Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu
Chương 15: Cuộc thi kiểm tra thần bí
Sau khi cuộc thi kết thúc, các trưởng lão tuyên bố: Thông qua kỳ thi lần này là Trầm Dược và Nhị Nữu. Ba ngày sau cử hành nghi thức bái sư. Ai không đậu phải lập tức xuống núi.
Trở lại trong viện, Phù Dung tỷ tỷ đột nhiên kéo tay ta lại.
“Nhị Nữu…” Giọng Phù Dung có chút nghẹn ngào.
“Ta, ta thật không nỡ xa ngươi.”
…Ta không tiếc – ngươi
“Đây là tín vật của ta!” Dứt lời, Phù Dung tỷ tỷ lấy ra một khối ngọc bội chạm khắc hình hoa phù dung dúi vào tay ta, “Ngươi sau này nếu có xuống núi, có gì cần ta tương trợ, chỉ cần cầm khối ngọc bội này đến bất cứ thanh lâu nào, nói tìm Phù Dung mama sẽ gặp. Có nhớ không?”
Bất cứ…một…Thanh lâu…Thì ra ngươi chính là Tú bà vạn năm. Cái thế giới này…Quá khùng cuồng….
Thật vất vả mới thoát khỏi Phù Dung tỷ tỷ, thể xác và tinh thần giằng co nhiều ngày như vậy, ta chỉ muốn trở về phòng ngủ một giấc thật ngon.
A! Cưng ơi, giường của ta, ta không thể chờ đợi được nữa, định bay tới tiếp xúc thân mật một hồi! Ta chỉ mới …nhào tới một nửa, dừng lại! Xoay người, ra khỏi phòng…
Nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải một hồi, đây đích thật là phòng của ta mà. Ta lại một lần nữa tiêu sái đi vào gian phòng, quay qua người đang ở trên giường nói. “Trầm đại hiệp thật không có ý tứ nha. Ngài có đi nhầm phòng không? Nếu ta không lầm thì…Đây …là phòng của ta…”
Trầm Dược đang dựa nghiêng trên giường cũng không đáp, híp mắt lừ lừ nhìn ta khiến trong lòng ta sợ hãi. Trầm Dược này hôm nay làm sao vậy? Thật chẳng giống bình thường chút nào…
“Ta biết đây là phòng Nhị Nữu – -!”Trầm Dược vươn tay nắm lấy cổ tay của ta, ta không kịp đề phòng bị kéo xuống ngồi bên giường.
“Thừa…Thừa tướng đại nhân! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !  ̄□ ̄|||” Giọng nói yêu nghiệt này. Ta làm sao mà không nhận ra ! ! ! ! !
“Nhị Nữu cuối cùng cũng nhận ra ta, sao ta lại không thương ngươi được – -” Trầm Dược, à không, là Đại Biến Thái, tiếp tục nói.
“Thừa…Thừa tướng đại nhân không sợ bị nhận ra sao? Nơi này chính là Linh Sơn đó.”
“Sao? Nhị Nữu lo lắng cho ta? Ta còn chưa hỏi Nhị Nữu, lâu như vậy không gặp, Nhị Nữu có …nhớ ta không a –?” Đại Biến Thái thuận thế ôm ta vào lòng, ghé tai ta hỏi.
“Ách…Nhớ…Đương nhiên nhớ!” Mới là lạ! “Thừa…Thừa tướng đại nhân cứ như vậy mà đến Linh Sơn, không có chuyện gì sao?” Chuyện kinh thành ngươi cũng mặc kệ a? ! ! ! ! !
“Ha ha, không ngờ Nhị Nữu của chúng ta còn có thể thay ta suy nghĩ nữa, Ta thật đúng là nhiều việc đến chết – -!”
…Vậy ngươi còn ở đây loạn cái gì? Còn không mau quay về.
“Nhưng mà, ta nghe nói Nhị Nữu đã thành công thông qua cuộc thi nên đặc biệt chạy đến khánh chúc Nhị Nữu. Nhị Nữu a, ngươi nói xem, phải như thế nào báo đáp ta đây?”
…T_T lại báo đáp, còn không để yên a.
“Lại nói, lần này, cuối cùng có thể vào được Linh Sơn, cũng may mà có Nhị Nữu ha.”
“Cái này…cần phải…Cần phải…” Chính là, ngươi có thể…thi đậu hay không liên quan gì đến ta?
“Ta trăm công nghìn việc vẫn đặc biệt bớt thời gian đến thăm Nhị Nữu, Nhị Nữu cảm động không a?” Đại Biến Thái càng nói càng đẹp trai, ở bên tai ta cọ cọ rồi cọ cọ khiến ta cả người đều không được tự nhiên, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người.
“Bớt thời gian? Ngươi không phải vẫn ở Linh Sơn sao?”
“Nhị Nữu thật khờ, ngươi không phát hiện Trầm Dược hôm nay với lúc bình thường không giống nhau a”
Phát hiện, phát hiện, ngươi vừa nói tới liền phát hiện…Van ngươi…Không cần cứ thổi gió bên tai ta có được hay không T_T…
“Được, không đùa ngươi. Cũng nói cho ngươi biết, Trầm Dược là người của ta, ngươi có việc có thể tìm hắn. Đương nhiên Nhị Nữu nếu có nhớ ta cũng có thể nhờ hắn nói cho ta biết, ta nhất định bớt thời gian đến thăm Nhị Nữu – -!”
“Ừm, ta…Ta biết rồi, Thừa tướng đại nhân”…Là ngươi gọi người tới giám thị ta mới đúng a ! ! ! !
“Nhị Nữu thật lợi hại, không ngờ lại thuận lợi tại Linh Sơn bái sư. Ngươi nói xem, ta nên thưởng cho ngươi cái gì a – -” Đại Biến Thái lại áp sát, một tay nhẹ nhàng vuốt cằm ta, mập mờ nói.
“Không…Không cần!” Phần thưởng gì ta cũng không muốn, van xin ngươi, đi nhanh đi…Đi nhanh đi ! ! ! ! ! ! !Cảm giác kỳ quái trong người càng ngày càng mãnh liệt.
“Nhị Nữu ngoan như vậy a, cho ngươi phần thưởng cũng không cần, sau này Nhị Nữu cũng nên nghe lời như vậy nha, nếu không, ta cũng không dám cam đoan ta – sẽ – làm – cái – gì – a!”
“Nghe lời! Nghe lời, ta nhất định nghe lời!” Ta gật đầu như giã gạo.
Đại Biến Thái lúc này mới chịu buông tha, trở về ngồi thẳng trên giường.
“Thừa tướng đại nhân…Ngài từ từ ngồi, không dám quấy rầy ngài!” Ta thừa cơ muốn lui ra.
“Mệt quá, rất muốn ngủ. Nhị Nữu ngủ cùng ta!” Đại Biến Thái thản nhiên ra lệnh.
“Phải…Không dám..tuân mệnh T_T…”
Đại Biến Thái hình như thật sự mệt mỏi, nằm xuống một lát đã ngủ thiếp đi. Ta vốn rất hiếu kỳ muốn kéo mặt nạ của Đại Biến Thái ra xem thử, nhưng lại nghĩ đến khả năng – hậu quả…Cũng đành thôi, nghiên cứu hồi lâu ta rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi, tìm một ngõ ngách trên giường cuộn mình mà ngủ.
Khi tỉnh lại, Đại Biến Thái đã đi rồi. Ta đang muốn tìm chút gì ăn thì có một người hầu đến gõ cửa thông tri, nói có chuyện khẩn cấp muốn tuyên bố, kêu ta theo hắn đi.
Người hầu hấp tấp đưa ta dẫn tới một đại sảnh hùng vĩ, đã có rất nhiều người ở đó, có người quen cũng có người chưa thấy bao giờ. Hàng trên đầu có lẽ là các trưởng lão Linh Sơn, bởi vì có bạch y trưởng lão, cả hai trưởng lão khác làm giám khảo cuộc thi hôm nọ cũng đều ở đó, nhưng Lục mỹ nam lại không thấy. Sau hàng trưởng lão là rất nhiều người mặc y phục giống nhau nhưng khác màu sắc, chắc là các vị sư huynh sư tỷ tương lai của ta, Trầm Dược cũng tới, thoáng gật đầu với ta một cái xem như chào hỏi.
Ta tỉ mỉ xem xét tướng tá Trầm Dược từ trên xuống dưới. Cần phải xác định chính là Trầm Dược thật, không phải Đại Biến Thái! Nhưng cứ nghĩ đến ngày hôm qua ta cùng Đại Biến Thái ‘Đồng giường cùng chẩm’ (ngủ cùng một giường) là cả người lại không được tự nhiên…
Người trong đại sảnh ngày càng đông, tất cả mọi người không nói lời nào, đứng rất có thứ tự. Người đi vào càng ngày càng ít, cả đại sảnh cũng càng ngày càng an tĩnh. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Chẳng phải ngày mai mới cử hành lễ bái sư sao? Hơn nữa vẫn không thấy bóng dáng Lục mỹ nam đâu.
Nửa canh giờ đã trôi qua, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh. Lúc chân ta bắt đầu cảm thấy tê rần lên thì nghe thấy có người cao giọng gọi: “Cung nghênh Linh Sơn tôn giả…!”
Sau đó, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống “Cung nghênh Linh Sơn tôn giả.”
Ách, mặc dù ta rất không muốn khấu đầu với cái … lão già chết bầm kia, nhưng là…Đây là địa bàn của hắn, ta vẫn nên ngoan ngoãn một chút, hơn nữa, ta còn có việc nhờ đến hắn.
Sau khi xong phần nghi lễ chào hỏi, lão già quốc sư đã đứng ở đại sảnh…hàng đầu tiên…Ách…Có thể là bị mọi người lây nhiễm, khi không ta lại thấy lão già chết toi kia bây giờ cũng tỏa ra một ít khí thế. Đứng phía sau là Lục mỹ nam.
Lão già quốc sư dùng đôi mắt bụp chỉ còn hai khe hẹp quét ánh mắt dò xét một vòng, mà Lục mỹ nam lại cười khanh khách nhìn ta. Ách…Chuyện hôm nay…có liên quan đến ta sao?
Lão già quốc sư rốt cuộc mở miệng.
“Hôm nay, ta triệu tập mọi người đến đây là có một việc muốn tuyên bố.”
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ…
“Trong cuộc thi bái sư lần này, có một người thông qua kiểm tra của ta, cho nên ta tại đây tuyên bố, thu nhận người này làm đồ đệ, nhập vào môn hộ.”
Lời vừa nói ra, phía dưới giống như bị nổ tung. Các trưởng lão hiển nhiên đều kinh hãi, có vài trưởng lão nhìn về phía bạch y trưởng lão cùng mấy vị trưởng lão tham gia bình khảo, muốn từ bọn họ lấy được vài điểm tin tức, nhưng bọn bạch y trưởng lão cũng đang hết sức kinh ngạc. Vì vậy mọi người nhao nhao nhìn về ta và Trầm Dược, đương nhiên phần nhiều ánh mắt đều tập trung trên người Trầm Dược! Hâm mộ có mà ghen ghét cũng có.
“Nhị Nữu.”
Lão già quốc sư gọi.
“A? ! ˙▽˙… Ai, cái… Chuyện gì?”
“Ngươi hôm nay cùng ta về thánh địa, hôm sau cùng Trầm Dược cử hành nghi thức bái sư.” Lão già quốc sư phân phó.
“Ta? ! ! ! ! !”
Bạch y trưởng lão phe phẩy đầu tỏ vẻ không thể tin được. Ta cảm giác chỉ trong nháy mắt có vô số ánh mắt giết người nhằm ta phóng tới, ta cúi đầu dè dặt bước đến phía sau lão già quốc sư. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Không phải nói phải thông qua một vòng kiểm tra thần bí mới có thể bái lão già quốc sư làm thầy sao? Ta đã thi cái gì đâu a.
Ta không thể giải thích được, quay qua nhìn Lục mỹ nam, Lục mỹ nam vẫn đang mỉm cười nhìn ta.
Theo sau lão già quốc sư rời khỏi đại sảnh nghẹt thở, lại xuyên qua một sơn cốc nhỏ, trước mắt ta sáng ngời! Nơi này thật sự là…Quá đẹp!
Lão già quốc sư ‘nhìn nhìn’ ta rồi thở dài: “Không ngờ a! Tất cả đều là ý trời, Nhị Nữu, hai ngày này ngươi tạm thời ở trong cốc làm quen, có gì không rõ có thể hỏi Hạc Hiên, những chuyện các, đợi sau lễ bái sư rồi nói.”
“Được.”Hừ, lão già chết bầm, còn bày đặt thâm trầm! ! ! ! ! Có lẽ do hình tượng kẻ cướp của tử lão đầu lúc trước khiến ta quá ấn tượng, ta không làm sao có thể có được cảm giác kính sợ hắn.
Sau khi lão đầu rời khỏi, chỉ còn lại ta và Lục mỹ nam, ta lập tức lại có một ít câu nệ.
Lục mỹ nam lại sờ sờ đầu ta. “Nhị Nữu luôn làm ta kinh ngạc, sau này phải đổi qua gọi Nhị Nữu sư muội rồi.”
“Lục…sư huynh. Ngươi chính là…người duy nhất trong ba trăm năm qua thi đậu cái vòng thi thần bí sao?”
“Ha ha, hiện tại không phải duy nhất, Nhị Nữu ngươi không phải cũng thông qua sao?”
Ta…Ta còn không biết thi kiểm tra kia rốt cuộc là chuyện gì nha = =!
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ta không nhớ rõ ta đã làm kiểm tra cái gì a!” Ta nghi hoặc nhìn Lục mỹ nam hỏi.
“Ngươi biết ta ở đây xếp hàng thứ mấy không?” Lục mỹ nam đáp mà như hỏi.
“Đứng hàng thứ? Ngươi không phải là người duy nhất thi đậu sao? sư phụ còn có đồ đệ khác?” Ta càng nghi hoặc.
Lục mỹ nam lắc đầu, “Ta chỉ đứng hàng thứ năm.”
Thứ năm? ! “Còn những người khác đâu?”
“Ha ha, ngươi tới rồi! Đi nhanh một chút, chúng ta đâu có -,lần này ngươi nhất định phải chơi với ta!” Lục mỹ nam còn chưa trả lời đã bị giọng nói thanh thúy của tiểu cô nương cắt đứt, chính là … Hồng y tiểu cô nương đã từng gặp trong phòng của ta lần trước!
“Đại sư tỷ.” Lục mỹ nam chào tiểu cô nương.
Đại… Đại sư tỷ? ⊙_⊙
Bái sư sao lại dễ dàng như vậy ~
Trở lại trong viện, Phù Dung tỷ tỷ đột nhiên kéo tay ta lại.
“Nhị Nữu…” Giọng Phù Dung có chút nghẹn ngào.
“Ta, ta thật không nỡ xa ngươi.”
…Ta không tiếc – ngươi
“Đây là tín vật của ta!” Dứt lời, Phù Dung tỷ tỷ lấy ra một khối ngọc bội chạm khắc hình hoa phù dung dúi vào tay ta, “Ngươi sau này nếu có xuống núi, có gì cần ta tương trợ, chỉ cần cầm khối ngọc bội này đến bất cứ thanh lâu nào, nói tìm Phù Dung mama sẽ gặp. Có nhớ không?”
Bất cứ…một…Thanh lâu…Thì ra ngươi chính là Tú bà vạn năm. Cái thế giới này…Quá khùng cuồng….
Thật vất vả mới thoát khỏi Phù Dung tỷ tỷ, thể xác và tinh thần giằng co nhiều ngày như vậy, ta chỉ muốn trở về phòng ngủ một giấc thật ngon.
A! Cưng ơi, giường của ta, ta không thể chờ đợi được nữa, định bay tới tiếp xúc thân mật một hồi! Ta chỉ mới …nhào tới một nửa, dừng lại! Xoay người, ra khỏi phòng…
Nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải một hồi, đây đích thật là phòng của ta mà. Ta lại một lần nữa tiêu sái đi vào gian phòng, quay qua người đang ở trên giường nói. “Trầm đại hiệp thật không có ý tứ nha. Ngài có đi nhầm phòng không? Nếu ta không lầm thì…Đây …là phòng của ta…”
Trầm Dược đang dựa nghiêng trên giường cũng không đáp, híp mắt lừ lừ nhìn ta khiến trong lòng ta sợ hãi. Trầm Dược này hôm nay làm sao vậy? Thật chẳng giống bình thường chút nào…
“Ta biết đây là phòng Nhị Nữu – -!”Trầm Dược vươn tay nắm lấy cổ tay của ta, ta không kịp đề phòng bị kéo xuống ngồi bên giường.
“Thừa…Thừa tướng đại nhân! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !  ̄□ ̄|||” Giọng nói yêu nghiệt này. Ta làm sao mà không nhận ra ! ! ! ! !
“Nhị Nữu cuối cùng cũng nhận ra ta, sao ta lại không thương ngươi được – -” Trầm Dược, à không, là Đại Biến Thái, tiếp tục nói.
“Thừa…Thừa tướng đại nhân không sợ bị nhận ra sao? Nơi này chính là Linh Sơn đó.”
“Sao? Nhị Nữu lo lắng cho ta? Ta còn chưa hỏi Nhị Nữu, lâu như vậy không gặp, Nhị Nữu có …nhớ ta không a –?” Đại Biến Thái thuận thế ôm ta vào lòng, ghé tai ta hỏi.
“Ách…Nhớ…Đương nhiên nhớ!” Mới là lạ! “Thừa…Thừa tướng đại nhân cứ như vậy mà đến Linh Sơn, không có chuyện gì sao?” Chuyện kinh thành ngươi cũng mặc kệ a? ! ! ! ! !
“Ha ha, không ngờ Nhị Nữu của chúng ta còn có thể thay ta suy nghĩ nữa, Ta thật đúng là nhiều việc đến chết – -!”
…Vậy ngươi còn ở đây loạn cái gì? Còn không mau quay về.
“Nhưng mà, ta nghe nói Nhị Nữu đã thành công thông qua cuộc thi nên đặc biệt chạy đến khánh chúc Nhị Nữu. Nhị Nữu a, ngươi nói xem, phải như thế nào báo đáp ta đây?”
…T_T lại báo đáp, còn không để yên a.
“Lại nói, lần này, cuối cùng có thể vào được Linh Sơn, cũng may mà có Nhị Nữu ha.”
“Cái này…cần phải…Cần phải…” Chính là, ngươi có thể…thi đậu hay không liên quan gì đến ta?
“Ta trăm công nghìn việc vẫn đặc biệt bớt thời gian đến thăm Nhị Nữu, Nhị Nữu cảm động không a?” Đại Biến Thái càng nói càng đẹp trai, ở bên tai ta cọ cọ rồi cọ cọ khiến ta cả người đều không được tự nhiên, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người.
“Bớt thời gian? Ngươi không phải vẫn ở Linh Sơn sao?”
“Nhị Nữu thật khờ, ngươi không phát hiện Trầm Dược hôm nay với lúc bình thường không giống nhau a”
Phát hiện, phát hiện, ngươi vừa nói tới liền phát hiện…Van ngươi…Không cần cứ thổi gió bên tai ta có được hay không T_T…
“Được, không đùa ngươi. Cũng nói cho ngươi biết, Trầm Dược là người của ta, ngươi có việc có thể tìm hắn. Đương nhiên Nhị Nữu nếu có nhớ ta cũng có thể nhờ hắn nói cho ta biết, ta nhất định bớt thời gian đến thăm Nhị Nữu – -!”
“Ừm, ta…Ta biết rồi, Thừa tướng đại nhân”…Là ngươi gọi người tới giám thị ta mới đúng a ! ! ! !
“Nhị Nữu thật lợi hại, không ngờ lại thuận lợi tại Linh Sơn bái sư. Ngươi nói xem, ta nên thưởng cho ngươi cái gì a – -” Đại Biến Thái lại áp sát, một tay nhẹ nhàng vuốt cằm ta, mập mờ nói.
“Không…Không cần!” Phần thưởng gì ta cũng không muốn, van xin ngươi, đi nhanh đi…Đi nhanh đi ! ! ! ! ! ! !Cảm giác kỳ quái trong người càng ngày càng mãnh liệt.
“Nhị Nữu ngoan như vậy a, cho ngươi phần thưởng cũng không cần, sau này Nhị Nữu cũng nên nghe lời như vậy nha, nếu không, ta cũng không dám cam đoan ta – sẽ – làm – cái – gì – a!”
“Nghe lời! Nghe lời, ta nhất định nghe lời!” Ta gật đầu như giã gạo.
Đại Biến Thái lúc này mới chịu buông tha, trở về ngồi thẳng trên giường.
“Thừa tướng đại nhân…Ngài từ từ ngồi, không dám quấy rầy ngài!” Ta thừa cơ muốn lui ra.
“Mệt quá, rất muốn ngủ. Nhị Nữu ngủ cùng ta!” Đại Biến Thái thản nhiên ra lệnh.
“Phải…Không dám..tuân mệnh T_T…”
Đại Biến Thái hình như thật sự mệt mỏi, nằm xuống một lát đã ngủ thiếp đi. Ta vốn rất hiếu kỳ muốn kéo mặt nạ của Đại Biến Thái ra xem thử, nhưng lại nghĩ đến khả năng – hậu quả…Cũng đành thôi, nghiên cứu hồi lâu ta rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi, tìm một ngõ ngách trên giường cuộn mình mà ngủ.
Khi tỉnh lại, Đại Biến Thái đã đi rồi. Ta đang muốn tìm chút gì ăn thì có một người hầu đến gõ cửa thông tri, nói có chuyện khẩn cấp muốn tuyên bố, kêu ta theo hắn đi.
Người hầu hấp tấp đưa ta dẫn tới một đại sảnh hùng vĩ, đã có rất nhiều người ở đó, có người quen cũng có người chưa thấy bao giờ. Hàng trên đầu có lẽ là các trưởng lão Linh Sơn, bởi vì có bạch y trưởng lão, cả hai trưởng lão khác làm giám khảo cuộc thi hôm nọ cũng đều ở đó, nhưng Lục mỹ nam lại không thấy. Sau hàng trưởng lão là rất nhiều người mặc y phục giống nhau nhưng khác màu sắc, chắc là các vị sư huynh sư tỷ tương lai của ta, Trầm Dược cũng tới, thoáng gật đầu với ta một cái xem như chào hỏi.
Ta tỉ mỉ xem xét tướng tá Trầm Dược từ trên xuống dưới. Cần phải xác định chính là Trầm Dược thật, không phải Đại Biến Thái! Nhưng cứ nghĩ đến ngày hôm qua ta cùng Đại Biến Thái ‘Đồng giường cùng chẩm’ (ngủ cùng một giường) là cả người lại không được tự nhiên…
Người trong đại sảnh ngày càng đông, tất cả mọi người không nói lời nào, đứng rất có thứ tự. Người đi vào càng ngày càng ít, cả đại sảnh cũng càng ngày càng an tĩnh. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Chẳng phải ngày mai mới cử hành lễ bái sư sao? Hơn nữa vẫn không thấy bóng dáng Lục mỹ nam đâu.
Nửa canh giờ đã trôi qua, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh. Lúc chân ta bắt đầu cảm thấy tê rần lên thì nghe thấy có người cao giọng gọi: “Cung nghênh Linh Sơn tôn giả…!”
Sau đó, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống “Cung nghênh Linh Sơn tôn giả.”
Ách, mặc dù ta rất không muốn khấu đầu với cái … lão già chết bầm kia, nhưng là…Đây là địa bàn của hắn, ta vẫn nên ngoan ngoãn một chút, hơn nữa, ta còn có việc nhờ đến hắn.
Sau khi xong phần nghi lễ chào hỏi, lão già quốc sư đã đứng ở đại sảnh…hàng đầu tiên…Ách…Có thể là bị mọi người lây nhiễm, khi không ta lại thấy lão già chết toi kia bây giờ cũng tỏa ra một ít khí thế. Đứng phía sau là Lục mỹ nam.
Lão già quốc sư dùng đôi mắt bụp chỉ còn hai khe hẹp quét ánh mắt dò xét một vòng, mà Lục mỹ nam lại cười khanh khách nhìn ta. Ách…Chuyện hôm nay…có liên quan đến ta sao?
Lão già quốc sư rốt cuộc mở miệng.
“Hôm nay, ta triệu tập mọi người đến đây là có một việc muốn tuyên bố.”
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ…
“Trong cuộc thi bái sư lần này, có một người thông qua kiểm tra của ta, cho nên ta tại đây tuyên bố, thu nhận người này làm đồ đệ, nhập vào môn hộ.”
Lời vừa nói ra, phía dưới giống như bị nổ tung. Các trưởng lão hiển nhiên đều kinh hãi, có vài trưởng lão nhìn về phía bạch y trưởng lão cùng mấy vị trưởng lão tham gia bình khảo, muốn từ bọn họ lấy được vài điểm tin tức, nhưng bọn bạch y trưởng lão cũng đang hết sức kinh ngạc. Vì vậy mọi người nhao nhao nhìn về ta và Trầm Dược, đương nhiên phần nhiều ánh mắt đều tập trung trên người Trầm Dược! Hâm mộ có mà ghen ghét cũng có.
“Nhị Nữu.”
Lão già quốc sư gọi.
“A? ! ˙▽˙… Ai, cái… Chuyện gì?”
“Ngươi hôm nay cùng ta về thánh địa, hôm sau cùng Trầm Dược cử hành nghi thức bái sư.” Lão già quốc sư phân phó.
“Ta? ! ! ! ! !”
Bạch y trưởng lão phe phẩy đầu tỏ vẻ không thể tin được. Ta cảm giác chỉ trong nháy mắt có vô số ánh mắt giết người nhằm ta phóng tới, ta cúi đầu dè dặt bước đến phía sau lão già quốc sư. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Không phải nói phải thông qua một vòng kiểm tra thần bí mới có thể bái lão già quốc sư làm thầy sao? Ta đã thi cái gì đâu a.
Ta không thể giải thích được, quay qua nhìn Lục mỹ nam, Lục mỹ nam vẫn đang mỉm cười nhìn ta.
Theo sau lão già quốc sư rời khỏi đại sảnh nghẹt thở, lại xuyên qua một sơn cốc nhỏ, trước mắt ta sáng ngời! Nơi này thật sự là…Quá đẹp!
Lão già quốc sư ‘nhìn nhìn’ ta rồi thở dài: “Không ngờ a! Tất cả đều là ý trời, Nhị Nữu, hai ngày này ngươi tạm thời ở trong cốc làm quen, có gì không rõ có thể hỏi Hạc Hiên, những chuyện các, đợi sau lễ bái sư rồi nói.”
“Được.”Hừ, lão già chết bầm, còn bày đặt thâm trầm! ! ! ! ! Có lẽ do hình tượng kẻ cướp của tử lão đầu lúc trước khiến ta quá ấn tượng, ta không làm sao có thể có được cảm giác kính sợ hắn.
Sau khi lão đầu rời khỏi, chỉ còn lại ta và Lục mỹ nam, ta lập tức lại có một ít câu nệ.
Lục mỹ nam lại sờ sờ đầu ta. “Nhị Nữu luôn làm ta kinh ngạc, sau này phải đổi qua gọi Nhị Nữu sư muội rồi.”
“Lục…sư huynh. Ngươi chính là…người duy nhất trong ba trăm năm qua thi đậu cái vòng thi thần bí sao?”
“Ha ha, hiện tại không phải duy nhất, Nhị Nữu ngươi không phải cũng thông qua sao?”
Ta…Ta còn không biết thi kiểm tra kia rốt cuộc là chuyện gì nha = =!
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ta không nhớ rõ ta đã làm kiểm tra cái gì a!” Ta nghi hoặc nhìn Lục mỹ nam hỏi.
“Ngươi biết ta ở đây xếp hàng thứ mấy không?” Lục mỹ nam đáp mà như hỏi.
“Đứng hàng thứ? Ngươi không phải là người duy nhất thi đậu sao? sư phụ còn có đồ đệ khác?” Ta càng nghi hoặc.
Lục mỹ nam lắc đầu, “Ta chỉ đứng hàng thứ năm.”
Thứ năm? ! “Còn những người khác đâu?”
“Ha ha, ngươi tới rồi! Đi nhanh một chút, chúng ta đâu có -,lần này ngươi nhất định phải chơi với ta!” Lục mỹ nam còn chưa trả lời đã bị giọng nói thanh thúy của tiểu cô nương cắt đứt, chính là … Hồng y tiểu cô nương đã từng gặp trong phòng của ta lần trước!
“Đại sư tỷ.” Lục mỹ nam chào tiểu cô nương.
Đại… Đại sư tỷ? ⊙_⊙
Bái sư sao lại dễ dàng như vậy ~
Tác giả :
Tử Ngưng Yêu