi tự tin nói: “Được, cứ giao chuyện này cho tôi, tôi bảo đảm sẽ để cho bọn họ bận rộn một thời gian. À đúng rồi, Đàm Mục gọi điện thoại về nói người ở thành phố F đang điều tra thân thế của Ôn Nhiên là Ngô Thiên Nhất. Cậu làm ông ta phá sản một nhà máy dược phẩm, ông ta nhất định sẽ chờ cơ hội để trả thù cậu, thời gian này cậu nên cần thận.”
Nói đến câu cuối, Lạc Hạo Phong thu lại nụ cười, vẻ mặt của anh ấy tràn đầy quan tâm.
Mặc Tu Trần nói ‘ừ’ một tiếng, Tiêu Văn Khanh càng có nhiều hành động, chứng tỏ bà ta đang hoảng loạn, gấp gáp, lo sợ hai mẹ con bà ta sẽ bị anh đuổi ra khỏi công ty.
Anh chính là muốn cho bọn họ hoảng sợ hơn một chút, chứ không phải giống như hiện tại tạo ra một số tình huống hèn mọn, anh giải quyết chúng một cách dễ dàng như vậy.
Chưa đến một giờ sau khi Lạc Hạo Phong rời đi, Mặc Tử Hiên tức giận gõ cửa phòng làm việc của Mặc Tu Trần, trên tay anh ta cầm một bản fax, tức giận xông vào hỏi: “Mặc Tu Trần, tại sao anh lại đột nhiên giải quyết vấn đề hợp đồng của An Liên, đổi thành Bạch thị?”
Mặc Tu Trần lạnh lùng quét qua bản fax trên tay anh ta, thản nhiên trả lời: “Bởi vì công ty bọn họ kém chất lượng, dự án lần này bị người ta báo cáo, vấn đề nằm ở bọn họ.”
“Làm sao có thể, công ty bọn họ toàn bộ đều là…”
“Toàn bộ cái gì, cậu tự mình nhìn xem cái này là biết. Không chỉ An Liên, hợp tác cùng hai công ty Khánh Đạt và Lâm Huy cũng kết thúc. Cậu đến đúng lúc lắm, thông báo cho ba công ty này để bọn họ chuẩn bị tiền vi phạm hợp đồng.”
Khuôn mặt của Mặc Tử Hiên chuyển từ xanh sang trắng, anh ta oán hận nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần một lúc rồi mới cúi đầu cầm tài liệu mà anh ném trên bàn lên xem. Trong đó ghi rất rõ nguyên nhân ba công ty kia vi phạm hợp đồng, thậm chí có cả số tiền bồi thường.
“Mặc Tu Trần, anh cố ý đúng không? Anh dùng thủ đoạn đê hèn để thay đổi ba công ty này là vì anh muốn dùng công ty của mình tự liên hệ. Anh thu được bao nhiêu lợi ích?”
Hat Lợi ích?
Ánh mắt của Mặc Tu Trần bỗng chốc lạnh lẽo, hơi thở toàn thân ảm đạm, sắc bén nhìn Mặc Tử Hiên, lạnh lùng nói ra từng chữ: “Chuyện này cậu nên đi hỏi mẹ cậu, lúc đầu hợp tác với ba công ty này bà ta được bao nhiêu lợi ích. Hoặc là cậu đi điều tra xem, ông chủ của ba công ty này là ai, cổ đông của công ty này lại là ai, điều tra rõ rồi thì quay lại hỏi tôi. Cậu không chỉ là con trai của Tiêu Văn Khanh, mà cậu còn họ Mặc, cậu phải hiểu rõ mình đang làm gì!”
“Ý anh là gì? Hợp tác với những công ty này là quyết định của ba, liên quan gì đến mẹ tôi?”
“Không liên quan gì đến mẹ của cậu? Mặc Tử Hiên, cậu não tàn hay là đồ đần vậy?”
Mặc Tu Trần không hề khách khí chế nhạo, ánh mắt của anh quét qua khuôn mặt đẹp trai của Mặc Tử Hiên, cho dù ngay từ đầu Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất đã ở bên nhau, có lẽ cậu ta cũng là con trai của ông già.
Anh chế nhạo, không cho anh ta cơ hội nói chuyện, anh lạnh lùng hỏi: “Lúc cậu và Chu Lâm lên giường có liên quan đến mẹ cậu hay không, không phải cậu biết rõ nhất sao? Còn có, ngày đó cậu đột nhiên bị ngắt, sau khi tỉnh dậy cậu không nhận ra mình đã mắt đi ký ức gì sao. Nửa năm qua, cậu không nghe lời mẹ cậu giống như bây giò đâu.”
Vẻ mặt của Mặc Tử Hiên lại thay đổi, anh ta trợn to hai mắt, sắc mặt tái nhợt nhìn Mặc Tu Trần, những gì mà anh nói chính là điều mà mấy ngày nay anh ta cảm thấy khó hiểu.
“Anh có ý gì, nói chuyện rõ ràng chút đi.”
Anh ta gần như hét lên, nhưng tiếng gầm không lớn, ngược lại là sự hoảng sợ và lo lắng, anh ta luôn cảm thấy bản thân mình có điều gì đó không đúng, nhưng anh ta lại không thể phân biệt được mình không ôn ở đâu.
Hôm đó, Chu Lâm đến văn phòng của anh ta, hỏi anh ta một số điều mà anh ta không thể giải thích được, nhưng lúc đó anh ta không quan tâm.
Tuy nhiên, hai ngày trước, Chu Lâm lại gửi cho anh ta một tin nhắn khác, nói rằng cô ta đưa con của hai người họ rời thành phố G, còn bảo anh ta đừng bị Tiêu Văn Khanh lừa dối, đừng làm tổn thương người phụ nữ anh ta yêu nhát.
Anh ta không thể nhớ mình có người phụ nữ mình yêu nhất.
Hôm qua, anh ta vô tình đi ngang qua trường đại học trước đây của mình, bước vào khuôn viên trường một cách đầy ma quái.
Anh ta tình cờ gặp một người bạn học đang công tác ở trường, sau khi trò chuyện, người bạn học đó đã hỏi anh ta, tại sao anh ta không đi cùng Ôn Nhiên.
Lúc đó anh ta như chết lặng!
Ôn Nhiên, anh ta đương nhiên biết Ôn Nhiên là ai.
Đó là vợ của anh trai cùng cha khác mẹ của anh ta, vợ của Mặc Tu Trần, cũng chính là chị dâu của anh ta, mặc dù Mặc Tu Trần chưa bao giờ thừa nhận họ là anh em.
Mặc Tu Trần khinh thường nhìn anh ta, không cho anh ta được như ý muốn: “Cậu muốn biết thì từ từ mà tra, thay vì giúp người khác có được công ty, cậu nên tự điều tra mọi thứ, miễn là cậu không làm những việc có hại đến lợi ích của công ty, tôi sẽ không động vào cậu.”
Mặc dù Mặc Tu Trần hận Mặc Tử Hiên, nhưng dù sao thì anh cũng không hận anh ta đến mức như hận Tiêu Văn Khanh, ước gì có thể lăng trì bà ta.
Nếu có thể dùng Mặc Tử Hiên để đối phó với Tiêu Văn Khanh, đây là chuyện tốt nhất.
Đúng như những gì anh nói, chỉ cần Mặc Tử Hiên không làm bất cứ điều gì có hại đến lợi ích của công ty, anh có thể cho anh ta có một chỗ đứng trong công ty.
Mặc Tử Hiên đợi một hồi cũng không thấy Mặc Tu Trần lên tiếng, anh ta mím chặt môi, đóng sầm cửa lại rời đi.
Ôn Nhiên không ngờ mình lại nhận được điện thoại của Mặc Tử Hiên.
Kể từ hôm đó, anh ta gọi điện bảo cô đừng tin lời nói nhảm nhí của Chu Lâm. Sau khi nhìn thấy cô ở phòng làm việc của Mặc Tu Trần, cô cũng không gặp lại Mặc Tử Hiên nữa, đơn giản mà nói anh ta đã quên mắt một người là cô.
Lần này, cách xưng hô lịch sự của anh có chút mông lung: “Cô Ôn, tôi là Mặc Tử Hiên, tôi muốn gặp cô, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô. Hiện tại cô có rảnh không?”
Ôn Nhiên sửng sót, hờ hững hỏi: “Gặp mặt ở đâu?”
“Tôi đang ở quán cà phê đối diện nhà máy của cô, nếu cô bận thì tôi có thể đợi một lúc.”
Mặc Tử Hiên mắt trí nhớ, ngược lại không có đáng ghét như thế, giống như đã trở lại là một người lịch sự nho nhã trong quá khứ.
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Anh chờ một chút.”
“Được, tôi không vội.”
Giọng điệu của Mặc Tử Hiên rất nhẹ nhàng, cảm xúc trong lòng đã bị anh ta đè nén. Mặc Tu Trần bảo anh ta tự mình tìm ra đáp án, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là đến gặp Ôn Nhiên.
Tác giả :
skyhero