Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 294
“Hạ Băng Khuynh cậu đến dây nịch cũng k cởi đc, cậu là heo à, để tớ---” Tiêu Nhân tức giận, qua đó giúp.
Nhưng kéo nửa ngày, cũng k ra.
“Vẫn là để tớ!” Hạ Băng Khuynh vào cuộc lần nữa, Tiêu Nhân ở bên nhìn.
2 cô gái quỳ dưới giường, não chạm vào nhau cẩn thận nghiên cứu.
“Kỳ lạ, cái khâu này k có chỗ mở, k fai dùng điều khiến từ xa chứ.” Tiêu Nhân lảm nhảm.
“Dây nịch còn cần điều khiến?”
“Suy nghĩ nghệ thuật gia ai mà biết, cũng có thể là điều khiến âm thanh, hoặc là nhận biết vân tay.”
“Cậu tưởng là kho giữ đồ tươi à? Lão tử tức rồi--” Hạ Băng Khuynh ngồi dậy, tức đến 2 chữ lão tử cũng nói ra: “Cậu xuống tìm dao kéo.”
“Quá thô bạo! Tớ thích---” Tiêu Nhân xuống giường, đi ra ngoài, xuống lầu chỗ bếp tìm dao kéo.
Hạ Băng Khuynh xếp bằng ngồi trên giường, dùng tay quạt mặt, nhìn Mộ Nguyệt Bạch trần nửa người, biết anh bị hôn mê, cái gì cũng k biết, nhìn anh rất đáng ghét, cô vì phát tiết tức giận bản thân dùng sức đánh lên bụng anh 1 cái.
Đánh 1 cái, phát ra tiếng giòn tay, như là đang đánh cầu, vui đến cô cười ra tiếng.
Nhìn anh bất động, cô đắc ý cười xấu: “Mộ Nguyệt Bạch, đánh anh đúng là cảm giác rất tuyệt.”
Thu tay từ bụng về.
Đột nhiên.
Tay bị nắm lấy.
Nụ cười của Hạ Băng Khuynh lập tức ngưng trọng, máu huyết toàn bộ dừng lưu chuyển, hô hấp biến mất, mắt mở to, đồng tử ngược lại rụt nhỏ.
Cảm giác như ng k sợ quỷ như cô ngồi trong nhà xác, bị 1 tử thi sớm đã chết đột nhiên kéo tay, lưng, tóc, da thịt bị đầy kiến bò lên, tê dại.
Tiếng kinh ngạc còn chưa kêu lên, cơ thể đã bị kéo mạnh xuống.
Trời đất chấn động, mang theo hương hoa hồng trong gió.
Cô từ ngồi thành nằm, mà “tử thi” vốn nằm lại mở mắt đẹp ra, môi cong lên yêu nghiệt, từ cao nhìn xuống cô.
K thấy tức giận, chỉ thấy nụ cười ôn nhu.
Mà Hạ Băng Khuynh thà rằng anh như hung thần bóp cổ chết cô, bộ dạng này, càng khủng bố hơn, nổi da gà từng tầng như rắn lột da.
Cô mở miệng, líu lưỡi: “Mộ Mộ Mộ Nguyệt Bạch, xin xin nghe tôi nói, nói---”
Mặt đẹp 18 cm đột nhiên ngắn lại thành 8cm.
Dọa đến linh hồn Hạ Băng Khuynh, bay loạn ở ngoài.
Đầu Mộ Nguyệt Bạch nhẹ áp xuống mấy phần, áp lên bên tai và tóc mai của cô, môi trên lên tóc mai: “Muốn bị làm s cởi dây nịch k? Anh Nguyệt Bạch nói em nghe, k cần dùng điều khiến, cũng k fai âm thanh, mà là nhiệt khiến, em có muốn thử.”
Anh nắm tay cô kéo lên eo mình.
“A---, k cần, k cần---, tôi tôi sai r, thật sự sai r, anh Nguyệt Bạch tôi k nên tính kế anh, tôi xin lỗi đền tội!” Hạ Băng Khuynh bị dọa đến oa oa kêu, lúc này cầu xin hữu dụng hơn chửi ng!
Bên ngoài vừa đúng lúc 2 ng đi qua, nghe bên trong có tiếng nữ, cửa cũng mở to, sắc liền lạnh lùng, bước lớn đi vào.
Nhưng kéo nửa ngày, cũng k ra.
“Vẫn là để tớ!” Hạ Băng Khuynh vào cuộc lần nữa, Tiêu Nhân ở bên nhìn.
2 cô gái quỳ dưới giường, não chạm vào nhau cẩn thận nghiên cứu.
“Kỳ lạ, cái khâu này k có chỗ mở, k fai dùng điều khiến từ xa chứ.” Tiêu Nhân lảm nhảm.
“Dây nịch còn cần điều khiến?”
“Suy nghĩ nghệ thuật gia ai mà biết, cũng có thể là điều khiến âm thanh, hoặc là nhận biết vân tay.”
“Cậu tưởng là kho giữ đồ tươi à? Lão tử tức rồi--” Hạ Băng Khuynh ngồi dậy, tức đến 2 chữ lão tử cũng nói ra: “Cậu xuống tìm dao kéo.”
“Quá thô bạo! Tớ thích---” Tiêu Nhân xuống giường, đi ra ngoài, xuống lầu chỗ bếp tìm dao kéo.
Hạ Băng Khuynh xếp bằng ngồi trên giường, dùng tay quạt mặt, nhìn Mộ Nguyệt Bạch trần nửa người, biết anh bị hôn mê, cái gì cũng k biết, nhìn anh rất đáng ghét, cô vì phát tiết tức giận bản thân dùng sức đánh lên bụng anh 1 cái.
Đánh 1 cái, phát ra tiếng giòn tay, như là đang đánh cầu, vui đến cô cười ra tiếng.
Nhìn anh bất động, cô đắc ý cười xấu: “Mộ Nguyệt Bạch, đánh anh đúng là cảm giác rất tuyệt.”
Thu tay từ bụng về.
Đột nhiên.
Tay bị nắm lấy.
Nụ cười của Hạ Băng Khuynh lập tức ngưng trọng, máu huyết toàn bộ dừng lưu chuyển, hô hấp biến mất, mắt mở to, đồng tử ngược lại rụt nhỏ.
Cảm giác như ng k sợ quỷ như cô ngồi trong nhà xác, bị 1 tử thi sớm đã chết đột nhiên kéo tay, lưng, tóc, da thịt bị đầy kiến bò lên, tê dại.
Tiếng kinh ngạc còn chưa kêu lên, cơ thể đã bị kéo mạnh xuống.
Trời đất chấn động, mang theo hương hoa hồng trong gió.
Cô từ ngồi thành nằm, mà “tử thi” vốn nằm lại mở mắt đẹp ra, môi cong lên yêu nghiệt, từ cao nhìn xuống cô.
K thấy tức giận, chỉ thấy nụ cười ôn nhu.
Mà Hạ Băng Khuynh thà rằng anh như hung thần bóp cổ chết cô, bộ dạng này, càng khủng bố hơn, nổi da gà từng tầng như rắn lột da.
Cô mở miệng, líu lưỡi: “Mộ Mộ Mộ Nguyệt Bạch, xin xin nghe tôi nói, nói---”
Mặt đẹp 18 cm đột nhiên ngắn lại thành 8cm.
Dọa đến linh hồn Hạ Băng Khuynh, bay loạn ở ngoài.
Đầu Mộ Nguyệt Bạch nhẹ áp xuống mấy phần, áp lên bên tai và tóc mai của cô, môi trên lên tóc mai: “Muốn bị làm s cởi dây nịch k? Anh Nguyệt Bạch nói em nghe, k cần dùng điều khiến, cũng k fai âm thanh, mà là nhiệt khiến, em có muốn thử.”
Anh nắm tay cô kéo lên eo mình.
“A---, k cần, k cần---, tôi tôi sai r, thật sự sai r, anh Nguyệt Bạch tôi k nên tính kế anh, tôi xin lỗi đền tội!” Hạ Băng Khuynh bị dọa đến oa oa kêu, lúc này cầu xin hữu dụng hơn chửi ng!
Bên ngoài vừa đúng lúc 2 ng đi qua, nghe bên trong có tiếng nữ, cửa cũng mở to, sắc liền lạnh lùng, bước lớn đi vào.
Tác giả :
Khuyết Danh