Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 247: Giáng một cái tát
Trong thành Đông Kinh, Nhị phòng họ Trương nhận được tin Lâm Y sinh con, Phương thị dẫn thím Nhâm đại diện đi. Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi ra cửa nghênh bọn họ, đều nghĩ bà ta vì Lâm Y sinh con gái sẽ nói năng ác khẩu, vì thế hai người kèm cặp hai bên bà ta, thi nhau nói lời hay.
Trương Bá Lâm xưng anh ta có thể thuận lợi mở học quán ở Tường Phù, ít nhiều có Trương Trọng Vi và Lâm Y tương trợ, đặc biệt là Lâm Y, lấy tiền hồi môn của mình ra giúp đỡ, em dâu tốt như vậy không biết đi đâu tìm nữa.
Trương Trọng Vi tích cực miêu tả con gái mới sinh đáng yêu cỡ nào, bảo rằng mình yêu con gái nhất, không hề cảm thấy tiếc nuối hay thất vọng gì cả.
Thái độ của Phương thị khác hẳn bọn họ dự kiến, chẳng những không nói nửa câu dè bỉu, ngược lại tươi cười đầy mặt. “Con gái tốt lắm, tri kỷ, vợ Trọng Vi ở đâu, thím đi thăm một chút”.
Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đều cảm thấy kì quái, không biết sao hôm nay Phương thị lại thay đổi lớn như vậy. Trương Bá Lâm theo tới cửa phòng sinh, sau đó giữ Trương Trọng Vi lại, nói nhỏ. “Tính tình mẹ anh chúng ta đều biết, chỉ sợ ban nãy tươi cười là giả bộ, đợi cậu đi vào nhớ thông minh chút, đừng để Tam nương vừa sinh con xong liền tức giận”.
Trương Trọng Vi nhớ kĩ, dẫn Phương thị vào phòng ngũ, cũng không cho bà ta ngồi gần, chỉ đặt ghế cách xa xa giường, mời bà ta ngồi xuống. Phương thị cũng là thật vui mừng, nhất định lại gần xem cháu, tự tay ôm trong chốc lát, lấy từ tay thím Nhâm một cái bọc nhỏ, đưa cho Lâm Y. “Đây là tã lót, thêm vài món đồ sơ sinh, đều là của Trọng Vi lúc nhỏ từng dùng, thím không nỡ bỏ, vẫn mang theo vào kinh, bây giờ có công dụng”.
Lâm Y thấy bà ta thái độ hoà ái, không dám tin, nhìn qua Trương Trọng Vi một cái mới nhận lấy bọc tã, ngồi trên giường cúi người cảm ơn bà ta.
Dương thị nghe nói Phương thị đến viện sau, sợ bà ta gây phiền toái cho Lâm Y, vội sai Lưu Hà đến, mời bà ta đi dùng trà. Phương thị nói thầm. “Cháu gái ruột của tôi cũng không để tôi nhìn thêm một chút”. Bà ta một bụng không muốn rời đi, bất đắc dĩ thiếu nợ tiền Dương thị, đành phải theo Lưu Hà đi.
Bà ta vừa rời khỏi, Lâm Y liền hỏi Trương Trọng Vi, giấu không được kinh ngạc. “Thím bị làm sao vậy? Chẳng lẽ thím thật sự thích cháu gái hơn? Sao lúc trước em không nhận ra?”.
Trương Trọng Vi gãi đầu, nói. “Ta cũng chẳng hiểu gì, hôm nay vừa vào cửa thím đã tươi cười, xem ra thật sự nhiệt tình”.
Lâm Y ôm đứa nhỏ, hôn một cái thật kêu, cười nói. “Con gái chúng ta là ngôi sao may mắn mà”. Động tác hơi mạnh, đứa nhỏ tỉnh giấc khóc náo, Trương Trọng Vi vội vàng ôm, vỗ vỗ lưng dỗ dành, còn không quên quay qua trừng mắt Lâm Y, khiến nàng ghen tị với con một hồi.
Phương thị ngồi ở chỗ Dương thị chưa đầy một khắc liền cảm thấy cả người mất tự nhiên, liền dối xưng trong nhà có việc, cáo từ đi ra. Thím Nhâm đỡ bà ta ra cửa viện, lặng lẽ hỏi. “Nhị phu nhân, Nhị thiếu phu nhân sinh con gái, phu nhân thật thích hả?”.
Phương thị nói. “Vợ Trọng Vi nhìn thành thật nhưng khó đối phó hơn vợ trước của Bá Lâm nhiều, lần trước ta đến, cô ta đột nhiên đổi tính, còn biết bỏ tiền riêng cho ta xài, nếu bây giờ sinh con trai, lên mặt nữa, chẳng phải lại quay về lúc trước? Ta thấy cô ta sinh con gái tốt hơn, từ nay về sau phải xuống thấp thái độ, chờ ta kêu Trọng Vi nạp thêm vài thiếp, sinh mấy đứa con trai, cô ta liền không ngóc đầu lên được”.
Thím Nhâm liền khen diệu kế, nịnh Phương thị từ bắc vô nam, lại nhắc nhở bà ta. “Nói suông không bằng làm ngay, sao hôm nay Nhị phu nhân không nói với Nhị thiếu gia luôn?”.
Phương thị nghe xong câu này, tâm tư quả thật rục rịch, thầm nghĩ Lâm Y ít nhất phải ở cữ một tháng nữa, không thể hầu hạ Trương Trọng Vi, lúc này khuyên chàng nạp thiếp đúng là thời cơ tốt. Bà ta ngẫm nghĩ, trên mặt tươi như cây bông, vẫy vẫy tay cho thím Nhâm đi. “Bà đi tìm Nhị thiếu gia, nói ta đứng ngoài cửa chờ”.
Thím Nhâm mừng thầm, vội vàng ra viện sau tìm Trương Trọng Vi. Trong lòng bà ta có tính toán riêng, mắt thấy Nhị phòng suy bại, Đại phòng thăng tiến, bà ta đi theo Phương thị không thể hưởng phúc, không bằng thay đổi chủ nhân, đầu quân vào Đại phòng. Bà ta bước vào sân, nhìn thím Dương mặc quần áo vải vóc tốt, trên đầu cắm trâm, liếc mắt liền nhận ra cuộc sống sung túc, vì thế hâm mộ cực kì, càng kiên định ý tưởng chen vào Đại phòng.
Bởi vì ý định đó, bà ta lên kế hoạch đi tìm Lâm Y trước, lại gọi Trương Trọng Vi sau, nhưng chờ bà ta vào phòng mới phát hiện cả hai đang ở cùng một chỗ, đành phải nháy mắt ra hiệu với Lâm Y. Lâm Y thấy buồn cười, liền nói với Trương Trọng Vi. “Chàng mà không đi ra ngoài, chắc mi mắt thím Nhâm sụp xuống đất luôn quá”.
Trương Trọng Vi cười lớn ra khỏi phòng, thím Nhâm tỏ ra xấu hổ, nói. “Nhị thiếu phu nhân, tôi hảo tâm đến báo tin cho thiếu phu nhân, chỉ là sự tình liên quan tới Nhị thiếu gia, mới cần thiếu gia tạm lánh mặt”.
Lâm Y ôm con, cũng không nhìn bà ta, lơ đễnh nói. “Có gì cần nói thì nói hết đi”.
Thím Nhâm kể cho nàng kế hoạch của Phương thị, tăng thêm phần căng thẳng. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đừng ngại tôi nói khó nghe, phụ nữ chúng ta, một khi đã gả về nhà chồng, nếu muốn đứng vững bước chân, thứ nhất phải có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn, thứ hai phải có con trai. Hai thứ thiếu phu nhân đều không có, nay Nhị phu nhân định giật dây Nhị thiếu gia nạp thiếp, một khi người mới vào cười, làm gì còn chỗ cho Nhị thiếu phu nhân nói chuyện?”.
Lâm Y không cho là đúng, nhưng không thể không thừa nhận, xem hoàn cảnh Đại Tống bây giờ, thím Nhâm quả thật nói đúng chân lý. Nàng liếc mắt quét qua thần sắc thím Nhâm, chậm chạp hỏi. “Vậy theo bà thấy, ta nên làm cái gì bây giờ?”.
Thím Nhâm đang chờ câu này, cười nói. “Không phải tôi khoe khoang, Nhị phu nhân tin tưởng nhất là tôi, Nhị thiếu phu nhân chỉ cần đòi tôi về Đại phòng, để tôi ngày ngày góp lời với Nhị phu nhân, nhất định khiến Nhị phu nhân thay đổi chủ ý”.
Thì ra mục đích nằm ở đây, Lâm Y hừ một tiếng, mọi sự đau khổ nàng phải chịu mười chuyện hết tám là do thím Nhâm bày ra, đòi bà ta về Đại phòng? Nằm mơ tưởng bở. Trong lòng nàng hận, trên mặt vẫn tỉnh như không, cười nói. “Bà chỉ điểm góp lời với Nhị phu nhân, ở Nhị phòng chẳng phải tiện hơn sao? Cần gì phải đến Đại phòng?”.
“Tôi… Tôi…”. Thím Nhâm không bịa ra được cớ nào, đành phải nói. “Tôi thấy chỗ Nhị thiếu phu nhân thiếu nhân thủ, lại đây giúp đỡ hỗ trợ, tôi coi như là kì cựu ở nhà họ Trương, đáng tin cậy hơn những người mới”.
Lâm Y quả quyết cự tuyệt. “Nhà tri huyện thiếu ai cũng không bằng Nhị phòng thiếu bà”.
Thím Nhâm còn muốn nói tiếp, Lâm Y liền chặn đứng. “Đại phòng chúng ta không mở cửa đón chào bà, đừng si tâm vọng tưởng nữa. Bà cũng chớ vì oán ta mà tới chỗ Nhị phu nhân bàn lộng thị phi, chọc giận ta, lời hôm nay bà nói sẽ rơi vào tai Nhị phu nhân”.
Thím Nhâm không ngờ Lâm Y sinh con gái xong lại mạnh mẽ như vậy, sợ rụt cổ, nói. “Tục ngữ có câu sự thật mất lòng, Nhị thiếu phu nhân không nghe tôi khuyên, ngày đau khổ còn nằm phía sau”.
Lâm Y cười lạnh. “Thân phận như bà, có những câu chớ nên thốt ra khỏi miệng, bằng không sẽ là ngỗ nghịch”.
Thanh Mai bưng canh gà đi vào, nghe được hai chữ cuối, la lên. “Ngỗ nghịch? Ai dám ngỗ nghịch?”. Gặp trong phòng ngoại trừ Lâm Y chỉ có thím Nhâm, mới chỉ vào bà ta, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, là bà này nói năng lỗ mãng va chạm thiếu phu nhân?”.
Lâm Y chọn nha hoàn là đúc theo khuôn Thanh Miêu, hiểu được cô cũng là tính tình nóng nảy, liền gật đầu.
Nếu đổi là Thanh Miêu đã xông lên đòi đánh, nhưng Thanh Mai lanh lợi mưu trí, chỉ vào thím Nhâm. “Bà chọc Nhị thiếu phu nhân tức giận, còn không mau theo tôi ra ngoài, ngồi đây chờ bị đánh hả?”.
Thím Nhâm nghe thấy, còn tưởng là giải vây cho mình, vui vẻ theo Thanh Mai đi ra ngoài. Không ngờ vừa bước chân ra, đã bị Thanh Mai giáng cho một cái tát thật mạnh lên mặt, tiếp theo là một tràng mắng. “Người đang nằm ở đó là phu nhân tri huyện, bà có mấy cái đầu mà dám đến giương oai? Thể diện của Nhị phu nhân đều bị bà làm mất sạch sẽ”.
Thím Nhâm đang muốn đưa Phương thị ra hù doạ, đã bị câu sau chặn miệng, rất khó chịu. Bà ta ỷ vào Phương thị tin tưởng, luôn ngang ngược trong nhóm người hầu, không ngờ hôm nay gặp phải địch thủ, vừa tức vừa giận, muốn đi ra tìm viện binh, lại nhớ có chuyện đứng đắn cần làm, vì vậy nén giận đi tìm Trương Trọng Vi trước.
Thanh Mai về phòng, bưng canh gà đút cho Lâm Y uống, nói. “Ban nãy nô tỳ lỗ mãng, xin Nhị thiếu phu nhân trách phạt”.
Lâm Y nhớ tới những việc trước giờ thím Nhâm hại nàng, chỉ hận cái tát chưa đủ mạnh, cắn răng nói. “Lần tới nhớ đánh thêm một cái”.
Thím Nhâm ra sân tìm được Trương Trọng Vi, nhìn bốn bề vắng lặng liền sáp lại gần nói. “Nhị thiếu gia, Nhị phu nhân có việc cần thương lượng với thiếu gia, đang ở cửa viện chờ”.
Trương Trọng Vi sửng sốt. “Ban nãy bà nói chuyện với Nhị thiếu phu nhân cũng là ý của Nhị phu nhân?”.
Thím Nhâm cuống quít xua tay. “Không phải, không phải, là tôi nhớ nhung Nhị thiếu phu nhân, cố ý đến vấn an”.
Quan hệ của bà ta và Lâm Y như thế nào, Trương Trọng Vi rất rõ, không hề tin tưởng, nhưng muốn biết tình hình thực tế thì hỏi Lâm Y là rõ, vì vậy chàng không cố gắng gặng hỏi, đi hướng bên ngoài. “Thím tìm ta có việc gì?”.
Thím Nhâm hôm nay càng nói càng sai, đã hận không thể tự quăng cho mình thêm mấy cái tát, nghe vậy vội nói. “Tôi không biết, Nhị thiếu gia hỏi Nhị phu nhân đi”.
Bọn họ ra ngoài viện, Phương thị đã đợi nóng ruột, trước hung hăng mắng thím Nhâm một trận, lại đề cập với Trương Trọng Vi chuyện nạp thiếp, nói. “Trọng Vi, vì sao Đại phòng phải nhận con về thừa tự? Không phải là vì mong con kế thừa hương khói cho nhà bọn họ hay sao? Nay vợ con kém cỏi không sinh được con trai, chẳng biết Đại phu nhân sẽ suy nghĩ về con như thế nào đâu, nói không chừng còn trưng sắc mặt ra cho con nhìn”.
Trương Trọng Vi kiên nhẫn nói. “Thím, cháu mới hai mươi tuổi, đời còn dài lắm, sao lại không sinh được con trai?”.
Phương thị vội vàng nói tiếp. “Số mạng con đương nhiên có con trai, nghe thím, mau nạp một phòng thiếp để thêm con trai”.
Trương Trọng Vi vội la lên. “Nương tử cháu cũng sinh được con trai vậy, sao phải nạp thiếp?”. Trước kia chàng không muốn nạp thiếp là vì Lâm Y không cho, hiện tại không muốn là vì đã gặp qua quá nhiều nhà có cảnh thê thiếp gà bay chó sủa, thật tình nghĩ đến cuộc sống một vợ một chồng, bởi vậy nói ra phá lệ vang dội.
Phương thị thấy chàng bảo vệ vợ khắp nơi khắp chốn, rất là buồn bực, nhưng lại nói.“Vợ anh rốt cuộc có gì tốt mà khiến anh che chở nó tới vậy? Tôi thấy anh là bị đàn áp quen rồi mới không dám làm chủ việc gì cho mình cả. Anh không muốn nạp thiếp cũng được, vậy nhận con trai của Đại ca anh làm thừa tự đi”.
Trương Bá Lâm xưng anh ta có thể thuận lợi mở học quán ở Tường Phù, ít nhiều có Trương Trọng Vi và Lâm Y tương trợ, đặc biệt là Lâm Y, lấy tiền hồi môn của mình ra giúp đỡ, em dâu tốt như vậy không biết đi đâu tìm nữa.
Trương Trọng Vi tích cực miêu tả con gái mới sinh đáng yêu cỡ nào, bảo rằng mình yêu con gái nhất, không hề cảm thấy tiếc nuối hay thất vọng gì cả.
Thái độ của Phương thị khác hẳn bọn họ dự kiến, chẳng những không nói nửa câu dè bỉu, ngược lại tươi cười đầy mặt. “Con gái tốt lắm, tri kỷ, vợ Trọng Vi ở đâu, thím đi thăm một chút”.
Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đều cảm thấy kì quái, không biết sao hôm nay Phương thị lại thay đổi lớn như vậy. Trương Bá Lâm theo tới cửa phòng sinh, sau đó giữ Trương Trọng Vi lại, nói nhỏ. “Tính tình mẹ anh chúng ta đều biết, chỉ sợ ban nãy tươi cười là giả bộ, đợi cậu đi vào nhớ thông minh chút, đừng để Tam nương vừa sinh con xong liền tức giận”.
Trương Trọng Vi nhớ kĩ, dẫn Phương thị vào phòng ngũ, cũng không cho bà ta ngồi gần, chỉ đặt ghế cách xa xa giường, mời bà ta ngồi xuống. Phương thị cũng là thật vui mừng, nhất định lại gần xem cháu, tự tay ôm trong chốc lát, lấy từ tay thím Nhâm một cái bọc nhỏ, đưa cho Lâm Y. “Đây là tã lót, thêm vài món đồ sơ sinh, đều là của Trọng Vi lúc nhỏ từng dùng, thím không nỡ bỏ, vẫn mang theo vào kinh, bây giờ có công dụng”.
Lâm Y thấy bà ta thái độ hoà ái, không dám tin, nhìn qua Trương Trọng Vi một cái mới nhận lấy bọc tã, ngồi trên giường cúi người cảm ơn bà ta.
Dương thị nghe nói Phương thị đến viện sau, sợ bà ta gây phiền toái cho Lâm Y, vội sai Lưu Hà đến, mời bà ta đi dùng trà. Phương thị nói thầm. “Cháu gái ruột của tôi cũng không để tôi nhìn thêm một chút”. Bà ta một bụng không muốn rời đi, bất đắc dĩ thiếu nợ tiền Dương thị, đành phải theo Lưu Hà đi.
Bà ta vừa rời khỏi, Lâm Y liền hỏi Trương Trọng Vi, giấu không được kinh ngạc. “Thím bị làm sao vậy? Chẳng lẽ thím thật sự thích cháu gái hơn? Sao lúc trước em không nhận ra?”.
Trương Trọng Vi gãi đầu, nói. “Ta cũng chẳng hiểu gì, hôm nay vừa vào cửa thím đã tươi cười, xem ra thật sự nhiệt tình”.
Lâm Y ôm đứa nhỏ, hôn một cái thật kêu, cười nói. “Con gái chúng ta là ngôi sao may mắn mà”. Động tác hơi mạnh, đứa nhỏ tỉnh giấc khóc náo, Trương Trọng Vi vội vàng ôm, vỗ vỗ lưng dỗ dành, còn không quên quay qua trừng mắt Lâm Y, khiến nàng ghen tị với con một hồi.
Phương thị ngồi ở chỗ Dương thị chưa đầy một khắc liền cảm thấy cả người mất tự nhiên, liền dối xưng trong nhà có việc, cáo từ đi ra. Thím Nhâm đỡ bà ta ra cửa viện, lặng lẽ hỏi. “Nhị phu nhân, Nhị thiếu phu nhân sinh con gái, phu nhân thật thích hả?”.
Phương thị nói. “Vợ Trọng Vi nhìn thành thật nhưng khó đối phó hơn vợ trước của Bá Lâm nhiều, lần trước ta đến, cô ta đột nhiên đổi tính, còn biết bỏ tiền riêng cho ta xài, nếu bây giờ sinh con trai, lên mặt nữa, chẳng phải lại quay về lúc trước? Ta thấy cô ta sinh con gái tốt hơn, từ nay về sau phải xuống thấp thái độ, chờ ta kêu Trọng Vi nạp thêm vài thiếp, sinh mấy đứa con trai, cô ta liền không ngóc đầu lên được”.
Thím Nhâm liền khen diệu kế, nịnh Phương thị từ bắc vô nam, lại nhắc nhở bà ta. “Nói suông không bằng làm ngay, sao hôm nay Nhị phu nhân không nói với Nhị thiếu gia luôn?”.
Phương thị nghe xong câu này, tâm tư quả thật rục rịch, thầm nghĩ Lâm Y ít nhất phải ở cữ một tháng nữa, không thể hầu hạ Trương Trọng Vi, lúc này khuyên chàng nạp thiếp đúng là thời cơ tốt. Bà ta ngẫm nghĩ, trên mặt tươi như cây bông, vẫy vẫy tay cho thím Nhâm đi. “Bà đi tìm Nhị thiếu gia, nói ta đứng ngoài cửa chờ”.
Thím Nhâm mừng thầm, vội vàng ra viện sau tìm Trương Trọng Vi. Trong lòng bà ta có tính toán riêng, mắt thấy Nhị phòng suy bại, Đại phòng thăng tiến, bà ta đi theo Phương thị không thể hưởng phúc, không bằng thay đổi chủ nhân, đầu quân vào Đại phòng. Bà ta bước vào sân, nhìn thím Dương mặc quần áo vải vóc tốt, trên đầu cắm trâm, liếc mắt liền nhận ra cuộc sống sung túc, vì thế hâm mộ cực kì, càng kiên định ý tưởng chen vào Đại phòng.
Bởi vì ý định đó, bà ta lên kế hoạch đi tìm Lâm Y trước, lại gọi Trương Trọng Vi sau, nhưng chờ bà ta vào phòng mới phát hiện cả hai đang ở cùng một chỗ, đành phải nháy mắt ra hiệu với Lâm Y. Lâm Y thấy buồn cười, liền nói với Trương Trọng Vi. “Chàng mà không đi ra ngoài, chắc mi mắt thím Nhâm sụp xuống đất luôn quá”.
Trương Trọng Vi cười lớn ra khỏi phòng, thím Nhâm tỏ ra xấu hổ, nói. “Nhị thiếu phu nhân, tôi hảo tâm đến báo tin cho thiếu phu nhân, chỉ là sự tình liên quan tới Nhị thiếu gia, mới cần thiếu gia tạm lánh mặt”.
Lâm Y ôm con, cũng không nhìn bà ta, lơ đễnh nói. “Có gì cần nói thì nói hết đi”.
Thím Nhâm kể cho nàng kế hoạch của Phương thị, tăng thêm phần căng thẳng. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đừng ngại tôi nói khó nghe, phụ nữ chúng ta, một khi đã gả về nhà chồng, nếu muốn đứng vững bước chân, thứ nhất phải có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn, thứ hai phải có con trai. Hai thứ thiếu phu nhân đều không có, nay Nhị phu nhân định giật dây Nhị thiếu gia nạp thiếp, một khi người mới vào cười, làm gì còn chỗ cho Nhị thiếu phu nhân nói chuyện?”.
Lâm Y không cho là đúng, nhưng không thể không thừa nhận, xem hoàn cảnh Đại Tống bây giờ, thím Nhâm quả thật nói đúng chân lý. Nàng liếc mắt quét qua thần sắc thím Nhâm, chậm chạp hỏi. “Vậy theo bà thấy, ta nên làm cái gì bây giờ?”.
Thím Nhâm đang chờ câu này, cười nói. “Không phải tôi khoe khoang, Nhị phu nhân tin tưởng nhất là tôi, Nhị thiếu phu nhân chỉ cần đòi tôi về Đại phòng, để tôi ngày ngày góp lời với Nhị phu nhân, nhất định khiến Nhị phu nhân thay đổi chủ ý”.
Thì ra mục đích nằm ở đây, Lâm Y hừ một tiếng, mọi sự đau khổ nàng phải chịu mười chuyện hết tám là do thím Nhâm bày ra, đòi bà ta về Đại phòng? Nằm mơ tưởng bở. Trong lòng nàng hận, trên mặt vẫn tỉnh như không, cười nói. “Bà chỉ điểm góp lời với Nhị phu nhân, ở Nhị phòng chẳng phải tiện hơn sao? Cần gì phải đến Đại phòng?”.
“Tôi… Tôi…”. Thím Nhâm không bịa ra được cớ nào, đành phải nói. “Tôi thấy chỗ Nhị thiếu phu nhân thiếu nhân thủ, lại đây giúp đỡ hỗ trợ, tôi coi như là kì cựu ở nhà họ Trương, đáng tin cậy hơn những người mới”.
Lâm Y quả quyết cự tuyệt. “Nhà tri huyện thiếu ai cũng không bằng Nhị phòng thiếu bà”.
Thím Nhâm còn muốn nói tiếp, Lâm Y liền chặn đứng. “Đại phòng chúng ta không mở cửa đón chào bà, đừng si tâm vọng tưởng nữa. Bà cũng chớ vì oán ta mà tới chỗ Nhị phu nhân bàn lộng thị phi, chọc giận ta, lời hôm nay bà nói sẽ rơi vào tai Nhị phu nhân”.
Thím Nhâm không ngờ Lâm Y sinh con gái xong lại mạnh mẽ như vậy, sợ rụt cổ, nói. “Tục ngữ có câu sự thật mất lòng, Nhị thiếu phu nhân không nghe tôi khuyên, ngày đau khổ còn nằm phía sau”.
Lâm Y cười lạnh. “Thân phận như bà, có những câu chớ nên thốt ra khỏi miệng, bằng không sẽ là ngỗ nghịch”.
Thanh Mai bưng canh gà đi vào, nghe được hai chữ cuối, la lên. “Ngỗ nghịch? Ai dám ngỗ nghịch?”. Gặp trong phòng ngoại trừ Lâm Y chỉ có thím Nhâm, mới chỉ vào bà ta, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, là bà này nói năng lỗ mãng va chạm thiếu phu nhân?”.
Lâm Y chọn nha hoàn là đúc theo khuôn Thanh Miêu, hiểu được cô cũng là tính tình nóng nảy, liền gật đầu.
Nếu đổi là Thanh Miêu đã xông lên đòi đánh, nhưng Thanh Mai lanh lợi mưu trí, chỉ vào thím Nhâm. “Bà chọc Nhị thiếu phu nhân tức giận, còn không mau theo tôi ra ngoài, ngồi đây chờ bị đánh hả?”.
Thím Nhâm nghe thấy, còn tưởng là giải vây cho mình, vui vẻ theo Thanh Mai đi ra ngoài. Không ngờ vừa bước chân ra, đã bị Thanh Mai giáng cho một cái tát thật mạnh lên mặt, tiếp theo là một tràng mắng. “Người đang nằm ở đó là phu nhân tri huyện, bà có mấy cái đầu mà dám đến giương oai? Thể diện của Nhị phu nhân đều bị bà làm mất sạch sẽ”.
Thím Nhâm đang muốn đưa Phương thị ra hù doạ, đã bị câu sau chặn miệng, rất khó chịu. Bà ta ỷ vào Phương thị tin tưởng, luôn ngang ngược trong nhóm người hầu, không ngờ hôm nay gặp phải địch thủ, vừa tức vừa giận, muốn đi ra tìm viện binh, lại nhớ có chuyện đứng đắn cần làm, vì vậy nén giận đi tìm Trương Trọng Vi trước.
Thanh Mai về phòng, bưng canh gà đút cho Lâm Y uống, nói. “Ban nãy nô tỳ lỗ mãng, xin Nhị thiếu phu nhân trách phạt”.
Lâm Y nhớ tới những việc trước giờ thím Nhâm hại nàng, chỉ hận cái tát chưa đủ mạnh, cắn răng nói. “Lần tới nhớ đánh thêm một cái”.
Thím Nhâm ra sân tìm được Trương Trọng Vi, nhìn bốn bề vắng lặng liền sáp lại gần nói. “Nhị thiếu gia, Nhị phu nhân có việc cần thương lượng với thiếu gia, đang ở cửa viện chờ”.
Trương Trọng Vi sửng sốt. “Ban nãy bà nói chuyện với Nhị thiếu phu nhân cũng là ý của Nhị phu nhân?”.
Thím Nhâm cuống quít xua tay. “Không phải, không phải, là tôi nhớ nhung Nhị thiếu phu nhân, cố ý đến vấn an”.
Quan hệ của bà ta và Lâm Y như thế nào, Trương Trọng Vi rất rõ, không hề tin tưởng, nhưng muốn biết tình hình thực tế thì hỏi Lâm Y là rõ, vì vậy chàng không cố gắng gặng hỏi, đi hướng bên ngoài. “Thím tìm ta có việc gì?”.
Thím Nhâm hôm nay càng nói càng sai, đã hận không thể tự quăng cho mình thêm mấy cái tát, nghe vậy vội nói. “Tôi không biết, Nhị thiếu gia hỏi Nhị phu nhân đi”.
Bọn họ ra ngoài viện, Phương thị đã đợi nóng ruột, trước hung hăng mắng thím Nhâm một trận, lại đề cập với Trương Trọng Vi chuyện nạp thiếp, nói. “Trọng Vi, vì sao Đại phòng phải nhận con về thừa tự? Không phải là vì mong con kế thừa hương khói cho nhà bọn họ hay sao? Nay vợ con kém cỏi không sinh được con trai, chẳng biết Đại phu nhân sẽ suy nghĩ về con như thế nào đâu, nói không chừng còn trưng sắc mặt ra cho con nhìn”.
Trương Trọng Vi kiên nhẫn nói. “Thím, cháu mới hai mươi tuổi, đời còn dài lắm, sao lại không sinh được con trai?”.
Phương thị vội vàng nói tiếp. “Số mạng con đương nhiên có con trai, nghe thím, mau nạp một phòng thiếp để thêm con trai”.
Trương Trọng Vi vội la lên. “Nương tử cháu cũng sinh được con trai vậy, sao phải nạp thiếp?”. Trước kia chàng không muốn nạp thiếp là vì Lâm Y không cho, hiện tại không muốn là vì đã gặp qua quá nhiều nhà có cảnh thê thiếp gà bay chó sủa, thật tình nghĩ đến cuộc sống một vợ một chồng, bởi vậy nói ra phá lệ vang dội.
Phương thị thấy chàng bảo vệ vợ khắp nơi khắp chốn, rất là buồn bực, nhưng lại nói.“Vợ anh rốt cuộc có gì tốt mà khiến anh che chở nó tới vậy? Tôi thấy anh là bị đàn áp quen rồi mới không dám làm chủ việc gì cho mình cả. Anh không muốn nạp thiếp cũng được, vậy nhận con trai của Đại ca anh làm thừa tự đi”.
Tác giả :
A Muội