Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 134: Chuẩn bị mở điếm
Chủ tớ ba người về nhà, tiếp tục thương thảo chuyện mở tửu điếm. Phía đông kinh thành nhiều cước điếm, rải rác khắp phố lớn ngõ nhỏ, trà rượu là thứ quan trọng nhất thì đã có chính điếm cung cấp, còn có người môi giới cung cấp thức nhắm, khiến cho việc mở cước điếm trở nên thực sự dễ dàng. Tuy rằng vị trí mở điếm vẫn chưa có tin tức, nhưng Lâm Y vẫn hưng trí bừng bừng, nói. “Cước điếm thật sự nói mở là mở được, khó trách đầu đường cuối ngõ chỗ nào cũng có”.
Trương Trọng Vi bị cảm xúc của nàng cuốn hút, cười. “Tửu điếm của nương tử không thể mở ở phố xá sầm uất, tiền thuê mặt tiền cũng có thể tiết kiệm không ít”.
Thanh Miêu ra chỗ cửa sổ, chỉ ra ngoài. “Em thấy nơi này không tệ, hay là cải cách phòng hạ đẳng em đang ở thành mặt tiền cửa hàng?”.
Trương Trọng Vi nghi ngờ. “Mở ở trong này, làm sao có người đến?”.
Thanh Miêu nói. “Ngõ nhỏ chúng ta ở cũng có không ít các nương tử, sao lại không có ai đến?”.
Trương Trọng Vi bác bỏ. “Chỉ có những người thuê phòng thượng đẳng ở đằng trước là dư dả chút, còn lại đều ăn bữa nay lo bữa mai, nào có tiền dư đến uống rượu”.
Lâm Y cũng không đồng ý, nói. “Chúng ta đang định chuyển nhà, còn mở điếm ở đây làm chi”.
Mặc dù nàng không ủng hộ đề nghị của Thanh Miêu, nhưng vì thế mà nàng nảy ra được một ý tưởng, sao không tìm nơi nào rộng một chút, đằng trước mở tửu điếm, đằng sau nhà mình ở, chẳng phải tiện lắm sao. Nàng kể ý tưởng đó cho Trương Trọng Vi nghe, Trương Trọng Vi cảm thấy rất tốt, nói. “Vừa hay chúng ta phải chuyển nhà, tìm nơi nào có nhiều quan to quý nhân ở, thuê một gian nhà”.
Chàng là lo vấn đề hút khách, ý tưởng không sai, nhưng nơi quan to quý nhân ở, phòng ốc nhất định đắt đỏ, Lâm Y không khỏi do dự.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Nói em đừng bảo ta xạo, Âu Dương hàn lâm, hiện giờ là Âu Dương phủ doãn, còn có thượng cấp của ta Vương hàn lâm, đều thuê nhà trong ngõ nhỏ, phòng còn chẳng bằng gian của chúng ta bây giờ nữa”.
Lâm Y nghi ngờ. “Nếu đều là quan nghèo, chúng ta mở cước điếm ở gần đó, làm gì có ai chịu tiêu tiền?”.
Trương Trọng Vi nói. “Bọn họ mặc dù không giàu có, nhưng cũng không thể nói là nghèo, chẳng qua không có tiền mua nhà mà thôi, phải trách giá nhà ở Đông Kinh cao quá sức chịu đựng”.
Lâm Y chậm rãi gật gù, nói. “Phu nhân nhà quan lại, hẳn là phong nhã hơn vợ thương nhân nhiều, ở nhà cũng nhàn nhã không có gì để làm, thường thường đến tiệm uống hai chén cũng là có”.
Trương Trọng Vi nói tiếp. “Sao mà không có việc gì, nghe nói bọn họ thường xuyên xã giao với nhau, mấy ngày trước còn có đồng nghiệp thay mặt phu nhân hỏi thăm em, chắc là muốn mời em đến chung vui”.
Lâm Y càng nghe càng hưng phấn. “Chàng nói bọn họ đều thuê nhà để ở, không có chỗ tụ hội, không bằng đến cước điếm nhà chúng ta, em sẽ tính giá rẻ cho bọn họ”.
Trương Trọng Vi cẩn trọng, đề nghị. “Nương tử, em vẫn nên tính toán phí tổn trước”.
Thanh Miêu lập tức trải giấy mài mực, Lâm Y ngồi xuống bàn, bắt đầu ghi lại chi tiết : tiền thuê nhà, trà rượu, bàn ghế và quầy; lò hâm rượu, củi lửa; tách chén uống rượu tám bộ; nhân công.
Trương Trọng Vi nói. “Ta thấy chi phí cũng không nhỏ, em cứ tìm hiểu trước giá cả rồi hẵng nhận lời”.
Câu này có lý, Lâm Y giao nhiệm vụ này cho Thanh Miêu, Thanh Miêu sợ nhất là ở không, nghe nói có việc làm, vô cùng cao hứng, nhét danh sách chi tiết vào tay áo, lập tức phải ra ngõ hỏi thăm giá bàn ghế.
Lâm Y cũng giao nhiệm vụ cho Trương Trọng Vi, khi chàng đi làm việc hãy hỏi thăm các đồng nghiệp tin tức chuyện thuê nhà, lại dặn dò chàng không được nói cho người ta biết bọn họ sắp mở tửu điếm, miễn cho người khác thấy được thương cơ, nhanh chân chiếm trước.
Lâm Y hiện giờ cũng là phu nhân nhà quan lại, không thể so với lúc ở nông thôn, mọi chuyện đều tự mình ra tay, Trương Trọng Vi không cùng, nàng cũng không thể chạy khắp nơi, bởi vậy chờ nàng phân công công việc xong, phát hiện bản thân hóa ra lại là người thanh nhàn nhất, mặc dù không quen lắm, nhưng cũng đành bó tay, đành phải học hỏi Thanh Miêu tay nghề, ở nhà làm củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương.
Thanh Miêu ban ngày đi khắp nơi hỏi thăm giá cả, vơ vét tin tức, buổi tối ra chợ đêm, bán củ cải và sùng thảo Lâm Y làm. Đồ nhắm gửi bán ở tửu quán nhỏ đối diện cũng tiêu thụ vô cùng tốt, bà bà mỗi ngày phải đến bưng hơn mười mâm, tăng thêm chút thu nhập cho bọn họ.
Qua hai ba ngày, Thanh Miêu hỏi thăm giá cả đầy đủ hết, báo lại cho Lâm Y biết. Cô lấy tờ danh sách trong lòng ra, đưa cho Lâm Y, cười nói. “Ít nhiều có Nhị thiếu phu nhân dạy em viết chữ, bằng không nhiều thứ như thế, em không nhớ hết”.
Lâm Y mở tờ báo giá ra, trước xem trà rượu thế nào, các chính điếm lớn đều có rượu vàng thô để bán, mỗi cân mười văn tới ba mươi văn.
Nàng lắc đầu. “Muốn tiếp đãi các vị phu nhân nương tử có uy tín danh dự, không thể lấy rượu chất lượng kém như vậy được, nếu sợ đầu tư vốn quá nhiều bị lỗ, chẳng sợ ít chủng loại một chút cũng không thể lấy rượu quá kém”.
Thanh Miêu gật đầu, dụng tâm ghi nhớ.
Lại nhìn giá bàn ghế và quầy, Thanh Miêu cẩn thận, mỗi loại hình thức còn đơn giản vẽ lại, bàn là bàn bát tiên, ghế là ghế đẩu tròn hoặc vuông, quầy không khác với tửu quán nhỏ đối diện là bao.
Lâm Y cực muốn đặt làm ghế cao ngồi tại quầy, cẩn thận suy nghĩ một phen, cảm thấy quá mức khác biệt, chỉ sợ các phu nhân không thích, đành thôi. Ghế cao không được, quầy nhưng thật ra có thể thay đổi đôi chút, Bắc Tống đã có bình kiểu để đựng rượu, Lâm Y muốn đóng một loạt kệ ô vuông dựng vào tường đằng sau quầy, dùng để đặt các loại rượu ngon.
Thanh Miêu nghe ý tưởng của nàng, do dự nói. “Nhị thiếu phu nhân, kệ ô vuông thì không khó làm, nhưng thiếu phu nhân dựng cả một tường rượu, ai mà biết loại nào là loại nào?”.
Lâm Y nói. “Ghi tên rượu bên dưới là được, có gì khó đâu?”.
Thanh Miêu buồn cười nói. “Nhị thiếu phu nhân, các vị phu nhân nhà chúng ta đều biết chữ, nhưng những phu nhân không biết chữ cũng rất nhiều đó”.
Vấn đề này không khó giải quyết, Lâm Y nghĩ nghĩ, nói. “Bình rượu chỉ là vật trang trí, có thể kích thích khách hàng hỏi là được, phu nhân nào không biết chữ, em có thể nói cho bà ấy biết”.
Thanh Miêu cười. “Em biết chữ, cái này không khó. Sau này chúng ta tuyển người làm, chỉ sợ không tìm được ai biết chữ”.
Lâm Y nói. “Chuyện nào có đáng gì, bảo bọn họ nhớ kĩ vị trí các bình rượu là được”.
Thanh Miêu vui mừng nói. “Vẫn là Nhị thiếu phu nhân có chủ ý”.
Lâm Y nhìn giá, Thanh Miêu căn cứ nguyên tắc tiết kiệm, chọn đều là rẻ nhất, bàn bát tiên mỗi cái một trăm văn, ghế đẩu tròn vuông đều giống nhau, giá bốn mươi văn.
Lâm Y gõ ngón tay xuống bàn, hỏi. “Người bán cái bàn này là thợ mộc làm ra nó sao?”.
Thanh Miêu gật đầu. “Đúng vậy, bằng không đã chẳng rẻ như thế”.
Lâm Y lại hỏi. “Nếu đặt làm, có phải đắt hơn không?”.
Thanh Miêu lắc đầu. “Cái này em không biết, phải hỏi đã, Nhị thiếu phu nhân muốn đặt làm gì?”.
Lâm Y đặt bút, vẽ ra cho cô xem, bàn bát tiên sửa thành hình chữ nhật, để khách có thể ngồi đối diện, tiện nói chuyện phiếm; ghế đẩu ngồi lâu thì mỏi, bởi vậy sửa thành ghế có tựa lưng, nhưng ghế dựa ở Bắc Tống đa số đều là ghế gập, phí công lại choáng chỗ, bởi vậy Lâm Y chỉ vẽ mẫu ghế bành hình thức đơn giản.
Thứ này Thanh Miêu vừa thấy liền biết, nghĩ bụng thợ mộc nhất định làm được, vì thế cuộn bản vẽ lại, chờ nghe ý kiến khác từ Lâm Y rồi lại ra ngoài hỏi.
Lâm Y tiếp tục xem báo giá, kế tiếp là công cụ hâm nóng rượu, nàng nhớ đến lúc tìm hiểu thông tin ở tửu điếm, nói. “Ta thấy tửu điếm dù lớn hay nhỏ đều có một tẩu tẩu chuyên môn hâm rượu, có gì cần chú ý không?”.
Thanh Miêu đáp. “Rượu lạnh không ngon, người ở đây bất luận trời nóng hay lạnh đều phải hâm nóng xong mới bưng rượu lên”.
Lâm Y lại hỏi. “Em biết hâm nóng rượu không?”.
Thanh Miêu đáp. “Em không, nhưng nghĩ đến chắc là không khó, thử vài lần sẽ biết”.
Trương Trọng Vi từ Hàn Lâm viện về, nghe thấy lời này, liên tục lắc đầu. “Hâm nóng rượu phải chú ý nhiều thứ lắm, lạnh quá không được, nóng quá cũng không được, tửu điếm nhà nào có ‘đảo rượu’ tốt, hấp dẫn hơn chút”.
“Mọi người gọi tẩu tẩu hâm rượu là ‘đảo rượu’ sao?”. Lâm Y tò mò hỏi.
Trương Trọng Vi gật đầu nói phải, Lâm Y nghĩ thầm : cả Đông Kinh này, rượu bán trong tất cả cước điếm đều xuất phát từ bảy mươi hai chính điếm ủ rượu, xác thực không có gì để cạnh tranh, nếu muốn thắng một bậc, chỉ có thể đầu tư vào công phu hâm rượu, rất có lý.
Nàng đặt bút viết cạnh danh sách trong hạng mục dụng cụ hâm nóng rượu, thêm hai chữ ‘đảo rượu’, tiếp theo lại nhìn giá lò và than củi, dặn Thanh Miêu. “Ta thấy than này đều rẻ, đợi đến lúc mua, em mua trước mỗi loại một ít, xem loại nào dùng tốt lại đặt số lượng nhiều thêm”.
Thanh Miêu gật đầu ghi nhớ, tiến lên che mất hạng mục cuối cùng, ngượng ngùng cười cười. “Li uống rượu và chén đũa em chỉ chọn bộ thô lậu, để em chọn lại lần nữa rồi đưa cho Nhị thiếu phu nhân nhìn”.
Lâm Y cười. “Được, chọn bộ nào có men xanh trắng ấy, đẹp mà còn dễ dùng nữa”.
Trương Trọng Vi giữ lại. “Mua ít thôi, đợi khai trương nói không chừng có người sẽ mang đồ sứ đến tặng”.
Thanh Miêu kinh hỉ reo lên. “Làm quan thật là tốt, còn có người tặng quà nữa”.
Trương Trọng Vi nói. “Ta cũng không phải quan to gì, nào có ai tặng quà, chẳng qua là đồng nghiệp với nhau bánh ít đi bánh quy lại thôi, đợi nhà bọn họ có việc vui, chúng ta còn phải tặng lại”.
Thanh Miêu một bụng hưng phấn, bị chàng tạt nước lạnh, dẩu môi lên, Lâm Y nhìn buồn cười, vội đẩy cô nàng đi ra ngoài, nói. “Thừa dịp trời còn chưa tối, mang bản vẽ bàn ghế ra chỗ thợ mộc đầu ngõ cho người ta nhìn xem”.
Nàng xem Thanh Miêu đi ra cửa, quay vào hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng hỏi thăm chỗ ở thế nào rồi?”.
Trương Trọng Vi gãi đầu, bộ dáng giống như thất bại, Lâm Y tưởng rằng không có kết quả, vội an ủi chàng. “Chi phí em còn chưa tính xong, phòng ở không vội”.
Trương Trọng Vi lại nói. “Không phải không có, mà là nhiều quá, không biết chọn ở đâu mới tốt”.
Thì ra đồng nghiệp trong Hàn Lâm viện nghe nói Trương Trọng Vi muốn tìm chỗ ở, đều trở về hỏi thăm giúp chàng, mấy người cùng nói gần nhà bọn họ có nhà trống cho thuê, Trương Trọng Vi ngược lại lâm vào khó xử, sợ thuê chỗ này đắc tội chỗ kia.
Lâm Y khó hiểu, hỏi. “Việc nhỏ như vậy cũng có thể đắc tội người ta? Có phải chàng nghĩ nhiều quá không?”.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Không phải do ta nghĩ nhiều, mà là ta vừa lộ ra ý định muốn thuê chỗ nào thì mấy người khác lại lén tìm ta nói xấu người nọ”.
Lâm Y ban đầu nghĩ đồng nghiệp của chàng hành động thực ấu trĩ, nhưng ngẫm nghĩ mới ngộ ra, hẳn là bọn họ môi giới được cho người ta thuê nhà, có thể lấy được hoa hồng từ chủ cho thuê, bởi vậy mới thân thiện như thế, còn cạnh tranh kịch liệt.
Nghĩ thông suốt, nàng lại cảm thấy trong lòng chua xót, hỏi Trương Trọng Vi. “Hàn Lâm viện thế nhưng nghèo túng đến mức này?”.
Trương Trọng Vi nói. “Trong nhà ít người thì không sao, nhà nhiều người liền khó nói”.
Lâm Y nói tiếp. “Nếu có tiền thì thôi, nếu thiếu tiền sao không buôn bán đôi chút, giả như ngại việc buôn bán mất mặt, ngầm làm là được mà”.
Trương Trọng Vi bị cảm xúc của nàng cuốn hút, cười. “Tửu điếm của nương tử không thể mở ở phố xá sầm uất, tiền thuê mặt tiền cũng có thể tiết kiệm không ít”.
Thanh Miêu ra chỗ cửa sổ, chỉ ra ngoài. “Em thấy nơi này không tệ, hay là cải cách phòng hạ đẳng em đang ở thành mặt tiền cửa hàng?”.
Trương Trọng Vi nghi ngờ. “Mở ở trong này, làm sao có người đến?”.
Thanh Miêu nói. “Ngõ nhỏ chúng ta ở cũng có không ít các nương tử, sao lại không có ai đến?”.
Trương Trọng Vi bác bỏ. “Chỉ có những người thuê phòng thượng đẳng ở đằng trước là dư dả chút, còn lại đều ăn bữa nay lo bữa mai, nào có tiền dư đến uống rượu”.
Lâm Y cũng không đồng ý, nói. “Chúng ta đang định chuyển nhà, còn mở điếm ở đây làm chi”.
Mặc dù nàng không ủng hộ đề nghị của Thanh Miêu, nhưng vì thế mà nàng nảy ra được một ý tưởng, sao không tìm nơi nào rộng một chút, đằng trước mở tửu điếm, đằng sau nhà mình ở, chẳng phải tiện lắm sao. Nàng kể ý tưởng đó cho Trương Trọng Vi nghe, Trương Trọng Vi cảm thấy rất tốt, nói. “Vừa hay chúng ta phải chuyển nhà, tìm nơi nào có nhiều quan to quý nhân ở, thuê một gian nhà”.
Chàng là lo vấn đề hút khách, ý tưởng không sai, nhưng nơi quan to quý nhân ở, phòng ốc nhất định đắt đỏ, Lâm Y không khỏi do dự.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Nói em đừng bảo ta xạo, Âu Dương hàn lâm, hiện giờ là Âu Dương phủ doãn, còn có thượng cấp của ta Vương hàn lâm, đều thuê nhà trong ngõ nhỏ, phòng còn chẳng bằng gian của chúng ta bây giờ nữa”.
Lâm Y nghi ngờ. “Nếu đều là quan nghèo, chúng ta mở cước điếm ở gần đó, làm gì có ai chịu tiêu tiền?”.
Trương Trọng Vi nói. “Bọn họ mặc dù không giàu có, nhưng cũng không thể nói là nghèo, chẳng qua không có tiền mua nhà mà thôi, phải trách giá nhà ở Đông Kinh cao quá sức chịu đựng”.
Lâm Y chậm rãi gật gù, nói. “Phu nhân nhà quan lại, hẳn là phong nhã hơn vợ thương nhân nhiều, ở nhà cũng nhàn nhã không có gì để làm, thường thường đến tiệm uống hai chén cũng là có”.
Trương Trọng Vi nói tiếp. “Sao mà không có việc gì, nghe nói bọn họ thường xuyên xã giao với nhau, mấy ngày trước còn có đồng nghiệp thay mặt phu nhân hỏi thăm em, chắc là muốn mời em đến chung vui”.
Lâm Y càng nghe càng hưng phấn. “Chàng nói bọn họ đều thuê nhà để ở, không có chỗ tụ hội, không bằng đến cước điếm nhà chúng ta, em sẽ tính giá rẻ cho bọn họ”.
Trương Trọng Vi cẩn trọng, đề nghị. “Nương tử, em vẫn nên tính toán phí tổn trước”.
Thanh Miêu lập tức trải giấy mài mực, Lâm Y ngồi xuống bàn, bắt đầu ghi lại chi tiết : tiền thuê nhà, trà rượu, bàn ghế và quầy; lò hâm rượu, củi lửa; tách chén uống rượu tám bộ; nhân công.
Trương Trọng Vi nói. “Ta thấy chi phí cũng không nhỏ, em cứ tìm hiểu trước giá cả rồi hẵng nhận lời”.
Câu này có lý, Lâm Y giao nhiệm vụ này cho Thanh Miêu, Thanh Miêu sợ nhất là ở không, nghe nói có việc làm, vô cùng cao hứng, nhét danh sách chi tiết vào tay áo, lập tức phải ra ngõ hỏi thăm giá bàn ghế.
Lâm Y cũng giao nhiệm vụ cho Trương Trọng Vi, khi chàng đi làm việc hãy hỏi thăm các đồng nghiệp tin tức chuyện thuê nhà, lại dặn dò chàng không được nói cho người ta biết bọn họ sắp mở tửu điếm, miễn cho người khác thấy được thương cơ, nhanh chân chiếm trước.
Lâm Y hiện giờ cũng là phu nhân nhà quan lại, không thể so với lúc ở nông thôn, mọi chuyện đều tự mình ra tay, Trương Trọng Vi không cùng, nàng cũng không thể chạy khắp nơi, bởi vậy chờ nàng phân công công việc xong, phát hiện bản thân hóa ra lại là người thanh nhàn nhất, mặc dù không quen lắm, nhưng cũng đành bó tay, đành phải học hỏi Thanh Miêu tay nghề, ở nhà làm củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương.
Thanh Miêu ban ngày đi khắp nơi hỏi thăm giá cả, vơ vét tin tức, buổi tối ra chợ đêm, bán củ cải và sùng thảo Lâm Y làm. Đồ nhắm gửi bán ở tửu quán nhỏ đối diện cũng tiêu thụ vô cùng tốt, bà bà mỗi ngày phải đến bưng hơn mười mâm, tăng thêm chút thu nhập cho bọn họ.
Qua hai ba ngày, Thanh Miêu hỏi thăm giá cả đầy đủ hết, báo lại cho Lâm Y biết. Cô lấy tờ danh sách trong lòng ra, đưa cho Lâm Y, cười nói. “Ít nhiều có Nhị thiếu phu nhân dạy em viết chữ, bằng không nhiều thứ như thế, em không nhớ hết”.
Lâm Y mở tờ báo giá ra, trước xem trà rượu thế nào, các chính điếm lớn đều có rượu vàng thô để bán, mỗi cân mười văn tới ba mươi văn.
Nàng lắc đầu. “Muốn tiếp đãi các vị phu nhân nương tử có uy tín danh dự, không thể lấy rượu chất lượng kém như vậy được, nếu sợ đầu tư vốn quá nhiều bị lỗ, chẳng sợ ít chủng loại một chút cũng không thể lấy rượu quá kém”.
Thanh Miêu gật đầu, dụng tâm ghi nhớ.
Lại nhìn giá bàn ghế và quầy, Thanh Miêu cẩn thận, mỗi loại hình thức còn đơn giản vẽ lại, bàn là bàn bát tiên, ghế là ghế đẩu tròn hoặc vuông, quầy không khác với tửu quán nhỏ đối diện là bao.
Lâm Y cực muốn đặt làm ghế cao ngồi tại quầy, cẩn thận suy nghĩ một phen, cảm thấy quá mức khác biệt, chỉ sợ các phu nhân không thích, đành thôi. Ghế cao không được, quầy nhưng thật ra có thể thay đổi đôi chút, Bắc Tống đã có bình kiểu để đựng rượu, Lâm Y muốn đóng một loạt kệ ô vuông dựng vào tường đằng sau quầy, dùng để đặt các loại rượu ngon.
Thanh Miêu nghe ý tưởng của nàng, do dự nói. “Nhị thiếu phu nhân, kệ ô vuông thì không khó làm, nhưng thiếu phu nhân dựng cả một tường rượu, ai mà biết loại nào là loại nào?”.
Lâm Y nói. “Ghi tên rượu bên dưới là được, có gì khó đâu?”.
Thanh Miêu buồn cười nói. “Nhị thiếu phu nhân, các vị phu nhân nhà chúng ta đều biết chữ, nhưng những phu nhân không biết chữ cũng rất nhiều đó”.
Vấn đề này không khó giải quyết, Lâm Y nghĩ nghĩ, nói. “Bình rượu chỉ là vật trang trí, có thể kích thích khách hàng hỏi là được, phu nhân nào không biết chữ, em có thể nói cho bà ấy biết”.
Thanh Miêu cười. “Em biết chữ, cái này không khó. Sau này chúng ta tuyển người làm, chỉ sợ không tìm được ai biết chữ”.
Lâm Y nói. “Chuyện nào có đáng gì, bảo bọn họ nhớ kĩ vị trí các bình rượu là được”.
Thanh Miêu vui mừng nói. “Vẫn là Nhị thiếu phu nhân có chủ ý”.
Lâm Y nhìn giá, Thanh Miêu căn cứ nguyên tắc tiết kiệm, chọn đều là rẻ nhất, bàn bát tiên mỗi cái một trăm văn, ghế đẩu tròn vuông đều giống nhau, giá bốn mươi văn.
Lâm Y gõ ngón tay xuống bàn, hỏi. “Người bán cái bàn này là thợ mộc làm ra nó sao?”.
Thanh Miêu gật đầu. “Đúng vậy, bằng không đã chẳng rẻ như thế”.
Lâm Y lại hỏi. “Nếu đặt làm, có phải đắt hơn không?”.
Thanh Miêu lắc đầu. “Cái này em không biết, phải hỏi đã, Nhị thiếu phu nhân muốn đặt làm gì?”.
Lâm Y đặt bút, vẽ ra cho cô xem, bàn bát tiên sửa thành hình chữ nhật, để khách có thể ngồi đối diện, tiện nói chuyện phiếm; ghế đẩu ngồi lâu thì mỏi, bởi vậy sửa thành ghế có tựa lưng, nhưng ghế dựa ở Bắc Tống đa số đều là ghế gập, phí công lại choáng chỗ, bởi vậy Lâm Y chỉ vẽ mẫu ghế bành hình thức đơn giản.
Thứ này Thanh Miêu vừa thấy liền biết, nghĩ bụng thợ mộc nhất định làm được, vì thế cuộn bản vẽ lại, chờ nghe ý kiến khác từ Lâm Y rồi lại ra ngoài hỏi.
Lâm Y tiếp tục xem báo giá, kế tiếp là công cụ hâm nóng rượu, nàng nhớ đến lúc tìm hiểu thông tin ở tửu điếm, nói. “Ta thấy tửu điếm dù lớn hay nhỏ đều có một tẩu tẩu chuyên môn hâm rượu, có gì cần chú ý không?”.
Thanh Miêu đáp. “Rượu lạnh không ngon, người ở đây bất luận trời nóng hay lạnh đều phải hâm nóng xong mới bưng rượu lên”.
Lâm Y lại hỏi. “Em biết hâm nóng rượu không?”.
Thanh Miêu đáp. “Em không, nhưng nghĩ đến chắc là không khó, thử vài lần sẽ biết”.
Trương Trọng Vi từ Hàn Lâm viện về, nghe thấy lời này, liên tục lắc đầu. “Hâm nóng rượu phải chú ý nhiều thứ lắm, lạnh quá không được, nóng quá cũng không được, tửu điếm nhà nào có ‘đảo rượu’ tốt, hấp dẫn hơn chút”.
“Mọi người gọi tẩu tẩu hâm rượu là ‘đảo rượu’ sao?”. Lâm Y tò mò hỏi.
Trương Trọng Vi gật đầu nói phải, Lâm Y nghĩ thầm : cả Đông Kinh này, rượu bán trong tất cả cước điếm đều xuất phát từ bảy mươi hai chính điếm ủ rượu, xác thực không có gì để cạnh tranh, nếu muốn thắng một bậc, chỉ có thể đầu tư vào công phu hâm rượu, rất có lý.
Nàng đặt bút viết cạnh danh sách trong hạng mục dụng cụ hâm nóng rượu, thêm hai chữ ‘đảo rượu’, tiếp theo lại nhìn giá lò và than củi, dặn Thanh Miêu. “Ta thấy than này đều rẻ, đợi đến lúc mua, em mua trước mỗi loại một ít, xem loại nào dùng tốt lại đặt số lượng nhiều thêm”.
Thanh Miêu gật đầu ghi nhớ, tiến lên che mất hạng mục cuối cùng, ngượng ngùng cười cười. “Li uống rượu và chén đũa em chỉ chọn bộ thô lậu, để em chọn lại lần nữa rồi đưa cho Nhị thiếu phu nhân nhìn”.
Lâm Y cười. “Được, chọn bộ nào có men xanh trắng ấy, đẹp mà còn dễ dùng nữa”.
Trương Trọng Vi giữ lại. “Mua ít thôi, đợi khai trương nói không chừng có người sẽ mang đồ sứ đến tặng”.
Thanh Miêu kinh hỉ reo lên. “Làm quan thật là tốt, còn có người tặng quà nữa”.
Trương Trọng Vi nói. “Ta cũng không phải quan to gì, nào có ai tặng quà, chẳng qua là đồng nghiệp với nhau bánh ít đi bánh quy lại thôi, đợi nhà bọn họ có việc vui, chúng ta còn phải tặng lại”.
Thanh Miêu một bụng hưng phấn, bị chàng tạt nước lạnh, dẩu môi lên, Lâm Y nhìn buồn cười, vội đẩy cô nàng đi ra ngoài, nói. “Thừa dịp trời còn chưa tối, mang bản vẽ bàn ghế ra chỗ thợ mộc đầu ngõ cho người ta nhìn xem”.
Nàng xem Thanh Miêu đi ra cửa, quay vào hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng hỏi thăm chỗ ở thế nào rồi?”.
Trương Trọng Vi gãi đầu, bộ dáng giống như thất bại, Lâm Y tưởng rằng không có kết quả, vội an ủi chàng. “Chi phí em còn chưa tính xong, phòng ở không vội”.
Trương Trọng Vi lại nói. “Không phải không có, mà là nhiều quá, không biết chọn ở đâu mới tốt”.
Thì ra đồng nghiệp trong Hàn Lâm viện nghe nói Trương Trọng Vi muốn tìm chỗ ở, đều trở về hỏi thăm giúp chàng, mấy người cùng nói gần nhà bọn họ có nhà trống cho thuê, Trương Trọng Vi ngược lại lâm vào khó xử, sợ thuê chỗ này đắc tội chỗ kia.
Lâm Y khó hiểu, hỏi. “Việc nhỏ như vậy cũng có thể đắc tội người ta? Có phải chàng nghĩ nhiều quá không?”.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Không phải do ta nghĩ nhiều, mà là ta vừa lộ ra ý định muốn thuê chỗ nào thì mấy người khác lại lén tìm ta nói xấu người nọ”.
Lâm Y ban đầu nghĩ đồng nghiệp của chàng hành động thực ấu trĩ, nhưng ngẫm nghĩ mới ngộ ra, hẳn là bọn họ môi giới được cho người ta thuê nhà, có thể lấy được hoa hồng từ chủ cho thuê, bởi vậy mới thân thiện như thế, còn cạnh tranh kịch liệt.
Nghĩ thông suốt, nàng lại cảm thấy trong lòng chua xót, hỏi Trương Trọng Vi. “Hàn Lâm viện thế nhưng nghèo túng đến mức này?”.
Trương Trọng Vi nói. “Trong nhà ít người thì không sao, nhà nhiều người liền khó nói”.
Lâm Y nói tiếp. “Nếu có tiền thì thôi, nếu thiếu tiền sao không buôn bán đôi chút, giả như ngại việc buôn bán mất mặt, ngầm làm là được mà”.
Tác giả :
A Muội