Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 142
Trong phòng, cô gập chân ngồi giữa giường, đánh vào “Baymax”: “Tên nhỏ mọn, chỉ anh mũi cao đẹp trai à, cả ngày bộ dạng đắc ý của tổng tài, đánh chết anh---”
Nắm đấm rơi lên mặt của baymax, tạo thành 1 cái lỗ lún.
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Mộ Nguyệt Sâm đứng ngoài.
Hạ Băng Khuynh dọa đến nhảy lên, nhìn ngoài cửa, quên mất thu nắm đấm trên mặt baymax lại.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn lên giường 1 cái: “Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!”
“Đàn bà là cái quỷ gì? Trợ lý của bí thư liên hợp quốc sao?” Hạ Băng Khuynh như nghe k hiểu chớp mắt linh hoạt nhìn anh, lại hỏi: “Anh vào làm gì?”
“Ôn tập anh văn cho em.” Mộ Nguyệt Sâm thái độ từ tốn.
Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, nói: “Vậy vào đi.”
Mộ Nguyệt Sâm vào, ngồi bên mép giường, nghiêng đầu, dùng ánh mắt âm trầm mê người nhìn cô: “Lập tức bắt đầu, em chuẩn bị xong chưa?”
Giọng mang dư vị truyền ra từ môi của anh.
Khí nóng vây lấy.
Ánh mắt như mang hàm ý ẩn khác.
Không khó, nhất thời trở nên ái muội.
Bọn họ cách k xa, dưới là giường mềm mại, quả thật là cướp cò mà đặc biệt chuẩn bị.
Cơ thể Hạ Băng Khuynh như bình nước, từ nóng đến bỏng.
Cảm giác quá nóng!
Tim đập muốn lên mang tai, cả đại não chỉ nghe tiếng tim đập
“Tôi, tôi đi lấy sách----” Chịu k đc không khí muốn làm cô ngạt thở, cô nhảy xuống giường, đến bên bàn lấy sách.
Cố ý lục lọi trên bàn, đầu nghỉ đến ôn tập “khác” trên giường chỉ số cao cỡ nào.
Nhưng mà, khiến cô cảm thấy xẩu hổ là, tuy sợ cũng k chịu đc cuộc chơi ái muội mang nguy hiểm, nhưng cô lại k muốn cảm giác này biến mất
“Tìm đc chưa?”
Giọng Mộ Nguyệt Sâm ở sau truyền đến.
Hạ Băng Khuynh lấy sách trong tay ấn lên ngực, k hề có ý rút lui.
“Tìm đc rồi!” Cô cao giọng nói, quay lại giường, ngập chân ngồi.
Vẫn chỗ lúc nãy.
K có sự xấu hổ đến gần anh 1 chút, cũng k cố ý chạy trốn mà cách xa anh 1 chút.
Mộ Nguyệt Sâm cầm sách cô đưa, lật ra: “Lần trc dạy em đều hiểu rồi?”
“Uh, hiểu rồi!” Hạ Băng Khuynh gật đầu.
“Vậy e còn chỗ nào k hiểu, có thể hỏi.”
“Câu 42 cái đó---” Hạ Băng Khuynh đưa tay lật sách, cơ thể cũng theo đó đến gần, tóc dài có vài cọng rơi lên vai, bắp tay anh, lướt qua mặt anh.
Mùi hương của thiếu nữ mê người hơn bất kỳ nước hoa đắc tiền nào.
K fai câu dẫn nhưng lại là câu dẫn!
Độ nóng tập trung giữa bụng anh.
“Đoạn này tôi k quá hiểu, anh giải thích 1 chút--” Ngón tay thon dài trắng nõn chỉ lên sách, lâu quá k thấy anh trả lời, cô quay lại nhìn anh.
Mũi lướt qua chút ấm nóng.
Mặt anh gần trong gang tấc, mũi cô nhanh chóng đụng mũi anh.
4 mắt nhìn nhau!
Ánh mắt như đại dương rộng lớn 1s liền khiến cô trầm luân, khiến cô k tránh đc cũng k thể chạy, mơ hồ lạc trong mắt anh.
Môi như lông vũ xuống, chạm vào đôi môi im lặng của cô, cô rụt lại, đồng tử nhẹ run rẩy, nhưng k trốn.
Anh lại chạm lần nữa, như chuồn chuồn lướt nước.
Như đang thăm dò ý cô.
Nắm đấm rơi lên mặt của baymax, tạo thành 1 cái lỗ lún.
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Mộ Nguyệt Sâm đứng ngoài.
Hạ Băng Khuynh dọa đến nhảy lên, nhìn ngoài cửa, quên mất thu nắm đấm trên mặt baymax lại.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn lên giường 1 cái: “Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!”
“Đàn bà là cái quỷ gì? Trợ lý của bí thư liên hợp quốc sao?” Hạ Băng Khuynh như nghe k hiểu chớp mắt linh hoạt nhìn anh, lại hỏi: “Anh vào làm gì?”
“Ôn tập anh văn cho em.” Mộ Nguyệt Sâm thái độ từ tốn.
Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, nói: “Vậy vào đi.”
Mộ Nguyệt Sâm vào, ngồi bên mép giường, nghiêng đầu, dùng ánh mắt âm trầm mê người nhìn cô: “Lập tức bắt đầu, em chuẩn bị xong chưa?”
Giọng mang dư vị truyền ra từ môi của anh.
Khí nóng vây lấy.
Ánh mắt như mang hàm ý ẩn khác.
Không khó, nhất thời trở nên ái muội.
Bọn họ cách k xa, dưới là giường mềm mại, quả thật là cướp cò mà đặc biệt chuẩn bị.
Cơ thể Hạ Băng Khuynh như bình nước, từ nóng đến bỏng.
Cảm giác quá nóng!
Tim đập muốn lên mang tai, cả đại não chỉ nghe tiếng tim đập
“Tôi, tôi đi lấy sách----” Chịu k đc không khí muốn làm cô ngạt thở, cô nhảy xuống giường, đến bên bàn lấy sách.
Cố ý lục lọi trên bàn, đầu nghỉ đến ôn tập “khác” trên giường chỉ số cao cỡ nào.
Nhưng mà, khiến cô cảm thấy xẩu hổ là, tuy sợ cũng k chịu đc cuộc chơi ái muội mang nguy hiểm, nhưng cô lại k muốn cảm giác này biến mất
“Tìm đc chưa?”
Giọng Mộ Nguyệt Sâm ở sau truyền đến.
Hạ Băng Khuynh lấy sách trong tay ấn lên ngực, k hề có ý rút lui.
“Tìm đc rồi!” Cô cao giọng nói, quay lại giường, ngập chân ngồi.
Vẫn chỗ lúc nãy.
K có sự xấu hổ đến gần anh 1 chút, cũng k cố ý chạy trốn mà cách xa anh 1 chút.
Mộ Nguyệt Sâm cầm sách cô đưa, lật ra: “Lần trc dạy em đều hiểu rồi?”
“Uh, hiểu rồi!” Hạ Băng Khuynh gật đầu.
“Vậy e còn chỗ nào k hiểu, có thể hỏi.”
“Câu 42 cái đó---” Hạ Băng Khuynh đưa tay lật sách, cơ thể cũng theo đó đến gần, tóc dài có vài cọng rơi lên vai, bắp tay anh, lướt qua mặt anh.
Mùi hương của thiếu nữ mê người hơn bất kỳ nước hoa đắc tiền nào.
K fai câu dẫn nhưng lại là câu dẫn!
Độ nóng tập trung giữa bụng anh.
“Đoạn này tôi k quá hiểu, anh giải thích 1 chút--” Ngón tay thon dài trắng nõn chỉ lên sách, lâu quá k thấy anh trả lời, cô quay lại nhìn anh.
Mũi lướt qua chút ấm nóng.
Mặt anh gần trong gang tấc, mũi cô nhanh chóng đụng mũi anh.
4 mắt nhìn nhau!
Ánh mắt như đại dương rộng lớn 1s liền khiến cô trầm luân, khiến cô k tránh đc cũng k thể chạy, mơ hồ lạc trong mắt anh.
Môi như lông vũ xuống, chạm vào đôi môi im lặng của cô, cô rụt lại, đồng tử nhẹ run rẩy, nhưng k trốn.
Anh lại chạm lần nữa, như chuồn chuồn lướt nước.
Như đang thăm dò ý cô.
Tác giả :
Khuyết Danh