Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày
Chương 31: Tiểu Hồng thụ mặc nữ trang
Chờ đến khi Hồng Hề Việt đun xong nước tắm, Đại Chu cũng đã lấy đến hai bộ quần áo. Nhưng khi Diệp Cốc Thanh nhìn thấy trong đó có một bộ đồ nữ, khóe miệng lập tức cong lên. Quay đầu nhìn vẻ mặt đen thui của Hồng Hề Việt, hắn không phủ nhận là hắn đang cảm thấy rất chờ mong, không biết khi đối phương mặc vào đồ nữ thì sẽ có bộ dạng gì nha.
Đại Chu đưa quần áo đến không lâu, một lão thái thái khoảng chừng bảy mươi tuổi cũng bưng hai bát cơm đến đây. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh vội đứng lên, nghênh đón bà.
“Làm phiền người rồi.”
“Phiền cái gì, chỉ là thêm hai cái bát hai đôi đũa. Trong nhà cũng không có gì tốt để chiêu đãi, các ngươi đừng ghét bỏ là được rồi.” Lão thái thái thuận thế đưa tới bát cơm đầy ắp, quay đầu nhìn Hồng Hề Việt khẽ gật đầu.
“Ngày hôm qua mưa bắt đầu trên núi, các ngươi từ trên núi xuống, hẳn là chưa có gì bỏ bụng, ăn xong rồi đi tắm rửa. Đây là căn nhà của đứa con cả, vợ chồng chúng nó không thường trở về, các ngươi cứ ở đây đi. Có gì muốn nhờ cứ đứng ở trong sân hô một tiếng, ta cùng Đại Chu ở ngay sân bên cạnh thôi.”
“A, cảm ơn lão nhân gia.”
Đoán chừng mình còn ở đây thì Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt không được tự nhiên, thế là, lão thái thái liền kéo Đại Chu đang cười đến ngu ngốc ở bên cạnh trở về.
Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt đã quen ăn cơm gạo thật sự có chút ăn không quen cơm cao lương mà lão thái thái đưa tới, nhưng bụng rỗng một ngày một đêm, hai người vẫn là ăn sạch không bỏ sót một hạt.
Diệp Cốc Thanh định mang bát đũa đi rửa, ai ngờ Hồng Hề Việt lại đứng lên vơ luôn bát đũa trước mặt hắn.
Ngẩng đầu nhìn Hồng Hề Việt, đối phương hất cằm ý bảo Diệp Cốc Thanh nhìn ra ngoài: “Nước tắm xong rồi, ngươi đi tắm trước đi, ta rửa mấy cái bát này một chút là xong.”
Diệp Cốc Thanh đáp lại, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy nước nóng đã đun xong, tắm gội sạch sẽ bỏ đi bùn đất bám dính trên người. Mặc lên bộ đồ Đại Chu mới đem đến, sau khi đun lại nước cho Hồng Hề Việt liền đi ra ngoài.
Lúc này, Hồng Hề Việt đang ngồi xổm bên cạnh giếng nước giặt bộ quần áo hắn mới thay, thấy Diệp Cốc Thanh đi ra, đứng dậy vẩy vẩy bọt nước trên tay nói: “Quần áo giặt gần xong rồi, ngươi dùng nước dội qua lần nữa thì phơi lên đi.” Nói xong, Hồng Hề Việt đứng dậy đi vào nhà.
Diệp Cốc Thanh xách quần áo Hồng Hề Việt đã giặt một nửa, nghe thấy cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân, chính là Đại Chu đang ôm chăn màn đi đến. Diệp Cốc Thanh chùi chùi tay nhận lấy.
“Giường đều sạch sẽ rồi a, các ngươi chỉ cần trải đệm lên nữa là được. Các ngươi từ trên núi xuống chắc cũng mệt mỏi rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Bởi vì trời đầy mây nên vừa rồi Diệp Cốc Thanh hỏi lão thái thái mới biết được hiện tại đã là xế chiều, xuống núi lâu như vậy, Diệp Cốc Thanh đã sớm mệt. Ôm chăn màn đi vào buồng trong, trải chăn màn xong, xuống giường rót chén trà đưa đến miệng.
“Nhanh vậy đã tắm xong?”
Nghe thấy tiếng Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh cầm chén trà ngẩng đầu lên, chỉ thấy cả người Hồng Hề Việt quây trong chiếc váy dài xanh nhạt cùng đai lưng quấn ngang eo đi đến. Mái tóc ẩm ướt vén ra phía sau, giọt nước chậm rãi chui vào cổ áo, biến mất không thấy đâu. Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Diệp Cốc Thanh, khiến cho Diệp Cốc Thanh không khỏi sững sờ.
Hồng Hề Việt vốn có khung xương nhỏ, ngoại trừ so với nữ tử cao gầy bên ngoài, nếu như ngậm miệng không nói, cũng không khác gì người ta. Lúc này lại là váy dài quấn eo, nhưng không hề cảm thấy Hồng Hề Việt ẻo lả, ngược lại làm cho y giống như một thiếu nữ tuổi trăng tròn hoạt bát đáng yêu.
Thấy mắt Diệp Cốc Thanh chớp cũng không chớp một cái nhìn y, Hồng Hề Việt cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, mắt đảo một vòng rồi nở nụ cười đi tới, “Sao vậy? Đẹp mắt hả?” Dứt lời, Hồng Hề Việt cầm tà váy xoay một vòng, đi đến trước mặt Diệp Cốc Thanh, vịn cánh tay hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diệp Cốc Thanh, cất tiếng hỏi: “Ngày tốt cảnh đẹp thế này, Tử Khâm chỉ thưởng thức trà là đủ rồi sao?”
Biết rõ tính xấu của Hồng Hề Việt lại nổi lên, tay đang cầm trà của Diệp Cốc Thanh dừng lại, chậm rãi hạ xuống lại nâng lên, “Hoàn toàn chính xác, ta đang nghĩ một mình thưởng thức trà thì không khỏi buồn tẻ, nhưng bây giờ nhìn thấy ngươi, lại cảm thấy thế này là đủ rồi.”
Hồng Hề Việt không nghĩ tới hôm nay Diệp Cốc Thanh sẽ hùa theo y, sửng sốt một chút rồi cười cười, “Vì sao?”
“Tú sắc khả xan.” Diệp Cốc Thanh không lộ ra chút biểu tình nào nói.
(Tú sắc khả xan – [秀色可餐]: là một câu thành nhữ trung quốc, ý bảo đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng đủ no rồi không cần ăn cơm.)
Nghe vậy, khóe miệng Hồng Hề Việt không khỏi co lại, thấy Diệp Cốc Thanh dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn y, trong lòng không khỏi một hồi rung động, nhớ tới nụ hôn buổi sáng của hai người, Hồng Hề Việt cười xùy một tiếng rồi trợn mắt nhìn Diệp Cốc Thanh, há mồm ngáp một cái, vặn eo bẻ cổ đi đến giường.
Diệp Cốc Thanh nhìn thấy lỗ tai phiếm hồng của Hồng Hề Việt, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhấc chân đi ra đóng cửa lại, ngay sau đó cũng leo lên giường nghỉ ngơi.
Diệp Cốc Thanh thấy Hồng Hề Việt đặt cái bọc chứa ngân phiếu bên cạnh y, biết rõ y nghĩ như thế nào, vậy cứ theo y đi. Khoác chăn lên ngang bụng của hai người, Diệp Cốc Thanh nhắm mắt nhưng vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Trong đầu không ngừng văng vẳng lời cự tuyệt của Hồng Hề Việt sáng nay.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh, Diệp Cốc Thanh nhịn không được quay qua mở to mắt nhìn Hồng Hề Việt. Nhìn đến gương mặt trắng nõn, Diệp Cốc Thanh muốn đưa tay sờ. Nhưng chưa chờ hắn đưa tay qua, Hồng Hề Việt đã mở mắt.
“Không ngủ được à?” Hồng Hề Việt nghiêng đầu hỏi.
“Hồng Hề Việt, ngươi không muốn cùng một chỗ với ta bởi vì ta là Đường Khanh Ly, cha của Đường Khanh Ly là sư tôn của ngươi sao?”
Không nghĩ tới Diệp Cốc Thanh sẽ hỏi vấn đề này, Hồng Hề Việt liền cứng ngắc, ánh mắt đang đặt trên người Diệp Cốc Thanh vội chuyển lên nóc nhà.
Thấy Hồng Hề Việt ngậm miệng không trả lời, Diệp Cốc Thanh tiếp tục nhìn y hỏi “Vậy nếu như ta không phải là Đường Khanh Ly thì sao?”
“Nói lời ngu ngốc gì vậy, trên người của ngươi có cái bớt, Diệp lão gia và Diệp phu nhân cũng đã xác nhận, ngươi chính là A Ly. Sao có khả năng là sai được? Đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ đi.” Nói xong, Hồng Hề Việt ấn bả vai Diệp Cốc Thanh, đưa tay kéo chăn phủ lên mặt hắn, che lại ánh mắt nóng rực.
Chờ đến khi Diệp Cốc Thanh chui ra khỏi chăn, Hồng Hề Việt đã quay mặt sang chỗ khác. Thấy thế, lời nói ra đến khóe miệng cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng nhắm mắt lại.
Trải qua một ngày tinh thần khẩn trương đến cao độ, lúc này đã có thể thả lỏng, mặc dù Diệp Cốc Thanh mang theo tâm sự, nhưng rất nhanh chìm vào mộng đẹp. Hồng Hề Việt nằm bên cạnh, sau khi đã xác định Diệp Cốc Thanh đã ngủ thì mở mắt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt say giấc của đối phương, ngón tay thon dài không tự chủ vuốt ve bờ môi của mình….
Một đêm không mộng mị cho tới hừng đông, chờ đến khi Diệp Cốc Thanh tỉnh lại, Hồng Hề Việt đang ở trước sân nhận lấy phần cơm mà lão thái thái đưa sang. Nghiêng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh từ trong nhà đi ra, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp.
Diệp Cốc Thanh đi đến chỗ hai người, nói vài câu với lão thái thái rồi đi đến cạnh giếng rửa mặt. Nghiêng đầu nhìn Hồng Hề Việt đang nói chuyện với lão thái thái, nghe y cố gắng hạ giọng, Diệp Cốc Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ăn xong điểm tâm, Diệp Cốc Thanh hỏi lão thái thái đường đi đến trấn trên, lão thái thái nói từ đây đến đó còn khoảng bảy tám dặm, tối hôm qua Lý Chính còn chưa đi, đợi chút nữa cho bọn họ quá giang theo xe Lý Chính.
“Đại nương, quần áo của chúng ta đã khô, bộ đồ này lát nữa ta sẽ giặt rồi phơi ở ngoài, bà nhớ thu lại.”
“A, không cần đâu. Đồ ngươi đang mặc là của con gái ta, năm trước nó qua thôn bên cạnh, nó cũng không cần bộ đồ này nữa rồi, các ngươi không có nhiều quần áo lắm, không ngại cũ thì cứ cầm mà mặc.”
Nghe lão thái thái nói xong, Diệp Cốc Thanh gật đầu trả lời thay Hồng Hề Việt: “Như vậy ta phải cảm ơn đại nương rồi.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt đang trừng mắt nhìn mình, cười nói: “Nhìn rất đẹp.”
“Vợ chồng mới cưới tình cảm thật tốt, vừa nghe vợ ngươi nói các ngươi còn chưa có con. Aizz, phải nhanh nhanh mà có đứa nhỏ đi, có con mới náo nhiệt nha. Không nói nữa, không nói nữa, ta ra ngoài xem Lý Chính đã đi chưa, để nói với thôn trưởng một tiếng.”
Nói xong, lão thái thái cầm lấy bát đũa Hồng Hề Việt đã rửa xong hấp tấp chạy đi.
Diệp Cốc Thanh thu lại quần áo phơi bên ngoài đi vào phòng, chờ hai người đã sắp xếp xong, lão thái thái cũng quay lại. Nói cho Diệp Cốc Thanh biết Lý Chính đã đồng ý cho bọn họ quá giang lên trấn trên, Diệp Cốc Thanh móc một lượng bạc vụn từ trong ngực đưa cho lão thái thái.
Lão thái thái không muốn cầm, sau khi từ chối một trận, thấy Diệp Cốc Thanh kiên trì đành phải nhận lấy. Nhưng mà, vào lúc Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt lên đường, liền cầm mấy cái bánh bao dùng giấy dầu gói lại nhét vào trong bao đồ của Hồng Hề Việt.
Cái thôn này là một nơi hoang vu hẻo lánh, tuy rằng Lý Chính so với người trong thôn thì khá giả hơn một chút, nhưng ra ngoài cũng chỉ có một cái xe trâu. Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt ngồi lắc qua lắc lại trên xe, nghe Lý Chính nói phong tục tạp quán vùng này. Hồng Hề Việt và Diệp Cốc Thanh vốn không phải người nói nhiều, thấy có người nói chuyện với mình, làm xấu mặt người ta cũng không tốt, nên câu được câu không trò chuyện với gã.
Lý Chính đang đánh xe khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt tròn tròn, nhìn qua đôi mắt một mí thì thấy đây là người chất phát thân thiện, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại lóe sáng, làm cho người ta thật khó mà tin tưởng.
Diệp Cốc Thanh không sợ gã có lòng dạ xấu xa, chính là thỉnh thoảng ánh mắt của đối phương lại rơi xuống người Hồng Hề Việt, khiến hắn không thể không chán ghét. Ngước mắt nhìn Hồng Hề Việt dường như không phát hiện ra điều gì, Diệp Cốc Thanh dịch người dùng thân thể để ngăn cản ánh mắt kia.
“Mệt mỏi sao? Mệt thì ngủ một lát đi?” Hồng Hề Việt ngăn lại bả vai Diệp Cốc Thanh, lúc hắn tránh thì đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
Diệp Cốc Thanh không biết Hồng Hề Việt có ý gì, ngẩng đầu nhìn y, thấy Hồng Hề Việt đưa mắt nhìn hắn rồi liếc sang bên cạnh, liền nằm xuống đùi Hồng Hề Việt theo ý của y.
“Thân thể phu quân nhà ngươi thật sự có chuyện? Mới ngồi chút xíu đã không chịu được. Ta nói a, nữ tử lập gia đình cũng phải chọn người có sức khỏe tốt, diện mạo lớn lên có đẹp thì dùng làm gì, cũng không thể nấu cơm, vị phu nhân này (*người đã lập gia đình), ngươi nói có đúng không?”
“Lý Chính đại nhân nói sao thì chính là vậy.”
Ngồi đánh xe còn không ngừng lải nhải nói chuyện với Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh nhìn qua chỗ hở giữa cánh tay của Hồng Hề Việt, nhìn thấy bàn tay nhăn nheo của Lý Chính đang sờ soạng tay Hồng Hề Việt. Không chờ Diệp Cốc Thanh phản ứng lại, chỉ thấy Hồng Hề Việt nhấc tay, khuỷu tay ‘lơ đãng’ đẩy người đang ngồi trên càng xe xuống dưới. Chỉ nghe thấy một tiếng ‘ôi’, lập tức bánh xe hình tròn liền nghiền qua người gã….
Đại Chu đưa quần áo đến không lâu, một lão thái thái khoảng chừng bảy mươi tuổi cũng bưng hai bát cơm đến đây. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh vội đứng lên, nghênh đón bà.
“Làm phiền người rồi.”
“Phiền cái gì, chỉ là thêm hai cái bát hai đôi đũa. Trong nhà cũng không có gì tốt để chiêu đãi, các ngươi đừng ghét bỏ là được rồi.” Lão thái thái thuận thế đưa tới bát cơm đầy ắp, quay đầu nhìn Hồng Hề Việt khẽ gật đầu.
“Ngày hôm qua mưa bắt đầu trên núi, các ngươi từ trên núi xuống, hẳn là chưa có gì bỏ bụng, ăn xong rồi đi tắm rửa. Đây là căn nhà của đứa con cả, vợ chồng chúng nó không thường trở về, các ngươi cứ ở đây đi. Có gì muốn nhờ cứ đứng ở trong sân hô một tiếng, ta cùng Đại Chu ở ngay sân bên cạnh thôi.”
“A, cảm ơn lão nhân gia.”
Đoán chừng mình còn ở đây thì Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt không được tự nhiên, thế là, lão thái thái liền kéo Đại Chu đang cười đến ngu ngốc ở bên cạnh trở về.
Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt đã quen ăn cơm gạo thật sự có chút ăn không quen cơm cao lương mà lão thái thái đưa tới, nhưng bụng rỗng một ngày một đêm, hai người vẫn là ăn sạch không bỏ sót một hạt.
Diệp Cốc Thanh định mang bát đũa đi rửa, ai ngờ Hồng Hề Việt lại đứng lên vơ luôn bát đũa trước mặt hắn.
Ngẩng đầu nhìn Hồng Hề Việt, đối phương hất cằm ý bảo Diệp Cốc Thanh nhìn ra ngoài: “Nước tắm xong rồi, ngươi đi tắm trước đi, ta rửa mấy cái bát này một chút là xong.”
Diệp Cốc Thanh đáp lại, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy nước nóng đã đun xong, tắm gội sạch sẽ bỏ đi bùn đất bám dính trên người. Mặc lên bộ đồ Đại Chu mới đem đến, sau khi đun lại nước cho Hồng Hề Việt liền đi ra ngoài.
Lúc này, Hồng Hề Việt đang ngồi xổm bên cạnh giếng nước giặt bộ quần áo hắn mới thay, thấy Diệp Cốc Thanh đi ra, đứng dậy vẩy vẩy bọt nước trên tay nói: “Quần áo giặt gần xong rồi, ngươi dùng nước dội qua lần nữa thì phơi lên đi.” Nói xong, Hồng Hề Việt đứng dậy đi vào nhà.
Diệp Cốc Thanh xách quần áo Hồng Hề Việt đã giặt một nửa, nghe thấy cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân, chính là Đại Chu đang ôm chăn màn đi đến. Diệp Cốc Thanh chùi chùi tay nhận lấy.
“Giường đều sạch sẽ rồi a, các ngươi chỉ cần trải đệm lên nữa là được. Các ngươi từ trên núi xuống chắc cũng mệt mỏi rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Bởi vì trời đầy mây nên vừa rồi Diệp Cốc Thanh hỏi lão thái thái mới biết được hiện tại đã là xế chiều, xuống núi lâu như vậy, Diệp Cốc Thanh đã sớm mệt. Ôm chăn màn đi vào buồng trong, trải chăn màn xong, xuống giường rót chén trà đưa đến miệng.
“Nhanh vậy đã tắm xong?”
Nghe thấy tiếng Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh cầm chén trà ngẩng đầu lên, chỉ thấy cả người Hồng Hề Việt quây trong chiếc váy dài xanh nhạt cùng đai lưng quấn ngang eo đi đến. Mái tóc ẩm ướt vén ra phía sau, giọt nước chậm rãi chui vào cổ áo, biến mất không thấy đâu. Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Diệp Cốc Thanh, khiến cho Diệp Cốc Thanh không khỏi sững sờ.
Hồng Hề Việt vốn có khung xương nhỏ, ngoại trừ so với nữ tử cao gầy bên ngoài, nếu như ngậm miệng không nói, cũng không khác gì người ta. Lúc này lại là váy dài quấn eo, nhưng không hề cảm thấy Hồng Hề Việt ẻo lả, ngược lại làm cho y giống như một thiếu nữ tuổi trăng tròn hoạt bát đáng yêu.
Thấy mắt Diệp Cốc Thanh chớp cũng không chớp một cái nhìn y, Hồng Hề Việt cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, mắt đảo một vòng rồi nở nụ cười đi tới, “Sao vậy? Đẹp mắt hả?” Dứt lời, Hồng Hề Việt cầm tà váy xoay một vòng, đi đến trước mặt Diệp Cốc Thanh, vịn cánh tay hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diệp Cốc Thanh, cất tiếng hỏi: “Ngày tốt cảnh đẹp thế này, Tử Khâm chỉ thưởng thức trà là đủ rồi sao?”
Biết rõ tính xấu của Hồng Hề Việt lại nổi lên, tay đang cầm trà của Diệp Cốc Thanh dừng lại, chậm rãi hạ xuống lại nâng lên, “Hoàn toàn chính xác, ta đang nghĩ một mình thưởng thức trà thì không khỏi buồn tẻ, nhưng bây giờ nhìn thấy ngươi, lại cảm thấy thế này là đủ rồi.”
Hồng Hề Việt không nghĩ tới hôm nay Diệp Cốc Thanh sẽ hùa theo y, sửng sốt một chút rồi cười cười, “Vì sao?”
“Tú sắc khả xan.” Diệp Cốc Thanh không lộ ra chút biểu tình nào nói.
(Tú sắc khả xan – [秀色可餐]: là một câu thành nhữ trung quốc, ý bảo đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng đủ no rồi không cần ăn cơm.)
Nghe vậy, khóe miệng Hồng Hề Việt không khỏi co lại, thấy Diệp Cốc Thanh dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn y, trong lòng không khỏi một hồi rung động, nhớ tới nụ hôn buổi sáng của hai người, Hồng Hề Việt cười xùy một tiếng rồi trợn mắt nhìn Diệp Cốc Thanh, há mồm ngáp một cái, vặn eo bẻ cổ đi đến giường.
Diệp Cốc Thanh nhìn thấy lỗ tai phiếm hồng của Hồng Hề Việt, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhấc chân đi ra đóng cửa lại, ngay sau đó cũng leo lên giường nghỉ ngơi.
Diệp Cốc Thanh thấy Hồng Hề Việt đặt cái bọc chứa ngân phiếu bên cạnh y, biết rõ y nghĩ như thế nào, vậy cứ theo y đi. Khoác chăn lên ngang bụng của hai người, Diệp Cốc Thanh nhắm mắt nhưng vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Trong đầu không ngừng văng vẳng lời cự tuyệt của Hồng Hề Việt sáng nay.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh, Diệp Cốc Thanh nhịn không được quay qua mở to mắt nhìn Hồng Hề Việt. Nhìn đến gương mặt trắng nõn, Diệp Cốc Thanh muốn đưa tay sờ. Nhưng chưa chờ hắn đưa tay qua, Hồng Hề Việt đã mở mắt.
“Không ngủ được à?” Hồng Hề Việt nghiêng đầu hỏi.
“Hồng Hề Việt, ngươi không muốn cùng một chỗ với ta bởi vì ta là Đường Khanh Ly, cha của Đường Khanh Ly là sư tôn của ngươi sao?”
Không nghĩ tới Diệp Cốc Thanh sẽ hỏi vấn đề này, Hồng Hề Việt liền cứng ngắc, ánh mắt đang đặt trên người Diệp Cốc Thanh vội chuyển lên nóc nhà.
Thấy Hồng Hề Việt ngậm miệng không trả lời, Diệp Cốc Thanh tiếp tục nhìn y hỏi “Vậy nếu như ta không phải là Đường Khanh Ly thì sao?”
“Nói lời ngu ngốc gì vậy, trên người của ngươi có cái bớt, Diệp lão gia và Diệp phu nhân cũng đã xác nhận, ngươi chính là A Ly. Sao có khả năng là sai được? Đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ đi.” Nói xong, Hồng Hề Việt ấn bả vai Diệp Cốc Thanh, đưa tay kéo chăn phủ lên mặt hắn, che lại ánh mắt nóng rực.
Chờ đến khi Diệp Cốc Thanh chui ra khỏi chăn, Hồng Hề Việt đã quay mặt sang chỗ khác. Thấy thế, lời nói ra đến khóe miệng cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng nhắm mắt lại.
Trải qua một ngày tinh thần khẩn trương đến cao độ, lúc này đã có thể thả lỏng, mặc dù Diệp Cốc Thanh mang theo tâm sự, nhưng rất nhanh chìm vào mộng đẹp. Hồng Hề Việt nằm bên cạnh, sau khi đã xác định Diệp Cốc Thanh đã ngủ thì mở mắt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt say giấc của đối phương, ngón tay thon dài không tự chủ vuốt ve bờ môi của mình….
Một đêm không mộng mị cho tới hừng đông, chờ đến khi Diệp Cốc Thanh tỉnh lại, Hồng Hề Việt đang ở trước sân nhận lấy phần cơm mà lão thái thái đưa sang. Nghiêng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh từ trong nhà đi ra, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp.
Diệp Cốc Thanh đi đến chỗ hai người, nói vài câu với lão thái thái rồi đi đến cạnh giếng rửa mặt. Nghiêng đầu nhìn Hồng Hề Việt đang nói chuyện với lão thái thái, nghe y cố gắng hạ giọng, Diệp Cốc Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ăn xong điểm tâm, Diệp Cốc Thanh hỏi lão thái thái đường đi đến trấn trên, lão thái thái nói từ đây đến đó còn khoảng bảy tám dặm, tối hôm qua Lý Chính còn chưa đi, đợi chút nữa cho bọn họ quá giang theo xe Lý Chính.
“Đại nương, quần áo của chúng ta đã khô, bộ đồ này lát nữa ta sẽ giặt rồi phơi ở ngoài, bà nhớ thu lại.”
“A, không cần đâu. Đồ ngươi đang mặc là của con gái ta, năm trước nó qua thôn bên cạnh, nó cũng không cần bộ đồ này nữa rồi, các ngươi không có nhiều quần áo lắm, không ngại cũ thì cứ cầm mà mặc.”
Nghe lão thái thái nói xong, Diệp Cốc Thanh gật đầu trả lời thay Hồng Hề Việt: “Như vậy ta phải cảm ơn đại nương rồi.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt đang trừng mắt nhìn mình, cười nói: “Nhìn rất đẹp.”
“Vợ chồng mới cưới tình cảm thật tốt, vừa nghe vợ ngươi nói các ngươi còn chưa có con. Aizz, phải nhanh nhanh mà có đứa nhỏ đi, có con mới náo nhiệt nha. Không nói nữa, không nói nữa, ta ra ngoài xem Lý Chính đã đi chưa, để nói với thôn trưởng một tiếng.”
Nói xong, lão thái thái cầm lấy bát đũa Hồng Hề Việt đã rửa xong hấp tấp chạy đi.
Diệp Cốc Thanh thu lại quần áo phơi bên ngoài đi vào phòng, chờ hai người đã sắp xếp xong, lão thái thái cũng quay lại. Nói cho Diệp Cốc Thanh biết Lý Chính đã đồng ý cho bọn họ quá giang lên trấn trên, Diệp Cốc Thanh móc một lượng bạc vụn từ trong ngực đưa cho lão thái thái.
Lão thái thái không muốn cầm, sau khi từ chối một trận, thấy Diệp Cốc Thanh kiên trì đành phải nhận lấy. Nhưng mà, vào lúc Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt lên đường, liền cầm mấy cái bánh bao dùng giấy dầu gói lại nhét vào trong bao đồ của Hồng Hề Việt.
Cái thôn này là một nơi hoang vu hẻo lánh, tuy rằng Lý Chính so với người trong thôn thì khá giả hơn một chút, nhưng ra ngoài cũng chỉ có một cái xe trâu. Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt ngồi lắc qua lắc lại trên xe, nghe Lý Chính nói phong tục tạp quán vùng này. Hồng Hề Việt và Diệp Cốc Thanh vốn không phải người nói nhiều, thấy có người nói chuyện với mình, làm xấu mặt người ta cũng không tốt, nên câu được câu không trò chuyện với gã.
Lý Chính đang đánh xe khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt tròn tròn, nhìn qua đôi mắt một mí thì thấy đây là người chất phát thân thiện, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại lóe sáng, làm cho người ta thật khó mà tin tưởng.
Diệp Cốc Thanh không sợ gã có lòng dạ xấu xa, chính là thỉnh thoảng ánh mắt của đối phương lại rơi xuống người Hồng Hề Việt, khiến hắn không thể không chán ghét. Ngước mắt nhìn Hồng Hề Việt dường như không phát hiện ra điều gì, Diệp Cốc Thanh dịch người dùng thân thể để ngăn cản ánh mắt kia.
“Mệt mỏi sao? Mệt thì ngủ một lát đi?” Hồng Hề Việt ngăn lại bả vai Diệp Cốc Thanh, lúc hắn tránh thì đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
Diệp Cốc Thanh không biết Hồng Hề Việt có ý gì, ngẩng đầu nhìn y, thấy Hồng Hề Việt đưa mắt nhìn hắn rồi liếc sang bên cạnh, liền nằm xuống đùi Hồng Hề Việt theo ý của y.
“Thân thể phu quân nhà ngươi thật sự có chuyện? Mới ngồi chút xíu đã không chịu được. Ta nói a, nữ tử lập gia đình cũng phải chọn người có sức khỏe tốt, diện mạo lớn lên có đẹp thì dùng làm gì, cũng không thể nấu cơm, vị phu nhân này (*người đã lập gia đình), ngươi nói có đúng không?”
“Lý Chính đại nhân nói sao thì chính là vậy.”
Ngồi đánh xe còn không ngừng lải nhải nói chuyện với Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh nhìn qua chỗ hở giữa cánh tay của Hồng Hề Việt, nhìn thấy bàn tay nhăn nheo của Lý Chính đang sờ soạng tay Hồng Hề Việt. Không chờ Diệp Cốc Thanh phản ứng lại, chỉ thấy Hồng Hề Việt nhấc tay, khuỷu tay ‘lơ đãng’ đẩy người đang ngồi trên càng xe xuống dưới. Chỉ nghe thấy một tiếng ‘ôi’, lập tức bánh xe hình tròn liền nghiền qua người gã….
Tác giả :
5 Ngốc