Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 41
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lục điện hạ Tiêu Trường Du vừa xuất hiện trước mặt nàng, có ý làm quen, ngay sau đó đã trêu vào Thái tử điện hạ được.
Thẩm Hi Hòa có thói quen gặp chuyện gì cũng hay suy nghĩ sâu xa, nàng tin rằng mọi chuyện tình cờ thật ra đều đã được sắp xếp tỉ mỉ từ trước. Các hoàng tử xem Đông cũng như thú dữ, tránh còn không kịp, sao tự dưng Lục điện hạ lại đến Đông cung? Rồi vì sao Lục điện hạ, người rõ ràng có ý với nàng, lại khiến Thái tử điện hạ tức giận đến hộc máu?
“Quận chúa, chúng ta có cần vào cung thăm Thái tử điện hạ không ạ?”
Bích Ngọc khẽ hỏi.
Nàng ta biết quận chúa không có ý gì với Thái tử, có điều nếu phải thành thân, dường như quận chúa coi trọng Thái tử điện hạ.
Lúc ở Đại Lý Tự, Thái tử điện hạ ra mặt giúp đỡ quận chúa, về sau Đông cung còn tặng quận chúa một hộp thức ăn, về tình về lý, một khi đã nghe nói Thái tử điện hạ tức giận đến mức bệnh liệt giường, quận chúa nên đi thăm mới phải.
“Đi chứ sao lại không đi?” Thẩm Hi Hòa phất tay, bảo bọn Bích Ngọc chuẩn bị.
Lục điện hạ tìm cách lấy lòng nàng, Thái tử điện hạ giận dữ hộc máu, sau đó nàng lại hối hả đi thăm Thái tử điện hạ. Người ngoài nhìn vào hẳn sẽ hiểu lầm rằng quan hệ giữa nàng và Thái tử điện hạ khá thân thiết.
Thế là người ta cứ ngỡ nàng thích Thái tử điện hạ, cho rằng nàng đứng về phe Thái tử điện hạ.
Thế nên phản ứng đầu tiên của nàng mới khéo như vậy?
Đương nhiên, nếu không muốn khiến người khác liên tưởng kiểu này thì biện pháp đơn giản nhất là hôm nay đừng đi thăm Thái tử.
Cùng lắm người ta sẽ chỉ đồn Thái tử điện hạ và Lục điện hạ tranh giành người trong lòng mà thôi.
Có điều nàng muốn xem thử rốt cuộc những điều tình cờ này là do Thái tử điện hạ thúc đẩy, hay là có nguyên nhân khác. Nàng không bận tâm đến cái nhìn của người ngoài.
Ngày sau, cho dù không gả cho Thái tử mà gả cho người khác đi nữa, nàng cũng không sợ chuyện này sẽ trở thành khúc mắc trong lòng phu quân tương lai của mình.
Nàng có gả cho ai thì cũng là tình cảm dối trá cả thôi, đôi bên đều có mưu đồ riêng.
Nhưng trong suy nghĩ của Bích Ngọc, Thẩm Hi Hòa đi thăm Thái tử và quyết tâm muốn làm thân với Thái tử điện hạ.
Lúc xe ngựa đi ngang qua cửa cung, màn xe bị gió xốc lên, Thẩm Hi Hòa thấy Lục điện hạ Tiêu Trường Du đang quỳ dưới ánh nắng gay gắt, lưng thẳng băng.
Có lẽ nghe được tiếng xe ngựa lộc cộc, Tiêu Trường Du ngoái đầu lại.
Không thể không nói, các hoàng tử của Hữu Ninh để đều có dung mạo hơn người. Vì giống mẫu phi nên mặt mày Tiêu Trường Du có nét gợi cảm của người dị vực, đôi mắt sáng và sâu, sống mũi thẳng và cao, tỷ lệ gương mặt hoàn mỹ.
Vả lại hắn thích tập võ nên dù mới làm lễ đội mũ nhưng đã có khí chất rắn rỏi, dù đang quỳ gối dưới ánh nắng chói chang, vẻ nam tính ấy vẫn khiến người ta phải chói mắt.
“Thì ra… Lục điện hạ lại có dáng vẻ oai hùng đến vậy.” Tử Ngọc thích mẫu đàn ông cao lớn, vạm vỡ đúng chuẩn Tây Bắc.
“Đàn ông trong hoàng gia ai cũng phong độ ngời ngời.” Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ thản nhiên, “Kinh thành không thiếu tài tử giai nhân.”
Nói rồi, nàng nhìn sang Bích Ngọc và Tử Ngọc: “Mấy năm nữa ta sẽ gả chồng cho các em, con nhà nghèo hoặc con thứ xuất cũng có nhiều người tài giỏi.” Người hầu thân cận của nàng tất nhiên phải được làm chính thể của người ta rồi. “Quận chúa, cả đời này Bích Ngọc sẽ không rời xa quận chúa đâu.” Bích Ngọc giật mình.
“Quận chúa, Tử Ngọc cũng không muốn lấy chồng, thay vì phải hầu hạ một gã đàn ông thổi tha nào đó, em thà đi theo quận chúa cả đời còn hơn.” Tử Ngọc cũng lên tiếng với vẻ hoang mang.
Thẩm Hi Hòa chỉ cười nhạt, không nói gì thêm.
Lời nàng vừa nói là thật lòng, đồng thời cũng cho bọn họ biết nàng tuyệt đối không để nha hoàn thân cận làm thiếp cho phu quân của mình, thị thiếp chỉ có thể là người ngoài.
Thẩm Hi Hòa đến Đông cung thì gặp Thái hậu. Hôm kia, lúc tiến cung, nàng có đến thỉnh an Thái hậu, có điều Thái hậu bị phong hàn nên chỉ nằm sau bình phong mà nói với nàng đôi câu.
Hôm nay, trong Thái hậu vẫn còn hơi tiều tụy, vẻ mặt tang thương, mái tóc cũng đã hoa râm. Bà bị đưa đến Tây Bắc khi mới ngoài hai mươi, chịu bao khổ sở, dù hai mươi năm qua sống trong nhung lụa nhưng vẫn không thể xóa nhòa vết tích của những tháng ngày gian khó.
Có điều trông bà vẫn trẻ hơn so với độ tuổi sáu mươi của mình, có lẽ do ăn chay niệm Phật lâu ngày nên trên người bà có mùi hương trầm Tây Tạng nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác dễ chịu.
“Chiêu Ninh thỉnh an Thái hậu nương nương…”
“Miễn lễ.” Thẩm Hi Hòa còn chưa nhún gối, Thái hậu đã tự mình để nàng dậy. Trong điện không chỉ có Thái hậu mà còn có Vịnh quý phi nắm quyền quản lý lục cung, thân mẫu của Tiêu Trường Khanh và Tiêu Trường Doanh. Vinh quý phi họ Vinh, toàn bộ phụ nữ trong hậu cung đều không có phong hào, chỉ có vị phân, nên đều dùng họ đi kèm vị phân để phân biệt.
Người có thể sinh được hai huynh đệ Tiêu Trường Khanh đương nhiên phải là một người phụ nữ đầy quyến rũ, tuy đã ngoài bốn mươi những mái tóc bà ta vẫn đen nhánh, nước da trắng trẻo, mái tóc bới cao chỉ cài hại cây trâm vàng và một đóa mẫu đơn kiều diễm, tôn lên dáng vẻ ung dung quý phái như hoa mẫu đơn, gương mặt tươi cười tựa như một trường bồi hiên từ.
“Sớm nghe nói Chiêu Ninh quận chúa dung mạo vô song, hôm nay gặp mặt mới biết, quả thật khiến ta không thể dời mắt.” Vinh Quý phi mỉm cười khen ngợi.
Rốt cuộc Vinh quý phi cũng không phải chính cung hoàng hậu, hôm kia Thẩm Hi Hòa tiến cũng chỉ thỉnh an Thái hậu.
Vinh quý phi còn chưa đủ tư cách đầu.
“Nương nương quá khen.” Thẩm Hi Hòa trả lời một câu cho phái phép.
Vinh Quý phi vẫn nhã nhặn, dường như không nhận ra vẻ qua quýt và xa cách của Thẩm Hi Hòa: “Gặp được quận chúa là ta thấy vui rồi, quận chúa mới vào Kinh, nếu có điều gì khó chịu cử đến điện Hàm Chương tìm ta, vừa hay Bình Lăng cũng trạc tuổi quận chúa, hai đứa có thể kết bạn.”
Vinh Quý phi có hai trai một gái, Bình Lăng công chúa đứng hàng thứ sáu, năm nay vừa tròn mười bốn.
“Được nương nương yêu quý, khổ nỗi Chiêu Ninh sức khỏe kém, không nên vận động nhiều, e sẽ có điều thất lễ với công chúa.” Thẩm Hi Hòa thẳng thừng từ chối.
“Thái hậu nương nương…” Vinh Quý phi chưa kịp lên tiếng, Thiên Viên đã đi đến đây, “Điện hạ đã tỉnh, bảo là muốn gặp quận chúa một lần ạ.“.
“Chúng ta đợi cả buổi cũng không tỉnh, quận chúa vừa đến thì Thái tử điện hạ đã tỉnh lại ngay, sớm biết thế này chúng ta nên mời quận chúa sớm đến đây mới phải, đỡ mất công Thái hậu và bệ hạ lo lắng cả buổi.”
Một phi tần xinh đẹp mỹ miều trêu ghẹo. Người phụ nữ có nhan sắc lộng lẫy này là Tần Chiêu nghi, nàng ta vào cung đã mười lăm năm, không có con cái nhưng lại được Hữu Ninh đế sủng ái hết mực. “Con bé còn nhỏ, da mặt mỏng, không giống nhà cô.” Thái hậu cười mắng Tần Chiêu nghi rồi nói với Thẩm Hi Hòa, “Con đi thăm Thái tử một lát đi.”
Thời này không quá nghiêm khắc đối với vấn đề năm nự tị hiềm, thiếu niên thiếu nữ có thể qua lại với nhau, chỉ cần thận trọng giữ lễ là được.
Thẩm Hi Hòa đoan trang làm lễ, sau đó dẫn nha hoàn đi vào trong. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, so với lần trước còn đậm hơn, khứu giác nhạy bén của Thẩm Hi Hòa lúc này lại thành khuyết điểm, người bình thường chỉ thấy mùi thuốc hơi nồng, còn Thẩm Hi Hòa thì lại khó thở suýt ngất đi.
Nàng bình tĩnh đi tiếp mấy bước mới dần quen được.
Nàng thấy Tiêu Hoa Ung choàng một chiếc khoác ngồi trên giường, cầm bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch. Uống xong, hắn lại ho khan mấy tiếng, đợi cho cơn ho lắng xuống mới nói với Thẩm Hi Hòa qua lớp rèm châu: “Mời quận chúa ngồi.” Nói một câu, dường như hắn lại thở không ra hơi và họ dữ dội một hồi, thấy Thẩm Hi Hòa đã ngồi xuống thì mới khó ngọc nói: “Quận chúa, Lục ca còn có ý đồ khác.”