Cưới Lâu Sẽ Hợp
Chương 37: Tiến triển thần tốc (03)
Edit: Thu Lệ
Mặc dù Đường Thư Nhan nói muốn thẳng thắn với Thẩm Tự Chước nhưng mãi cho đến khi trường học Đàm Như Ý nghỉ hè cũng không có chút động tĩnh nào. Thỉnh thoảng Đàm Như Ý cũng nghe Thẩm Tự Chước nhắc tới, sau khi xuất viện Đường Thư Nhan vẫn ở nhà nghỉ ngơi sau đó về quê một chuyến, cũng đã một thời gian không đến công ty.
Trường học bắt đầu tiến vào giai đoạn thi cuối kỳ, Đàm Như Ý không còn tâm tư để quan tâm đến người khác nữa. Về chuyện đăng ký kết hôn, hai người quyết định chờ trường học nghỉ hè, chọn một hôm rảnh rỗi hai người sẽ đến cục dân chính.
Trường học chính thức nghỉ hè, qua hai ngày Đàm Như Ý lại đi dạy bổ túc ở cung thiếu niên mà trước đó đã bàn bạc với cô giáo Mã.
Mỗi ngày, Đàm Như Ý dạy viết văn bốn tiết trên hai lớp. Phụ huynh đưa con em mình tới cung thiếu nên cũng không trông mong bọn chúng giỏi giang bao nhiêu, chẳng qua do công việc bận rộn nên tìm một nơi an toàn để gởi gắm mà thôi. Nhưng Đàm Như Ý d/đ"l;q"đ cũng không qua loa cho xong, tuy cô là người có tính tình ôn hòa nhưng đối với công việc lại cực kỳ xoi mói. Vì dạy tốt hai lớp học sinh, bản thân đã tự thiết nội dung trong tiết học, bao gồm các phương diện đọc, rèn luyện và bình luận.
Mỗi ngày cô lên lớp buổi sáng, buổi về nhà phê chữa làm văn. Bởi vì quá mức chăm chỉ, cố gắng đạt tới dạy theo năng khiếu nên tính lại mỗi ngày thời gian ở không còn ít hơn lúc đi dạy chính thức.
Có một lần ăn xong cơm tối, vẫn còn bảy tám bài văn chưa chấm xong, Thẩm Tự Chước quét dọn xong phòng bếp đi vào thư phòng, thấy Đàm Như Ý vẫn cúi đầu làm việc, liền lấy ghế đến ngồi vào đối diện cô, "Còn chưa chấm xong?"
Đàm Như Ý gật đầu, "Bây giờ em đang chấm bài tệ nhất, người khác đều chỉ có vấn đề đôi chỗ, cậu này thì hoàn toàn trái ngược. Lỗi chính tả cũng nhiều, phải kiếm từng chút từng chút khiến đầu em cũng đau!"
Thẩm Tự Chước cười lên, "Thật may là em chưa từng thấy anh thi văn đấy cô giáo Đàm."
Đàm Như Ý nâng mắt lên nhìn anh, "Anh viết văn không tốt sao?"
"Không tốt lắm, hồi còn học cấp hai giáo viên ngữ văn nói anh bất kể là văn tường thuật, văn nghị luận hay là văn xuôi trữ tình, tất cả đều có nề có nếp như sản phẩm sách hướng dẫn."
Đàm Như Ý bật cười, "Vậy anh thi tốt nghiệp trung học môn ngữ văn bao nhiêu?"
"120 điểm. Đây là kết quả dưới sự thúc ép hơn một tháng của giáo viên đấy!"
Đàm Như Ý bỗng cảm thấy cân bằng, "Cái này gọi là văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công(*)."
(*): Trích trong “Sư nói” của Khổng Tử
Thẩm Tự Chước liếc mắt nhìn cô đang phê chữa bài tập, "Còn bao nhiêu nữa?"
"Không nhiều lắm, khoảng năm bài nữa là xong."
"Muốn anh chấm cùng không?"
Đàm Như Ý vội vàng lắc đầu, "Ngàn vạn đừng!" Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Chước, mặt có chút nóng lên nhỏ giọng nói, "Anh ở trước mặt em không thể nào tập trung làm việc được."
Thẩm Tự Chước bật cười, đứng dậy khỏi ghế chống hai tay dọc theo bàn làm việc, thân thể nghiêng về phía trước hôn lên trán cô một cái.
Lần này anh anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt, ống tay áo vén lên lộ ra đường cong mạnh mẽ của cánh tay, dáng vẻ gian trá nghiêng người về phía trước đâu nào giống như người đàn ông hai mươi tám tuổi. Đàm Như Ý nghĩ lần cùng anh cúi đầu làm việc, giống như dự đoán trước cho ngày hôm nay.
Đàm Như Ý lẩm bẩm nói: "Goethe(*) thật là một tác giả vĩ đại."
(*): Johann Wolfgang von Goethe: Được coi là một trong những vĩ nhân trong nền văn chương thế giới, ông là một nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà văn nhà khoa học, họa sĩ của Đức. Do đó ông là một trong số ít những người được xem là nhà thông thái.
Thẩm Tự Chước không nghe rõ, "Em nói cái gì?"
Đàm Như Ý bị bóng dáng của anh bao phủ, giữa hô hấp đều là hơi thở nhè nhẹ trên người anh. Không thể làm gì khác hơn là đưa tay đẩy anh, "Đi nhanh đi!"
Đàm Như Ý vẫn giữ lại giường đơn ở thư phòng như lúc trước, nhưng bây giờ chỉ để trang trí. Thật ra thì từ sau lần đầu tiên, hai người đã vượt qua một khoảng thời gian hết sức khó xử. d/đ;l"q"d Khi đó Đàm Như Ý không quyết định chắc chắn được, sau khi tắm xong vẫn dự định đến thư phòng ngủ, vừa đi tới cửa Thẩm Tự Chước đã nhô đầu ra khỏi phòng ngủ, "Như Ý, tới đây giúp anh một chuyện."
Đàm Như Ý "Vâng!" một tiếng, nghe lời đi tới.
"Có cái cà vạt màu xanh đậm đường kẻ......"
Đàm Như Ý vội nói: "Ở trên sân thượng." Nói xong mở cửa ban công, lấy cà vạt phơi trên giá xuống. Lúc cúi đầu đưa cho Thẩm Tự Chước, lại làm cho anh bắt được ngón tay.
"Giường ở thư phòng quá nhỏ, sau này ngủ ở đây đi."
Mí mắt Đàm Như Ý run lên một cái, không lên tiếng nhưng gương mặt lại như bị phỏng.
Thẩm Tự Chước hình như cũng nghiêm chỉnh, đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng, "Anh không có ý gì khác......"
"Em biết."
Hai người cộng lại đã gần năm mươi tuổi, đứng đối mặt nhau lại luống cuống tay chân giống như thiếu niên thiếu nữ mới biết yêu lần đầu. Như thế lại qua mấy ngày, dù sao cũng dần dần thả lỏng.
Đàm Như Ý chấm bài tập xong đi ra ngoài, Thẩm Tự Chước đang xem tin tức, nghe động tĩnh đưa tay vỗ vỗ bên cạnh mình. Đàm Như Ý đi sang ngồi xuống, Thẩm Tự Chước quay đầu nhìn cô, "Ngày mai có thời gian không?"
Đàm Như Ý biết anh nói chuyện đăng ký kết hôn nên gật đầu nói: "Có."
Vậy mà vừa dứt lời, Đàm Như Ý mới nhớ tới hộ khẩu cũng không có trên tay mình, lúc cô học đại học có cầm theo đến trường học, nhưng sau khi tốt nghiệp đã cầm về quê. Hôm nay còn đặt ở trong nhà, phải trở về một chuyến để lấy.
Đàm Như Ý bàn bạc chuyển giờ dạy với Cô giáo Mã, sáng sớm hôm sau liền về quê. Cô xin nghỉ hai ngày, ở nhà một đêm, ngày hôm sau nhắc tới chuyện hộ khẩu với ông nội Đàm.
Ông nội Đàm mừng rỡ, "Vậy là… Vậy là muốn đăng ký kết hôn hả?"
Đàm Như Ý mỉm cười gật đầu.
"Được, ông cũng biết đứa nhỏ Tiểu Thẩm này làm việc thiết thực." Lúc này đứng lên, đi vào phòng ngủ mở tủ treo quần áo kéo ngăn kéo ở giữa ra.
Ông nội Đàm có thói quen để những giấy tờ quan trọng ở đây. Ông lật sổ tiết kiệm, giấy hôn thú cùng chụp với bà nội Như Ý năm đó ra, tìm nửa ngày, nghi ngờ nói, "Sao không tìm được, lần trước làm bảo hiểm y tế còn dùng mà."
Đàm Như Ý đi tới, "Sao vậy ạ?"
Ông nội Đàm rút ngăn kéo ra đổ tất cả xuống giường, lục lại toàn bộ vậy mà vẫn không tìm được hộ khẩu.
Sắc mặt ông nội Đàm trầm xuống, "Gọi điện thoại cho cha con ngay."
Trong lòng Đàm Như Ý cũng trầm xuống, lấy điện thoại di động ra gọi vào một dãy số. Vừa mới kết nối ông nội Đàm đã đoạt lấy điện thoại, "Hộ khẩu đâu?"
"Ở chỗ con."
Ông nội Đàm cố nén tức giận, "Mau trả lại cho tao, Như Ý phải đăng ký kết hôn với Tiểu Thẩm."
"Ơ? Cái này là dự định đăng ký kết hôn à nha?" Đàm Vệ Quốc say khướt nói: "Phát triển đảo ngược như vậy cũng không chịu nói với người làm cha này một tiếng."
"Mày không biết tấu xấu mà còn nói, mày có dáng vẻ của người làm cha à? Mau trả lại cho tao!"
Đàm Vệ Quốc cười ha ha, "Vậy thì không được, con gái đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Giấy chứng nhận còn chưa lĩnh đã không chịu nhận người thân, nếu như thực sự lĩnh rồi thì danh chính ngôn thuận thành người Thẩm gia, con và cha chờ uống gió Tây Bắc đi!"
Ông nội Đàm tức đến đòi mạng, "Được lắm! Mày cho rằng không có mày thì hai đứa nó không đăng ký kết hôn được hay sao?"
Trong lòng Đàm Như Ý nặng nề, nhưng vẫn phải lên tinh thần an ủi ông nội Đàm.
Ông nội Đàm nói: "Không có chuyện gì, chúng ta đi làm cái khác!"
Vậy mà người đứng tên chủ hộ trên hộ khẩu của Đàm Như Ý vẫn là Đàm Vệ Quốc, đi nới quản lý hộ tịch nghe ngóng mới biết, cho dù muốn làm lại vẫn phải do Đàm Vệ Quốc ra mặt hoặc bảo ông ta viết thư ủy thác mới được.
Ra khỏi nơi quản lý hộ tịch, cả người Đàm Như Ý đều không còn sức lực, cong chân ngồi trên bậc thang ở cửa vùi đầu giữa cánh tay, muốn khóc lại không khóc nổi.
Cô đã sớm biết chuyện không thể nào dễ dàng như vậy. Đời này của cô bất kể gặp được chuyện gì tốt cuối cùng cũng phát triển theo hướng xấu nhất.
Lúc học tiểu học được chọn vào trong đội nhảy múa của lớp để tham gia hội diễn ngày quốc tế thiếu nhi, bởi vì Đàm Vệ Quốc không bỏ ra bốn mươi đồng phía đồng phục, cô không thể làm gì khác hơn là lấy cớ trong nhà có việc để rút lui. Lúc thi cấp ba, vốn thi vào một trường cấp ba tốt hơn nhưng cũng bởi vì Đàm Vệ Quốc không d/đ;l;q;d nở tốn học phí nên không thể thi. Nếu không phải do cô lấy cái chết để uy hiếp thì sợ rằng ngay cả học đại học cũng không được đi. Bây giờ có lẽ sẽ giống với những đứa trẻ ở trấn trên đó, gả cho người ta thật sớm, sinh hai đứa bé nhem nhuốt như khỉ, cả đời cứ sống đần độn u mê như vậy.
Cô nghĩ kiếp trước nhất định đã thiếu Đàm Vệ Quốc, nếu không tại sao ông ta luôn đối nghịch với cô tất cả chuyện chuyện. Hai mươi mấy năm qua chưa tưng có được ngày nào vui vẻ, thật vất vả mới thoát khỏi vũng bùn, rồi lại vào khoảnh khắc cuối cùng bị ông ta kéo vào trong địa ngục.
Đàm Như Ý nhắm mắt lại, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống nền xi măng.
Điện thoại di động trong túi rung lên, Đàm Như Ý móc ra nhìn là Thẩm Tự Chước gọi tới. Cô cắn chặt đôi môi, do dự một lát liền đưa tay cúp.
Thẩm Tự Chước lại gọi đến. Lặp lại ba lần, Đàm Như Ý cũng không hạ được quyết tâm nữa.
Giọng nói của Thẩm Tự Chước hơi dồn dập: "Sao không nghe điện thoại......"
Đàm Như Ý vừa nghe thấy giọng nói của anh, "Oa" một cái khóc lên, "Anh Thẩm......"
Thẩm Tự Chước vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đàm Như Ý thút tha thút thít kể lại mọi chuyện, bên Thẩm Tự Chước im lặng lắng nghe, sau một lúc lâu mới trầm giọng mở miệng, "Em chờ anh." Lại hết sức ảo não, "Sớm biết nên trở về cùng em."
Trước khi cúp điện thoại, Thẩm Tự Chước an ủi nói: "Không có việc gì, em trở về chờ anh, đừng để ông nội lo lắng."
Cúp điện thoại, Đàm Như Ý lau nước mắt, đứng dậy dùng mủi giày lau sạch nước mắt trên nền xi - măng. Không muốn trở về để ông nội Đàm nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của mình, cô đứng dậy đi về phía cầu.
Hiện giờ là thời gian nghỉ hè nên dưới gầm cầu tràn đầy trẻ em chơi đàu bơi lội, tiếng cười vang tận mây xanh. Đàm Như Ý hờ hững nhìn, chỉ cảm thấy tiếng cười kia cách mình vô cùng xa xô, ánh mặt trời buổi chiều vô cùng nóng bỏng chiếu lên trên người lại không cảm nhận được tia ấm áp, cũng giống như tất c cả trên rời đi vô cùng xa.
Đứng phơi nắng một lát đến choáng váng đầu, Đàm Như Ý tìm một ụ đá có bóng mát dưới trụ ngồi xuống, im lặng ngồi cho đến khi ánh nắng ngã về Tây, trời chiều đem phía tây xanh nhạt là bầu trời nhiễm thấu, khóc ra máu. Chơi từng đứa trẻ chơi đùa về nhà ăn cơm, sắc trời dần dần tối xuống, ánh đèn của khu dân cư gần bờ sông dần dần sáng lên.
Điện thoại di động của Đàm Như Ý lại vang lên, giọng nói của Thẩm Tự Chước dồn dập, "Em đang ở đâu?" Đàm Như Ý từ từ đứng lên liếc mắt nhìn phía bên kia cầu, giọng nói khàn khàn: "Em đang ở trên cầu, sẽ về ngay lập tức."
Cúp điện thoại, cô đi dọc theo bậc thang để lên cầu, mới đi được vài bước chợt nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trong hoàng hôn, một bóng đang chạy như bay về phía này.
Đàm Như Ý không khỏi ngừng lại, sau một lúc lâu bóng dáng đó đã đến trước mặt, ôm lấy cổ cô, ôm rất chặc, đến nỗi xương sườn giống như bị anh sết gảy.
Thẩm Tự Chước hít thở dồn dập mà nặng nề, từng tiếng từng tiếng nện vào trong lòng cô, "Em đừng làm anh sợ."
Mặc dù Đường Thư Nhan nói muốn thẳng thắn với Thẩm Tự Chước nhưng mãi cho đến khi trường học Đàm Như Ý nghỉ hè cũng không có chút động tĩnh nào. Thỉnh thoảng Đàm Như Ý cũng nghe Thẩm Tự Chước nhắc tới, sau khi xuất viện Đường Thư Nhan vẫn ở nhà nghỉ ngơi sau đó về quê một chuyến, cũng đã một thời gian không đến công ty.
Trường học bắt đầu tiến vào giai đoạn thi cuối kỳ, Đàm Như Ý không còn tâm tư để quan tâm đến người khác nữa. Về chuyện đăng ký kết hôn, hai người quyết định chờ trường học nghỉ hè, chọn một hôm rảnh rỗi hai người sẽ đến cục dân chính.
Trường học chính thức nghỉ hè, qua hai ngày Đàm Như Ý lại đi dạy bổ túc ở cung thiếu niên mà trước đó đã bàn bạc với cô giáo Mã.
Mỗi ngày, Đàm Như Ý dạy viết văn bốn tiết trên hai lớp. Phụ huynh đưa con em mình tới cung thiếu nên cũng không trông mong bọn chúng giỏi giang bao nhiêu, chẳng qua do công việc bận rộn nên tìm một nơi an toàn để gởi gắm mà thôi. Nhưng Đàm Như Ý d/đ"l;q"đ cũng không qua loa cho xong, tuy cô là người có tính tình ôn hòa nhưng đối với công việc lại cực kỳ xoi mói. Vì dạy tốt hai lớp học sinh, bản thân đã tự thiết nội dung trong tiết học, bao gồm các phương diện đọc, rèn luyện và bình luận.
Mỗi ngày cô lên lớp buổi sáng, buổi về nhà phê chữa làm văn. Bởi vì quá mức chăm chỉ, cố gắng đạt tới dạy theo năng khiếu nên tính lại mỗi ngày thời gian ở không còn ít hơn lúc đi dạy chính thức.
Có một lần ăn xong cơm tối, vẫn còn bảy tám bài văn chưa chấm xong, Thẩm Tự Chước quét dọn xong phòng bếp đi vào thư phòng, thấy Đàm Như Ý vẫn cúi đầu làm việc, liền lấy ghế đến ngồi vào đối diện cô, "Còn chưa chấm xong?"
Đàm Như Ý gật đầu, "Bây giờ em đang chấm bài tệ nhất, người khác đều chỉ có vấn đề đôi chỗ, cậu này thì hoàn toàn trái ngược. Lỗi chính tả cũng nhiều, phải kiếm từng chút từng chút khiến đầu em cũng đau!"
Thẩm Tự Chước cười lên, "Thật may là em chưa từng thấy anh thi văn đấy cô giáo Đàm."
Đàm Như Ý nâng mắt lên nhìn anh, "Anh viết văn không tốt sao?"
"Không tốt lắm, hồi còn học cấp hai giáo viên ngữ văn nói anh bất kể là văn tường thuật, văn nghị luận hay là văn xuôi trữ tình, tất cả đều có nề có nếp như sản phẩm sách hướng dẫn."
Đàm Như Ý bật cười, "Vậy anh thi tốt nghiệp trung học môn ngữ văn bao nhiêu?"
"120 điểm. Đây là kết quả dưới sự thúc ép hơn một tháng của giáo viên đấy!"
Đàm Như Ý bỗng cảm thấy cân bằng, "Cái này gọi là văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công(*)."
(*): Trích trong “Sư nói” của Khổng Tử
Thẩm Tự Chước liếc mắt nhìn cô đang phê chữa bài tập, "Còn bao nhiêu nữa?"
"Không nhiều lắm, khoảng năm bài nữa là xong."
"Muốn anh chấm cùng không?"
Đàm Như Ý vội vàng lắc đầu, "Ngàn vạn đừng!" Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Chước, mặt có chút nóng lên nhỏ giọng nói, "Anh ở trước mặt em không thể nào tập trung làm việc được."
Thẩm Tự Chước bật cười, đứng dậy khỏi ghế chống hai tay dọc theo bàn làm việc, thân thể nghiêng về phía trước hôn lên trán cô một cái.
Lần này anh anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt, ống tay áo vén lên lộ ra đường cong mạnh mẽ của cánh tay, dáng vẻ gian trá nghiêng người về phía trước đâu nào giống như người đàn ông hai mươi tám tuổi. Đàm Như Ý nghĩ lần cùng anh cúi đầu làm việc, giống như dự đoán trước cho ngày hôm nay.
Đàm Như Ý lẩm bẩm nói: "Goethe(*) thật là một tác giả vĩ đại."
(*): Johann Wolfgang von Goethe: Được coi là một trong những vĩ nhân trong nền văn chương thế giới, ông là một nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà văn nhà khoa học, họa sĩ của Đức. Do đó ông là một trong số ít những người được xem là nhà thông thái.
Thẩm Tự Chước không nghe rõ, "Em nói cái gì?"
Đàm Như Ý bị bóng dáng của anh bao phủ, giữa hô hấp đều là hơi thở nhè nhẹ trên người anh. Không thể làm gì khác hơn là đưa tay đẩy anh, "Đi nhanh đi!"
Đàm Như Ý vẫn giữ lại giường đơn ở thư phòng như lúc trước, nhưng bây giờ chỉ để trang trí. Thật ra thì từ sau lần đầu tiên, hai người đã vượt qua một khoảng thời gian hết sức khó xử. d/đ;l"q"d Khi đó Đàm Như Ý không quyết định chắc chắn được, sau khi tắm xong vẫn dự định đến thư phòng ngủ, vừa đi tới cửa Thẩm Tự Chước đã nhô đầu ra khỏi phòng ngủ, "Như Ý, tới đây giúp anh một chuyện."
Đàm Như Ý "Vâng!" một tiếng, nghe lời đi tới.
"Có cái cà vạt màu xanh đậm đường kẻ......"
Đàm Như Ý vội nói: "Ở trên sân thượng." Nói xong mở cửa ban công, lấy cà vạt phơi trên giá xuống. Lúc cúi đầu đưa cho Thẩm Tự Chước, lại làm cho anh bắt được ngón tay.
"Giường ở thư phòng quá nhỏ, sau này ngủ ở đây đi."
Mí mắt Đàm Như Ý run lên một cái, không lên tiếng nhưng gương mặt lại như bị phỏng.
Thẩm Tự Chước hình như cũng nghiêm chỉnh, đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng, "Anh không có ý gì khác......"
"Em biết."
Hai người cộng lại đã gần năm mươi tuổi, đứng đối mặt nhau lại luống cuống tay chân giống như thiếu niên thiếu nữ mới biết yêu lần đầu. Như thế lại qua mấy ngày, dù sao cũng dần dần thả lỏng.
Đàm Như Ý chấm bài tập xong đi ra ngoài, Thẩm Tự Chước đang xem tin tức, nghe động tĩnh đưa tay vỗ vỗ bên cạnh mình. Đàm Như Ý đi sang ngồi xuống, Thẩm Tự Chước quay đầu nhìn cô, "Ngày mai có thời gian không?"
Đàm Như Ý biết anh nói chuyện đăng ký kết hôn nên gật đầu nói: "Có."
Vậy mà vừa dứt lời, Đàm Như Ý mới nhớ tới hộ khẩu cũng không có trên tay mình, lúc cô học đại học có cầm theo đến trường học, nhưng sau khi tốt nghiệp đã cầm về quê. Hôm nay còn đặt ở trong nhà, phải trở về một chuyến để lấy.
Đàm Như Ý bàn bạc chuyển giờ dạy với Cô giáo Mã, sáng sớm hôm sau liền về quê. Cô xin nghỉ hai ngày, ở nhà một đêm, ngày hôm sau nhắc tới chuyện hộ khẩu với ông nội Đàm.
Ông nội Đàm mừng rỡ, "Vậy là… Vậy là muốn đăng ký kết hôn hả?"
Đàm Như Ý mỉm cười gật đầu.
"Được, ông cũng biết đứa nhỏ Tiểu Thẩm này làm việc thiết thực." Lúc này đứng lên, đi vào phòng ngủ mở tủ treo quần áo kéo ngăn kéo ở giữa ra.
Ông nội Đàm có thói quen để những giấy tờ quan trọng ở đây. Ông lật sổ tiết kiệm, giấy hôn thú cùng chụp với bà nội Như Ý năm đó ra, tìm nửa ngày, nghi ngờ nói, "Sao không tìm được, lần trước làm bảo hiểm y tế còn dùng mà."
Đàm Như Ý đi tới, "Sao vậy ạ?"
Ông nội Đàm rút ngăn kéo ra đổ tất cả xuống giường, lục lại toàn bộ vậy mà vẫn không tìm được hộ khẩu.
Sắc mặt ông nội Đàm trầm xuống, "Gọi điện thoại cho cha con ngay."
Trong lòng Đàm Như Ý cũng trầm xuống, lấy điện thoại di động ra gọi vào một dãy số. Vừa mới kết nối ông nội Đàm đã đoạt lấy điện thoại, "Hộ khẩu đâu?"
"Ở chỗ con."
Ông nội Đàm cố nén tức giận, "Mau trả lại cho tao, Như Ý phải đăng ký kết hôn với Tiểu Thẩm."
"Ơ? Cái này là dự định đăng ký kết hôn à nha?" Đàm Vệ Quốc say khướt nói: "Phát triển đảo ngược như vậy cũng không chịu nói với người làm cha này một tiếng."
"Mày không biết tấu xấu mà còn nói, mày có dáng vẻ của người làm cha à? Mau trả lại cho tao!"
Đàm Vệ Quốc cười ha ha, "Vậy thì không được, con gái đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Giấy chứng nhận còn chưa lĩnh đã không chịu nhận người thân, nếu như thực sự lĩnh rồi thì danh chính ngôn thuận thành người Thẩm gia, con và cha chờ uống gió Tây Bắc đi!"
Ông nội Đàm tức đến đòi mạng, "Được lắm! Mày cho rằng không có mày thì hai đứa nó không đăng ký kết hôn được hay sao?"
Trong lòng Đàm Như Ý nặng nề, nhưng vẫn phải lên tinh thần an ủi ông nội Đàm.
Ông nội Đàm nói: "Không có chuyện gì, chúng ta đi làm cái khác!"
Vậy mà người đứng tên chủ hộ trên hộ khẩu của Đàm Như Ý vẫn là Đàm Vệ Quốc, đi nới quản lý hộ tịch nghe ngóng mới biết, cho dù muốn làm lại vẫn phải do Đàm Vệ Quốc ra mặt hoặc bảo ông ta viết thư ủy thác mới được.
Ra khỏi nơi quản lý hộ tịch, cả người Đàm Như Ý đều không còn sức lực, cong chân ngồi trên bậc thang ở cửa vùi đầu giữa cánh tay, muốn khóc lại không khóc nổi.
Cô đã sớm biết chuyện không thể nào dễ dàng như vậy. Đời này của cô bất kể gặp được chuyện gì tốt cuối cùng cũng phát triển theo hướng xấu nhất.
Lúc học tiểu học được chọn vào trong đội nhảy múa của lớp để tham gia hội diễn ngày quốc tế thiếu nhi, bởi vì Đàm Vệ Quốc không bỏ ra bốn mươi đồng phía đồng phục, cô không thể làm gì khác hơn là lấy cớ trong nhà có việc để rút lui. Lúc thi cấp ba, vốn thi vào một trường cấp ba tốt hơn nhưng cũng bởi vì Đàm Vệ Quốc không d/đ;l;q;d nở tốn học phí nên không thể thi. Nếu không phải do cô lấy cái chết để uy hiếp thì sợ rằng ngay cả học đại học cũng không được đi. Bây giờ có lẽ sẽ giống với những đứa trẻ ở trấn trên đó, gả cho người ta thật sớm, sinh hai đứa bé nhem nhuốt như khỉ, cả đời cứ sống đần độn u mê như vậy.
Cô nghĩ kiếp trước nhất định đã thiếu Đàm Vệ Quốc, nếu không tại sao ông ta luôn đối nghịch với cô tất cả chuyện chuyện. Hai mươi mấy năm qua chưa tưng có được ngày nào vui vẻ, thật vất vả mới thoát khỏi vũng bùn, rồi lại vào khoảnh khắc cuối cùng bị ông ta kéo vào trong địa ngục.
Đàm Như Ý nhắm mắt lại, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống nền xi măng.
Điện thoại di động trong túi rung lên, Đàm Như Ý móc ra nhìn là Thẩm Tự Chước gọi tới. Cô cắn chặt đôi môi, do dự một lát liền đưa tay cúp.
Thẩm Tự Chước lại gọi đến. Lặp lại ba lần, Đàm Như Ý cũng không hạ được quyết tâm nữa.
Giọng nói của Thẩm Tự Chước hơi dồn dập: "Sao không nghe điện thoại......"
Đàm Như Ý vừa nghe thấy giọng nói của anh, "Oa" một cái khóc lên, "Anh Thẩm......"
Thẩm Tự Chước vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đàm Như Ý thút tha thút thít kể lại mọi chuyện, bên Thẩm Tự Chước im lặng lắng nghe, sau một lúc lâu mới trầm giọng mở miệng, "Em chờ anh." Lại hết sức ảo não, "Sớm biết nên trở về cùng em."
Trước khi cúp điện thoại, Thẩm Tự Chước an ủi nói: "Không có việc gì, em trở về chờ anh, đừng để ông nội lo lắng."
Cúp điện thoại, Đàm Như Ý lau nước mắt, đứng dậy dùng mủi giày lau sạch nước mắt trên nền xi - măng. Không muốn trở về để ông nội Đàm nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của mình, cô đứng dậy đi về phía cầu.
Hiện giờ là thời gian nghỉ hè nên dưới gầm cầu tràn đầy trẻ em chơi đàu bơi lội, tiếng cười vang tận mây xanh. Đàm Như Ý hờ hững nhìn, chỉ cảm thấy tiếng cười kia cách mình vô cùng xa xô, ánh mặt trời buổi chiều vô cùng nóng bỏng chiếu lên trên người lại không cảm nhận được tia ấm áp, cũng giống như tất c cả trên rời đi vô cùng xa.
Đứng phơi nắng một lát đến choáng váng đầu, Đàm Như Ý tìm một ụ đá có bóng mát dưới trụ ngồi xuống, im lặng ngồi cho đến khi ánh nắng ngã về Tây, trời chiều đem phía tây xanh nhạt là bầu trời nhiễm thấu, khóc ra máu. Chơi từng đứa trẻ chơi đùa về nhà ăn cơm, sắc trời dần dần tối xuống, ánh đèn của khu dân cư gần bờ sông dần dần sáng lên.
Điện thoại di động của Đàm Như Ý lại vang lên, giọng nói của Thẩm Tự Chước dồn dập, "Em đang ở đâu?" Đàm Như Ý từ từ đứng lên liếc mắt nhìn phía bên kia cầu, giọng nói khàn khàn: "Em đang ở trên cầu, sẽ về ngay lập tức."
Cúp điện thoại, cô đi dọc theo bậc thang để lên cầu, mới đi được vài bước chợt nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trong hoàng hôn, một bóng đang chạy như bay về phía này.
Đàm Như Ý không khỏi ngừng lại, sau một lúc lâu bóng dáng đó đã đến trước mặt, ôm lấy cổ cô, ôm rất chặc, đến nỗi xương sườn giống như bị anh sết gảy.
Thẩm Tự Chước hít thở dồn dập mà nặng nề, từng tiếng từng tiếng nện vào trong lòng cô, "Em đừng làm anh sợ."
Tác giả :
Minh Khai Dạ Hợp