Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 213
Trong phòng bao, im lặng như tờ.
Mọi ng ngây ra 3 giây, đều đứng dậy.
“Chết rồi, Tử Tích k biết bơi!” Ôn Nhã Liên kêu lên, người đầu tiên chạy ra.
M.n chạy ra theo.
Não Hạ Băng Khuynh có chút rối, Ôn Tử Tích nhảy hồ rồi?
Sao cô ta nhảy hồ?
Chơi tự sát, cũng quá kích động rồi?
Bên ngoài, rất nhiều người vây quanh.
Giữu hồ, có 1 vùng đen đang chật vật, k thấy rõ mặt.
Trên bờ tuy nhiều người, nhưng k ai dám cứu, nước ở đây lạnh, người lại rơi ở giữa hồ, lại đêm rồi, xui xẻo k cứu đc người, bản thân cũng chết theo.
Lòng Hạ Băng Khuynh buồn phiền, sao nhanh như vậy tới giữa hồ rồi?
“Đứng trên bờ k đc động.” Mộ Nguyệt Sâm ném 1 câu, liền gấp gáp chạy ra.
“Tớ phải đi cứu!’’ Ôn Nhã Liên k nghĩ nhiều,muốn nhảy, đó là em ruột anh!
“Cậu đứng lại cho tớ---”Dung Quản Khiêm kéo lại: “Cậu bơi k tốt, tớ đi, tớ đi.”
Anh an ủi anh, ở bờ cởi áo khoác, vừa muốn nhảy xuống, Mộ Nguyệt Sâm đã nhanh hơn 1 bước.
“Đc rồi, mấy ng đừng xuống, ở trên giúp, giúp Nguyệt Sâm 1 cái, 2 người bảo hiểm 1 chút.” Cố Quân Thụy ở bên đó cởi giày, theo đó xuống nước.
“Tớ gọi cấp cứu!” Ôn Nhã liên nghĩ lát cứu lên, liền gọi xe cấp cứu.
Hạ Băng Khuynh gấp gáp chờ mong.
Qua 10ph chưa thấy ng lên, cô k nhịn đc nữa: “Tôi xuống coi.”
Quản Dung Khiêm thấy vậy, liền ôm cô lại: “Em ngoan ngoãn ở đây, đừng làm bậy.”
“Tính nước tôi rất tốt, để tôi đi, k có chuyện đâu.”
“Nguyệt Sâm biết em xuống tôi k cản, sẽ lấy mạng tôi, đứng yên.”
Sợ nha đầu thật sự nhảy xuống, Quản Dung Khiêm ấn cho cô k động đc.
Lại qua 10ph, 2 nam nhân cuối cùng cũng cứu đc ng, họ mệt đến thở từng hơi lớn.
“Tử Tích, Tử Tích---” Ôn Nhã Liên vỗ mặt cô.
Ôn Tử Tích nằm ở đất bất động.
“Nhanh cấp cứu, để tớ!” Cố Quân Thụy qua, ấn tay lên ngực Ôn Tử Tích.
“K đc!” Ôn Nhã Liên cản: “E tớ dậy biết cậu cấp cứu, sẽ giết cậu, để, để Nguyệt Sâm.”
“K đc!” Hạ Băng Khuynh gấp theo, nhảy lên cản.
Cô mới k để Mộ Nguyệt Sâm hô hấp nhân tạo với Ôn Tử Tích.
Quản Dung Khiêm đi qua, kéo Cố Quân Thụy: “Vẫn là tớ, họ cứu ng nửa ngày cũng mệt rồi.”
“Đi ra cho tớ, cậu càng k đc.” Ôn Nhã Liên kéo Quản Dung Khiêm ra, nhìn Mộ Nguyệt Sâm như k muốn, lại k thể để chuyện tiếp như vậy: “Quên đi, Nguyệt Sâm k chịu, để ng khác, k bằng để tớ.”
Anh nói, liền muốn cứu.
“K đc cũng fai đc” Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm 1 ng 1 bên kéo anh: “** k đc.”
Mộ Nguyệt Sâm ở bên vuốt tóc ướt, dù sao cũng là bạn: “Quên đi, để tôi.”
Anh bò dậy đi qua.
1 thân hình thon nhỏ nhanh chóng chạy bên Ôn Tử Tích trc khi anh quỳ xuống, ấn ngực cô, cong lưng, ấn mũi miệng cô, làm hô hấp nhân tạo.
Mọi ng ngây ra 3 giây, đều đứng dậy.
“Chết rồi, Tử Tích k biết bơi!” Ôn Nhã Liên kêu lên, người đầu tiên chạy ra.
M.n chạy ra theo.
Não Hạ Băng Khuynh có chút rối, Ôn Tử Tích nhảy hồ rồi?
Sao cô ta nhảy hồ?
Chơi tự sát, cũng quá kích động rồi?
Bên ngoài, rất nhiều người vây quanh.
Giữu hồ, có 1 vùng đen đang chật vật, k thấy rõ mặt.
Trên bờ tuy nhiều người, nhưng k ai dám cứu, nước ở đây lạnh, người lại rơi ở giữa hồ, lại đêm rồi, xui xẻo k cứu đc người, bản thân cũng chết theo.
Lòng Hạ Băng Khuynh buồn phiền, sao nhanh như vậy tới giữa hồ rồi?
“Đứng trên bờ k đc động.” Mộ Nguyệt Sâm ném 1 câu, liền gấp gáp chạy ra.
“Tớ phải đi cứu!’’ Ôn Nhã Liên k nghĩ nhiều,muốn nhảy, đó là em ruột anh!
“Cậu đứng lại cho tớ---”Dung Quản Khiêm kéo lại: “Cậu bơi k tốt, tớ đi, tớ đi.”
Anh an ủi anh, ở bờ cởi áo khoác, vừa muốn nhảy xuống, Mộ Nguyệt Sâm đã nhanh hơn 1 bước.
“Đc rồi, mấy ng đừng xuống, ở trên giúp, giúp Nguyệt Sâm 1 cái, 2 người bảo hiểm 1 chút.” Cố Quân Thụy ở bên đó cởi giày, theo đó xuống nước.
“Tớ gọi cấp cứu!” Ôn Nhã liên nghĩ lát cứu lên, liền gọi xe cấp cứu.
Hạ Băng Khuynh gấp gáp chờ mong.
Qua 10ph chưa thấy ng lên, cô k nhịn đc nữa: “Tôi xuống coi.”
Quản Dung Khiêm thấy vậy, liền ôm cô lại: “Em ngoan ngoãn ở đây, đừng làm bậy.”
“Tính nước tôi rất tốt, để tôi đi, k có chuyện đâu.”
“Nguyệt Sâm biết em xuống tôi k cản, sẽ lấy mạng tôi, đứng yên.”
Sợ nha đầu thật sự nhảy xuống, Quản Dung Khiêm ấn cho cô k động đc.
Lại qua 10ph, 2 nam nhân cuối cùng cũng cứu đc ng, họ mệt đến thở từng hơi lớn.
“Tử Tích, Tử Tích---” Ôn Nhã Liên vỗ mặt cô.
Ôn Tử Tích nằm ở đất bất động.
“Nhanh cấp cứu, để tớ!” Cố Quân Thụy qua, ấn tay lên ngực Ôn Tử Tích.
“K đc!” Ôn Nhã Liên cản: “E tớ dậy biết cậu cấp cứu, sẽ giết cậu, để, để Nguyệt Sâm.”
“K đc!” Hạ Băng Khuynh gấp theo, nhảy lên cản.
Cô mới k để Mộ Nguyệt Sâm hô hấp nhân tạo với Ôn Tử Tích.
Quản Dung Khiêm đi qua, kéo Cố Quân Thụy: “Vẫn là tớ, họ cứu ng nửa ngày cũng mệt rồi.”
“Đi ra cho tớ, cậu càng k đc.” Ôn Nhã Liên kéo Quản Dung Khiêm ra, nhìn Mộ Nguyệt Sâm như k muốn, lại k thể để chuyện tiếp như vậy: “Quên đi, Nguyệt Sâm k chịu, để ng khác, k bằng để tớ.”
Anh nói, liền muốn cứu.
“K đc cũng fai đc” Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm 1 ng 1 bên kéo anh: “** k đc.”
Mộ Nguyệt Sâm ở bên vuốt tóc ướt, dù sao cũng là bạn: “Quên đi, để tôi.”
Anh bò dậy đi qua.
1 thân hình thon nhỏ nhanh chóng chạy bên Ôn Tử Tích trc khi anh quỳ xuống, ấn ngực cô, cong lưng, ấn mũi miệng cô, làm hô hấp nhân tạo.
Tác giả :
Khuyết Danh