Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 207
Hơi nóng trong miệng anh phả ra, lòng Hạ Băng Khuynh có chút nóng, vì tránh không khí ái muội lan tràn, nhanh chóng hôn lên môi anh, khẽ xấu hổ nói: “Đc rồi, công bằng rồi, bạn anh đợi ở trong, chúng ta vào nhanh.”
“Để họ đợi là đc!” Mộ Nguyệt Sâm giọng trở nên khô dặc, mũi chà sat lên má cô.
Cô đẩy đầu anh ra.
Tay bị nắm lấy, áp ở 1 bên.
Tay Mộ Nguyệt Sâm ở trên người cô vui chơi.
Dù anh biết ở nơi này làm chuyện này k thích hợp cỡ nào, nhưng anh nhịn k đc, khống chế k đc cầm thú bên trong, dói khát muốn ăn bé thỏ trắng ngon miệng.
“Bin bin---”
Tiếng kèn làm 2 người ý loạn tình mê tỉnh dậy.
Mộ Nguyệt Sâm nhanh chóng kéo đồ cô đàng hoàng lại, nhìn ra ngoài.
Xe đó quay tay lái, từ từ lùi về vị trí bên anh, cửa sổ kéo xuống, là tên hoa hoa công tử Cố Quân Thụy.
Hạ Băng Khuynh vuốt tóc lại, theo Mộ Nguyệt Sâm xuống xe.
Bên đó, Cố Quân Thụy cũng xuống, bước chân đi đến trc họ, mắt hoa đào nhìn về hướng Hạ Băng Khuynh, giả bộ la lên: “Ai ya, đây k fai em gái dễ thương Băng Khuynh sao.”
“Xin chào!” Hạ Băng Khuynh khách khí chào, cúi đầu ngại ngùng.
Trong lòng đau khổ.
Ấn tượng của tên này đối với cô, là miệng cực kỳ cực kỳ tiện.
“Nguyệt Sâm à, “ Cố Quân Thụy mắt dời qua Mộ Nguyệt Sâm: “Hồi nãy hình như tớ thấy cậu giúp em gái Băng Khuynh kiểm tra tình trạng phát triển của ngực, em ấy trưởng thành k tệ chứ?”
Anh vừa hỏi, mắt vừa híp lại, biểu tình như trộm đc 10kg gạo vậy, muốn vui cỡ nào cũng có.
Mặt Mộ Nguyệt Sâm vô cảm.
Hạ Băng Khuynh ở bên mặt sắp đỏ đến bỏng.
“Cố Quân Thụy, quản lại miệng của mình, biết k?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhả ra 1 câu.
“Cậu yên tâm, đợi lát vào tớ sẽ k nói bậy, chuyện kinh thiên như vậy, còn để lại làm niềm vui cho bản thân.” Cố Quân Thụy đầy miệng đồng ý.
Hạ Băng Khuynh sao cảm thấy lời này k đáng tin.
Mộ Nguyệt Sâm nắm tay Hạ Băng Khuynh, đi vào trong.
“Đợi đợi tớ---” Cố Quân Thụy vẫy tay, cười híp mắt đi theo.
Căn phòng trc mắt mang thiết kế cổ, cửa màu đỏ, trên đó có 2 đầu sư tử bằng đồng, sau khi vào, bên trong hoa viên thiết kế đình đài lầu cát, rất trang nhã.
3 người đi trên con đường nhỏ gấp khúc, Cố Quân Thụy đi lên khoác vai Mộ Nguyệt Sâm, biểu cảm thưởng thức: “Cuối cùng bị cậu nắm lấy rồi, chuyện chứng minh, chỉ cần cậu muốn, liền k có người cậu k lấy đc, hoan nghiêng cậu gia nhập đội ngũ cầm thú, vấn đề tư thế có gì k hiểu, tớ có thể truyền thụ.”
“Lầm bấm xong chưa?” Mộ Nguyệt Sâm cao ngạo lạnh lùng.
“Em Băng Khuynh vị như thế nào?” Cố Quân Thụy có hứng thú với cái này nhất.
Hạ Băng Khuynh ở bên nhịn k đc lên tiếng: “Xin lỗi tôi còn sống, có thể nói riêng k!”
Thật là muốn điên mà!
Cố Quân Thụy cười lớn: “Hhaa, dduojc rồi, k nói nữa, k nói nữa, em gái của tôi cũng khó xử rồi.”
Mộ Nguyệt Sâm đẩy tay Cố Quân Thụy ra, mang Hạ Băng Khuynh đi nhanh về trc mấy bước.
Xuyên qua đường nhỏ, đến trung tâm của căn nhà, là lầu nhỏ thiết kế giữa hồ, sau khi họ đến, 1 cây cầu đc hạ xuống.
“Để họ đợi là đc!” Mộ Nguyệt Sâm giọng trở nên khô dặc, mũi chà sat lên má cô.
Cô đẩy đầu anh ra.
Tay bị nắm lấy, áp ở 1 bên.
Tay Mộ Nguyệt Sâm ở trên người cô vui chơi.
Dù anh biết ở nơi này làm chuyện này k thích hợp cỡ nào, nhưng anh nhịn k đc, khống chế k đc cầm thú bên trong, dói khát muốn ăn bé thỏ trắng ngon miệng.
“Bin bin---”
Tiếng kèn làm 2 người ý loạn tình mê tỉnh dậy.
Mộ Nguyệt Sâm nhanh chóng kéo đồ cô đàng hoàng lại, nhìn ra ngoài.
Xe đó quay tay lái, từ từ lùi về vị trí bên anh, cửa sổ kéo xuống, là tên hoa hoa công tử Cố Quân Thụy.
Hạ Băng Khuynh vuốt tóc lại, theo Mộ Nguyệt Sâm xuống xe.
Bên đó, Cố Quân Thụy cũng xuống, bước chân đi đến trc họ, mắt hoa đào nhìn về hướng Hạ Băng Khuynh, giả bộ la lên: “Ai ya, đây k fai em gái dễ thương Băng Khuynh sao.”
“Xin chào!” Hạ Băng Khuynh khách khí chào, cúi đầu ngại ngùng.
Trong lòng đau khổ.
Ấn tượng của tên này đối với cô, là miệng cực kỳ cực kỳ tiện.
“Nguyệt Sâm à, “ Cố Quân Thụy mắt dời qua Mộ Nguyệt Sâm: “Hồi nãy hình như tớ thấy cậu giúp em gái Băng Khuynh kiểm tra tình trạng phát triển của ngực, em ấy trưởng thành k tệ chứ?”
Anh vừa hỏi, mắt vừa híp lại, biểu tình như trộm đc 10kg gạo vậy, muốn vui cỡ nào cũng có.
Mặt Mộ Nguyệt Sâm vô cảm.
Hạ Băng Khuynh ở bên mặt sắp đỏ đến bỏng.
“Cố Quân Thụy, quản lại miệng của mình, biết k?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhả ra 1 câu.
“Cậu yên tâm, đợi lát vào tớ sẽ k nói bậy, chuyện kinh thiên như vậy, còn để lại làm niềm vui cho bản thân.” Cố Quân Thụy đầy miệng đồng ý.
Hạ Băng Khuynh sao cảm thấy lời này k đáng tin.
Mộ Nguyệt Sâm nắm tay Hạ Băng Khuynh, đi vào trong.
“Đợi đợi tớ---” Cố Quân Thụy vẫy tay, cười híp mắt đi theo.
Căn phòng trc mắt mang thiết kế cổ, cửa màu đỏ, trên đó có 2 đầu sư tử bằng đồng, sau khi vào, bên trong hoa viên thiết kế đình đài lầu cát, rất trang nhã.
3 người đi trên con đường nhỏ gấp khúc, Cố Quân Thụy đi lên khoác vai Mộ Nguyệt Sâm, biểu cảm thưởng thức: “Cuối cùng bị cậu nắm lấy rồi, chuyện chứng minh, chỉ cần cậu muốn, liền k có người cậu k lấy đc, hoan nghiêng cậu gia nhập đội ngũ cầm thú, vấn đề tư thế có gì k hiểu, tớ có thể truyền thụ.”
“Lầm bấm xong chưa?” Mộ Nguyệt Sâm cao ngạo lạnh lùng.
“Em Băng Khuynh vị như thế nào?” Cố Quân Thụy có hứng thú với cái này nhất.
Hạ Băng Khuynh ở bên nhịn k đc lên tiếng: “Xin lỗi tôi còn sống, có thể nói riêng k!”
Thật là muốn điên mà!
Cố Quân Thụy cười lớn: “Hhaa, dduojc rồi, k nói nữa, k nói nữa, em gái của tôi cũng khó xử rồi.”
Mộ Nguyệt Sâm đẩy tay Cố Quân Thụy ra, mang Hạ Băng Khuynh đi nhanh về trc mấy bước.
Xuyên qua đường nhỏ, đến trung tâm của căn nhà, là lầu nhỏ thiết kế giữa hồ, sau khi họ đến, 1 cây cầu đc hạ xuống.
Tác giả :
Khuyết Danh