Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 242: Đòi lại lễ hỏi
Đâu chỉ Dương thị chấn động, Lâm Y cũng kinh ngạc tột độ, Điền thị không phải đã đi cùng thương gia kia về Thiểm Bắc rồi sao, như thế nào lại quay về nữa? Cho dù quay về, sao lại về cùng với Thanh Miêu, chẳng lẽ thương gia kia là Thì Côn mạo danh thế thân, thu Điền thị làm thiếp?
Nàng vừa miên man suy nghĩ, vừa vội vàng chạy đến đại sảnh, nhìn thấy một người phụ nữ quỳ gối giữa nhà, đầu chải tóc kiểu tiên nhân, mặc áo cánh ngắn tới nửa tay màu hồng nhạt, không phải Điền thị thì là ai? Nhưng sao cô ta lại ăn mặc nửa như tỳ nữ, nửa lại như ca kỹ vậy? Lâm Y một bụng dấu hỏi, tiến lên vấn an Dương thị, lại chào Thanh Miêu một câu.
Dương thị sắc mặt thật sự không tốt, Lâm Y đành phải lặng lẽ hỏi Thanh Miêu. “Sao Điền thị lại quay về đây?”.
Thanh Miêu thuật lại nguyên do lần nữa, thì ra cũng ly kì vô cùng. Thương gia Thiểm Bắc kia vốn định mang Điền thị về quê cũ, không ngờ đi được nửa đường thì gặp vợ cả của ông ta xa xôi đến đón, thương gia cảm động vô cùng, muốn lấy lòng vợ cả, liền tìm người môi giới bán Điền thị đi. Nhưng trả giá kì kèo mãi không xong, ông ta lại vội tiếp tục hành trình, không kịp thương lượng, tình cờ gặp gỡ bạn hàng xưa là Thì Côn, liền nhờ anh mang Điền thị về trả lại cho nhà họ Trương, đòi lễ hỏi lại, hẹn tiền đó cứ để ở nhà Thì Côn, chờ một năm sau ông ta vào kinh tới lấy.
Xem ra lại lao tâm tổn sức vì Điền thị một hồi, gả một lần cũng là gả, gả hai lần cũng là gả, chẳng qua phí chút lực thôi, sao Dương thị phải đen mặt? Lâm Y đang nghi hoặc, Dương thị lên tiếng hỏi Điền thị. “Ngày đó đúng là nhận lễ hỏi của thương gia Thiểm Bắc, nhưng quay đầu liền tặng ngươi làm đồ cưới, nay người ta trả ngươi lại, ngươi mau lấy tiền đó ra giao cho Lâm phu nhân trả cho họ”.
Điền thị cúi đầu, không dám nhìn bà, ngập ngừng nói. “Trước khi đi, tiền đã bị vợ cả cướp mất”.
Dương thị tức giận chuyển qua Lâm Y, nói. “Ta thấy nó vào cửa không mang theo hành lý, biết ngay là không có tiền, quả nhiên như vậy”.
Thì ra Dương thị tức giận là vì lễ hỏi, không có tiền đó, lấy gì trả cho thương gia Thiểm Bắc kia? Cho dù Dương thị hào phóng đến đâu đi nữa, khiến bà vô cớ mất trắng một khoản tiền, trong lòng cũng không thoải mái. Lâm Y hỏi Điền thị. “Tiền lễ hỏi chừng sáu quan, tất cả đều bị vợ cả cướp mất?”.
Điền thị vẫn gục đầu như cũ, “Dạ” lí nhí. Dương thị giận tím mặt, thương gia Thiểm Bắc này cũng khinh người quá đáng, đúng là không coi tri huyện Tường Phù ra gì, đuổi một người đã nạp không nói, còn đòi lễ hỏi. Bà có tư cách tức giận, quan nhân của bà là đương nhiệm tri châu Cù Châu, con trai là đương nhiệm tri huyện Tường Phù, muốn xử trí một kẻ thương gia lừa đảo quả thật là dễ như bữa ăn sáng.
Thanh Miêu chịu người nhờ vả, gặp Dương thị phát hoả, vội vã nói. “Tôi và quan nhân đều không biết Điền thị bị đoạt tiền, nếu không đã chẳng mang cô ta về đây, có lẽ có hiểu lầm gì đó, Dương phu nhân thong thả cho chúng tôi hỏi thương gia kia rồi hãy quyết định”.
Dương thị nể mặt Lâm Y, dịu bớt khẩu khí, nói. “Cô nói cho thương gia Thiểm Bắc kia mau chóng trả tiền lại, bằng không không tránh khỏi ra công đường”.
Thanh Miêu vội vàng đứng dậy đáp một tiếng, ngồi xuống tiếp tục dùng trà. Dương thị nghĩ, nếu thật sự cáo quan, Điền thị còn phải làm chứng, bởi vậy tạm thời không thể gả cô ta, bà thương lượng với Lâm Y, tạm giữ Điền thị ở nhà mấy ngày.
Lâm Y suy nghĩ, Điền thị không an phận nhưng đã cho phép cô ta tái giá, thoả mãn tâm nguyện của cô ta rồi, huống hồ trong viện có Dương thị nhìn chằm chằm, hẳn là không xảy ra chuyện gì, vì thế nói. “Tuỳ ý mẫu thân làm chủ”.
Dương thị liền ra lệnh cho Lưu Hà và Lưu Vân đưa Điền thị đến đông sương phòng, vẫn là gian phòng cũ lúc trước, dặn dò hai người khoá cửa chặt chẽ, không cho phép Điền thị ra cửa nửa bước.
Dương thị sắp xếp Điền thị xong, không còn việc gì nữa, liền khoát tay cho chị em Lâm Y lui ra ngoài.
Lâm Y dẫn Thanh Miêu ra viện sau, rửa tay ngồi lên ghế. Thanh Miêu vẫn giống như trước, bày bát đũa chia thức ăn cho Lâm Y, Lâm Y ngạc nhiên ngăn cản hồi lâu mới chịu ngồi xuống, cô nhìn nha hoàn mới Thanh Mai, hỏi. “Nhìn cũng thành thật, không biết tỷ tỷ dùng có thuận tay không?”.
Lâm Y mân miệng bật cười, thì ra Thanh Miêu cũng là một người hay ghen, mới nói. “Có thuận tay mấy cũng không tri kỉ bằng muội muội”.
Thanh Miêu ngượng ngùng, cúi đầu uống rượu, Lâm Y nhìn cô có chuyện muốn tâm sự, liền cho Thanh Mai lui ra canh cửa.
Thanh Miêu thở dài. “Thật ra Điền thị cũng tội nghiệp, nhưng cách cô ta hành động thật khiến người ta kính không nổi”.
Lâm Y lắp bắp kinh hãi, vội hỏi. “Cô ta lại gây chuyện gì?”.
Thanh Miêu cắn răng hận nói. “Lúc trước cô ta vọng tưởng tiến vào nhà họ Thì, lão gia nhà em đã nói cho em biết”.
Thì ra là chuyện cũ lúc xưa, Lâm Y nhẹ nhàng thở ra, an ủi cô. “Đã là chuyện quá khứ rồi, cô ta cũng không cố ý đâu, chỉ là quá muốn gả người thôi”.
Tính tình Thanh Miêu vẫn nóng như lửa hệt hồi trước, dập chén đũa xuống bàn, nói.“Nếu ả trở nên an phận thủ thường em cũng lười so đo chuyện trước kia, nhưng trên đường em và lão gia mang ả về Tường Phù, ả liền đổi gió tìm cách rúc vào người lão gia nhà em, tâm tư viết rõ ràng ràng trên mặt, làm như không ai biết vậy”.
Lâm Y vừa bình tĩnh lại, lập tức liền bốc lửa lên đầu, cả giận. “Hồ nháo, cô ta nói muốn tái giá, Đại phu nhân đồng ý, cô ta nói thà làm thiếp nhà giàu không làm vợ nhà nghèo, Đại phu nhân cũng đồng ý, mọi chuyện đều thoả mãn tâm nguyện của cô ta, vì sao còn hồ nháo như vậy?”.
Lâm Y tức giận, ngược lại Thanh Miêu phì cười. “Đúng là do lão gia nhà em đào hoa quá”.
Lâm Y kinh ngạc nói. “Vừa ban nãy em tức giận ghê gớm, đảo mắt liền cười được?”.
Thanh Miêu không cho là đúng, nói. “Em chỉ hận Điền thị không biết tự trọng thôi, cũng không phải lo lắng, lão gia nhà em chướng mắt ả, bằng không việc này sao em biết được, đều là lão gia nói cho em”.
Lâm Y trêu ghẹo cô. “Xem em kìa, một cái lão gia nhà em, hai cái lão gia nhà em, hẳn là trên đường cầm sắt hoà minh, thật sự tương đắc?”.
Thanh Miêu e lệ, đỏ mặt không để ý tới nàng, tự gắp thức ăn ăn, qua một lúc, đột nhiên nói. “Tỷ tỷ khuyên Đại phu nhân mau chóng gả Điền thị đi thôi, người như vậy đặt trong nhà đúng là khiến người khác lo lắng”.
Lâm Y nói. “Thì bởi, nhưng chuyện lễ hỏi thật là bực bội, vẫn chờ giải quyết xong hãy nói”.
Thanh Miêu nói tiếp. “Em thấy việc này mờ ám lắm, thương gia Thiểm Bắc kia giàu có dữ dội, cớ sao phải ham sáu quan lễ hỏi, hơn nữa hằng năm ông ta đều vào kinh buôn bán, sao phải chặt đứt sinh cơ, đắc tội tri huyện Tường Phù?”.
Lâm Y thấy có lý, nhưng sáu quan tiền nặng trịch mấy chục cân, Điền thị giấu ở đâu được? Thanh Miêu cũng hiểu được việc này kì quái, bọn họ mang Điền thị về Tường Phù, dọc đường không hề thấy cô ta chất chứa tiền tài ở đâu cả, chẳng lẽ thật sự vợ cả của thương gia Thiểm Bắc ghen tuông mờ mắt, hận quá đoạt đi?
Hai người đoán tới đoán lui cũng vô dụng, hết thảy phải chờ thương gia Thiểm Bắc giải thích, Thanh Miêu là người gấp gáp, uống vội vài chén rượu liền cáo từ, ra viện trước kéo Thì Côn về hỏi han tung tích thương gia Thiểm Bắc, bảo rằng việc này nếu giải quyết không ổn thoả, cô cũng không còn mặt mũi nào tới nhà họ Trương nữa.
Thì Côn nghe nhắc tới việc này cũng tức lắm, hôm nay đi định bụng bàn bạc với vợ chồng Trương Trọng Vi chuyện khách sạn, làm sao biết được nửa đường lại nhảy ra vấn đề này. Sáu quan tiền lễ hỏi liên quan tới danh dự thương gia Thiểm Bắc, cùng là thương nhân, Thì Côn hiểu được ý nghĩa nặng nhẹ của chuyện này, bởi vậy dù phiền lắm, vẫn thu xếp viết thư, cho người ra roi thúc ngựa đuổi theo thương gia Thiểm Bắc.
Nhà họ Trương.
Lâm Y gặp Điền thị bị nhốt, không thể biến hoá ra gì được, mới gác lại chuyện của cô ta, đóng cửa thương lượng với Trương Trọng Vi chuyện bán khách sạn.
Nói đến khách sạn, Trương Trọng Vi tâm tình phức tạp, biểu cảm cũng trở nên quái dị, nói. “Thì Côn thật sự là cáo già, nhìn chằm chằm khách sạn chúng ta, vừa nghe muốn bán liền lôi ra cam kết của láng giềng đã ấn dấu tay”.
Lâm Y nghe xong cũng kinh ngạc, tự đáy lòng bội phục. “Kinh nghiệm giao tiếp lão thành như vậy, bớt đi bao nhiêu bước phiền phức”.
Trương Trọng Vi tuy không ghen tị Thì Côn như trước nữa, nhưng thấy nương tử khen anh ta vẫn không nhịn được tị nạnh, hắt nước lạnh nói. “Chỉ có láng giềng đồng ý thì đã đủ đâu, trong tộc phải kí tên nữa”.
Nay Lâm Y đã biết chàng hay ghen tuông, lười so đo với chàng, nói. “Trong tộc đều ở Tứ Xuyên, chỉ có Nhị phòng ở kinh thành, nhờ bọn họ kí tên vậy. Chuyện này có thể phiền tri huyện đại nhân đích thân đi một chuyến được không?”.
Trương Trọng Vi hiện ra tính trẻ con, xoay qua chỗ khác, nói. “Nói Thì Côn đi đi”.
Lâm Y nhịn cười, kéo lỗ tai chàng, miệng dỗ dành. “Để cậu ta đi, nhất định ồn ào thế nhân đều biết, chàng đã quên rồi sao, chuyện này phải gạt mẫu thân nữa”.
Trương Trọng Vi thật đúng đã quên mất, nghe vậy sợ nhảy dựng, không còn tâm tư phân cao thấp với Thì Côn nữa, chống đầu, tim đập thịch thịch. Nhờ Nhị phòng kí tên, sợ Phương thị sẽ biết, tính tình bà ta thích rêu rao, cho dù không rêu rao thì gặp ai cũng phải khoe ra hai ba câu, sự việc sớm muộn sẽ rơi vào tai Dương thị.
Trương Trọng Vi càng nghĩ càng thấy đáng sợ, nếu Dương thị biết hai vợ chồng tham ô tiền bạc, khẳng định sẽ tức giận, dần xa cách đi. Chàng không muốn cục diện thay đổi theo hướng đó, thương lượng với Lâm Y. “Nương tử, đầu óc em luôn linh mẫn, mau ngẫm xem biện pháp nào để chuyện kí tên trong tộc thím đừng biết?”.
Lâm Y làm bộ nghe không hiểu, hỏi ngược lại. “Vì sao không để thím biết? Thím là mẹ ruột của chàng mà”.
Trương Trọng Vi nói. “Vì giấu mẫu thân chứ sao nữa, tính tình thím thẳng thắng, lỡ đâu nói lộ ra thì sao?”.
Lâm Y sao lại không hiểu tính Phương thị được, nhưng nàng làm dâu đã lâu, học khôn hơn, biết được có một vài thứ ai nói cũng được, duy con dâu không được phép nói, bởi vậy cố ý dụ Trương Trọng Vi tự suy nghĩ cẩn thận, thấy được nguy cơ.
Nếu Trương Trọng Vi có tính toán gạt Phương thị, Lâm Y liền vui lòng hiến kế. “Nhị phòng do thúc thúc làm chủ, Đại ca cũng kín miệng, chàng ra tửu lâu bao một mỹ các, mời bọn họ tới uống rượu, tiện đường xin phép thúc thúc kí tên, cho họ ít tiền tạ lễ, dặn thúc thúc gạt thím đi, bọn họ sẽ đồng ý thôi”.
Trương Trọng Vi thấy chủ ý không tệ, hôn lên má nàng một cái, biểu đạt lòng biết ơn, lại nói. “Ca ca dạy học ở chỗ La muội phu, không chiêu mộ được đệ tử, mệt La muội phu phải bớt tiền học phí cho ca ca, hai người sống không hề như ý”.
Nàng vừa miên man suy nghĩ, vừa vội vàng chạy đến đại sảnh, nhìn thấy một người phụ nữ quỳ gối giữa nhà, đầu chải tóc kiểu tiên nhân, mặc áo cánh ngắn tới nửa tay màu hồng nhạt, không phải Điền thị thì là ai? Nhưng sao cô ta lại ăn mặc nửa như tỳ nữ, nửa lại như ca kỹ vậy? Lâm Y một bụng dấu hỏi, tiến lên vấn an Dương thị, lại chào Thanh Miêu một câu.
Dương thị sắc mặt thật sự không tốt, Lâm Y đành phải lặng lẽ hỏi Thanh Miêu. “Sao Điền thị lại quay về đây?”.
Thanh Miêu thuật lại nguyên do lần nữa, thì ra cũng ly kì vô cùng. Thương gia Thiểm Bắc kia vốn định mang Điền thị về quê cũ, không ngờ đi được nửa đường thì gặp vợ cả của ông ta xa xôi đến đón, thương gia cảm động vô cùng, muốn lấy lòng vợ cả, liền tìm người môi giới bán Điền thị đi. Nhưng trả giá kì kèo mãi không xong, ông ta lại vội tiếp tục hành trình, không kịp thương lượng, tình cờ gặp gỡ bạn hàng xưa là Thì Côn, liền nhờ anh mang Điền thị về trả lại cho nhà họ Trương, đòi lễ hỏi lại, hẹn tiền đó cứ để ở nhà Thì Côn, chờ một năm sau ông ta vào kinh tới lấy.
Xem ra lại lao tâm tổn sức vì Điền thị một hồi, gả một lần cũng là gả, gả hai lần cũng là gả, chẳng qua phí chút lực thôi, sao Dương thị phải đen mặt? Lâm Y đang nghi hoặc, Dương thị lên tiếng hỏi Điền thị. “Ngày đó đúng là nhận lễ hỏi của thương gia Thiểm Bắc, nhưng quay đầu liền tặng ngươi làm đồ cưới, nay người ta trả ngươi lại, ngươi mau lấy tiền đó ra giao cho Lâm phu nhân trả cho họ”.
Điền thị cúi đầu, không dám nhìn bà, ngập ngừng nói. “Trước khi đi, tiền đã bị vợ cả cướp mất”.
Dương thị tức giận chuyển qua Lâm Y, nói. “Ta thấy nó vào cửa không mang theo hành lý, biết ngay là không có tiền, quả nhiên như vậy”.
Thì ra Dương thị tức giận là vì lễ hỏi, không có tiền đó, lấy gì trả cho thương gia Thiểm Bắc kia? Cho dù Dương thị hào phóng đến đâu đi nữa, khiến bà vô cớ mất trắng một khoản tiền, trong lòng cũng không thoải mái. Lâm Y hỏi Điền thị. “Tiền lễ hỏi chừng sáu quan, tất cả đều bị vợ cả cướp mất?”.
Điền thị vẫn gục đầu như cũ, “Dạ” lí nhí. Dương thị giận tím mặt, thương gia Thiểm Bắc này cũng khinh người quá đáng, đúng là không coi tri huyện Tường Phù ra gì, đuổi một người đã nạp không nói, còn đòi lễ hỏi. Bà có tư cách tức giận, quan nhân của bà là đương nhiệm tri châu Cù Châu, con trai là đương nhiệm tri huyện Tường Phù, muốn xử trí một kẻ thương gia lừa đảo quả thật là dễ như bữa ăn sáng.
Thanh Miêu chịu người nhờ vả, gặp Dương thị phát hoả, vội vã nói. “Tôi và quan nhân đều không biết Điền thị bị đoạt tiền, nếu không đã chẳng mang cô ta về đây, có lẽ có hiểu lầm gì đó, Dương phu nhân thong thả cho chúng tôi hỏi thương gia kia rồi hãy quyết định”.
Dương thị nể mặt Lâm Y, dịu bớt khẩu khí, nói. “Cô nói cho thương gia Thiểm Bắc kia mau chóng trả tiền lại, bằng không không tránh khỏi ra công đường”.
Thanh Miêu vội vàng đứng dậy đáp một tiếng, ngồi xuống tiếp tục dùng trà. Dương thị nghĩ, nếu thật sự cáo quan, Điền thị còn phải làm chứng, bởi vậy tạm thời không thể gả cô ta, bà thương lượng với Lâm Y, tạm giữ Điền thị ở nhà mấy ngày.
Lâm Y suy nghĩ, Điền thị không an phận nhưng đã cho phép cô ta tái giá, thoả mãn tâm nguyện của cô ta rồi, huống hồ trong viện có Dương thị nhìn chằm chằm, hẳn là không xảy ra chuyện gì, vì thế nói. “Tuỳ ý mẫu thân làm chủ”.
Dương thị liền ra lệnh cho Lưu Hà và Lưu Vân đưa Điền thị đến đông sương phòng, vẫn là gian phòng cũ lúc trước, dặn dò hai người khoá cửa chặt chẽ, không cho phép Điền thị ra cửa nửa bước.
Dương thị sắp xếp Điền thị xong, không còn việc gì nữa, liền khoát tay cho chị em Lâm Y lui ra ngoài.
Lâm Y dẫn Thanh Miêu ra viện sau, rửa tay ngồi lên ghế. Thanh Miêu vẫn giống như trước, bày bát đũa chia thức ăn cho Lâm Y, Lâm Y ngạc nhiên ngăn cản hồi lâu mới chịu ngồi xuống, cô nhìn nha hoàn mới Thanh Mai, hỏi. “Nhìn cũng thành thật, không biết tỷ tỷ dùng có thuận tay không?”.
Lâm Y mân miệng bật cười, thì ra Thanh Miêu cũng là một người hay ghen, mới nói. “Có thuận tay mấy cũng không tri kỉ bằng muội muội”.
Thanh Miêu ngượng ngùng, cúi đầu uống rượu, Lâm Y nhìn cô có chuyện muốn tâm sự, liền cho Thanh Mai lui ra canh cửa.
Thanh Miêu thở dài. “Thật ra Điền thị cũng tội nghiệp, nhưng cách cô ta hành động thật khiến người ta kính không nổi”.
Lâm Y lắp bắp kinh hãi, vội hỏi. “Cô ta lại gây chuyện gì?”.
Thanh Miêu cắn răng hận nói. “Lúc trước cô ta vọng tưởng tiến vào nhà họ Thì, lão gia nhà em đã nói cho em biết”.
Thì ra là chuyện cũ lúc xưa, Lâm Y nhẹ nhàng thở ra, an ủi cô. “Đã là chuyện quá khứ rồi, cô ta cũng không cố ý đâu, chỉ là quá muốn gả người thôi”.
Tính tình Thanh Miêu vẫn nóng như lửa hệt hồi trước, dập chén đũa xuống bàn, nói.“Nếu ả trở nên an phận thủ thường em cũng lười so đo chuyện trước kia, nhưng trên đường em và lão gia mang ả về Tường Phù, ả liền đổi gió tìm cách rúc vào người lão gia nhà em, tâm tư viết rõ ràng ràng trên mặt, làm như không ai biết vậy”.
Lâm Y vừa bình tĩnh lại, lập tức liền bốc lửa lên đầu, cả giận. “Hồ nháo, cô ta nói muốn tái giá, Đại phu nhân đồng ý, cô ta nói thà làm thiếp nhà giàu không làm vợ nhà nghèo, Đại phu nhân cũng đồng ý, mọi chuyện đều thoả mãn tâm nguyện của cô ta, vì sao còn hồ nháo như vậy?”.
Lâm Y tức giận, ngược lại Thanh Miêu phì cười. “Đúng là do lão gia nhà em đào hoa quá”.
Lâm Y kinh ngạc nói. “Vừa ban nãy em tức giận ghê gớm, đảo mắt liền cười được?”.
Thanh Miêu không cho là đúng, nói. “Em chỉ hận Điền thị không biết tự trọng thôi, cũng không phải lo lắng, lão gia nhà em chướng mắt ả, bằng không việc này sao em biết được, đều là lão gia nói cho em”.
Lâm Y trêu ghẹo cô. “Xem em kìa, một cái lão gia nhà em, hai cái lão gia nhà em, hẳn là trên đường cầm sắt hoà minh, thật sự tương đắc?”.
Thanh Miêu e lệ, đỏ mặt không để ý tới nàng, tự gắp thức ăn ăn, qua một lúc, đột nhiên nói. “Tỷ tỷ khuyên Đại phu nhân mau chóng gả Điền thị đi thôi, người như vậy đặt trong nhà đúng là khiến người khác lo lắng”.
Lâm Y nói. “Thì bởi, nhưng chuyện lễ hỏi thật là bực bội, vẫn chờ giải quyết xong hãy nói”.
Thanh Miêu nói tiếp. “Em thấy việc này mờ ám lắm, thương gia Thiểm Bắc kia giàu có dữ dội, cớ sao phải ham sáu quan lễ hỏi, hơn nữa hằng năm ông ta đều vào kinh buôn bán, sao phải chặt đứt sinh cơ, đắc tội tri huyện Tường Phù?”.
Lâm Y thấy có lý, nhưng sáu quan tiền nặng trịch mấy chục cân, Điền thị giấu ở đâu được? Thanh Miêu cũng hiểu được việc này kì quái, bọn họ mang Điền thị về Tường Phù, dọc đường không hề thấy cô ta chất chứa tiền tài ở đâu cả, chẳng lẽ thật sự vợ cả của thương gia Thiểm Bắc ghen tuông mờ mắt, hận quá đoạt đi?
Hai người đoán tới đoán lui cũng vô dụng, hết thảy phải chờ thương gia Thiểm Bắc giải thích, Thanh Miêu là người gấp gáp, uống vội vài chén rượu liền cáo từ, ra viện trước kéo Thì Côn về hỏi han tung tích thương gia Thiểm Bắc, bảo rằng việc này nếu giải quyết không ổn thoả, cô cũng không còn mặt mũi nào tới nhà họ Trương nữa.
Thì Côn nghe nhắc tới việc này cũng tức lắm, hôm nay đi định bụng bàn bạc với vợ chồng Trương Trọng Vi chuyện khách sạn, làm sao biết được nửa đường lại nhảy ra vấn đề này. Sáu quan tiền lễ hỏi liên quan tới danh dự thương gia Thiểm Bắc, cùng là thương nhân, Thì Côn hiểu được ý nghĩa nặng nhẹ của chuyện này, bởi vậy dù phiền lắm, vẫn thu xếp viết thư, cho người ra roi thúc ngựa đuổi theo thương gia Thiểm Bắc.
Nhà họ Trương.
Lâm Y gặp Điền thị bị nhốt, không thể biến hoá ra gì được, mới gác lại chuyện của cô ta, đóng cửa thương lượng với Trương Trọng Vi chuyện bán khách sạn.
Nói đến khách sạn, Trương Trọng Vi tâm tình phức tạp, biểu cảm cũng trở nên quái dị, nói. “Thì Côn thật sự là cáo già, nhìn chằm chằm khách sạn chúng ta, vừa nghe muốn bán liền lôi ra cam kết của láng giềng đã ấn dấu tay”.
Lâm Y nghe xong cũng kinh ngạc, tự đáy lòng bội phục. “Kinh nghiệm giao tiếp lão thành như vậy, bớt đi bao nhiêu bước phiền phức”.
Trương Trọng Vi tuy không ghen tị Thì Côn như trước nữa, nhưng thấy nương tử khen anh ta vẫn không nhịn được tị nạnh, hắt nước lạnh nói. “Chỉ có láng giềng đồng ý thì đã đủ đâu, trong tộc phải kí tên nữa”.
Nay Lâm Y đã biết chàng hay ghen tuông, lười so đo với chàng, nói. “Trong tộc đều ở Tứ Xuyên, chỉ có Nhị phòng ở kinh thành, nhờ bọn họ kí tên vậy. Chuyện này có thể phiền tri huyện đại nhân đích thân đi một chuyến được không?”.
Trương Trọng Vi hiện ra tính trẻ con, xoay qua chỗ khác, nói. “Nói Thì Côn đi đi”.
Lâm Y nhịn cười, kéo lỗ tai chàng, miệng dỗ dành. “Để cậu ta đi, nhất định ồn ào thế nhân đều biết, chàng đã quên rồi sao, chuyện này phải gạt mẫu thân nữa”.
Trương Trọng Vi thật đúng đã quên mất, nghe vậy sợ nhảy dựng, không còn tâm tư phân cao thấp với Thì Côn nữa, chống đầu, tim đập thịch thịch. Nhờ Nhị phòng kí tên, sợ Phương thị sẽ biết, tính tình bà ta thích rêu rao, cho dù không rêu rao thì gặp ai cũng phải khoe ra hai ba câu, sự việc sớm muộn sẽ rơi vào tai Dương thị.
Trương Trọng Vi càng nghĩ càng thấy đáng sợ, nếu Dương thị biết hai vợ chồng tham ô tiền bạc, khẳng định sẽ tức giận, dần xa cách đi. Chàng không muốn cục diện thay đổi theo hướng đó, thương lượng với Lâm Y. “Nương tử, đầu óc em luôn linh mẫn, mau ngẫm xem biện pháp nào để chuyện kí tên trong tộc thím đừng biết?”.
Lâm Y làm bộ nghe không hiểu, hỏi ngược lại. “Vì sao không để thím biết? Thím là mẹ ruột của chàng mà”.
Trương Trọng Vi nói. “Vì giấu mẫu thân chứ sao nữa, tính tình thím thẳng thắng, lỡ đâu nói lộ ra thì sao?”.
Lâm Y sao lại không hiểu tính Phương thị được, nhưng nàng làm dâu đã lâu, học khôn hơn, biết được có một vài thứ ai nói cũng được, duy con dâu không được phép nói, bởi vậy cố ý dụ Trương Trọng Vi tự suy nghĩ cẩn thận, thấy được nguy cơ.
Nếu Trương Trọng Vi có tính toán gạt Phương thị, Lâm Y liền vui lòng hiến kế. “Nhị phòng do thúc thúc làm chủ, Đại ca cũng kín miệng, chàng ra tửu lâu bao một mỹ các, mời bọn họ tới uống rượu, tiện đường xin phép thúc thúc kí tên, cho họ ít tiền tạ lễ, dặn thúc thúc gạt thím đi, bọn họ sẽ đồng ý thôi”.
Trương Trọng Vi thấy chủ ý không tệ, hôn lên má nàng một cái, biểu đạt lòng biết ơn, lại nói. “Ca ca dạy học ở chỗ La muội phu, không chiêu mộ được đệ tử, mệt La muội phu phải bớt tiền học phí cho ca ca, hai người sống không hề như ý”.
Tác giả :
A Muội