Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều
Chương 14: Đã phải trải qua
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một chương viết rất quấn quýt, Tiểu Thiên đã cố gắng hết sức rồi, thỉnh thủ hạ lưu tình, chớ ném gạch, đầu óc từ 16 tuổi trở xuống xin mời tự động bỏ qua chương này.
=== ====== ========
Thấy Tứ gia từ xa xa đang hướng trong viện đi tới, người trong viện gấp gáp thông báo vào trong, Đông Thục Lan bảo Tiểu Thúy đem đồ ăn thu dọn, sau đó kiểm tra khắp nơi một chút, đồ nên cất thì cất kĩ, đồ nên giấu cũng giấu tốt. Tiểu Thúy đứng ở cửa, cao giọng chào: “Tứ bối lặc gia cát tường.”
Thấy một cái chân của Dận Chân đã vượt qua cánh cửa, Đông Thục Lan đang cúi đầu vội vàng từ trên ghế ở gian ngoài đứng phắt lên, vung khăn: “Bối lặc gia cát tường.”
“Lui ra, đóng cửa.”
Tiểu Thúy lo lắng nhìn tiểu thư một cái, nhẹ nhàng mà đóng cửa gian ngoài lại. Trong phòng Dận Chân bắt đầu im lặng mà áp lực, căn phòng an tĩnh đến đáng sợ. Chỉ tiếc, người nào đó thần kinh quá thô, hơn nữa bởi vì cúi đầu trong thời gian dài, đầu chưa được cung cấp máu đầy đủ, có dấu hiệu bắt đầu buồn ngủ. Đột nhiên ngoài cửa truyền tới một giọng nói: “Bối lặc gia, thời điểm ăn tối đã đến, ngài…”
“Miễn.”
“Cái này không tốt nha.” Tinh thần mỗ Lan rung lên, ngẩng đầu rất tự nhiên tiếp lời, “Người là sắt, cơm là thép, bỏ bừa không ăn sẽ đói bụng đến cồn cào, bối lặc gia, ngài nếu cứ thường xuyên không ăn cơm đúng hạn như vậy sẽ rất hại thân thể…” thấy Dận Chân híp hai mắt lại, Thục Lan rất thức thời mà thu miệng, dù sao bản thân cũng vừa ăn xong, không sợ.
Xem ra Đông cách cách này gan rất lớn a, đối mặt với áp lực của hắn lại không có động tĩnh gì, Dận Chân tiến lên phía trước, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Đông Thục Lan, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nhưng mà cái gì cũng không nhìn ra. Dận Chân có một tia thất bại cùng nghi hoặc, trong mắt nữ nhân này không có thứ dục vọng khi nhìn thấy hắn của những nữ nhân khác, không có dục vọng đòi hỏi, ở sâu trong mắt có một chút ngạc nhiên cùng hưng phấn không che dấu được. Hưng phấn? Thì ra là như vậy, giễu cợt trong mắt Dận Chân chợt loé rồi biến mất, cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang mở kia, một phen ôm lấy Đông Thục Lan đi vào gian trong.
Hai người ngã xuống giường, Dận Chân cũng không buông miệng ra, ngược lại càng hôn sâu hơn. Mỗ Lan, kiếp trước cũng là một người hơn hai mươi, cũng đã từng trải qua yêu đương, chỉ là không có cảm giác, chưa đạt đến cái quan trọng. Dận Chân hôn cũng giống như những nụ hôn trước đây, không có cảm giác nào, không có thú vị, đầu lưỡi bên trong quấy rối đến quấy rối đi, có chút nhàm chán. Thấy nữ nhân phía dưới hai mắt quá mức trấn tĩnh, Dận Chân thân là nam nhân chiến ý bị thổi bùng, từ sâu trong cổ họng hắn truyền ra tiếng than nhẹ, một tay cố định đầu của người dưới thân, không để cho nàng tránh lui, dùng lưỡi thưởng thức nàng, hôn nàng, quyến rũ nàng, một tay khác thì cách y phục dùng sức vuốt ve hai bên tròn mềm mại của nàng. Thật đáng tiếc, phí công, điểm mẫn cảm của mỗ Lan cũng không phải ở hai nơi ấy, cho nên, lý trí người nào đó không chỉ rất thanh tỉnh, hơn nữa còn bắt đầu có chút nhàm chán, nhàm chán đến nỗi đã có chút thần du hư không.
Có nên nói cho hắn biết điểm mẫn cảm của nàng ở nửa thân dưới, bảo hắn không cần lãng phí thời gian ở nửa thân trên nữa mà xuống dưới không?! Cái này có thể đả kích lòng tự ái của nam nhân không nhỉ? A, rất có thể, hay là quên đi, tuỳ ý hắn thôi, dù sao thì bản thân nàng cũng có nhiều thời gian bổ ích để ngủ hơn.
Hiển nhiên Dận Chân cũng cảm thấy, khi hắn hôn đến tĩnh mạch nơi xương quai xanh của nàng, thì cảm thấy máu người dưới thân vẫn chảy với tốc độ bình thường, lại lần nữa nhìn vào đôi mắt của nàng, vẫn là sáng trong như trước, không có lấy một tia dục vọng. Không lãng phí thêm một chút thời gian nào nữa, Dận Chân quyết định ngừng công việc vô tác dụng của bản thân lại, đứng dậy cởi hết lớp quần áo vướng víu ngăn trở bên ngoài. Quả nhiên, cùng lúc đó, Đông Thục Lan cũng nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, kéo chăn qua, “Trời hôm nay thật là lạnh.” Vứt cái chăn sang một bên, hắn từ từ cúi xuống, đem nàng bao trùm chặt chẽ.
Oa, dáng người tứ a ca quả nhiên không tồi, tất cả là do hắn ta đã tập võ, da thịt toàn thân từ trên xuống dưới lúc này cũng căng lên, bền chắc đến vô cùng! Thật ra trước kia, mỗ Lan cũng không phải là hủ nữ cấp độ cao, nhưng những thứ như tiểu thuyết người lớn, anime, manga, AV người thật, BL,…tất cả đều đã xem qua cả rồi, hơn nữa bản thân nàng cũng tìm tòi về mười tám kiểu hậu tiến bên trong hưng phấn nhất, đây cũng chính là một nguyên nhân quan trọng để nàng bước vào thế giới đam mĩ. Mặc dù không có trải qua súng thật đạn thật, nhưng ở nơi này, trong cái hôn cùng với cái vuốt ve, người nào đó chợt phát hiện ra khẩu vị của mình tương đối nặng, nếu mà vị Tứ a ca này chứ “ôn nhu” như vậy, thật sự sẽ không khơi dậy hưng phấn của nàng được. Chỉ là không biết thân thể này có chịu được hay không, lần đầu mạo hiểm cũng không phải là tốt.
Rất hiển nhiên, mỗ nữ nhân không có chút ý thức đã động chạm đến lòng tự ái của bối lặc gia. Động tác của hắn chợt có chút cường ngạnh, trên mặt hiện lên một tia giận dữ, một tay hắn đưa ra, bắt lấy hai cổ tay nàng, giơ cao lên quá đỉnh đầu, đôi chân dài rắn chắc tách hai đùi đang khép lại của nàng ra, một tay kia thì tiến quân thần tốc, thăm dò vào chỗ giữa hai chân của nàng. Ngón giữa thon dài đâm vào nơi nóng ướt trong cơ thể của nàng, ngón cái một lần lại một lần xoa nắn viên tiểu hạch mẫn cảm. Quả nhiên, đây quả là những điểm mẫn cảm nhất của nàng, môi của hắn bắt đầu cảm thấy mạch máu ở cổ của nàng đang đập gia tốc. Lại thêm một ngón tay nữa, da thịt ở bên trong trở nên cứng ngắc, như rằng đang cố gắng khước từ dị vật xâm lấn.
“Thả lỏng đi, nếu không chút nữa sẽ đau hơn đấy.”
Biết hắn nói đúng sự thật, Đông Thục Lan hít sâu hai ngụm khí lớn, tận lực buông lỏng da thịt bản thân, thật sự muốn làm đến cùng rồi, không còn là lý luận suông nữa!
Theo ngón tay đang không ngừng tăng tốc trong cơ thể mình, hai mắt nàng cuối cùng cũng dần dần bị dục vọng che lấp, toàn thân bắt đầu nóng lên. Cảm nhận được bàn tay đã thấm ướt, rút ngón tay ra, Dận Chân đem hai chân nàng mở ra với góc độ lớn nhất “Nhìn ta!” Một tay hắn chế trụ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình, một tay kia cố định eo nhỏ của nàng, không cho nàng cơ hội di chuyển hay tránh né hắn, chậm rãi đem mình đẩy vào trong u huyệt của nàng, sau đó nhanh chóng chạy nước rút, đem mình toàn bộ vùi thật sâu trong nàng, lại dùng môi ngăn lại tiếng kinh hô của nàng, cảm nhận từng mạch máu của nàng đang đập cuồng loạn. Ngừng lại một chút, tựa như chỉ vài giây làm Dận Chân cảm thấy huyết mạch phía dưới mình như ngưng trệ lại, rốt cuộc hắn buông lỏng mình, bắt đầu ở bên trong nơi ướt át của nàng chạy nước rút, lúc thì đưa ra lúc lại đâm mạnh vào…
Cảm giác được toàn thân đang nóng lên, trái tim đập mạnh và nhanh dị thường, ý thức của Đông Thục Lan bắt đầu mất dần đi, trước khi rơi vào giấc ngủ mê man, suy nghĩ cuối cùng ở trong đầu mỗ Lan chính là: “Quả nhiên cái công việc thể lực này mệt chết người đi được!”
=== ====== ========
Thấy Tứ gia từ xa xa đang hướng trong viện đi tới, người trong viện gấp gáp thông báo vào trong, Đông Thục Lan bảo Tiểu Thúy đem đồ ăn thu dọn, sau đó kiểm tra khắp nơi một chút, đồ nên cất thì cất kĩ, đồ nên giấu cũng giấu tốt. Tiểu Thúy đứng ở cửa, cao giọng chào: “Tứ bối lặc gia cát tường.”
Thấy một cái chân của Dận Chân đã vượt qua cánh cửa, Đông Thục Lan đang cúi đầu vội vàng từ trên ghế ở gian ngoài đứng phắt lên, vung khăn: “Bối lặc gia cát tường.”
“Lui ra, đóng cửa.”
Tiểu Thúy lo lắng nhìn tiểu thư một cái, nhẹ nhàng mà đóng cửa gian ngoài lại. Trong phòng Dận Chân bắt đầu im lặng mà áp lực, căn phòng an tĩnh đến đáng sợ. Chỉ tiếc, người nào đó thần kinh quá thô, hơn nữa bởi vì cúi đầu trong thời gian dài, đầu chưa được cung cấp máu đầy đủ, có dấu hiệu bắt đầu buồn ngủ. Đột nhiên ngoài cửa truyền tới một giọng nói: “Bối lặc gia, thời điểm ăn tối đã đến, ngài…”
“Miễn.”
“Cái này không tốt nha.” Tinh thần mỗ Lan rung lên, ngẩng đầu rất tự nhiên tiếp lời, “Người là sắt, cơm là thép, bỏ bừa không ăn sẽ đói bụng đến cồn cào, bối lặc gia, ngài nếu cứ thường xuyên không ăn cơm đúng hạn như vậy sẽ rất hại thân thể…” thấy Dận Chân híp hai mắt lại, Thục Lan rất thức thời mà thu miệng, dù sao bản thân cũng vừa ăn xong, không sợ.
Xem ra Đông cách cách này gan rất lớn a, đối mặt với áp lực của hắn lại không có động tĩnh gì, Dận Chân tiến lên phía trước, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Đông Thục Lan, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nhưng mà cái gì cũng không nhìn ra. Dận Chân có một tia thất bại cùng nghi hoặc, trong mắt nữ nhân này không có thứ dục vọng khi nhìn thấy hắn của những nữ nhân khác, không có dục vọng đòi hỏi, ở sâu trong mắt có một chút ngạc nhiên cùng hưng phấn không che dấu được. Hưng phấn? Thì ra là như vậy, giễu cợt trong mắt Dận Chân chợt loé rồi biến mất, cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang mở kia, một phen ôm lấy Đông Thục Lan đi vào gian trong.
Hai người ngã xuống giường, Dận Chân cũng không buông miệng ra, ngược lại càng hôn sâu hơn. Mỗ Lan, kiếp trước cũng là một người hơn hai mươi, cũng đã từng trải qua yêu đương, chỉ là không có cảm giác, chưa đạt đến cái quan trọng. Dận Chân hôn cũng giống như những nụ hôn trước đây, không có cảm giác nào, không có thú vị, đầu lưỡi bên trong quấy rối đến quấy rối đi, có chút nhàm chán. Thấy nữ nhân phía dưới hai mắt quá mức trấn tĩnh, Dận Chân thân là nam nhân chiến ý bị thổi bùng, từ sâu trong cổ họng hắn truyền ra tiếng than nhẹ, một tay cố định đầu của người dưới thân, không để cho nàng tránh lui, dùng lưỡi thưởng thức nàng, hôn nàng, quyến rũ nàng, một tay khác thì cách y phục dùng sức vuốt ve hai bên tròn mềm mại của nàng. Thật đáng tiếc, phí công, điểm mẫn cảm của mỗ Lan cũng không phải ở hai nơi ấy, cho nên, lý trí người nào đó không chỉ rất thanh tỉnh, hơn nữa còn bắt đầu có chút nhàm chán, nhàm chán đến nỗi đã có chút thần du hư không.
Có nên nói cho hắn biết điểm mẫn cảm của nàng ở nửa thân dưới, bảo hắn không cần lãng phí thời gian ở nửa thân trên nữa mà xuống dưới không?! Cái này có thể đả kích lòng tự ái của nam nhân không nhỉ? A, rất có thể, hay là quên đi, tuỳ ý hắn thôi, dù sao thì bản thân nàng cũng có nhiều thời gian bổ ích để ngủ hơn.
Hiển nhiên Dận Chân cũng cảm thấy, khi hắn hôn đến tĩnh mạch nơi xương quai xanh của nàng, thì cảm thấy máu người dưới thân vẫn chảy với tốc độ bình thường, lại lần nữa nhìn vào đôi mắt của nàng, vẫn là sáng trong như trước, không có lấy một tia dục vọng. Không lãng phí thêm một chút thời gian nào nữa, Dận Chân quyết định ngừng công việc vô tác dụng của bản thân lại, đứng dậy cởi hết lớp quần áo vướng víu ngăn trở bên ngoài. Quả nhiên, cùng lúc đó, Đông Thục Lan cũng nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, kéo chăn qua, “Trời hôm nay thật là lạnh.” Vứt cái chăn sang một bên, hắn từ từ cúi xuống, đem nàng bao trùm chặt chẽ.
Oa, dáng người tứ a ca quả nhiên không tồi, tất cả là do hắn ta đã tập võ, da thịt toàn thân từ trên xuống dưới lúc này cũng căng lên, bền chắc đến vô cùng! Thật ra trước kia, mỗ Lan cũng không phải là hủ nữ cấp độ cao, nhưng những thứ như tiểu thuyết người lớn, anime, manga, AV người thật, BL,…tất cả đều đã xem qua cả rồi, hơn nữa bản thân nàng cũng tìm tòi về mười tám kiểu hậu tiến bên trong hưng phấn nhất, đây cũng chính là một nguyên nhân quan trọng để nàng bước vào thế giới đam mĩ. Mặc dù không có trải qua súng thật đạn thật, nhưng ở nơi này, trong cái hôn cùng với cái vuốt ve, người nào đó chợt phát hiện ra khẩu vị của mình tương đối nặng, nếu mà vị Tứ a ca này chứ “ôn nhu” như vậy, thật sự sẽ không khơi dậy hưng phấn của nàng được. Chỉ là không biết thân thể này có chịu được hay không, lần đầu mạo hiểm cũng không phải là tốt.
Rất hiển nhiên, mỗ nữ nhân không có chút ý thức đã động chạm đến lòng tự ái của bối lặc gia. Động tác của hắn chợt có chút cường ngạnh, trên mặt hiện lên một tia giận dữ, một tay hắn đưa ra, bắt lấy hai cổ tay nàng, giơ cao lên quá đỉnh đầu, đôi chân dài rắn chắc tách hai đùi đang khép lại của nàng ra, một tay kia thì tiến quân thần tốc, thăm dò vào chỗ giữa hai chân của nàng. Ngón giữa thon dài đâm vào nơi nóng ướt trong cơ thể của nàng, ngón cái một lần lại một lần xoa nắn viên tiểu hạch mẫn cảm. Quả nhiên, đây quả là những điểm mẫn cảm nhất của nàng, môi của hắn bắt đầu cảm thấy mạch máu ở cổ của nàng đang đập gia tốc. Lại thêm một ngón tay nữa, da thịt ở bên trong trở nên cứng ngắc, như rằng đang cố gắng khước từ dị vật xâm lấn.
“Thả lỏng đi, nếu không chút nữa sẽ đau hơn đấy.”
Biết hắn nói đúng sự thật, Đông Thục Lan hít sâu hai ngụm khí lớn, tận lực buông lỏng da thịt bản thân, thật sự muốn làm đến cùng rồi, không còn là lý luận suông nữa!
Theo ngón tay đang không ngừng tăng tốc trong cơ thể mình, hai mắt nàng cuối cùng cũng dần dần bị dục vọng che lấp, toàn thân bắt đầu nóng lên. Cảm nhận được bàn tay đã thấm ướt, rút ngón tay ra, Dận Chân đem hai chân nàng mở ra với góc độ lớn nhất “Nhìn ta!” Một tay hắn chế trụ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình, một tay kia cố định eo nhỏ của nàng, không cho nàng cơ hội di chuyển hay tránh né hắn, chậm rãi đem mình đẩy vào trong u huyệt của nàng, sau đó nhanh chóng chạy nước rút, đem mình toàn bộ vùi thật sâu trong nàng, lại dùng môi ngăn lại tiếng kinh hô của nàng, cảm nhận từng mạch máu của nàng đang đập cuồng loạn. Ngừng lại một chút, tựa như chỉ vài giây làm Dận Chân cảm thấy huyết mạch phía dưới mình như ngưng trệ lại, rốt cuộc hắn buông lỏng mình, bắt đầu ở bên trong nơi ướt át của nàng chạy nước rút, lúc thì đưa ra lúc lại đâm mạnh vào…
Cảm giác được toàn thân đang nóng lên, trái tim đập mạnh và nhanh dị thường, ý thức của Đông Thục Lan bắt đầu mất dần đi, trước khi rơi vào giấc ngủ mê man, suy nghĩ cuối cùng ở trong đầu mỗ Lan chính là: “Quả nhiên cái công việc thể lực này mệt chết người đi được!”
Tác giả :
Thiên Bản Anh Cảnh Nghiêm