Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 118: Phương thị lên sân khấu
Trương Đống thấy Dương thị thật lâu không nói, thúc giục hỏi. “Phu nhân, thế nào?”.
Dương thị nổi giận. “Tôi không có mặt mũi nào”.
Trương Đống vừa nghe, thở phì phì đi ra ngoài, Dương thị cũng không níu kéo, để mặc ông ta đi.
Trương Đống đi, cũng không thấy quay về. Cơm chiều Lâm Y phát hiện vắng mặt, còn tưởng Trương Đống không muốn ăn thức ăn dư mới ra khỏi nhà, kinh sợ nói với Dương thị. “Mẫu thân, con dâu đi mua ít thức ăn về”.
Dương thị xua tay. “Không liên quan tới con, chúng ta ăn cơm”.
Lâm Y rốt cuộc vẫn lo lắng, ăn cơm xong, chờ Trương Trọng Vi rời đi, nàng lặng lẽ hỏi Dương thị. Dương thị nghĩ tới yêu cầu của Trương Đống thật mất thể diện, không chịu nói cho Lâm Y biết, chỉ nói Trương Đống đi gặp mặt đồng nghiệp, bởi vậy về muộn chút. Lâm Y nghe nói không phải vì thức ăn dư, lúc này mới an tâm, về phòng nghỉ tạm không đề cập tới.
Dương thị ngồi uống cạn hai chén trà, chưa thấy Trương Đống trở về, bà không muốn đợi nữa, chuẩn bị đi ngủ, nhưng gọi hai tiếng vẫn không thấy Lưu Hà đi vào trải giường chiếu. Bà biết Lưu Hà trong lòng còn giận, liền tự mình đến phòng hạ đẳng, gọi cô ta đến, hỏi thẳng vào vấn đề. “Ngươi là không muốn làm thông phòng của Đại lão gia?”.
Lưu Hà quỳ xuống, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Dương thị hiểu rõ, hỏi. “Ngươi đã không muốn, vì sao không đi nói cho Đại lão gia biết?”.
Lưu Hà hơi ngẩng đầu, trên mặt không có thái độ gì, nói. “Nô tỳ thân phận ti tiện, không làm thông phòng, còn có thể làm gì?”.
Dương thị nhẹ giọng cười, nói. “Thật ra ngươi nguyện ý làm thông phòng của Đại lão gia, chỉ là sợ ta, có phải thế không?”.
Lưu Hà cả kinh, liên tục lắc đầu, trên người lại bắt đầu phát run. Dương thị cúi người, đưa tay vuốt vai cô ta, nói. “Ngươi khổ công theo hầu ta một hồi, đương nhiên có chỗ tốt, bởi vậy cứ yên tâm đi, ta sẽ không bắt ngươi uống chén thuốc đó. Chỉ cần ngươi có năng lực sinh được con, ta sẽ nuôi nó thay ngươi”.
Lưu Hà mở to mắt, không dám tin.
Dương thị thu tay về, tiếp tục nói, giọng cực kì chân thành. “Ta khó khăn mới được cánh tay đắc lực, sao bỏ được đánh mất, ngươi cứ an tâm, đừng nói thông phòng, sau này ngươi có làm thiếp, ta vẫn đối đãi với ngươi như trước”.
Bà nói đoạn, ánh mắt đảo qua. “Chỉ có một việc, sau này chớ có chưa thương lượng với ta mà đã bỏ đến chỗ Nhị thiếu phu nhân giở mưu kế ra đùa bỡn, khiến ta khó xử”.
Hôm nay trên bàn cơm, lúc bà nói ra chuyện “se mặt chải đầu”, Lưu Hà đã hiểu được tiểu xảo của mình bị Dương thị nhìn thấu, giờ phút này nghe bà trực tiếp sảng khoái nói ra, lại một trận kinh hồn táng đảm, cả người lạnh ngắt. Nhưng cô ta nghĩ tới Dương thị chấp nhận, lại không nhịn được hưng phấn, hỏi. “Đại phu nhân, vừa rồi phu nhân nói nô tỳ không phải uống thuốc tránh thai, là thật?”.
Dương thị cười. “Ngươi hầu hạ bên cạnh ta nhiều năm như thế, nói vậy cũng biết không ít thủ đoạn, chỉ cần không phải ta ép ngươi uống, ngươi vẫn có biện pháp đối phó, chẳng lẽ còn sợ ta trở mặt?”.
Lưu Hà lại giật thót, biết chính mình sớm bị Dương thị nhìn thấu, dù có làm gì cũng không thoát khỏi ngũ hành sơn trong lòng bàn tay bà.
Dương thị đưa tay kéo cô ta đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa nói. “Mau về ngủ đi, dưỡng tốt thân thể, sớm ngày nối dõi tông đường cho Đại lão gia”.
Giờ phút này, Lưu Hà vừa cảm kích vừa sợ hãi Dương thị, nào dám bước đi, vội vàng đến chuẩn bị giường, chủ động xin trải chăn đệm nằm dưới đất trực, hầu hạ Dương thị trà nước ban đêm.
Trương Đống có lẽ mau trở lại, Dương thị làm sao cho Lưu Hà ngủ ở đại sảnh, nói chút lời khách sáo, cố ý không để cô ta trực đêm.
Lưu Hà đành phải lui ra, lòng tràn đầy suy nghĩ về việc không cần uống thuốc tránh thai, nhưng không để ý tới, lúc Dương thị xoay người đi chỗ khác, khóe môi vụt lóe một nụ cười lạnh.
Lưu Hà đi rồi, Dương thị vẫn chưa vội vã nghỉ ngơi, mà cài then cửa, lục tung tìm ra một tờ giấy chi chít chữ, giở chụp đèn, châm lửa đốt thành tro, hốt ra ngoài cửa sổ, để gió thổi phiêu tán đi mất.
Dương thị làm xong, đã đến đêm khuya, bà đóng cửa sổ, rửa tay chuẩn bị ngủ, bỗng bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, dọa bà sợ nhảy dựng, không dám tùy tiện lên tiếng trả lời.
“Tỷ tỷ, là đệ, Dương Thăng”. Người đứng ngoài thấy trong phòng sáng đèn nhưng không ai trả lời, lớn tiếng gọi.
Dương thị nghe giọng, thì ra là em trai con mẹ kế của bà – Dương Thăng, vội vàng đi mở cửa. Dương Thăng không phải một mình, mà đỡ Trương Đống đang say khướt đến độ thần trí không rõ. Dương thị thấy thế, vội vàng tiến lên hỗ trợ, hai người cùng đỡ Trương Đống lên giường, cởi giày, đắp chăn, rồi mới ra đại sảnh nói chuyện.
Dương Thăng năm nay chưa quá hai mươi, vóc người nhỏ gầy, dàn xếp xong Trương Đống đã hơi thở dốc, ngồi xuống ghế nghỉ trong chốc lát, mới hỏi. “Tỷ tỷ về kinh lúc nào?”.
Dương thị đáp. “Mới hai ba ngày nay, chuyện nhà còn bận bịu, chưa có thời gian về gặp mọi người”.
Dương Thăng nhìn tứ phía, lắc lắc đầu, nói. “Tỷ tỷ, gian nhà này, kém hơn gian nhà lúc trước chị ở nhiều lắm”.
Dương thị nói. “Cháu ruột của cậu lúc còn sống cần chữa bệnh, tiêu tốn không ít, nếu không phải vợ Trọng Vi giúp đỡ trả nợ, đừng nói nhà ở, ngay cả kinh thành cũng không quay về được”.
Dương Thăng hỏi. “Vợ Trọng Vi là ai?”.
Dương thị kể chuyện nhận Trương Trọng Vi làm con thừa tự cho anh ta nghe, lại nói. “Hai đứa đều rất hiếu thảo, vợ Trọng Vi giỏi giang hơn so với vợ Tam lang nhiều, lại biết kiếm tiền, thông minh hiểu biết nữa”.
Dương Thăng không mấy tin tưởng, chỉ trong phòng. “Đã có ân huệ tử làm con thừa tự, vì sao anh rể còn nói với đệ phải sinh đứa con ruột?”.
Dương thị hỏi ngược lại. “Cậu gặp anh rể cậu ở đâu?”.
Dương Thăng nói. “Anh rể ngồi một mình trong khách điếm, bị đệ bắt gặp, uống cùng mấy li, không ngờ anh rể nói liên miên cằn nhằn phải sinh con trai, bất tri bất giác say mất, ôm lấy kĩ nữ cạnh bàn, luôn mồm nói muốn đi nhà cô ta, đệ mặc dù không hiểu biết nhiều, nhưng vẫn biết người có chức quan không thể léng phéng với kĩ nữ, liền sống chết kéo anh rể đi, đưa anh về nhà”.
Dương thị chắp tay niệm “A di đà Phật”, tạ ơn Dương Thăng. “Ít nhiều có cậu thông minh, bằng không lại dính thêm một cọc tai họa, chúng ta đang có án quan trong người”.
Dương Thăng kinh ngạc hỏi. “Mọi người vừa về kinh, làm sao lại gặp phải án quan?”.
Dương thị không muốn nói nhiều, chỉ nói là chuyện quan trường, nói thì dài dòng. Dương Thăng không hiểu chuyện chốn quan trường, cũng thôi, hỏi tiếp vì sao Trương Đống lại muốn sinh thêm con.
Dương thị bâng quơ nói. “Con cái gì đâu, chẳng qua là thu đứa thông phòng cho ông ta, lại không có phòng dư để viên phòng, bực mình thôi”.
Dương Thăng là đàn ông, có vài phần thấu hiểu Trương Đống, chỉ nói. “Nhà chúng ta có phòng trống, tỷ tỷ và anh rể không bằng dời về nhà mẹ đẻ ở đi”.
Ở nhà mẹ đẻ đại khái sẽ ít tốn tiền thuê một chút, Dương thị hơi động tâm, nhưng bà biết thái độ làm người của mẹ kế, sẽ không mấy nguyện ý, chỉ nói phải bàn bạc với người nhà, ngày khác nói sau.
Hai người tiếp tục nói chuyện trong chốc lát, Dương Thăng đứng dậy cáo từ, Dương thị thấy sắc trời thật sự quá muộn, lo lắng để anh ta đi đêm một mình, mới nói. “Chị lấy chăn đệm cho cậu, trải ngay đại sảnh tạm chấp nhận một đêm, ngày mai ăn điểm tâm sáng xong hãy đi, thế nào?”.
Dương Thăng là em trai ruột của bà, không có gì mất tự nhiên, lúc này đồng ý, vì thế Dương thị lấy ra một bộ chăn đệm sạch sẽ, Dương Thăng tự trải ra sàn nhà, ngủ sau không đề cập tới.
Lại nói đến Lưu Hà, đầu ngày được Dương thị đồng ý, lại bị răn dạy, hai luồng áp lực, không dám chậm trễ, ngày hôm sau liền thức dậy sớm, nấu nước nóng, đến sau nhà Dương thị nghe động tĩnh, đánh giá khi nào bà thức dậy, vội vàng bê nước ấm tới phòng bà.
Không ngờ vừa đi vào, phát hiện cửa lớn mở, cửa phòng ngủ vẫn đóng, trong đại sảnh có một chàng trai trẻ, đang nhìn chằm chằm cô ta không dời mắt. Lưu Hà có chút hoảng hốt, quát hỏi. “Ngươi là ai, làm sao ở trong phòng lão gia nhà chúng ta?”.
Chàng trai trẻ đó đúng là Dương Thăng, dù hôm qua nghe Dương thị nói Trương Đống thu thông phòng, nhưng không biết là Lưu Hà, bởi vậy nói đùa. “Ta nhớ tiểu Lưu Hà mặt mũi xấu xí lắm, không ngờ vài năm không gặp lại nẩy nở, y như hoa lài người ta bán trên phố”.
Lưu Hà nghe anh ta gọi tên mình, kinh ngạc cẩn thận đánh giá anh ta một phen. Nhận ra là em trai cùng cha khác mẹ của Dương thị, liền cười trêu chọc lại. “Nô tỳ nhớ Dương thiếu gia mặt mũi còn xấu hơn nô tỳ, không ngờ vài năm không gặp, cũng nẩy nở…”.
Dương Thăng chú ý nghe, nghĩ tới mặt sau đại khái sẽ là tuấn lãng phong độ đẹp trai vân vân, không nghĩ tới Lưu Hà lại nhanh chóng quay ngược lại. “Nẩy nở vẫn xấu như vậy”.
Dương Thăng làm bộ nổi nóng, định đánh, Lưu Hà sợ anh ta làm đổ bồn nước của mình, bưng bồn tránh trái tránh phải.
Hai người đang đùa giỡn, cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra, Trương Đống nhận định là bọn họ đang liếc mắt đưa tình, đen mặt đứng ở cửa, khụ mạnh hai tiếng.
Lưu Hà và Dương Thăng chẳng qua là người quen gặp lại, không hề có tâm tư gì, bởi vậy nghe động tĩnh đều thoải mái tiến lên hành lễ chào. Trương Đống thấy, trong lòng lặng lẽ mắng “Vô liêm sỉ”, sắc mặt càng trầm trọng vài phần.
Lưu Hà dù trong lòng không có quỷ, nhưng nhìn bộ dạng Trương Đống cũng đoán được ông ta đang nghĩ cái gì, liền hơi hoảng, thấp giọng nói. “Nô tỳ tới hầu hạ Đại phu nhân rửa mặt”.
Cô ta chỉ nhớ tới Dương thị, không nhớ tới Trương Đống, này lại khiến ông ta mất hứng, liền đứng ở cửa không nói. Lưu Hà giật mình tỉnh ra, muốn sinh con trai, nịnh bợ Dương thị vô dụng, mấu chốt phải dựa vào vị lão gia này, vội sửa lại. “Nước lạnh, nô tỳ múc chậu khác đến, hầu hạ Đại lão gia rửa mặt”.
Trương Đống thoáng dịu nét mặt, trong cổ họng tằng hắng ra một chữ “Ừm”, xoay người đi vào phòng.
Dương Thăng thấy Trương Đống không thèm quan tâm đến mình, rất là bất mãn, cố ý lớn tiếng gọi ông ta. “Anh rể, hôm qua có nhớ rõ là em đỡ anh về không?”.
Anh ta nói trắng ra như vậy, mặt Trương Đống giật giật, vội nặn ra nụ cười, xoay người đón chào, nói. “Ta còn tưởng cậu đã về hôm qua rồi”.
Dương Thăng nói. “Quá trễ, tỷ tỷ giữ em lại ở một đêm”. Lại nổi giận với ông ta. “Nếu không phải hôm qua trùng hợp gặp được anh rể, cũng không biết cả gia đình tỷ tỷ đã về kinh”.
Trương Đống sợ nhất người thẳng thắn, càng tỏ ra xấu hổ, miễn cưỡng cười nói. “Thăng đệ vẫn thẳng tính như ngày nào. Ta vừa vào kinh, còn chưa lĩnh chức quan, đợi dàn xếp xong sẽ đi bái kiến nhạc mẫu”.
Trương Đống là đang tìm cớ, Dương Thăng lại tin là thật, hỏi. “Vậy khi nào anh mới lĩnh chức quan?”.
Trương Đống à à ừ ừ vài câu, bảo rằng chính mình cũng không biết ngày nào cụ thể, rồi chuyển sang nói chuyện khác, hỏi. “Thăng đệ cũng không nhỏ, vì sao còn chưa cưới vợ?”.
Dương Thăng không thích nói về việc này, không đáp, vừa lúc ngẩng đầu thấy Dương thị đi ra, liền đứng dậy, rời chỗ ngồi hành lễ.
Dương thị sẵng giọng. “Nhắc tới việc hôn nhân của cậu, cậu liền tránh trái tránh phải, mấy năm trước còn bảo rằng tuổi nhỏ, bây giờ cũng ba năm trôi qua rồi, phải lớn rồi mới đúng”.
Dương Thăng nói. “Này không thể trách em được, ai bảo mẹ tìm mãi không được tiểu nương tử nào giống Lan Chi”.
Thì ra cậu ta vẫn không thể quên được người nọ, Dương thị thầm than một tiếng, tiếp tục khuyên, Dương Thăng mất kiên nhẫn nói. “Tỷ tỷ, chị còn dong dài nữa, em đi đó”.
Dương thị thấy thế, đành phải thôi không đề cập nữa. Rất nhanh Lưu Hà đã múc nước ấm đến, đổ vào bồn, hầu hạ ba người bọn họ rửa mặt. Lúc sau Trương Trọng Vi dẫn theo Lâm Y, bưng điểm tâm đi vào, nói. “Hôm nay điểm tâm là Thanh Miêu tự tay làm, phụ thân mẫu thân nếm thử hương vị”.
Dương thị chỉ Dương Thăng, nói. “Đây là em trai của ta, ta giữ cậu ấy lại ăn điểm tâm”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y vội bỏ chén đũa, đến hành lễ chào Dương Thăng. Dương Thăng còn không lớn bằng Trương Trọng Vi, nhưng đã bị gọi một tiếng “cậu”, phải cho lễ gặp mặt, anh ta sờ soạng từ trên xuống dưới, phát hiện hôm qua đi vội vàng, đã quên mang tiền, liền xả ngọc bội bên hông đưa cho Trương Trọng Vi.
Dương thị ngăn anh ta lại, trách. “Cậu càng lớn càng tùy tiện, ngọc này là vật gia truyền nhà họ Dương, sao có thể đem tặng người được”.
Dương Thăng ngượng ngùng cười, nói. “Không biết cháu trai bao lớn, không chuẩn bị lễ gặp mặt, chỉ có thể bổ sung lần tới”.
Dương thị thúc giục anh ta. “Nhanh ăn đi rồi về nhà, miễn cho mẫu thân lo lắng”.
Dương Thăng thờ ơ. “Dù sao một đêm không về đối với em là bình thường, mẹ sẽ không để bụng”.
Dương thị nhịn không được vỗ anh ta một phát, nhét đũa vào tay anh ta. Dương Thăng bưng tô mì, ăn hai ngụm, khen ngợi. “Là ai làm, hương vị còn hơn đầu bếp nhà ta, chỉ là mì kéo chưa được khéo lắm”.
Lâm Y nói. “Là nha đầu của cháu làm, cậu thấy ngon miệng thì ăn nhiều chút”.
Dương thị nghe Dương Thăng nhắc đến đầu bếp, nhớ tới một chuyện, hỏi. “Hôm qua cậu ra ngoài, vì sao không mang theo đầy tớ?”.
Dương Thăng nghẹn mì trong cổ, liên tục ho khan, đẩy chén đũa bỏ chạy, nói. “Em ăn no, đi đây”.
Dương thị hồi tưởng lại hành vi trước kia của em trai, đoán được cậu ta lại bỏ rơi gã sai vặt, chuồn êm ra ngoài, vội vàng đuổi theo vài bước, hô. “Lập tức về nhà, không được đi lung tung”.
Rất xa, nghe được tiếng Dương Thăng lên tiếng, nhưng không nghe rõ là chuyện gì, Dương thị liên tục lắc đầu, thở dài. “Phụ thân qua đời, trong nhà không ai quản được nó, suốt ngày đi đông du tây, cũng không biết thành gia lập nghiệp là cái gì”.
Trương Đống ăn mì, cũng khen tay nghề Thanh Miêu. Lâm Y thấy lão nhân gia ông ta rốt cuộc thôi kiêng ăn, mừng rỡ, vội nói. “Hôm qua đi chợ chiều mua xương, Thanh Miêu khuya khoắt liền hầm, hầm vài canh giờ mới ra hương vị này”.
Trương Đống uống canh xương trắng sữa, nghĩ tới hành vi vừa rồi của Lưu Hà, có ý muốn đổi người, nhưng Thanh Miêu là nha hoàn của con dâu, ông ta không mở miệng được, đành bỏ ý định đó đi.
Mọi người thư thái ăn xong điểm tâm, Lưu Hà đi dọn dẹp chén đũa, Lâm Y nói. “Thanh Miêu thức cả đêm, ta cho cô nàng đi ngủ bù, để mình cô bận rộn, chớ trách”.
Lưu Hà bất giác nhìn lướt qua Dương thị, kinh sợ nói. “Nhị thiếu phu nhân nói gì vậy, đây vốn là việc của nô tỳ”.
Tất cả mọi người đều đang ở đây, cơ hội khó được, Trương Đống làm bộ giơ tay, dùng khuỷu tay đụng đụng Dương thị, ý bảo bà nói với Lâm Y chuyện phòng hạ đẳng.
Dương thị né sang bên, nói. “Con dâu vất vả, các con đi nghỉ ngơi đi”.
Trương Đống trơ mắt nhìn vợ chồng Trương Trọng Vi đi mất, hỏi. “Phu nhân sao không nói?”. Nói xong, lại thở phì phì quay ngoắt đi, làm như chuẩn bị ra ngoài mua say.
Dương thị cũng không níu kéo, lẩm nhẩm. “Thăng nhi ra ngoài chưa bao giờ quên mang tiền, vừa rồi sao ngay cả lễ gặp mặt cũng không có”.
Trương Đống liền đứng sững tại chỗ, lúng túng nói. “Hôm qua đi quá mau, tôi quên mang tiền, bởi vậy là Thăng đệ trả”.
Dương thị luôn hiền hòa tốt tính, hôm nay lại nổi nóng. Vỗ ghế đứng dậy, giọng nói lạnh lùng. “Lão gia, ông tự lo thân ông đi”. Nói xong, không hề để ý Trương Đống, một mình vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Trương Đống sợ Dương thị phát giận, vội hạ mình đi đẩy cửa, không ngờ Dương thị tức giận thật, khóa trái cửa. Trương Đống đứng ngoài gõ lại gõ, vẫn không thấy cửa mở, hoảng đến độ đầu đầy mồ hôi.
Lưu Hà rửa chén đũa xong quay lại, nhìn thấy Trương Đống đứng trước cửa phòng ngủ hết gõ lại dậm chân, ngạc nhiên, bước lên kéo cánh tay ông ta, thân thiết hỏi. “Lão gia làm sao vậy?”.
Trương Đống đang đúng lúc phiền lòng, mặc kệ cô ta dịu dàng thân thiết, thô lỗ đẩy cô ta ra, mắng. “Ngại lão gia già rồi, hay chê lão gia không có tiền?”.
Lưu Hà bị mắng không hiểu vì sao, ngẩn người một lát mới ngộ ra, Trương Đống đang giận chuyện buổi sáng, cô ta vội vàng biện bạch, nhưng Trương Đống là giận chó đánh mèo, làm sao chịu nghe, còn mắng mấy câu “tiện phụ” vân vân, Lưu Hà vừa ấm ức, vừa xấu hổ, che mặt khóc chạy ra ngoài.
Dương thị ở bên trong nghe Trương Đống mắng Lưu Hà, cảm giác lửa đã đủ nóng, nếu còn cương sợ là sẽ đẩy quan nhân vào lòng người khác, vì thế đứng dậy, đi mở cửa.
Trương Đống thấy cửa mở, như trút được gánh nặng, vọt đi vào. “Phu nhân, chớ nổi giận, chờ lĩnh chức có bổng lộc, việc đầu tiên là trả tiền cho Thăng đệ”.
Dương thị dụi dụi mắt, nói. “Không phải tôi so đo, nhưng mẹ kế, lão gia cũng hiểu, nếu bà ta biết được lão gia tiêu tiền của Thăng đệ, sẽ lại bị bà ta bám riết không tha”.
Trương Đống nhớ tới hành vi trong quá khứ của mẹ kế Dương thị, cũng sợ, vội nói. “Thăng đệ bảo rằng bữa rượu đó là cậu ta mời tôi”.
Dương thị vội la lên. “Lão gia muốn hại Thăng đệ ăn đòn sao?”.
Trương Đống kinh ngạc. “Cậu ta bao lớn rồi, nhạc mẫu vẫn không cho cậu ta đến quán rượu?”.
Dương thị nheo mắt liếc ông ta, nói. “Không phải không được đến quán rượu, mà phàm là nơi có kĩ nữ sẽ không cho nó đi, để ngừa nó lại quyến luyến Hồng Chi Lục Chi nào đó, làm ầm ĩ không thu không được”.
Trương Đống nghĩ bụng : đó là do Dương Thăng không phân biệt được cái gì quan trọng cái gì không, kĩ nữ thôi, có thể gặp dịp thì chơi, nào có ai nghênh đón vào cửa làm chính thê, khiến người khác cười đến rụng răng.
Vợ chồng hai người hòa lại, bắt đầu nói đến nói đi, Lưu Hà ở sau nhà đã khóc tới sưng mắt. Thanh Miêu đang ngủ say, bị cô ta đánh thức, tức giận nói. “Lưu Hà tỷ tỷ lại làm sao nữa?”.
Lưu Hà khóc như mưa, nói. “Đại lão gia oan uổng tôi”.
Thanh Miêu đang lúc buồn ngủ, không có hứng thú nghe cô ta nói này, chỉ ra ngoài. “Làm phiền chị ra ngoài khóc đi, cho ta ngủ một chút”.
Lưu Hà thút thít. “Chỉ có mỗi gian phòng này, cô bảo tôi đi đâu khóc?”.
Thanh Miêu không để ý tới cô ta, trở mình qua chỗ khác, lại ngủ.
Lưu Hà có chút sợ Thanh Miêu, không được ở trong phòng, đành ra chỗ bếp ngồi xổm, ôm chân, nức nở tiếp.
Vừa hay đúng lúc Phương thị đi thăm Đông Mạch, ngang qua đó, thấy Lưu Hà khóc thương tâm như vậy, thấy lạ hỏi thím Nhâm. “Đây là làm sao?”.
Thím Nhâm ghé vào tai bà ta nói thầm. “Nghe nói Đại lão gia đã coi Lưu Hà như thông phòng, đại khái vì vậy mà Đại phu nhân nhìn cô ta không vừa mắt, mắng cô ta, bấy giờ mới khóc lên”.
Phương thị kinh ngạc nói. “Thật sao? Chuyện lớn như vậy, sao bà không nói sớm cho ta biết?”.
Thím Nhâm thấy khó hiểu. “Chỉ là Đại lão gia thu đứa thông phòng thôi, có gì to tát?”.
Phương thị cả giận. “Làm sao không to tát, ông ta thu thông phòng, tất sẽ sinh thêm con, đã có con ruột, còn muốn con thừa tự làm chi, chờ đó, ta sẽ đòi Trọng Vi về”.
Bà ta là người ít khi lời nói bắt nhịp với việc làm, lời còn chưa dứt, người đã xồng xộc đi về hướng phòng của Trương Đống. Thím Nhâm gần đây được tiền của Lí Thư, bị cô giao phó phải coi chừng Phương thị, chớ để bà ta làm mất mặt, bởi vậy đi ba bước đi thành hai bước chạy, đuổi theo giữ Phương thị lại. “Nhị phu nhân, việc này không thể gấp gáp”.
Phương thị tránh ra, nói. “Làm sao không gấp, nếu không làm liền, tiền của vợ Trọng Vi sẽ bị cả nhà bọn họ tiêu hết”.
Thím Nhâm vội la lên. “Nhị phu nhân, Đại lão gia đã nửa trăm tuổi, ai biết có sinh con được hay không, đứa trẻ chưa có, phu nhân làm sao nói Đại phòng?”.
Phương thị nghe vậy, thôi giãy giụa, cân nhắc. “Bà nói có vài phần đạo lý, nếu ta muốn Trọng Vi quay về, còn phải khiến Đại lão gia sinh ra con trai mới được”.
Thím Nhâm lau mồ hôi, trong lòng bật cười, đại bá có sinh con trai được không, vợ của nhị thúc góp lực cái gì chứ.
Phương thị lại nhìn về phía Lưu Hà vài lần, đầu óc nghĩ kế, kéo thím Nhâm đến góc không người, dặn dò. “Bà tức khắc ra phố, hỏi lang trung xem, có thuốc nào uống vào liền sinh được con trai không”.
Thím Nhâm cười khúc khích. “Nhị phu nhân, bọn họ còn chưa viên phòng đâu, ăn tiên đan cũng vô dụng”.
Phương thị cảm thấy thất vọng, hỏi. “Vì sao thu lại không dùng, là đạo lí gì?”.
Thím Nhâm chỉ phòng ở sau lưng Lưu Hà, nói. “Bọn họ chỉ có một gian phòng cho người hầu ở, làm sao viên phòng, chẳng lẽ kêu Đại phu nhân dời ra lấy chỗ”.
Phương thị cười nói. “Chuyện có đáng gì, ta cho cô ta mượn một gian”.
Thím Nhâm nhịn không được, hỏi. “Nhị phu nhân, chúng ta có phòng trống?”.
Phương thị nhìn bà ta, nói. “Hiện nay bà và thím Dương cùng ở một gian?”.
Thím Nhâm gật đầu, trong bụng có cảm giác không tốt, quả nhiên Phương thị nói. “Các người sang đại sảnh bên ta ngả ra đất nghỉ, chừa phòng đó ra cho Lưu Hà ở”.
Thím Nhâm rất muốn tát cho mình hai cái, tại sao lại lắm miệng kể cho Phương thị nghe Trương Đống thu phòng Lưu Hà. Phương thị nhìn không thấy vẻ ảo não trên khuôn mặt bà ta, liên tục thúc giục bà ta về phòng dọn. Hiện giờ trời lạnh, ngày ngày ngủ trên mặt đất, ai mà chịu nổi, bởi vậy thím Nhâm cực không muốn, định báo cho Lí Thư hay trước, vì thế ra kế hoãn binh, nói. “Tôi cùng Nhị phu nhân đi nhìn Đông Mạch cái đã, sau đó lại đi dời nhà”.
Nhưng Phương thị có hứng thú với Lưu Hà hơn Đông Mạch, xua tay nói. “Ta chẳng qua là muốn đi xem thử mặt Đông Mạch có thực sự để lại sẹo hay không thôi, có gì ghê gớm, ngày mai đi coi cũng được”.
Thím Nhâm hết cách, đành đi về, dưới ánh mắt giám sát của Phương thị, cùng thím Dương dời rương thùng chăn đệm đến phòng Phương thị, bọn họ ít đồ đạc, rất nhanh đã dọn xong, Phương thị chờ không được, lúc này kêu thím Nhâm đến nói cho Lưu Hà.
Dương thị nổi giận. “Tôi không có mặt mũi nào”.
Trương Đống vừa nghe, thở phì phì đi ra ngoài, Dương thị cũng không níu kéo, để mặc ông ta đi.
Trương Đống đi, cũng không thấy quay về. Cơm chiều Lâm Y phát hiện vắng mặt, còn tưởng Trương Đống không muốn ăn thức ăn dư mới ra khỏi nhà, kinh sợ nói với Dương thị. “Mẫu thân, con dâu đi mua ít thức ăn về”.
Dương thị xua tay. “Không liên quan tới con, chúng ta ăn cơm”.
Lâm Y rốt cuộc vẫn lo lắng, ăn cơm xong, chờ Trương Trọng Vi rời đi, nàng lặng lẽ hỏi Dương thị. Dương thị nghĩ tới yêu cầu của Trương Đống thật mất thể diện, không chịu nói cho Lâm Y biết, chỉ nói Trương Đống đi gặp mặt đồng nghiệp, bởi vậy về muộn chút. Lâm Y nghe nói không phải vì thức ăn dư, lúc này mới an tâm, về phòng nghỉ tạm không đề cập tới.
Dương thị ngồi uống cạn hai chén trà, chưa thấy Trương Đống trở về, bà không muốn đợi nữa, chuẩn bị đi ngủ, nhưng gọi hai tiếng vẫn không thấy Lưu Hà đi vào trải giường chiếu. Bà biết Lưu Hà trong lòng còn giận, liền tự mình đến phòng hạ đẳng, gọi cô ta đến, hỏi thẳng vào vấn đề. “Ngươi là không muốn làm thông phòng của Đại lão gia?”.
Lưu Hà quỳ xuống, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Dương thị hiểu rõ, hỏi. “Ngươi đã không muốn, vì sao không đi nói cho Đại lão gia biết?”.
Lưu Hà hơi ngẩng đầu, trên mặt không có thái độ gì, nói. “Nô tỳ thân phận ti tiện, không làm thông phòng, còn có thể làm gì?”.
Dương thị nhẹ giọng cười, nói. “Thật ra ngươi nguyện ý làm thông phòng của Đại lão gia, chỉ là sợ ta, có phải thế không?”.
Lưu Hà cả kinh, liên tục lắc đầu, trên người lại bắt đầu phát run. Dương thị cúi người, đưa tay vuốt vai cô ta, nói. “Ngươi khổ công theo hầu ta một hồi, đương nhiên có chỗ tốt, bởi vậy cứ yên tâm đi, ta sẽ không bắt ngươi uống chén thuốc đó. Chỉ cần ngươi có năng lực sinh được con, ta sẽ nuôi nó thay ngươi”.
Lưu Hà mở to mắt, không dám tin.
Dương thị thu tay về, tiếp tục nói, giọng cực kì chân thành. “Ta khó khăn mới được cánh tay đắc lực, sao bỏ được đánh mất, ngươi cứ an tâm, đừng nói thông phòng, sau này ngươi có làm thiếp, ta vẫn đối đãi với ngươi như trước”.
Bà nói đoạn, ánh mắt đảo qua. “Chỉ có một việc, sau này chớ có chưa thương lượng với ta mà đã bỏ đến chỗ Nhị thiếu phu nhân giở mưu kế ra đùa bỡn, khiến ta khó xử”.
Hôm nay trên bàn cơm, lúc bà nói ra chuyện “se mặt chải đầu”, Lưu Hà đã hiểu được tiểu xảo của mình bị Dương thị nhìn thấu, giờ phút này nghe bà trực tiếp sảng khoái nói ra, lại một trận kinh hồn táng đảm, cả người lạnh ngắt. Nhưng cô ta nghĩ tới Dương thị chấp nhận, lại không nhịn được hưng phấn, hỏi. “Đại phu nhân, vừa rồi phu nhân nói nô tỳ không phải uống thuốc tránh thai, là thật?”.
Dương thị cười. “Ngươi hầu hạ bên cạnh ta nhiều năm như thế, nói vậy cũng biết không ít thủ đoạn, chỉ cần không phải ta ép ngươi uống, ngươi vẫn có biện pháp đối phó, chẳng lẽ còn sợ ta trở mặt?”.
Lưu Hà lại giật thót, biết chính mình sớm bị Dương thị nhìn thấu, dù có làm gì cũng không thoát khỏi ngũ hành sơn trong lòng bàn tay bà.
Dương thị đưa tay kéo cô ta đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa nói. “Mau về ngủ đi, dưỡng tốt thân thể, sớm ngày nối dõi tông đường cho Đại lão gia”.
Giờ phút này, Lưu Hà vừa cảm kích vừa sợ hãi Dương thị, nào dám bước đi, vội vàng đến chuẩn bị giường, chủ động xin trải chăn đệm nằm dưới đất trực, hầu hạ Dương thị trà nước ban đêm.
Trương Đống có lẽ mau trở lại, Dương thị làm sao cho Lưu Hà ngủ ở đại sảnh, nói chút lời khách sáo, cố ý không để cô ta trực đêm.
Lưu Hà đành phải lui ra, lòng tràn đầy suy nghĩ về việc không cần uống thuốc tránh thai, nhưng không để ý tới, lúc Dương thị xoay người đi chỗ khác, khóe môi vụt lóe một nụ cười lạnh.
Lưu Hà đi rồi, Dương thị vẫn chưa vội vã nghỉ ngơi, mà cài then cửa, lục tung tìm ra một tờ giấy chi chít chữ, giở chụp đèn, châm lửa đốt thành tro, hốt ra ngoài cửa sổ, để gió thổi phiêu tán đi mất.
Dương thị làm xong, đã đến đêm khuya, bà đóng cửa sổ, rửa tay chuẩn bị ngủ, bỗng bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, dọa bà sợ nhảy dựng, không dám tùy tiện lên tiếng trả lời.
“Tỷ tỷ, là đệ, Dương Thăng”. Người đứng ngoài thấy trong phòng sáng đèn nhưng không ai trả lời, lớn tiếng gọi.
Dương thị nghe giọng, thì ra là em trai con mẹ kế của bà – Dương Thăng, vội vàng đi mở cửa. Dương Thăng không phải một mình, mà đỡ Trương Đống đang say khướt đến độ thần trí không rõ. Dương thị thấy thế, vội vàng tiến lên hỗ trợ, hai người cùng đỡ Trương Đống lên giường, cởi giày, đắp chăn, rồi mới ra đại sảnh nói chuyện.
Dương Thăng năm nay chưa quá hai mươi, vóc người nhỏ gầy, dàn xếp xong Trương Đống đã hơi thở dốc, ngồi xuống ghế nghỉ trong chốc lát, mới hỏi. “Tỷ tỷ về kinh lúc nào?”.
Dương thị đáp. “Mới hai ba ngày nay, chuyện nhà còn bận bịu, chưa có thời gian về gặp mọi người”.
Dương Thăng nhìn tứ phía, lắc lắc đầu, nói. “Tỷ tỷ, gian nhà này, kém hơn gian nhà lúc trước chị ở nhiều lắm”.
Dương thị nói. “Cháu ruột của cậu lúc còn sống cần chữa bệnh, tiêu tốn không ít, nếu không phải vợ Trọng Vi giúp đỡ trả nợ, đừng nói nhà ở, ngay cả kinh thành cũng không quay về được”.
Dương Thăng hỏi. “Vợ Trọng Vi là ai?”.
Dương thị kể chuyện nhận Trương Trọng Vi làm con thừa tự cho anh ta nghe, lại nói. “Hai đứa đều rất hiếu thảo, vợ Trọng Vi giỏi giang hơn so với vợ Tam lang nhiều, lại biết kiếm tiền, thông minh hiểu biết nữa”.
Dương Thăng không mấy tin tưởng, chỉ trong phòng. “Đã có ân huệ tử làm con thừa tự, vì sao anh rể còn nói với đệ phải sinh đứa con ruột?”.
Dương thị hỏi ngược lại. “Cậu gặp anh rể cậu ở đâu?”.
Dương Thăng nói. “Anh rể ngồi một mình trong khách điếm, bị đệ bắt gặp, uống cùng mấy li, không ngờ anh rể nói liên miên cằn nhằn phải sinh con trai, bất tri bất giác say mất, ôm lấy kĩ nữ cạnh bàn, luôn mồm nói muốn đi nhà cô ta, đệ mặc dù không hiểu biết nhiều, nhưng vẫn biết người có chức quan không thể léng phéng với kĩ nữ, liền sống chết kéo anh rể đi, đưa anh về nhà”.
Dương thị chắp tay niệm “A di đà Phật”, tạ ơn Dương Thăng. “Ít nhiều có cậu thông minh, bằng không lại dính thêm một cọc tai họa, chúng ta đang có án quan trong người”.
Dương Thăng kinh ngạc hỏi. “Mọi người vừa về kinh, làm sao lại gặp phải án quan?”.
Dương thị không muốn nói nhiều, chỉ nói là chuyện quan trường, nói thì dài dòng. Dương Thăng không hiểu chuyện chốn quan trường, cũng thôi, hỏi tiếp vì sao Trương Đống lại muốn sinh thêm con.
Dương thị bâng quơ nói. “Con cái gì đâu, chẳng qua là thu đứa thông phòng cho ông ta, lại không có phòng dư để viên phòng, bực mình thôi”.
Dương Thăng là đàn ông, có vài phần thấu hiểu Trương Đống, chỉ nói. “Nhà chúng ta có phòng trống, tỷ tỷ và anh rể không bằng dời về nhà mẹ đẻ ở đi”.
Ở nhà mẹ đẻ đại khái sẽ ít tốn tiền thuê một chút, Dương thị hơi động tâm, nhưng bà biết thái độ làm người của mẹ kế, sẽ không mấy nguyện ý, chỉ nói phải bàn bạc với người nhà, ngày khác nói sau.
Hai người tiếp tục nói chuyện trong chốc lát, Dương Thăng đứng dậy cáo từ, Dương thị thấy sắc trời thật sự quá muộn, lo lắng để anh ta đi đêm một mình, mới nói. “Chị lấy chăn đệm cho cậu, trải ngay đại sảnh tạm chấp nhận một đêm, ngày mai ăn điểm tâm sáng xong hãy đi, thế nào?”.
Dương Thăng là em trai ruột của bà, không có gì mất tự nhiên, lúc này đồng ý, vì thế Dương thị lấy ra một bộ chăn đệm sạch sẽ, Dương Thăng tự trải ra sàn nhà, ngủ sau không đề cập tới.
Lại nói đến Lưu Hà, đầu ngày được Dương thị đồng ý, lại bị răn dạy, hai luồng áp lực, không dám chậm trễ, ngày hôm sau liền thức dậy sớm, nấu nước nóng, đến sau nhà Dương thị nghe động tĩnh, đánh giá khi nào bà thức dậy, vội vàng bê nước ấm tới phòng bà.
Không ngờ vừa đi vào, phát hiện cửa lớn mở, cửa phòng ngủ vẫn đóng, trong đại sảnh có một chàng trai trẻ, đang nhìn chằm chằm cô ta không dời mắt. Lưu Hà có chút hoảng hốt, quát hỏi. “Ngươi là ai, làm sao ở trong phòng lão gia nhà chúng ta?”.
Chàng trai trẻ đó đúng là Dương Thăng, dù hôm qua nghe Dương thị nói Trương Đống thu thông phòng, nhưng không biết là Lưu Hà, bởi vậy nói đùa. “Ta nhớ tiểu Lưu Hà mặt mũi xấu xí lắm, không ngờ vài năm không gặp lại nẩy nở, y như hoa lài người ta bán trên phố”.
Lưu Hà nghe anh ta gọi tên mình, kinh ngạc cẩn thận đánh giá anh ta một phen. Nhận ra là em trai cùng cha khác mẹ của Dương thị, liền cười trêu chọc lại. “Nô tỳ nhớ Dương thiếu gia mặt mũi còn xấu hơn nô tỳ, không ngờ vài năm không gặp, cũng nẩy nở…”.
Dương Thăng chú ý nghe, nghĩ tới mặt sau đại khái sẽ là tuấn lãng phong độ đẹp trai vân vân, không nghĩ tới Lưu Hà lại nhanh chóng quay ngược lại. “Nẩy nở vẫn xấu như vậy”.
Dương Thăng làm bộ nổi nóng, định đánh, Lưu Hà sợ anh ta làm đổ bồn nước của mình, bưng bồn tránh trái tránh phải.
Hai người đang đùa giỡn, cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra, Trương Đống nhận định là bọn họ đang liếc mắt đưa tình, đen mặt đứng ở cửa, khụ mạnh hai tiếng.
Lưu Hà và Dương Thăng chẳng qua là người quen gặp lại, không hề có tâm tư gì, bởi vậy nghe động tĩnh đều thoải mái tiến lên hành lễ chào. Trương Đống thấy, trong lòng lặng lẽ mắng “Vô liêm sỉ”, sắc mặt càng trầm trọng vài phần.
Lưu Hà dù trong lòng không có quỷ, nhưng nhìn bộ dạng Trương Đống cũng đoán được ông ta đang nghĩ cái gì, liền hơi hoảng, thấp giọng nói. “Nô tỳ tới hầu hạ Đại phu nhân rửa mặt”.
Cô ta chỉ nhớ tới Dương thị, không nhớ tới Trương Đống, này lại khiến ông ta mất hứng, liền đứng ở cửa không nói. Lưu Hà giật mình tỉnh ra, muốn sinh con trai, nịnh bợ Dương thị vô dụng, mấu chốt phải dựa vào vị lão gia này, vội sửa lại. “Nước lạnh, nô tỳ múc chậu khác đến, hầu hạ Đại lão gia rửa mặt”.
Trương Đống thoáng dịu nét mặt, trong cổ họng tằng hắng ra một chữ “Ừm”, xoay người đi vào phòng.
Dương Thăng thấy Trương Đống không thèm quan tâm đến mình, rất là bất mãn, cố ý lớn tiếng gọi ông ta. “Anh rể, hôm qua có nhớ rõ là em đỡ anh về không?”.
Anh ta nói trắng ra như vậy, mặt Trương Đống giật giật, vội nặn ra nụ cười, xoay người đón chào, nói. “Ta còn tưởng cậu đã về hôm qua rồi”.
Dương Thăng nói. “Quá trễ, tỷ tỷ giữ em lại ở một đêm”. Lại nổi giận với ông ta. “Nếu không phải hôm qua trùng hợp gặp được anh rể, cũng không biết cả gia đình tỷ tỷ đã về kinh”.
Trương Đống sợ nhất người thẳng thắn, càng tỏ ra xấu hổ, miễn cưỡng cười nói. “Thăng đệ vẫn thẳng tính như ngày nào. Ta vừa vào kinh, còn chưa lĩnh chức quan, đợi dàn xếp xong sẽ đi bái kiến nhạc mẫu”.
Trương Đống là đang tìm cớ, Dương Thăng lại tin là thật, hỏi. “Vậy khi nào anh mới lĩnh chức quan?”.
Trương Đống à à ừ ừ vài câu, bảo rằng chính mình cũng không biết ngày nào cụ thể, rồi chuyển sang nói chuyện khác, hỏi. “Thăng đệ cũng không nhỏ, vì sao còn chưa cưới vợ?”.
Dương Thăng không thích nói về việc này, không đáp, vừa lúc ngẩng đầu thấy Dương thị đi ra, liền đứng dậy, rời chỗ ngồi hành lễ.
Dương thị sẵng giọng. “Nhắc tới việc hôn nhân của cậu, cậu liền tránh trái tránh phải, mấy năm trước còn bảo rằng tuổi nhỏ, bây giờ cũng ba năm trôi qua rồi, phải lớn rồi mới đúng”.
Dương Thăng nói. “Này không thể trách em được, ai bảo mẹ tìm mãi không được tiểu nương tử nào giống Lan Chi”.
Thì ra cậu ta vẫn không thể quên được người nọ, Dương thị thầm than một tiếng, tiếp tục khuyên, Dương Thăng mất kiên nhẫn nói. “Tỷ tỷ, chị còn dong dài nữa, em đi đó”.
Dương thị thấy thế, đành phải thôi không đề cập nữa. Rất nhanh Lưu Hà đã múc nước ấm đến, đổ vào bồn, hầu hạ ba người bọn họ rửa mặt. Lúc sau Trương Trọng Vi dẫn theo Lâm Y, bưng điểm tâm đi vào, nói. “Hôm nay điểm tâm là Thanh Miêu tự tay làm, phụ thân mẫu thân nếm thử hương vị”.
Dương thị chỉ Dương Thăng, nói. “Đây là em trai của ta, ta giữ cậu ấy lại ăn điểm tâm”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y vội bỏ chén đũa, đến hành lễ chào Dương Thăng. Dương Thăng còn không lớn bằng Trương Trọng Vi, nhưng đã bị gọi một tiếng “cậu”, phải cho lễ gặp mặt, anh ta sờ soạng từ trên xuống dưới, phát hiện hôm qua đi vội vàng, đã quên mang tiền, liền xả ngọc bội bên hông đưa cho Trương Trọng Vi.
Dương thị ngăn anh ta lại, trách. “Cậu càng lớn càng tùy tiện, ngọc này là vật gia truyền nhà họ Dương, sao có thể đem tặng người được”.
Dương Thăng ngượng ngùng cười, nói. “Không biết cháu trai bao lớn, không chuẩn bị lễ gặp mặt, chỉ có thể bổ sung lần tới”.
Dương thị thúc giục anh ta. “Nhanh ăn đi rồi về nhà, miễn cho mẫu thân lo lắng”.
Dương Thăng thờ ơ. “Dù sao một đêm không về đối với em là bình thường, mẹ sẽ không để bụng”.
Dương thị nhịn không được vỗ anh ta một phát, nhét đũa vào tay anh ta. Dương Thăng bưng tô mì, ăn hai ngụm, khen ngợi. “Là ai làm, hương vị còn hơn đầu bếp nhà ta, chỉ là mì kéo chưa được khéo lắm”.
Lâm Y nói. “Là nha đầu của cháu làm, cậu thấy ngon miệng thì ăn nhiều chút”.
Dương thị nghe Dương Thăng nhắc đến đầu bếp, nhớ tới một chuyện, hỏi. “Hôm qua cậu ra ngoài, vì sao không mang theo đầy tớ?”.
Dương Thăng nghẹn mì trong cổ, liên tục ho khan, đẩy chén đũa bỏ chạy, nói. “Em ăn no, đi đây”.
Dương thị hồi tưởng lại hành vi trước kia của em trai, đoán được cậu ta lại bỏ rơi gã sai vặt, chuồn êm ra ngoài, vội vàng đuổi theo vài bước, hô. “Lập tức về nhà, không được đi lung tung”.
Rất xa, nghe được tiếng Dương Thăng lên tiếng, nhưng không nghe rõ là chuyện gì, Dương thị liên tục lắc đầu, thở dài. “Phụ thân qua đời, trong nhà không ai quản được nó, suốt ngày đi đông du tây, cũng không biết thành gia lập nghiệp là cái gì”.
Trương Đống ăn mì, cũng khen tay nghề Thanh Miêu. Lâm Y thấy lão nhân gia ông ta rốt cuộc thôi kiêng ăn, mừng rỡ, vội nói. “Hôm qua đi chợ chiều mua xương, Thanh Miêu khuya khoắt liền hầm, hầm vài canh giờ mới ra hương vị này”.
Trương Đống uống canh xương trắng sữa, nghĩ tới hành vi vừa rồi của Lưu Hà, có ý muốn đổi người, nhưng Thanh Miêu là nha hoàn của con dâu, ông ta không mở miệng được, đành bỏ ý định đó đi.
Mọi người thư thái ăn xong điểm tâm, Lưu Hà đi dọn dẹp chén đũa, Lâm Y nói. “Thanh Miêu thức cả đêm, ta cho cô nàng đi ngủ bù, để mình cô bận rộn, chớ trách”.
Lưu Hà bất giác nhìn lướt qua Dương thị, kinh sợ nói. “Nhị thiếu phu nhân nói gì vậy, đây vốn là việc của nô tỳ”.
Tất cả mọi người đều đang ở đây, cơ hội khó được, Trương Đống làm bộ giơ tay, dùng khuỷu tay đụng đụng Dương thị, ý bảo bà nói với Lâm Y chuyện phòng hạ đẳng.
Dương thị né sang bên, nói. “Con dâu vất vả, các con đi nghỉ ngơi đi”.
Trương Đống trơ mắt nhìn vợ chồng Trương Trọng Vi đi mất, hỏi. “Phu nhân sao không nói?”. Nói xong, lại thở phì phì quay ngoắt đi, làm như chuẩn bị ra ngoài mua say.
Dương thị cũng không níu kéo, lẩm nhẩm. “Thăng nhi ra ngoài chưa bao giờ quên mang tiền, vừa rồi sao ngay cả lễ gặp mặt cũng không có”.
Trương Đống liền đứng sững tại chỗ, lúng túng nói. “Hôm qua đi quá mau, tôi quên mang tiền, bởi vậy là Thăng đệ trả”.
Dương thị luôn hiền hòa tốt tính, hôm nay lại nổi nóng. Vỗ ghế đứng dậy, giọng nói lạnh lùng. “Lão gia, ông tự lo thân ông đi”. Nói xong, không hề để ý Trương Đống, một mình vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Trương Đống sợ Dương thị phát giận, vội hạ mình đi đẩy cửa, không ngờ Dương thị tức giận thật, khóa trái cửa. Trương Đống đứng ngoài gõ lại gõ, vẫn không thấy cửa mở, hoảng đến độ đầu đầy mồ hôi.
Lưu Hà rửa chén đũa xong quay lại, nhìn thấy Trương Đống đứng trước cửa phòng ngủ hết gõ lại dậm chân, ngạc nhiên, bước lên kéo cánh tay ông ta, thân thiết hỏi. “Lão gia làm sao vậy?”.
Trương Đống đang đúng lúc phiền lòng, mặc kệ cô ta dịu dàng thân thiết, thô lỗ đẩy cô ta ra, mắng. “Ngại lão gia già rồi, hay chê lão gia không có tiền?”.
Lưu Hà bị mắng không hiểu vì sao, ngẩn người một lát mới ngộ ra, Trương Đống đang giận chuyện buổi sáng, cô ta vội vàng biện bạch, nhưng Trương Đống là giận chó đánh mèo, làm sao chịu nghe, còn mắng mấy câu “tiện phụ” vân vân, Lưu Hà vừa ấm ức, vừa xấu hổ, che mặt khóc chạy ra ngoài.
Dương thị ở bên trong nghe Trương Đống mắng Lưu Hà, cảm giác lửa đã đủ nóng, nếu còn cương sợ là sẽ đẩy quan nhân vào lòng người khác, vì thế đứng dậy, đi mở cửa.
Trương Đống thấy cửa mở, như trút được gánh nặng, vọt đi vào. “Phu nhân, chớ nổi giận, chờ lĩnh chức có bổng lộc, việc đầu tiên là trả tiền cho Thăng đệ”.
Dương thị dụi dụi mắt, nói. “Không phải tôi so đo, nhưng mẹ kế, lão gia cũng hiểu, nếu bà ta biết được lão gia tiêu tiền của Thăng đệ, sẽ lại bị bà ta bám riết không tha”.
Trương Đống nhớ tới hành vi trong quá khứ của mẹ kế Dương thị, cũng sợ, vội nói. “Thăng đệ bảo rằng bữa rượu đó là cậu ta mời tôi”.
Dương thị vội la lên. “Lão gia muốn hại Thăng đệ ăn đòn sao?”.
Trương Đống kinh ngạc. “Cậu ta bao lớn rồi, nhạc mẫu vẫn không cho cậu ta đến quán rượu?”.
Dương thị nheo mắt liếc ông ta, nói. “Không phải không được đến quán rượu, mà phàm là nơi có kĩ nữ sẽ không cho nó đi, để ngừa nó lại quyến luyến Hồng Chi Lục Chi nào đó, làm ầm ĩ không thu không được”.
Trương Đống nghĩ bụng : đó là do Dương Thăng không phân biệt được cái gì quan trọng cái gì không, kĩ nữ thôi, có thể gặp dịp thì chơi, nào có ai nghênh đón vào cửa làm chính thê, khiến người khác cười đến rụng răng.
Vợ chồng hai người hòa lại, bắt đầu nói đến nói đi, Lưu Hà ở sau nhà đã khóc tới sưng mắt. Thanh Miêu đang ngủ say, bị cô ta đánh thức, tức giận nói. “Lưu Hà tỷ tỷ lại làm sao nữa?”.
Lưu Hà khóc như mưa, nói. “Đại lão gia oan uổng tôi”.
Thanh Miêu đang lúc buồn ngủ, không có hứng thú nghe cô ta nói này, chỉ ra ngoài. “Làm phiền chị ra ngoài khóc đi, cho ta ngủ một chút”.
Lưu Hà thút thít. “Chỉ có mỗi gian phòng này, cô bảo tôi đi đâu khóc?”.
Thanh Miêu không để ý tới cô ta, trở mình qua chỗ khác, lại ngủ.
Lưu Hà có chút sợ Thanh Miêu, không được ở trong phòng, đành ra chỗ bếp ngồi xổm, ôm chân, nức nở tiếp.
Vừa hay đúng lúc Phương thị đi thăm Đông Mạch, ngang qua đó, thấy Lưu Hà khóc thương tâm như vậy, thấy lạ hỏi thím Nhâm. “Đây là làm sao?”.
Thím Nhâm ghé vào tai bà ta nói thầm. “Nghe nói Đại lão gia đã coi Lưu Hà như thông phòng, đại khái vì vậy mà Đại phu nhân nhìn cô ta không vừa mắt, mắng cô ta, bấy giờ mới khóc lên”.
Phương thị kinh ngạc nói. “Thật sao? Chuyện lớn như vậy, sao bà không nói sớm cho ta biết?”.
Thím Nhâm thấy khó hiểu. “Chỉ là Đại lão gia thu đứa thông phòng thôi, có gì to tát?”.
Phương thị cả giận. “Làm sao không to tát, ông ta thu thông phòng, tất sẽ sinh thêm con, đã có con ruột, còn muốn con thừa tự làm chi, chờ đó, ta sẽ đòi Trọng Vi về”.
Bà ta là người ít khi lời nói bắt nhịp với việc làm, lời còn chưa dứt, người đã xồng xộc đi về hướng phòng của Trương Đống. Thím Nhâm gần đây được tiền của Lí Thư, bị cô giao phó phải coi chừng Phương thị, chớ để bà ta làm mất mặt, bởi vậy đi ba bước đi thành hai bước chạy, đuổi theo giữ Phương thị lại. “Nhị phu nhân, việc này không thể gấp gáp”.
Phương thị tránh ra, nói. “Làm sao không gấp, nếu không làm liền, tiền của vợ Trọng Vi sẽ bị cả nhà bọn họ tiêu hết”.
Thím Nhâm vội la lên. “Nhị phu nhân, Đại lão gia đã nửa trăm tuổi, ai biết có sinh con được hay không, đứa trẻ chưa có, phu nhân làm sao nói Đại phòng?”.
Phương thị nghe vậy, thôi giãy giụa, cân nhắc. “Bà nói có vài phần đạo lý, nếu ta muốn Trọng Vi quay về, còn phải khiến Đại lão gia sinh ra con trai mới được”.
Thím Nhâm lau mồ hôi, trong lòng bật cười, đại bá có sinh con trai được không, vợ của nhị thúc góp lực cái gì chứ.
Phương thị lại nhìn về phía Lưu Hà vài lần, đầu óc nghĩ kế, kéo thím Nhâm đến góc không người, dặn dò. “Bà tức khắc ra phố, hỏi lang trung xem, có thuốc nào uống vào liền sinh được con trai không”.
Thím Nhâm cười khúc khích. “Nhị phu nhân, bọn họ còn chưa viên phòng đâu, ăn tiên đan cũng vô dụng”.
Phương thị cảm thấy thất vọng, hỏi. “Vì sao thu lại không dùng, là đạo lí gì?”.
Thím Nhâm chỉ phòng ở sau lưng Lưu Hà, nói. “Bọn họ chỉ có một gian phòng cho người hầu ở, làm sao viên phòng, chẳng lẽ kêu Đại phu nhân dời ra lấy chỗ”.
Phương thị cười nói. “Chuyện có đáng gì, ta cho cô ta mượn một gian”.
Thím Nhâm nhịn không được, hỏi. “Nhị phu nhân, chúng ta có phòng trống?”.
Phương thị nhìn bà ta, nói. “Hiện nay bà và thím Dương cùng ở một gian?”.
Thím Nhâm gật đầu, trong bụng có cảm giác không tốt, quả nhiên Phương thị nói. “Các người sang đại sảnh bên ta ngả ra đất nghỉ, chừa phòng đó ra cho Lưu Hà ở”.
Thím Nhâm rất muốn tát cho mình hai cái, tại sao lại lắm miệng kể cho Phương thị nghe Trương Đống thu phòng Lưu Hà. Phương thị nhìn không thấy vẻ ảo não trên khuôn mặt bà ta, liên tục thúc giục bà ta về phòng dọn. Hiện giờ trời lạnh, ngày ngày ngủ trên mặt đất, ai mà chịu nổi, bởi vậy thím Nhâm cực không muốn, định báo cho Lí Thư hay trước, vì thế ra kế hoãn binh, nói. “Tôi cùng Nhị phu nhân đi nhìn Đông Mạch cái đã, sau đó lại đi dời nhà”.
Nhưng Phương thị có hứng thú với Lưu Hà hơn Đông Mạch, xua tay nói. “Ta chẳng qua là muốn đi xem thử mặt Đông Mạch có thực sự để lại sẹo hay không thôi, có gì ghê gớm, ngày mai đi coi cũng được”.
Thím Nhâm hết cách, đành đi về, dưới ánh mắt giám sát của Phương thị, cùng thím Dương dời rương thùng chăn đệm đến phòng Phương thị, bọn họ ít đồ đạc, rất nhanh đã dọn xong, Phương thị chờ không được, lúc này kêu thím Nhâm đến nói cho Lưu Hà.
Tác giả :
A Muội