Cưới Chui Với Trung Tá
Chương 5
Hôm nay là ngày Lưu Vũ chiêu binh từ thành phố duyên hải trở về, cũng là ngày mà anh sẽ gặp mặt Từ Nhan.
Trong một tháng đi công tác bên ngoài, giữa anh và Từ Nhan vẫn không gián đoạn liên lạc. Thật bất ngờ lần này Từ Nhan không từ chối nói chuyện với anh, ngược lại, hình như còn rất hài lòng về anh. Càng đến gần thành phố N, anh càng thấy khẩn trương, trong lòng một mực nghĩ nếu gặp cô thì nên mình nói những gì?
Trước lúc xuất phát, anh đã gọi một cú điện thoại, thận trọng nói: "Từ Nhan, anh muốn gặp em, để xác định quan hệ sau này của chúng ta."
"Xác định cái gì? Người yêu?" Giọng nói Từ Nhan lộ vẻ lạnh nhạt, giống như đang rất bình thản.
"Không phải, xác định quan hệ kết hôn của chúng ta."
Từ Nhan có chút giật mình: "Lưu Vũ, anh điên rồi! Chúng ta ngay cả người yêu cũng không phải, anh đã muốn nhảy lên phát triển tới mức kết hôn rồi sao?"
"Chúng ta đã là người yêu rồi, cho nên sau này gặp mặt chính là suy tính chuyện kết hôn." Lưu Vũ không hề nói nhảm.
"Tôi chưa có thừa nhận! Gặp mặt chỉ là xác định có thích hợp yêu đương không thôi." Từ Nhan nói tương đối dứt khoát.
"Anh mặc kệ em có thừa nhận hay không, trong lòng anh thừa nhận là được. Trong lòng anh đã sớm coi em là bạn gái, cho nên việc sau này gặp mặt chính là có nên suy tính cho việc kết hôn hay không. Từ Nhan, chúng ta không còn nhỏ nữa, phải chịu trách nhiệm với tình yêu của mình, chúng ta không chơi nổi chiến thuật kéo dài. Xác định, trong lòng có nhau thì chính là yêu thương." Mặc dù giọng nói của Lưu Vũ khi nói chuyện rất dịu dàng, nhưng lời nói vô cùng kiên định.
Tính khí nóng này của Từ Nhan lại bùng lên, cô nói: "Lưu Vũ, tôi cho anh biết, tôi không giống những cô gái yếu đuối kia, càng không có thừa nhận quan hệ yêu đương giữa tôi và anh, không đồng ý làm bạn gái của anh. Anh dám tự cho như vậy là đúng, bà đây vẫn chưa đồng ý, có muốn gặp anh hay không, đây là quyền lợi của tôi!" Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại.
Sau khi bị cúp điện thoại, Lưu Vũ nghĩ thật lâu, sau đó nhắn cho cô một tin: Từ Nhan, biết em không phải ngày một ngày hai, trong cảm nhận của anh, đã sớm xác định em rồi. Anh không ép buộc em làm cái gì cả, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của anh, anh nói suy nghĩ của mình cho em biết, về phần em có đồng ý hay không thì đó là suy nghĩ của em. Có suy nghĩ gì thì cứ nói nói ra, nói ra không phải muốn đạt được ngay kết quả, mà là để cho em hiểu rõ mà thôi, đây chỉ là một quá trình. Kết hôn là chuyện lớn, có đồng ý hay không phải cần em đồng ý mới được, anh không thể nào thay em suy nghĩ, không phải sao?D7Đ3L4Q1Đ' Nói thật, chúng ta cũng không nhỏ nữa, anh rất hài lòng về em, cho nên tự nhiên cũng xem em là bạn gái, anh thích em, vô cùng thích em, cho nên suy nghĩ muốn cưới em làm vợ đã hình thành trong lòng anh, sau khi gặp mặt thì càng chắc chắn với suy nghĩ này. Nếu như em không muốn, em cũng có thể nói ra, mọi người đều nói ra suy nghĩ của mình, sau đó thương lượng, đưa ra một đáp án cuối cùng, em nói đi? Em không cần trả lời anh vội, nếu như em đồng ý gặp anh, thì hãy trả lời tin nhắn anh, biểu thị em đồng ý qua lại với anh, nếu như anh không thấy tin nhắn của em, như vậy anh đã biết mình nên làm thế nào rồi. Nhưng mà anh nói cho em biết, anh sẽ không buông tha em, đã xác định thì nhất quyết phải kiên trì tới cùng.
Sau khi tắt điện thoại, Từ Nhan đã hối hận. Chị Chu từng nói với cô, Lưu Vũ rất ưu tú, cô không thể nóng nảy như vậy được, gặp được đúng người thật không dễ, bảo cô sửa bớt cái tính nóng nảy đi, cô cũng răm rắp làm theo, kết quả vì một câu nói của anh mà hủy đi toàn bộ sự thay đổi của cô, cô lại một lần nữa bộc phát tính khí nóng nảy. Nói thật, cô tương đối hài lòng với Lưu Vũ, không chỉ bởi vì anh là một quân nhân ưu tú, hơn hết đó chính bởi anh là một quân nhân có tính tình tốt, cô thích đàn ông lịch sự nhã nhặn, nhưng mà ở trong quân nhân tìm một người đàn ông như vậy, thật không dễ dàng, nhiều nhất cũng chỉ tìm được người như anh trai Từ Lỗi của cô mà thôi. Lần đầu tiên nghe được giọng nói của Lưu Vũ, ngay lập tức cô đã bị giọng nói ấy hấp dẫn, tiếng phổ thông nói rất chuẩn, giọng nói của cô từ trước đến nay đều không dễ nghe, đặc biệt là đối với giọng nói phổ thông pha lẫn tạp âm thì vô cùng mâu thuẫn, cho nên cô đã từng định tiêu chuẩn cho mình, tìm bạn trai tuyệt đối không được nói giọng địa phương, mà anh rất vừa ý cô. Nhưng kết quả trước khi gặp mặt, lại nói ra chuyện như vậy, chủ nghĩa đàn ông của anh cứ như vậy bộc lộ ra ngoài.
"Đồng Diệp, cậu nói tớ có nên gặp anh ta không?" Trong khoảng thời gian ngắn Từ Nhan không thể quyết định được.
"Vậy cậu nghĩ như thế nào?" Đồng Diệp cũng không nói đáp án trực tiếp.
Lần đầu tiên Từ Nhan lộ ra vẻ mịt mù: "Tớ cũng không biết, tớ muốn buông tha, nhưng lại luyến tiếc. Trước mắt Lưu Vũ là người đàn ông tớ rất vừa ý, ôn hòa lại ưu tú, nhưng thái độ vừa rồi của anh ta khiến tớ rất tức giận, anh ta lại có thể ra lệnh cho tớ...Từ Nhan tớ là cái gì? Là người nhận lệnh sao ? Anh ta còn chưa hỏi ý kiến của tớ, cứ như vậy quyết định?"
"Vậy tớ hỏi cậu, cậu muốn kết hôn không?" Đồng Diệp nói trọng tâm.
"Muốn." Từ Nhan không chút suy nghĩ nói.
"Muốn kết hôn với anh ta?" Đồng Diệp lại hỏi.
"Cái người này còn nói nhảm?" Từ Nhan liếc mắt.
"Cậu đã muốn kết hôn, lại muốn kết hôn với anh ta, đề nghị của anh ta không phải rất hợp ý sao?" Đồng Diệp thấy kì lạ tại sao cô lại phản đôi.
"Đồng Diệp, cậu không phải không biết, tớ không phải là ghét kết hôn, chỉ là ghét anh ta lấy giọng đó nói chuyện với tớ, đây là cái gì, chính là giọng nói ra lệnh, khi đó anh ta là cái gì chứ?" Từ Nhan giận nhất chính là chỗ này.
Đồng Diệp cười "phốc" một tiếng, Từ Nhan trừng cô: "Cậu còn cười, tớ buồn muốn chết rồi."
"Nha đầu, khi nào thì cậu đã học thói do dự rồi hả? Cảm thấy anh ta được, thì dũng cảm đi găp, nếu bỏ lỡ thì thật tiếc đó, đừng bởi vì chủ nghĩa đàn ông của người ta mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình, đây không phải là tác phong của cậu. Nếu như cậu cảm thấy ở chung với anh ta có gì hay, vậy thì sớm buông tay đi, đừng chậm trễ người ta, hai người cũng đâu còn nhỏ."
Lúc này tin nhắn của Lưu Vũ cũng đã tới nơi, sau khi Từ Nhan đọc tin nhắn, liền quyết định thử một chút, không thể vì nguyên nhân như vậy mà buông tha được, giống như Đồng Diệp nói, ngộ nhỡ bỏ lỡ thật, có lẽ cô sẽ hối hận. Nói thật, trừ việc nói kết hôn trong điện thoại ra, ở những phương diện khác của Lưu Vũ khiến cô thực sự hài lòng.
Từ Nhan nhắn một tin, nội dung như sau: Tôi có thể đồng ý gặp anh, nhưng anh phải thu lại cái chủ nghĩa đàn ông kia cho tôi, tôi không phải lính của anh, anh không có quyền ra lệnh cho tôi!
Lưu Vũ: dạ, em nói như thế nào thì chính là như thế, nhưng mà anh vẫn phải nói, mục đích gặp mặt của chúng là chính là kết hôn làm cơ sở, điểm này anh vẫn giữ nguyên ý kiến.
Từ Nhan: Anh còn nói, có tin tôi thay đổi quyết định ngay bây giờ không?
Lưu Vũ: Bà cô của tôi ơi, anh sợ em rồi còn không được sao? Anh chôn suy nghĩ này sâu trong lòng, được chưa? Em cũng không thể đổi ý, nếu không anh trực tiếp giết cả nhà em.
Từ Nhan: Anh dám!
Lưu Vũ: Anh không có gì là không dám, anh là quân nhân, nói là làm mới là tác phong quân nhân nên có, quân nhân nói chính là tốc độ.
Thấy tin nhắn cuối cùng của Lưu Vũ, Từ Nhan đột nhiên cười, lập tức nhắn lại: Tôi là thủ trưởng của anh, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, cho nên anh phải nghe lời tôi.
Gửi xong tin nhắn, cô chống cằm lên suy nghĩ, đây rốt cuộc là người như thế nào? Khi thì dịu dàng, khi thì lại bá đạo? Sau khi gặp mặt, có thể hài lòng hay không? Có thể tốt như trong tưởng tượng hay không? Một tháng liên lạc qua lại, anh vẫn luôn nhường cô, trừ chuyện gặp mặt thì có chút bất đồng.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động lại sáng lên, là tin nhắn Lưu Vũ gởi tới, chỉ có một câu: Thủ trưởng trong nhà chính là vợ, em đồng ý làm vợ anh rồi sao ?
Thấy tin nhắn ngắn này, cô bật cười, thủ trưởng? Xưng hô này không tệ. Giống như đã từng có người gọi cô là thủ trưởng, nhưng vật đổi sao dời, tất cả đều đã thay đổi, giống như ông anh nói, người đó đã là quá khứ rồi, cầm được thì buông được, đó mới là tác phong của cô.
Trong thời gian này, anh cả Từ Lỗi vẫn thường gọi cho cô, hỏi cô khi nào thì gặp mặt anh, cô lập tức nói: "Em đã có bạn trai, anh dập tắt ngay cái suy nghĩ ấy đi."
"Bạn trai? Chuyện khi nào? Một tháng trước em còn chưa có, bây giờ đã có rồi?" Từ Lỗi không hề tin lời cô nói.
"Thế nào? Trong mắt anh, em gái này không ai muốn? Nói cho anh biết, bạn trai em cũng là một quân nhân, người ta ưu tú lắm, không hề thua kém anh, về sau bớt lấy người kia ra làm phiền em, phá hỏng quân hôn là phạm pháp."
"Thật có? Người ở đâu? Tên gì? Em giống như đứa ngốc, đừng để người ta lừa." Vừa nghe cô nói thực sự có bạn trai, Từ Lỗi lập tức hỏi.
"Tại sao em phải cho anh biết? Tự em chọn bạn trai, đương nhiên là ưu tú nhất, so với bạn học gì đó của anh còn ưu tú gấp trăm lần."
"Vậy cũng không được, để anh gặp mặt đi, giúp em nắm chặt."
"Dừng, là anh tìm chồng hay em tìm chồng? Nói cho anh biết, em với anh ấy đã quyết định rồi, quyết định một tháng sau kết hôn, mọi người cũng đừng lo chuyện của em nữa." Từ Nhan ném ra một quả bom hẹn giờ.
"Cái gì? Một tháng sau kết hôn? Từ Nhan, có phải em điên rồi không, hay là đầu óc có vấn đề?" Từ Lỗi gần như nhảy dựng, rất khó tưởng tượng đây đây là lời em gái anh nói ra.
"Chuyện này em đã quyết định rồi, anh đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, em vẫn muốn kết hôn." Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Nhìn màn hình tối thui, Từ Lỗi bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này, cho tới bây giờ đều tùy tiện như vậy, lúc nào thì mới có thể bình thường một chút?
"Nha đầu cùng chuyện của anh ta, anh cũng đừng quản, anh là anh cả, có thể lo được chuyện người ta kết hôn động phòng sao? Em cảm thấy con người Lưu Vũ không tệ, lần này nha đầu này quyết tâm rồi." Đồng Diệp khuyên Từ Lỗi.
Mắt Từ Lỗi sáng rực lên, sau đó cười hì hì nói: "Anh không lo chuyện người ta kết hôn động phòng, nhưng anh lo chuyện cùng em động phòng." Nói xong tay giơ lên như sói vồ lấy cô, tiếng Đồng Diệp thét chói tai, sau đó chính là âm thanh thở dốc yêu kiều.
Trong một tháng đi công tác bên ngoài, giữa anh và Từ Nhan vẫn không gián đoạn liên lạc. Thật bất ngờ lần này Từ Nhan không từ chối nói chuyện với anh, ngược lại, hình như còn rất hài lòng về anh. Càng đến gần thành phố N, anh càng thấy khẩn trương, trong lòng một mực nghĩ nếu gặp cô thì nên mình nói những gì?
Trước lúc xuất phát, anh đã gọi một cú điện thoại, thận trọng nói: "Từ Nhan, anh muốn gặp em, để xác định quan hệ sau này của chúng ta."
"Xác định cái gì? Người yêu?" Giọng nói Từ Nhan lộ vẻ lạnh nhạt, giống như đang rất bình thản.
"Không phải, xác định quan hệ kết hôn của chúng ta."
Từ Nhan có chút giật mình: "Lưu Vũ, anh điên rồi! Chúng ta ngay cả người yêu cũng không phải, anh đã muốn nhảy lên phát triển tới mức kết hôn rồi sao?"
"Chúng ta đã là người yêu rồi, cho nên sau này gặp mặt chính là suy tính chuyện kết hôn." Lưu Vũ không hề nói nhảm.
"Tôi chưa có thừa nhận! Gặp mặt chỉ là xác định có thích hợp yêu đương không thôi." Từ Nhan nói tương đối dứt khoát.
"Anh mặc kệ em có thừa nhận hay không, trong lòng anh thừa nhận là được. Trong lòng anh đã sớm coi em là bạn gái, cho nên việc sau này gặp mặt chính là có nên suy tính cho việc kết hôn hay không. Từ Nhan, chúng ta không còn nhỏ nữa, phải chịu trách nhiệm với tình yêu của mình, chúng ta không chơi nổi chiến thuật kéo dài. Xác định, trong lòng có nhau thì chính là yêu thương." Mặc dù giọng nói của Lưu Vũ khi nói chuyện rất dịu dàng, nhưng lời nói vô cùng kiên định.
Tính khí nóng này của Từ Nhan lại bùng lên, cô nói: "Lưu Vũ, tôi cho anh biết, tôi không giống những cô gái yếu đuối kia, càng không có thừa nhận quan hệ yêu đương giữa tôi và anh, không đồng ý làm bạn gái của anh. Anh dám tự cho như vậy là đúng, bà đây vẫn chưa đồng ý, có muốn gặp anh hay không, đây là quyền lợi của tôi!" Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại.
Sau khi bị cúp điện thoại, Lưu Vũ nghĩ thật lâu, sau đó nhắn cho cô một tin: Từ Nhan, biết em không phải ngày một ngày hai, trong cảm nhận của anh, đã sớm xác định em rồi. Anh không ép buộc em làm cái gì cả, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của anh, anh nói suy nghĩ của mình cho em biết, về phần em có đồng ý hay không thì đó là suy nghĩ của em. Có suy nghĩ gì thì cứ nói nói ra, nói ra không phải muốn đạt được ngay kết quả, mà là để cho em hiểu rõ mà thôi, đây chỉ là một quá trình. Kết hôn là chuyện lớn, có đồng ý hay không phải cần em đồng ý mới được, anh không thể nào thay em suy nghĩ, không phải sao?D7Đ3L4Q1Đ' Nói thật, chúng ta cũng không nhỏ nữa, anh rất hài lòng về em, cho nên tự nhiên cũng xem em là bạn gái, anh thích em, vô cùng thích em, cho nên suy nghĩ muốn cưới em làm vợ đã hình thành trong lòng anh, sau khi gặp mặt thì càng chắc chắn với suy nghĩ này. Nếu như em không muốn, em cũng có thể nói ra, mọi người đều nói ra suy nghĩ của mình, sau đó thương lượng, đưa ra một đáp án cuối cùng, em nói đi? Em không cần trả lời anh vội, nếu như em đồng ý gặp anh, thì hãy trả lời tin nhắn anh, biểu thị em đồng ý qua lại với anh, nếu như anh không thấy tin nhắn của em, như vậy anh đã biết mình nên làm thế nào rồi. Nhưng mà anh nói cho em biết, anh sẽ không buông tha em, đã xác định thì nhất quyết phải kiên trì tới cùng.
Sau khi tắt điện thoại, Từ Nhan đã hối hận. Chị Chu từng nói với cô, Lưu Vũ rất ưu tú, cô không thể nóng nảy như vậy được, gặp được đúng người thật không dễ, bảo cô sửa bớt cái tính nóng nảy đi, cô cũng răm rắp làm theo, kết quả vì một câu nói của anh mà hủy đi toàn bộ sự thay đổi của cô, cô lại một lần nữa bộc phát tính khí nóng nảy. Nói thật, cô tương đối hài lòng với Lưu Vũ, không chỉ bởi vì anh là một quân nhân ưu tú, hơn hết đó chính bởi anh là một quân nhân có tính tình tốt, cô thích đàn ông lịch sự nhã nhặn, nhưng mà ở trong quân nhân tìm một người đàn ông như vậy, thật không dễ dàng, nhiều nhất cũng chỉ tìm được người như anh trai Từ Lỗi của cô mà thôi. Lần đầu tiên nghe được giọng nói của Lưu Vũ, ngay lập tức cô đã bị giọng nói ấy hấp dẫn, tiếng phổ thông nói rất chuẩn, giọng nói của cô từ trước đến nay đều không dễ nghe, đặc biệt là đối với giọng nói phổ thông pha lẫn tạp âm thì vô cùng mâu thuẫn, cho nên cô đã từng định tiêu chuẩn cho mình, tìm bạn trai tuyệt đối không được nói giọng địa phương, mà anh rất vừa ý cô. Nhưng kết quả trước khi gặp mặt, lại nói ra chuyện như vậy, chủ nghĩa đàn ông của anh cứ như vậy bộc lộ ra ngoài.
"Đồng Diệp, cậu nói tớ có nên gặp anh ta không?" Trong khoảng thời gian ngắn Từ Nhan không thể quyết định được.
"Vậy cậu nghĩ như thế nào?" Đồng Diệp cũng không nói đáp án trực tiếp.
Lần đầu tiên Từ Nhan lộ ra vẻ mịt mù: "Tớ cũng không biết, tớ muốn buông tha, nhưng lại luyến tiếc. Trước mắt Lưu Vũ là người đàn ông tớ rất vừa ý, ôn hòa lại ưu tú, nhưng thái độ vừa rồi của anh ta khiến tớ rất tức giận, anh ta lại có thể ra lệnh cho tớ...Từ Nhan tớ là cái gì? Là người nhận lệnh sao ? Anh ta còn chưa hỏi ý kiến của tớ, cứ như vậy quyết định?"
"Vậy tớ hỏi cậu, cậu muốn kết hôn không?" Đồng Diệp nói trọng tâm.
"Muốn." Từ Nhan không chút suy nghĩ nói.
"Muốn kết hôn với anh ta?" Đồng Diệp lại hỏi.
"Cái người này còn nói nhảm?" Từ Nhan liếc mắt.
"Cậu đã muốn kết hôn, lại muốn kết hôn với anh ta, đề nghị của anh ta không phải rất hợp ý sao?" Đồng Diệp thấy kì lạ tại sao cô lại phản đôi.
"Đồng Diệp, cậu không phải không biết, tớ không phải là ghét kết hôn, chỉ là ghét anh ta lấy giọng đó nói chuyện với tớ, đây là cái gì, chính là giọng nói ra lệnh, khi đó anh ta là cái gì chứ?" Từ Nhan giận nhất chính là chỗ này.
Đồng Diệp cười "phốc" một tiếng, Từ Nhan trừng cô: "Cậu còn cười, tớ buồn muốn chết rồi."
"Nha đầu, khi nào thì cậu đã học thói do dự rồi hả? Cảm thấy anh ta được, thì dũng cảm đi găp, nếu bỏ lỡ thì thật tiếc đó, đừng bởi vì chủ nghĩa đàn ông của người ta mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình, đây không phải là tác phong của cậu. Nếu như cậu cảm thấy ở chung với anh ta có gì hay, vậy thì sớm buông tay đi, đừng chậm trễ người ta, hai người cũng đâu còn nhỏ."
Lúc này tin nhắn của Lưu Vũ cũng đã tới nơi, sau khi Từ Nhan đọc tin nhắn, liền quyết định thử một chút, không thể vì nguyên nhân như vậy mà buông tha được, giống như Đồng Diệp nói, ngộ nhỡ bỏ lỡ thật, có lẽ cô sẽ hối hận. Nói thật, trừ việc nói kết hôn trong điện thoại ra, ở những phương diện khác của Lưu Vũ khiến cô thực sự hài lòng.
Từ Nhan nhắn một tin, nội dung như sau: Tôi có thể đồng ý gặp anh, nhưng anh phải thu lại cái chủ nghĩa đàn ông kia cho tôi, tôi không phải lính của anh, anh không có quyền ra lệnh cho tôi!
Lưu Vũ: dạ, em nói như thế nào thì chính là như thế, nhưng mà anh vẫn phải nói, mục đích gặp mặt của chúng là chính là kết hôn làm cơ sở, điểm này anh vẫn giữ nguyên ý kiến.
Từ Nhan: Anh còn nói, có tin tôi thay đổi quyết định ngay bây giờ không?
Lưu Vũ: Bà cô của tôi ơi, anh sợ em rồi còn không được sao? Anh chôn suy nghĩ này sâu trong lòng, được chưa? Em cũng không thể đổi ý, nếu không anh trực tiếp giết cả nhà em.
Từ Nhan: Anh dám!
Lưu Vũ: Anh không có gì là không dám, anh là quân nhân, nói là làm mới là tác phong quân nhân nên có, quân nhân nói chính là tốc độ.
Thấy tin nhắn cuối cùng của Lưu Vũ, Từ Nhan đột nhiên cười, lập tức nhắn lại: Tôi là thủ trưởng của anh, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, cho nên anh phải nghe lời tôi.
Gửi xong tin nhắn, cô chống cằm lên suy nghĩ, đây rốt cuộc là người như thế nào? Khi thì dịu dàng, khi thì lại bá đạo? Sau khi gặp mặt, có thể hài lòng hay không? Có thể tốt như trong tưởng tượng hay không? Một tháng liên lạc qua lại, anh vẫn luôn nhường cô, trừ chuyện gặp mặt thì có chút bất đồng.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động lại sáng lên, là tin nhắn Lưu Vũ gởi tới, chỉ có một câu: Thủ trưởng trong nhà chính là vợ, em đồng ý làm vợ anh rồi sao ?
Thấy tin nhắn ngắn này, cô bật cười, thủ trưởng? Xưng hô này không tệ. Giống như đã từng có người gọi cô là thủ trưởng, nhưng vật đổi sao dời, tất cả đều đã thay đổi, giống như ông anh nói, người đó đã là quá khứ rồi, cầm được thì buông được, đó mới là tác phong của cô.
Trong thời gian này, anh cả Từ Lỗi vẫn thường gọi cho cô, hỏi cô khi nào thì gặp mặt anh, cô lập tức nói: "Em đã có bạn trai, anh dập tắt ngay cái suy nghĩ ấy đi."
"Bạn trai? Chuyện khi nào? Một tháng trước em còn chưa có, bây giờ đã có rồi?" Từ Lỗi không hề tin lời cô nói.
"Thế nào? Trong mắt anh, em gái này không ai muốn? Nói cho anh biết, bạn trai em cũng là một quân nhân, người ta ưu tú lắm, không hề thua kém anh, về sau bớt lấy người kia ra làm phiền em, phá hỏng quân hôn là phạm pháp."
"Thật có? Người ở đâu? Tên gì? Em giống như đứa ngốc, đừng để người ta lừa." Vừa nghe cô nói thực sự có bạn trai, Từ Lỗi lập tức hỏi.
"Tại sao em phải cho anh biết? Tự em chọn bạn trai, đương nhiên là ưu tú nhất, so với bạn học gì đó của anh còn ưu tú gấp trăm lần."
"Vậy cũng không được, để anh gặp mặt đi, giúp em nắm chặt."
"Dừng, là anh tìm chồng hay em tìm chồng? Nói cho anh biết, em với anh ấy đã quyết định rồi, quyết định một tháng sau kết hôn, mọi người cũng đừng lo chuyện của em nữa." Từ Nhan ném ra một quả bom hẹn giờ.
"Cái gì? Một tháng sau kết hôn? Từ Nhan, có phải em điên rồi không, hay là đầu óc có vấn đề?" Từ Lỗi gần như nhảy dựng, rất khó tưởng tượng đây đây là lời em gái anh nói ra.
"Chuyện này em đã quyết định rồi, anh đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, em vẫn muốn kết hôn." Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Nhìn màn hình tối thui, Từ Lỗi bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này, cho tới bây giờ đều tùy tiện như vậy, lúc nào thì mới có thể bình thường một chút?
"Nha đầu cùng chuyện của anh ta, anh cũng đừng quản, anh là anh cả, có thể lo được chuyện người ta kết hôn động phòng sao? Em cảm thấy con người Lưu Vũ không tệ, lần này nha đầu này quyết tâm rồi." Đồng Diệp khuyên Từ Lỗi.
Mắt Từ Lỗi sáng rực lên, sau đó cười hì hì nói: "Anh không lo chuyện người ta kết hôn động phòng, nhưng anh lo chuyện cùng em động phòng." Nói xong tay giơ lên như sói vồ lấy cô, tiếng Đồng Diệp thét chói tai, sau đó chính là âm thanh thở dốc yêu kiều.
Tác giả :
Ám Dạ Lưu Tinh