Cuối Con Đường Tình
Chương 67
Năm năm sau.
Tam phục thiên (*) là những ngày oi bức khiến tâm trạng buồn bực khó chịu. Dù ngồi trong quán cà phê có điều hòa, dõi mắt nhìn ra ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ cũng không vơi bớt nỗi chán chường trong lòng. Từ lúc vào quán đến giờ, Trầm Tuần đã cúi đầu nhìn đồng hồ ba lần.
(*) Tam phục thiên: = khoảng thời gian giữa tiết tiểu thử (vào ngày 6, 7, 8 tháng 7) và lập thu (ngày 7, 8, 9 tháng 9), là những ngày nóng bức lại ẩm ướt
Cô gái ngồi đối diện anh thấy vậy, hơi bối rối. Trước giờ chưa từng yêu ai, cũng không khéo trong chuyện giao tiếp với phái nam. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bước chân vào giảng đường đại học sư phạm đến lúc tốt nghiệp thì xin vào làm giáo viên trung học cơ sở, là cô gái mang nét đẹp nội tâm. Nay hai mươi chín, cha mẹ thúc giục, buộc cô phải đến tham dự cuộc xem mắt này.
Sau khi lịch hẹn được ấn định, cô bỗng thấy trông mong, khát vọng được yêu và mơ ước về hôn nhân gia đình.
Một người con gái bình thường như vậy, cũng là bức tranh rất đỗi bình thường trong cái thành phố này.
“Anh Trầm, xin hỏi anh có việc bận sao?” Dáng vẻ thấp thỏm không yên của Trầm Tuần làm cô không nhịn được lên tiếng hỏi.
Trầm Tuần nghe tiếng gọi mới định thần lại, quay sang nhìn cô gái đang ngồi trước mắt.
Có lẽ trước nay luôn chăm chỉ học hành, trên người cô vẫn toát ra hương vị sinh viên, không đoán được tuổi tác thật, khuôn mặt xinh xắn, đẹp nhưng không quá sắc sảo, da trắng mịn, tóc đen uốn lọng, cô đeo chiếc kính giọng bạc trông rất nhã nhặn và trầm tĩnh.
Đây là cô giáo của Manh Manh, Manh Manh rất thích cô. Kể từ lúc Manh Manh bước vào trung học đã luôn miệng khen cô giáo này với Trầm Tuần, nói cô ấy đối xử rất tốt với con bé. Có lúc, mỗi lần Trầm Tuần đến trường, cô đều nhiệt tình chào hỏi, tận đến lúc mẹ anh đánh tiếng, thì cô ấy mới bộc lộ tình cảm với Trầm Tuần.
Mẹ anh rất hài lòng về cô, bằng cấp có, tính tình lại ôn hòa, tuổi tác cũng đến độ chín mùi, mà điều quan trọng nhất chính là thích Manh Manh. Nếu như cô ấy lấy Trầm Tuần thì càng biết cách giáo dục Manh Manh hơn.
Việc làm ăn của Trầm Tuần mấy năm này phát triển nhanh như gió, chỉ thiếu một người phụ nữ có công việc ổn đỉnh và chuyên tâm chăm lo việc nhà như cô ấy.
Cho nên bà Trầm càng hài lòng về mối quan hệ này.
Trầm Tuần cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng tỏ vẻ áy náy nói, “Xin lỗi, tôi có chuyến bay vào chiều nay, là tham dự hôn lễ của bạn bè.”
Lời của Trầm Tuần tất nhiên còn có ý cự tuyệt mối lương duyên này. Cô gái đối diện hơi thất vọng, nhưng vẫn vẫn duy trì phong độ nên có. Cô khẽ mỉm cười nói: “Không sao, nếu anh có việc gấp thì cứ lo giải quyết trước.”
“Tôi đưa cô về, trời nắng quá.”
“Không cần đâu.”
Khi hai người tạm biệt nhau ở cửa quán cafe. Cô gái đột nhiên gọi Trầm Tuần lại, “Anh Trầm.”
Trầm Tuần mờ mịt quay đầu lại.
“Nghe nói anh Trầm đã ly hôn bảy năm, vẫn không tái giá.”
Đứng dưới cái nắng gắt giữa trưa làm Trầm Tuần lóa mắt không thể mở mắt lên được. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, lại đột nhiên sáng ngời.
“Tôi không có dự định kết hôn.”
“Vì sao?”
“Đã từng yêu một người, trong lòng vẫn chỉ có mỗi cô ấy.”
Cô gái kia đột nhiên cười cười, chỉ chỉ tay vào tay Trầm Tuần.
“Cô ấy tên Thập Giai?”
“Hả?”
Cô gái chỉ vào ngón áp út trên tay trái của mình nói, “Trên ngón áp út của anh có tên cô ấy.”
Trầm Tuần vuốt ve hình xăm trên ngón tay. Năm năm trôi qua, nó vẫn không phai màu, vẫn in rõ tên của ai đó.
“Anh Trầm, tạm biệt.” Cô gái cười rạng rỡ, rất tự nhiên.
“Tạm biệt.”
…
Lạc Thập Giai vẫn thường xuyên cập nhật các hoạt động của quỷ từ thiện trong mấy năm qua qua mạng internet.
Người quản lý quỷ cũng nhiều lần gửi lời mời, thế nhưng Lạc Thập Giai vẫn không đến dự các hoạt động của bọn họ.
Hàng năm quỹ sẽ cho người gửi một ít quà đến Lạc Thập Giai, đa phần là những tấm thiếp viết lời cảm ơn của các đứa bé đang được quỹ giúp đỡ. Lần nào Lạc Thập Giai cũng chăm chú đọc hết các lời cảm ơn của chúng, những đứa bé rơi vào khốn cảnh nhưng vẫn giữ được trái tim thuần khiết, sự kiên cường và ý chí phấn đấu này làm Lạc Thập Giai rất cảm động.
Cô nghĩ, tiền tài Diêm Hàm gom góp cả đời cuối cùng cũng dùng vào đúng chỗ.
Buổi chiều người trong quỹ lại gọi điện thoại cho Lạc Thập Giai, hy vọng cô dự họp lễ tốt nghiệp của những đứa trẻ, Lạc Thập Giai do dự hồi lâu vẫn chưa quyết định.
Lúc tan tầm, trợ lý đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại gọi đến, là từ công ty mà Lạc Thập Giai đang làm cố vấn pháp luật. Ông chủ hy vọng Lạc Thập Giai có thể đến đó công tác một chuyến, tham dự một cuộc đàm phán hợp đồng thu mua.
Lạc Thập Giai nhìn thoáng qua thời gian, cũng không trực tiếp đáp ứng.
Rời khỏi thành phố Thẩm Quyến đã nhiều năm, một hai năm đầu mới tới Hải Thành, mọi thứ còn lạ nước lạ cái, dần dần cũng quen với các sống của thành phố ven biển này.
Đường xá lúc tan ca chật cứng, đợi đến lúc Lạc Thập Giai đi tới nhà trẻ thì đồng hồ đã báo gần sáu giờ.
Các đứa bé khác đều được đón về nhà, chỉ có con trai của cô còn ở trong phòng học làm bài tập, cả trường chỉ còn một mình nó, nhưng nó vẫn tỏ ra thảnh thơi, bình tĩnh, cứ như chuyện vốn nên là như thế.
Thầy giáo cất tiếng gọi nó, nó ngẩng đầu lên tiếng trả lời, đứa bé chưa tới năm tuổi, thế nhưng mỗi một hành vi cử chỉ lại giống như người lớn. Chờ lâu như vậy, rốt cục cũngc ó người tới đón. Trong mắt đã không có sự phấn khởi, cũng không có trách cứ, chỉ ngoan ngoãn thu dọn tập sách vào cặp táp, đi tới bên cạnh mẹ.
“Con đã đoán được hôm nay mẹ sẽ tới đón mà.”
Vẻ mặt Lạc Thập Giai vô cùng kinh ngạc: “Làm sao con biết?”
Cậu nhóc bĩu môi, rốt cục cũng tỏ ra bất mãn: “Bởi vì dì chưa bao giờ muộn.”
Thường ngày, con trai của cô đều được cô giúp việc đưa đón, hôm nay do cô giúp việc có việc cần phải về sớm nên Lạc Thập Giai mới đi đón con. Cô có thói quen làm việc muộn, hôm nay phải cố thu xếp mới đến đón con được.
Bốn năm trước cô một thân một mình trong bệnh viện sinh đứa con này, ngay cả bản ký kết sanh mổ (c-section) cũng do chính tay cô ký. Cô vẫn độc lai độc vãng, lại chưa kết hôn, nhưng sự tình ẩn chứa trong đó không cần hỏi kỹ cũng có thể suy đoán ra được, bác sĩ cũng không nhẫn tâm làm khó cô.
Lạc Thập Giai đặt tên cho đứa con trời ban là Trầm Chỉ. Theo họ Trầm Tuần, nhưng tên chỉ có một chữ “Chỉ”
Chỉ (止) tức là ngừng lại, không đi tới nữa. Đây cũng là lời khuyên dành cho cô.
Mặc dù Trầm Chỉ lớn lên trong gia đình đơn thân, nhưng nó vẫn lớn lên khỏe mạnh và đầy đủ, hơn nữa còn rất thông minh.
“Hôm nay dì bận việc phải về nhà sớm.” Lạc Thập Giai giải thích.
“Ừ.”
“Đi ăn kem Häagen-Dazs nhé.”
Trầm Chỉ suy nghĩ một lát, sau đó ngẩn đầu chờ mong nhìn Lạc Thập Giai, nó vẫn còn trẻ con, nhưng lại cứ như ông cụ non, “Chẳng nhẽ mẹ lại muốn đi đâu? Mỗi lần đi công tác đều dẫn con đi ăn kem Häagen-Dazs.”
Lạc Thập Giai bị vạch trần mánh khoé cũng không buồn bực, híp mắt quay sang cười: “Ba bốn ngày sau sẽ về.”
“Con muốn hỏi mẹ một câu, nhưng mẹ phải hứa sẽ không nổi giận.”
Lạc Thập Giai không ngờ lần này lại dễ dỗ như vậy, lập tức gật đầu đáp ứng.
“Ba con… là người thế nào?”
Có lẽ nó đã suy nghĩ rất lâu thế nhưng lúc nói ra miệng vẫn thấy khó nhọc, nhắc tới “ba”, giọng nó hơi run rẩy.
Hồi nó còn nhỏ, mỗi khi đi nhà trẻ về vẫn thường hay hỏi ba đâu. Khi lớn hơn một chút thì không hỏi nữa. đã lâu lắm rồi không đề cập đến chuyện này, sao hôm nay lại đột nhiên hỏi tới. Lạc Thập Giai bất ngờ không kịp trở tay.
Suy nghĩ hồi lâu, Lạc Thập Giai mới ngập ngừng nói, “Ba con họ Trầm.”
Lạc Thập Giai trả lời như vậy làm nó đang cúi đầu suy tự chợt thấy tức giận với câu trả lời cho có lệ của mẹ mình, “Con biết mà! Con cũng họ Trầm!”
“Ưhm…” Lạc Thập Giai lặng lẽ nhớ lại chuyện rất lâu trước đây của hai người, cuối cùng cong môi cười.
“Ba con ấy à… là một người đội trời đạp đất… ngốc nhất trên đời.”
“Người đội trời đạp đất đều là bậc anh hùng, làm gì có ai ngốc? Mẹ, sao mẹ lại nói vậy?”
Lạc Thập Giai chăm chú lái xe, không nói gì nữa, chỉ cười nhìn con trai, “Mẹ đã trả lời, hơn nữa cũng không giận. Cho nên, con có ăn kem Häagen-Dazs không?”
“Hừ.” Trầm Chỉ buồn bực, im lặng không lên tiếng, khi Lạc Thập Giai cho là nó dỗi không chịu ăn thì đột nhiên nó lại lên tiếng, “Con muốn ăn vị dâu.”
Đèn đỏ xe dừng lại, Lạc Thập Giai mỉm cười ngẩn ngơ nhìn con trai vài giây.
Cảm ơn trời cao đã ban cho cô đứa con này ngay lúc cô cảm thấy mình chỉ có đôi bàn tay trắng, mấy năm qua, cô có thể hăng hái sống cũng vì nó.
Đứa con này là niềm vui duy nhất trong số phận buồn tủi của cô, cũng chính là an ủi duy nhất trong cuộc đời cô.
Cô không có lòng tham, cô mãn nguyện với những gì mình có.
…
Trước khi đi công tác, Lạc Thập Giai chỉ biết ông chủ họ Lưu đó muốn đi Ninh Hạ, nhưng không nghĩ rằng khi máy bay đáp xuống thành phố Ngân Xuyên, tài xế tới đón lại đưa cô đi thẳng về phía huyện Sài Hà.
Từ biệt năm năm, thành phố này thay đổi quá nhiều. Cùng với đà phát triển của đất nước thì thành phố này cũng không ngừng vương lên, duy chỉ có vài thứ dù năm tháng qua đi vẫn không thay đổi.
Ông chủ lưu và thư ký đã đến từ lâu, đương nhiên họ cũng không mấy niềm nở. Về phần Lạc Thập Giai, cô vẫn luôn trầm mặc không nói, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thư ký của ông chủ Lưu là một cô gái nhạy bén, thoáng nhìn đã nhận ra vẻ bất thường của Lạc Thập Giai.
“Luật sư Lạc đã từng tới đây?” Cô lên tiếng thăm dò.
Lạc Thập Giai quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười, “Đã từng đến năm năm trước.”
“Thành phố thay đổi nhiều rồi phải không? Năm đó còn rất lạc hậu, hôm nay khu du lịch đã hoàn tất và đi vào hoạt động, khi nó mở cửa cũng kéo theo nhiều hạng mục khác phát triển theo.”
“Rất tốt.” Tuy rằng rất nhiều thứ cảnh còn người mất, nhưng tất cả vẫn tốt hơn so với trước kia.
Chạy xe mấy tiếng, cuối cùng cũng từ thành phố Ngân Xuyên đến huyện Sài Hà.
Ở đây thay đổi quá nhiều, con đường lầy lội ngày trước giờ đã thành đường nhựa, rộng rãi.
Máy bay hạ cánh muộn, lúc đến huyện Sài Hà, thời gian đã không còn sớm, họ không có lấy một phút nghỉ ngơi, đến thẳng cuộc hẹn với người của công ty đối tác để đàm phán ký kết hợp đồng.
Nơi hẹn gặp vẫn là nhà hàng khác sạn được đầu tư 60 triệu tệ, chỉ là nhà hàng khách sạn này hôm nay đã đổi chủ. Phong cách trang hoàng cũng được thay đổi nhiều.
Trước khi đi, thư ký ông Lưu lén nói với Lạc Thập Giai: “Người đến đàm phán là ông chủ của công ty bên đó, cũng là một người hiếm thấy, ngày xưa từng đầu tư hầm mỏ ở huyện Sài Hà, sau đó hầm mỏ xảy ra chuyện, không ngờ trong cái họa lại có cái may, trong lúc tìm người gặp nạn lại tìm được mỏ than, từ đó phát tài, sau đó ông ta tiếp tục đổ tiền xây dựng làng du lịch còn dang dở từ người đầu tư trước. Khi nhà nước quy hoạc khu vực bảo hộ rừng tự nhiên, thì làng du lịch của ông được ban kế hoạch đưa vào hạng mục đầu, trợ giúp ông ta nhanh chóng hoàn thành khu du lịch này, thoáng cái tiền thu về gấp mấy trăm lần. Hôm nay việc làm ăn của ông ta ở huyện Sài Hà có thể nói là đứng đầu.” Cô thư ký chỉ vào khách sạn, “Ngay cả nhà hàng khách sạn này cũng thuộc quyền quản lý của ông ấy.”
Thư ký là người hay nói, cũng có thể nói cô ta rất khâm phục ông chủ kia, cho nên càng nói càng hăng hái, cô đang ríu rít kể những câu chuyện ly kỳ của ông chủ này thì Lạc Thập Giai đi bên cạnh lại không nghe lọt chữ nào.
Từ lúc bước vào huyện Sài Hà đã có dự cảm mơ hồ, giờ đây cái dự cảm này bỗng bộc phát mạnh mẽ, tai chợt ù đi, giọng nói của cô thư ký như hóa thành tiếng ong vo ve liên tục quấy nhiễu bên tai.
Da đầu cô tê dại, sau lưng và lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi lạnh, chân vô ý thức muốn quay ra ngoài. Ai ngờ cô vừa mới lùi được hai bước thì lại bị cô thư ký kia kéo lại.
“Bên này….” cô thư ký nhiệt tình đẩy cửa phòng VIP ra, nhẹ giọng giới thiệu, “Đây chính là ông chủ Trầm.
Tam phục thiên (*) là những ngày oi bức khiến tâm trạng buồn bực khó chịu. Dù ngồi trong quán cà phê có điều hòa, dõi mắt nhìn ra ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ cũng không vơi bớt nỗi chán chường trong lòng. Từ lúc vào quán đến giờ, Trầm Tuần đã cúi đầu nhìn đồng hồ ba lần.
(*) Tam phục thiên: = khoảng thời gian giữa tiết tiểu thử (vào ngày 6, 7, 8 tháng 7) và lập thu (ngày 7, 8, 9 tháng 9), là những ngày nóng bức lại ẩm ướt
Cô gái ngồi đối diện anh thấy vậy, hơi bối rối. Trước giờ chưa từng yêu ai, cũng không khéo trong chuyện giao tiếp với phái nam. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bước chân vào giảng đường đại học sư phạm đến lúc tốt nghiệp thì xin vào làm giáo viên trung học cơ sở, là cô gái mang nét đẹp nội tâm. Nay hai mươi chín, cha mẹ thúc giục, buộc cô phải đến tham dự cuộc xem mắt này.
Sau khi lịch hẹn được ấn định, cô bỗng thấy trông mong, khát vọng được yêu và mơ ước về hôn nhân gia đình.
Một người con gái bình thường như vậy, cũng là bức tranh rất đỗi bình thường trong cái thành phố này.
“Anh Trầm, xin hỏi anh có việc bận sao?” Dáng vẻ thấp thỏm không yên của Trầm Tuần làm cô không nhịn được lên tiếng hỏi.
Trầm Tuần nghe tiếng gọi mới định thần lại, quay sang nhìn cô gái đang ngồi trước mắt.
Có lẽ trước nay luôn chăm chỉ học hành, trên người cô vẫn toát ra hương vị sinh viên, không đoán được tuổi tác thật, khuôn mặt xinh xắn, đẹp nhưng không quá sắc sảo, da trắng mịn, tóc đen uốn lọng, cô đeo chiếc kính giọng bạc trông rất nhã nhặn và trầm tĩnh.
Đây là cô giáo của Manh Manh, Manh Manh rất thích cô. Kể từ lúc Manh Manh bước vào trung học đã luôn miệng khen cô giáo này với Trầm Tuần, nói cô ấy đối xử rất tốt với con bé. Có lúc, mỗi lần Trầm Tuần đến trường, cô đều nhiệt tình chào hỏi, tận đến lúc mẹ anh đánh tiếng, thì cô ấy mới bộc lộ tình cảm với Trầm Tuần.
Mẹ anh rất hài lòng về cô, bằng cấp có, tính tình lại ôn hòa, tuổi tác cũng đến độ chín mùi, mà điều quan trọng nhất chính là thích Manh Manh. Nếu như cô ấy lấy Trầm Tuần thì càng biết cách giáo dục Manh Manh hơn.
Việc làm ăn của Trầm Tuần mấy năm này phát triển nhanh như gió, chỉ thiếu một người phụ nữ có công việc ổn đỉnh và chuyên tâm chăm lo việc nhà như cô ấy.
Cho nên bà Trầm càng hài lòng về mối quan hệ này.
Trầm Tuần cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng tỏ vẻ áy náy nói, “Xin lỗi, tôi có chuyến bay vào chiều nay, là tham dự hôn lễ của bạn bè.”
Lời của Trầm Tuần tất nhiên còn có ý cự tuyệt mối lương duyên này. Cô gái đối diện hơi thất vọng, nhưng vẫn vẫn duy trì phong độ nên có. Cô khẽ mỉm cười nói: “Không sao, nếu anh có việc gấp thì cứ lo giải quyết trước.”
“Tôi đưa cô về, trời nắng quá.”
“Không cần đâu.”
Khi hai người tạm biệt nhau ở cửa quán cafe. Cô gái đột nhiên gọi Trầm Tuần lại, “Anh Trầm.”
Trầm Tuần mờ mịt quay đầu lại.
“Nghe nói anh Trầm đã ly hôn bảy năm, vẫn không tái giá.”
Đứng dưới cái nắng gắt giữa trưa làm Trầm Tuần lóa mắt không thể mở mắt lên được. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, lại đột nhiên sáng ngời.
“Tôi không có dự định kết hôn.”
“Vì sao?”
“Đã từng yêu một người, trong lòng vẫn chỉ có mỗi cô ấy.”
Cô gái kia đột nhiên cười cười, chỉ chỉ tay vào tay Trầm Tuần.
“Cô ấy tên Thập Giai?”
“Hả?”
Cô gái chỉ vào ngón áp út trên tay trái của mình nói, “Trên ngón áp út của anh có tên cô ấy.”
Trầm Tuần vuốt ve hình xăm trên ngón tay. Năm năm trôi qua, nó vẫn không phai màu, vẫn in rõ tên của ai đó.
“Anh Trầm, tạm biệt.” Cô gái cười rạng rỡ, rất tự nhiên.
“Tạm biệt.”
…
Lạc Thập Giai vẫn thường xuyên cập nhật các hoạt động của quỷ từ thiện trong mấy năm qua qua mạng internet.
Người quản lý quỷ cũng nhiều lần gửi lời mời, thế nhưng Lạc Thập Giai vẫn không đến dự các hoạt động của bọn họ.
Hàng năm quỹ sẽ cho người gửi một ít quà đến Lạc Thập Giai, đa phần là những tấm thiếp viết lời cảm ơn của các đứa bé đang được quỹ giúp đỡ. Lần nào Lạc Thập Giai cũng chăm chú đọc hết các lời cảm ơn của chúng, những đứa bé rơi vào khốn cảnh nhưng vẫn giữ được trái tim thuần khiết, sự kiên cường và ý chí phấn đấu này làm Lạc Thập Giai rất cảm động.
Cô nghĩ, tiền tài Diêm Hàm gom góp cả đời cuối cùng cũng dùng vào đúng chỗ.
Buổi chiều người trong quỹ lại gọi điện thoại cho Lạc Thập Giai, hy vọng cô dự họp lễ tốt nghiệp của những đứa trẻ, Lạc Thập Giai do dự hồi lâu vẫn chưa quyết định.
Lúc tan tầm, trợ lý đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại gọi đến, là từ công ty mà Lạc Thập Giai đang làm cố vấn pháp luật. Ông chủ hy vọng Lạc Thập Giai có thể đến đó công tác một chuyến, tham dự một cuộc đàm phán hợp đồng thu mua.
Lạc Thập Giai nhìn thoáng qua thời gian, cũng không trực tiếp đáp ứng.
Rời khỏi thành phố Thẩm Quyến đã nhiều năm, một hai năm đầu mới tới Hải Thành, mọi thứ còn lạ nước lạ cái, dần dần cũng quen với các sống của thành phố ven biển này.
Đường xá lúc tan ca chật cứng, đợi đến lúc Lạc Thập Giai đi tới nhà trẻ thì đồng hồ đã báo gần sáu giờ.
Các đứa bé khác đều được đón về nhà, chỉ có con trai của cô còn ở trong phòng học làm bài tập, cả trường chỉ còn một mình nó, nhưng nó vẫn tỏ ra thảnh thơi, bình tĩnh, cứ như chuyện vốn nên là như thế.
Thầy giáo cất tiếng gọi nó, nó ngẩng đầu lên tiếng trả lời, đứa bé chưa tới năm tuổi, thế nhưng mỗi một hành vi cử chỉ lại giống như người lớn. Chờ lâu như vậy, rốt cục cũngc ó người tới đón. Trong mắt đã không có sự phấn khởi, cũng không có trách cứ, chỉ ngoan ngoãn thu dọn tập sách vào cặp táp, đi tới bên cạnh mẹ.
“Con đã đoán được hôm nay mẹ sẽ tới đón mà.”
Vẻ mặt Lạc Thập Giai vô cùng kinh ngạc: “Làm sao con biết?”
Cậu nhóc bĩu môi, rốt cục cũng tỏ ra bất mãn: “Bởi vì dì chưa bao giờ muộn.”
Thường ngày, con trai của cô đều được cô giúp việc đưa đón, hôm nay do cô giúp việc có việc cần phải về sớm nên Lạc Thập Giai mới đi đón con. Cô có thói quen làm việc muộn, hôm nay phải cố thu xếp mới đến đón con được.
Bốn năm trước cô một thân một mình trong bệnh viện sinh đứa con này, ngay cả bản ký kết sanh mổ (c-section) cũng do chính tay cô ký. Cô vẫn độc lai độc vãng, lại chưa kết hôn, nhưng sự tình ẩn chứa trong đó không cần hỏi kỹ cũng có thể suy đoán ra được, bác sĩ cũng không nhẫn tâm làm khó cô.
Lạc Thập Giai đặt tên cho đứa con trời ban là Trầm Chỉ. Theo họ Trầm Tuần, nhưng tên chỉ có một chữ “Chỉ”
Chỉ (止) tức là ngừng lại, không đi tới nữa. Đây cũng là lời khuyên dành cho cô.
Mặc dù Trầm Chỉ lớn lên trong gia đình đơn thân, nhưng nó vẫn lớn lên khỏe mạnh và đầy đủ, hơn nữa còn rất thông minh.
“Hôm nay dì bận việc phải về nhà sớm.” Lạc Thập Giai giải thích.
“Ừ.”
“Đi ăn kem Häagen-Dazs nhé.”
Trầm Chỉ suy nghĩ một lát, sau đó ngẩn đầu chờ mong nhìn Lạc Thập Giai, nó vẫn còn trẻ con, nhưng lại cứ như ông cụ non, “Chẳng nhẽ mẹ lại muốn đi đâu? Mỗi lần đi công tác đều dẫn con đi ăn kem Häagen-Dazs.”
Lạc Thập Giai bị vạch trần mánh khoé cũng không buồn bực, híp mắt quay sang cười: “Ba bốn ngày sau sẽ về.”
“Con muốn hỏi mẹ một câu, nhưng mẹ phải hứa sẽ không nổi giận.”
Lạc Thập Giai không ngờ lần này lại dễ dỗ như vậy, lập tức gật đầu đáp ứng.
“Ba con… là người thế nào?”
Có lẽ nó đã suy nghĩ rất lâu thế nhưng lúc nói ra miệng vẫn thấy khó nhọc, nhắc tới “ba”, giọng nó hơi run rẩy.
Hồi nó còn nhỏ, mỗi khi đi nhà trẻ về vẫn thường hay hỏi ba đâu. Khi lớn hơn một chút thì không hỏi nữa. đã lâu lắm rồi không đề cập đến chuyện này, sao hôm nay lại đột nhiên hỏi tới. Lạc Thập Giai bất ngờ không kịp trở tay.
Suy nghĩ hồi lâu, Lạc Thập Giai mới ngập ngừng nói, “Ba con họ Trầm.”
Lạc Thập Giai trả lời như vậy làm nó đang cúi đầu suy tự chợt thấy tức giận với câu trả lời cho có lệ của mẹ mình, “Con biết mà! Con cũng họ Trầm!”
“Ưhm…” Lạc Thập Giai lặng lẽ nhớ lại chuyện rất lâu trước đây của hai người, cuối cùng cong môi cười.
“Ba con ấy à… là một người đội trời đạp đất… ngốc nhất trên đời.”
“Người đội trời đạp đất đều là bậc anh hùng, làm gì có ai ngốc? Mẹ, sao mẹ lại nói vậy?”
Lạc Thập Giai chăm chú lái xe, không nói gì nữa, chỉ cười nhìn con trai, “Mẹ đã trả lời, hơn nữa cũng không giận. Cho nên, con có ăn kem Häagen-Dazs không?”
“Hừ.” Trầm Chỉ buồn bực, im lặng không lên tiếng, khi Lạc Thập Giai cho là nó dỗi không chịu ăn thì đột nhiên nó lại lên tiếng, “Con muốn ăn vị dâu.”
Đèn đỏ xe dừng lại, Lạc Thập Giai mỉm cười ngẩn ngơ nhìn con trai vài giây.
Cảm ơn trời cao đã ban cho cô đứa con này ngay lúc cô cảm thấy mình chỉ có đôi bàn tay trắng, mấy năm qua, cô có thể hăng hái sống cũng vì nó.
Đứa con này là niềm vui duy nhất trong số phận buồn tủi của cô, cũng chính là an ủi duy nhất trong cuộc đời cô.
Cô không có lòng tham, cô mãn nguyện với những gì mình có.
…
Trước khi đi công tác, Lạc Thập Giai chỉ biết ông chủ họ Lưu đó muốn đi Ninh Hạ, nhưng không nghĩ rằng khi máy bay đáp xuống thành phố Ngân Xuyên, tài xế tới đón lại đưa cô đi thẳng về phía huyện Sài Hà.
Từ biệt năm năm, thành phố này thay đổi quá nhiều. Cùng với đà phát triển của đất nước thì thành phố này cũng không ngừng vương lên, duy chỉ có vài thứ dù năm tháng qua đi vẫn không thay đổi.
Ông chủ lưu và thư ký đã đến từ lâu, đương nhiên họ cũng không mấy niềm nở. Về phần Lạc Thập Giai, cô vẫn luôn trầm mặc không nói, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thư ký của ông chủ Lưu là một cô gái nhạy bén, thoáng nhìn đã nhận ra vẻ bất thường của Lạc Thập Giai.
“Luật sư Lạc đã từng tới đây?” Cô lên tiếng thăm dò.
Lạc Thập Giai quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười, “Đã từng đến năm năm trước.”
“Thành phố thay đổi nhiều rồi phải không? Năm đó còn rất lạc hậu, hôm nay khu du lịch đã hoàn tất và đi vào hoạt động, khi nó mở cửa cũng kéo theo nhiều hạng mục khác phát triển theo.”
“Rất tốt.” Tuy rằng rất nhiều thứ cảnh còn người mất, nhưng tất cả vẫn tốt hơn so với trước kia.
Chạy xe mấy tiếng, cuối cùng cũng từ thành phố Ngân Xuyên đến huyện Sài Hà.
Ở đây thay đổi quá nhiều, con đường lầy lội ngày trước giờ đã thành đường nhựa, rộng rãi.
Máy bay hạ cánh muộn, lúc đến huyện Sài Hà, thời gian đã không còn sớm, họ không có lấy một phút nghỉ ngơi, đến thẳng cuộc hẹn với người của công ty đối tác để đàm phán ký kết hợp đồng.
Nơi hẹn gặp vẫn là nhà hàng khác sạn được đầu tư 60 triệu tệ, chỉ là nhà hàng khách sạn này hôm nay đã đổi chủ. Phong cách trang hoàng cũng được thay đổi nhiều.
Trước khi đi, thư ký ông Lưu lén nói với Lạc Thập Giai: “Người đến đàm phán là ông chủ của công ty bên đó, cũng là một người hiếm thấy, ngày xưa từng đầu tư hầm mỏ ở huyện Sài Hà, sau đó hầm mỏ xảy ra chuyện, không ngờ trong cái họa lại có cái may, trong lúc tìm người gặp nạn lại tìm được mỏ than, từ đó phát tài, sau đó ông ta tiếp tục đổ tiền xây dựng làng du lịch còn dang dở từ người đầu tư trước. Khi nhà nước quy hoạc khu vực bảo hộ rừng tự nhiên, thì làng du lịch của ông được ban kế hoạch đưa vào hạng mục đầu, trợ giúp ông ta nhanh chóng hoàn thành khu du lịch này, thoáng cái tiền thu về gấp mấy trăm lần. Hôm nay việc làm ăn của ông ta ở huyện Sài Hà có thể nói là đứng đầu.” Cô thư ký chỉ vào khách sạn, “Ngay cả nhà hàng khách sạn này cũng thuộc quyền quản lý của ông ấy.”
Thư ký là người hay nói, cũng có thể nói cô ta rất khâm phục ông chủ kia, cho nên càng nói càng hăng hái, cô đang ríu rít kể những câu chuyện ly kỳ của ông chủ này thì Lạc Thập Giai đi bên cạnh lại không nghe lọt chữ nào.
Từ lúc bước vào huyện Sài Hà đã có dự cảm mơ hồ, giờ đây cái dự cảm này bỗng bộc phát mạnh mẽ, tai chợt ù đi, giọng nói của cô thư ký như hóa thành tiếng ong vo ve liên tục quấy nhiễu bên tai.
Da đầu cô tê dại, sau lưng và lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi lạnh, chân vô ý thức muốn quay ra ngoài. Ai ngờ cô vừa mới lùi được hai bước thì lại bị cô thư ký kia kéo lại.
“Bên này….” cô thư ký nhiệt tình đẩy cửa phòng VIP ra, nhẹ giọng giới thiệu, “Đây chính là ông chủ Trầm.
Tác giả :
Ngải Tiểu Đồ