Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)
Chương 14: Thông báo
Sau khi tạm biệt Tô Diệp, Trần Thần đi ra khỏi ký túc xá nữ, đến dưới lầu chỗ để xe đạp, vừa nhấc chân tính bước đi, thì dừng lại xem xét một vòng, có chút do dự, cảm giác mờ mịt không biết nên đi về nơi đâu.
Trần Thần bụng đầy tâm sự, nhất thời không biết nên làm thế nào để giải sầu, liền một mình đạp xe dạo vài vòng quanh sân trường.
Đang trong kỳ nghỉ, sân trường rất ít sinh viên, nhưng lại có rất nhiều du khách, phần lớn là một nhà ba người, đều là mang theo đứa nhỏ đến cảm nhận không khí và tham quan trường học danh tiếng, Trần Thần dừng lại ở dưới gốc cây, chống một chân xuống đất, đưa mắt nhìn phía trước cách đó không xa, bọn họ đang vui đùa ầm ĩ, muốn chụp ảnh lưu niệm bọn nhỏ. Bọn họ thật đơn giản và hạnh phúc, Trần Thần nhìn có chút hâm mộ, có chút phiền muộn, mặc dù biết rõ thời gian một đi sẽ không trở lại.
Thở dài một tiếng, Trần Thần cho xe chạy tiếp.
Trên đường, bánh xe một vòng lại một vòng chuyển động, trước mắt phong cảnh cứ lần lượt trôi qua, mặc dù chỉ toàn hoa là hoa, nhưng để cho cảnh xuân tươi đẹp hơn thì cũng có một chút biến hoá nho nhỏ, đình đài lầu các khắp nơi không giống nhau, mỗi chỗ đều có một diện mạo riêng. Chỉ là, khi đôi mắt không thật sự chú ý, trái tim cũng đang ngắm nhìn phương xa, vẫn là mong mỏi cảnh tượng lúc này phải thật rực rỡ, con người luôn là lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, mà sống, không phải là để không ngừng tiến về phía trước hay sao? Bởi vì muốn theo đuổi một điều gì đó, cho nên mới có thể kiên trì mà đi tiếp, mới có thể đột phá, mới có thể tồn tại. Trần Thần nghĩ rằng, những việc hiện giờ hắn đang làm, bất kể là xin học ở nước ngoài, hay là hẹn hò cùng Tô Diệp, đều không sai.
Hắn đã bỏ ra sáu năm để đợi chuyển ngạch lên tiến sĩ, mùa thu năm nay có lẽ có thể được mở đề, có lẽ không, ai biết được? Hắn sớm đã không còn quan tâm, năm ngoái sau khi được báo sẽ bị kéo dài thời hạn thì hắn cũng đã buông tha cái ý niệm trong đầu. Có rất nhiều con đường để tới Rome, sao phải khổ sở bám víu trên một thân cây!
Mùa đông năm ngoái, hắn bắt đầu chuẩn bị tư liệu để xin ra nước ngoài học, tháng ba vừa rồi nộp hồ sơ, đợi một tháng, lại chờ mãi mà không thấy hồi âm, gọi điện thoại đến hỏi, người quản lý bên đó đều báo rằng đang xét duyệt, hắn đoán rằng có thể là điều kiện của mình không đủ.
Ngày đó ở thư viện đụng phải đồng hương Chu Hiểu Tô lâu rồi không gặp, hàn huyên vài câu, liền hỏi tới chuyện tình cảm của hắn, lúc ấy hắn và cô gái tên Lưu Lỵ đã chia tay nhau hơn nửa năm rồi, Chu Hiểu Tô nghe hắn nói xong nguyên do liền vụng về an ủi vài câu, chợt nhớ tới gì, vui vẻ ra mặt nói muốn giới thiệu bạn gái cho hắn.
Sau đó thì gặp Tô Diệp, một người đơn giản thẳng thắn, hiền lành sảng lãng, hắn không cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không hẳn là thích, hắn đã không còn ở cái tuổi vì thích nên yêu, không còn thờ phụng tình yêu cao thượng như mấy thanh niên mới lớn, cuộc sống cùng hiện thực đã làm hắn sáng tỏ, chỉ khi có ý thức trách nhiệm cùng tình nguyện, mới là chân chính thích hợp ở bên nhau lâu dài.
Mỗi ngày, Trần Thần đều hẹn Tô Diệp cùng nhau ăn cơm tản bộ, cùng cô nói chuyện về cuộc sống và nghiên cứu khoa học, mặc dù không thú vị nhưng cũng không quá buồn chán, cũng làm cho hắn hiểu thêm về cô. Nếu như nói Lưu lỵ là một bức tranh sơn dầu tươi sáng và đầy màu sắc, thì Tô Diệp lại giống một bức tranh phong cảnh tươi mát và đẹp đẽ, mặc dù quan niệm về nghệ thuật không khác nhau lắm, nhưng lại sinh động và đẹp hơn, và còn nhiều sở thích khác nhau.
Vì vậy hắn quyết định thổ lộ, dù sao thời gian quá ngắn, hắn nói cực kỳ kín đáo, mang theo ý tứ thăm dò, thật không nghĩ đến cô không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, Trần Thần có chút kinh ngạc, nhớ năm đó hắn theo đuổi Lưu lỵ, nào là tặng hoa, mời đi ăn, dỗ ngon dỗ ngọt, bưng trà đưa cơm, đi theo làm tùy tùng hơn nửa năm, Lưu lỵ mới tha cho hắn. Hiện tại, quen nhau chưa tới một tháng, hắn đối với Tô Diệp ngay cả câu lãng mạn mờ ám hoặc có lẽ ánh mắt thâm tình đều không có, ấy thế mà cô không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng!
Trần Thần tự đánh giá, cảm thấy tình hình như vậy, chỉ có hai lý do có thể giải thích, một là Tô Diệp đối với hắn vừa thấy đã yêu, yêu say đắm sâu đậm, hận không thể đem hết tất cả những gì mình có cho hắn; hai là cả cô và hắn đều cùng một loại người, bởi vì đã từng trải qua chuyện tình đau thương, giờ trái tim đã nguội lạnh, không quá hy vọng vào tình yêu, thầm nghĩ chỉ cần tìm một người thích hợp làm bạn cùng nhau.
Tô Diệp là một nhà nghiên cứu khoa học ưu tú, ngày ngày vùi mình vào một đống các lý luận tính toán cùng các dụng cụ công nghệ cao, không kể đến mối quan hệ giữa hai người, ngay cả sau khi đã được xác định, Tô Diệp cũng không có nói rõ ràng là mình thích hay ái mộ hắn, mặc dù đôi lúc cô sẽ lộ ra vẻ thẹn thùng, vui sướng khi ở cùng hắn, nhưng không phải cô gái nào cũng sẽ như vậy sao? Trần Thần tin rằng, hành vi của Tô Diệp tuyệt đối không thuộc loại thứ nhất.
Trần Thần có loại cảm giác như trút được gánh nặng, chuyện hắn xin ra nước ngoài học vẫn luôn giấu bạn học cùng người thân, mà ngay cả Tô Diệp cũng bị hắn lừa mà chẳng hay biết gì, mặc dù trước mắt không có tin tức gì, nhưng cũng không có thông báo bị từ chối. Hơn nữa, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù năm nay không thành, tương lai cuối cùng vẫn sẽ đi, nếu Tô Diệp quá chìm đắm vào cuộc tình này, đến lúc thật sự muốn tách ra, bất kể là yêu xa tóm lại cũng sẽ có chút phiền phức. Quan hệ giống như bây giờ rất tốt, mặc dù mang theo lý trí nói chuyện yêu đương thật sự không đủ tuyệt vời, lại nói, nó rất dễ bị phá vỡ, hoặc bị hỏng.
Nhưng ông trời lại không theo ý hắn, hắn tuyệt đối không ngờ Tô Diệp lại nhanh như vậy động tình, hoặc có lẽ cô sớm đã chọn hắn là người mình chung sống cả đời, chỉ vì hắn ngay từ đầu đã mang ý nghĩ như vậy, mới có thể xem nhẹ tình cảm của cô, tất cả đều do mình đơn phương cho rằng cô cũng như hắn.
Từ lúc hẹn hò đến nay, hai người cũng đã đi đến rất nhiều chỗ, một đoạn rồi một đoạn hiện ra như một thước phim ở trong đầu hắn, dáng vẻ cô vui mừng luống cuống, lúc cô thẹn thùng không thôi, lúc cô liếc mắt đưa tình, hay lúc cô muốn nói lại thôi, đều khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn, nhưng cũng tràn đầy cảm giác có tội.
Đầu tuần, người bên trung tâm giới thiệu liên lạc tới, nói trường đại học bên Mỹ đối với hắn cảm thấy rất hứng thú, sắp tới sẽ gọi điện thoại tới mời phỏng vấn, đồng thời cũng hi vọng hắn có thể cung cấp nhiều tư liệu có sức thuyết phục hơn, không những gia tăng được cơ hội, mà đối với việc xin học bổng cũng rất có lợi. Bốn ngày trước, hắn đặc biệt đi một chuyến tới trung tâm giới thiệu kia, gặp người phụ trách cho hắn, tên là Trình tiên sinh, cùng nhau tán gẫu. Ông ấy nói rằng cơ hội vẫn còn khá lớn, để hắn không cần phải gấp, kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi quay trở về, Trần Thần đã từng do dự, không biết có nên nói chuyện này cho Tô Diệp không, sau đó ngẫm lại vẫn là thôi, dù sao nói sớm hay nói muộn cũng không quá khác nhau, hơn nữa, nghe ý của cô đêm đó, đối với chuyện này cũng không bài trừ, không bằng chờ khi có thông báo chính xác rồi nói cho cô biết cũng được, tránh cho thất bại lại bị cô trêu đùa.
Nhưng bây giờ, hắn hối hận, hẳn là trước khi hai người xác định quan hệ thì hắn nên nói cho Tô Diệp biết mới phải, nếu như vậy, mặc kệ cô lựa chọn như thế nào, hắn đều là không thẹn với lòng, còn bây giờ, mặc kệ hắn giải thích thế nào, tóm lại đều là lừa hắn gạt cô.
Trần Thần thật sự đau đầu, không có tâm trạng tiếp tục đi dạo, vừa vặn phía trước có cái sân cỏ, dứt khoát dừng lại, đem xe ném ở ven đường, bước tới tìm một cái ghế trông có vẻ sạch sẽ ngồi xuống, nhắm mắt lại phơi nắng.
Tô Diệp đi ba bước lại dừng lại nghỉ năm bước, không dễ gì mới về được phòng ngủ, lục tìm trong tủ lấy ra một chút đồ ăn vặt, vừa ăn vừa móc ra điện thoại di động ra xem, mới bỗng nhiên phát giác, đã mười một giờ, trong lòng liền đoán rằng, một lát nữa Trần Thần có thể hay không mua cơm trưa đem tới cho cô? Cẩn thận hồi tưởng lại nét mặt trước khi rời đi, kết hợp với tác phong làm việc trước sau như một của hắn, Tô Diệp cảm thấy khả năng không lớn, liền có chút khổ sở, lại cảm thấy uất ức, hắn thật là không đủ nhiệt tình!
Vuốt ve điện thoại trong lòng bàn tay, Tô Diệp hơi nghiêng người, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào thanh La Mã treo rèm cửa, suy tính xem có hay không nên gọi điện thoại đi qua nhắc nhở hắn một chút.
Ngơ ngác suy nghĩ cả buổi, vẫn là lắc đầu bất lực, trời sinh phụ nữ rụt rè, bên cạnh lý trí mách bảo cô, tình yêu mà phải van xin mới có được sẽ không lâu dài, nhưng vô số tiểu thuyết ngôn tình cũng như phim thần tượng lại nói, trong tình yêu, nữ giới lại là bên chủ động.
Tô Diệp rất là rối rắm, không biết nên làm cái gì bây giờ, điện thoại cầm lên lại buông, chậm chạm không quyết định được.
Thật ra đàn ông nếu là thật sự quan tâm đến bạn, tự nhiên sẽ có hành động, như trong tình huống này, mặc dù cái gì cũng không nói, gì cũng không làm, hắn cũng sẽ an bài thỏa đáng; nhưng trong lòng của hắn nếu không có cô, cho dù có lao tâm khổ tứ, sợ cũng chỉ là ảo tưởng.
Mấu chốt trong chuyện này cô không phải không rõ, chỉ là người phụ nữ một khi đem trái tim giao phó cho người đàn ông, sẽ luôn ngày đêm mong nhớ tới họ, cho dù họ có làm gì sai, hay nói gì đó không phải, bất quá cũng chỉ là bạch ngọc vi hà, trong lòng hắn, luôn có thể tìm ra lý do thích hợp để che dấu, giống như Mục Niệm Từ đối với Dương Khang, Hà Hồng Dược đối với Hạ Tuyết Nghi, đều là như vậy.
Bạch ngọc vi hà: Hòn ngọc trắng có một vết trầy nhỏ, chỉ người hoàn toàn tốt đẹp, chỉ có một lỗi lầm nhỏ.
Tô Diệp không quá để tâm vào vấn đề này, tuy có chút mất mát cùng uất ức, nhưng nhất quyết cho rằng Trần Thần đến với cô chắc hẳn là vì tình yêu, nếu không phải vậy, hắn tại sao lại thổ lộ với cô? Tại sao lại giúp đỡ cô? Tại sao lại cùng cô xem mắt?
Tô Diệp cuối cùng vẫn không có dũng khí để gọi cú điện thoại kia, thở dài, đứng dậy lấy ra trong tủ đầu giường gói mì ăn liền, lại thấy Chu Hiểu Tô đang lấy ra một túi bánh bao, quyết định vừa được thông qua liền dừng lại.
Trần Thần ngồi im gần nửa giờ, mới miễn cưỡng cử động thân thể, phơi nắng khiến cho gò má hắn đỏ lên, hai tay phủ lên, cảm giác lạnh lẽo thấm qua da thịt chậm rãi qua từng lỗ chân lông, thật là dễ chịu.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, một mảnh xanh rộng lớn, Trần Thần cười cười, trong lòng thầm quyết định. Tốt nhất là nên thẳng thắn đối mặt, bất luận là sớm hay muộn, nói ra càng sớm thì càng thoải mái, giữ lâu thành ra lại tự dày vò bản thân.
Thời điểm chuông điện thoại vang lên, Tô Diệp đang nhét miếng mì tôm vào miệng, khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn điện thoại, trong nội tâm cô tràn đầy mong đợi.
Quả nhiên là Trần Thần! Tô Diệp tùy tiện nhai hai cái rồi nuốt xuống, liền trợn mắt vì nghẹn.
"Tô Diệp, tí anh qua đưa em đi ăn cơm, em chờ anh một lát!"
"Được..." Tô Diệp nắm cổ, nét mặt vô cùng khổ sở.
"Em làm sao vậy?" Trần Thần kinh ngạc, nghe được Tô Diệp ở đầu dây bên kia đang rất thống khổ.
"Không có chuyện gì, anh mau tới đi, em chờ anh."
Điện thoại bị dập máy, Trần Thần cảm thấy rất là khó hiểu, vội như vậy sao?
Rất nhanh đến dưới lầu ký túc xá của Tô Diệp, xa xa đã trông thấy cô đứng trên bậc thang hết nhìn đông lại nhìn tây mà mong ngóng trông chờ, Trần Thần trong lòng trầm xuống, cảm thấy tình thế không mấy lạc quan.
Tô Diệp cũng nhìn thấy hắn, vẫy tay ra dấu, trên mặt tràn đầy niềm vui sướng, Trần Thần kiên trì chống đỡ, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì nói: "Lên đi, chúng ta đi ra ngoài ăn."
Tô Diệp sững sờ, cổ nhân nói, gặp hoạ ắt sau này sẽ được hưởng phúc. Thật đúng là không nói láo, cô bị thương hai đầu ngón chân, đổi lấy được sự ân cần, chăm sóc của hắn, giờ lại được mời đến nhà hàng lãng mạn dùng bữa, thật sự là quá đáng giá!
Tô Diệp hưng phấn, nhanh chóng ngồi lên chỗ phía sau xe đạp, tận hưởng đón gió mát, hạnh phúc mà mỉm cười.
Nhưng hạnh phúc tới quá ngắn ngủi, chỗ Trần Thần muốn đưa cô tới lại là một cái cửa hàng nhỏ sau cổng trường, điều kiện vệ sinh bình thường, giá cả lại phải chăng, chất lượng cũng đảm bảo, nên rất được hoan nghênh, mười bàn lớn đã trật kín chỗ ngồi, Tô Diệp đứng sau lưng Trần Thần, nghe bên tai ầm ĩ tiếng gọi tiếng la thất thanh, thoáng nhíu mày.
Nơi này, thật sự là không có chút lãng mạn nào.
Chờ một lát mới có chỗ, hai người ngồi đối mặt nhau, Trần Thần thuận miệng gọi vài món, lại hỏi Tô Diệp muốn ăn cái gì, có kiêng ăn gì không, Tô Diệp lắc đầu, chỉ nói tùy ý, Trần Thần liền quay đầu phân phó nhân viên phục vụ nói: "Cứ như vậy đi, làm nhanh một chút."
Nhân viên phục vụ lại lặp lại một lần tên đồ ăn, xác nhận không sai, sau đó quay người rời đi.
Tô Diệp ở nhà nấu mì tôm quá mặn, lúc đi ra lại chưa kịp uống nước, lúc này lại cảm thấy khát nước, không ngừng liên tục rót trà, trà vừa mới ngâm vào nước, có chút nóng, cô liền uống từng ngụm nhỏ.
"Tô Diệp, có chuyện anh cần phải nói với em."
Trần Thần khép mi, cúi đầu, Tô Diệp không nhìn thấy nét mặt của hắn, vừa nghe được trong lời nói hắn có một chút không yên, trong lòng bất giác khẩn trương, có loại dự cảm xấu.
"Anh đã nộp đơn xin vào trường Đại học công nghệ bên Mỹ, ngôi trường anh rất muốn vào trước khi học tiến sĩ."
Không phải là hắn không thích cô! Tô Diệp nhẹ nhàng thở ra, thuận miệng nói tiếp: "Ừ, như vậy thật tốt!"
Trần Thần ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô, trước mắt nghi hoặc.
Tô Diệp bị hắn nhìn có chút sợ hãi, yên lặng nghĩ lại những gì hắn vừa nói, hô hấp cứng lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
"Bao giờ đi?"
"Nếu thuận lợi, hẳn là tháng mười năm nay sẽ đi, nhưng, bên đó trước mắt vẫn chưa có hồi âm, cũng không chắc được nhận." Trần Thần không dám nhìn cô, ánh mắt nhìn vào tay cô đang cầm chén trà, xin lỗi nói: "Thật ra, anh đã sớm muốn nói với em, nhưng anh đã xin mấy lần rồi mà vẫn không có hồi âm, cảm thấy hi vọng rất xa vời, nên mới dấu em tới bây giờ."
"Vậy..., anh đã nhận được thông báo rồi sao?" Tô Diệp miệng khô khốc lên tiếng.
"Vẫn chưa có, nhưng người bên trung tâm giới thiệu nói hy vọng vẫn còn khá lớn, hơn nữa, anh thấy lần này chắc sẽ được, nên anh không thể tiếp tục giấu em nữa." Trần Thần nói thành khẩn, cuối cùng đưa mắt chuyển qua trên mặt cô, "Nếu em không thể tha thứ cho anh, hoặc cảm thấy rằng chúng ta không thích hợp để tiếp tục, vậy thì chúng ta chia tay; nếu như em muốn đi cùng anh sang bên đó, hoặc là đợi anh tốt nghiệp xong quay về, anh cũng đồng ý, dù có thế nào, anh đều tôn trọng lựa chọn của em."
Tô Diệp trong lòng mê man, sau đó hắn nói cái gì cô căn bản không nghe thấy, trong lòng chỉ không ngừng nghĩ: Hắn muốn đi, mình nên làm gì bây giờ?
Trần Thần bụng đầy tâm sự, nhất thời không biết nên làm thế nào để giải sầu, liền một mình đạp xe dạo vài vòng quanh sân trường.
Đang trong kỳ nghỉ, sân trường rất ít sinh viên, nhưng lại có rất nhiều du khách, phần lớn là một nhà ba người, đều là mang theo đứa nhỏ đến cảm nhận không khí và tham quan trường học danh tiếng, Trần Thần dừng lại ở dưới gốc cây, chống một chân xuống đất, đưa mắt nhìn phía trước cách đó không xa, bọn họ đang vui đùa ầm ĩ, muốn chụp ảnh lưu niệm bọn nhỏ. Bọn họ thật đơn giản và hạnh phúc, Trần Thần nhìn có chút hâm mộ, có chút phiền muộn, mặc dù biết rõ thời gian một đi sẽ không trở lại.
Thở dài một tiếng, Trần Thần cho xe chạy tiếp.
Trên đường, bánh xe một vòng lại một vòng chuyển động, trước mắt phong cảnh cứ lần lượt trôi qua, mặc dù chỉ toàn hoa là hoa, nhưng để cho cảnh xuân tươi đẹp hơn thì cũng có một chút biến hoá nho nhỏ, đình đài lầu các khắp nơi không giống nhau, mỗi chỗ đều có một diện mạo riêng. Chỉ là, khi đôi mắt không thật sự chú ý, trái tim cũng đang ngắm nhìn phương xa, vẫn là mong mỏi cảnh tượng lúc này phải thật rực rỡ, con người luôn là lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, mà sống, không phải là để không ngừng tiến về phía trước hay sao? Bởi vì muốn theo đuổi một điều gì đó, cho nên mới có thể kiên trì mà đi tiếp, mới có thể đột phá, mới có thể tồn tại. Trần Thần nghĩ rằng, những việc hiện giờ hắn đang làm, bất kể là xin học ở nước ngoài, hay là hẹn hò cùng Tô Diệp, đều không sai.
Hắn đã bỏ ra sáu năm để đợi chuyển ngạch lên tiến sĩ, mùa thu năm nay có lẽ có thể được mở đề, có lẽ không, ai biết được? Hắn sớm đã không còn quan tâm, năm ngoái sau khi được báo sẽ bị kéo dài thời hạn thì hắn cũng đã buông tha cái ý niệm trong đầu. Có rất nhiều con đường để tới Rome, sao phải khổ sở bám víu trên một thân cây!
Mùa đông năm ngoái, hắn bắt đầu chuẩn bị tư liệu để xin ra nước ngoài học, tháng ba vừa rồi nộp hồ sơ, đợi một tháng, lại chờ mãi mà không thấy hồi âm, gọi điện thoại đến hỏi, người quản lý bên đó đều báo rằng đang xét duyệt, hắn đoán rằng có thể là điều kiện của mình không đủ.
Ngày đó ở thư viện đụng phải đồng hương Chu Hiểu Tô lâu rồi không gặp, hàn huyên vài câu, liền hỏi tới chuyện tình cảm của hắn, lúc ấy hắn và cô gái tên Lưu Lỵ đã chia tay nhau hơn nửa năm rồi, Chu Hiểu Tô nghe hắn nói xong nguyên do liền vụng về an ủi vài câu, chợt nhớ tới gì, vui vẻ ra mặt nói muốn giới thiệu bạn gái cho hắn.
Sau đó thì gặp Tô Diệp, một người đơn giản thẳng thắn, hiền lành sảng lãng, hắn không cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không hẳn là thích, hắn đã không còn ở cái tuổi vì thích nên yêu, không còn thờ phụng tình yêu cao thượng như mấy thanh niên mới lớn, cuộc sống cùng hiện thực đã làm hắn sáng tỏ, chỉ khi có ý thức trách nhiệm cùng tình nguyện, mới là chân chính thích hợp ở bên nhau lâu dài.
Mỗi ngày, Trần Thần đều hẹn Tô Diệp cùng nhau ăn cơm tản bộ, cùng cô nói chuyện về cuộc sống và nghiên cứu khoa học, mặc dù không thú vị nhưng cũng không quá buồn chán, cũng làm cho hắn hiểu thêm về cô. Nếu như nói Lưu lỵ là một bức tranh sơn dầu tươi sáng và đầy màu sắc, thì Tô Diệp lại giống một bức tranh phong cảnh tươi mát và đẹp đẽ, mặc dù quan niệm về nghệ thuật không khác nhau lắm, nhưng lại sinh động và đẹp hơn, và còn nhiều sở thích khác nhau.
Vì vậy hắn quyết định thổ lộ, dù sao thời gian quá ngắn, hắn nói cực kỳ kín đáo, mang theo ý tứ thăm dò, thật không nghĩ đến cô không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, Trần Thần có chút kinh ngạc, nhớ năm đó hắn theo đuổi Lưu lỵ, nào là tặng hoa, mời đi ăn, dỗ ngon dỗ ngọt, bưng trà đưa cơm, đi theo làm tùy tùng hơn nửa năm, Lưu lỵ mới tha cho hắn. Hiện tại, quen nhau chưa tới một tháng, hắn đối với Tô Diệp ngay cả câu lãng mạn mờ ám hoặc có lẽ ánh mắt thâm tình đều không có, ấy thế mà cô không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng!
Trần Thần tự đánh giá, cảm thấy tình hình như vậy, chỉ có hai lý do có thể giải thích, một là Tô Diệp đối với hắn vừa thấy đã yêu, yêu say đắm sâu đậm, hận không thể đem hết tất cả những gì mình có cho hắn; hai là cả cô và hắn đều cùng một loại người, bởi vì đã từng trải qua chuyện tình đau thương, giờ trái tim đã nguội lạnh, không quá hy vọng vào tình yêu, thầm nghĩ chỉ cần tìm một người thích hợp làm bạn cùng nhau.
Tô Diệp là một nhà nghiên cứu khoa học ưu tú, ngày ngày vùi mình vào một đống các lý luận tính toán cùng các dụng cụ công nghệ cao, không kể đến mối quan hệ giữa hai người, ngay cả sau khi đã được xác định, Tô Diệp cũng không có nói rõ ràng là mình thích hay ái mộ hắn, mặc dù đôi lúc cô sẽ lộ ra vẻ thẹn thùng, vui sướng khi ở cùng hắn, nhưng không phải cô gái nào cũng sẽ như vậy sao? Trần Thần tin rằng, hành vi của Tô Diệp tuyệt đối không thuộc loại thứ nhất.
Trần Thần có loại cảm giác như trút được gánh nặng, chuyện hắn xin ra nước ngoài học vẫn luôn giấu bạn học cùng người thân, mà ngay cả Tô Diệp cũng bị hắn lừa mà chẳng hay biết gì, mặc dù trước mắt không có tin tức gì, nhưng cũng không có thông báo bị từ chối. Hơn nữa, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù năm nay không thành, tương lai cuối cùng vẫn sẽ đi, nếu Tô Diệp quá chìm đắm vào cuộc tình này, đến lúc thật sự muốn tách ra, bất kể là yêu xa tóm lại cũng sẽ có chút phiền phức. Quan hệ giống như bây giờ rất tốt, mặc dù mang theo lý trí nói chuyện yêu đương thật sự không đủ tuyệt vời, lại nói, nó rất dễ bị phá vỡ, hoặc bị hỏng.
Nhưng ông trời lại không theo ý hắn, hắn tuyệt đối không ngờ Tô Diệp lại nhanh như vậy động tình, hoặc có lẽ cô sớm đã chọn hắn là người mình chung sống cả đời, chỉ vì hắn ngay từ đầu đã mang ý nghĩ như vậy, mới có thể xem nhẹ tình cảm của cô, tất cả đều do mình đơn phương cho rằng cô cũng như hắn.
Từ lúc hẹn hò đến nay, hai người cũng đã đi đến rất nhiều chỗ, một đoạn rồi một đoạn hiện ra như một thước phim ở trong đầu hắn, dáng vẻ cô vui mừng luống cuống, lúc cô thẹn thùng không thôi, lúc cô liếc mắt đưa tình, hay lúc cô muốn nói lại thôi, đều khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn, nhưng cũng tràn đầy cảm giác có tội.
Đầu tuần, người bên trung tâm giới thiệu liên lạc tới, nói trường đại học bên Mỹ đối với hắn cảm thấy rất hứng thú, sắp tới sẽ gọi điện thoại tới mời phỏng vấn, đồng thời cũng hi vọng hắn có thể cung cấp nhiều tư liệu có sức thuyết phục hơn, không những gia tăng được cơ hội, mà đối với việc xin học bổng cũng rất có lợi. Bốn ngày trước, hắn đặc biệt đi một chuyến tới trung tâm giới thiệu kia, gặp người phụ trách cho hắn, tên là Trình tiên sinh, cùng nhau tán gẫu. Ông ấy nói rằng cơ hội vẫn còn khá lớn, để hắn không cần phải gấp, kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi quay trở về, Trần Thần đã từng do dự, không biết có nên nói chuyện này cho Tô Diệp không, sau đó ngẫm lại vẫn là thôi, dù sao nói sớm hay nói muộn cũng không quá khác nhau, hơn nữa, nghe ý của cô đêm đó, đối với chuyện này cũng không bài trừ, không bằng chờ khi có thông báo chính xác rồi nói cho cô biết cũng được, tránh cho thất bại lại bị cô trêu đùa.
Nhưng bây giờ, hắn hối hận, hẳn là trước khi hai người xác định quan hệ thì hắn nên nói cho Tô Diệp biết mới phải, nếu như vậy, mặc kệ cô lựa chọn như thế nào, hắn đều là không thẹn với lòng, còn bây giờ, mặc kệ hắn giải thích thế nào, tóm lại đều là lừa hắn gạt cô.
Trần Thần thật sự đau đầu, không có tâm trạng tiếp tục đi dạo, vừa vặn phía trước có cái sân cỏ, dứt khoát dừng lại, đem xe ném ở ven đường, bước tới tìm một cái ghế trông có vẻ sạch sẽ ngồi xuống, nhắm mắt lại phơi nắng.
Tô Diệp đi ba bước lại dừng lại nghỉ năm bước, không dễ gì mới về được phòng ngủ, lục tìm trong tủ lấy ra một chút đồ ăn vặt, vừa ăn vừa móc ra điện thoại di động ra xem, mới bỗng nhiên phát giác, đã mười một giờ, trong lòng liền đoán rằng, một lát nữa Trần Thần có thể hay không mua cơm trưa đem tới cho cô? Cẩn thận hồi tưởng lại nét mặt trước khi rời đi, kết hợp với tác phong làm việc trước sau như một của hắn, Tô Diệp cảm thấy khả năng không lớn, liền có chút khổ sở, lại cảm thấy uất ức, hắn thật là không đủ nhiệt tình!
Vuốt ve điện thoại trong lòng bàn tay, Tô Diệp hơi nghiêng người, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào thanh La Mã treo rèm cửa, suy tính xem có hay không nên gọi điện thoại đi qua nhắc nhở hắn một chút.
Ngơ ngác suy nghĩ cả buổi, vẫn là lắc đầu bất lực, trời sinh phụ nữ rụt rè, bên cạnh lý trí mách bảo cô, tình yêu mà phải van xin mới có được sẽ không lâu dài, nhưng vô số tiểu thuyết ngôn tình cũng như phim thần tượng lại nói, trong tình yêu, nữ giới lại là bên chủ động.
Tô Diệp rất là rối rắm, không biết nên làm cái gì bây giờ, điện thoại cầm lên lại buông, chậm chạm không quyết định được.
Thật ra đàn ông nếu là thật sự quan tâm đến bạn, tự nhiên sẽ có hành động, như trong tình huống này, mặc dù cái gì cũng không nói, gì cũng không làm, hắn cũng sẽ an bài thỏa đáng; nhưng trong lòng của hắn nếu không có cô, cho dù có lao tâm khổ tứ, sợ cũng chỉ là ảo tưởng.
Mấu chốt trong chuyện này cô không phải không rõ, chỉ là người phụ nữ một khi đem trái tim giao phó cho người đàn ông, sẽ luôn ngày đêm mong nhớ tới họ, cho dù họ có làm gì sai, hay nói gì đó không phải, bất quá cũng chỉ là bạch ngọc vi hà, trong lòng hắn, luôn có thể tìm ra lý do thích hợp để che dấu, giống như Mục Niệm Từ đối với Dương Khang, Hà Hồng Dược đối với Hạ Tuyết Nghi, đều là như vậy.
Bạch ngọc vi hà: Hòn ngọc trắng có một vết trầy nhỏ, chỉ người hoàn toàn tốt đẹp, chỉ có một lỗi lầm nhỏ.
Tô Diệp không quá để tâm vào vấn đề này, tuy có chút mất mát cùng uất ức, nhưng nhất quyết cho rằng Trần Thần đến với cô chắc hẳn là vì tình yêu, nếu không phải vậy, hắn tại sao lại thổ lộ với cô? Tại sao lại giúp đỡ cô? Tại sao lại cùng cô xem mắt?
Tô Diệp cuối cùng vẫn không có dũng khí để gọi cú điện thoại kia, thở dài, đứng dậy lấy ra trong tủ đầu giường gói mì ăn liền, lại thấy Chu Hiểu Tô đang lấy ra một túi bánh bao, quyết định vừa được thông qua liền dừng lại.
Trần Thần ngồi im gần nửa giờ, mới miễn cưỡng cử động thân thể, phơi nắng khiến cho gò má hắn đỏ lên, hai tay phủ lên, cảm giác lạnh lẽo thấm qua da thịt chậm rãi qua từng lỗ chân lông, thật là dễ chịu.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, một mảnh xanh rộng lớn, Trần Thần cười cười, trong lòng thầm quyết định. Tốt nhất là nên thẳng thắn đối mặt, bất luận là sớm hay muộn, nói ra càng sớm thì càng thoải mái, giữ lâu thành ra lại tự dày vò bản thân.
Thời điểm chuông điện thoại vang lên, Tô Diệp đang nhét miếng mì tôm vào miệng, khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn điện thoại, trong nội tâm cô tràn đầy mong đợi.
Quả nhiên là Trần Thần! Tô Diệp tùy tiện nhai hai cái rồi nuốt xuống, liền trợn mắt vì nghẹn.
"Tô Diệp, tí anh qua đưa em đi ăn cơm, em chờ anh một lát!"
"Được..." Tô Diệp nắm cổ, nét mặt vô cùng khổ sở.
"Em làm sao vậy?" Trần Thần kinh ngạc, nghe được Tô Diệp ở đầu dây bên kia đang rất thống khổ.
"Không có chuyện gì, anh mau tới đi, em chờ anh."
Điện thoại bị dập máy, Trần Thần cảm thấy rất là khó hiểu, vội như vậy sao?
Rất nhanh đến dưới lầu ký túc xá của Tô Diệp, xa xa đã trông thấy cô đứng trên bậc thang hết nhìn đông lại nhìn tây mà mong ngóng trông chờ, Trần Thần trong lòng trầm xuống, cảm thấy tình thế không mấy lạc quan.
Tô Diệp cũng nhìn thấy hắn, vẫy tay ra dấu, trên mặt tràn đầy niềm vui sướng, Trần Thần kiên trì chống đỡ, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì nói: "Lên đi, chúng ta đi ra ngoài ăn."
Tô Diệp sững sờ, cổ nhân nói, gặp hoạ ắt sau này sẽ được hưởng phúc. Thật đúng là không nói láo, cô bị thương hai đầu ngón chân, đổi lấy được sự ân cần, chăm sóc của hắn, giờ lại được mời đến nhà hàng lãng mạn dùng bữa, thật sự là quá đáng giá!
Tô Diệp hưng phấn, nhanh chóng ngồi lên chỗ phía sau xe đạp, tận hưởng đón gió mát, hạnh phúc mà mỉm cười.
Nhưng hạnh phúc tới quá ngắn ngủi, chỗ Trần Thần muốn đưa cô tới lại là một cái cửa hàng nhỏ sau cổng trường, điều kiện vệ sinh bình thường, giá cả lại phải chăng, chất lượng cũng đảm bảo, nên rất được hoan nghênh, mười bàn lớn đã trật kín chỗ ngồi, Tô Diệp đứng sau lưng Trần Thần, nghe bên tai ầm ĩ tiếng gọi tiếng la thất thanh, thoáng nhíu mày.
Nơi này, thật sự là không có chút lãng mạn nào.
Chờ một lát mới có chỗ, hai người ngồi đối mặt nhau, Trần Thần thuận miệng gọi vài món, lại hỏi Tô Diệp muốn ăn cái gì, có kiêng ăn gì không, Tô Diệp lắc đầu, chỉ nói tùy ý, Trần Thần liền quay đầu phân phó nhân viên phục vụ nói: "Cứ như vậy đi, làm nhanh một chút."
Nhân viên phục vụ lại lặp lại một lần tên đồ ăn, xác nhận không sai, sau đó quay người rời đi.
Tô Diệp ở nhà nấu mì tôm quá mặn, lúc đi ra lại chưa kịp uống nước, lúc này lại cảm thấy khát nước, không ngừng liên tục rót trà, trà vừa mới ngâm vào nước, có chút nóng, cô liền uống từng ngụm nhỏ.
"Tô Diệp, có chuyện anh cần phải nói với em."
Trần Thần khép mi, cúi đầu, Tô Diệp không nhìn thấy nét mặt của hắn, vừa nghe được trong lời nói hắn có một chút không yên, trong lòng bất giác khẩn trương, có loại dự cảm xấu.
"Anh đã nộp đơn xin vào trường Đại học công nghệ bên Mỹ, ngôi trường anh rất muốn vào trước khi học tiến sĩ."
Không phải là hắn không thích cô! Tô Diệp nhẹ nhàng thở ra, thuận miệng nói tiếp: "Ừ, như vậy thật tốt!"
Trần Thần ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô, trước mắt nghi hoặc.
Tô Diệp bị hắn nhìn có chút sợ hãi, yên lặng nghĩ lại những gì hắn vừa nói, hô hấp cứng lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
"Bao giờ đi?"
"Nếu thuận lợi, hẳn là tháng mười năm nay sẽ đi, nhưng, bên đó trước mắt vẫn chưa có hồi âm, cũng không chắc được nhận." Trần Thần không dám nhìn cô, ánh mắt nhìn vào tay cô đang cầm chén trà, xin lỗi nói: "Thật ra, anh đã sớm muốn nói với em, nhưng anh đã xin mấy lần rồi mà vẫn không có hồi âm, cảm thấy hi vọng rất xa vời, nên mới dấu em tới bây giờ."
"Vậy..., anh đã nhận được thông báo rồi sao?" Tô Diệp miệng khô khốc lên tiếng.
"Vẫn chưa có, nhưng người bên trung tâm giới thiệu nói hy vọng vẫn còn khá lớn, hơn nữa, anh thấy lần này chắc sẽ được, nên anh không thể tiếp tục giấu em nữa." Trần Thần nói thành khẩn, cuối cùng đưa mắt chuyển qua trên mặt cô, "Nếu em không thể tha thứ cho anh, hoặc cảm thấy rằng chúng ta không thích hợp để tiếp tục, vậy thì chúng ta chia tay; nếu như em muốn đi cùng anh sang bên đó, hoặc là đợi anh tốt nghiệp xong quay về, anh cũng đồng ý, dù có thế nào, anh đều tôn trọng lựa chọn của em."
Tô Diệp trong lòng mê man, sau đó hắn nói cái gì cô căn bản không nghe thấy, trong lòng chỉ không ngừng nghĩ: Hắn muốn đi, mình nên làm gì bây giờ?
Tác giả :
Ô Thiến