Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày
Chương 34: Thành vương Khúc Thành Dẫn
Cùng Hồng Hề Việt đánh xe ngựa, Diệp Cốc Thanh ngồi ở càng xe nghiêng đầu nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên trong, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Hồng Hề Việt mới nói người này chính là con thứ bảy của thiên tử đương triều, tên gọi là Khúc Thành Dẫn, sau khi Diệp Cốc Thanh biết được chuyện Tĩnh vương gia năm đó, cũng từng cố ý hỏi qua vài chuyện trong triều đình. Vị Thất hoàng tử này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, tuổi vừa lên tám đã danh chấn kinh thành. Mẹ đẻ chính là con gái của Tể tướng đương triều, thân phận cao quý, cho nên Khúc Thành Dẫn từ nhỏ đã được sủng ái yêu thương, mười sáu tuổi xuất cung được Hoàng thượng phong là Thành Vương.
Không ngạc nhiên khi trong suy nghĩ của mọi người Khúc Thành Dẫn sẽ trở thành Thái tử, tương lai là vua của thiên hạ. Nhưng có lời đồn là vẫn luôn bất hòa với Tĩnh vương gia, nguyên nhân cụ thể, bởi vì là chuyện chốn Hoàng tộc nên chẳng một ai dám nhiều lời.
Chuyện năm đã trở thành khúc mắc của mọi người, Diệp Cốc Thanh cũng vậy. Tuy rằng năm đó gặp chuyện không may không phải là hắn, hơn nữa hắn cũng mới tới không bao lâu, nhưng mà chuyện như vậy Diệp Cốc Thanh thật sự khó có thể dỡ xuống. Không phải chưa từng nghĩ tới chuyện trả thù, ban đầu Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy mình là một người dân bình thường thấy cổ bé họng, dĩ nhiên không thể chống lại Tĩnh vương gia quyền cao chức trọng. Cho nên suy nghĩ này cứ vậy trôi qua, hôm nay không ngờ lại gặp được người không hoa hợp với Tĩnh vương gia, Khúc Thành Dẫn trong truyền thuyết, tư tưởng trả thù Diệp Cốc Thanh đã cố dằn xuống đáy lòng lại bắt đầu trào lên quấy phá.
Tuy rằng không biết vì sao Tĩnh vương gia lại bất hòa với Khúc Thành Dẫn, nhưng khả năng cao chính là do cái ghế kia. Nghe đồn Hoàng đế thiên vị đứa con của mình hơn một chút, nếu như có thể phối hợp với Khúc Thành Dẫn, âm thầm trợ giúp y một chút, chờ y leo lên ngôi vị đế vương, có thể vì Diệp gia báo thù rửa hận xem như là một loại báo đáp với Diệp lão gia a.
Vì nguyên nhân đó, cho nên Diệp Cốc Thanh vừa mới do dự liền chấp nhận chuyện hộ tống Khúc Thành Dẫn đi đến Kỳ Dương thành.
Hồng Hề Việt một bên đánh xe, một bên chú ý Diệp Cốc Thanh. Thấy ánh mắt đờ đẫn của hắn dần lấy lại tinh thần, nghĩ thầm chắc là lại nhớ tới chuyện xảy ra năm đó ở Diệp gia, nên cũng không mở miệng gọi hắn.
Bản thân Khúc Thành Dẫn bị trọng thương, cả đoạn đường dĩ nhiên Hồng Hề Việt không dám chậm trễ, dùng một buổi sáng mới đến được ngoại ô, nay chỉ hơn một canh giờ đã đánh xe tới Kỳ Dương thành. Theo như Cao Tinh Vũ nói, Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt trực tiếp đánh xe đến trước phủ Thái thú. Thị vệ ngoài cổng vốn muốn hỏi xe ngựa nhà ai, còn chưa mở miệng đã bị Cao Tinh Vũ đá qua một bên. Đưa tay giật lấy lệnh bài Đại nội thống lĩnh bên hông của mình ném cho đối phương, chờ sau khi đối phương nhìn rõ, hừ lạnh một tiếng để cho người đó chạy vào phủ Thái thú thông báo.
Cao Tinh Vũ vén rèm xe, gọi hai thuộc hạ đỡ Khúc Thành Dẫn xuống. Lúc này Khúc Thành Dẫn đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy bên cạnh là Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt, mở miệng bảo đám người Cao Tinh Vũ tiếp đãi cho tốt.
Một lúc sau, Thái thú Kỳ Dương từ trong phủ chạy ra, nhìn thấy Khúc Thành Dẫn bị thương liền vội vàng đưa vào trong phủ, đồng thời phân phó hạ nhân gọi toàn bộ danh y Kỳ Dương thành đến để chữa trị cho Khúc Thành Dẫn.
Ý định ban đầu chính là gây dựng mối quan hệ với Khúc Thành nên Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên không rời đi. Đi vào phủ cùng với đám người Cao Tinh Vũ. Nhưng hai người chỉ vừa bước vào phòng khách, chỉ thấy bên ngoài một trận ầm ĩ. Diệp Cốc Thanh quay đầu nhìn lại, chính là vị nữ tướng chặn xe hồi trưa kia đang cầm đao đi vào. Nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện, ánh mắt lại xẹt qua Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt đứng trong góc, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
“Muội muội, đã tuần tra xong chưa?”
Thái thú thành Kỳ Dương khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt ôn hòa, khóe miệng lúc nào cũng cong cong, liếc nhìn qua chính là một khiêm khiêm quân tử.(*谦谦君子 khiêm khiêm quân tử, thường chỉ những người đạo đức giả.)
“Đã xong, vết thương của Mẫn Nhu đã không còn đáng ngại, ca ca cứ an tâm, buông lỏng tinh thần. Nhưng mà, những người này…” Mẫn Ngôn cau mày nhìn đám người trong phòng.
Nhìn thấy biểu lộ của Mẫn Ngôn, Thái thú Mẫn Dịch giơ tay vỗ vỗ trán mình, vội vàng đứng dậy đến bên Cao Tinh Vũ, giới thiệu: “Vị này chính là Đại nội thống lĩnh Cao Tinh Vũ, lần này đi theo Thành Vương gia đến đây.” Dứt lời, Mẫn Dịch quay đầu nhìn Cao Tĩnh Vũ nói: “Cao đại nhân, người này chính là muội muội của ta Mẫn Ngôn, từ nhỏ đã bị cha ta dưỡng như con trai, nên chỉ thích múa gậy cầm đao, việc tuần tra của Kỳ Dương thanh đều là do nó làm.”
Cao Tĩnh Vũ nghe Mẫn Dịch nói xong, hai mắt không khỏi sáng ngời, cao thấp đánh giá Mẫn Ngôn một phen, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Mà Mẫn Ngôn chỉ nhẹ gật đầu với y, sau đó liền chuyển mắt đến Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt ở phía sau.
“Sao các ngươi lại ở chỗ này?” Mẫn Ngôn lách qua người Cao Tĩnh Vũ đi đến trước mặt Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt hỏi.
“Muội muội biết hai vị này?” Mẫn Dịch không rõ vì sao muội muội nhà mình lại biết hai người đánh xe của Thành Vương gia, nhưng mà nhìn bộ dạng của hai người này cũng không giống người đánh xe.
Nghe vậy, Mẫn Ngôn nhìn Mẫn Dịch cười cười, giải thích: “Hai vị công tử này lúc sáng đã cùng Liêu tiên sinh đưa Mẫn Nhu đến y quán, sau khi tìm được Mẫn Nhu muội liền quay lại tìm hai người bọn họ, nhưng mà bọn họ đã đi rồi, không nghĩ tới bây giờ chúng ta vậy mà gặp lại nhau, thật sự quá trùng hợp.”
“Trên đường đi chúng ta gặp được Cao đại nhân, nghe y nói cần phải giúp đỡ liền quay ngược lại hộ tống vị công tử kia đến thành Kỳ Dương. Không nghĩ chúng ta lại gặp nhau, thật là trùng hợp.”
Mọi người nghe rõ ngọn nguồn trong đó liền bật cười, Thái thú Mẫn Dịch thấy vẻ mặt mọi người đều mệt mỏi vội vàng kêu quản gia chuẩn bị phòng, cho bọn họ đi nghỉ ngơi.
Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt cùng một chỗ, dĩ nhiên là phân đến hai gian phòng thông nhau. Đợi đến khi hạ nhân rời khỏi, Diệp Cốc Thanh liền qua phòng Hồng Hề Việt.
Lúc này, Hồng Hề Việt đang thay quần áo, nghe thấy Diệp Cốc Thanh đẩy cửa bước vào dĩ nhiên là chưa mặc xong đồ, đành phải cầm áo trong tay lúng túng nhìn Diệp Cốc Thanh.
Diệp Cốc Thanh có chuyện trong lòng, cũng quên giữa mình và Hồng Hề Việt còn có chỗ mập mờ. Cho nên không có chú ý đến Hồng Hề Việt không mảnh vải che thân đứng ở trước giường, tự nhiên đến bên bàn ngồi xuống.
Hồng Hề Việt vốn có chút lúng túng, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Diệp Cốc Thanh, dường như đối phương không chú ý đến thân thể trần truồng của mình. Thế là, nhanh chóng mặc áo trong, cũng đi đến bàn ngồi xuống.
“Sao mặt mày ủ rũ vậy, có chuyện gì sao?” Hồng Hề Việt nhấc tay rót cho Diệp Cốc Thanh chén trà.
Diệp Cốc Thanh đưa tay nhận lấy, quay đầu nhìn cửa ra vào, thấy không có hạ nhân giữ cửa lúc này mới rũ mắt nhìn về phía Hồng Hề Việt.
“Hồng Hề Việt, sao ngươi lại biết rõ y là Thành Vương gia? Đừng nói là lúc trước các ngươi đã từng gặp qua?”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt nhẹ gật đầu.
Một năm trước, Hồng Hề Việt và Thường Dương Tử đi một chuyến đến Kinh thành, ngẫu nhiên đi qua cửa Vương phủ, nhìn thấy Khúc Thành Dẫn từ trên xe bước xuống. Lúc ấy người bên ngoài bàn tán xôn xao, Hồng Hề Việt nhìn nhìn Khúc Thành Dẫn, cũng nhớ kỹ tướng mạo của y.
“Ngươi hỏi làm gì vậy?”
“Hồng Hề Việt, ta không muốn giấu ngươi. Ta nghe nói Thành Vương và Tĩnh Vương gia là thúc chất (*chú cháu) nhưng lại không hòa hợp, ta muốn lợi dụng Thành Vương gia báo thù cho Diệp gia.”
Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, Hồng Hề Việt liền biến sắc. Giống như Diệp Cốc Thanh lúc nãy, Hồng Hề Việt vội nhìn ra ngoài cửa, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Diệp Cốc Thanh.
“Tử Khâm, chuyện này không phải là chuyện đùa, ngươi phải nghĩ thật kỹ. Triều đình như nước sâu, nếu như người ta điều tra ra cái gì, không những ngươi mà cả Diệp gia đều sẽ gặp nguy hiểm.” Hồng Hề Việt nhíu mày nhìn Diệp Cốc Thanh, trong mắt đầy vẻ không tán thành.
Hồng Hề Việt dĩ nhiên không đồng ý, không nói đến chuyện Khúc Thành Dẫn có thật sự bất hòa với Tĩnh Vương gia hay không, chỉ bằng chuyện hiện tại Diệp Cốc Thanh chỉ là một người dân bình thường, sao có khả năng lợi dụng Khúc Thành Dẫn? Cho dù có thể dựa dẫm vào Khúc Thành Dẫn, mà y cũng đồng ý giúp Diệp Cốc Thanh, ai có thể khẳng định nếu như có một ngày Khúc Thành Dẫn đi lệch một quân cờ, có thể làm liên lụy đến trên người Diệp Cốc Thanh hay không.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi, phụ thân xem ta như con ruột, lúc trước không có cơ hội thì không sao, hôm nay cơ hội đã ở ngay trước mắt, cho dù thế nào ta cũng muốn thử một lần. Hồng Hề Việt, ngươi giúp ta một chuyện được không?” Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt nói.
“Chuyện gì ngươi nói đi, giữa chúng ta còn có chuyện gì có thể giúp hay không giúp sao.”
Nghe Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh cảm kích cười cười, quay đầu xác nhận xung quanh không có ai mới nói thầm với Hồng Hề Việt tính toán của mình.
Trong triều đình cái gì cũng có thể thay đổi trong nháy mắt, Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên hiểu rõ. Cho nên hắn cũng không phải mù quáng tìm chỗ dựa ở Khúc Thành Dương, mà là trước phải tìm hiểu nhất thanh nhị sở. Giống như lời Hồng Hề Việt vừa nói, Khúc Thành Dẫn không hòa hợp với Tĩnh vương gia, ngoại trừ hai người trong cuộc thì không ai có thể hiểu rõ. Nếu như quan hệ của hai người thật sự như lời đồn, như vậy chuyện Khúc Thành Dẫn bị thương đúng là có ẩn tình sâu xa.
Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt cần phải tìm hiểu một chút về nguyên nhân Khúc Thành Dẫn bị thương lần này, nếu như thật sự giống như suy nghĩ của hắn, đến lúc đó mình tìm cơ hội nói ra chuyện xảy ra với Diệp gia nói cho Khúc Thành Dẫn, hắn cũng không tin không câu được con cá lớn Khúc Thành Dẫn này!
Hồng Hề Việt nghe xong kế hoạch của Diệp Cốc Thanh, biết rõ đối phương cũng không phải là mù quáng làm bừa, liền yên lòng. Thám thính đối với y chỉ là một chuyện nhỏ, lúc này liền đồng ý.
Diệp Cốc Thanh thấy Hồng Hề Việt đồng ý, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lần nữa nói lời cảm ơn với Hồng Hề Việt, ánh mắt dừng lại trên người Hồng Hề Việt, xuyên qua vạt áo hơi mở của đối phương, lơ đãng nhìn thấy hai viên đỏ đỏ trước ngực Hồng Hề Việt, một luồng nhiệt bỗng xông lên thân thể. Để khỏi lúng túng, Diệp Cốc Thanh đứng dậy về phòng.
Hồng Hề Việt ngồi trên ghế tiêu hóa những lời Diệp Cốc Thanh vừa nói với y, trong lòng thầm nghĩ, bản thân Khúc Thành Dẫn bị trọng thương lại có thể đến Kỳ Dương thành, nói rõ Thái thú Kỳ Dương thành là người của y. Nếu như Diệp Cốc Thanh thật sự muốn lợi dụng Khúc Thành Dẫn, cái này đối với chuyện báo thù hay là đi thuyền sau này đều là một trợ lực hữu ích. Cho nên bất luận thế nào, mình cũng phải giúp Diệp Cốc Thanh hoàn thành kế hoạch.
Tuy rằng vết thương của Khúc Thành Dẫn khá nặng, nhưng nhìn bộ dạng hẳn là không bị thương chỗ yếu hại, cũng không quá nguy hiểm. Như vậy đợi đến khi Khúc Thành Dẫn tỉnh lại, đoán chừng sẽ đi gặp Mẫn Dịch. Đến lúc đó y sẽ nói chuyện bị thương thế nào. Cho nên, Hồng Hề Việt đợi đến khi trời tối sẽ đến chỗ Khúc Thành Dương.
Nghĩ xong, Hồng Hề Việt cảm thấy trước ngực lành lạnh, cúi đầu nhìn thấy vạt áo rộng mở lộ ra lồng ngực. Nhớ tới biểu tình nhàn nhạt của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt lại cúi đầu nhìn lồng ngực trắng nõn của mình, không khỏi nhíu mày thầm nghĩ, Diệp Cốc Thanh có cảm giác với mình, dáng người của mình cũng không sai, vì sao vừa rồi vạt áo rộng mở, Diệp Cốc Thanh ngay cả chút phản ứng cũng không có? Đừng nói là lực hấp dẫn của mình còn không đủ với hắn đi?
Hồng Hề Việt mới nói người này chính là con thứ bảy của thiên tử đương triều, tên gọi là Khúc Thành Dẫn, sau khi Diệp Cốc Thanh biết được chuyện Tĩnh vương gia năm đó, cũng từng cố ý hỏi qua vài chuyện trong triều đình. Vị Thất hoàng tử này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, tuổi vừa lên tám đã danh chấn kinh thành. Mẹ đẻ chính là con gái của Tể tướng đương triều, thân phận cao quý, cho nên Khúc Thành Dẫn từ nhỏ đã được sủng ái yêu thương, mười sáu tuổi xuất cung được Hoàng thượng phong là Thành Vương.
Không ngạc nhiên khi trong suy nghĩ của mọi người Khúc Thành Dẫn sẽ trở thành Thái tử, tương lai là vua của thiên hạ. Nhưng có lời đồn là vẫn luôn bất hòa với Tĩnh vương gia, nguyên nhân cụ thể, bởi vì là chuyện chốn Hoàng tộc nên chẳng một ai dám nhiều lời.
Chuyện năm đã trở thành khúc mắc của mọi người, Diệp Cốc Thanh cũng vậy. Tuy rằng năm đó gặp chuyện không may không phải là hắn, hơn nữa hắn cũng mới tới không bao lâu, nhưng mà chuyện như vậy Diệp Cốc Thanh thật sự khó có thể dỡ xuống. Không phải chưa từng nghĩ tới chuyện trả thù, ban đầu Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy mình là một người dân bình thường thấy cổ bé họng, dĩ nhiên không thể chống lại Tĩnh vương gia quyền cao chức trọng. Cho nên suy nghĩ này cứ vậy trôi qua, hôm nay không ngờ lại gặp được người không hoa hợp với Tĩnh vương gia, Khúc Thành Dẫn trong truyền thuyết, tư tưởng trả thù Diệp Cốc Thanh đã cố dằn xuống đáy lòng lại bắt đầu trào lên quấy phá.
Tuy rằng không biết vì sao Tĩnh vương gia lại bất hòa với Khúc Thành Dẫn, nhưng khả năng cao chính là do cái ghế kia. Nghe đồn Hoàng đế thiên vị đứa con của mình hơn một chút, nếu như có thể phối hợp với Khúc Thành Dẫn, âm thầm trợ giúp y một chút, chờ y leo lên ngôi vị đế vương, có thể vì Diệp gia báo thù rửa hận xem như là một loại báo đáp với Diệp lão gia a.
Vì nguyên nhân đó, cho nên Diệp Cốc Thanh vừa mới do dự liền chấp nhận chuyện hộ tống Khúc Thành Dẫn đi đến Kỳ Dương thành.
Hồng Hề Việt một bên đánh xe, một bên chú ý Diệp Cốc Thanh. Thấy ánh mắt đờ đẫn của hắn dần lấy lại tinh thần, nghĩ thầm chắc là lại nhớ tới chuyện xảy ra năm đó ở Diệp gia, nên cũng không mở miệng gọi hắn.
Bản thân Khúc Thành Dẫn bị trọng thương, cả đoạn đường dĩ nhiên Hồng Hề Việt không dám chậm trễ, dùng một buổi sáng mới đến được ngoại ô, nay chỉ hơn một canh giờ đã đánh xe tới Kỳ Dương thành. Theo như Cao Tinh Vũ nói, Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt trực tiếp đánh xe đến trước phủ Thái thú. Thị vệ ngoài cổng vốn muốn hỏi xe ngựa nhà ai, còn chưa mở miệng đã bị Cao Tinh Vũ đá qua một bên. Đưa tay giật lấy lệnh bài Đại nội thống lĩnh bên hông của mình ném cho đối phương, chờ sau khi đối phương nhìn rõ, hừ lạnh một tiếng để cho người đó chạy vào phủ Thái thú thông báo.
Cao Tinh Vũ vén rèm xe, gọi hai thuộc hạ đỡ Khúc Thành Dẫn xuống. Lúc này Khúc Thành Dẫn đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy bên cạnh là Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt, mở miệng bảo đám người Cao Tinh Vũ tiếp đãi cho tốt.
Một lúc sau, Thái thú Kỳ Dương từ trong phủ chạy ra, nhìn thấy Khúc Thành Dẫn bị thương liền vội vàng đưa vào trong phủ, đồng thời phân phó hạ nhân gọi toàn bộ danh y Kỳ Dương thành đến để chữa trị cho Khúc Thành Dẫn.
Ý định ban đầu chính là gây dựng mối quan hệ với Khúc Thành nên Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên không rời đi. Đi vào phủ cùng với đám người Cao Tinh Vũ. Nhưng hai người chỉ vừa bước vào phòng khách, chỉ thấy bên ngoài một trận ầm ĩ. Diệp Cốc Thanh quay đầu nhìn lại, chính là vị nữ tướng chặn xe hồi trưa kia đang cầm đao đi vào. Nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện, ánh mắt lại xẹt qua Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt đứng trong góc, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
“Muội muội, đã tuần tra xong chưa?”
Thái thú thành Kỳ Dương khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt ôn hòa, khóe miệng lúc nào cũng cong cong, liếc nhìn qua chính là một khiêm khiêm quân tử.(*谦谦君子 khiêm khiêm quân tử, thường chỉ những người đạo đức giả.)
“Đã xong, vết thương của Mẫn Nhu đã không còn đáng ngại, ca ca cứ an tâm, buông lỏng tinh thần. Nhưng mà, những người này…” Mẫn Ngôn cau mày nhìn đám người trong phòng.
Nhìn thấy biểu lộ của Mẫn Ngôn, Thái thú Mẫn Dịch giơ tay vỗ vỗ trán mình, vội vàng đứng dậy đến bên Cao Tinh Vũ, giới thiệu: “Vị này chính là Đại nội thống lĩnh Cao Tinh Vũ, lần này đi theo Thành Vương gia đến đây.” Dứt lời, Mẫn Dịch quay đầu nhìn Cao Tĩnh Vũ nói: “Cao đại nhân, người này chính là muội muội của ta Mẫn Ngôn, từ nhỏ đã bị cha ta dưỡng như con trai, nên chỉ thích múa gậy cầm đao, việc tuần tra của Kỳ Dương thanh đều là do nó làm.”
Cao Tĩnh Vũ nghe Mẫn Dịch nói xong, hai mắt không khỏi sáng ngời, cao thấp đánh giá Mẫn Ngôn một phen, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Mà Mẫn Ngôn chỉ nhẹ gật đầu với y, sau đó liền chuyển mắt đến Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt ở phía sau.
“Sao các ngươi lại ở chỗ này?” Mẫn Ngôn lách qua người Cao Tĩnh Vũ đi đến trước mặt Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt hỏi.
“Muội muội biết hai vị này?” Mẫn Dịch không rõ vì sao muội muội nhà mình lại biết hai người đánh xe của Thành Vương gia, nhưng mà nhìn bộ dạng của hai người này cũng không giống người đánh xe.
Nghe vậy, Mẫn Ngôn nhìn Mẫn Dịch cười cười, giải thích: “Hai vị công tử này lúc sáng đã cùng Liêu tiên sinh đưa Mẫn Nhu đến y quán, sau khi tìm được Mẫn Nhu muội liền quay lại tìm hai người bọn họ, nhưng mà bọn họ đã đi rồi, không nghĩ tới bây giờ chúng ta vậy mà gặp lại nhau, thật sự quá trùng hợp.”
“Trên đường đi chúng ta gặp được Cao đại nhân, nghe y nói cần phải giúp đỡ liền quay ngược lại hộ tống vị công tử kia đến thành Kỳ Dương. Không nghĩ chúng ta lại gặp nhau, thật là trùng hợp.”
Mọi người nghe rõ ngọn nguồn trong đó liền bật cười, Thái thú Mẫn Dịch thấy vẻ mặt mọi người đều mệt mỏi vội vàng kêu quản gia chuẩn bị phòng, cho bọn họ đi nghỉ ngơi.
Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt cùng một chỗ, dĩ nhiên là phân đến hai gian phòng thông nhau. Đợi đến khi hạ nhân rời khỏi, Diệp Cốc Thanh liền qua phòng Hồng Hề Việt.
Lúc này, Hồng Hề Việt đang thay quần áo, nghe thấy Diệp Cốc Thanh đẩy cửa bước vào dĩ nhiên là chưa mặc xong đồ, đành phải cầm áo trong tay lúng túng nhìn Diệp Cốc Thanh.
Diệp Cốc Thanh có chuyện trong lòng, cũng quên giữa mình và Hồng Hề Việt còn có chỗ mập mờ. Cho nên không có chú ý đến Hồng Hề Việt không mảnh vải che thân đứng ở trước giường, tự nhiên đến bên bàn ngồi xuống.
Hồng Hề Việt vốn có chút lúng túng, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Diệp Cốc Thanh, dường như đối phương không chú ý đến thân thể trần truồng của mình. Thế là, nhanh chóng mặc áo trong, cũng đi đến bàn ngồi xuống.
“Sao mặt mày ủ rũ vậy, có chuyện gì sao?” Hồng Hề Việt nhấc tay rót cho Diệp Cốc Thanh chén trà.
Diệp Cốc Thanh đưa tay nhận lấy, quay đầu nhìn cửa ra vào, thấy không có hạ nhân giữ cửa lúc này mới rũ mắt nhìn về phía Hồng Hề Việt.
“Hồng Hề Việt, sao ngươi lại biết rõ y là Thành Vương gia? Đừng nói là lúc trước các ngươi đã từng gặp qua?”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt nhẹ gật đầu.
Một năm trước, Hồng Hề Việt và Thường Dương Tử đi một chuyến đến Kinh thành, ngẫu nhiên đi qua cửa Vương phủ, nhìn thấy Khúc Thành Dẫn từ trên xe bước xuống. Lúc ấy người bên ngoài bàn tán xôn xao, Hồng Hề Việt nhìn nhìn Khúc Thành Dẫn, cũng nhớ kỹ tướng mạo của y.
“Ngươi hỏi làm gì vậy?”
“Hồng Hề Việt, ta không muốn giấu ngươi. Ta nghe nói Thành Vương và Tĩnh Vương gia là thúc chất (*chú cháu) nhưng lại không hòa hợp, ta muốn lợi dụng Thành Vương gia báo thù cho Diệp gia.”
Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, Hồng Hề Việt liền biến sắc. Giống như Diệp Cốc Thanh lúc nãy, Hồng Hề Việt vội nhìn ra ngoài cửa, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Diệp Cốc Thanh.
“Tử Khâm, chuyện này không phải là chuyện đùa, ngươi phải nghĩ thật kỹ. Triều đình như nước sâu, nếu như người ta điều tra ra cái gì, không những ngươi mà cả Diệp gia đều sẽ gặp nguy hiểm.” Hồng Hề Việt nhíu mày nhìn Diệp Cốc Thanh, trong mắt đầy vẻ không tán thành.
Hồng Hề Việt dĩ nhiên không đồng ý, không nói đến chuyện Khúc Thành Dẫn có thật sự bất hòa với Tĩnh Vương gia hay không, chỉ bằng chuyện hiện tại Diệp Cốc Thanh chỉ là một người dân bình thường, sao có khả năng lợi dụng Khúc Thành Dẫn? Cho dù có thể dựa dẫm vào Khúc Thành Dẫn, mà y cũng đồng ý giúp Diệp Cốc Thanh, ai có thể khẳng định nếu như có một ngày Khúc Thành Dẫn đi lệch một quân cờ, có thể làm liên lụy đến trên người Diệp Cốc Thanh hay không.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi, phụ thân xem ta như con ruột, lúc trước không có cơ hội thì không sao, hôm nay cơ hội đã ở ngay trước mắt, cho dù thế nào ta cũng muốn thử một lần. Hồng Hề Việt, ngươi giúp ta một chuyện được không?” Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt nói.
“Chuyện gì ngươi nói đi, giữa chúng ta còn có chuyện gì có thể giúp hay không giúp sao.”
Nghe Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh cảm kích cười cười, quay đầu xác nhận xung quanh không có ai mới nói thầm với Hồng Hề Việt tính toán của mình.
Trong triều đình cái gì cũng có thể thay đổi trong nháy mắt, Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên hiểu rõ. Cho nên hắn cũng không phải mù quáng tìm chỗ dựa ở Khúc Thành Dương, mà là trước phải tìm hiểu nhất thanh nhị sở. Giống như lời Hồng Hề Việt vừa nói, Khúc Thành Dẫn không hòa hợp với Tĩnh vương gia, ngoại trừ hai người trong cuộc thì không ai có thể hiểu rõ. Nếu như quan hệ của hai người thật sự như lời đồn, như vậy chuyện Khúc Thành Dẫn bị thương đúng là có ẩn tình sâu xa.
Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt cần phải tìm hiểu một chút về nguyên nhân Khúc Thành Dẫn bị thương lần này, nếu như thật sự giống như suy nghĩ của hắn, đến lúc đó mình tìm cơ hội nói ra chuyện xảy ra với Diệp gia nói cho Khúc Thành Dẫn, hắn cũng không tin không câu được con cá lớn Khúc Thành Dẫn này!
Hồng Hề Việt nghe xong kế hoạch của Diệp Cốc Thanh, biết rõ đối phương cũng không phải là mù quáng làm bừa, liền yên lòng. Thám thính đối với y chỉ là một chuyện nhỏ, lúc này liền đồng ý.
Diệp Cốc Thanh thấy Hồng Hề Việt đồng ý, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lần nữa nói lời cảm ơn với Hồng Hề Việt, ánh mắt dừng lại trên người Hồng Hề Việt, xuyên qua vạt áo hơi mở của đối phương, lơ đãng nhìn thấy hai viên đỏ đỏ trước ngực Hồng Hề Việt, một luồng nhiệt bỗng xông lên thân thể. Để khỏi lúng túng, Diệp Cốc Thanh đứng dậy về phòng.
Hồng Hề Việt ngồi trên ghế tiêu hóa những lời Diệp Cốc Thanh vừa nói với y, trong lòng thầm nghĩ, bản thân Khúc Thành Dẫn bị trọng thương lại có thể đến Kỳ Dương thành, nói rõ Thái thú Kỳ Dương thành là người của y. Nếu như Diệp Cốc Thanh thật sự muốn lợi dụng Khúc Thành Dẫn, cái này đối với chuyện báo thù hay là đi thuyền sau này đều là một trợ lực hữu ích. Cho nên bất luận thế nào, mình cũng phải giúp Diệp Cốc Thanh hoàn thành kế hoạch.
Tuy rằng vết thương của Khúc Thành Dẫn khá nặng, nhưng nhìn bộ dạng hẳn là không bị thương chỗ yếu hại, cũng không quá nguy hiểm. Như vậy đợi đến khi Khúc Thành Dẫn tỉnh lại, đoán chừng sẽ đi gặp Mẫn Dịch. Đến lúc đó y sẽ nói chuyện bị thương thế nào. Cho nên, Hồng Hề Việt đợi đến khi trời tối sẽ đến chỗ Khúc Thành Dương.
Nghĩ xong, Hồng Hề Việt cảm thấy trước ngực lành lạnh, cúi đầu nhìn thấy vạt áo rộng mở lộ ra lồng ngực. Nhớ tới biểu tình nhàn nhạt của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt lại cúi đầu nhìn lồng ngực trắng nõn của mình, không khỏi nhíu mày thầm nghĩ, Diệp Cốc Thanh có cảm giác với mình, dáng người của mình cũng không sai, vì sao vừa rồi vạt áo rộng mở, Diệp Cốc Thanh ngay cả chút phản ứng cũng không có? Đừng nói là lực hấp dẫn của mình còn không đủ với hắn đi?
Tác giả :
5 Ngốc