Cưới Chui Với Trung Tá
Chương 54
Từ Nhan trở lại thành phố N, trừ mấy ngày đến mừng năm mới với cha mẹ, Từ Nhan luôn chạy đến quân khu.
Làm vợ đồng chí có lúc phải hy sinh thời gian của mình, bởi vì chồng họ thường bận rộn trong quân khu không có thời gian về nhà.
Lưu Vũ rốt cuộc bắt đầu bận lên, cả tuần đều bận khiến anh không thở nổi, gặp vợ chỉ cảm thấy áy náy.
"Tiểu Nhan, năm này chưa kịp qua đàng hoàng anh đã bị hủy ngày nghỉ, cả hôn lễ cũng không kịp làm cho em." Trong lòng cũng đang âm thầm nghĩ, diễn tập xong nhất định phải bồi thường cho cô một hôn lễ hoàn mỹ.
Từ Nhan không nói gì, từ sau khi cô gả cho Lưu Vũ, cô đã biết anh luôn bị chuyện vụn vặt ở quân khu kéo chân.
Nếu gả cho quân nhân, thì phải chịu đựng sự cô đơn do nghề quân nhân mang đến.
Người phụ nữ nào không chịu nổi cô đơn thì không thể làm vợ đồng chí được.
Cả cái biệt thự lớn, hôm nay chỉ còn cô và Giai Giai ở.
Giai Giai bởi vì mang thai, nên nôn mửa rất lợi hại, ăn cái gì ói cái đó, nhìn dáng vẻ chịu khổ của cô ấy, Từ Nhan như thấy được tương lai của mình, phụ nữ luôn "bị tội lây".
Trước đó Giai Giai đã phỏng vấn và được nhận vào công ty lớn của mẹ Từ Nhân, lúc ấy đã ký hợp đồng xong, bảo cô sang năm đến trình diện, kết quả cô lại mang thai. Cũng may công ty lớn có quy định, không thể xa thải phụ nữ có thai, cho nên cô vẫn giữ được chỗ làm, hai ngày sau phải đến báo danh.
"Giai Giai, em có khỏe không? Nếu không thì đừng đi làm." Từ Nhan thấy cô ấy nôn mửa dữ quá, liền muốn nói với mẹ tạm hoãn cho Giai Giai đi làm sau.
"Không có chuyện gì, chị dâu. Có cơ hội tốt đến Thịnh Hoa, sao em có thể từ bỏ, nếu như em hoãn ngày làm, lãnh đạo có thể dùng lý do vi phạm điều ước để bỏ em, sao em có thể làm vậy được."
Ói dữ vậy khiến Từ Nhan cười nói, đứa bé này nhất định là một bé trai, thật là bướng bỉnh.
Hai cô bởi vì đều có người yêu ở bộ đội nên mỗi lần đến quân khu đều đi chung với nhau.
Qua năm, công việc ở thư viện không nhiều nên không bận rộn lắm, bởi vì học sinh đều nghỉ nên chỉ còn một số ít khách hàng hoặc những người làm kinh doanh.
Lưu Vũ trừ bận chuẩn bị cho cuộc diễn tập, rồi lại bận viết báo cáo kết hôn cho Giai Giai và Cao Phong, còn phải bận cạnh tranh đển lên chức trưởng phòng chính trị.
Chánh trị trưởng trước đó bởi vì lớn tuổi và một số nguyên nhân khác nên đã chuyển nghề, hiện tại cạnh tranh vị trí này có ba người, ngoài Lưu Vũ còn có hai người phó phòng chính trị khác.
Mà Lưu Vũ, thì nhất định phải lấy được vị trí trưởng phòng.
"A Vũ, anh sẽ thăng lên vị trí đó sao?" Từ Nhan nằm ở trong ngực của anh hỏi anh.
"Khó mà nói, hai vị khác cũng rất ưu tú, chỉ sợ lần cạnh tranh này sẽ cực kỳ kịch liệt."
"Hay là em đi nói chuyện với anh hai, bảo anh ấy giúp anh chút." Từ Nhan cảm thấy cơ hội lần này không thể bỏ qua, cho nên cần thiết dựa vào quan hệ.
"Trước không cần, năng lực của mình tự mình biết, lần cạnh tranh lên chức trưởng phòng này anh thắng chắc." trong mắt Lưu Vũ có ánh sáng tự tin.
Đối với Lưu Vũ, Từ Nhan vẫn có lòng tin, người chồng do chính cô tình có ưu tú không, trong lòng cô rõ ràng nhất. Nhưng lòng người hiểm ác, ai biết hai đối thủ cạnh tranh này có ra tay sau lưng Lưu Vũ không, cho nên phòng bị là cần thiết. Nếu nói quan hệ thì quan hệ của nhà cô cũng không ít hơn người ta.
"Đừng suy nghĩ, ngủ đi." Lưu Vũ ôm lấy cô, híp mắt lại.
Gần đây anh quá bận rộn, cũng quá mệt mỏi, đối với chuyện đứa nhỏ cũng không nhiệt tình và vội vàng như trước, thuận theo tự nhiên, đây là chuyện duy nhất trước mắt anh có thể làm.
Từ Nhan cũng có ngăn cách với chuyện đứa nhỏ, vì chuyện Giai Giai nôn nghén khiến cô sợ hãi, cho nên cô cũng không mong có con lắm, có nhiều thời gian sống thế giới hai người chưa hẳn không phải chuyện tốt.
Nhưng Từ Nhan vẫn lo lắng cho Lưu Vũ, lo lắng vị trí mà anh đang cạnh tranh sẽ bị người khác dùng quan hệ đoạt mất. Xã hội ngày nay là dựa vào quan hệ, làm người chính trực cũng vô dụng, người ta đi cửa sau là có thể cướp hết mọi nỗ lực của bạn. Dù cô không dựa vào quan hệ, cũng lo người khác dùng quan hệ để gài bẫy Lưu Vũ.
Cô bèn gọi điện thoại cho anh hai Từ Lỗi: "Anh hai, gần đây như thế nào? Rất hạnh phúc với Đồng Diệp phải không?" Cô gọi Đồng Diệp quen rồi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào sửa gọi chị dâu.
"Quả thật hạnh phúc, có bà xã còn có con quả thật vui vẻ. Em gọi điện thoại đến không phải chỉ để hỏi thăm vợ chồng anh chứ?" Từ Lỗi hiểu rất rõ em gái của mình, nó không thể vì chuyện này mà gọi đến. di
"Chuyện gì cũng không thể gạt được anh. Em tìm anh vì chuyện Lưu Vũ thăng chức." Từ Nhan biết lừa anh hai không được liền nói thật.
"Chuyện này anh biết rồi, anh sẽ trông chừng giùm cậu ấy."
Nói chuyện điện thoại xong, Từ Nhan liền yên tâm, có anh hai trông chừng thì cô không sợ những người kia gài bẫy Lưu Vũ nữa rồi.
Cao Phong và Giai Giai có báo cáo kết hôn, vợ chồng son liền vui sướng hài lòng cầm báo cáo kết hôn đi đăng ký. Khi đó đã từng có người đem chuyện này thọt đến phía trên, nói Lưu Vũ dùng việc công làm việc tư, ỷ vào quyền lợi, thiên vị cho người thân mình.
Nhưng chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì, nguyên nhân rất đơn giản, Lưu Vũ cũng không có làm việc thiên vị, anh đã tiến hành đúng theo chế độ quy định, số tuổi hai người cộng lại vượt qua 48 tuổi thì hợp pháp rồi, hơn nữa Giai Giai chỉ thiếu một tháng là tròn 23 tuổi.
Từ Nhan biết, chuyện này do anh Từ Lỗi đè xuống, trong triều có người làm quan, những lời này ứng dụng đến việc hiện nay quả là đúng.
Vui vẻ nên Từ Nhan liền mang theo ít quà đến nhà anh hai.
Từ Lỗi không có ở đây, chỉ có Đồng Diệp ở nhà một mình.
"Đứa bé đâu?" Cô quay một vòng, cũng không phát hiện cháu trai cháu gái.
"Đại Bảo Tiểu Bảo được mẹ chồng đón đi, bởi vì chị làm việc ở tòa soạn quân nhân nên gần đây cũng rất bận." Đồng Diệp cười nói.
Chuyện Đồng Diệp đến tòa soạn quân nhân làm việc, Từ Nhan đã biết. Sau khi cô ấy từ chức ở tòa soạn, vẫn luôn ở nhà, rãnh rỗi đến sắp phát bệnh, sau đó được anh hai đặc biệt cho phép đến tòa soạn quân nhân làm việc, nên bây giờ cũng là một người lính rồi.
Từ Nhan cảm thấy anh hai thật tâm đối xử tốt với Đồng Diệp, dĩ nhiên Đồng Diệp có thể trở thành chị dâu của mình, mình ở trung gian đã giúp không ít. Từ sau khi Đồng Diệp sinh con, đã đầy đặn rất nhiều, nghe ý của cô ấy là do lúc mang thai đã ăn quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không giảm xuống được, nhưng anh hai lại không ghét bỏ cô ấy vì béo phì mà còn đối xử với cô ấy tốt hơn.
Tán gẫu với Đồng Diệp mới biết việc diễn tập lần này rất quan trọng với quân khu vì có rất nhiều quốc gia tham gia diễn tập nên lần diễn tập này Trung Quốc tuyệt không thể thua.
Quân khu đang chọn lính tốt, mà nhiễm vụ của Từ Lỗi trong lần diễn tập này là nỗ lực vì tất cả mọi người.
Từ Lỗi chính là Tổng Chỉ Huy Tham Mưu Trưởng trong lần diễn tập này.
Hôm nay là ngày 13 tháng 2, cũng chính là đêm trước Valentine, Lưu Vũ còn đang bận rộn ở quân khu nên cũng quên mất ngày lãng mạn này.
"Tiểu Thạch Đầu, có phải anh đang sầu vì chuyện chọn người chủ lực cho cuộc diễn tập không." Lưu Vũ gọi điện thoại cho bạn học cũ.
"Đúng là vậy, lần diễn tập này rất quan trọng, không được qua loa, bạn học cũ à tôi thấy rất áp lực." Trong điện thoại Từ Lỗi thở dài một tiếng.
Lưu Vũ cười ha ha, thử dò xét: "Tôi có một người muốn giới thiệu cho anh, không biết bạn học cũ có hợp nhãn hay không."
"Ai? Cao Phong?" Ở trong mắt Từ Lỗi, học trò giỏi của Lưu Vũ cũng không nhiều, mà Cao Phong chính là người ưu tú nhất.
"Cao Phong còn cần tôi giới thiệu sao —— đó là sự thật như đinh đóng cột không thể chối cãi."
"Trừ cậu ta ra, còn có ai?"
"Cậu còn nhớ rõ quán quân bọc thép ba năm trước - Hùng Khải không?" Lưu Vũ hỏi anh ta.
Từ Lỗi ngớ ngẩn, nói: "Nhớ, sao có thể quên cậu ta. Năm đó tôi còn hỏi cậu ta có muốn làm trợ thủ của tôi không, cậu ta rất có khí phách, còn cự tuyệt ngay, khiến tôi rối rắm một lúc lâu đấy. Thế nào, cậu muốn giới thiệu cậu ta?"
"Hôm nay cậu ấy là nghiên cứu sinh thuộc khoa nghiên cứu quấy nhiễu điện tử, cũng sắp tốt nghiệp rồi, người tài này anh có cần không?" Lưu Vũ lại hỏi một tiếng.
Từ Lỗi lập tức nói: "Cần, sao tôi có thể không cần, cậu taá nhân tài hiếm có, ba năm trước tôi đã muốn kéo cậu ta đến bên cạnh mình rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị điều lệnh."
Cúp điện thoại xong, Lưu Vũ còn đắm chìm trong sự vui sướng vừa rồi, xem ra Hùng Khải tham gia diễn tập là chuyện chắc chắn rồi. Trong mấy năm anh nhập ngũ, lính mà anh thật sự hài lòng chỉ có hai người, một là em rể của anh Cao Phong, một người khác chính là Hùng Khải, mà anh càng đau lòng Hùng Khải hơn. Cao Phong tốt nghiệp trường quân đội, nên đường đi cũng thuận lợi, không có sóng gió lớn nào, nhưng Hùng Khải thì khác, cậu ấy là sĩ quan cấp hai, sau đó mới học trường quân đội, nên đường đi hết sức không thuận lợi, chỉ là rốt cuộc cũng có thể tuyên cáo sự ưu tú của mình với người đời.
Nghĩ đến chuyện này, anh lập tức liền gọi điện thoại cho Hùng Khải. Bởi vì Hùng Khải ở trường quân đội, nên phải tắt điện thoại, anh chỉ có thể gọi đến trường để tìm cậu ta.
"Tiểu Hùng, cậu có muốn vào lữ đoàn A không?" Lưu Vũ vừa thấy bên kia nghe máy liền hỏi thẳng.
Bên kia Hùng Khải không ngờ sẽ nhận được điện thoại của lãnh đạo cũ, sau khi kích động cũng bật thốt lên: "Muốn, lữ đoàn A là mơ ước của mỗi quân nhân."
Lữ đoàn A, trong mắt người ngoài không có gì đặc biệt, nhưng mà ở trong mắt người lính đó chính là một lữ đoàn như đao nhọn, là bộ đội đặc chủng do quân khu sàng chọn.
Lần diễn tập này, lữ đoàn A chính là mũi dao nhọn đâm vào tim, những người lính trong đó đều được chọn lựa nghiêm khắc.
"Vậy cậu chuẩn bị cho tốt, tôi quyết định đề cử cậu vào lữ đoàn A."
Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Vũ còn đắm chìm trong sự hưng phấn đó rất lâu.
Lúc này, Từ Nhan gọi điện thoại vào: "Ông xã, hôm nay anh có về nhà không?"
"Tiểu Nhan, gần đây anh không thể về nhà, quân khu có chuyện." Đối với vợ, anh vĩnh viễn chỉ có áy náy.
"Anh quên ngày mai là ngày gì rồi." Từ Nhan vừa giận vừa hờn.
"Ngày mai là ngày gì?"
"Em biết ngay anh quên, ngày mai là Valentine, đây là Valentine đầu tiên của chúng ta sau khi kết hôn, anh phải ở bên em chứ."
Phụ nữ đều thường nhớ những ngày lãng mạn, nhưng đàn ông lại hoàn toàn khác biệt.
Chuyện trong quân khu vốn đã khiến Lưu Vũ loay hoay bể đầu sứt trán, anh làm sao có thời gian nghỉ đến ngày lễ chứ.
Nhưng đây là Valentine, anh biết mình không thể thiếu vợ một ngày lãng mạn.
"Ông xã nhớ mà, sẽ cho em niềm vui lớn. Nếu như anh không tới được, thì em tới đây được không? . . . . Bà xã đừng nóng giận, ông xã không phải có công vụ trong người sao? Không phải là không muốn vui Valentine với bà xã. Ngoan, đừng giận, ngày mai em tới đây anh sẽ làm em ngạc nhiên." Lưu Vũ vừa khuyên vừa dỗ, cuối cùng mơi dỗ Từ Nhan vui vẻ.
Mặc dù Từ Nhan tức giận, nhưng cũng hết cách.
Ai bảo cô gả cho một người lính.
Xem thời khóa biểu, ngày mai lại đúng lúc cô trực, cô chạy đi đổi ca với đồng nghiệp thì không ai chịu.
Valentine, ai không muốn ở nhà vui vẻ với ông xã hay bạn trai?
Từ Nhan giận đến dậm chân một cái, thật là chuyện không hề khéo.
Valentine ngày mai, nhất định chỉ có mình cô.
Cầm điện thoại di động, đang định gọi cho Lưu Vũ, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, một dãy số lạ rõ ràng in trên màn hình.
Bắt máy, trong điện thoại lại truyền đến một âm thanh xa lạ rồi lại có chút quen thuộc: "Từ tiểu thư."
Âm thanh này, giống như một quả bom nổ tung trong lòng Từ Nhan.
Làm vợ đồng chí có lúc phải hy sinh thời gian của mình, bởi vì chồng họ thường bận rộn trong quân khu không có thời gian về nhà.
Lưu Vũ rốt cuộc bắt đầu bận lên, cả tuần đều bận khiến anh không thở nổi, gặp vợ chỉ cảm thấy áy náy.
"Tiểu Nhan, năm này chưa kịp qua đàng hoàng anh đã bị hủy ngày nghỉ, cả hôn lễ cũng không kịp làm cho em." Trong lòng cũng đang âm thầm nghĩ, diễn tập xong nhất định phải bồi thường cho cô một hôn lễ hoàn mỹ.
Từ Nhan không nói gì, từ sau khi cô gả cho Lưu Vũ, cô đã biết anh luôn bị chuyện vụn vặt ở quân khu kéo chân.
Nếu gả cho quân nhân, thì phải chịu đựng sự cô đơn do nghề quân nhân mang đến.
Người phụ nữ nào không chịu nổi cô đơn thì không thể làm vợ đồng chí được.
Cả cái biệt thự lớn, hôm nay chỉ còn cô và Giai Giai ở.
Giai Giai bởi vì mang thai, nên nôn mửa rất lợi hại, ăn cái gì ói cái đó, nhìn dáng vẻ chịu khổ của cô ấy, Từ Nhan như thấy được tương lai của mình, phụ nữ luôn "bị tội lây".
Trước đó Giai Giai đã phỏng vấn và được nhận vào công ty lớn của mẹ Từ Nhân, lúc ấy đã ký hợp đồng xong, bảo cô sang năm đến trình diện, kết quả cô lại mang thai. Cũng may công ty lớn có quy định, không thể xa thải phụ nữ có thai, cho nên cô vẫn giữ được chỗ làm, hai ngày sau phải đến báo danh.
"Giai Giai, em có khỏe không? Nếu không thì đừng đi làm." Từ Nhan thấy cô ấy nôn mửa dữ quá, liền muốn nói với mẹ tạm hoãn cho Giai Giai đi làm sau.
"Không có chuyện gì, chị dâu. Có cơ hội tốt đến Thịnh Hoa, sao em có thể từ bỏ, nếu như em hoãn ngày làm, lãnh đạo có thể dùng lý do vi phạm điều ước để bỏ em, sao em có thể làm vậy được."
Ói dữ vậy khiến Từ Nhan cười nói, đứa bé này nhất định là một bé trai, thật là bướng bỉnh.
Hai cô bởi vì đều có người yêu ở bộ đội nên mỗi lần đến quân khu đều đi chung với nhau.
Qua năm, công việc ở thư viện không nhiều nên không bận rộn lắm, bởi vì học sinh đều nghỉ nên chỉ còn một số ít khách hàng hoặc những người làm kinh doanh.
Lưu Vũ trừ bận chuẩn bị cho cuộc diễn tập, rồi lại bận viết báo cáo kết hôn cho Giai Giai và Cao Phong, còn phải bận cạnh tranh đển lên chức trưởng phòng chính trị.
Chánh trị trưởng trước đó bởi vì lớn tuổi và một số nguyên nhân khác nên đã chuyển nghề, hiện tại cạnh tranh vị trí này có ba người, ngoài Lưu Vũ còn có hai người phó phòng chính trị khác.
Mà Lưu Vũ, thì nhất định phải lấy được vị trí trưởng phòng.
"A Vũ, anh sẽ thăng lên vị trí đó sao?" Từ Nhan nằm ở trong ngực của anh hỏi anh.
"Khó mà nói, hai vị khác cũng rất ưu tú, chỉ sợ lần cạnh tranh này sẽ cực kỳ kịch liệt."
"Hay là em đi nói chuyện với anh hai, bảo anh ấy giúp anh chút." Từ Nhan cảm thấy cơ hội lần này không thể bỏ qua, cho nên cần thiết dựa vào quan hệ.
"Trước không cần, năng lực của mình tự mình biết, lần cạnh tranh lên chức trưởng phòng này anh thắng chắc." trong mắt Lưu Vũ có ánh sáng tự tin.
Đối với Lưu Vũ, Từ Nhan vẫn có lòng tin, người chồng do chính cô tình có ưu tú không, trong lòng cô rõ ràng nhất. Nhưng lòng người hiểm ác, ai biết hai đối thủ cạnh tranh này có ra tay sau lưng Lưu Vũ không, cho nên phòng bị là cần thiết. Nếu nói quan hệ thì quan hệ của nhà cô cũng không ít hơn người ta.
"Đừng suy nghĩ, ngủ đi." Lưu Vũ ôm lấy cô, híp mắt lại.
Gần đây anh quá bận rộn, cũng quá mệt mỏi, đối với chuyện đứa nhỏ cũng không nhiệt tình và vội vàng như trước, thuận theo tự nhiên, đây là chuyện duy nhất trước mắt anh có thể làm.
Từ Nhan cũng có ngăn cách với chuyện đứa nhỏ, vì chuyện Giai Giai nôn nghén khiến cô sợ hãi, cho nên cô cũng không mong có con lắm, có nhiều thời gian sống thế giới hai người chưa hẳn không phải chuyện tốt.
Nhưng Từ Nhan vẫn lo lắng cho Lưu Vũ, lo lắng vị trí mà anh đang cạnh tranh sẽ bị người khác dùng quan hệ đoạt mất. Xã hội ngày nay là dựa vào quan hệ, làm người chính trực cũng vô dụng, người ta đi cửa sau là có thể cướp hết mọi nỗ lực của bạn. Dù cô không dựa vào quan hệ, cũng lo người khác dùng quan hệ để gài bẫy Lưu Vũ.
Cô bèn gọi điện thoại cho anh hai Từ Lỗi: "Anh hai, gần đây như thế nào? Rất hạnh phúc với Đồng Diệp phải không?" Cô gọi Đồng Diệp quen rồi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào sửa gọi chị dâu.
"Quả thật hạnh phúc, có bà xã còn có con quả thật vui vẻ. Em gọi điện thoại đến không phải chỉ để hỏi thăm vợ chồng anh chứ?" Từ Lỗi hiểu rất rõ em gái của mình, nó không thể vì chuyện này mà gọi đến. di
"Chuyện gì cũng không thể gạt được anh. Em tìm anh vì chuyện Lưu Vũ thăng chức." Từ Nhan biết lừa anh hai không được liền nói thật.
"Chuyện này anh biết rồi, anh sẽ trông chừng giùm cậu ấy."
Nói chuyện điện thoại xong, Từ Nhan liền yên tâm, có anh hai trông chừng thì cô không sợ những người kia gài bẫy Lưu Vũ nữa rồi.
Cao Phong và Giai Giai có báo cáo kết hôn, vợ chồng son liền vui sướng hài lòng cầm báo cáo kết hôn đi đăng ký. Khi đó đã từng có người đem chuyện này thọt đến phía trên, nói Lưu Vũ dùng việc công làm việc tư, ỷ vào quyền lợi, thiên vị cho người thân mình.
Nhưng chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì, nguyên nhân rất đơn giản, Lưu Vũ cũng không có làm việc thiên vị, anh đã tiến hành đúng theo chế độ quy định, số tuổi hai người cộng lại vượt qua 48 tuổi thì hợp pháp rồi, hơn nữa Giai Giai chỉ thiếu một tháng là tròn 23 tuổi.
Từ Nhan biết, chuyện này do anh Từ Lỗi đè xuống, trong triều có người làm quan, những lời này ứng dụng đến việc hiện nay quả là đúng.
Vui vẻ nên Từ Nhan liền mang theo ít quà đến nhà anh hai.
Từ Lỗi không có ở đây, chỉ có Đồng Diệp ở nhà một mình.
"Đứa bé đâu?" Cô quay một vòng, cũng không phát hiện cháu trai cháu gái.
"Đại Bảo Tiểu Bảo được mẹ chồng đón đi, bởi vì chị làm việc ở tòa soạn quân nhân nên gần đây cũng rất bận." Đồng Diệp cười nói.
Chuyện Đồng Diệp đến tòa soạn quân nhân làm việc, Từ Nhan đã biết. Sau khi cô ấy từ chức ở tòa soạn, vẫn luôn ở nhà, rãnh rỗi đến sắp phát bệnh, sau đó được anh hai đặc biệt cho phép đến tòa soạn quân nhân làm việc, nên bây giờ cũng là một người lính rồi.
Từ Nhan cảm thấy anh hai thật tâm đối xử tốt với Đồng Diệp, dĩ nhiên Đồng Diệp có thể trở thành chị dâu của mình, mình ở trung gian đã giúp không ít. Từ sau khi Đồng Diệp sinh con, đã đầy đặn rất nhiều, nghe ý của cô ấy là do lúc mang thai đã ăn quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không giảm xuống được, nhưng anh hai lại không ghét bỏ cô ấy vì béo phì mà còn đối xử với cô ấy tốt hơn.
Tán gẫu với Đồng Diệp mới biết việc diễn tập lần này rất quan trọng với quân khu vì có rất nhiều quốc gia tham gia diễn tập nên lần diễn tập này Trung Quốc tuyệt không thể thua.
Quân khu đang chọn lính tốt, mà nhiễm vụ của Từ Lỗi trong lần diễn tập này là nỗ lực vì tất cả mọi người.
Từ Lỗi chính là Tổng Chỉ Huy Tham Mưu Trưởng trong lần diễn tập này.
Hôm nay là ngày 13 tháng 2, cũng chính là đêm trước Valentine, Lưu Vũ còn đang bận rộn ở quân khu nên cũng quên mất ngày lãng mạn này.
"Tiểu Thạch Đầu, có phải anh đang sầu vì chuyện chọn người chủ lực cho cuộc diễn tập không." Lưu Vũ gọi điện thoại cho bạn học cũ.
"Đúng là vậy, lần diễn tập này rất quan trọng, không được qua loa, bạn học cũ à tôi thấy rất áp lực." Trong điện thoại Từ Lỗi thở dài một tiếng.
Lưu Vũ cười ha ha, thử dò xét: "Tôi có một người muốn giới thiệu cho anh, không biết bạn học cũ có hợp nhãn hay không."
"Ai? Cao Phong?" Ở trong mắt Từ Lỗi, học trò giỏi của Lưu Vũ cũng không nhiều, mà Cao Phong chính là người ưu tú nhất.
"Cao Phong còn cần tôi giới thiệu sao —— đó là sự thật như đinh đóng cột không thể chối cãi."
"Trừ cậu ta ra, còn có ai?"
"Cậu còn nhớ rõ quán quân bọc thép ba năm trước - Hùng Khải không?" Lưu Vũ hỏi anh ta.
Từ Lỗi ngớ ngẩn, nói: "Nhớ, sao có thể quên cậu ta. Năm đó tôi còn hỏi cậu ta có muốn làm trợ thủ của tôi không, cậu ta rất có khí phách, còn cự tuyệt ngay, khiến tôi rối rắm một lúc lâu đấy. Thế nào, cậu muốn giới thiệu cậu ta?"
"Hôm nay cậu ấy là nghiên cứu sinh thuộc khoa nghiên cứu quấy nhiễu điện tử, cũng sắp tốt nghiệp rồi, người tài này anh có cần không?" Lưu Vũ lại hỏi một tiếng.
Từ Lỗi lập tức nói: "Cần, sao tôi có thể không cần, cậu taá nhân tài hiếm có, ba năm trước tôi đã muốn kéo cậu ta đến bên cạnh mình rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị điều lệnh."
Cúp điện thoại xong, Lưu Vũ còn đắm chìm trong sự vui sướng vừa rồi, xem ra Hùng Khải tham gia diễn tập là chuyện chắc chắn rồi. Trong mấy năm anh nhập ngũ, lính mà anh thật sự hài lòng chỉ có hai người, một là em rể của anh Cao Phong, một người khác chính là Hùng Khải, mà anh càng đau lòng Hùng Khải hơn. Cao Phong tốt nghiệp trường quân đội, nên đường đi cũng thuận lợi, không có sóng gió lớn nào, nhưng Hùng Khải thì khác, cậu ấy là sĩ quan cấp hai, sau đó mới học trường quân đội, nên đường đi hết sức không thuận lợi, chỉ là rốt cuộc cũng có thể tuyên cáo sự ưu tú của mình với người đời.
Nghĩ đến chuyện này, anh lập tức liền gọi điện thoại cho Hùng Khải. Bởi vì Hùng Khải ở trường quân đội, nên phải tắt điện thoại, anh chỉ có thể gọi đến trường để tìm cậu ta.
"Tiểu Hùng, cậu có muốn vào lữ đoàn A không?" Lưu Vũ vừa thấy bên kia nghe máy liền hỏi thẳng.
Bên kia Hùng Khải không ngờ sẽ nhận được điện thoại của lãnh đạo cũ, sau khi kích động cũng bật thốt lên: "Muốn, lữ đoàn A là mơ ước của mỗi quân nhân."
Lữ đoàn A, trong mắt người ngoài không có gì đặc biệt, nhưng mà ở trong mắt người lính đó chính là một lữ đoàn như đao nhọn, là bộ đội đặc chủng do quân khu sàng chọn.
Lần diễn tập này, lữ đoàn A chính là mũi dao nhọn đâm vào tim, những người lính trong đó đều được chọn lựa nghiêm khắc.
"Vậy cậu chuẩn bị cho tốt, tôi quyết định đề cử cậu vào lữ đoàn A."
Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Vũ còn đắm chìm trong sự hưng phấn đó rất lâu.
Lúc này, Từ Nhan gọi điện thoại vào: "Ông xã, hôm nay anh có về nhà không?"
"Tiểu Nhan, gần đây anh không thể về nhà, quân khu có chuyện." Đối với vợ, anh vĩnh viễn chỉ có áy náy.
"Anh quên ngày mai là ngày gì rồi." Từ Nhan vừa giận vừa hờn.
"Ngày mai là ngày gì?"
"Em biết ngay anh quên, ngày mai là Valentine, đây là Valentine đầu tiên của chúng ta sau khi kết hôn, anh phải ở bên em chứ."
Phụ nữ đều thường nhớ những ngày lãng mạn, nhưng đàn ông lại hoàn toàn khác biệt.
Chuyện trong quân khu vốn đã khiến Lưu Vũ loay hoay bể đầu sứt trán, anh làm sao có thời gian nghỉ đến ngày lễ chứ.
Nhưng đây là Valentine, anh biết mình không thể thiếu vợ một ngày lãng mạn.
"Ông xã nhớ mà, sẽ cho em niềm vui lớn. Nếu như anh không tới được, thì em tới đây được không? . . . . Bà xã đừng nóng giận, ông xã không phải có công vụ trong người sao? Không phải là không muốn vui Valentine với bà xã. Ngoan, đừng giận, ngày mai em tới đây anh sẽ làm em ngạc nhiên." Lưu Vũ vừa khuyên vừa dỗ, cuối cùng mơi dỗ Từ Nhan vui vẻ.
Mặc dù Từ Nhan tức giận, nhưng cũng hết cách.
Ai bảo cô gả cho một người lính.
Xem thời khóa biểu, ngày mai lại đúng lúc cô trực, cô chạy đi đổi ca với đồng nghiệp thì không ai chịu.
Valentine, ai không muốn ở nhà vui vẻ với ông xã hay bạn trai?
Từ Nhan giận đến dậm chân một cái, thật là chuyện không hề khéo.
Valentine ngày mai, nhất định chỉ có mình cô.
Cầm điện thoại di động, đang định gọi cho Lưu Vũ, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, một dãy số lạ rõ ràng in trên màn hình.
Bắt máy, trong điện thoại lại truyền đến một âm thanh xa lạ rồi lại có chút quen thuộc: "Từ tiểu thư."
Âm thanh này, giống như một quả bom nổ tung trong lòng Từ Nhan.
Tác giả :
Ám Dạ Lưu Tinh