Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 205
Lại bị từ chối lần nữa, miệng Tiêu Nhân vểnh lên cao.
Hạ Băng Khuynh từ cỏ bò dậy, đi qua: “Thầy Quysm, vế thương đầu thế nào rồi?”
“K sao!” Quý Tu bình thản đáp.
“Vậy thì tốt, thầy đứng giận, Tiêu Nhân tính thẳng 1 chút, lâu lâu kì hoặc tí, nhưng cô ấy vẫn rất lương thiện.” Hạ Băng Khuynh nhân cơ hội nói tốt cho Tiêu Nhân.
“Tôi là giáo viên bộ môn của các em, tôi chỉ quan tâm kết quả, những thứ khác k nằm trong phạm vi quản lý của tôi.” Quý Tu lí tính rạch rõ quan hệ thầy trò.
Miệng Tiêu Nhân càng vểnh cao hơn.
Anh nói như vậy, Hạ Băng Khuynh tự nhiên cũng k nói thêm gì nữa.
“Mai có tiết tôi, em chuẩn bị trc khi học thật tốt.” Quý Tu nghiêm túc nói, dừng chút, lại nói thêm: “Có câu hỏi có thể gọi hỏi tôi.”
Hạ Băng Khuynh nghe xong rất vui: “Cảm ơn thầy Quý.”
“Cố gắng học.” Biểu tình Quý Tu dịu dàng hơn nhiều.
“Dạ!” Hạ Băng Khuynh cười gật đầu.
Mắt Tiêu Nhân qua lại giữa 2 người, sao càng ngày càng sai sai: “Quý Tu, anh k fai thật sự xem trọng Băng Khuynh chứ.”
Hạ Băng Khuynh mở to mắt trừng cô: “Cậu lại nói bậy rồi!”
“Ai nói bậy, hôm qua trên xe, luôn dựa vào vai cậu, bây h lại chủ động nói cậu có thể gọi cho anh ta, k fai xem trọng cậu là gì? Hừ, Hạ Băng Khuynh, tớ hận cậu!” Tiêu Nhân bộ dạng đau lòng tuyệt vọng.
“Tùy cậu hận vậy!” Hạ Băng Khuynh đáp lại cô 1 câu.
Trong mắt Quý Tu hiện lên tia bất ngờ, nói với Hạ Băng Khuynh: “Xin lỗi, hôm qua tôi mất ý thức, hoàn toàn k biết lúc đó làm chuyện gì.”
“K, k s, thầy Quý đừng nghe Tiêu Nhân nói bậy, thầy k làm gì, thật sự đừng quan tâm chút chuyện nhỏ đó.” Hạ Băng Khuynh liền nói, sợ thầy Quý khó xử.
Sắc mặt Tiêu Nhân liền thay đổi, vừa nãy còn đau lòng tuyệt vọng, lập tức lên tinh thần: “Quý Tu anh thật sự k có ý với Băng Khuynh?”
Quý Tu thở dài 1 hơi: “Em lên đại học để học hay tìm bạn trai?”
“Em đến để làm vợ anh.” Tiêu Nhân thẳng thắn la.
“Còn gọi thẳng tên tôi, cả ngày nghĩ chuyện bậy bạ, k học hành cho tốt, thì em thật sự k cần lên lớp học của tôi nữa.” Quý Tu lạnh lùng nói với Tiêu Nhân, liền rời đi.
Tiêu Nhân có chút phản ứng: “Tớ nói làm vợ anh ấy, anh ấy nói đến học hành làm gì, có ý gì chứ?”
Hạ Băng Khuynh cười đẩy đầu Tiêu Nhân 1 cái: “Ngốc, ý là cho cậu 1 cơ hội, cậu có thể tiếp tục học lớp của thầy đó.”
“Đáng ghét, nói thẳng với người ta là đc rồi.” Tiêu Nhân che mặt, nhìn bóng lưng Quý Tu, xấu hổ đến muốn chết: “Thật k ngờ, anh ấy yêu tớ như vậy, nam nhân này, tớ thích, moa moa.”
“” Hạ Băng Khuynh khinh bỉ nhìn.
Nhìn tình hình, thời gian thầy Quý bị theo đuổi còn lâu mới kết thúc.
Chuyện cọng tóc Hạ Băng Khuynh tính k quản nữa, thời gian lâu rồi, sẽ quên thôi.
Mấy ngày liền qua rất bình yên.
Nói lên thấy lạ, từ sau cơm tối đó, chị k đến quản cô, cô với Mộ Nguyệt Sâm như hình với bóng cũng k quản.
K lẽ tính chấp nhận rồi?
Nếu chị k phản đối nữa, là chuyện tốt, ít nhất k cần đặc biệt đến thám tính cô.
Dù sao đợi tuần sau công khai, tự nhiên ai cũng biết.
Hạ Băng Khuynh từ cỏ bò dậy, đi qua: “Thầy Quysm, vế thương đầu thế nào rồi?”
“K sao!” Quý Tu bình thản đáp.
“Vậy thì tốt, thầy đứng giận, Tiêu Nhân tính thẳng 1 chút, lâu lâu kì hoặc tí, nhưng cô ấy vẫn rất lương thiện.” Hạ Băng Khuynh nhân cơ hội nói tốt cho Tiêu Nhân.
“Tôi là giáo viên bộ môn của các em, tôi chỉ quan tâm kết quả, những thứ khác k nằm trong phạm vi quản lý của tôi.” Quý Tu lí tính rạch rõ quan hệ thầy trò.
Miệng Tiêu Nhân càng vểnh cao hơn.
Anh nói như vậy, Hạ Băng Khuynh tự nhiên cũng k nói thêm gì nữa.
“Mai có tiết tôi, em chuẩn bị trc khi học thật tốt.” Quý Tu nghiêm túc nói, dừng chút, lại nói thêm: “Có câu hỏi có thể gọi hỏi tôi.”
Hạ Băng Khuynh nghe xong rất vui: “Cảm ơn thầy Quý.”
“Cố gắng học.” Biểu tình Quý Tu dịu dàng hơn nhiều.
“Dạ!” Hạ Băng Khuynh cười gật đầu.
Mắt Tiêu Nhân qua lại giữa 2 người, sao càng ngày càng sai sai: “Quý Tu, anh k fai thật sự xem trọng Băng Khuynh chứ.”
Hạ Băng Khuynh mở to mắt trừng cô: “Cậu lại nói bậy rồi!”
“Ai nói bậy, hôm qua trên xe, luôn dựa vào vai cậu, bây h lại chủ động nói cậu có thể gọi cho anh ta, k fai xem trọng cậu là gì? Hừ, Hạ Băng Khuynh, tớ hận cậu!” Tiêu Nhân bộ dạng đau lòng tuyệt vọng.
“Tùy cậu hận vậy!” Hạ Băng Khuynh đáp lại cô 1 câu.
Trong mắt Quý Tu hiện lên tia bất ngờ, nói với Hạ Băng Khuynh: “Xin lỗi, hôm qua tôi mất ý thức, hoàn toàn k biết lúc đó làm chuyện gì.”
“K, k s, thầy Quý đừng nghe Tiêu Nhân nói bậy, thầy k làm gì, thật sự đừng quan tâm chút chuyện nhỏ đó.” Hạ Băng Khuynh liền nói, sợ thầy Quý khó xử.
Sắc mặt Tiêu Nhân liền thay đổi, vừa nãy còn đau lòng tuyệt vọng, lập tức lên tinh thần: “Quý Tu anh thật sự k có ý với Băng Khuynh?”
Quý Tu thở dài 1 hơi: “Em lên đại học để học hay tìm bạn trai?”
“Em đến để làm vợ anh.” Tiêu Nhân thẳng thắn la.
“Còn gọi thẳng tên tôi, cả ngày nghĩ chuyện bậy bạ, k học hành cho tốt, thì em thật sự k cần lên lớp học của tôi nữa.” Quý Tu lạnh lùng nói với Tiêu Nhân, liền rời đi.
Tiêu Nhân có chút phản ứng: “Tớ nói làm vợ anh ấy, anh ấy nói đến học hành làm gì, có ý gì chứ?”
Hạ Băng Khuynh cười đẩy đầu Tiêu Nhân 1 cái: “Ngốc, ý là cho cậu 1 cơ hội, cậu có thể tiếp tục học lớp của thầy đó.”
“Đáng ghét, nói thẳng với người ta là đc rồi.” Tiêu Nhân che mặt, nhìn bóng lưng Quý Tu, xấu hổ đến muốn chết: “Thật k ngờ, anh ấy yêu tớ như vậy, nam nhân này, tớ thích, moa moa.”
“” Hạ Băng Khuynh khinh bỉ nhìn.
Nhìn tình hình, thời gian thầy Quý bị theo đuổi còn lâu mới kết thúc.
Chuyện cọng tóc Hạ Băng Khuynh tính k quản nữa, thời gian lâu rồi, sẽ quên thôi.
Mấy ngày liền qua rất bình yên.
Nói lên thấy lạ, từ sau cơm tối đó, chị k đến quản cô, cô với Mộ Nguyệt Sâm như hình với bóng cũng k quản.
K lẽ tính chấp nhận rồi?
Nếu chị k phản đối nữa, là chuyện tốt, ít nhất k cần đặc biệt đến thám tính cô.
Dù sao đợi tuần sau công khai, tự nhiên ai cũng biết.
Tác giả :
Khuyết Danh