Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 275
Giọng ôn nhu này.
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân quay đầu.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mắt mang ý cười, ưu nhã đẹp đẽ, da như ngọc móng dê, nhìn k thấy lỗ chân lông, môi đẹp như màu hoa hồng, tóc đen ôn nhu.
“A--”
Như là đồng thời, 2 cô gái kêu lên, dọa đến hồn bay phách lạc, nổ thành 1 đống.
Mộ Nguyệt Bạch!
Anh đến đây lúc nào?
Như quỷ v k phát ra tiếng, bọn họ đang bí mật lên kế hoạch xử lý anh, kết quả anh ta bất ngờ hỏi 1 câu trong lúc 2 cô đang cười hì hì.
Cảm giác này như là câu các trưởng bối nói sáng k nên nói ng, tối k nên nói quỷ, nếu k quỷ sẽ tìm đến!
Mà ng này hiển nhiên còn cao cấp hơn cả quỷ, anh là yêu, hô ly hóa thân!
Mộ Nguyệt Bạch đứng thẳng người, hai tay bỏ túi, k hiểu cười: “Anh khủng bố v sao?”
Đối với họ mà nó, bây anh địa vị của anh còn cao hơn cả ma quỷ.
Họ ôm nhau, tâm trạng vẫn chưa điều chỉnh lại đc, cũng k thả lỏng, vẫn ôm nhau như cũ, cảnh giác nhìn anh.
“2 nha đầu, anh Nguyệt Bạch thật k biết mình làm chuyện gì khiến các em sợ, anh chẳng qua chỉ lên kêu 2 đứa xuống ăn cơm, sau đó thấy 2 đứa nói chuyện thần thần bí bí, liền cong lưng chào 2 đứa.” Mắt Mộ Nguyệt Bạch trong đến thấy đáy, biểu cảm lộ sự mơ hồ.
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân tỉnh táo lại, thấy v, biểu cảm k tự nhiên thả nhau ra.
“Nhanh như v đã ăn cơm rồi.” Hạ Băng Khuynh cười, miệng liều mạng nhếch lên, nhìn giả cực kỳ.
“Cũng sắp 12h, còn sớm s, trễ thêm chút thêm giờ ăn xế mất.” Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu bình thản cười nhàn nhạt, cả khuôn mặt xinh đẹp ôn hòa như gió xuân.
“Vậy, v s, tôi xem thử.” Hạ Băng Khuynh cúi đầu nhìn đth, nhân lúc đó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, k cần biết lúc nãy nghe thấy k, chỉ cần anh còn giả bộ, cô cũng có thể tiếp tục giả.
Tiêu Nhân ngược lại k sợ Mộ Nguyệt Bạch như v, tuy nghe Hạ Băng Khuynh nói nhiều, k tránh đc yêu ma hóa anh lên, lúc nãy quả thật cũng bị dọa, nhưng bề ngoài ôn nhu của Mộ Nguyệt Bạch thật sự khiến lòng cô cởi mở hơn, k phải rất ghét anh.
Hạ Băng Khuynh ở bên bấm đth, cô ở bên đây cười nói với Mộ Nguyệt Bạch: “Nhị thiếu, nếu anh nghe thấy em và Băng Khuynh lúc nãy nói gì, đừng truyền ra ngoài nhé.”
“K vấn đề!” Mộ Nguyệt Bạch đáp 1 tiếng, nụ cười vẫn như cũ mê ng.
“Cảm ơn!”
“K khách khí!”
Lại là cuộc nói chuyện khách khí.
Hạ Băng Khuynh cầm đth ngẩng đầu: “Quả thật trễ rồi, còn tưởng chưa đến 11h, thật là hồ đồ rồi.”
“Vậy chúng ta cùng xuống đi, đừng để mọi ng đợi.” Tiêu Nhân ở bên mượn cớ nói.
“Uhm!’ Hạ Băng Khuynh gật đầu.
2 cô gái khoác tay nhanh ra ngoài.
Mộ Nguyệt Bạch đi sau họ.
Tiêu Nhân lén ra hiệu với Hạ Băng Khuynh, kiểu hỏi ng đằng sau có nghe họ nói k, Hạ Băng Khuynh nhẹ lắc đầu, ý cô đừng nói nữa.
“2 vị hoàng đế biểu cảm, em đứa đang âm thầm ra dấu gì đó?” Mộ Nguyệt bạch ở sau lên trc, đi ở giữa tách họ ra, thuận tay vòng qua eo họ.
Tay anh tự nhiên ôm eo 2 cô, tuy rất tùy ý, nhưng cũng k sờ bậy.
- -------- ----------
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân quay đầu.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mắt mang ý cười, ưu nhã đẹp đẽ, da như ngọc móng dê, nhìn k thấy lỗ chân lông, môi đẹp như màu hoa hồng, tóc đen ôn nhu.
“A--”
Như là đồng thời, 2 cô gái kêu lên, dọa đến hồn bay phách lạc, nổ thành 1 đống.
Mộ Nguyệt Bạch!
Anh đến đây lúc nào?
Như quỷ v k phát ra tiếng, bọn họ đang bí mật lên kế hoạch xử lý anh, kết quả anh ta bất ngờ hỏi 1 câu trong lúc 2 cô đang cười hì hì.
Cảm giác này như là câu các trưởng bối nói sáng k nên nói ng, tối k nên nói quỷ, nếu k quỷ sẽ tìm đến!
Mà ng này hiển nhiên còn cao cấp hơn cả quỷ, anh là yêu, hô ly hóa thân!
Mộ Nguyệt Bạch đứng thẳng người, hai tay bỏ túi, k hiểu cười: “Anh khủng bố v sao?”
Đối với họ mà nó, bây anh địa vị của anh còn cao hơn cả ma quỷ.
Họ ôm nhau, tâm trạng vẫn chưa điều chỉnh lại đc, cũng k thả lỏng, vẫn ôm nhau như cũ, cảnh giác nhìn anh.
“2 nha đầu, anh Nguyệt Bạch thật k biết mình làm chuyện gì khiến các em sợ, anh chẳng qua chỉ lên kêu 2 đứa xuống ăn cơm, sau đó thấy 2 đứa nói chuyện thần thần bí bí, liền cong lưng chào 2 đứa.” Mắt Mộ Nguyệt Bạch trong đến thấy đáy, biểu cảm lộ sự mơ hồ.
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân tỉnh táo lại, thấy v, biểu cảm k tự nhiên thả nhau ra.
“Nhanh như v đã ăn cơm rồi.” Hạ Băng Khuynh cười, miệng liều mạng nhếch lên, nhìn giả cực kỳ.
“Cũng sắp 12h, còn sớm s, trễ thêm chút thêm giờ ăn xế mất.” Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu bình thản cười nhàn nhạt, cả khuôn mặt xinh đẹp ôn hòa như gió xuân.
“Vậy, v s, tôi xem thử.” Hạ Băng Khuynh cúi đầu nhìn đth, nhân lúc đó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, k cần biết lúc nãy nghe thấy k, chỉ cần anh còn giả bộ, cô cũng có thể tiếp tục giả.
Tiêu Nhân ngược lại k sợ Mộ Nguyệt Bạch như v, tuy nghe Hạ Băng Khuynh nói nhiều, k tránh đc yêu ma hóa anh lên, lúc nãy quả thật cũng bị dọa, nhưng bề ngoài ôn nhu của Mộ Nguyệt Bạch thật sự khiến lòng cô cởi mở hơn, k phải rất ghét anh.
Hạ Băng Khuynh ở bên bấm đth, cô ở bên đây cười nói với Mộ Nguyệt Bạch: “Nhị thiếu, nếu anh nghe thấy em và Băng Khuynh lúc nãy nói gì, đừng truyền ra ngoài nhé.”
“K vấn đề!” Mộ Nguyệt Bạch đáp 1 tiếng, nụ cười vẫn như cũ mê ng.
“Cảm ơn!”
“K khách khí!”
Lại là cuộc nói chuyện khách khí.
Hạ Băng Khuynh cầm đth ngẩng đầu: “Quả thật trễ rồi, còn tưởng chưa đến 11h, thật là hồ đồ rồi.”
“Vậy chúng ta cùng xuống đi, đừng để mọi ng đợi.” Tiêu Nhân ở bên mượn cớ nói.
“Uhm!’ Hạ Băng Khuynh gật đầu.
2 cô gái khoác tay nhanh ra ngoài.
Mộ Nguyệt Bạch đi sau họ.
Tiêu Nhân lén ra hiệu với Hạ Băng Khuynh, kiểu hỏi ng đằng sau có nghe họ nói k, Hạ Băng Khuynh nhẹ lắc đầu, ý cô đừng nói nữa.
“2 vị hoàng đế biểu cảm, em đứa đang âm thầm ra dấu gì đó?” Mộ Nguyệt bạch ở sau lên trc, đi ở giữa tách họ ra, thuận tay vòng qua eo họ.
Tay anh tự nhiên ôm eo 2 cô, tuy rất tùy ý, nhưng cũng k sờ bậy.
- -------- ----------
Tác giả :
Khuyết Danh