Cưới Chui Với Trung Tá
Chương 31
Lưu Vũ rất khó được về nhà, bởi vì khoảng thời gian này anh đang đi kiểm tra, nhưng việc anh về nhà lần này lại nằm trong dự liệu của cô, bởi vì cô biết tính tình Lưu Vũ, tân hôn của bọn họ, nhất định anh sẽ tìm cách để trở về.
Lưu Vũ nghiêm túc ngồi lái xe, Từ Nhan ngồi bên cạnh, nhắm mắt làm bộ như đang ngủ, thật ra thì ánh mắt kia hơi mở, lẳng lặng nhìn gò má của anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh như vậy, lần đầu tiên nhìn anh trong trạng thái như vậy. Đột nhiên cô phát hiện ra anh không bình dị như cô vẫn nghĩ, mà dáng vẻ của anh xuất sắc cuốn hút mê người.
Lưu Vũ cũng không phải rất tuấn tú, nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng. Đặc biệt là ánh mắt dịu dàng, mỗi khi anh chăm chú nhìn người khác, luôn ấm áp giống như ánh nắng.
Tục ngữ nói, người đàn ông đang lái xe là đẹp trai nhất, lúc này Lưu Vũ có một vẻ thu hút không diễn tả nổi, trái tim cô nảy lên giống như bị điện giật
" Làm gì mà em nhìn anh ghê thế?" Lưu Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
Tiếng nói bất thình lình, thiếu chút nữa hù dọa hồn của Từ Nhan bay mất. Cô cho là mình giả vờ ngủ như vậy anh sẽ không chú ý tới, làm sao biết được mặc dù anh đang chuyên chú lái xe, tưởng như không nhìn sang bên này, kì thực mỗi cử động của cô đều không thoát khỏi đôi mắt của anh.
"Ai thèm nhìn anh, đáng ghét, anh chuyên tâm lái xe đi, đừng có nhìn em nữa." Từ Nhan hơi lúng túng, đỏ mặt lườm anh.
Ngoài cửa xe, ánh đèn màu về đêm rực rỡ, ánh sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt của Từ Nhan, che giấu đi toàn bộ nét sắc nhọn của cô, chỉ còn lại vẻ nhu hòa mà duyên dáng , trong lòng anh tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Không nén nổi lòng mình, anh dừng xe lại ở ven đường, chậm rãi đưa thân thể tới gần.
Từ Nhan nhẹ nhàng tựa vào ghế phụ, cô giống như là đã ngủ thiếp đi, nhưng mà hàng mi lại không ngừng run rẩy.
Lưu Vũ dướn người lên hôn vào hàng mi đang run rẩy của cô. Khi nụ hôn đáp xuống, cô cũng không nhúc nhích, nhưng rõ ràng thân thể đã cứng ngắc.
Đột nhiên anh nổi hứng thú muốn trêu đùa, muốn nhìn xem cô có thể giả bộ ngủ đến lúc nào, cũng không buồn để ý lúc này đang ở trên đường cái, cũng không quan tâm quãng đường này có cho dừng xe hay không, anh vẫn cứ nghiêng người như vậy mà hôn cô. Cảm thấy thân thể cô cứng ngắc, sau đó lại có một chút run rẩy, vừa hôn môi tay anh cũng với lên ngực của cô.
Lúc này Từ Nhan càng thở dồn dập, bởi vì sự áp sát của anh, anh vừa vuốt ve vừa hôn, khiến trái tim cô đập rất nhanh.
Cô càng giả bộ ngủ, anh càng hôn nhiều hơn. Ngay trên đường lớn hôn vợ của mình, đó cũng là một kiểu kích thích, một kiểu hứng thú rất hoang dã, cái loại cảm giác lo lắng bị bắt bị tổn thương bao trùm, càng khiến cho toàn thân anh đầy hưng phấn.
Rốt cuộc Từ Nhan cũng không giả vờ ngủ được nữa, cô không có bất cứ cử động nào, anh càng đi xuống tìm tòi hứng thú nghiên cứu. Anh và cô thân thiết, cô không phản đối, nhưng mà bây giờ đang ở trên đường, ngay trong chiếc xe quân sự này, cô có một cảm xấu hổ, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì làm thế nào?
Cô giả bộ thức giấc, mở mắt nhìn anh, thở hổn hển hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Bà xã, đã thức rồi hả ?" Lưu Vũ nhìn cô với vẻ mặt mờ ám.
"Anh nằm bò trên người em làm gì? Sao không chú ý lái xe cho tốt đi?" Từ Nhan giả bộ tức giận hỏi.
"Bà xã đang nằm ở bên cạnh thế này, bảo ông xã làm sao chịu được? Bà xã, về sau hàng ngày anh đều về nhà có được hay không?" Lưu Vũ dùng sức hôn lên mặt của cô hỏi.
"Sao anh không mở cửa xe ra?" Từ Nhan trừng hắn.
Lưu Vũ lại có cảm giác không muốn dừng tay chút nào, cô lại muốn đẩy anh ra, phê bình: "Xem ra anh đã say thật rồi, đã uống rượu thì đừng lái xe, để cho em lái xe thôi. Anh đã thích cái ghế phụ này như vậy, em liền cho anh rồi."
Nhưng mà Lưu Vũ cũng không dễ dàng buông tha cô như vậy. Anh lại thích thú kiểu chơi đùa thế này, hơn nữa như vậy cũng rất kích thích.
"A Vũ, anh làm gì đấy? Đây là trên đường lớn, anh điên rồi? Đừng quên anh là quân nhân, ngộ nhỡ làm cho người ta . . . . . ." Nói được nửa câu, miệng đã bị người khác chặn lại.
Hiện tại, Từ Nhan càng ngày càng cảm thấy Lưu Vũ trở nên bỉ ổi, lại dám ở trong xe trên đường lớn động tay động chân với cô. Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng ngộ nhỡ bị người ta bắt gặp thì làm thế nào? Hơn nữa lại còn là quân đội, mặc dù trên người anh không mặc quân trang, nhưng chỉ nhìn một cái cũng biết là một quân nhân, cho nên trong lòng cô rất lo lắng.
Lúc mới đầu đúng là Lưu Vũ có ý muốn vui đùa, kết quả về sau lại trở nên biến đổi, hơi thở của anh cũng nặng thêm. Ở trong xe hôn môi cảm giác không thoải mái, bởi vì xe được cấu tạo đặc biệt, người chỉ có thể nằm nghiêng ở trên ghế. Lúc này anh nghiêng người sang, thân thể cũng nghiêng theo, rất không thoải mái, nhưng lại rất kích thích, còn sự căng thẳng lo sợ bị phát hiện, ngược lại khiến hai người cực kỳ rung động. Cái này giống như hai người đi dã ngoại, trong lòng lo lắng có người tới đây, nhưng lại không nhịn được kích thích, làm cho người ta hết sức hưởng thụ loại khoái cảm kia.
"Không sợ, đây là xe quân đội, bọn họ sẽ không kiểm tra." Lưu Vũ ngậm môi của cô, vừa hôn vừa trả lời.
Lúc mới bắt đầu Từ Nhan còn hết sức phản kháng, bởi vì trong lòng sợ bên ngoài có người đi tới, nhưng khi anh hôn vào đôi môi, cô bắt đầu hòa hợp dần, sức phản kháng cũng ít đi, giãy giụa cũng biến thành rên rỉ.
Thật ra thì trải nghiệm ở trong xe, đó không hẳn không phải là một chuyện tốt.
Hai người cũng động tình, một người bắt đầu cười giỡn hứng thú, một người ỡm ờ, cuối cùng cũng không chịu nổi cái loại kích thích đó, bắt đầu thở dốc, bắt đầu rên rỉ.
Không biết từ lúc nào tay của Lưu Vũ đã tiến vào trong quần Từ Nhan rồi. Trong xe có máy điều hòa không khí , nên vào trong xe một lúc, Từ Nhan đã cởi áo khoác ngoài ra, lúc này trên người của cô chỉ có bộ đồng phục làm việc gồm áo sơ mi cộng thêm một cái quần thời trang, quần áo cũng không tính là quá dày nhưng cũng không tính là quá mỏng. Tay của anh đã từ từ cởi các nút trên quần áo của cô, tay cũng đã đi vào bên trong, xoa nhẹ nơi quần lót của cô.
"Đừng, A Vũ, có người . . . . . ." Hai tay của Từ Nhan bắt lấy cổ áo của hắn, khẩn trương nhìn bên ngoài.
Lưu Vũ không hề trả lời cô, mà dùng hành động trực tiếp để trả lời . Bây giờ thân thể Từ Nhan đã không chịu nổi bởi Lưu Vũ giở trò kích thích như vậy, thân thể cô đặc biệt nhạy cảm, trước kia cô cũng không biết thân thể mình có nhiều chỗ nhạy cảm như thế, nhưng kể từ sau khi gặp gỡ Lưu Vũ, chính xác mà nói phải là sau khi hai người xảy ra quan hệ, thân thể của cô liền bắt đầu nhạy cảm. Có lúc trong lòng không nghĩ, nhưng khi bị anh kích thích như vậy, kết quả là thân thể giống như kiểu chiếc bánh màn thầu, bắt đầu trở nên mềm rồi.
"Anh Tiểu Vũ . . . . . ." Ý thức của Từ Nhan từ từ biến mất.
Mỗi lần Từ Nhan bị Tiểu Vũ ăn, cũng là lúc cô ý loạn tình mê, lúc này Lưu Vũ đặc biệt hưởng thụ cách xưng hô này, mỗi lần như vậy cũng có thể đặc biệt kích tình.
Lưu Vũ đem thân thể Từ Nhan bế lên, để cho cô giạng hai chân ở giữa cổ mình.
"Cốc cốc cốc . . . . . ." Đột nhiên, ngoài cửa xe vang lên một tiếng gõ cửa sổ.
Lưu Vũ và Từ Nhan còn đang trong sự kích tình, hình như không nghe thấy tiếng gõ cửa sổ đó.
Âm thanh kia lớn dần, lần này Từ Nhan nghe được, cô mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ bên ngoài cửa sổ. Ngẩng đầu, lại thấy ở ngoài xe có một người đang đứng,từ bên trong xe có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại có thể thấy bên trong, cho nên vừa thấy bóng người này thì cô sợ hết hồn, tất cả kích thích cũng liền mất ráo.
"A Vũ, có người bên ngoài." Cô nhỏ giọng gọi hắn.
"Đừng quản bọn họ, bọn họ không quản lý xe quân đội." Lưu Vũ không vui vì chuyện tốt bị cắt ngang.
"Không quản lý xe quân sự không có nghĩa là bọn họ không được hỏi han, chúng ta dừng xe ở ven đường, làm ra những loại chuyện này, thì người ta có lý do để hỏi. Đừng làm rộn, tốt nhất anh lái xe đi, nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, thì để cho em lái xe."
Phía ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa sổ, nếu không mở cửa xe có thề không bỏ qua.
Lưu Vũ trong lòng tức giận, cởi áo khoác phủ thêm cho Từ Nhan, ấn cô ngã ở trên ghế, nhẹ giọng nói: "Ngủ một chút đi, em cũng mệt mỏi, đợi đến nhà anh sẽ gọi em." Tiếp đó hạ cửa sổ xe xuống, trừng mắt về phía người bên ngoài.
Đó là một cảnh sát giao thông trung niên, đứng ở ngoài cửa sổ lễ phép nhìn hắn, chào theo kiểu nhà binh, nói: "Ngài khỏe chứ, nơi này không thể dừng xe, cho nên . . . . . ." Nói xong, liếc nhìn vào trong, thấy được một bộ quân trang được khoác lên trên người một người, muốn nhìn lại rõ ràng, lại bị Lưu Vũ chặn lại.
Tiếng của Lưu Vũ không lạnh nhưng lại không nhiệt tình, anh kéo cửa sổ xe đến ngang miệng, hỏi vị cảnh sát giao thông: "Là vì chuyện này sao?"
"Đúng, thật sự thật xin lỗi, nơi này không thể dừng xe." Cảnh sát giao thông cũng coi như công tư phân minh.
Lưu Vũ chào theo nghi thức quân đội, rốt cuộc từ từ lái xe đi . Lúc này, Lưu Vũ không định tiếp tục chuyện này nọ với Từ Nhan nữa, dù sao bọn họ đang ở trên xe, sợ lúc ngừng lại lại có cảnh sát giao thông tới ngăn cản, liền dẹp suy nghĩ ấy xuống phóng xe chạy thẳng.
"Không biết Giai Giai đang làm cái gì, điện thoại vẫn không gọi được... rốt cuộc cũng phải có quan hệ mới xong...lại còn có vẻ công việc rất bận rộn nữa chứ." Từ Nhan vừa nhắm mắt vừa lên tiếng.
"Chuyện gì vậy?"
"Cụ thể không rõ ràng lắm, giống như trước nói đã bị loại thông báo tuyển dụng, sau lại nói đã được tuyển dụng, hơn nữa lúc ấy rất trễ rồi, cũng không biết đang bận rộn gì, nói chúng ta không cần chờ cô ấy về nhà. Em sợ đứa nhỏ này chưa quen cuộc sống ở thành phố N, bị người ta bắt nạt." Từ Nhan giọng nói rất nhẹ, thật không còn chút hăng hái nào của trước kia.
Lưu Vũ lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Giai Giai, nhưng mà bên kia vẫn không ai nhận. Anh đóng điện thoại, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục gọi, vẫn như cũ, không ai nhận.
"Tiểu nha đầu này, đang làm gì?" Lưu Vũ vừa vội vừa phát cáu, lại nhắn một tin nhắn, tin nhắn rất đơn giản, đại khái nói là “cô nhận được tin nhắn nhanh chóng gọi điện thoại lại”.
Đối với cô em gái này, anh luôn không yên tâm, thật ra thì cũng không cần lo lắng lắm, dù sao cô ấy không còn là một đứa trẻ , cô làm việc rất có đúng mực, nhưng là dù sao thành phố N này cũng hoàn toàn xa lạ với cô, giống như Từ Nhan nói, không thể không lo lắng cho cô.
Anh tăng tốc, chiếc xe giống như viên đạn vọt ra khỏi nòng súng vậy.
Lúc về đến nhà, Giai Giai cũng chưa trở về. Lúc này hai người cũng nóng ruột, chỉ sợ Giai Giai có chuyện gì xảy ra, lúc này Lưu Vũ đã định gọi điện thoại cho đồng nghiệp đã chuyển ngành về tại Cục điều khiển ở thành phố để nhờ hỗ trợ.
Từ Nhan lại gọi điện thoại cho Giai Giai lần nữa, nói thật bây giờ Giai Giai làm cho cô lo lắng. Lần này điện thoại kết nối được, có người nhận, Từ Nhan ở trong điện thoại hỏi cô: "Em ở đâu vậy? Vì sao lại không nhận điện thoại?"
"Chị dâu, em đã về đến nhà rồi." Bên kia truyền đến tiếng Giai Giai, còn nghe tiếng động nữa, xung quanh hình như là nơi có rất nhiều xe, bởi vì cô nghe được tiếng còi xe hơi, còi xe máy nữa. Sau đó che di động lại, hướng về phía Lưu Vũ nói: "A Vũ, đừng có gấp, đã liên lạc được với Giai Giai rồi”.
Lưu Vũ chợt quay đầu lại, tắt điện thoại trên tay mình, không nói một tiếng nào, người đã xông đến chỗ Từ Nhan giành lấy điện thoại di động trong tay cô, hướng về phía điện thoại nói lớn: "Giai Giai, đã xảy ra chuyện gì? Em đang làm gì vậy hả? Có biết anh và chị dâu em đang rất lo lắng hay không?"
"Anh, em đang ở dưới lầu, sẽ đi lên ngay, anh đừng mắng em nữa." Giai Giai hình như cũng không coi chuyện này có gì là quan trọng, cảm thấy anh trai và chị dâu cũng quá khẩn trương rồi.
Lúc tắt điện thoại, trong lòng Lưu Vũ vẫn còn tức giận, nói: "Con bé này, làm việc như vậy không buồn quan tâm đến anh chị nữa, vẫn như một đứa trẻ, mãi không chịu lớn."
"Sau khi Giai Giai lên đến nơi, anh cũng đừng mắng nó nữa, về trễ thế này nhất định là nó có chuyện, chúng ta cũng đừng can thiệp vào." Dù sao cũng là em gái của chồng, điểm đạo lý này Từ Nhan vẫn hiểu, có thể không nói thì không nói.
"Chỉ vì em cưng chiều nó, nên nó vẫn cứ tiếp tục làm như vậy là phải. Muộn như vậy mà không trở về nhà, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, anh biết ăn nói thế nào với ba mẹ." Lưu Vũ bình thường tính tình ôn hòa, nhưng lúc này lại giống như là ăn ớt vậy, cả người đều bốc lửa.
Đang nói, Giai Giai đã mở cửa đi vào rồi, cô vừa xông tới, vừa kêu: "Anh trai, chị dâu, em đói bụng, có gì ăn hay không."
"Không có." Lưu Vũ nhìn cô chằm chằm, kéo cái ghế ra, ngồi xuống nghiêm túc hỏi, "Em đi đâu?"
Anh, tại sao anh vừa về đã mắng em rồi? Em đang đói bụng , không thèm nghe anh nói nữa, em đi ăn cơm trước." Nói xong thì đổi giày rồi chạy về phía phòng bếp, nhưng tìm khắp phòng, cái gì cũng không có, tiếng của cô từ phòng bếp truyền đến: "Anh trai, chị dâu, hai người chưa ăn cơm sao? Tại sao trong phòng bếp chẳng có cái gì cả?"
"Anh chị ăn ở bên ngoài nên không nấu cơm. Trong phòng còn có chút đồ ăn vặt, nếu không em ăn trước cho đỡ đói, để chị nói anh Vũ ra ngoài mua đồ ăn cho em." Từ Nhan nói xong, nhỏ giọng nói với Lưu Vũ, "Anh ra ngoài mua đồ ăn cho em ấy đi."
"Không cần đâu chị dâu, em còn một chút mì ăn liền." Giai Giai từ phòng bếp chạy ra, vừa đúng nghe được Từ Nhan và Lưu Vũ nói.
"Mì ăn liền kia không có dinh dưỡng, hãy để cho anh trai em đi giúp em đi, anh ấy lái xe nhanh lắm."
"Anh không đi, mới từ bên ngoài trở về, cả người mệt mỏi chết đi được, để cho nó tự gọi đồ ăn bên ngoài hoặc là tự mình chạy đi ăn. Còn nữa, nó còn chưa có giải thích rõ ràng . . . . . ." Lưu Vũ còn đang muốn nói thêm, đã bị Từ Nhan đẩy ra ngoài cửa, chỉ nghe cô nói: "Được rồi, Giai Giai vừa trở về, anh còn để cho em ấy đi ra ngoài ăn, gọi đồ ăn bên ngoài cũng không có nhanh như vậy, anh nhìn em ấy nhịn đói à? Không phải là anh muốn em ấy giải thích sao? Trước tiên anh đi ra ngoài mua đồ ăn đi, em sẽ hỏi giúp anh, phụ nữ dễ nói chuyện hơn, đàn ông đàn ang dính vào làm cái gì?"
Lưu Vũ rất không tình nguyện đi ra cửa, Giai Giai hướng Từ Nhan lè lưỡi nói: "Chị dâu, bây giờ anh đối tốt với chị nha."
"Về sau cũng sẽ có một người đàn ông tốt như vậy cưng chiều em." Từ Nhan lôi cô đến ghế sofa ngồi, sau đó rất nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Giai Giai, có phải em đã hẹn hò hay không ?"
Lưu Vũ nghiêm túc ngồi lái xe, Từ Nhan ngồi bên cạnh, nhắm mắt làm bộ như đang ngủ, thật ra thì ánh mắt kia hơi mở, lẳng lặng nhìn gò má của anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh như vậy, lần đầu tiên nhìn anh trong trạng thái như vậy. Đột nhiên cô phát hiện ra anh không bình dị như cô vẫn nghĩ, mà dáng vẻ của anh xuất sắc cuốn hút mê người.
Lưu Vũ cũng không phải rất tuấn tú, nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng. Đặc biệt là ánh mắt dịu dàng, mỗi khi anh chăm chú nhìn người khác, luôn ấm áp giống như ánh nắng.
Tục ngữ nói, người đàn ông đang lái xe là đẹp trai nhất, lúc này Lưu Vũ có một vẻ thu hút không diễn tả nổi, trái tim cô nảy lên giống như bị điện giật
" Làm gì mà em nhìn anh ghê thế?" Lưu Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
Tiếng nói bất thình lình, thiếu chút nữa hù dọa hồn của Từ Nhan bay mất. Cô cho là mình giả vờ ngủ như vậy anh sẽ không chú ý tới, làm sao biết được mặc dù anh đang chuyên chú lái xe, tưởng như không nhìn sang bên này, kì thực mỗi cử động của cô đều không thoát khỏi đôi mắt của anh.
"Ai thèm nhìn anh, đáng ghét, anh chuyên tâm lái xe đi, đừng có nhìn em nữa." Từ Nhan hơi lúng túng, đỏ mặt lườm anh.
Ngoài cửa xe, ánh đèn màu về đêm rực rỡ, ánh sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt của Từ Nhan, che giấu đi toàn bộ nét sắc nhọn của cô, chỉ còn lại vẻ nhu hòa mà duyên dáng , trong lòng anh tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Không nén nổi lòng mình, anh dừng xe lại ở ven đường, chậm rãi đưa thân thể tới gần.
Từ Nhan nhẹ nhàng tựa vào ghế phụ, cô giống như là đã ngủ thiếp đi, nhưng mà hàng mi lại không ngừng run rẩy.
Lưu Vũ dướn người lên hôn vào hàng mi đang run rẩy của cô. Khi nụ hôn đáp xuống, cô cũng không nhúc nhích, nhưng rõ ràng thân thể đã cứng ngắc.
Đột nhiên anh nổi hứng thú muốn trêu đùa, muốn nhìn xem cô có thể giả bộ ngủ đến lúc nào, cũng không buồn để ý lúc này đang ở trên đường cái, cũng không quan tâm quãng đường này có cho dừng xe hay không, anh vẫn cứ nghiêng người như vậy mà hôn cô. Cảm thấy thân thể cô cứng ngắc, sau đó lại có một chút run rẩy, vừa hôn môi tay anh cũng với lên ngực của cô.
Lúc này Từ Nhan càng thở dồn dập, bởi vì sự áp sát của anh, anh vừa vuốt ve vừa hôn, khiến trái tim cô đập rất nhanh.
Cô càng giả bộ ngủ, anh càng hôn nhiều hơn. Ngay trên đường lớn hôn vợ của mình, đó cũng là một kiểu kích thích, một kiểu hứng thú rất hoang dã, cái loại cảm giác lo lắng bị bắt bị tổn thương bao trùm, càng khiến cho toàn thân anh đầy hưng phấn.
Rốt cuộc Từ Nhan cũng không giả vờ ngủ được nữa, cô không có bất cứ cử động nào, anh càng đi xuống tìm tòi hứng thú nghiên cứu. Anh và cô thân thiết, cô không phản đối, nhưng mà bây giờ đang ở trên đường, ngay trong chiếc xe quân sự này, cô có một cảm xấu hổ, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì làm thế nào?
Cô giả bộ thức giấc, mở mắt nhìn anh, thở hổn hển hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Bà xã, đã thức rồi hả ?" Lưu Vũ nhìn cô với vẻ mặt mờ ám.
"Anh nằm bò trên người em làm gì? Sao không chú ý lái xe cho tốt đi?" Từ Nhan giả bộ tức giận hỏi.
"Bà xã đang nằm ở bên cạnh thế này, bảo ông xã làm sao chịu được? Bà xã, về sau hàng ngày anh đều về nhà có được hay không?" Lưu Vũ dùng sức hôn lên mặt của cô hỏi.
"Sao anh không mở cửa xe ra?" Từ Nhan trừng hắn.
Lưu Vũ lại có cảm giác không muốn dừng tay chút nào, cô lại muốn đẩy anh ra, phê bình: "Xem ra anh đã say thật rồi, đã uống rượu thì đừng lái xe, để cho em lái xe thôi. Anh đã thích cái ghế phụ này như vậy, em liền cho anh rồi."
Nhưng mà Lưu Vũ cũng không dễ dàng buông tha cô như vậy. Anh lại thích thú kiểu chơi đùa thế này, hơn nữa như vậy cũng rất kích thích.
"A Vũ, anh làm gì đấy? Đây là trên đường lớn, anh điên rồi? Đừng quên anh là quân nhân, ngộ nhỡ làm cho người ta . . . . . ." Nói được nửa câu, miệng đã bị người khác chặn lại.
Hiện tại, Từ Nhan càng ngày càng cảm thấy Lưu Vũ trở nên bỉ ổi, lại dám ở trong xe trên đường lớn động tay động chân với cô. Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng ngộ nhỡ bị người ta bắt gặp thì làm thế nào? Hơn nữa lại còn là quân đội, mặc dù trên người anh không mặc quân trang, nhưng chỉ nhìn một cái cũng biết là một quân nhân, cho nên trong lòng cô rất lo lắng.
Lúc mới đầu đúng là Lưu Vũ có ý muốn vui đùa, kết quả về sau lại trở nên biến đổi, hơi thở của anh cũng nặng thêm. Ở trong xe hôn môi cảm giác không thoải mái, bởi vì xe được cấu tạo đặc biệt, người chỉ có thể nằm nghiêng ở trên ghế. Lúc này anh nghiêng người sang, thân thể cũng nghiêng theo, rất không thoải mái, nhưng lại rất kích thích, còn sự căng thẳng lo sợ bị phát hiện, ngược lại khiến hai người cực kỳ rung động. Cái này giống như hai người đi dã ngoại, trong lòng lo lắng có người tới đây, nhưng lại không nhịn được kích thích, làm cho người ta hết sức hưởng thụ loại khoái cảm kia.
"Không sợ, đây là xe quân đội, bọn họ sẽ không kiểm tra." Lưu Vũ ngậm môi của cô, vừa hôn vừa trả lời.
Lúc mới bắt đầu Từ Nhan còn hết sức phản kháng, bởi vì trong lòng sợ bên ngoài có người đi tới, nhưng khi anh hôn vào đôi môi, cô bắt đầu hòa hợp dần, sức phản kháng cũng ít đi, giãy giụa cũng biến thành rên rỉ.
Thật ra thì trải nghiệm ở trong xe, đó không hẳn không phải là một chuyện tốt.
Hai người cũng động tình, một người bắt đầu cười giỡn hứng thú, một người ỡm ờ, cuối cùng cũng không chịu nổi cái loại kích thích đó, bắt đầu thở dốc, bắt đầu rên rỉ.
Không biết từ lúc nào tay của Lưu Vũ đã tiến vào trong quần Từ Nhan rồi. Trong xe có máy điều hòa không khí , nên vào trong xe một lúc, Từ Nhan đã cởi áo khoác ngoài ra, lúc này trên người của cô chỉ có bộ đồng phục làm việc gồm áo sơ mi cộng thêm một cái quần thời trang, quần áo cũng không tính là quá dày nhưng cũng không tính là quá mỏng. Tay của anh đã từ từ cởi các nút trên quần áo của cô, tay cũng đã đi vào bên trong, xoa nhẹ nơi quần lót của cô.
"Đừng, A Vũ, có người . . . . . ." Hai tay của Từ Nhan bắt lấy cổ áo của hắn, khẩn trương nhìn bên ngoài.
Lưu Vũ không hề trả lời cô, mà dùng hành động trực tiếp để trả lời . Bây giờ thân thể Từ Nhan đã không chịu nổi bởi Lưu Vũ giở trò kích thích như vậy, thân thể cô đặc biệt nhạy cảm, trước kia cô cũng không biết thân thể mình có nhiều chỗ nhạy cảm như thế, nhưng kể từ sau khi gặp gỡ Lưu Vũ, chính xác mà nói phải là sau khi hai người xảy ra quan hệ, thân thể của cô liền bắt đầu nhạy cảm. Có lúc trong lòng không nghĩ, nhưng khi bị anh kích thích như vậy, kết quả là thân thể giống như kiểu chiếc bánh màn thầu, bắt đầu trở nên mềm rồi.
"Anh Tiểu Vũ . . . . . ." Ý thức của Từ Nhan từ từ biến mất.
Mỗi lần Từ Nhan bị Tiểu Vũ ăn, cũng là lúc cô ý loạn tình mê, lúc này Lưu Vũ đặc biệt hưởng thụ cách xưng hô này, mỗi lần như vậy cũng có thể đặc biệt kích tình.
Lưu Vũ đem thân thể Từ Nhan bế lên, để cho cô giạng hai chân ở giữa cổ mình.
"Cốc cốc cốc . . . . . ." Đột nhiên, ngoài cửa xe vang lên một tiếng gõ cửa sổ.
Lưu Vũ và Từ Nhan còn đang trong sự kích tình, hình như không nghe thấy tiếng gõ cửa sổ đó.
Âm thanh kia lớn dần, lần này Từ Nhan nghe được, cô mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ bên ngoài cửa sổ. Ngẩng đầu, lại thấy ở ngoài xe có một người đang đứng,từ bên trong xe có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại có thể thấy bên trong, cho nên vừa thấy bóng người này thì cô sợ hết hồn, tất cả kích thích cũng liền mất ráo.
"A Vũ, có người bên ngoài." Cô nhỏ giọng gọi hắn.
"Đừng quản bọn họ, bọn họ không quản lý xe quân đội." Lưu Vũ không vui vì chuyện tốt bị cắt ngang.
"Không quản lý xe quân sự không có nghĩa là bọn họ không được hỏi han, chúng ta dừng xe ở ven đường, làm ra những loại chuyện này, thì người ta có lý do để hỏi. Đừng làm rộn, tốt nhất anh lái xe đi, nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, thì để cho em lái xe."
Phía ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa sổ, nếu không mở cửa xe có thề không bỏ qua.
Lưu Vũ trong lòng tức giận, cởi áo khoác phủ thêm cho Từ Nhan, ấn cô ngã ở trên ghế, nhẹ giọng nói: "Ngủ một chút đi, em cũng mệt mỏi, đợi đến nhà anh sẽ gọi em." Tiếp đó hạ cửa sổ xe xuống, trừng mắt về phía người bên ngoài.
Đó là một cảnh sát giao thông trung niên, đứng ở ngoài cửa sổ lễ phép nhìn hắn, chào theo kiểu nhà binh, nói: "Ngài khỏe chứ, nơi này không thể dừng xe, cho nên . . . . . ." Nói xong, liếc nhìn vào trong, thấy được một bộ quân trang được khoác lên trên người một người, muốn nhìn lại rõ ràng, lại bị Lưu Vũ chặn lại.
Tiếng của Lưu Vũ không lạnh nhưng lại không nhiệt tình, anh kéo cửa sổ xe đến ngang miệng, hỏi vị cảnh sát giao thông: "Là vì chuyện này sao?"
"Đúng, thật sự thật xin lỗi, nơi này không thể dừng xe." Cảnh sát giao thông cũng coi như công tư phân minh.
Lưu Vũ chào theo nghi thức quân đội, rốt cuộc từ từ lái xe đi . Lúc này, Lưu Vũ không định tiếp tục chuyện này nọ với Từ Nhan nữa, dù sao bọn họ đang ở trên xe, sợ lúc ngừng lại lại có cảnh sát giao thông tới ngăn cản, liền dẹp suy nghĩ ấy xuống phóng xe chạy thẳng.
"Không biết Giai Giai đang làm cái gì, điện thoại vẫn không gọi được... rốt cuộc cũng phải có quan hệ mới xong...lại còn có vẻ công việc rất bận rộn nữa chứ." Từ Nhan vừa nhắm mắt vừa lên tiếng.
"Chuyện gì vậy?"
"Cụ thể không rõ ràng lắm, giống như trước nói đã bị loại thông báo tuyển dụng, sau lại nói đã được tuyển dụng, hơn nữa lúc ấy rất trễ rồi, cũng không biết đang bận rộn gì, nói chúng ta không cần chờ cô ấy về nhà. Em sợ đứa nhỏ này chưa quen cuộc sống ở thành phố N, bị người ta bắt nạt." Từ Nhan giọng nói rất nhẹ, thật không còn chút hăng hái nào của trước kia.
Lưu Vũ lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Giai Giai, nhưng mà bên kia vẫn không ai nhận. Anh đóng điện thoại, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục gọi, vẫn như cũ, không ai nhận.
"Tiểu nha đầu này, đang làm gì?" Lưu Vũ vừa vội vừa phát cáu, lại nhắn một tin nhắn, tin nhắn rất đơn giản, đại khái nói là “cô nhận được tin nhắn nhanh chóng gọi điện thoại lại”.
Đối với cô em gái này, anh luôn không yên tâm, thật ra thì cũng không cần lo lắng lắm, dù sao cô ấy không còn là một đứa trẻ , cô làm việc rất có đúng mực, nhưng là dù sao thành phố N này cũng hoàn toàn xa lạ với cô, giống như Từ Nhan nói, không thể không lo lắng cho cô.
Anh tăng tốc, chiếc xe giống như viên đạn vọt ra khỏi nòng súng vậy.
Lúc về đến nhà, Giai Giai cũng chưa trở về. Lúc này hai người cũng nóng ruột, chỉ sợ Giai Giai có chuyện gì xảy ra, lúc này Lưu Vũ đã định gọi điện thoại cho đồng nghiệp đã chuyển ngành về tại Cục điều khiển ở thành phố để nhờ hỗ trợ.
Từ Nhan lại gọi điện thoại cho Giai Giai lần nữa, nói thật bây giờ Giai Giai làm cho cô lo lắng. Lần này điện thoại kết nối được, có người nhận, Từ Nhan ở trong điện thoại hỏi cô: "Em ở đâu vậy? Vì sao lại không nhận điện thoại?"
"Chị dâu, em đã về đến nhà rồi." Bên kia truyền đến tiếng Giai Giai, còn nghe tiếng động nữa, xung quanh hình như là nơi có rất nhiều xe, bởi vì cô nghe được tiếng còi xe hơi, còi xe máy nữa. Sau đó che di động lại, hướng về phía Lưu Vũ nói: "A Vũ, đừng có gấp, đã liên lạc được với Giai Giai rồi”.
Lưu Vũ chợt quay đầu lại, tắt điện thoại trên tay mình, không nói một tiếng nào, người đã xông đến chỗ Từ Nhan giành lấy điện thoại di động trong tay cô, hướng về phía điện thoại nói lớn: "Giai Giai, đã xảy ra chuyện gì? Em đang làm gì vậy hả? Có biết anh và chị dâu em đang rất lo lắng hay không?"
"Anh, em đang ở dưới lầu, sẽ đi lên ngay, anh đừng mắng em nữa." Giai Giai hình như cũng không coi chuyện này có gì là quan trọng, cảm thấy anh trai và chị dâu cũng quá khẩn trương rồi.
Lúc tắt điện thoại, trong lòng Lưu Vũ vẫn còn tức giận, nói: "Con bé này, làm việc như vậy không buồn quan tâm đến anh chị nữa, vẫn như một đứa trẻ, mãi không chịu lớn."
"Sau khi Giai Giai lên đến nơi, anh cũng đừng mắng nó nữa, về trễ thế này nhất định là nó có chuyện, chúng ta cũng đừng can thiệp vào." Dù sao cũng là em gái của chồng, điểm đạo lý này Từ Nhan vẫn hiểu, có thể không nói thì không nói.
"Chỉ vì em cưng chiều nó, nên nó vẫn cứ tiếp tục làm như vậy là phải. Muộn như vậy mà không trở về nhà, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, anh biết ăn nói thế nào với ba mẹ." Lưu Vũ bình thường tính tình ôn hòa, nhưng lúc này lại giống như là ăn ớt vậy, cả người đều bốc lửa.
Đang nói, Giai Giai đã mở cửa đi vào rồi, cô vừa xông tới, vừa kêu: "Anh trai, chị dâu, em đói bụng, có gì ăn hay không."
"Không có." Lưu Vũ nhìn cô chằm chằm, kéo cái ghế ra, ngồi xuống nghiêm túc hỏi, "Em đi đâu?"
Anh, tại sao anh vừa về đã mắng em rồi? Em đang đói bụng , không thèm nghe anh nói nữa, em đi ăn cơm trước." Nói xong thì đổi giày rồi chạy về phía phòng bếp, nhưng tìm khắp phòng, cái gì cũng không có, tiếng của cô từ phòng bếp truyền đến: "Anh trai, chị dâu, hai người chưa ăn cơm sao? Tại sao trong phòng bếp chẳng có cái gì cả?"
"Anh chị ăn ở bên ngoài nên không nấu cơm. Trong phòng còn có chút đồ ăn vặt, nếu không em ăn trước cho đỡ đói, để chị nói anh Vũ ra ngoài mua đồ ăn cho em." Từ Nhan nói xong, nhỏ giọng nói với Lưu Vũ, "Anh ra ngoài mua đồ ăn cho em ấy đi."
"Không cần đâu chị dâu, em còn một chút mì ăn liền." Giai Giai từ phòng bếp chạy ra, vừa đúng nghe được Từ Nhan và Lưu Vũ nói.
"Mì ăn liền kia không có dinh dưỡng, hãy để cho anh trai em đi giúp em đi, anh ấy lái xe nhanh lắm."
"Anh không đi, mới từ bên ngoài trở về, cả người mệt mỏi chết đi được, để cho nó tự gọi đồ ăn bên ngoài hoặc là tự mình chạy đi ăn. Còn nữa, nó còn chưa có giải thích rõ ràng . . . . . ." Lưu Vũ còn đang muốn nói thêm, đã bị Từ Nhan đẩy ra ngoài cửa, chỉ nghe cô nói: "Được rồi, Giai Giai vừa trở về, anh còn để cho em ấy đi ra ngoài ăn, gọi đồ ăn bên ngoài cũng không có nhanh như vậy, anh nhìn em ấy nhịn đói à? Không phải là anh muốn em ấy giải thích sao? Trước tiên anh đi ra ngoài mua đồ ăn đi, em sẽ hỏi giúp anh, phụ nữ dễ nói chuyện hơn, đàn ông đàn ang dính vào làm cái gì?"
Lưu Vũ rất không tình nguyện đi ra cửa, Giai Giai hướng Từ Nhan lè lưỡi nói: "Chị dâu, bây giờ anh đối tốt với chị nha."
"Về sau cũng sẽ có một người đàn ông tốt như vậy cưng chiều em." Từ Nhan lôi cô đến ghế sofa ngồi, sau đó rất nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Giai Giai, có phải em đã hẹn hò hay không ?"
Tác giả :
Ám Dạ Lưu Tinh