Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 8: Không cho phép nhắc lại
Triệu Hoằng Lâm ôm Triệu Tương Nghi vào trong phòng, cẩn thận đặt nàng ngồi lên ghế, nhìn vết thương trên cổ nàng, đau lòng hỏi:” Tiểu muội còn đau nữa không?”
“Không đau, Tương Nghi là bé ngoan, không có khóc.” Triệu Tương Nghi thề rằng, nàng từ trước đến giờ chưa từng nói dối mà tim không đập, mặt không đỏ như vậy cả, hơn nữa da đầu có cảm giác tê dại.
Triệu Hoằng Lâm cười an ủi, vỗ đầu nàng, rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng hỏi: “Tiểu muội, muội có muốn ăn cá không?”.
Triệu Tương Nghi nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, nhất thời trong lòng hiểu được, chắc chắn là sáng nay đại ca nhìn thấy Triệu Hoằng Nhân có canh trứng chim ăn, lại sợ nàng cũng muốn ăn, càng muốn bồi bổ thân thể của nàng, nên mới hỏi nàng như vậy. Sở dĩ lúc sáng nói với mọi người trong nhà như thế, chính là không muốn Dương thị trộn quấy phân heo nghe được, lại đánh cái chủ ý tham lam gì đó.
Gật đầu: “Muốn, cô cô làm món canh cá, uống ngon!” Trù nghệ của Triệu Nguyệt Cầm là do chính tay Phương thị dạy, rất là tỉ mỉ, chỉ trách nhà này rất nghèo, không có nguyên liệu quý hiếm gì để Triệu Nguyệt Cầm luyện tập hết.
“Tốt lắm, muội muội ngoan, ở đây chờ ca ca một chút, một lát nữa ca ca sẽ dẫn muội ra bờ sông câu cá.” Triệu Hoằng Lâm mỉm cười, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Không lâu sau, Triệu Hoằng Lâm quay lại, trên tay cầm một chiếc cần câu tự làm và chiếc gùi do Triệu Tín Lương nhân lúc nhàn rỗi làm ra, nhìn Triệu Tương Nghi mà vẫy vẫy đồ trong tay: “Chúng ta đi thôi, hôm nay nhất định phải câu được mấy con cárồi nhờ cô cô làm canh cá cho muội uống.”
Triệu Tương Nghi cười khanh khách cả lên, vỗ vỗ tay nhỏ hoan hô, vui vẻ chọc cười đại ca.
Huynh muội hai người tìm Phương thị để nói chuyện, Phương thị rất lo lắng khuyên một hồi, nói thời tiết lúc này là cuối mùa thu, bờ sông ít người, nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ tìm không thấy người để giúp..
Huống hồ là Triệu Hoằng Lâm tuổi còn nhỏ, phải chiếu cố đến tiểu muội mới ba tuổi, lúc này mà không có người lớn đi cùng thì Phương thị khó lòng mà yên tâm cho được.
Triệu Hoằng Lâm chủ ý đã định, hắn không muốn lúc này buông tha, rơi vào đường cùng, hắn đành đưa hai hài tử ở Tề gia bên cạnh ra thuyết phục Phương thị: “Bà nội, kỳ thật không phải chỉ có con và tiểu muội đến bờ sông chơi đâu, còn có a Sâm ca và Uyển Dao muội muội cũng đi nữa, ngài cũng biết a Sâm đã mười tuổi rồi, lại có khả năng bơi lội rất tốt, bây giờ bà nội có thể an tâm để tụi con đi chứ?”
Phương thị suy nghĩ một lát, vẫn có chút không yên lòng, bà biết rõ tính tình của cháu trai mình, không dễ gì mà ngăn được nó cả, thân mình cúi xuống nhỏ giọng dặn dò: ” Vậy con phải đáp ứng với bà nội, trước giờ cơm trưa phải mang Tương Nghi trở về, dù có câu được cá hay không, trở về ăn cơm vẫn là quan trọng hơn.”
“Ai, được rồi!” Triệu Hoằng Lâm mỉm cười ngọt ngào đáp ứng Phương thị.
Mang theo công cụ, lại giúp đỡ Triệu Tương Nghi mặc thêm một lớp áo, sau khi thu dọn lưu loát xong, Triệu Hoằng Lâm liền dẫn tiểu muội xuất môn đi câu cá.
Ra khỏi cửa, Triệu Tương Nghi nhỏ giọng hỏi đại ca một câu: ” Ca ca, ca thực sự gọi a Sâm ca và Uyển Dao tỷ đi cùng ra bờ sông sao ạ?”
Triệu Hoằng Lâm gật gật đầu: “Muội cũng không phải là không biết bà nội chúng ta đó, nếu không đi kêu, đợi khi bà nội hỏi tới, nhất định sẽ giận chúng ta lắm.”
Triệu Tương Nghi ngẫm lại thấy cũng đúng, liền gật đầu.
Chỉ trong chốc lát bọn họ đã đến Tề gia ở bên cạnh, nhà này từ bên ngoài Triệu gia thôn di cư đến, đã ở Triệu gia thôn được mười năm rồi, chủ nhà này là thợ mộc, người thành thật lại hay chịu khó, nên người trong thôn có việc vặt gì khó không làm được đều đến nhờ vả hắn giúp đỡ, tất cả mọi người trong thôn đều gọi hắn là Tề mộc tượng[1].
Thê tử Uông thị của Tề mộc tượng là một nữ nhân rất là ôn nhu, bình thường đối đãi với hai huynh muội Triệu Tương Nghi thập phần khách khí, là người rất nhiệt tình. Lúc trước hai huynh muội có nhắc đến a Sâm ca chính là con trai lớn nhất của Tề mộc tượng, Tề Sâm, mà Uyển Dao chính là con gái nhỏ của Tề mộc tượng, Tề Uyển Dao.
Nghe nói cái tên Tề Uyển Dao này là do một thầy tướng số đặt cho, tiên sinh kia có xem qua mạng của Uyển Dao, nói rằng nàng sau này tiền đồ vô lượng, cuộc sống sau này giàu sang có thể hưởng thụ được vinh hoa phú quý, chỉ là trước đó phải gặp lấy một ít khổ cực mà thôi.
Một nhà Tề thị nghe xong, rất là vui mừng, đối với nữ nhi duy nhất này càng cẩn thận hơn.Mặc dù gia cảnh Tề gia nghèo khó, cái gì không tốt đều ăn hết, mỗi ngày đều kiên trì cho Tề Uyển Dao ăn cơm, cứ như là xem nàng ấy là một người phú quý mà cho ăn gạo trắng.
Sáng nay, Tề mộc tượng đã lên trấn làm việc cho người ta, hai huynh muội liền lễ phép lên tiếng chào hỏi Uông thị, nói rõ ý định đến đây của mình, Uông thị cũng không giống như Phương thị mà lo lắng, đi gọi con mình đến, dặn bọn họ vài câu, liền cho bọn họ theo hai huynh muội ra bờ sông.
Bên này, Triệu lão gia tử cũng sớm làm xong việc ở trong ruộng, thừa dịp trước giờ cơm trưa chạy về nhà, Phương thị lắp bắp kinh hãi, nghĩ là có chuyện gì xảy ra, bởi vì nam nhân trong nhà có mấy khi trở về sớm như vậy. Hỏi kỹ lại, mới biết là Triệu lão gia tử không yên lòng với sự kiện ngày hôm qua, nghĩ đến trước tiên phải triệu tập mọi người trong nhà lại một chỗ cùng nhau thương nghị.
Sau khi dùng cơm trưa xong, mọi người cũng muốn đi ra ngoài ruộng làm việc tiếp.
Dương thị thấy thế, cũng nổi lên toan tính, miệng thì lầm bầm không biết nói cái gì, Phương thị vừa đến gần nên nghe thấy, liền tức giận trừng mắt nhìn Dương thị mắng: “Ngay cả việc ấy mà ngươi cũng muốn tính toán! “
“Con nói có sai sao?” Dương thị vốn chỉ là nhỏ giọng nói thôi, không nghĩ đến mẹ chồng mình nghe được mà mắng mình, lại càng nhịn không được căm giận nói.”Bây giờ con vất vả lắm nên mới không đi đưa cơm ra đồng, bọn họ liền sửa lại mà trở về ăn cơm, tiết kiệm không ít công việc chưa làm, có phải hay không là chờ đến ngày mai muốn con làm hết những công việc còn chất đống đó của họ hay không. Con bà nó chứ, cái này là đồng dạng sao? Hơn nữa còn có chuyện gì trọng yếu, lần trước sao không thể nói cùng mọi người đi? “
“Được rồi, mẹ Hoằng Nhân, con cũng đừng ở đằng đó mà mở miệng nói nữa, nhanh chóng dọn dẹp xong rồi lên phòng lớn, ta đây thực sự có chuyện muốn nói với cả nhà.”Triệu lão gia tử tức giận nhìn Dương thị, quay đầu lại đi lên phòng lớn, một đám con trai con gái cũng theo đi vào.
Dương thị ở nguyên tại chỗ dậm chân, lại mở miệng mắng vài câu, mới cảm giác được dễ chịu một chút, sau đó cũng đi theo vào.
Mọi người lần lượt đều ngồi xuống, Triệu lão gia tử và Phương thị đều ngồi ở phía trên, không khí trong phòng nhất thời yên tĩnh, Triệu lão gia tửbuông tẩu thuốc trong tay xuống, gõ lên bàn, nặng nề thở dài một hơi rồi ngẩng đầu lên nói: ” Hải…. Vận đen trong nhà cũng đi rồi, các quầy sạp ở khắp nơi không ai mà không biết nương tử vô liêm sỉ cùng chạy trốn theo tình nhân kia!” Khi nói đến lời này, Triệu lão gia tử giương mắt nhìn con trai lớn Triệu Tín Lương, trong mắt mang theo đồng tình cùng khổ não.
Mọi người lúc này mới hiểu được, trong miệng phụ thân là đang nói đến chuyện lớn, chính là chuyện Lã thị.
“Việc này đều là quá khứ cả rồi, ai cũng không được bàn luận nữa.” Triệu Tín Lương khẩu khí thản nhiên, tay nắm chặt lại làm cho người ta nhìn thấy đều có chút sợ hãi.
Triệu lão gia tử cũng khoát tay, nhìn Triệu Tín Lương nói: ” Quá khứ? việc này cứ xem như vậy mà bỏ qua sao? Nếu hôm nay ta không triệu tập mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện, nói cho rõ, thì chuyện này có thể xem như là quá khứ được sao?”
Triệu Tín Lương mím chặt môi lại, thần thái giống hệt như con trai Triệu Hoằng Lâm, không lên tiếng, chỉ khó chịu nắm chặt tay lại.
Triệu lão nhị ngồi ở bên cạnh, thấy hắn như vậy trong lòng không chịu nổi, vươn tay khoát lên vai hắn hắn, vỗ vỗ vài cái an ủi.
“Ai ôi, chuyện này thôi …” Tính tình Dương thị rất là thiếu kiên nhẫn, thấy Triệu lão gia tử nói đến chuyện của Lã thị, tâm sinh ra ngứa ngáy, nếu không tùy tiện nói vài câu sẽ không thấy thoải mái.
Bất quá nàng ta vừa mới nói vài câu, đã bị Phương thị cắt đứt: “Mẹ Hoằng Nhân! Trong chuyện này, người không có tư cách chen miệng vào chính là con!” Thấy Dương thị nghe xong đã đụng người của Triệu lão tam, ý bảo hắn làm chỗ dựa cho nàng ta, Phương thị liền trừng mắt nhìn lão tam nói. “Lão Tam! Con không được nói giúp cho nàng ta, chẳng lẽ mẹ chỉ mới nói có vài câu còn không nói đúng sao? Nàng ta cũng đâu phải là thiếu phu nhân hay là thiên kim tiểu tỷ của quan lại đâu, con cứ như vậy mà chiều chuộng nàng không phải là để cho người khác nói vài câu à?”
Triệu lão tam nghe được lời nói của Phương thị, cũng không tiện mở miệng nói, chỉ biết cúi đầu ngồi ở một bên, nhưng bị Dương thị dùng khuỷu tay chọc vài cái, lại bị nàng ta thầm mắng vài câu “Đồ vô dụng”.
“Được rồi, đều đừng cãi nữa!” Triệu lão gia tử buồn bực phất tay, chuyện Lã thị đã đem cái mặt già của ông làm mất hết, từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay, trong thôn không biết có bao nhiêu người ở trong tối cười nhạo ông rồi, lại cười Triệu Tín Lương không giữ được vợ.
“Tín Lương à” Triệu lão gia tử ngẩng đều lên nhìn đứa con lớn nhất. “Việc này à, cha thấy là……. Hải.” Ông thở dài một hơi, lại nói tiếp, “Nàng ta nếu đã có tâm cùng người khác chạy trốn thì con có dùng dây thừng trói nàng ta ở nhà, cũng là trói không được … Lại nói đến, mẹ Hoằng Lâm từ khi đến nhà của chúng ta, cũng chưa làm được việc gì là tốt cả, nàng ta được nuông chiều đến lười biếng cha cũng không nói đến nhưng lại hay bới móc. Nói tóm lại thì bên trái ăn không quen, bên phải cũng ở không tốt, cha thấy điều kiện bên nhà mẹ đẻ nàng ta không tốt gì, lại đem nàng ta dưỡng quen thành thói nuông chiều. Bây giờ lại cùng người khác chạy trốn, thật ra cũng không phải tất cả đều là xấu, ít nhất là sau này cả nhà chúng ta mỗi ngày không có bị nàng ta chọc tức là được. Đi rồi cũng tốt, tương đương với việc không cần nuôi một người ăn không ở rỗi không làm việc gì! Trong nhà ít nhiều cũng giảm bớt đi một phần lương thực.”
“Cha nói có lý.” Triệu Tín Lương khẩu khí vẫn như trước mà bình thản, “Từ ngày hôm qua cho đến bây giờ, con cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, mặc kệ nàng ta đến nơi nào, con cũng sẽ không đưa cái mặt đi tìm, cho dù nàng ta sau này biết được mình đã sai lầm muốn trở về đây, con cũng sẽ không đáp ứng cho nàng ta bước vào cửa!”
“Ô hay.” Dương thị kéo dài âm cuối cười nhạo, âm thanh lanh lảnh lại khó nghe, “Trong nhà Thế Hữu là như thế nào à, đại tẩu nàng ta hưởng phúc còn không kịp nữa là, sao lại có thể quay trở về cái nhà này được chứ?”
” Mẹ Hoằng Nhân!” Triệu lão gia tử giận run cả người, chỉ tay vào mặt Dương thị tức giận nói, “Biến đi, ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Dương thị cũng là nhất thời nhịn không được, đem ý nghĩ trong lòng nói ra, lại thấy bộ dáng cha chồng gióng như muốn ăn thịt nàng ta, miệng quắt quắt lại, đứng dậy lắc mông đi ra ngoài.
“Hải…” Phương thị thở dài một cái. “Nhà chúng ta có ba nàng dâu, trừ vợ của lão nhị ra còn lại đều không làm cho người khác bớt lo!”
“Lão Tam!” Triệu lão gia tử bị chọc tức chỉ vào Triệu lão tam, “Hôm nay, cha triệu tập các con ở đây là muốn nói chuyện này. Vừa rồi con cũng nghe lão đại nói gì rồi chứ, việc này cứ vậy mà xem như quá khứ đi, các con hiện tại đã nghe xong, đều nên đem ý nghĩ trong lòng nói rõ cả ra, chuyện này về sau chỉ được để trong bụng không được phép ở trong nhà nhắc tới nữa! Nhà của chúng ta từ nay về sau không có người như vậy tồn tại, hiểu chưa! Nhất là vợ của con, con nên về phòng hảo hảo nói chuyện với nàng ta đi, đừng có cả ngày nghe nàng ta, học mấy thứ hoa lý hồ tiếu [2], mỗi ngày đều dùng mánh khóe để lười biếng, không làm được chuyện gì đúng đắn!”
“Vâng, con biết rồi thưa cha…” Triệu lão tam trong lòng rất là không thoải mái, có thể là hắn có chút sợ vị phụ thân này, không dám biểu hiện bên ngoài, chỉ có thể ngoài miệng vâng, dạ mà thôi.
“Mặt khác, chuyện này đối với hai đứa nhỏ trong phòng lão đại là đả kích rất lớn, Tương Nghi có thể chưa hiểu gì, nhưng còn đứa trẻ Hoằng Lâm lúc nhỏ đã chú ý đến như vậy, sợ là trong lòng rất đau khổ, các con về sau cũng nên chiếu cố hai huynh muội bọn nó thật tốt, trong nhà có cái gì tốt đều phải cho bọn nó dùng trước, có biết không?” Triệu lão gia tử dò xét một vòng từ trên xuống dưới, cảm thấy mấy đứa con của lão cũng không có ý kiến gì, duy chỉ có lão Tam cúi đầu đằng kia là lòng dạ hẹp hòi, tức giận mà hừ hừ một tiếng.
Hắn không yên lòng sợ rằng đem ý tưởng trong lòng ra nói sẽ làm cho lão gia tử phát hỏa lần nữa. Thứ nhất, sau này trong nhà sẽ không cho phép bất cứ ai nói chuyện của Lã thị và không được phép nói chuyện của Lã thị ra bên ngoài. Thứ hai, lão gia tử lần này là muốn che chở cho hai đứa nhỏ ở đại phòng, không thể cùng bọn nhóc đó so đo được.
Sau khi đem chuyện này an bài thỏa đáng xong, Triệu lão gia tử mới cho mọi người trong nhà giải tán, lại chỉ lưu một mình Triệu Tín Lương ở lại trong phòng, nói là có chuyện muốn nói với hắn.
Triệu Tín Lương lưu lại cùng ông, chờ mọi người người đi ra ngoài hết rồi, Triệu lão gia tử mới thở dài một hơi, đi đến trước mặt Triệu Tín Lương vỗ vai hắn an ủi: “Đều tại ta và mẹ conkhông tốt, năm đó không có cẩn thận hỏi thăm kỹ chi tiết về mẹ Hoằng Lâm, nếu sớm biết nàng ta là người như thế thì ta và mẹ con có bị đánh chết cũng không đồng ý hôn sự này.”
“Cha,tất cả đều là quá khứ hết rồi, con cũng đã nghĩ thông suốt, vì hai đứa nhỏ, phải tiếp tục sống… Con cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa, cũng không làm ra những chuyện khác người, đã khiến cho cha mẹ lo lắng rồi.” Triệu Tín Lương bình tĩnh nói, hiển nhiên là không có đề cập đến Lã thị.
“Kia, thông gia bên kia…” Triệu lão gia tử cau mày lại, tuy rằng ngày đó Lã thị đã chạy trốn cùng người khác, trong lòng ông cũng sớm không thừa nhận đứa con dâu này, có thể chỉ trong một thời gian ngắn, đối với nhà mẹ của Lã thị vẫn chưa sửa lại miệng được.
“Hừ, nữ nhi của bọn họ làm ra sự tình này, chờ khi tin tức đến tai bọn họ, tất nhiên là không thể không đến nhà chúng ngàn bồi vạn bồi rồi, đến lúc đó ngài và mẹ cứ trực tiếp đuổi người là được, con cũng không muốn gặp họ.” Nói đến nhà mẹ đẻ của Lã thị, giọng điệu của Triệu Tín Lương càng thêm lạnh lùng.
Chỉ nghĩ đến cuộc sống sống ngày trước, một nhà cha mẹ vợ đều đối với hắn yêu cầu cùng bắt bẻ, còn hắn một mặt vẫn là bộ dáng phục tùng tuân theo, trong lòng hắn cũng không có tư vị gì.
Mà hắn vạn lần không ngờ, kế tiếp Triệu gia hắn còn có phải trải qua một chuyện lớn nữa, làm cho mọi người trong nhà càng không thể chịu đựng nổi.
===
[1] Tề mộc tượng= thợ mộc nhà họ Tề
[2] Hoa lý hồ tiếu: nói chuyện không thực tế, giống như cái kiểu bịa chuyện để nói ấy
“Không đau, Tương Nghi là bé ngoan, không có khóc.” Triệu Tương Nghi thề rằng, nàng từ trước đến giờ chưa từng nói dối mà tim không đập, mặt không đỏ như vậy cả, hơn nữa da đầu có cảm giác tê dại.
Triệu Hoằng Lâm cười an ủi, vỗ đầu nàng, rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng hỏi: “Tiểu muội, muội có muốn ăn cá không?”.
Triệu Tương Nghi nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, nhất thời trong lòng hiểu được, chắc chắn là sáng nay đại ca nhìn thấy Triệu Hoằng Nhân có canh trứng chim ăn, lại sợ nàng cũng muốn ăn, càng muốn bồi bổ thân thể của nàng, nên mới hỏi nàng như vậy. Sở dĩ lúc sáng nói với mọi người trong nhà như thế, chính là không muốn Dương thị trộn quấy phân heo nghe được, lại đánh cái chủ ý tham lam gì đó.
Gật đầu: “Muốn, cô cô làm món canh cá, uống ngon!” Trù nghệ của Triệu Nguyệt Cầm là do chính tay Phương thị dạy, rất là tỉ mỉ, chỉ trách nhà này rất nghèo, không có nguyên liệu quý hiếm gì để Triệu Nguyệt Cầm luyện tập hết.
“Tốt lắm, muội muội ngoan, ở đây chờ ca ca một chút, một lát nữa ca ca sẽ dẫn muội ra bờ sông câu cá.” Triệu Hoằng Lâm mỉm cười, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Không lâu sau, Triệu Hoằng Lâm quay lại, trên tay cầm một chiếc cần câu tự làm và chiếc gùi do Triệu Tín Lương nhân lúc nhàn rỗi làm ra, nhìn Triệu Tương Nghi mà vẫy vẫy đồ trong tay: “Chúng ta đi thôi, hôm nay nhất định phải câu được mấy con cárồi nhờ cô cô làm canh cá cho muội uống.”
Triệu Tương Nghi cười khanh khách cả lên, vỗ vỗ tay nhỏ hoan hô, vui vẻ chọc cười đại ca.
Huynh muội hai người tìm Phương thị để nói chuyện, Phương thị rất lo lắng khuyên một hồi, nói thời tiết lúc này là cuối mùa thu, bờ sông ít người, nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ tìm không thấy người để giúp..
Huống hồ là Triệu Hoằng Lâm tuổi còn nhỏ, phải chiếu cố đến tiểu muội mới ba tuổi, lúc này mà không có người lớn đi cùng thì Phương thị khó lòng mà yên tâm cho được.
Triệu Hoằng Lâm chủ ý đã định, hắn không muốn lúc này buông tha, rơi vào đường cùng, hắn đành đưa hai hài tử ở Tề gia bên cạnh ra thuyết phục Phương thị: “Bà nội, kỳ thật không phải chỉ có con và tiểu muội đến bờ sông chơi đâu, còn có a Sâm ca và Uyển Dao muội muội cũng đi nữa, ngài cũng biết a Sâm đã mười tuổi rồi, lại có khả năng bơi lội rất tốt, bây giờ bà nội có thể an tâm để tụi con đi chứ?”
Phương thị suy nghĩ một lát, vẫn có chút không yên lòng, bà biết rõ tính tình của cháu trai mình, không dễ gì mà ngăn được nó cả, thân mình cúi xuống nhỏ giọng dặn dò: ” Vậy con phải đáp ứng với bà nội, trước giờ cơm trưa phải mang Tương Nghi trở về, dù có câu được cá hay không, trở về ăn cơm vẫn là quan trọng hơn.”
“Ai, được rồi!” Triệu Hoằng Lâm mỉm cười ngọt ngào đáp ứng Phương thị.
Mang theo công cụ, lại giúp đỡ Triệu Tương Nghi mặc thêm một lớp áo, sau khi thu dọn lưu loát xong, Triệu Hoằng Lâm liền dẫn tiểu muội xuất môn đi câu cá.
Ra khỏi cửa, Triệu Tương Nghi nhỏ giọng hỏi đại ca một câu: ” Ca ca, ca thực sự gọi a Sâm ca và Uyển Dao tỷ đi cùng ra bờ sông sao ạ?”
Triệu Hoằng Lâm gật gật đầu: “Muội cũng không phải là không biết bà nội chúng ta đó, nếu không đi kêu, đợi khi bà nội hỏi tới, nhất định sẽ giận chúng ta lắm.”
Triệu Tương Nghi ngẫm lại thấy cũng đúng, liền gật đầu.
Chỉ trong chốc lát bọn họ đã đến Tề gia ở bên cạnh, nhà này từ bên ngoài Triệu gia thôn di cư đến, đã ở Triệu gia thôn được mười năm rồi, chủ nhà này là thợ mộc, người thành thật lại hay chịu khó, nên người trong thôn có việc vặt gì khó không làm được đều đến nhờ vả hắn giúp đỡ, tất cả mọi người trong thôn đều gọi hắn là Tề mộc tượng[1].
Thê tử Uông thị của Tề mộc tượng là một nữ nhân rất là ôn nhu, bình thường đối đãi với hai huynh muội Triệu Tương Nghi thập phần khách khí, là người rất nhiệt tình. Lúc trước hai huynh muội có nhắc đến a Sâm ca chính là con trai lớn nhất của Tề mộc tượng, Tề Sâm, mà Uyển Dao chính là con gái nhỏ của Tề mộc tượng, Tề Uyển Dao.
Nghe nói cái tên Tề Uyển Dao này là do một thầy tướng số đặt cho, tiên sinh kia có xem qua mạng của Uyển Dao, nói rằng nàng sau này tiền đồ vô lượng, cuộc sống sau này giàu sang có thể hưởng thụ được vinh hoa phú quý, chỉ là trước đó phải gặp lấy một ít khổ cực mà thôi.
Một nhà Tề thị nghe xong, rất là vui mừng, đối với nữ nhi duy nhất này càng cẩn thận hơn.Mặc dù gia cảnh Tề gia nghèo khó, cái gì không tốt đều ăn hết, mỗi ngày đều kiên trì cho Tề Uyển Dao ăn cơm, cứ như là xem nàng ấy là một người phú quý mà cho ăn gạo trắng.
Sáng nay, Tề mộc tượng đã lên trấn làm việc cho người ta, hai huynh muội liền lễ phép lên tiếng chào hỏi Uông thị, nói rõ ý định đến đây của mình, Uông thị cũng không giống như Phương thị mà lo lắng, đi gọi con mình đến, dặn bọn họ vài câu, liền cho bọn họ theo hai huynh muội ra bờ sông.
Bên này, Triệu lão gia tử cũng sớm làm xong việc ở trong ruộng, thừa dịp trước giờ cơm trưa chạy về nhà, Phương thị lắp bắp kinh hãi, nghĩ là có chuyện gì xảy ra, bởi vì nam nhân trong nhà có mấy khi trở về sớm như vậy. Hỏi kỹ lại, mới biết là Triệu lão gia tử không yên lòng với sự kiện ngày hôm qua, nghĩ đến trước tiên phải triệu tập mọi người trong nhà lại một chỗ cùng nhau thương nghị.
Sau khi dùng cơm trưa xong, mọi người cũng muốn đi ra ngoài ruộng làm việc tiếp.
Dương thị thấy thế, cũng nổi lên toan tính, miệng thì lầm bầm không biết nói cái gì, Phương thị vừa đến gần nên nghe thấy, liền tức giận trừng mắt nhìn Dương thị mắng: “Ngay cả việc ấy mà ngươi cũng muốn tính toán! “
“Con nói có sai sao?” Dương thị vốn chỉ là nhỏ giọng nói thôi, không nghĩ đến mẹ chồng mình nghe được mà mắng mình, lại càng nhịn không được căm giận nói.”Bây giờ con vất vả lắm nên mới không đi đưa cơm ra đồng, bọn họ liền sửa lại mà trở về ăn cơm, tiết kiệm không ít công việc chưa làm, có phải hay không là chờ đến ngày mai muốn con làm hết những công việc còn chất đống đó của họ hay không. Con bà nó chứ, cái này là đồng dạng sao? Hơn nữa còn có chuyện gì trọng yếu, lần trước sao không thể nói cùng mọi người đi? “
“Được rồi, mẹ Hoằng Nhân, con cũng đừng ở đằng đó mà mở miệng nói nữa, nhanh chóng dọn dẹp xong rồi lên phòng lớn, ta đây thực sự có chuyện muốn nói với cả nhà.”Triệu lão gia tử tức giận nhìn Dương thị, quay đầu lại đi lên phòng lớn, một đám con trai con gái cũng theo đi vào.
Dương thị ở nguyên tại chỗ dậm chân, lại mở miệng mắng vài câu, mới cảm giác được dễ chịu một chút, sau đó cũng đi theo vào.
Mọi người lần lượt đều ngồi xuống, Triệu lão gia tử và Phương thị đều ngồi ở phía trên, không khí trong phòng nhất thời yên tĩnh, Triệu lão gia tửbuông tẩu thuốc trong tay xuống, gõ lên bàn, nặng nề thở dài một hơi rồi ngẩng đầu lên nói: ” Hải…. Vận đen trong nhà cũng đi rồi, các quầy sạp ở khắp nơi không ai mà không biết nương tử vô liêm sỉ cùng chạy trốn theo tình nhân kia!” Khi nói đến lời này, Triệu lão gia tử giương mắt nhìn con trai lớn Triệu Tín Lương, trong mắt mang theo đồng tình cùng khổ não.
Mọi người lúc này mới hiểu được, trong miệng phụ thân là đang nói đến chuyện lớn, chính là chuyện Lã thị.
“Việc này đều là quá khứ cả rồi, ai cũng không được bàn luận nữa.” Triệu Tín Lương khẩu khí thản nhiên, tay nắm chặt lại làm cho người ta nhìn thấy đều có chút sợ hãi.
Triệu lão gia tử cũng khoát tay, nhìn Triệu Tín Lương nói: ” Quá khứ? việc này cứ xem như vậy mà bỏ qua sao? Nếu hôm nay ta không triệu tập mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện, nói cho rõ, thì chuyện này có thể xem như là quá khứ được sao?”
Triệu Tín Lương mím chặt môi lại, thần thái giống hệt như con trai Triệu Hoằng Lâm, không lên tiếng, chỉ khó chịu nắm chặt tay lại.
Triệu lão nhị ngồi ở bên cạnh, thấy hắn như vậy trong lòng không chịu nổi, vươn tay khoát lên vai hắn hắn, vỗ vỗ vài cái an ủi.
“Ai ôi, chuyện này thôi …” Tính tình Dương thị rất là thiếu kiên nhẫn, thấy Triệu lão gia tử nói đến chuyện của Lã thị, tâm sinh ra ngứa ngáy, nếu không tùy tiện nói vài câu sẽ không thấy thoải mái.
Bất quá nàng ta vừa mới nói vài câu, đã bị Phương thị cắt đứt: “Mẹ Hoằng Nhân! Trong chuyện này, người không có tư cách chen miệng vào chính là con!” Thấy Dương thị nghe xong đã đụng người của Triệu lão tam, ý bảo hắn làm chỗ dựa cho nàng ta, Phương thị liền trừng mắt nhìn lão tam nói. “Lão Tam! Con không được nói giúp cho nàng ta, chẳng lẽ mẹ chỉ mới nói có vài câu còn không nói đúng sao? Nàng ta cũng đâu phải là thiếu phu nhân hay là thiên kim tiểu tỷ của quan lại đâu, con cứ như vậy mà chiều chuộng nàng không phải là để cho người khác nói vài câu à?”
Triệu lão tam nghe được lời nói của Phương thị, cũng không tiện mở miệng nói, chỉ biết cúi đầu ngồi ở một bên, nhưng bị Dương thị dùng khuỷu tay chọc vài cái, lại bị nàng ta thầm mắng vài câu “Đồ vô dụng”.
“Được rồi, đều đừng cãi nữa!” Triệu lão gia tử buồn bực phất tay, chuyện Lã thị đã đem cái mặt già của ông làm mất hết, từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay, trong thôn không biết có bao nhiêu người ở trong tối cười nhạo ông rồi, lại cười Triệu Tín Lương không giữ được vợ.
“Tín Lương à” Triệu lão gia tử ngẩng đều lên nhìn đứa con lớn nhất. “Việc này à, cha thấy là……. Hải.” Ông thở dài một hơi, lại nói tiếp, “Nàng ta nếu đã có tâm cùng người khác chạy trốn thì con có dùng dây thừng trói nàng ta ở nhà, cũng là trói không được … Lại nói đến, mẹ Hoằng Lâm từ khi đến nhà của chúng ta, cũng chưa làm được việc gì là tốt cả, nàng ta được nuông chiều đến lười biếng cha cũng không nói đến nhưng lại hay bới móc. Nói tóm lại thì bên trái ăn không quen, bên phải cũng ở không tốt, cha thấy điều kiện bên nhà mẹ đẻ nàng ta không tốt gì, lại đem nàng ta dưỡng quen thành thói nuông chiều. Bây giờ lại cùng người khác chạy trốn, thật ra cũng không phải tất cả đều là xấu, ít nhất là sau này cả nhà chúng ta mỗi ngày không có bị nàng ta chọc tức là được. Đi rồi cũng tốt, tương đương với việc không cần nuôi một người ăn không ở rỗi không làm việc gì! Trong nhà ít nhiều cũng giảm bớt đi một phần lương thực.”
“Cha nói có lý.” Triệu Tín Lương khẩu khí vẫn như trước mà bình thản, “Từ ngày hôm qua cho đến bây giờ, con cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, mặc kệ nàng ta đến nơi nào, con cũng sẽ không đưa cái mặt đi tìm, cho dù nàng ta sau này biết được mình đã sai lầm muốn trở về đây, con cũng sẽ không đáp ứng cho nàng ta bước vào cửa!”
“Ô hay.” Dương thị kéo dài âm cuối cười nhạo, âm thanh lanh lảnh lại khó nghe, “Trong nhà Thế Hữu là như thế nào à, đại tẩu nàng ta hưởng phúc còn không kịp nữa là, sao lại có thể quay trở về cái nhà này được chứ?”
” Mẹ Hoằng Nhân!” Triệu lão gia tử giận run cả người, chỉ tay vào mặt Dương thị tức giận nói, “Biến đi, ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Dương thị cũng là nhất thời nhịn không được, đem ý nghĩ trong lòng nói ra, lại thấy bộ dáng cha chồng gióng như muốn ăn thịt nàng ta, miệng quắt quắt lại, đứng dậy lắc mông đi ra ngoài.
“Hải…” Phương thị thở dài một cái. “Nhà chúng ta có ba nàng dâu, trừ vợ của lão nhị ra còn lại đều không làm cho người khác bớt lo!”
“Lão Tam!” Triệu lão gia tử bị chọc tức chỉ vào Triệu lão tam, “Hôm nay, cha triệu tập các con ở đây là muốn nói chuyện này. Vừa rồi con cũng nghe lão đại nói gì rồi chứ, việc này cứ vậy mà xem như quá khứ đi, các con hiện tại đã nghe xong, đều nên đem ý nghĩ trong lòng nói rõ cả ra, chuyện này về sau chỉ được để trong bụng không được phép ở trong nhà nhắc tới nữa! Nhà của chúng ta từ nay về sau không có người như vậy tồn tại, hiểu chưa! Nhất là vợ của con, con nên về phòng hảo hảo nói chuyện với nàng ta đi, đừng có cả ngày nghe nàng ta, học mấy thứ hoa lý hồ tiếu [2], mỗi ngày đều dùng mánh khóe để lười biếng, không làm được chuyện gì đúng đắn!”
“Vâng, con biết rồi thưa cha…” Triệu lão tam trong lòng rất là không thoải mái, có thể là hắn có chút sợ vị phụ thân này, không dám biểu hiện bên ngoài, chỉ có thể ngoài miệng vâng, dạ mà thôi.
“Mặt khác, chuyện này đối với hai đứa nhỏ trong phòng lão đại là đả kích rất lớn, Tương Nghi có thể chưa hiểu gì, nhưng còn đứa trẻ Hoằng Lâm lúc nhỏ đã chú ý đến như vậy, sợ là trong lòng rất đau khổ, các con về sau cũng nên chiếu cố hai huynh muội bọn nó thật tốt, trong nhà có cái gì tốt đều phải cho bọn nó dùng trước, có biết không?” Triệu lão gia tử dò xét một vòng từ trên xuống dưới, cảm thấy mấy đứa con của lão cũng không có ý kiến gì, duy chỉ có lão Tam cúi đầu đằng kia là lòng dạ hẹp hòi, tức giận mà hừ hừ một tiếng.
Hắn không yên lòng sợ rằng đem ý tưởng trong lòng ra nói sẽ làm cho lão gia tử phát hỏa lần nữa. Thứ nhất, sau này trong nhà sẽ không cho phép bất cứ ai nói chuyện của Lã thị và không được phép nói chuyện của Lã thị ra bên ngoài. Thứ hai, lão gia tử lần này là muốn che chở cho hai đứa nhỏ ở đại phòng, không thể cùng bọn nhóc đó so đo được.
Sau khi đem chuyện này an bài thỏa đáng xong, Triệu lão gia tử mới cho mọi người trong nhà giải tán, lại chỉ lưu một mình Triệu Tín Lương ở lại trong phòng, nói là có chuyện muốn nói với hắn.
Triệu Tín Lương lưu lại cùng ông, chờ mọi người người đi ra ngoài hết rồi, Triệu lão gia tử mới thở dài một hơi, đi đến trước mặt Triệu Tín Lương vỗ vai hắn an ủi: “Đều tại ta và mẹ conkhông tốt, năm đó không có cẩn thận hỏi thăm kỹ chi tiết về mẹ Hoằng Lâm, nếu sớm biết nàng ta là người như thế thì ta và mẹ con có bị đánh chết cũng không đồng ý hôn sự này.”
“Cha,tất cả đều là quá khứ hết rồi, con cũng đã nghĩ thông suốt, vì hai đứa nhỏ, phải tiếp tục sống… Con cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa, cũng không làm ra những chuyện khác người, đã khiến cho cha mẹ lo lắng rồi.” Triệu Tín Lương bình tĩnh nói, hiển nhiên là không có đề cập đến Lã thị.
“Kia, thông gia bên kia…” Triệu lão gia tử cau mày lại, tuy rằng ngày đó Lã thị đã chạy trốn cùng người khác, trong lòng ông cũng sớm không thừa nhận đứa con dâu này, có thể chỉ trong một thời gian ngắn, đối với nhà mẹ của Lã thị vẫn chưa sửa lại miệng được.
“Hừ, nữ nhi của bọn họ làm ra sự tình này, chờ khi tin tức đến tai bọn họ, tất nhiên là không thể không đến nhà chúng ngàn bồi vạn bồi rồi, đến lúc đó ngài và mẹ cứ trực tiếp đuổi người là được, con cũng không muốn gặp họ.” Nói đến nhà mẹ đẻ của Lã thị, giọng điệu của Triệu Tín Lương càng thêm lạnh lùng.
Chỉ nghĩ đến cuộc sống sống ngày trước, một nhà cha mẹ vợ đều đối với hắn yêu cầu cùng bắt bẻ, còn hắn một mặt vẫn là bộ dáng phục tùng tuân theo, trong lòng hắn cũng không có tư vị gì.
Mà hắn vạn lần không ngờ, kế tiếp Triệu gia hắn còn có phải trải qua một chuyện lớn nữa, làm cho mọi người trong nhà càng không thể chịu đựng nổi.
===
[1] Tề mộc tượng= thợ mộc nhà họ Tề
[2] Hoa lý hồ tiếu: nói chuyện không thực tế, giống như cái kiểu bịa chuyện để nói ấy
Tác giả :
Kẹo Vitamin C